Chương 18
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill bước vào một căn phòng đầy tiếng hơi nước thoát ra từ ống kêu xè xè. Căn phòng đầy mùi dầu mỡ bôi trơn máy móc và nóng cứ như đây là một cái nồi nấu trứng vậy. Một cái phòng máy lớn với tiếng máy móc đang chạy rầm rập vang vọng khắp phòng. Những cái tua bin lớn xoay vòng liên tục để tạo ra điện và cứ sau một khoảng thời gian ngắn nhất định thì từ những cái ống thoát khí lại xì ra từng chùm hơi nước.
Jill cẩn thận di chuyển từ từ trong căn phòng hơi tối này, cô cẩn thận quan sát bóng của những chiếc tua bin dao động qua lại, lên xuống in trên lối đi. Từ chỗ mình đang đứng Jill có thể thấy trong đây là cả một cái mê cung với những cỗ máy được chia ra thành từng cụm và chạy rầm rầm.
“Thì ra đây là nơi cung cấp điện cho toàn bộ ngôi biệt thự. Thảo nào mà bọn họ có thể ẩn mình ở đây trong hơn 20 năm mà không ai biết, tất cả các cỗ máy đều tự động. Toàn bộ nơi này như một cái thành phố nhỏ vậy, có lẽ cả thức ăn cũng được dự trữ ở dưới này luôn…”
Jill rẽ vào lối đi hẹp bên tay phải cẩn thật quan sát xem có con zombie khô đét nào như ở ngoài kia nữa không. Theo như cô nhìn thấy thì không có gì nhưng tiếng ồn phát ra từ những cỗ máy này làm Jill không chắc về nhận định của mình.
Có cái gì đó chụp lấy vai trái của Jill, một cú chộp nhanh và mạnh làm rách lớp áo và một mảng da của cô.
Jill lập tức xoay người lại và bắn một phát. Tiếng súng chìm đi trong tiếng ồn của những cỗ máy phát điện này. Phát đạn trúng vào một cỗ máy phía sau và những viên bi rớt xuống trên nền đất rỗng không, không có ai ở sau lưng Jill cả.
Ở đâu vậy?
Bất thình lình một thanh kiếm có móng vuốt bỗng xuất hiện ngay trước mặt Jill và trượt nhanh về phía cô.
Jill vừa nhảy lùi lại phía sau vừa ngước lên nhìn lên những đường ống chằng chịt ở trên trần và thấy một bóng đen trên đó, nó đu mình trên đó rất nhanh, tay và chân của nó đều có những móng vuốt cong như cái móc vậy. Jill chỉ kịp nhìn thấy những gai nhọn mọc xung quanh khuôn mặt bị đột biến của nó trước khi nó xoay mình biến mất vào khoảng tối trong phòng phát điện này.
Có một cánh cửa ở cuối lối đi và Jill mở hết tốc lực chạy về phía đó. Tim cô đập thình thịch cùng với tiếng những tua bin xoay rầm rập xung cứ đập vào lỗ tai cô.
Còn khoảng 1,5m nữa là đến cánh cửa thì Jill thấy một cái bóng chạy lại về phía cô từ trước mặt. Jill giương khẩu shotgun lên và đứng lùi lại phía sau.
“Thêm một con nữa!”
Đó là hai con vật béo lùn, trông rất hung dữ và chúng có hai cái móc đầy gai ở chỗ đáng ra là hai cánh tay. Một con bỗng thả người xuống treo mình trên hai chân để chụp lấy Jill bằng cánh tay trông như thang kiếm của nó.
Jill bắn ngay lập tức và nó kêu ré lên khi phát súng trúng ngay ngực. Nó rớt ngay xuống sàn và máu tuôn ra xối xả ra từ vết thương rách toang hoác trên ngực.
Jill tiếp tục chạy về phía trước và nghe tiếng móng vuốt cạ vào những ống kim loại ken két ngay trên đầu mình. Một con sinh vật khác thường có vẻ giống khỉ khác tung hai tay nó xuống ngay trước mặt cô. Jill hụp ngay người xuống để tránh. Tiếng gió vút qua lỗ tai Jill, hiển nhiên là cú vụt của nó chỉ cách đầu cô chưa đầy nửa phân.
Cánh cửa đã ở ngay trước mặt và Jill tông thẳng vào nó trong khi tay chụp lấy tay nắm cửa và xoay mạnh nó. Cô bay trở lại vào cái hành lang tĩnh lặng ban nãy rồi đóng sầm cửa lại trong tiếng kêu rú đầy tức giận của những con thú đó cất lên hòa vào với tiếng máy móc đang chạy.
Jill dựa lưng vào cánh cửa khụyu người xuống thở gấp và thấy Barry Burton đang đứng ở giữa cái hành lang lạnh lẽo và tĩnh lặng này. Anh ta nhanh chóng chạy về phía Jill, khuôn mặt có râu quai nón vạm vỡ của anh đầy vẻ lo lắng.
“Jill! Cô không sao chứ?”, Barry hỏi
Jill đứng thằng dậy ngạc nhiên nhìn anh ta: “Lạy chúa, Barry, nãy giờ anh ở đâu vậy? Em tưởng anh bị lạc ở dưới cái đường hầm kia rồi chứ.”
Barry gật đầu trả lời: “Đúng là tôi bị lạc. Và gặp một chút rắc rối để thoát ra khỏi đó.”
Jill nhìn thấy vài vệt máu trên áo của Barry và nhận ra ngay rằng anh ta cũng đụng phải bọn quái da xanh kia. Trông anh ta như vừa ở chiến trường về vậy…
“Chắc chắn là vậy…”
Jill xoa xoa cái vai của mình và thấy máu chảy ra. Tuy nhiên vết thương không sâu và quan trọng hơn là cô đã sống sót.
“Barry, chúng ta phải ra khỏi đây ngay. Em tìm thấy một vài tài liệu ở căn phòng trên kia, chúng sẽ là bằng chứng về những việc đã diễn ra ở đây. Enrico đã nói đúng, Umbrella đứng đằng sau vụ này và một thành viên trong S.T.A.R.S đã biết trước về những chuyện này. Bây giờ mà chúng ta cứ đi loanh quanh ở đây nữa sẽ rất nguy hiểm, chúng ta nên lấy những file dữ liệu kia rồi quay trở lại ngôi biệt thự đợi người của RPD tới”
Barry trả lời: “Nhưng tôi nghĩ rằng mình đã tìm được phòng thí nghiệm chính. Nó ở dưới một tầng nữa, có một cái thang máy ở cuối hành lang bên kia. Ở dưới đó có máy vi tính và các loại dụng cụ. Chúng ta có thể truy cập vào các file dữ liệu bí mật.”
Barry có vẻ không hứng thú lắm với phát hiện của mình nhưng Jill suy nghĩ ngay về những thứ mà mình có thể lấy được từ máy tính ở dưới đó: tên tuổi những người dính líu, ngày tháng, các file ghi nhận quá trình thí nghiệm…
“Chúng ta có thể tìm thấy tất cả chứng cứ cho việc điều tra sau này….”
Jill mỉm cười nói: “Anh dẫn đường đi.”
Cái đường hầm thì lạnh lẽo và trông cứ như một cái mê cung bí ẩn vậy. Nhưng với tấm bản đồ tìm thấy hồi nãy thì Chris và Rebecca dễ dàng vượt qua nó để đến tầng ngầm thứ nhất của khu vực phòng thí nghiệm. Cả hai co rúm lại vì ướt và lạnh và họ chẳng hào hứng tí nào khi đi ngang qua xác của mấy con Hunter. Mấy bọn nghiên cứu của Umbrella quả là kinh tởm khi chúng tạo ra được những con quái vật như vậy.
Chris đẩy đây cánh cửa dẫn đến sân bay nhưng nó đã bị khóa cứng, và cái bảng báo hiệu kế bên nói rằng nó chỉ mở khi có sự cố khẩn cấp. Chris đang tìm cách đưa Rebecca ra ngoài với cái radio để bắt sóng liên lạc, trong khi đó anh sẽ đi tìm những người khác.
Chris nhìn xuống cái thang leo hẹp rồi thở dài quay sang nói với Rebecca:
“Anh muốn em ở lại đây. Nếu em đứng cạnh cái thang máy này thì sẽ có cơ hội bắt được sóng liên lạc của Brad. Nếu bắt được thì nói với cậu ta chuyện gì đang xảy ra. Nếu anh không trở lại sau 20 phút thì em quay lại cái sân ở thác nước để đợi cứu viện.”
Rebecca lắc đầu vẻ bối rối nói:
“Nhưng em muốn đi với anh! Em có thể tự lo được, và trong trường hợp anh tìm thấy phòng thí nghiệm chính, anh sẽ cần em để tìm hiểu.”
“Không. Chúng ta biết rằng Wesker đã giết một người của S.T.A.R.S và hắn đang tìm cách hoàn thành việc của hắn. Nếu như chúng ta là hai người sống sót cuối cùng thì chúng ta không nên mạo hiểm để bị hắn phục kích. Phải có người sống sót để nói cho mọi người biết về Umbrella. Anh xin lỗi nhưng đây là cách duy nhất”, Chris trả lời.
Chris mỉm cười rồi đặt một tay lên vai Rebecca nói tiếp:
“Và anh biết rằng em có thể tự lo cho mình được, chuyện ở lại đây không phải là vì kỹ năng chiến đấu của em. Hai mươi phút thôi, anh chỉ đi xem có ai đó sống sót hay không.”
Rebecca mở miệng ra định cãi lại Chris nhưng lại thôi, cô gật đầu chầm chậm: “Được, hai mươi phút thôi nhé.”
Chris xoay người đi rồi leo xuống cái thang với hy vọng rằng mình có thể quay trở lại được. Đội trưởng Wesker đã thành công trong việc dắt mũi tất cả bọn họ trong mấy tuần qua, trong khi những dân ở thành phố Racoon đang chết dần và Chris biết tại sao Wesker lại như vậy. Con người không thoát khỏi dục vọng được.
“Có vẻ như Umbrella đã tạo ra nhiều loại quái vật khác nhau, và đây là lúc tìm hiểu xem họ đã tiến bao xa rồi.”
Barry không dám nhìn Jill trong lúc cả hai đang đi thang máy xuống tầng B4. Vì Wesker đang đứng đợi sẵn ở dưới đó và Jill sẽ biết rằng anh đã giúp Wesker từ đầu đến giờ.
Barry đã giết thêm ba con Hunter hung tợn trước khi anh đến được đây và gặp Wesker. Hắn đề nghị anh dụ Jill xuống tầng B4 để nhốt cô ta lại. Nụ cười của thằng đểu cáng đó như nhắc Barry về tình trạng của gia đình anh. Hắn cũng hứa rằng đây là việc cuối cùng mà Barry phải làm, và sau khi đã nhốt Jill ở dưới đó thì hắn sẽ gọi người của hắn rút lui.
“Anh ổn chứ Barry?”
Khi thang máy dừng lại, Barry xoay sang nhìn Jill với một vẻ mặt khổ sở, anh bắt bắt gặp ánh mắt lo âu và nghi ngại của Jill.
“Em đã lo về anh từ khi còn ở trên ngôi biệt thự”, Jill cầm lấy khuỷu tay Barry nói tiếp, “Em cũng đã nghĩ rằng… thôi kệ cái ý nghĩ đó. Có chuyện gì vậy?”
Barry mở cửa thang máy rồi kéo cái cửa ngoài lên. Barry nhìn đi chỗ khác nói như đang thì thào: “Có một chuyện, nhưng thôi chúng ta nên kết thúc chuyện này trước đi.”
Jill nhíu mày lại nhưng vẫn gật đầu, cô cẩn thận nhìn xung quanh nói:
“Được rồi, khi mọi việc kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Cô sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa sau khi việc này kết thúc…”
Barry vừa nghĩ vừa bước ra ngoài hành lang, Jill theo sau, tiếng bước chân của họ vang lên hướng về phía trước. Đến ngã rẽ Barry giả vờ dừng lại kiểm tra khẩu súng để Jill vượt lên phía trước.
Và khi Jill vừa rẽ sang thì thấy họng khẩu Beretta của Wesker đang chĩa về phía cô. Wesker nở một nụ cười trông có vẻ tự mãn và đểu cáng.
“Chào Jill, rất vui vì cô đã ghé qua. Làm tốt lắm Barry, lấy súng của cô ta đi.”
Jill quay lại ngạc nhiên nhìn Barry, trong khi anh ta nhanh chóng giật khẩu shotgun khỏi tay cô rồi thò tay vào bao súng lấy nốt khẩu Beretta của cô, mặt của anh ta đỏ bừng.
Wesker nói tiếp: “Bây giờ quay lại tầng B1 đợi tôi ở lối ra. Tôi sẽ có mặt sau ít phút nữa.”
Barry nhìn Wesker nói: “Nhưng mày nói rằng mày chỉ muốn nhốt Jill lại.”
Wesker lắc đầu nói: “Ồ không, tôi sẽ không làm đau cô ta đâu. Tôi hứa đấy, đi đi nào.”
Jill nhìn thẳng vào mặt Barry hỏi, sự sợ hãi, bối rối và tức giận chạy qua khuôn mặt của cô.
“Barry?”
“Tôi xin lỗi, Jill”
Barry nói rồi xoay lưng đi, cảm thấy xấu hổ và thất bại hoàn toàn, chưa kể là anh đang rất sợ cho Jill. Tuy Wesker đã hứa nhưng hắn không đáng tin chút nào. Hắn hoàn toàn có thể giết Jill ngay khi tiếng cửa thang máy đóng lại.
“Nhưng nếu mình không vào thang máy thì sao nhỉ? Có lẽ mình có thể làm được gì đó để cứu mạng Jill.”
Barry chạy nhanh đến cái thang máy, bấm cho nó chạy về tầng B3 rồi đóng cửa lại. Sau đó anh nhẹ nhàng quay trở lại đứng ép sát vào góc tường lắng nghe.
“…không thể nói rằng tôi không ngạc nhiên được”, Jill đang nói, “Nhưng làm sao mà mày sai khiến Barry giúp mày được?”
Wesker cười lớn nói: “Lão già Barry có chút rắc rối ở nhà. Tôi nói với hắn rằng người của Umbrella đang trông chừng vợ con hắn và chỉ đợi giết họ mà thôi. Thế là hắn giúp tôi một cách vui vẻ và hạnh phúc.”
Barry nắm chặt bàn tay lại, anh nghiến răng bất lực.
“Mày là thằng con hoang”. Tiếng Jill chửi Wesker vang lên.
“Có thể. Nhưng tôi sẽ là một thằng con hoang giàu có sau khi việc này kết thúc. Umbrella đã hứa sẽ trả rất nhiều tiền sau khi tôi dọn dẹp mớ rắc rối nho nhỏ này của họ. Và kể cả việc chấm dứt việc bọn S.T.A.R.S các người cứ chõ mũi vào chuyện này”, Wesker trả lời.
“Tại sao Umbrella lại muốn tiêu diệt S.T.A.R.S?”, Jill hỏi lại.
“Ồ, không phải là tiêu diệt tất cả. Umbrella có một số kế hoạch lớn cho tất cả chúng ta, ý tôi là cho những ai muốn làm giàu. Việc các người cứ lải nhãi về những chuyện mà bọn họ không thích, như việc thằng Redfield cứ lảm nhảm về những âm mưu đen tối trong chuyện này, cô nghĩ rằng Umbrella không biết việc đó sao? Tất cả phải chấm dứt tại đây. Toàn bộ chỗ này sắp nổ tung như là một tai nạn và việc T-Virus thoát ra khỏi đây sẽ bị vùi lấp vĩnh viễn. Một khi tất cả các người đã chết và nơi này sụp đổ hoàn toàn thì sẽ chẳng ai có thể biết được sự thật.”
“Thằng chó má đó định giết hết mọi người chúng ta.”
“Nhưng nói về Umbrella như vậy là đủ rồi. Tôi sai Barry đem cô xuống đây là để làm một thí nghiệm nho nhỏ. Tôi muốn xem người nhanh nhất trong đội chúng ta chiến đấu như thế nào với thứ vũ khí tuyệt vời này. Nếu như cô chịu khó bước qua cánh cửa kia.”
Barry ép sát người hơn nữa vào tường khi anh thấy đôi vai của Wesker, anh nhẹ nhàng rút khẩu Colt ra.
“Tao không tin được là mày lại nhúng tay vào chuyện bẩn thỉu này”, Jill nói tiếp với Wesker, “Mày bán rẻ lương tâm đẻ bảo vệ cho những thằng khốn đó bằng cách de dọa người khác.”
“Những thằng khốn? Ô cậu bao hàm cả Barry trong đó hả. Umbrella không cần phải đe dọa ai cả, họ thừa tiền để mua đứt mọi người. Tôi lôi Barry vào vụ này là để sau này anh ta có thể làm việc cho công ty luôn.”
Nghe đến đó Barry lao ra giáng một báng súng thẳng vào gáy Wesker bằng tất cả sức lực của mình làm hắn đổ xuống như một bao cát.
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill bước vào một căn phòng đầy tiếng hơi nước thoát ra từ ống kêu xè xè. Căn phòng đầy mùi dầu mỡ bôi trơn máy móc và nóng cứ như đây là một cái nồi nấu trứng vậy. Một cái phòng máy lớn với tiếng máy móc đang chạy rầm rập vang vọng khắp phòng. Những cái tua bin lớn xoay vòng liên tục để tạo ra điện và cứ sau một khoảng thời gian ngắn nhất định thì từ những cái ống thoát khí lại xì ra từng chùm hơi nước.
Jill cẩn thận di chuyển từ từ trong căn phòng hơi tối này, cô cẩn thận quan sát bóng của những chiếc tua bin dao động qua lại, lên xuống in trên lối đi. Từ chỗ mình đang đứng Jill có thể thấy trong đây là cả một cái mê cung với những cỗ máy được chia ra thành từng cụm và chạy rầm rầm.
“Thì ra đây là nơi cung cấp điện cho toàn bộ ngôi biệt thự. Thảo nào mà bọn họ có thể ẩn mình ở đây trong hơn 20 năm mà không ai biết, tất cả các cỗ máy đều tự động. Toàn bộ nơi này như một cái thành phố nhỏ vậy, có lẽ cả thức ăn cũng được dự trữ ở dưới này luôn…”
Jill rẽ vào lối đi hẹp bên tay phải cẩn thật quan sát xem có con zombie khô đét nào như ở ngoài kia nữa không. Theo như cô nhìn thấy thì không có gì nhưng tiếng ồn phát ra từ những cỗ máy này làm Jill không chắc về nhận định của mình.
Có cái gì đó chụp lấy vai trái của Jill, một cú chộp nhanh và mạnh làm rách lớp áo và một mảng da của cô.
Jill lập tức xoay người lại và bắn một phát. Tiếng súng chìm đi trong tiếng ồn của những cỗ máy phát điện này. Phát đạn trúng vào một cỗ máy phía sau và những viên bi rớt xuống trên nền đất rỗng không, không có ai ở sau lưng Jill cả.
Ở đâu vậy?
Bất thình lình một thanh kiếm có móng vuốt bỗng xuất hiện ngay trước mặt Jill và trượt nhanh về phía cô.
Jill vừa nhảy lùi lại phía sau vừa ngước lên nhìn lên những đường ống chằng chịt ở trên trần và thấy một bóng đen trên đó, nó đu mình trên đó rất nhanh, tay và chân của nó đều có những móng vuốt cong như cái móc vậy. Jill chỉ kịp nhìn thấy những gai nhọn mọc xung quanh khuôn mặt bị đột biến của nó trước khi nó xoay mình biến mất vào khoảng tối trong phòng phát điện này.
Có một cánh cửa ở cuối lối đi và Jill mở hết tốc lực chạy về phía đó. Tim cô đập thình thịch cùng với tiếng những tua bin xoay rầm rập xung cứ đập vào lỗ tai cô.
Còn khoảng 1,5m nữa là đến cánh cửa thì Jill thấy một cái bóng chạy lại về phía cô từ trước mặt. Jill giương khẩu shotgun lên và đứng lùi lại phía sau.
“Thêm một con nữa!”
Đó là hai con vật béo lùn, trông rất hung dữ và chúng có hai cái móc đầy gai ở chỗ đáng ra là hai cánh tay. Một con bỗng thả người xuống treo mình trên hai chân để chụp lấy Jill bằng cánh tay trông như thang kiếm của nó.
Jill bắn ngay lập tức và nó kêu ré lên khi phát súng trúng ngay ngực. Nó rớt ngay xuống sàn và máu tuôn ra xối xả ra từ vết thương rách toang hoác trên ngực.
Jill tiếp tục chạy về phía trước và nghe tiếng móng vuốt cạ vào những ống kim loại ken két ngay trên đầu mình. Một con sinh vật khác thường có vẻ giống khỉ khác tung hai tay nó xuống ngay trước mặt cô. Jill hụp ngay người xuống để tránh. Tiếng gió vút qua lỗ tai Jill, hiển nhiên là cú vụt của nó chỉ cách đầu cô chưa đầy nửa phân.
Cánh cửa đã ở ngay trước mặt và Jill tông thẳng vào nó trong khi tay chụp lấy tay nắm cửa và xoay mạnh nó. Cô bay trở lại vào cái hành lang tĩnh lặng ban nãy rồi đóng sầm cửa lại trong tiếng kêu rú đầy tức giận của những con thú đó cất lên hòa vào với tiếng máy móc đang chạy.
Jill dựa lưng vào cánh cửa khụyu người xuống thở gấp và thấy Barry Burton đang đứng ở giữa cái hành lang lạnh lẽo và tĩnh lặng này. Anh ta nhanh chóng chạy về phía Jill, khuôn mặt có râu quai nón vạm vỡ của anh đầy vẻ lo lắng.
“Jill! Cô không sao chứ?”, Barry hỏi
Jill đứng thằng dậy ngạc nhiên nhìn anh ta: “Lạy chúa, Barry, nãy giờ anh ở đâu vậy? Em tưởng anh bị lạc ở dưới cái đường hầm kia rồi chứ.”
Barry gật đầu trả lời: “Đúng là tôi bị lạc. Và gặp một chút rắc rối để thoát ra khỏi đó.”
Jill nhìn thấy vài vệt máu trên áo của Barry và nhận ra ngay rằng anh ta cũng đụng phải bọn quái da xanh kia. Trông anh ta như vừa ở chiến trường về vậy…
“Chắc chắn là vậy…”
Jill xoa xoa cái vai của mình và thấy máu chảy ra. Tuy nhiên vết thương không sâu và quan trọng hơn là cô đã sống sót.
“Barry, chúng ta phải ra khỏi đây ngay. Em tìm thấy một vài tài liệu ở căn phòng trên kia, chúng sẽ là bằng chứng về những việc đã diễn ra ở đây. Enrico đã nói đúng, Umbrella đứng đằng sau vụ này và một thành viên trong S.T.A.R.S đã biết trước về những chuyện này. Bây giờ mà chúng ta cứ đi loanh quanh ở đây nữa sẽ rất nguy hiểm, chúng ta nên lấy những file dữ liệu kia rồi quay trở lại ngôi biệt thự đợi người của RPD tới”
Barry trả lời: “Nhưng tôi nghĩ rằng mình đã tìm được phòng thí nghiệm chính. Nó ở dưới một tầng nữa, có một cái thang máy ở cuối hành lang bên kia. Ở dưới đó có máy vi tính và các loại dụng cụ. Chúng ta có thể truy cập vào các file dữ liệu bí mật.”
Barry có vẻ không hứng thú lắm với phát hiện của mình nhưng Jill suy nghĩ ngay về những thứ mà mình có thể lấy được từ máy tính ở dưới đó: tên tuổi những người dính líu, ngày tháng, các file ghi nhận quá trình thí nghiệm…
“Chúng ta có thể tìm thấy tất cả chứng cứ cho việc điều tra sau này….”
Jill mỉm cười nói: “Anh dẫn đường đi.”
Cái đường hầm thì lạnh lẽo và trông cứ như một cái mê cung bí ẩn vậy. Nhưng với tấm bản đồ tìm thấy hồi nãy thì Chris và Rebecca dễ dàng vượt qua nó để đến tầng ngầm thứ nhất của khu vực phòng thí nghiệm. Cả hai co rúm lại vì ướt và lạnh và họ chẳng hào hứng tí nào khi đi ngang qua xác của mấy con Hunter. Mấy bọn nghiên cứu của Umbrella quả là kinh tởm khi chúng tạo ra được những con quái vật như vậy.
Chris đẩy đây cánh cửa dẫn đến sân bay nhưng nó đã bị khóa cứng, và cái bảng báo hiệu kế bên nói rằng nó chỉ mở khi có sự cố khẩn cấp. Chris đang tìm cách đưa Rebecca ra ngoài với cái radio để bắt sóng liên lạc, trong khi đó anh sẽ đi tìm những người khác.
Chris nhìn xuống cái thang leo hẹp rồi thở dài quay sang nói với Rebecca:
“Anh muốn em ở lại đây. Nếu em đứng cạnh cái thang máy này thì sẽ có cơ hội bắt được sóng liên lạc của Brad. Nếu bắt được thì nói với cậu ta chuyện gì đang xảy ra. Nếu anh không trở lại sau 20 phút thì em quay lại cái sân ở thác nước để đợi cứu viện.”
Rebecca lắc đầu vẻ bối rối nói:
“Nhưng em muốn đi với anh! Em có thể tự lo được, và trong trường hợp anh tìm thấy phòng thí nghiệm chính, anh sẽ cần em để tìm hiểu.”
“Không. Chúng ta biết rằng Wesker đã giết một người của S.T.A.R.S và hắn đang tìm cách hoàn thành việc của hắn. Nếu như chúng ta là hai người sống sót cuối cùng thì chúng ta không nên mạo hiểm để bị hắn phục kích. Phải có người sống sót để nói cho mọi người biết về Umbrella. Anh xin lỗi nhưng đây là cách duy nhất”, Chris trả lời.
Chris mỉm cười rồi đặt một tay lên vai Rebecca nói tiếp:
“Và anh biết rằng em có thể tự lo cho mình được, chuyện ở lại đây không phải là vì kỹ năng chiến đấu của em. Hai mươi phút thôi, anh chỉ đi xem có ai đó sống sót hay không.”
Rebecca mở miệng ra định cãi lại Chris nhưng lại thôi, cô gật đầu chầm chậm: “Được, hai mươi phút thôi nhé.”
Chris xoay người đi rồi leo xuống cái thang với hy vọng rằng mình có thể quay trở lại được. Đội trưởng Wesker đã thành công trong việc dắt mũi tất cả bọn họ trong mấy tuần qua, trong khi những dân ở thành phố Racoon đang chết dần và Chris biết tại sao Wesker lại như vậy. Con người không thoát khỏi dục vọng được.
“Có vẻ như Umbrella đã tạo ra nhiều loại quái vật khác nhau, và đây là lúc tìm hiểu xem họ đã tiến bao xa rồi.”
Barry không dám nhìn Jill trong lúc cả hai đang đi thang máy xuống tầng B4. Vì Wesker đang đứng đợi sẵn ở dưới đó và Jill sẽ biết rằng anh đã giúp Wesker từ đầu đến giờ.
Barry đã giết thêm ba con Hunter hung tợn trước khi anh đến được đây và gặp Wesker. Hắn đề nghị anh dụ Jill xuống tầng B4 để nhốt cô ta lại. Nụ cười của thằng đểu cáng đó như nhắc Barry về tình trạng của gia đình anh. Hắn cũng hứa rằng đây là việc cuối cùng mà Barry phải làm, và sau khi đã nhốt Jill ở dưới đó thì hắn sẽ gọi người của hắn rút lui.
“Anh ổn chứ Barry?”
Khi thang máy dừng lại, Barry xoay sang nhìn Jill với một vẻ mặt khổ sở, anh bắt bắt gặp ánh mắt lo âu và nghi ngại của Jill.
“Em đã lo về anh từ khi còn ở trên ngôi biệt thự”, Jill cầm lấy khuỷu tay Barry nói tiếp, “Em cũng đã nghĩ rằng… thôi kệ cái ý nghĩ đó. Có chuyện gì vậy?”
Barry mở cửa thang máy rồi kéo cái cửa ngoài lên. Barry nhìn đi chỗ khác nói như đang thì thào: “Có một chuyện, nhưng thôi chúng ta nên kết thúc chuyện này trước đi.”
Jill nhíu mày lại nhưng vẫn gật đầu, cô cẩn thận nhìn xung quanh nói:
“Được rồi, khi mọi việc kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Cô sẽ không muốn nói chuyện với tôi nữa sau khi việc này kết thúc…”
Barry vừa nghĩ vừa bước ra ngoài hành lang, Jill theo sau, tiếng bước chân của họ vang lên hướng về phía trước. Đến ngã rẽ Barry giả vờ dừng lại kiểm tra khẩu súng để Jill vượt lên phía trước.
Và khi Jill vừa rẽ sang thì thấy họng khẩu Beretta của Wesker đang chĩa về phía cô. Wesker nở một nụ cười trông có vẻ tự mãn và đểu cáng.
“Chào Jill, rất vui vì cô đã ghé qua. Làm tốt lắm Barry, lấy súng của cô ta đi.”
Jill quay lại ngạc nhiên nhìn Barry, trong khi anh ta nhanh chóng giật khẩu shotgun khỏi tay cô rồi thò tay vào bao súng lấy nốt khẩu Beretta của cô, mặt của anh ta đỏ bừng.
Wesker nói tiếp: “Bây giờ quay lại tầng B1 đợi tôi ở lối ra. Tôi sẽ có mặt sau ít phút nữa.”
Barry nhìn Wesker nói: “Nhưng mày nói rằng mày chỉ muốn nhốt Jill lại.”
Wesker lắc đầu nói: “Ồ không, tôi sẽ không làm đau cô ta đâu. Tôi hứa đấy, đi đi nào.”
Jill nhìn thẳng vào mặt Barry hỏi, sự sợ hãi, bối rối và tức giận chạy qua khuôn mặt của cô.
“Barry?”
“Tôi xin lỗi, Jill”
Barry nói rồi xoay lưng đi, cảm thấy xấu hổ và thất bại hoàn toàn, chưa kể là anh đang rất sợ cho Jill. Tuy Wesker đã hứa nhưng hắn không đáng tin chút nào. Hắn hoàn toàn có thể giết Jill ngay khi tiếng cửa thang máy đóng lại.
“Nhưng nếu mình không vào thang máy thì sao nhỉ? Có lẽ mình có thể làm được gì đó để cứu mạng Jill.”
Barry chạy nhanh đến cái thang máy, bấm cho nó chạy về tầng B3 rồi đóng cửa lại. Sau đó anh nhẹ nhàng quay trở lại đứng ép sát vào góc tường lắng nghe.
“…không thể nói rằng tôi không ngạc nhiên được”, Jill đang nói, “Nhưng làm sao mà mày sai khiến Barry giúp mày được?”
Wesker cười lớn nói: “Lão già Barry có chút rắc rối ở nhà. Tôi nói với hắn rằng người của Umbrella đang trông chừng vợ con hắn và chỉ đợi giết họ mà thôi. Thế là hắn giúp tôi một cách vui vẻ và hạnh phúc.”
Barry nắm chặt bàn tay lại, anh nghiến răng bất lực.
“Mày là thằng con hoang”. Tiếng Jill chửi Wesker vang lên.
“Có thể. Nhưng tôi sẽ là một thằng con hoang giàu có sau khi việc này kết thúc. Umbrella đã hứa sẽ trả rất nhiều tiền sau khi tôi dọn dẹp mớ rắc rối nho nhỏ này của họ. Và kể cả việc chấm dứt việc bọn S.T.A.R.S các người cứ chõ mũi vào chuyện này”, Wesker trả lời.
“Tại sao Umbrella lại muốn tiêu diệt S.T.A.R.S?”, Jill hỏi lại.
“Ồ, không phải là tiêu diệt tất cả. Umbrella có một số kế hoạch lớn cho tất cả chúng ta, ý tôi là cho những ai muốn làm giàu. Việc các người cứ lải nhãi về những chuyện mà bọn họ không thích, như việc thằng Redfield cứ lảm nhảm về những âm mưu đen tối trong chuyện này, cô nghĩ rằng Umbrella không biết việc đó sao? Tất cả phải chấm dứt tại đây. Toàn bộ chỗ này sắp nổ tung như là một tai nạn và việc T-Virus thoát ra khỏi đây sẽ bị vùi lấp vĩnh viễn. Một khi tất cả các người đã chết và nơi này sụp đổ hoàn toàn thì sẽ chẳng ai có thể biết được sự thật.”
“Thằng chó má đó định giết hết mọi người chúng ta.”
“Nhưng nói về Umbrella như vậy là đủ rồi. Tôi sai Barry đem cô xuống đây là để làm một thí nghiệm nho nhỏ. Tôi muốn xem người nhanh nhất trong đội chúng ta chiến đấu như thế nào với thứ vũ khí tuyệt vời này. Nếu như cô chịu khó bước qua cánh cửa kia.”
Barry ép sát người hơn nữa vào tường khi anh thấy đôi vai của Wesker, anh nhẹ nhàng rút khẩu Colt ra.
“Tao không tin được là mày lại nhúng tay vào chuyện bẩn thỉu này”, Jill nói tiếp với Wesker, “Mày bán rẻ lương tâm đẻ bảo vệ cho những thằng khốn đó bằng cách de dọa người khác.”
“Những thằng khốn? Ô cậu bao hàm cả Barry trong đó hả. Umbrella không cần phải đe dọa ai cả, họ thừa tiền để mua đứt mọi người. Tôi lôi Barry vào vụ này là để sau này anh ta có thể làm việc cho công ty luôn.”
Nghe đến đó Barry lao ra giáng một báng súng thẳng vào gáy Wesker bằng tất cả sức lực của mình làm hắn đổ xuống như một bao cát.