Chương 10
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Họ chạy về phía bóng tối giữa các khu nhà, trong lúc tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng đang trở nên gần hơn. Rebecca nhìn thấy ánh đèn của nó cách không đầy nửa dặm về phía tây bắc, thấy nó đang bay liệng và rọi đèn pha xuống khu đất trống như sa mạc.
“Cái xe tải, họ đã phát hiện ra cái xe tải.”
Claire cũng thấy, nhưng David thì đang nhìn về phía những toà nhà giống như nhà kho ở phía sau, rồi tháo khẩu súng trường xuống, chăm chú quan sát địa hình. Rebecca phải rất khó khăn để nhìn ra anh dưới ánh trăng mờ nhạt.
"Chúng sẽ phải đổ bộ ngoài hàng rào", anh nói. "Bám sát theo tôi". Anh lẩn vào bóng đêm, âm thanh của chiếc trực thăng đang lớn dần sau lưng.
“Lạy Chúa, mong là ảnh nhìn tốt hơn mình”, Rebecca nghĩ, tay nắm chặt khẩu 9 ly, cảm thấy kim loại lạnh buốt dưới ngón tay. Cô và Claire nối bước anh cùng tiến về một trong những tòa nhà tối thui, cái thứ hai ở bên trái của dãy gồm năm công trình. Cô không biết tại sao anh chọn nó, nhưng David thế nào cũng có lí do của mình.
Họ chạy vào lối đi khuất giữa hai tòa nhà đầu tiên, khoảng đất cằn cỗi trải ra trước mặt chừng mười lăm feet mà tưởng như dài vô tận. Hơi lạnh luồn vào buồng phổi, ngưng đọng thành những màn hơi nước mà cô không thấy được. Tiếng phành phạch của trực thăng khỏa lấp tiếng bước chân của họ, át đi hầu hết những gì David nói lúc anh dừng lại bên cạnh một cánh cửa.
"...để nấp tới khi chúng ta... không thể... quay lại..."
Rebecca lắc đầu và David thôi không nói nữa, anh rẽ sang trái, chĩa súng vào cánh cửa của tòa nhà đầu tiên. Rebecca và Claire di chuyển theo sát anh, Rebecca tự hỏi không biết anh ấy định làm gì; nếu nhóm người trên trực thăng đổ bộ xuống và tìm kiếm – chắc chắn là vậy – thì một cánh cửa lỗ chỗ đạn nhất định sẽ tố cáo nơi ẩn náu của họ. Có vẻ nó được làm từ nhựa có tỷ trọng cao, ngoài ra chẳng gì khác thường cả - chắc có khá hơn một tấm thẻ ở chỗ có tay cầm và lỗ khóa. Bản thân tòa nhà là một loại chất liệu như vữa, bẩn và nhiều bụi, màu sắc tầm thường; cái sau lưng họ cũng vậy; chẳng cái nào có cửa sổ.
Đèn pha của trực thăng đang quét tới hàng rào đằng trước khu nhà, ánh sáng của nó thiêu rụi màn đêm như một ngọn lửa rực rỡ. Những cơn mưa bụi cuộn lên trước ánh đèn, và Rebecca nghĩ rằng họ chỉ còn một phút trước khi bị nó quét thấy; khu nhà không lớn cho lắm.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hầu hết âm thanh đã bị át đi bởi tiếng quạt của máy bay trực thăng. Mặc dù đang trong bóng tối, Rebecca vẫn có thể thấy một hàng lỗ thủng tập trung quanh tay cầm. David tiến lại gần, đá cánh cửa bay tuốt vào trong, để lại một cái hốc đen toang hoác trên tường.
Đèn quét đã dịch chuyển tới khu nhà, phần bụng phình ra của trực thăng bay lướt ngay trên đầu họ, cùng lúc chùm sáng rọi xuống phần rìa của tòa nhà đầu tiên; tiếng gầm của động cơ và từng lớp bụi cuộn lên khiến Rebecca có cảm giác về một thứ đang đến; không phải cái chết, mà là Tử thần, một bạo chúa tàn nhẫn không bao giờ biết dừng bước trong truyền thuyết...
David quay lại chụp lấy Rebecca và Claire, đẩy họ về phía cánh cửa mở. Ngay lúc họ vượt qua, anh ra hiệu dừng lại và chờ. Anh lôi khẩu súng ngắn ra, bước ngang chỗ đất trống, đứng gần sát cánh cửa của tòa nhà thứ hai, nghiêng người và...
...ĐOÀNG, đạn 9 ly, âm thanh còn lớn hơn loại.223 của súng trường, nhưng lại trượt, cùng lúc trực thăng lướt ngang trên đầu và David lao qua khe hổng, ánh sáng chói lọi soi sáng nền đất giữa họ. Chỉ chậm nửa giây là anh có thể bị phát hiện rồi. Kết quả nhận được sau những hành động của David là từng quầng mây bụi bốc lên, bao trùm lấy họ và làm khó thở. Cô quay người, thấy Claire đang che mặt bằng cái áo đen đẫm mồ hôi, và bắt chước theo. Một bầu không khí lành lạnh thấm xuyên qua lớp vải, và bất kể tiếng ồn nhức óc, Rebecca vẫn nghe được tiếng tim đập ngay sát bên tai, nhanh và sợ hãi.
Ánh đèn biến mất sau một giây; thêm một giây nữa và bụi có vẻ đang lắng xuống, thật khó nói chính xác được; mắt họ cần có thời gian thích nghi với sự biến mất đột ngột của ánh sáng.
"Hai người ổn chứ?"
Rebecca nhảy dựng lên, khi bị David nói như hét vào mặt ngay sát đằng trước. Claire suýt nữa cười phá lên.
"Xin lỗi!", David nói. "Nhanh lên! Ta phải sang nhà bên kia!"
Rebecca loạng choạng tiến ra ngoài dưới tầm nhìn vừa đủ, Claire theo sát bên cạnh. David tiếp cận từ đằng sau, ẩy vào lưng để giúp họ đi qua tòa nhà thứ hai. Trực thăng đang bay ra phía xa, theo hướng từ bắc xuống nam, nhưng nó sẽ sớm vòng lại thôi - và chúng sẽ hạ cánh ở đâu đó để bắt đầu lùng sục. Chắc chắn nó đến đến từ Umbrella; câu hỏi duy nhất lúc này là có bao nhiêu tên đến, và liệu họ có bị bắt giữ không hay là bị giết ngay lập tức.
Khi đã lao qua cánh cửa của tòa nhà thứ hai, Rebecca chợt hiểu những gì David vừa làm. Đám tay chân Umbrella sẽ thấy cái cửa lỗ chỗ đạn bên tòa nhà đầu tiên, và cho là con mồi của chúng ẩn nấp trong đó.
“Và anh ấy chỉ bắn qua cái lỗ khóa ở bên này. Bọn họ rồi cũng phát giác được thôi, nhưng chúng ta có thêm được một ít thời gian...”
Cô hi vọng vậy. Bóng tối trong này lạnh y như ở ngoài, và còn có mùi bụi bặm. Một chút ánh sáng yếu ớt lóe lên, David đang giữ ngọn đèn pin bằng một tay, vừa đủ để thấy cả ba đang ở giữa hàng đống thùng. Thùng lớn, thùng nhỏ, thùng giấy, thùng gỗ, tất cả chồng chất trên kệ và sàn, cao lên tới tận trần nhà. Trong một thoáng David rọi đèn quanh căn phòng rộng lớn, họ thấy có đến hàng ngàn cái thùng như vậy.
"Anh sẽ xem coi có làm gì được với cái cửa không, và tắt đèn", David nói. "Cần tìm một chỗ cho chúng ta ẩn nấp. Đó là phương án tốt nhất, tới khi biết được chúng có bao nhiêu người, có kế hoạch gì. Chúng có thể dùng thiết bị quét, nên ở trên sàn sẽ không ổn – phải tìm chỗ nào cao và khuất trong góc. Chắc lên kệ là tốt nhất. Được chứ?”
Cả hai gật đầu và ánh đèn phụt tắt, bóng tối dày đặc bao phủ lấy họ; ít nhất cô cũng đã kịp ghi nhớ những hình thù và bóng dáng rồi. Giờ thì Rebecca không thể nhìn thấy chính bàn tay của mình, cho dù có giơ lên trước mặt.
"Góc nào?", Claire thì thầm.
Rebecca rờ thấy tay của Claire, và đặt nó lên lưng cô: "Bên trái. Chúng ta sẽ đi về phía bên trái đến khi đụng phải cái gì đó.”
Cô nghe thấy tiếng di chuyển khe khẽ sau lưng khi David bắt đầu chuẩn bị. Hít một hơi sâu, Rebecca giơ tay ra phía trước và tiến lên.
-----
Tất cả các cánh cửa của dãy hành lang dài đều đã bị khóa, trừ phòng phục vụ gần chỗ thang máy; họ hoàn toàn không tìm thấy gì đáng chú ý ở đó, ngoại trừ những cái kệ chất đầy giấy và những tách cà phê. Họ thử gọi thang máy lần nữa, nhưng nó cứ trơ ra, và dường như chẳng có hộp điều khiển hay chốt chặn nào quanh đó hết. Không quá ngạc nhiên, nhưng Leon vẫn cảm thấy nhói đau trong dạ. Ba người kia ắt sẽ rất lo đây...
“...mày thì không lo à? Liệu có gì bất ổn trên đó chăng? Không chừng khu vực ”thử nghiệm” lại nằm trên mặt đất. Không chừng Reston thả một vài sinh vật nghiên cứu của Umbrella lên đó, và lúc này Claire đang...”
"Có nên xài tới lựu đạn nếu gặp thêm một cái cửa khóa nữa không? Tôi có hai trái đây", John nói, trông cáu tiết ra mặr. Họ đã gặp đến cánh cửa thứ chín của dãy hành lang lặng ngắt, và hình như đang vòng về hướng Bắc. Nếu không lầm thì họ đã mất dấu Reston, chính xác là mất dấu cái nhánh rẽ vào chỗ ẩn náu của hắn.
"Để nhìn chỗ cua quẹo kia đã, trước khi chúng ta làm nổ tung nơi này", Leon đáp, mặc dù lòng kiên nhẫn của anh cũng đang cạn kiệt. Không phải anh ngại việc phá hoại tài sản của Umbrella, mà vì mục tiêu ưu tiên lúc này là nhập bọn với cả nhóm. Họ đã quyết định rằng nếu không sớm tìm được hắn, họ sẽ quay trở lại nhà ăn, yêu cầu một nhân viên nào đó sửa thang máy, mặc kệ tên Reston chết tiệt; nhiệm vụ có thể thất bại, nhưng ít ra họ còn sống để mà chiến đấu vào lúc khác.
“May là lúc này chúng ta vẫn còn sống...”
Họ tiến sát góc quẹo và dừng lại, John nâng khẩu M-16 lên, hạ thấp giọng: "Tôi sẽ yểm trợ."
Leon gật đầu, áp sát mặt tường phía trong: "Đếm đến ba. Một... Hai... Ba..."
Anh tách mình ra khỏi bức tường chừng một bước, người khom xuống, khẩu bán tự động chĩa xuống mặt tây hành lang, cùng lúc John lia khẩu súng trường quanh góc. Hành lang này nhỏ hơn nhiều, không đầy sáu mươi feet, kết thúc bởi một căn phòng mở sẵn. Có một cái cửa bên trái...
.....Và ai đó đang di chuyển ngang qua chỗ trống cuối hành lang, bóng dáng của một người đàn ông.
“Reston”.
Leon đã thấy hắn ta, vóc dáng gầy ghuộc, không quá cao, mặc quần jean và áo làm việc màu xanh. Ông Blue, giống như họ đã nói…
"Đứng lại!", John hét to, Reston quay người, bị giật mình và không có vũ khí trên tay. Hắn nhìn thấy khẩu M-16 và lập tức bỏ chạy khỏi khu vực hành lang rộng có đến gấp đôi, có lẽ chạy tới lối thoát –
- và Leon vọt tới với hai cánh tay vung lên hết cỡ, John nhanh chóng vượt qua anh ta bằng một cú nước rút khó tin. Họ đã vào trong phòng, và thấy Reston đang đẩy cánh cửa bên phải. Hắn ném một cái nhìn hoảng hốt qua vai khi họ lao vào, đôi mắt trợn trừng đầy khiếp đảm.
“Nó không mở được!”. Hắn thét lên gần như phát cuồng. “Mở cửa!”
“Hắn đang nói với ai vậy?”
“Bỏ cuộc đi thôi, Reston”, John gầm gừ -
- và đằng sau lưng, một tấm kim loại sập xuống chắn mất lối vào, nhốt họ trong phòng với một tiếng động nặng nề. Leon nhìn xuống, thấy nền nhà làm bằng thép luyện, thình lình có cảm giác không ổn. Reston lùi lại, hai tay quơ trong không khí, thân hình ốm nhách lộ vẻ sợ hãi: “Tôi không phải là ông ta, không phải Reston.” Anh ta lắp bắp, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi.
- và sau lưng họ, một bộ mặt xuất hiện chỗ cửa sổ của cánh cửa kim loại, tuy có phần méo mó do nhìn qua lớp kính, nhưng rõ ràng là đang cười toe toét. Một lão già mặc đồ toàn một màu xanh.
“Ôi không…”
Lão ta nhìn quanh một thoáng, tay vói lên chạm vào vật gì đó mà Leon không thấy được, và một giọng nói êm dịu vọng vào phòng từ cái loa trên trần.
“Xin lỗi cậu, Henry”, lão nói, khuôn mặt biến dạng qua lớp kính chắn. “Cho phép tôi tự giới thiệu nhé. Tôi, Jay Reston. Và dù các cậu là ai đi nữa, tôi cũng rất vui vì được gặp mặt. Chào mừng đến với chương trình thử nghiệm của Planet.”
Leon nhìn John, lúc này vẫn đang chĩa súng vào Henry, anh chàng có vẻ sắp điên tới nơi rồi. John nhìn lại Leon, cặp mắt như muốn nói rằng anh ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Leon cũng thế.
Họ đã mắc kẹt vào một nơi không thể tệ hơn.
“Có thế chứ!”
Reston cười run cả người. Những tay súng đã mắc bẫy, và ba tên trên mặt đất ắt cũng đã bị đội tiếp viện xử rồi – hắn đã kiểm soát tình hình một cách xuất sắc.
“Dĩ nhiên là chẳng mấy thích thú khi không có ai thuởng thức… nhưng ta đã có một khán giả bất đắc dĩ đó thôi.”
“Bọn tôi chưa lên lịch hoạt động trong hai mươi ba ngày tới”, Reston vừa nói vừa cười ngoác miệng, tưởng tượng đến cái mặt béo ị của Sidney.
“Hiện tại, tôi đang chuẩn bị cho vận hành sơ khởi một chương trình đã được thiết kế kỹ lưỡng, dành cho một nhóm người tối quan trọng mục kích. Chỉ có những mẫu vật thôi, vì bọn tôi chưa có kế hoạch đưa người vào đây, ngoại trừ các binh lính. Nhưng giờ đây, nhờ có các cậu, tôi sẽ trình diễn một số cảnh minh họa cho những khả năng của các mẫu vật. Thật đáng buồn, vào lúc này, bạn của các cậu ở trên mặt đất hẳn đã tiêu đời rồi – nhưng tôi nghĩ có ba người là đủ. Đúng thế, các cậu thật là thích hợp.”
Reston lại cười sằng sặc:
“Các người chắc sẽ muốn giết Henry trước, anh ta chỉ tổ làm vướng víu tay chân thôi – và lại còn là kẻ dụ hai người vô tròng nữa.”
“Đồ khốn!”
Henry Cole lao đến, giáng một quả đấm lên cửa. Lớp kim loại dày hai inch thậm chí chẳng hề rung chuyển.
Reston lắc đầu, vẫn cười toe toét:
“Xin lỗi Henry; chúng tôi sẽ nhớ cậu ghê lắm. Cậu chưa làm xong hệ thống liên lạc thì phải? Và còn tín hiệu âm thanh… Ít ra cậu cũng đã đấu nối chúng rồi, và tôi không biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ. Tất cả sẵn sàng chưa? Có gì thắc mắc không?”
Cơn thịnh nộ của anh thợ điện vụt tắt, anh ta đổ sụp xuống nền, thở hổn hển. Một trong hai người đứng sau bước tới cửa sổ, chính là gã to con mang súng trường có nước da sẫm màu, vẻ mặt hầm hầm.
“Mày đừng mong bọn này làm thử nghiệm giùm cho mày”, anh ta gằn giọng một cách giận dữ. “Có giỏi thì ra tay giết bọn tao đi, nên nhớ bọn tao không cô độc đâu – Umbrella sẽ phải sụp đổ, cho dù có mặt bọn tao hay không cũng vậy.”
Reston thở dài:
“Cậu nói đúng một chuyện, đó là các cậu sẽ không còn có mặt trên đời nữa. Những đứa khác cũng vậy… chắc cậu là một trong số những cựu nhân viên S.T.A.R.S.? Các người với những kế hoạch trẻ con chẳng làm nên trò trống gì đâu; chỉ là những con muỗi gây phiền nhiễu thôi. Và cậu sẽ tham dự…”
“Tham dự cái này nè”, anh ta vỗ vào hạ bộ. Mặc dù đã cách một lớp kính, nhưng điệu bộ vẫn rất rõ ràng.
“Thật thô bỉ. Đám trẻ thời nay chẳng biết cái gì là tốt hết…”
“John, sao anh không thử xài lựu đạn?”. Người kia lạnh lùng nói, và Reston lại thở dài.
“Tường ở đây được bọc thép, và cánh cửa này vững chãi hơn cậu tưởng nhiều đấy. Tự làm nổ banh xác thì còn được. Như vậy thì tội quá, nhưng chắc phải làm thôi, nếu không còn đường nào khác.”
Có vẻ họ chẳng biết đáp trả bằng cách nào nữa. Không ai lên tiếng, mặc dù Reston vẫn nghe thấy tiếng thở hổn hển của Cole.
Reston đã thấm mệt sau những nỗ lực gài bẫy bọn họ; đội tiếp viện chắc sẽ sớm gọi hắn ở phòng điều khiển, nên hắn cần sớm quay lại đó.
“Xin thứ lỗi nhé”, hắn nói, “tôi có việc phải làm – đại loại như là thả mấy con vật nuôi vào nhà mới. Dù vậy, cam đoan là tôi sẽ theo dõi buổi trình diễn của các cậu; ráng qua được ít nhất hai vòng nhé, nếu đủ sức.”
Reston rời khỏi cửa sổ, rồi nhấn mã kích hoạt trong bảng điều khiển bên trái. Một ai đó đang gào lên là họ sẽ không thể qua được, rằng anh ta không thể chống lại chúng…
…và Reston nhấn cái nút màu xanh bự dùng để mở cửa vào khu Một, và phun một luồng hơi cay vào phòng từ những lỗ thông trên trần. Hắn quay lại cửa sổ, thích thú chứng kiến những hiệu ứng diễn ra.
Trong vài giây, một màn sương trắng tuôn ra trên cao, bao phủ lấy ba người đàn ông. Reston nghe thấy tiếng la và tiếng ho, rồi một giây sau là tiếng chốt cửa mở, cho thấy họ đã đi vào trong. Rồi có tiếng rít nhỏ của hệ thống thông gió khởi động, quét sạch hơi cay chỉ trong vòng không đầy một phút.
Tuyệt. Hắn phải tán thưởng cái tay thiết kế đã đề xuất chuyện này mới được.
“Phải ghi lại”, Reston nói trống không. Hắn vuốt áo và quay lại phòng điều khiển, rất hứng thú chờ xem đám người kia sẽ ứng phó thế nào, trước những giống loài mới xuất hiện trong gia đình Umbrella.
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Họ chạy về phía bóng tối giữa các khu nhà, trong lúc tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng đang trở nên gần hơn. Rebecca nhìn thấy ánh đèn của nó cách không đầy nửa dặm về phía tây bắc, thấy nó đang bay liệng và rọi đèn pha xuống khu đất trống như sa mạc.
“Cái xe tải, họ đã phát hiện ra cái xe tải.”
Claire cũng thấy, nhưng David thì đang nhìn về phía những toà nhà giống như nhà kho ở phía sau, rồi tháo khẩu súng trường xuống, chăm chú quan sát địa hình. Rebecca phải rất khó khăn để nhìn ra anh dưới ánh trăng mờ nhạt.
"Chúng sẽ phải đổ bộ ngoài hàng rào", anh nói. "Bám sát theo tôi". Anh lẩn vào bóng đêm, âm thanh của chiếc trực thăng đang lớn dần sau lưng.
“Lạy Chúa, mong là ảnh nhìn tốt hơn mình”, Rebecca nghĩ, tay nắm chặt khẩu 9 ly, cảm thấy kim loại lạnh buốt dưới ngón tay. Cô và Claire nối bước anh cùng tiến về một trong những tòa nhà tối thui, cái thứ hai ở bên trái của dãy gồm năm công trình. Cô không biết tại sao anh chọn nó, nhưng David thế nào cũng có lí do của mình.
Họ chạy vào lối đi khuất giữa hai tòa nhà đầu tiên, khoảng đất cằn cỗi trải ra trước mặt chừng mười lăm feet mà tưởng như dài vô tận. Hơi lạnh luồn vào buồng phổi, ngưng đọng thành những màn hơi nước mà cô không thấy được. Tiếng phành phạch của trực thăng khỏa lấp tiếng bước chân của họ, át đi hầu hết những gì David nói lúc anh dừng lại bên cạnh một cánh cửa.
"...để nấp tới khi chúng ta... không thể... quay lại..."
Rebecca lắc đầu và David thôi không nói nữa, anh rẽ sang trái, chĩa súng vào cánh cửa của tòa nhà đầu tiên. Rebecca và Claire di chuyển theo sát anh, Rebecca tự hỏi không biết anh ấy định làm gì; nếu nhóm người trên trực thăng đổ bộ xuống và tìm kiếm – chắc chắn là vậy – thì một cánh cửa lỗ chỗ đạn nhất định sẽ tố cáo nơi ẩn náu của họ. Có vẻ nó được làm từ nhựa có tỷ trọng cao, ngoài ra chẳng gì khác thường cả - chắc có khá hơn một tấm thẻ ở chỗ có tay cầm và lỗ khóa. Bản thân tòa nhà là một loại chất liệu như vữa, bẩn và nhiều bụi, màu sắc tầm thường; cái sau lưng họ cũng vậy; chẳng cái nào có cửa sổ.
Đèn pha của trực thăng đang quét tới hàng rào đằng trước khu nhà, ánh sáng của nó thiêu rụi màn đêm như một ngọn lửa rực rỡ. Những cơn mưa bụi cuộn lên trước ánh đèn, và Rebecca nghĩ rằng họ chỉ còn một phút trước khi bị nó quét thấy; khu nhà không lớn cho lắm.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Hầu hết âm thanh đã bị át đi bởi tiếng quạt của máy bay trực thăng. Mặc dù đang trong bóng tối, Rebecca vẫn có thể thấy một hàng lỗ thủng tập trung quanh tay cầm. David tiến lại gần, đá cánh cửa bay tuốt vào trong, để lại một cái hốc đen toang hoác trên tường.
Đèn quét đã dịch chuyển tới khu nhà, phần bụng phình ra của trực thăng bay lướt ngay trên đầu họ, cùng lúc chùm sáng rọi xuống phần rìa của tòa nhà đầu tiên; tiếng gầm của động cơ và từng lớp bụi cuộn lên khiến Rebecca có cảm giác về một thứ đang đến; không phải cái chết, mà là Tử thần, một bạo chúa tàn nhẫn không bao giờ biết dừng bước trong truyền thuyết...
David quay lại chụp lấy Rebecca và Claire, đẩy họ về phía cánh cửa mở. Ngay lúc họ vượt qua, anh ra hiệu dừng lại và chờ. Anh lôi khẩu súng ngắn ra, bước ngang chỗ đất trống, đứng gần sát cánh cửa của tòa nhà thứ hai, nghiêng người và...
...ĐOÀNG, đạn 9 ly, âm thanh còn lớn hơn loại.223 của súng trường, nhưng lại trượt, cùng lúc trực thăng lướt ngang trên đầu và David lao qua khe hổng, ánh sáng chói lọi soi sáng nền đất giữa họ. Chỉ chậm nửa giây là anh có thể bị phát hiện rồi. Kết quả nhận được sau những hành động của David là từng quầng mây bụi bốc lên, bao trùm lấy họ và làm khó thở. Cô quay người, thấy Claire đang che mặt bằng cái áo đen đẫm mồ hôi, và bắt chước theo. Một bầu không khí lành lạnh thấm xuyên qua lớp vải, và bất kể tiếng ồn nhức óc, Rebecca vẫn nghe được tiếng tim đập ngay sát bên tai, nhanh và sợ hãi.
Ánh đèn biến mất sau một giây; thêm một giây nữa và bụi có vẻ đang lắng xuống, thật khó nói chính xác được; mắt họ cần có thời gian thích nghi với sự biến mất đột ngột của ánh sáng.
"Hai người ổn chứ?"
Rebecca nhảy dựng lên, khi bị David nói như hét vào mặt ngay sát đằng trước. Claire suýt nữa cười phá lên.
"Xin lỗi!", David nói. "Nhanh lên! Ta phải sang nhà bên kia!"
Rebecca loạng choạng tiến ra ngoài dưới tầm nhìn vừa đủ, Claire theo sát bên cạnh. David tiếp cận từ đằng sau, ẩy vào lưng để giúp họ đi qua tòa nhà thứ hai. Trực thăng đang bay ra phía xa, theo hướng từ bắc xuống nam, nhưng nó sẽ sớm vòng lại thôi - và chúng sẽ hạ cánh ở đâu đó để bắt đầu lùng sục. Chắc chắn nó đến đến từ Umbrella; câu hỏi duy nhất lúc này là có bao nhiêu tên đến, và liệu họ có bị bắt giữ không hay là bị giết ngay lập tức.
Khi đã lao qua cánh cửa của tòa nhà thứ hai, Rebecca chợt hiểu những gì David vừa làm. Đám tay chân Umbrella sẽ thấy cái cửa lỗ chỗ đạn bên tòa nhà đầu tiên, và cho là con mồi của chúng ẩn nấp trong đó.
“Và anh ấy chỉ bắn qua cái lỗ khóa ở bên này. Bọn họ rồi cũng phát giác được thôi, nhưng chúng ta có thêm được một ít thời gian...”
Cô hi vọng vậy. Bóng tối trong này lạnh y như ở ngoài, và còn có mùi bụi bặm. Một chút ánh sáng yếu ớt lóe lên, David đang giữ ngọn đèn pin bằng một tay, vừa đủ để thấy cả ba đang ở giữa hàng đống thùng. Thùng lớn, thùng nhỏ, thùng giấy, thùng gỗ, tất cả chồng chất trên kệ và sàn, cao lên tới tận trần nhà. Trong một thoáng David rọi đèn quanh căn phòng rộng lớn, họ thấy có đến hàng ngàn cái thùng như vậy.
"Anh sẽ xem coi có làm gì được với cái cửa không, và tắt đèn", David nói. "Cần tìm một chỗ cho chúng ta ẩn nấp. Đó là phương án tốt nhất, tới khi biết được chúng có bao nhiêu người, có kế hoạch gì. Chúng có thể dùng thiết bị quét, nên ở trên sàn sẽ không ổn – phải tìm chỗ nào cao và khuất trong góc. Chắc lên kệ là tốt nhất. Được chứ?”
Cả hai gật đầu và ánh đèn phụt tắt, bóng tối dày đặc bao phủ lấy họ; ít nhất cô cũng đã kịp ghi nhớ những hình thù và bóng dáng rồi. Giờ thì Rebecca không thể nhìn thấy chính bàn tay của mình, cho dù có giơ lên trước mặt.
"Góc nào?", Claire thì thầm.
Rebecca rờ thấy tay của Claire, và đặt nó lên lưng cô: "Bên trái. Chúng ta sẽ đi về phía bên trái đến khi đụng phải cái gì đó.”
Cô nghe thấy tiếng di chuyển khe khẽ sau lưng khi David bắt đầu chuẩn bị. Hít một hơi sâu, Rebecca giơ tay ra phía trước và tiến lên.
-----
Tất cả các cánh cửa của dãy hành lang dài đều đã bị khóa, trừ phòng phục vụ gần chỗ thang máy; họ hoàn toàn không tìm thấy gì đáng chú ý ở đó, ngoại trừ những cái kệ chất đầy giấy và những tách cà phê. Họ thử gọi thang máy lần nữa, nhưng nó cứ trơ ra, và dường như chẳng có hộp điều khiển hay chốt chặn nào quanh đó hết. Không quá ngạc nhiên, nhưng Leon vẫn cảm thấy nhói đau trong dạ. Ba người kia ắt sẽ rất lo đây...
“...mày thì không lo à? Liệu có gì bất ổn trên đó chăng? Không chừng khu vực ”thử nghiệm” lại nằm trên mặt đất. Không chừng Reston thả một vài sinh vật nghiên cứu của Umbrella lên đó, và lúc này Claire đang...”
"Có nên xài tới lựu đạn nếu gặp thêm một cái cửa khóa nữa không? Tôi có hai trái đây", John nói, trông cáu tiết ra mặr. Họ đã gặp đến cánh cửa thứ chín của dãy hành lang lặng ngắt, và hình như đang vòng về hướng Bắc. Nếu không lầm thì họ đã mất dấu Reston, chính xác là mất dấu cái nhánh rẽ vào chỗ ẩn náu của hắn.
"Để nhìn chỗ cua quẹo kia đã, trước khi chúng ta làm nổ tung nơi này", Leon đáp, mặc dù lòng kiên nhẫn của anh cũng đang cạn kiệt. Không phải anh ngại việc phá hoại tài sản của Umbrella, mà vì mục tiêu ưu tiên lúc này là nhập bọn với cả nhóm. Họ đã quyết định rằng nếu không sớm tìm được hắn, họ sẽ quay trở lại nhà ăn, yêu cầu một nhân viên nào đó sửa thang máy, mặc kệ tên Reston chết tiệt; nhiệm vụ có thể thất bại, nhưng ít ra họ còn sống để mà chiến đấu vào lúc khác.
“May là lúc này chúng ta vẫn còn sống...”
Họ tiến sát góc quẹo và dừng lại, John nâng khẩu M-16 lên, hạ thấp giọng: "Tôi sẽ yểm trợ."
Leon gật đầu, áp sát mặt tường phía trong: "Đếm đến ba. Một... Hai... Ba..."
Anh tách mình ra khỏi bức tường chừng một bước, người khom xuống, khẩu bán tự động chĩa xuống mặt tây hành lang, cùng lúc John lia khẩu súng trường quanh góc. Hành lang này nhỏ hơn nhiều, không đầy sáu mươi feet, kết thúc bởi một căn phòng mở sẵn. Có một cái cửa bên trái...
.....Và ai đó đang di chuyển ngang qua chỗ trống cuối hành lang, bóng dáng của một người đàn ông.
“Reston”.
Leon đã thấy hắn ta, vóc dáng gầy ghuộc, không quá cao, mặc quần jean và áo làm việc màu xanh. Ông Blue, giống như họ đã nói…
"Đứng lại!", John hét to, Reston quay người, bị giật mình và không có vũ khí trên tay. Hắn nhìn thấy khẩu M-16 và lập tức bỏ chạy khỏi khu vực hành lang rộng có đến gấp đôi, có lẽ chạy tới lối thoát –
- và Leon vọt tới với hai cánh tay vung lên hết cỡ, John nhanh chóng vượt qua anh ta bằng một cú nước rút khó tin. Họ đã vào trong phòng, và thấy Reston đang đẩy cánh cửa bên phải. Hắn ném một cái nhìn hoảng hốt qua vai khi họ lao vào, đôi mắt trợn trừng đầy khiếp đảm.
“Nó không mở được!”. Hắn thét lên gần như phát cuồng. “Mở cửa!”
“Hắn đang nói với ai vậy?”
“Bỏ cuộc đi thôi, Reston”, John gầm gừ -
- và đằng sau lưng, một tấm kim loại sập xuống chắn mất lối vào, nhốt họ trong phòng với một tiếng động nặng nề. Leon nhìn xuống, thấy nền nhà làm bằng thép luyện, thình lình có cảm giác không ổn. Reston lùi lại, hai tay quơ trong không khí, thân hình ốm nhách lộ vẻ sợ hãi: “Tôi không phải là ông ta, không phải Reston.” Anh ta lắp bắp, khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi.
- và sau lưng họ, một bộ mặt xuất hiện chỗ cửa sổ của cánh cửa kim loại, tuy có phần méo mó do nhìn qua lớp kính, nhưng rõ ràng là đang cười toe toét. Một lão già mặc đồ toàn một màu xanh.
“Ôi không…”
Lão ta nhìn quanh một thoáng, tay vói lên chạm vào vật gì đó mà Leon không thấy được, và một giọng nói êm dịu vọng vào phòng từ cái loa trên trần.
“Xin lỗi cậu, Henry”, lão nói, khuôn mặt biến dạng qua lớp kính chắn. “Cho phép tôi tự giới thiệu nhé. Tôi, Jay Reston. Và dù các cậu là ai đi nữa, tôi cũng rất vui vì được gặp mặt. Chào mừng đến với chương trình thử nghiệm của Planet.”
Leon nhìn John, lúc này vẫn đang chĩa súng vào Henry, anh chàng có vẻ sắp điên tới nơi rồi. John nhìn lại Leon, cặp mắt như muốn nói rằng anh ta đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, và Leon cũng thế.
Họ đã mắc kẹt vào một nơi không thể tệ hơn.
“Có thế chứ!”
Reston cười run cả người. Những tay súng đã mắc bẫy, và ba tên trên mặt đất ắt cũng đã bị đội tiếp viện xử rồi – hắn đã kiểm soát tình hình một cách xuất sắc.
“Dĩ nhiên là chẳng mấy thích thú khi không có ai thuởng thức… nhưng ta đã có một khán giả bất đắc dĩ đó thôi.”
“Bọn tôi chưa lên lịch hoạt động trong hai mươi ba ngày tới”, Reston vừa nói vừa cười ngoác miệng, tưởng tượng đến cái mặt béo ị của Sidney.
“Hiện tại, tôi đang chuẩn bị cho vận hành sơ khởi một chương trình đã được thiết kế kỹ lưỡng, dành cho một nhóm người tối quan trọng mục kích. Chỉ có những mẫu vật thôi, vì bọn tôi chưa có kế hoạch đưa người vào đây, ngoại trừ các binh lính. Nhưng giờ đây, nhờ có các cậu, tôi sẽ trình diễn một số cảnh minh họa cho những khả năng của các mẫu vật. Thật đáng buồn, vào lúc này, bạn của các cậu ở trên mặt đất hẳn đã tiêu đời rồi – nhưng tôi nghĩ có ba người là đủ. Đúng thế, các cậu thật là thích hợp.”
Reston lại cười sằng sặc:
“Các người chắc sẽ muốn giết Henry trước, anh ta chỉ tổ làm vướng víu tay chân thôi – và lại còn là kẻ dụ hai người vô tròng nữa.”
“Đồ khốn!”
Henry Cole lao đến, giáng một quả đấm lên cửa. Lớp kim loại dày hai inch thậm chí chẳng hề rung chuyển.
Reston lắc đầu, vẫn cười toe toét:
“Xin lỗi Henry; chúng tôi sẽ nhớ cậu ghê lắm. Cậu chưa làm xong hệ thống liên lạc thì phải? Và còn tín hiệu âm thanh… Ít ra cậu cũng đã đấu nối chúng rồi, và tôi không biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ. Tất cả sẵn sàng chưa? Có gì thắc mắc không?”
Cơn thịnh nộ của anh thợ điện vụt tắt, anh ta đổ sụp xuống nền, thở hổn hển. Một trong hai người đứng sau bước tới cửa sổ, chính là gã to con mang súng trường có nước da sẫm màu, vẻ mặt hầm hầm.
“Mày đừng mong bọn này làm thử nghiệm giùm cho mày”, anh ta gằn giọng một cách giận dữ. “Có giỏi thì ra tay giết bọn tao đi, nên nhớ bọn tao không cô độc đâu – Umbrella sẽ phải sụp đổ, cho dù có mặt bọn tao hay không cũng vậy.”
Reston thở dài:
“Cậu nói đúng một chuyện, đó là các cậu sẽ không còn có mặt trên đời nữa. Những đứa khác cũng vậy… chắc cậu là một trong số những cựu nhân viên S.T.A.R.S.? Các người với những kế hoạch trẻ con chẳng làm nên trò trống gì đâu; chỉ là những con muỗi gây phiền nhiễu thôi. Và cậu sẽ tham dự…”
“Tham dự cái này nè”, anh ta vỗ vào hạ bộ. Mặc dù đã cách một lớp kính, nhưng điệu bộ vẫn rất rõ ràng.
“Thật thô bỉ. Đám trẻ thời nay chẳng biết cái gì là tốt hết…”
“John, sao anh không thử xài lựu đạn?”. Người kia lạnh lùng nói, và Reston lại thở dài.
“Tường ở đây được bọc thép, và cánh cửa này vững chãi hơn cậu tưởng nhiều đấy. Tự làm nổ banh xác thì còn được. Như vậy thì tội quá, nhưng chắc phải làm thôi, nếu không còn đường nào khác.”
Có vẻ họ chẳng biết đáp trả bằng cách nào nữa. Không ai lên tiếng, mặc dù Reston vẫn nghe thấy tiếng thở hổn hển của Cole.
Reston đã thấm mệt sau những nỗ lực gài bẫy bọn họ; đội tiếp viện chắc sẽ sớm gọi hắn ở phòng điều khiển, nên hắn cần sớm quay lại đó.
“Xin thứ lỗi nhé”, hắn nói, “tôi có việc phải làm – đại loại như là thả mấy con vật nuôi vào nhà mới. Dù vậy, cam đoan là tôi sẽ theo dõi buổi trình diễn của các cậu; ráng qua được ít nhất hai vòng nhé, nếu đủ sức.”
Reston rời khỏi cửa sổ, rồi nhấn mã kích hoạt trong bảng điều khiển bên trái. Một ai đó đang gào lên là họ sẽ không thể qua được, rằng anh ta không thể chống lại chúng…
…và Reston nhấn cái nút màu xanh bự dùng để mở cửa vào khu Một, và phun một luồng hơi cay vào phòng từ những lỗ thông trên trần. Hắn quay lại cửa sổ, thích thú chứng kiến những hiệu ứng diễn ra.
Trong vài giây, một màn sương trắng tuôn ra trên cao, bao phủ lấy ba người đàn ông. Reston nghe thấy tiếng la và tiếng ho, rồi một giây sau là tiếng chốt cửa mở, cho thấy họ đã đi vào trong. Rồi có tiếng rít nhỏ của hệ thống thông gió khởi động, quét sạch hơi cay chỉ trong vòng không đầy một phút.
Tuyệt. Hắn phải tán thưởng cái tay thiết kế đã đề xuất chuyện này mới được.
“Phải ghi lại”, Reston nói trống không. Hắn vuốt áo và quay lại phòng điều khiển, rất hứng thú chờ xem đám người kia sẽ ứng phó thế nào, trước những giống loài mới xuất hiện trong gia đình Umbrella.