Chương 30
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
RẦM!
Sherry cảm thấy xe điện rung chuyển dữ dội xung quanh.
“Chị Claire!”
Cô bé chạy đến chỗ cửa, vẫn nhớ Claire có dặn không được ra ngoài nhưng mặc kệ; cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra và liệu mình có thể làm gì để trợ giúp; nhưng không thể cứ đứng trong này được…
RẦM!
…và toa xe lại rúng động lần nữa, âm thanh va chạm chát chúa phá tan màn đêm yên tĩnh, sàn xe rung chuyển dưới chân cô bé. Sherry lao đến bên cửa và chạm tay vào chốt mở, tim đập thình thình, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt lấm lem.
Cánh cửa trượt ra và Sherry nhìn thấy Claire, súng lăm lăm chĩa vào thứ gì đó mà cô bé không thể thấy, thứ gì đó đằng sau xe.
Ánh mắt Claire quét về phía cô bé, cô thét lên đầy hoảng loạn và khiếp đảm.
“Đừng có ra ngoài! Đóng cửa lại ngay!”
Sherry chạm vào bảng điều khiển, lưỡng lự vì bị Claire làm hoảng hốt, nhưng lại muốn xem đó là cái gì –
- “nhìn một chút thôi” -
- và cô bé thò đầu ra, chỉ một giây thôi, tìm kiếm xem cái gì đã khiến Claire hoảng sợ, cái gì đang đâm sầm vào toa xe. Một mùi chất hóa học pha lẫn mùi thịt cháy đang tràn ngập tầng hầm sáng mờ mờ, đến từ…
Sherry hét lên khi trông thấy nó, một tên quái vật tơi tả cháy sém đang rung lắc toa xe dữ dội, ngay bên cạnh một dãy những thanh kim loại. Cô bé thấy nắm đấm đồ sộ đang nện vào vách toa xe bằng thép, nhưng chính khuôn mặt của hắn mới làm cô bé không sao rời mắt đi được.
“Gã X.”
Lớp da trên mặt hắn đã bong đi, toàn thân cũng vậy. Khói bốc lên từ những khối u nóng chảy đen sạm trên xương sọ, nhưng đôi mắt hắn vẫn còn nguyên vẹn – vừa đỏ vừa đen và bốc khói, nhưng vẫn còn nguyên.
“Sherry! Đóng cửa ngay!”, Claire quát lên, không rời tầm mắt khỏi tên quái vật bốc khói với thân hình to lớn phủ đầy những cơ thịt trông như kim loại màu đỏ tươi, đỏ và bị cháy như đôi mắt của nó vậy.
Sherry ấn nút, cánh cửa đóng lại cùng lúc Claire bắt đầu khai hỏa.
----
Thang máy đã đi xuống, mặc dù nó không như Leon mong đợi, và cũng không nhanh như anh muốn. Sàn đứng rộng rãi đang trôi xuống trong một đường hầm góc cạnh, giống như đang trượt, lướt qua dàn đèn neon kêu vo vo trên những vách tường màu đen một cách chậm chạp.
“…bốn mươi giây để đến cự ly an toàn.”
“…Mau mau mau…”, Leon thở mạnh, nỗi khiếp sợ tràn ngập trong đầu khiến anh quên sạch những đau đớn bên ngoài. Giọng nói đã ngừng yêu cầu trình diện dưới tầng cuối, nó chỉ còn thông báo sau mỗi mười giây. Mặc dù anh ghét cay ghét đắng phải nghe cái chỉ thị lặp đi lặp lại ấy, nhưng nếu không nghe thấy thì còn tệ hơn nữa; khoảng lặng giữa những đợt thông báo như nhắc nhở anh chớ có xuôi tay bỏ cuộc.
“Đi được đến đây và rồi chết vì cái thang máy chậm chạp…”, thật không thể chấp nhận được. Anh đã vượt qua biết bao nhiêu chuyện. Vụ đụng xe, Claire, chạy trốn, những con quái vật, Ada và Birkin – anh không được thất bại, nếu không thì tất cả sẽ thành công cốc.
Dường như bên dưới cái sàn đang đi xuống này chẳng có tầng nào cả, có thể anh sẽ phải cuốc bộ không chừng, nhưng có vẻ thang máy đang hạ thấp theo những rãnh trượt ở hai bên cạnh, nhờ những thiết bị nào đó mà anh không thể đoán được.
“...hai mươi giây để đến…”
Leon bắt đầu thấy run, sự căng thẳng lan ra và thít chặt những cơ bắp, khiến anh thấy khó thở.
“Cái gì là khoảng cách an toàn? Khi cái giọng thông báo lạnh lùng kia đếm đến không, còn bao lâu sẽ nổ?
Hết tốc lực, cô ấy nói là hết tốc lực.”
Xe điện hẳn phải rất nhanh. Và anh có mười giây để đến đó, trong khi cái thang máy quái đản cứ tiếp tục trượt xuống màn đêm một cách thong thả êm ái.
----
Cánh cửa sập lại và Sherry đã an toàn. Trong một lát thôi. Claire suy tính cật lực, những chọn lựa khả thi lướt qua đầu cô nhanh như chớp.
“Không thể để hắn đánh bật toa xe…”
Cô biết mình không có cơ may nào để đả thương nó, nhưng cô có thể đánh lạc hướng nó đủ lâu trước khi cả hai chạy thoát. Cô ước gì mình chỉ được cho Sherry chỗ điều khiển toa xe, ước gì chuyến xe đang di chuyển, mang theo Sherry đến nơi an toàn –
- “nhưng mình đã không, cả hai phải đi NGAY” -
Thông điệp ghi âm đang đếm lùi mười giây cuối cùng trước khi đến điểm an toàn. Trong khi cái thân tàn bốc khói của gã X đang nện một phát nữa vào vách toa xe mốp méo, Claire ngắm vào cái đầu biến dạng của hắn và siết cò.
Năm phát, bốn viên xuyên vào những sớ thịt quái gở của nó, ngay tại vị trí có lẽ là lỗ tai. Viên thứ năm trượt đi xa, tiếng nổ vang dội khắp bóng tối dưới tầng hầm lạnh lẽo, cùng lúc đó cái thứ mà Claire gọi là gã X chậm chạp quay về phía cô.
“Làm sao bây giờ?”
Giọng nữ phát thanh làm cô phân tâm trong một khoảnh khắc, cùng lúc gã X dấn tới trước, một bước chân gớm ghiếc ì ạch khiến hắn hoàn toàn lộ ra ngoài bóng tối.
“…ba. Hai. Một. Đến điểm an toàn ngay bây giờ. Tiến trình tự hủy sẽ xảy ra trong năm phút. Còn năm phút trước khi bắt đầu nổ.”
Còi báo động vẫn réo vang, nhưng ít nhất giọng nói đã ngừng. Dù thế nào thì cô cũng không chú ý tới nữa, ánh mắt trợn trừng của cô đang phải tập trung vào con quái vật. Nó mang một hình hài cực kỳ gớm ghiếc trong lốt vỏ giống như người, như thể đang muốn nhạo báng lại thực tế, chể giễu tất cả những thứ mà một bộ óc minh mẫn có thể nghĩ đến. Mặc dù khắp người nó phủ đầy những mảng bị cháy, bốc khói, nhưng các thớ thịt kỳ quái vẫn không mất đi độ đàn hồi; những thứ vật chất màu đỏ bên dưới lớp vỏ cháy khét vẫn co dãn như những cơ thực sự. Nhìn nó giống như một gã khổng lồ bị lột da vừa mới chui ra khỏi một toà nhà bị cháy – cô ắt hẳn không thể thấy được chuyện này nếu như nó bị tan chảy trong lò nấu kim loại. Một bước chân nặng nề nữa, và cánh tay giơ lên, cánh cổng chặn bị toác ra, những thanh kim loại rơi loảng xoảng xuống nền bê tông.
“Ít nhất vẫn chậm, ít nhất nó vẫn…”
Đó là thứ duy nhất mà cô nghĩ ra. Claire ào về phía cửa xe, vẫn còn khiếp đảm, nhưng tên quái vật bốc khói kia vẫn chậm rãi, mạnh mẽ nhưng di chuyển chẳng ra hồn…
…và thình lình, gã X không lê bước nữa. Hắn gập hông xuống, gập đầu gối lại và tỳ xuống đất để lấy đà phóng tới, khoét luôn một cái lỗ xuống nền bê tông, những cái chân biến dạng đang xông về phía cô với một đà chạy hết cỡ.
Claire không kịp suy nghĩ, cô lạng sang phải và phóng qua trước tên quái vật mình đầy bướu đang lao tới như điên, ráng chạy nhanh hết mức có thể. Nó gần như sắp tóm được cô, tiếng chân dội lại càng lúc càng nhanh – việc bị kim loại nóng chảy lột mất lớp da bên ngoài dường như đã giải phóng sức mạnh nội tại của nó. Khi nhảy qua cánh cổng hư hại để lẩn vào bóng tối, cô nghe thấy tiếng rít của những ngón tay không phải bằng thịt đang cào lên xi măng, và trông thấy gã X đang giơ một cánh tay lực lưỡng lên, quật thẳng vào khoảng không mà cô vừa ở đó cách đây một giây. Nếu trúng thì cô đã bị nó moi ruột rồi –
- “nhưng tại sao, chẳng có G-Virus, chẳng có lý do gì cả” -
Claire chạy sâu vào trong bóng tối trong lúc hệ thống liên lạc thản nhiên nhắc nhở rằng họ còn bốn phút.
“Còn bốn phút trước khi nổ…”
“Khốn khốn khốn kiếp!”
----
Lúc anh đang nghĩ đến việc chịu trận thì đột nhiên thang máy dừng lại, Leon giật cái chốt trên cánh cửa kim loại dày cui, chuẩn bị chạy nước rút…
…và cánh cửa mở ra một dãy những lối đi, một hành lang bê tông vắng ngắt với ánh đèn nhấp nháy từ những thanh xà trên cao. Không có dấu hiệu nào cho anh biết là phải đi lối nào.
“Trái hay phải?”
Mỗi giây lưỡng lự đều có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống – dẫu sao thì anh vẫn còn cơ may.
Anh từng nghe nói rằng khi phải đứng trước sự lựa chọn, theo bản năng thì phần lớn người ta sẽ hướng về phía tay thuận. Dựa vào sự may mắn chẳng mong đợi đã có được suốt trong cái đêm dài vô tận ở Raccoon, anh quyết định sẽ theo đường đó.
Trái. Leon vụt chạy, đôi giày nện thình thịch xuống sàn, tự hỏi liệu mình có may mắn lần nữa chăng.
----
Cách cánh cổng hư hại không xa, Claire thấy một lối đi băng ngang xe điện, cầu thang ẩn trong bóng tối…
…và cô nghe tiếng thình thịch của gã X theo sát phía sau, từng bước chân nện không thương tiếc xuống nền xi măng. Nỗi kinh hoàng đã bao trùm lên cô, khiến chân cô tiếp đất một cách khó khăn và không còn để ý đến việc mình có thể đâm đầu vào tường trong đêm tối. Có lẽ như vậy là tốt nhất, khi mà nó có một sức mạnh phi thường, nó quá nhanh và hầu như bất khả xâm phạm – cô sẽ không có một cơ may nào nếu bị nó tóm được…
…và tiếng chân lớn hơn, nhanh hơn, cô nghe tiếng móng vuốt cào cấu trên bê tông. Cô chỉ có một giây trước khi cái thứ đó quật trúng mình…
…và cô lại lạng sang phải, quăng mình về phía bóng tối chỗ cầu thang. Gã X lao ngang qua, một cái bóng to lớn đồ sộ nặng nề, và cô gần như cảm thấy hơi gió từ cánh tay của hắn đang liếm qua cẳng chân lúc cô nhào xuống nền.
Cơn đau buốt lan khắp cánh tay khi cùi chỏ của cô đập mạnh xuống đất. Nhưng cô không đếm xỉa tới nó mà nhổm dậy, nhìn quanh trong bóng tối xem tên quái vật ở đâu.
“Mình không thấy nó, liệu nó có thấy mình không?”
Cánh tay phải Claire chạm vào góc tường, sau lưng và bên trái đều là xi măng. Cô đang nấp trong khoảng trống dưới gầm cầu thang, và chẳng có khái niệm gì về vị trí của gã X cả, hắn đang im lặng đến độ khó tin; bóng tối lúc này không giúp gì được cho cô một khi hắn có thể nhìn được trong đêm.
Cô rà tay lên vách tường, tìm thấy một công tắc và nhấn nó. Bóng đêm dày đặc tản đi khi ánh đèn mờ mờ rọi xuống từ đâu đó trên cao, và khi cô trông thấy con quái vật cách mình không đầy năm mươi bước cũng là lúc nó quay lại, ánh mắt đỏ sậm quét qua sàn nhà trống trải…
…và bắt gặp cô. Nhìn cô chằm chằm. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng tanh tách phát ra từ những sớ thịt bốc khói của nó – đến khi nó dợm bước về phía cầu thang, xi măng bị nghiến nát dưới cái cẳng chân màu đỏ tía.
“Còn sáu hay bảy viên thôi, nhắm vào mắt…”
Claire lao nhanh ra khỏi bóng tối và giương khẩu súng của Irons lên, siết cò, lưng dựa vào cầu thang.
Đoàng – đoàng – đoàng…
…và gã X đang chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp, đạn xuyên vào bộ mặt bị nấu chảy của hắn, hai viên đập trúng cái thứ giống như xương sọ trong lúc hắn đã vào vị trí…
…đoàng – đoàng…
Cô đã ở cầu thang, đang tiến lên một bậc, đạn hầu như vô dụng với hắn, và gã X lại bắt đầu đà chạy. Hắn sẽ tóm được cô trước khi cô có thể quay lại, trước khi cô leo lên những bậc thang.
“ Mình chết mất. Nhưng ít nhất mình cũng cũng phải làm cho nó bị tổn thương”
Gã X tiến một, rồi hai bước chân đầy uy lực, hắn đã rút ngắn được một nửa quãng đường khi Claire tiếp tục ngắm và định vị những phát súng cuối cùng. Cô sẽ chết, chỉ tiếc cho Sherry, mong muốn duy nhất của cô là có thể vô hiệu hóa được cơn ác mộng này trước khi nó giết cô.
Claire siết cò, con mắt trái của nó nổ tung, một chất lỏng đen như mực phụt ra khỏi khuôn mặt gớm ghiếc không giống người.
“Có thế chứ!”
Gã X lệch hướng sang phải, hắn không dừng lại nhưng cũng không xông thẳng vào cô nữa – và vẫn lao đến chân cầu thang - “quá gần” - cô phải nhắm vào con mắt bên kia nữa, và chỉ còn có hai giây…
Claire nhắm, định vị, và…
…Kịch!
...không còn viên đạn nào cả, con quái vật đã xông thẳng vào cầu thang, mùi thịt nướng xộc vào mũi cô khi nó giơ cánh tay khổng lồ lên, và cả thân hình đồ sộ gớm ghiếc đã chắn trước mắt cô.
Claire lăn xuống những bậc thang bê tông, người co lại như một quả bóng, và thét lên khi móng vuốt của hắn rạch lên đùi trái, cùng lúc một giọng nói xa xa thông báo rằng còn ba phút nữa.
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
RẦM!
Sherry cảm thấy xe điện rung chuyển dữ dội xung quanh.
“Chị Claire!”
Cô bé chạy đến chỗ cửa, vẫn nhớ Claire có dặn không được ra ngoài nhưng mặc kệ; cô bé không biết chuyện gì đang xảy ra và liệu mình có thể làm gì để trợ giúp; nhưng không thể cứ đứng trong này được…
RẦM!
…và toa xe lại rúng động lần nữa, âm thanh va chạm chát chúa phá tan màn đêm yên tĩnh, sàn xe rung chuyển dưới chân cô bé. Sherry lao đến bên cửa và chạm tay vào chốt mở, tim đập thình thình, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt lấm lem.
Cánh cửa trượt ra và Sherry nhìn thấy Claire, súng lăm lăm chĩa vào thứ gì đó mà cô bé không thể thấy, thứ gì đó đằng sau xe.
Ánh mắt Claire quét về phía cô bé, cô thét lên đầy hoảng loạn và khiếp đảm.
“Đừng có ra ngoài! Đóng cửa lại ngay!”
Sherry chạm vào bảng điều khiển, lưỡng lự vì bị Claire làm hoảng hốt, nhưng lại muốn xem đó là cái gì –
- “nhìn một chút thôi” -
- và cô bé thò đầu ra, chỉ một giây thôi, tìm kiếm xem cái gì đã khiến Claire hoảng sợ, cái gì đang đâm sầm vào toa xe. Một mùi chất hóa học pha lẫn mùi thịt cháy đang tràn ngập tầng hầm sáng mờ mờ, đến từ…
Sherry hét lên khi trông thấy nó, một tên quái vật tơi tả cháy sém đang rung lắc toa xe dữ dội, ngay bên cạnh một dãy những thanh kim loại. Cô bé thấy nắm đấm đồ sộ đang nện vào vách toa xe bằng thép, nhưng chính khuôn mặt của hắn mới làm cô bé không sao rời mắt đi được.
“Gã X.”
Lớp da trên mặt hắn đã bong đi, toàn thân cũng vậy. Khói bốc lên từ những khối u nóng chảy đen sạm trên xương sọ, nhưng đôi mắt hắn vẫn còn nguyên vẹn – vừa đỏ vừa đen và bốc khói, nhưng vẫn còn nguyên.
“Sherry! Đóng cửa ngay!”, Claire quát lên, không rời tầm mắt khỏi tên quái vật bốc khói với thân hình to lớn phủ đầy những cơ thịt trông như kim loại màu đỏ tươi, đỏ và bị cháy như đôi mắt của nó vậy.
Sherry ấn nút, cánh cửa đóng lại cùng lúc Claire bắt đầu khai hỏa.
----
Thang máy đã đi xuống, mặc dù nó không như Leon mong đợi, và cũng không nhanh như anh muốn. Sàn đứng rộng rãi đang trôi xuống trong một đường hầm góc cạnh, giống như đang trượt, lướt qua dàn đèn neon kêu vo vo trên những vách tường màu đen một cách chậm chạp.
“…bốn mươi giây để đến cự ly an toàn.”
“…Mau mau mau…”, Leon thở mạnh, nỗi khiếp sợ tràn ngập trong đầu khiến anh quên sạch những đau đớn bên ngoài. Giọng nói đã ngừng yêu cầu trình diện dưới tầng cuối, nó chỉ còn thông báo sau mỗi mười giây. Mặc dù anh ghét cay ghét đắng phải nghe cái chỉ thị lặp đi lặp lại ấy, nhưng nếu không nghe thấy thì còn tệ hơn nữa; khoảng lặng giữa những đợt thông báo như nhắc nhở anh chớ có xuôi tay bỏ cuộc.
“Đi được đến đây và rồi chết vì cái thang máy chậm chạp…”, thật không thể chấp nhận được. Anh đã vượt qua biết bao nhiêu chuyện. Vụ đụng xe, Claire, chạy trốn, những con quái vật, Ada và Birkin – anh không được thất bại, nếu không thì tất cả sẽ thành công cốc.
Dường như bên dưới cái sàn đang đi xuống này chẳng có tầng nào cả, có thể anh sẽ phải cuốc bộ không chừng, nhưng có vẻ thang máy đang hạ thấp theo những rãnh trượt ở hai bên cạnh, nhờ những thiết bị nào đó mà anh không thể đoán được.
“...hai mươi giây để đến…”
Leon bắt đầu thấy run, sự căng thẳng lan ra và thít chặt những cơ bắp, khiến anh thấy khó thở.
“Cái gì là khoảng cách an toàn? Khi cái giọng thông báo lạnh lùng kia đếm đến không, còn bao lâu sẽ nổ?
Hết tốc lực, cô ấy nói là hết tốc lực.”
Xe điện hẳn phải rất nhanh. Và anh có mười giây để đến đó, trong khi cái thang máy quái đản cứ tiếp tục trượt xuống màn đêm một cách thong thả êm ái.
----
Cánh cửa sập lại và Sherry đã an toàn. Trong một lát thôi. Claire suy tính cật lực, những chọn lựa khả thi lướt qua đầu cô nhanh như chớp.
“Không thể để hắn đánh bật toa xe…”
Cô biết mình không có cơ may nào để đả thương nó, nhưng cô có thể đánh lạc hướng nó đủ lâu trước khi cả hai chạy thoát. Cô ước gì mình chỉ được cho Sherry chỗ điều khiển toa xe, ước gì chuyến xe đang di chuyển, mang theo Sherry đến nơi an toàn –
- “nhưng mình đã không, cả hai phải đi NGAY” -
Thông điệp ghi âm đang đếm lùi mười giây cuối cùng trước khi đến điểm an toàn. Trong khi cái thân tàn bốc khói của gã X đang nện một phát nữa vào vách toa xe mốp méo, Claire ngắm vào cái đầu biến dạng của hắn và siết cò.
Năm phát, bốn viên xuyên vào những sớ thịt quái gở của nó, ngay tại vị trí có lẽ là lỗ tai. Viên thứ năm trượt đi xa, tiếng nổ vang dội khắp bóng tối dưới tầng hầm lạnh lẽo, cùng lúc đó cái thứ mà Claire gọi là gã X chậm chạp quay về phía cô.
“Làm sao bây giờ?”
Giọng nữ phát thanh làm cô phân tâm trong một khoảnh khắc, cùng lúc gã X dấn tới trước, một bước chân gớm ghiếc ì ạch khiến hắn hoàn toàn lộ ra ngoài bóng tối.
“…ba. Hai. Một. Đến điểm an toàn ngay bây giờ. Tiến trình tự hủy sẽ xảy ra trong năm phút. Còn năm phút trước khi bắt đầu nổ.”
Còi báo động vẫn réo vang, nhưng ít nhất giọng nói đã ngừng. Dù thế nào thì cô cũng không chú ý tới nữa, ánh mắt trợn trừng của cô đang phải tập trung vào con quái vật. Nó mang một hình hài cực kỳ gớm ghiếc trong lốt vỏ giống như người, như thể đang muốn nhạo báng lại thực tế, chể giễu tất cả những thứ mà một bộ óc minh mẫn có thể nghĩ đến. Mặc dù khắp người nó phủ đầy những mảng bị cháy, bốc khói, nhưng các thớ thịt kỳ quái vẫn không mất đi độ đàn hồi; những thứ vật chất màu đỏ bên dưới lớp vỏ cháy khét vẫn co dãn như những cơ thực sự. Nhìn nó giống như một gã khổng lồ bị lột da vừa mới chui ra khỏi một toà nhà bị cháy – cô ắt hẳn không thể thấy được chuyện này nếu như nó bị tan chảy trong lò nấu kim loại. Một bước chân nặng nề nữa, và cánh tay giơ lên, cánh cổng chặn bị toác ra, những thanh kim loại rơi loảng xoảng xuống nền bê tông.
“Ít nhất vẫn chậm, ít nhất nó vẫn…”
Đó là thứ duy nhất mà cô nghĩ ra. Claire ào về phía cửa xe, vẫn còn khiếp đảm, nhưng tên quái vật bốc khói kia vẫn chậm rãi, mạnh mẽ nhưng di chuyển chẳng ra hồn…
…và thình lình, gã X không lê bước nữa. Hắn gập hông xuống, gập đầu gối lại và tỳ xuống đất để lấy đà phóng tới, khoét luôn một cái lỗ xuống nền bê tông, những cái chân biến dạng đang xông về phía cô với một đà chạy hết cỡ.
Claire không kịp suy nghĩ, cô lạng sang phải và phóng qua trước tên quái vật mình đầy bướu đang lao tới như điên, ráng chạy nhanh hết mức có thể. Nó gần như sắp tóm được cô, tiếng chân dội lại càng lúc càng nhanh – việc bị kim loại nóng chảy lột mất lớp da bên ngoài dường như đã giải phóng sức mạnh nội tại của nó. Khi nhảy qua cánh cổng hư hại để lẩn vào bóng tối, cô nghe thấy tiếng rít của những ngón tay không phải bằng thịt đang cào lên xi măng, và trông thấy gã X đang giơ một cánh tay lực lưỡng lên, quật thẳng vào khoảng không mà cô vừa ở đó cách đây một giây. Nếu trúng thì cô đã bị nó moi ruột rồi –
- “nhưng tại sao, chẳng có G-Virus, chẳng có lý do gì cả” -
Claire chạy sâu vào trong bóng tối trong lúc hệ thống liên lạc thản nhiên nhắc nhở rằng họ còn bốn phút.
“Còn bốn phút trước khi nổ…”
“Khốn khốn khốn kiếp!”
----
Lúc anh đang nghĩ đến việc chịu trận thì đột nhiên thang máy dừng lại, Leon giật cái chốt trên cánh cửa kim loại dày cui, chuẩn bị chạy nước rút…
…và cánh cửa mở ra một dãy những lối đi, một hành lang bê tông vắng ngắt với ánh đèn nhấp nháy từ những thanh xà trên cao. Không có dấu hiệu nào cho anh biết là phải đi lối nào.
“Trái hay phải?”
Mỗi giây lưỡng lự đều có thể khiến anh phải trả giá bằng mạng sống – dẫu sao thì anh vẫn còn cơ may.
Anh từng nghe nói rằng khi phải đứng trước sự lựa chọn, theo bản năng thì phần lớn người ta sẽ hướng về phía tay thuận. Dựa vào sự may mắn chẳng mong đợi đã có được suốt trong cái đêm dài vô tận ở Raccoon, anh quyết định sẽ theo đường đó.
Trái. Leon vụt chạy, đôi giày nện thình thịch xuống sàn, tự hỏi liệu mình có may mắn lần nữa chăng.
----
Cách cánh cổng hư hại không xa, Claire thấy một lối đi băng ngang xe điện, cầu thang ẩn trong bóng tối…
…và cô nghe tiếng thình thịch của gã X theo sát phía sau, từng bước chân nện không thương tiếc xuống nền xi măng. Nỗi kinh hoàng đã bao trùm lên cô, khiến chân cô tiếp đất một cách khó khăn và không còn để ý đến việc mình có thể đâm đầu vào tường trong đêm tối. Có lẽ như vậy là tốt nhất, khi mà nó có một sức mạnh phi thường, nó quá nhanh và hầu như bất khả xâm phạm – cô sẽ không có một cơ may nào nếu bị nó tóm được…
…và tiếng chân lớn hơn, nhanh hơn, cô nghe tiếng móng vuốt cào cấu trên bê tông. Cô chỉ có một giây trước khi cái thứ đó quật trúng mình…
…và cô lại lạng sang phải, quăng mình về phía bóng tối chỗ cầu thang. Gã X lao ngang qua, một cái bóng to lớn đồ sộ nặng nề, và cô gần như cảm thấy hơi gió từ cánh tay của hắn đang liếm qua cẳng chân lúc cô nhào xuống nền.
Cơn đau buốt lan khắp cánh tay khi cùi chỏ của cô đập mạnh xuống đất. Nhưng cô không đếm xỉa tới nó mà nhổm dậy, nhìn quanh trong bóng tối xem tên quái vật ở đâu.
“Mình không thấy nó, liệu nó có thấy mình không?”
Cánh tay phải Claire chạm vào góc tường, sau lưng và bên trái đều là xi măng. Cô đang nấp trong khoảng trống dưới gầm cầu thang, và chẳng có khái niệm gì về vị trí của gã X cả, hắn đang im lặng đến độ khó tin; bóng tối lúc này không giúp gì được cho cô một khi hắn có thể nhìn được trong đêm.
Cô rà tay lên vách tường, tìm thấy một công tắc và nhấn nó. Bóng đêm dày đặc tản đi khi ánh đèn mờ mờ rọi xuống từ đâu đó trên cao, và khi cô trông thấy con quái vật cách mình không đầy năm mươi bước cũng là lúc nó quay lại, ánh mắt đỏ sậm quét qua sàn nhà trống trải…
…và bắt gặp cô. Nhìn cô chằm chằm. Âm thanh duy nhất lúc này là tiếng tanh tách phát ra từ những sớ thịt bốc khói của nó – đến khi nó dợm bước về phía cầu thang, xi măng bị nghiến nát dưới cái cẳng chân màu đỏ tía.
“Còn sáu hay bảy viên thôi, nhắm vào mắt…”
Claire lao nhanh ra khỏi bóng tối và giương khẩu súng của Irons lên, siết cò, lưng dựa vào cầu thang.
Đoàng – đoàng – đoàng…
…và gã X đang chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp, đạn xuyên vào bộ mặt bị nấu chảy của hắn, hai viên đập trúng cái thứ giống như xương sọ trong lúc hắn đã vào vị trí…
…đoàng – đoàng…
Cô đã ở cầu thang, đang tiến lên một bậc, đạn hầu như vô dụng với hắn, và gã X lại bắt đầu đà chạy. Hắn sẽ tóm được cô trước khi cô có thể quay lại, trước khi cô leo lên những bậc thang.
“ Mình chết mất. Nhưng ít nhất mình cũng cũng phải làm cho nó bị tổn thương”
Gã X tiến một, rồi hai bước chân đầy uy lực, hắn đã rút ngắn được một nửa quãng đường khi Claire tiếp tục ngắm và định vị những phát súng cuối cùng. Cô sẽ chết, chỉ tiếc cho Sherry, mong muốn duy nhất của cô là có thể vô hiệu hóa được cơn ác mộng này trước khi nó giết cô.
Claire siết cò, con mắt trái của nó nổ tung, một chất lỏng đen như mực phụt ra khỏi khuôn mặt gớm ghiếc không giống người.
“Có thế chứ!”
Gã X lệch hướng sang phải, hắn không dừng lại nhưng cũng không xông thẳng vào cô nữa – và vẫn lao đến chân cầu thang - “quá gần” - cô phải nhắm vào con mắt bên kia nữa, và chỉ còn có hai giây…
Claire nhắm, định vị, và…
…Kịch!
...không còn viên đạn nào cả, con quái vật đã xông thẳng vào cầu thang, mùi thịt nướng xộc vào mũi cô khi nó giơ cánh tay khổng lồ lên, và cả thân hình đồ sộ gớm ghiếc đã chắn trước mắt cô.
Claire lăn xuống những bậc thang bê tông, người co lại như một quả bóng, và thét lên khi móng vuốt của hắn rạch lên đùi trái, cùng lúc một giọng nói xa xa thông báo rằng còn ba phút nữa.