Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 38: Nấm Chiên Muối Tiêu (1)

Tuyệt Mỹ không hổ là lão đại của Hoàn Mỹ, công phu trêu chọc người khác tuyệt đối thuộc hàng Hắc Sơn lão yêu.

 

Bữa cơm này cô ăn một cách hoảng loạn.

 

Thịt bò bằm chưng mà Mạc Thanh Thành tâm tâm niệm niệm, vừa ăn được nửa miếng đã nhận được điện thoại của bệnh viện, có một bệnh nhân nghẽn cơ tim cần phẫu thuật. Không thể không nói, hắn thật sự là bộ máy thích làm việc, lập tức buông bát đi ngay.

 

Cô không muốn cùng Tuyệt Mỹ ăn tiếp, buông bát đũa, theo hắn rời khỏi. Sau đó trở lại trường, phát hiện bữa trưa mình không ăn, cơm tối cũng chỉ ăn vài miếng đã bỏ chạy, đói đến mức dạ dày dán vào lưng rồi, liền mua cái bánh rán Sơn Đông ở cổng trường, vừa gặp vừa đi về ký túc.

 

Bỗng nhiên, có người vỗ vai cô từ phía sau.

 

“Mình nghe nói, hôm nay cậu bị Tuyệt Mỹ phá hỏng cảnh giường chiếu?” Canh Tiểu Hạnh cũng cầm bánh rán, gặm một miếng.

 

Cố Thanh suýt nữa phun búng máu vô mặt cô ấy……

 

“Thế này đi, em sẽ thử, nếu cảm thấy quan điểm không hợp thì chúng ta có thể giải trừ hiệp ước lúc nào cũng được.”

 

Sau hai tuần suy nghĩ, trong lúc sắp xếp thư viện, cô đã đưa ra câu trả lời cho Linh Lung Dịch Thấu như thế.

 

Trong thời kỳ cô đang bị phê bình gắt gao, bỗng nhiên xuất hiện tin cô và Linh Lung Dịch Thấu hợp tác, tuyệt đối sẽ gây sóng gió. Cô đoán….. sẽ có người nói, là Đầu Bài ở giữa làm cầu nối, mới giúp cô có cơ hội này.

 

Nên ngay cả khoảng dự chi thông thường cô cũng không lấy, nói thẳng là đợi xong khúc đã.

 

Cô đứng trên cái thang nhỏ trong thư viện, tay lần theo gáy sách, từng cuốn từng cuốn, tùy ý rút ra một quyển, lật xem sơ, não đã tự động cắt qua tần số soạn khúc.

 

Lúc giai điệu bay bay trong đầu, Đầu Bài gọi điện thoại đến.

 

Hôm nay hắn hẹn cô ăn trưa, ở trường của cô, nhưng còn một tiếng mới tới giờ mà? Cố Thanh nghe điện, nhìn nhìn mấy bạn học xung quanh đang làm việc, nhỏ giọng hỏi: “Em còn ở thư viện, anh đến rồi?”

 

“Mỹ nữ,” Trong điện thoại, lại là….. giọng của Mặc Bạch, “Anh xin xỏ Đầu Bài nửa tiếng, rốt cục có thể nói chuyện với em, để anh khóc trước đã……”

 

……….

 

Cố Thanh có chút lúng túng, cũng có chút mơ hồ.

 

“Anh đến chụp ảnh, ở trường của em, em biết Sơ Âm không?”[1]

 

“Vâng….” Cô nhớ cô từng cover mấy bài của Sơ Âm rồi.

 

“Chúng ta phải chụp ảnh chung của mười bốn Sơ Âm, nhưng có một cô bé lỡ hẹn, đến giờ còn chưa tới, còn một cô thì bị bệnh, ta gấp đến chạy đông chạy tây a,” Mặc Bạch tận lực nói ngắn gọn, sợ Đầu Bài không cho hắn nói tiếp, “Em có thể….. giúp anh, thay thế một người được không?”

 

…………

 

“Anh muốn em có Sơ Âm?” Cô do dự hỏi.

 

Mặc Bạch vô cùng hớn hở thừa nhận.

 

Việc này thật ra không khó, chỉ là hơi đột ngột, Cố Thanh cũng không có lý do gì từ chối, hỏi rõ địa điểm của bọn họ, nhanh chóng đi tới.

 

Kiến trúc của trường cô rất đẹp.

 

Lúc này mới sang xuân không lâu, có rất nhiều câu lạc bộ hay những người thích chụp ảnh chụp hình ở các góc.

 

Nhất là cuối tuần, dãy phòng học không có sinh viên, thích hợp lấy cảnh nhất.

 

Quả nhiên, cô theo lời Mặc Bạch đến tầng thượng khu phòng học phía Đông, phát hiện trừ bọn Mặc Bạch còn một tổ người khác đang đánh ván gỗ.

 

Mạc Thanh Thành và Mặc Bạch đứng ở khoảng sân trên cùng, tán gẫu, ngắm phong cảnh.

 

Cô đi lên, rõ ràng phát hiện ra, hai vị này nghiễm nhiên đã thành phong cảnh trong mắt mọi người. Hai người cao xấp xỉ nhau, Mặc Bạch vì mặc đồ cos, phải dựa vào can lan, Mạc Thanh Thành thì đơn giản an vị trên lan can….. Theo góc độ của cô nhìn qua, sau lưng hắn chỉ có trời xanh mây trắng, bây giờ mà có người ngồi ở dưới nữa thì đây sẽ là tác phẩm kết cấu hoàn mỹ.

 

Đương nhiên, phải bỏ qua ly trà sữa trân châu chưa khui trên tay hắn.

 

Khi cô nhìn hắn, hắn cũng thấy cô, vẫy vẫy tay về hướng cô.

 

Nháy mắt, mọi người đều nhìn qua.

 

Mị lực của Đàu Bài….. Cô tin rằng, 99% người ở đây không biết hắn là Thương Thanh Từ. Cố Thanh đi qua, vừa định nói chuyện, liền thấy Mặc Bạch bỗng nhiên trừng lớn mắt, sau đó lập tức cười sằng sặc…….. Cười rất cường điệu, ngay cả Mạc Thanh Thành cũng không nhịn được, khóe miệng khẽ nhếch.

 

Cô theo bản năng quay đầu lại.

 

Lập tức hiểu ra lý do.

 

Một tuyệt mỹ giai nhân cũng vừa lên từ cầu thang, nàng đội tóc giả dài màu lục của Sơ Âm, mặt trái xoan, trang điểm, dưới lớp áo khoác là trang phục nữ siêu lộ dáng. Giữa mười mấy cô Sơ Âm ở trên này, đây tuyệt đối là cực phẩm……… vấn đề là……. “Nàng” này là Mộc Mộc Mộc……..

 

Cô không nhịn được muốn cười, vị Mộc Mộc đại nhân này hồi mới ra mắt mới có con gái, không ngờ lần này chẳng những chịu hạ mình…. Lại còn ăn mặc kiểu 18+ như vậy……..

 

Mộc Mộc khoác áo đi tới, nhịn không được nheo nheo mắt than thở: “Lens này đeo không thoải mái……”

 

Nói xong, đôi mắt lam mới lặng lẽ nhìn Cố Thanh: “Nam nhân của em bảo, em không thể mặc quần áo hở hang thế này,” Mộc Mộc cảm thấy trang phục hở hang của chính mình thật không thoải mái, vô cùng buồn bực khoanh tay, “Cho nên chỉ có thể để anh mặc.”

 

Cố Thanh vốn cười mỉm liền cười phá lên.

 

Mạc Thanh Thành đỡ vai cô, nhẹ nhành chuyển cô tới trước người, thuận tay đặt ly trà sữa nóng hổi vào tay cô: “Trời rất lạnh, con gái không thể mặc đồ hở hang.”

 

Mặc Bạch khinh bỉ nhìn hắn, rõ ràng mắt trái viết “Phong”, mắt phải viết “kiến.” (Chỗ này là chê anh phong kiến, không thích bạn gái ‘lộ’ trước mặt người khác )

 

Mộc Mộc mặt đau khổ, cũng nhìn Đàu Bài, đôi mắt màu lam kia rõ ràng viết: Còn lâu mới tin cậu.

 

Cố Thanh vào toilet tầng cao nhất thay bộ trang phục dài duy nhất, người trang điểm ở cạnh cười khen da cô đẹp như Mộc Mộc, vừa trang điểm cho cô, hai người hàn huyên vài câu, chợt nghe bên ngoài ồn ào, nghe tiếng thì là giọng nam nhân.

 

“Ai u, đuổi theo tôi tới tận đây sao?”

 

“Em tìm không thấy anh, ở đâu cũng không tìm thấy.” Là giọng nữ.

 

“Giờ không phải tìm ra rồi sao? Hiếm khi tôi ra ngoài chơi với bạn, tin tức của cô đủ linh thông.”

 

“Anh không phải bảo không chơi nữa sao……..” Cô gái bắt đầu khóc, “Anh đã nói sẽ không dây dưa với A Ngọc nữa mà……..”

 

“Tôi và cô quen nhau sao?” Nam nhân cười.

 

……………

 

Chỉ cách một bức tường, muốn không nghe cũng không được.

 

Kế tiếp rất lẫn lộn.

 

Cô chớp chớp mắt, cảm thấy không đáng thay cô gái kia.

 

Sau này cẩn thận hơn đi, aiz……..

 

“Đừng nháy, mascara chưa khô, để chị quét lại,” Người hóa trang tiếp tục loay hoay, “Thằng ấy là tên cặn bã, khi chị quen hắn, hắn còn chưa nổi tiếng gì, bây giờ có chút tiếng tăm, bắt đầu đi lừa gạt nữ sinh khắp nơi. Aiz….”

 

“Thằng khốn nạn!”

 

Bỗng nhiên vang lên tiếng khóc mắng.

 

Cố Thanh hoảng sợ, người trang điểm cũng hoảng sợ, mascara dính vào mí mắt trên.

 

“Ta vốn khốn nạn, chẳng phải cô thích mấy tên khốn nạn sao?” Nam nhân cười, “Cô tìm ta cũng vô dụng, ta không đi học, không đi làm, ta không có tiền, cô tự xoay sở đi….. Cô đã qua mười bốn tuổi rồi, dù cha mẹ cô đi kiện cũng vô dụng, biết không? Hử?”

 

Cặn bã….

 

Cố Thanh nghe mà nghiến răng nghiến lợi.

 

‘Ba’ một tiếng lanh lảnh.

 

Cô và chị trang điểm đồng thời trừng to mắt, ra tay rồi?

 

Sau đó là tiếng vang của người đập vào tường.

 

Hỏng rồi……

 

Cô bất chấp, lập tức chạy ra ngoài.

 

Không ngờ, ở ngoài hành lang không phải hai người, là bốn?!

 

Cô gái bị đánh đang được Mộc Mộc bảo vệ.

 

Trọng tâm là, Mạc Thanh Thành vốn nên ở sân thượng, trong nháy mắt cô vọt ra, vung nắm đấm, bịch một tiếng, nắm đấm đập vào da thịt, không hề lưu tình.

 

Cô bé được che chở ngây ngốc.

 

Chị trang điểm ngây ngốc.

 

Nam nhân bị ném xuống đất cũng hoàn toàn ngây ngốc.

 

“Ngay cả cô gái cũng đánh, ngươi không tính là đàn ông.” Hắn cúi người, nhìn xuống tên cặn bã kia.

 

Cố Thanh mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.

 

Thật bất ngờ.

 

Thật kinh người.

 

Thật bạo lực.

 

Thật hả giận……..

 

Hình tượng bác sĩ ôn nhu kéo cà vạt, trong một giây hóa thành lưu manh…….

 

Thật sự là T.T…….. Rất đẹp trai đó…….

 

[1] Sơ Âm: Hatsune Miku nổi tiếng của Nhật đấy các bạn ạ =v=

back top