Chương 7
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Tòa nhà lạnh lẽo và tối tăm, nhưng không phải hoàn toàn yên tĩnh. Ngoài tiếng rì rầm nho nhỏ của máy móc, cô còn nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh. Nơi này không quá lớn, ngang dọc chừng ba mươi và hai mươi feet, nhưng nó là một phòng đơn, đủ rộng để gây cảm giác không an toàn và dễ bị tập kích. Những ánh đèn nhỏ nhấp nháy tùy tiện xung quanh, nhìn như hàng tá con mắt đang theo dõi họ trong bóng tối.
“Đáng ghét thật.”
Rebecca soi đèn pin qua bức tường phía tây của toà nhà để tìm xem có gì khác thường không, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Trong phim, những thám tử tư và cảnh sát hay xông vào nhà ai đó rồi dạo quanh một cách êm thấm, tìm kiếm các bằng chứng như chỗ không người; còn ngoài đời thực, đột nhập vào một nơi chưa từng ghé qua chỉ mang lại nỗi sợ hãi. Cô biết họ đại diện cho lẽ phải, rằng họ là người tốt, nhưng lòng bàn tay cô vẫn cứ mướt mồ hôi, tim vẫn cứ đập mạnh, và cô đánh liều mong mình tìm được một phòng tắm để sử dụng. Cái bàng quang trong người cô hình như đã co thắt lại bằng kích thước của một quả óc chó.
“Phải đợi thôi, trừ khi mình muốn làm bậy trong địa giới của quân địch…”. Mà Rebecca đâu có muốn vậy.
Cô cúi mình để nhìn rõ hơn cái máy phía trước mặt, một thiết bị đặt đứng to như cái tủ lạnh với những nút bấm; tấm nhãn trên mặt trước có chữ, "OGO Relay" hay đại loại thế. Nhìn xung quanh, căn phòng đầy những máy móc kim loại to đùng với cả lô lốc công tắc; nếu mà tất cả những tòa nhà khác đều được trang bị tương tự như vầy, chắc sẽ mất cả đêm để tìm ra nơi nhập cái mật mã Trent cung cấp.
Mỗi người trong nhóm kiểm tra một vách tường, còn John phụ trách mấy cái bàn giữa phòng. Hầu như chắn chắn là có một hệ thống máy quay giám sát được thiết lập đâu đây, một yếu tố thúc bách họ phải khẩn trương hơn nữa - mặc dù họ mong là sẽ không có ai theo dõi, với lượng nhân viên quá ít tại đây. May ra biết đâu hệ thống an ninh chưa hoạt động.
“Không thể nào, thật là viển vông. Nếu có thể vào và ra bình an vô sự là may lắm rồi, có hay không có cuốn sách cũng thây kệ.”
Từ lúc họ bước ra khỏi xe tải, trạng thái e sợ của Rebecca đã dần dần chuyển thành căng thẳng. Khoảng thời gian ngắn ngủi làm việc tại S.T.A.R.S. đã dạy cho cô một điều quan trọng, rằng phải tin vào cảm giác bồn chồn trong dạ; nó còn hơn cả vũ khí nữa; đó là một thứ bản năng giúp người ta né được đạn, lẩn trốn khi kẻ thù tới gần, và biết khi nào cần chờ đợi, khi nào cần hành động.
“Vấn đề là, làm sao biết đó là bản năng hay do mình chết nhát?”. Cô không rõ nữa. Cô chỉ biết là hiện tại mình có cảm giác không ổn về cuộc đột nhập giữa đêm; cô thấy vừa lạnh vừa bồn chồn, ruột gan quặn thắt, và không thể xua tan ý nghĩ rằng có một chuyện tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Mặt khác, đúng là cô có lo sợ - tất cả họ đều vậy; khi những việc họ làm khá nguy hiểm. Một chuyện tồi tệ gì đó ắt sẽ xảy đến, xảy đến trong hiện thực chứ không phải hoang tưởng.
“Ồ, gì thế này?”
Bên phải của chiếc máy OGO là một thứ gì đó giống như lò đun nước, một thiết bị cao, tròn với cửa sổ ở mặt trước. Đằng sau ô kính vuông nhỏ là những cuộn giấy vẽ biểu đồ, bao bọc bởi những dây thép đen mảnh như chỉ, cô không thể nhận ra được thêm gì nữa ngoài lớp bụi trên kính. Nó là một loại bột bụi có vẻ giống như thứ bụi đóng khắp nơi trong phòng này… nhưng hình như không phải. Có một vệt mờ chạy dọc lớp bụi, một đường sọc gây ra bởi ngón tay của ai đó.
“Một vết mờ trên lớp bụi ư?”
Nếu một người nào đó quệt tay lên lớp kính mờ bụi, họ phải xóa đi một khoảng mới đúng. Rebecca bèn chạm vào nó, nhăn mặt – và cảm thấy bề mặt lớp bụi khá rắn chắc, những gợn xoắn nhỏ ram ráp phía dưới những ngón tay cô. Nó được tô hay phun lên – để giả mạo.
“Có lẽ có cái gì đó", cô thì thầm, và rờ vào cửa sổ chỗ vệt mờ. Cái cửa sổ mở bung ra, đu đưa phía bên ngoài và có một khối vuông kim loại lấp lánh phía sau nó, một tổ hợp mười phím nhấn đặt trên một bảng không bụi lắm; những giấy vẽ biểu đồ cũng giả tuốt, nó chỉ là một phần của tấm kính thôi.
"Đây rồi", John thì thầm sau lưng cô, và Rebecca lùi bước, cảm thấy kích động trong lúc mọi người tụ tập lại, cảm thấy sự căng thẳng toát ra từ họ. Những luồng hơi thở tạo thành một đám khói nhỏ trong căn phòng băng giá, nhắc cô nhớ rằng mình đang lạnh đến mức nào.
“Lạnh quá… chúng ta nên trở lại xe tải, trở lại khách sạn để tắm nước nóng”. Cô nghe thấy tiếng nói tuyệt vọng trong thâm tâm. Không phải vì lạnh, mà là vì nơi này.
"Xuất sắc", David nói khẽ, và bước tới trước, đưa ánh đèn lên. Anh nhớ lại những mật mã của Trent, mười một cái tất cả, mỗi cái dài tám ký số.
"Nhất định là cái cuối cùng, coi nè", John thì thầm. Rebecca có thể đã bật cười rồi nếu cô không quá sợ hãi. John cảm thấy mọi người đều yên lặng trong lúc chăm chú quan sát anh nhập những số đầu tiên vào, Rebecca nghĩ nếu nó không khớp thì cô cũng chẳng việc gì phải thất vọng.
-----
Jackson đã gọi thông báo cho Reston, với cái giọng lãnh đạm và nhã nhặn, rằng hai đội bốn người đang trên đường tới bằng trực thăng từ thành phố Salt Lake.
"Thật tình cờ là chi nhánh văn phòng của chúng ta lại đang tiếp đãi phía quân đội", lão nói. "Chúng ta nên cám ơn Trent, vì ông ta đã gợi ý việc tăng cường một số biện pháp an ninh trong dịp khánh thành lớn sắp tới, nên có thể nói…"
Reston hân hoan khi nghe tin này, nhưng không vui lắm với sự thật là họ đang ở đó, ba nam cùng hai nữ có vũ trang, đang dò dẫm quanh lối vào Planet trong lúc nửa đêm…
"Bọn nó không vào được đâu, Jay…". Lão ta ngưng ngang, giọng điệu nhẹ nhàng và êm ru. "Tụi nó không thể vào.”
Reston nuốt vội câu trả lời theo phản xạ, thay vào đó là lời cảm ơn. Jackson Cortlandt có lẽ là thằng điên kiêu ngạo và ra vẻ kẻ cả nhất mà Reston từng gặp, nhưng lão cũng rất giỏi và cũng rất dã man, người gần nhất dám chọc giận lão đã được gửi về gia đình thành nhiều mảnh vụn. Nói "Không cái con khỉ" với một thành viên cao cấp như lão chẳng khác nào đi ngược lên tòa nhà cao tầng. Jackson đã ám chỉ rất rõ, rằng mặc dù lão thông cảm với cuộc gọi của hắn, nhưng tốt nhất là Jay hãy tự xử những trục trặc tương tự trong tương lai - rằng nếu hắn có cảm thấy nản vì bị quấy rầy bởi những chuyện ngoài ý muốn, cứ việc kiếm đội tiếp viện ở thành phố Salt Lake.
Dù không nói thẳng, nhưng Reston dư biết ý lão muốn gì; tốt nhất là nên kềm chế cảm xúc nếu không muốn bị trừng phạt nghiêm khắc; thay vào đó hắn chuyển sang quan sát năm kẻ xâm nhập, lúc này đang sục sạo lối vào khiến hắn càng thêm căng thẳng.
“Không mật mã thì khỏi xâm nhập, dù cho tụi bây có tìm được hệ thống điều khiển.”
Hai mươi phút. Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ là chờ hai mươi phút hoặc nửa tiếng. Reston hít một hơi dài, thở ra chầm chậm…
… và quên bẵng chuyện hít hơi vào lại khi thấy một người trong bọn, một cô gái, đang đẩy cái cửa sổ hé lộ bàn phím. Họ đã tìm được, còn hắn vẫn chưa biết họ là ai cũng như họ biết gì về Planet – nhưng cái cách mà một gã trong đó đang bước tới và bắt đầu nhấn phím, cho thấy hai mươi phút chờ tiếp viện là quá dài.
“Nó chỉ đoán thôi, một con số ngẫu nhiên nào đó, còn lâu…”. Reston quan sát thấy một gã khá cao với mái tóc đen đang tiếp tục nhập số, và nghĩ về điều mà Trent đã nói trong buổi họp gần nhất. Rằng White Umbrella bị rò rỉ thông tin.
“Thông tin đã bị tiết lộ, từ một ai đó ở cấp cao. Ai đó biết mã truy nhập.”
Hắn với lấy chiếc điện thoại và dừng lại, lời cảnh cáo của Jackson phảng phất trong đầu làm hắn toát cả mồ hôi. Hắn phải kiểm soát tình hình, phải ngăn chặn bọn họ tiến vào, nhưng mọi người đều đang ngủ say, và hệ thống liên lạc chưa hoạt động. Có một khẩu súng trong phòng hắn, nhưng nếu họ có mật mã thì hắn sẽ không đủ thời gian để…
“... ngăn chặn.”
Reston rời khỏi màn hình và lao ra cửa, chân này đá chân kia trong lúc chạy hết ga ra ngoài phòng điều khiển. Có một chốt chặn thủ công nằm trong tấm bảng giấu cạnh thang máy. Hắn có thể giữ cho thang máy ở dưới này, bất chấp bọn họ có được mật mã…
“…và đội tiếp viện sẽ đến để thu thập bọn nó, và ta sẽ kiểm soát tình hình.”
Hắn mỉm cười, một nụ cười không chút hài hước, chân vẫn không dừng.
-----
Leon lo lắng theo dõi từng chuỗi mật mã David nhập vào, hi vọng sự có mặt của họ ở đây vẫn chưa bị phát giác. Anh không thấy máy quay nào cả, nhưng như vậy không có nghĩa là không có; nếu Umbrella có thể xây dựng một khu thí nghiệm khổng lồ dưới lòng đất và tạo ra những con quái vật, thì chúng cũng dư sức che dấu các máy quay.
David bấm phím cuối cùng – và một âm thanh nhỏ phát ra cùng với tiếng chuyển động, âm thanh của thiết bị thủy lực đâu đó, tiếng kêu của động cơ. Một mảng tường lớn bên phải trượt ra. Cả năm người nâng súng lên một lượt – và hạ xuống khi thấy một tấm cửa lưới dày, cùng một hầm trục thang máy đằng sau nó, tối thui và trống rỗng.
"Khỉ thật", John nói với vẻ kinh sợ, và Leon cũng đồng ý như thế. Tấm trượt dài chừng mười feet, dày và nặng với một lô bộ phận đi kèm, mở ra và mất hút trên trần sau hai giây. Bất cứ loại máy nào có thể dịch chuyển nó đều phải cực kì mạnh.
"Cái gì thế?", Rebecca thì thầm, và một giây sau Leon nghe thấy có tiếng rền ở xa. Hình như mật mã cũng đã đồng thời kích hoạt thang máy; họ nghe thấy tiếng nó đang đi lên, tiếng dội của động cơ được bôi trơn phát ra từ màn đen lạnh lẽo trong hầm trục. Nó lên khá nhanh, song vẫn còn một đoạn dài nữa mới tới. Đây không phải lần đầu Leon tự hỏi, làm sao mà bọn Umbrella điên khùng lại quyết định xây dựng một công trình như thế này; phòng thí nghiệm Raccoon cũng đã quá rộng với hàng tầng phòng ốc, và tất cả đều nằm sâu phía dưới bề mặt thành phố.
“Chắc chúng phải có nhiều tiền kinh khủng. Và một lũ kiến trúc sư chết tiệt.”
“Chúng ta có thể đã kích hoạt thiết bị hoặc chuông cảnh báo”, David lặng lẽ nói. “Thang máy chắc sẽ không bỏ trống đâu.”
Leon và những người khác gật đầu, tất cả đều im lặng và căng thẳng chờ đợi, John chĩa súng về phía cửa lưới.
-----
Reston tìm thấy tấm bảng phẳng phiu liền một khối, mở nó ra một cách dễ dàng –
- nhưng có một cái chốt, một cái cần kim loại nằm đè trên công tắc, ngăn không cho nhấn nó xuống. Một biện pháp phòng ngừa của Umbrella, nhưng giờ đây trông nó có vẻ hết sức ngu ngốc.
“Chìa khóa, bọn công nhân có nó, mình cũng một bộ trước lúc đến…”
Reston luồn tay vào tóc, vắt óc suy nghĩ, cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn.
“Mình để mấy cái chìa ở chỗ chết tiệt nào rồi?”
Khi nghe thấy thang máy được gọi lên tầng trên, hắn chỉ kịp ngăn mình cất tiếng kêu thảng thốt. Bọn nó đã có mật mã. Bọn nó có súng, bọn nó năm người và có mật mã.
“Phải mất hai phút để lên tới bề mặt, mình còn thời gian, chìa khóa ở…”
Trống rỗng. Trí óc hắn hoàn toàn trống rỗng trong lúc từng giây cứ trôi qua. Hắn đã nhất nút gọi lại thang máy, nhưng nó sẽ không đi xuống nếu có người đang mở sẵn cửa lưới trên bề mặt. Với những gì hắn biết, bọn sát thủ hay những kẻ xâm nhập gì gì đó chắc hẳn đã mở cửa rồi, đang trông ngóng thang máy đi lên, đang chờ đợi…
“…hay là ném vài pound nhựa vào hầm trục… hoặc là…
…phòng điều khiển, nó nằm trong phòng điều khiển…”
Reston quay người và chạy, băng qua hành lang rộng rồi quẹo phải mười feet, vào trong nhánh rẽ nhỏ bên ngoài phòng điều khiển. Lúc mới đến Planet, một trong những tay xây dựng đã cho hắn xem tất cả các khóa nội bộ - máy phát điện dự phòng, khoang trữ thuốc ở phòng phẫu thuật… chốt chặn thủ công của thang máy. Hắn đã ngáp dài suốt trong buổi hướng dẫn đó, rồi nhét mấy cái chìa vào ngăn kéo trong phòng điều khiển, tin rằng mình chẳng bao giờ xài tới.
Hắn lao nhanh qua cửa, quyết định là mai mốt sẽ tự chửi mình vì đã bỏ quên mấy cái chìa, tự hỏi sao mà đủ thứ chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát trong một thời gian ngắn ngủi thế này… Mới mười phút trước hắn còn nhấm nháp rượu mạnh, thư giãn…
“…và mười phút sau, không chừng mày đã đi đời”. Reston hết sức khẩn trương.
-----
Thang máy khá to, có đến mười feet chiều ngang và mười hai feet chiều cao. John chiêm ngưỡng khi nó xuất hiện trong tầm nhìn. Ánh sáng chói chang từ những ngọn đèn trơ trụi trên trần làm lóa cả mắt, nhất là khi chúng phát ra trong bóng tối.
“Ít ra cũng không có ai trong đó. Bây giờ những chuyện cần làm là tránh bị mai phục và bị giết khi xuống tới dưới.”
Thang máy dừng lại một cách êm ả. Cái chốt trên cửa lưới đã mở, và cánh cửa đã trượt vào trong tường. John là người đứng gần nhất. Anh nhìn David, và nhận được dấu hiệu đi trước.
“Tầng một, giày dép, đồ nam giới, đám Umbrella thối tha”, John nói, không bận tâm lắm khi chẳng ai cười lấy một tiếng. Người nào cũng có cách riêng để chống lại căng thẳng. Mà anh lại là người có năng khiếu hài hước ra trò.
“Họ quá nghiêm túc”, anh nghĩ thầm, đồng thời quét một vòng vách thang máy xem có gì khác thường chăng. Có lẽ không phải nghiêm túc, chỉ là họ không có lòng dạ nào mà thưởng thức trò hề của anh nữa. Anh thì luôn tìm cách pha trò, một yếu tố quan trọng để tránh rơi vào trạng thái tù túng hay bị bó chân bó tay.
Thang máy có vẻ ổn, bẩn thỉu nhưng vững chắc. John thận trọng bước vào, Leon theo sát bên cạnh –
- và John nghe có tiếng ồn, cùng lúc một ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển thang máy.
“Ở yên đó”, John la lớn, tay giơ lên, không muốn bất cứ ai vào trong khi chưa biết tín hiệu đèn đỏ có ý nghĩa gì –
Và cửa lưới sập xuống sau lưng anh, chốt cửa đóng lại, anh quay người, thấy Leon đã vào trong, thấy Claire và Rebecca đang xông tới cánh cửa từ phía bên kia, còn David lao tới chỗ bàn phím.
Có tiếng lịch kịch trên đầu, và Leon, đang đứng gần nhất, hét lên với Claire và Rebecca – “Lùi lại!”
- bởi lẽ vách trượt đang sập xuống, và hai cô gái loạng choạng dừng bước. John bắt gặp vẻ thảng thốt và choáng váng trên khuôn mặt tái nhợt của họ -
- và cửa đã đóng kín, và cho dù anh không chạm vào cái gì hết, thang máy vẫn đi xuống. John cúi xuống bảng điều khiển, nhấn vài nút, hiểu ra ánh đèn đỏ là ý gì.
“Chốt chặn thủ công”, anh nói, rồi đứng dậy nhìn anh cảnh sát trẻ bên cạnh, không biết nói gì thêm nữa. Cái kế hoạch đơn giản của họ đã hoàn toàn sụp đổ.
“Chết tiệt”, Leon nói, và John gật đầu, công nhận là anh chàng đã tóm lược tình hình một cách hoàn hảo.
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
Tòa nhà lạnh lẽo và tối tăm, nhưng không phải hoàn toàn yên tĩnh. Ngoài tiếng rì rầm nho nhỏ của máy móc, cô còn nghe được tiếng tim mình đang đập mạnh. Nơi này không quá lớn, ngang dọc chừng ba mươi và hai mươi feet, nhưng nó là một phòng đơn, đủ rộng để gây cảm giác không an toàn và dễ bị tập kích. Những ánh đèn nhỏ nhấp nháy tùy tiện xung quanh, nhìn như hàng tá con mắt đang theo dõi họ trong bóng tối.
“Đáng ghét thật.”
Rebecca soi đèn pin qua bức tường phía tây của toà nhà để tìm xem có gì khác thường không, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn. Trong phim, những thám tử tư và cảnh sát hay xông vào nhà ai đó rồi dạo quanh một cách êm thấm, tìm kiếm các bằng chứng như chỗ không người; còn ngoài đời thực, đột nhập vào một nơi chưa từng ghé qua chỉ mang lại nỗi sợ hãi. Cô biết họ đại diện cho lẽ phải, rằng họ là người tốt, nhưng lòng bàn tay cô vẫn cứ mướt mồ hôi, tim vẫn cứ đập mạnh, và cô đánh liều mong mình tìm được một phòng tắm để sử dụng. Cái bàng quang trong người cô hình như đã co thắt lại bằng kích thước của một quả óc chó.
“Phải đợi thôi, trừ khi mình muốn làm bậy trong địa giới của quân địch…”. Mà Rebecca đâu có muốn vậy.
Cô cúi mình để nhìn rõ hơn cái máy phía trước mặt, một thiết bị đặt đứng to như cái tủ lạnh với những nút bấm; tấm nhãn trên mặt trước có chữ, "OGO Relay" hay đại loại thế. Nhìn xung quanh, căn phòng đầy những máy móc kim loại to đùng với cả lô lốc công tắc; nếu mà tất cả những tòa nhà khác đều được trang bị tương tự như vầy, chắc sẽ mất cả đêm để tìm ra nơi nhập cái mật mã Trent cung cấp.
Mỗi người trong nhóm kiểm tra một vách tường, còn John phụ trách mấy cái bàn giữa phòng. Hầu như chắn chắn là có một hệ thống máy quay giám sát được thiết lập đâu đây, một yếu tố thúc bách họ phải khẩn trương hơn nữa - mặc dù họ mong là sẽ không có ai theo dõi, với lượng nhân viên quá ít tại đây. May ra biết đâu hệ thống an ninh chưa hoạt động.
“Không thể nào, thật là viển vông. Nếu có thể vào và ra bình an vô sự là may lắm rồi, có hay không có cuốn sách cũng thây kệ.”
Từ lúc họ bước ra khỏi xe tải, trạng thái e sợ của Rebecca đã dần dần chuyển thành căng thẳng. Khoảng thời gian ngắn ngủi làm việc tại S.T.A.R.S. đã dạy cho cô một điều quan trọng, rằng phải tin vào cảm giác bồn chồn trong dạ; nó còn hơn cả vũ khí nữa; đó là một thứ bản năng giúp người ta né được đạn, lẩn trốn khi kẻ thù tới gần, và biết khi nào cần chờ đợi, khi nào cần hành động.
“Vấn đề là, làm sao biết đó là bản năng hay do mình chết nhát?”. Cô không rõ nữa. Cô chỉ biết là hiện tại mình có cảm giác không ổn về cuộc đột nhập giữa đêm; cô thấy vừa lạnh vừa bồn chồn, ruột gan quặn thắt, và không thể xua tan ý nghĩ rằng có một chuyện tồi tệ nào đó sắp xảy ra.
Mặt khác, đúng là cô có lo sợ - tất cả họ đều vậy; khi những việc họ làm khá nguy hiểm. Một chuyện tồi tệ gì đó ắt sẽ xảy đến, xảy đến trong hiện thực chứ không phải hoang tưởng.
“Ồ, gì thế này?”
Bên phải của chiếc máy OGO là một thứ gì đó giống như lò đun nước, một thiết bị cao, tròn với cửa sổ ở mặt trước. Đằng sau ô kính vuông nhỏ là những cuộn giấy vẽ biểu đồ, bao bọc bởi những dây thép đen mảnh như chỉ, cô không thể nhận ra được thêm gì nữa ngoài lớp bụi trên kính. Nó là một loại bột bụi có vẻ giống như thứ bụi đóng khắp nơi trong phòng này… nhưng hình như không phải. Có một vệt mờ chạy dọc lớp bụi, một đường sọc gây ra bởi ngón tay của ai đó.
“Một vết mờ trên lớp bụi ư?”
Nếu một người nào đó quệt tay lên lớp kính mờ bụi, họ phải xóa đi một khoảng mới đúng. Rebecca bèn chạm vào nó, nhăn mặt – và cảm thấy bề mặt lớp bụi khá rắn chắc, những gợn xoắn nhỏ ram ráp phía dưới những ngón tay cô. Nó được tô hay phun lên – để giả mạo.
“Có lẽ có cái gì đó", cô thì thầm, và rờ vào cửa sổ chỗ vệt mờ. Cái cửa sổ mở bung ra, đu đưa phía bên ngoài và có một khối vuông kim loại lấp lánh phía sau nó, một tổ hợp mười phím nhấn đặt trên một bảng không bụi lắm; những giấy vẽ biểu đồ cũng giả tuốt, nó chỉ là một phần của tấm kính thôi.
"Đây rồi", John thì thầm sau lưng cô, và Rebecca lùi bước, cảm thấy kích động trong lúc mọi người tụ tập lại, cảm thấy sự căng thẳng toát ra từ họ. Những luồng hơi thở tạo thành một đám khói nhỏ trong căn phòng băng giá, nhắc cô nhớ rằng mình đang lạnh đến mức nào.
“Lạnh quá… chúng ta nên trở lại xe tải, trở lại khách sạn để tắm nước nóng”. Cô nghe thấy tiếng nói tuyệt vọng trong thâm tâm. Không phải vì lạnh, mà là vì nơi này.
"Xuất sắc", David nói khẽ, và bước tới trước, đưa ánh đèn lên. Anh nhớ lại những mật mã của Trent, mười một cái tất cả, mỗi cái dài tám ký số.
"Nhất định là cái cuối cùng, coi nè", John thì thầm. Rebecca có thể đã bật cười rồi nếu cô không quá sợ hãi. John cảm thấy mọi người đều yên lặng trong lúc chăm chú quan sát anh nhập những số đầu tiên vào, Rebecca nghĩ nếu nó không khớp thì cô cũng chẳng việc gì phải thất vọng.
-----
Jackson đã gọi thông báo cho Reston, với cái giọng lãnh đạm và nhã nhặn, rằng hai đội bốn người đang trên đường tới bằng trực thăng từ thành phố Salt Lake.
"Thật tình cờ là chi nhánh văn phòng của chúng ta lại đang tiếp đãi phía quân đội", lão nói. "Chúng ta nên cám ơn Trent, vì ông ta đã gợi ý việc tăng cường một số biện pháp an ninh trong dịp khánh thành lớn sắp tới, nên có thể nói…"
Reston hân hoan khi nghe tin này, nhưng không vui lắm với sự thật là họ đang ở đó, ba nam cùng hai nữ có vũ trang, đang dò dẫm quanh lối vào Planet trong lúc nửa đêm…
"Bọn nó không vào được đâu, Jay…". Lão ta ngưng ngang, giọng điệu nhẹ nhàng và êm ru. "Tụi nó không thể vào.”
Reston nuốt vội câu trả lời theo phản xạ, thay vào đó là lời cảm ơn. Jackson Cortlandt có lẽ là thằng điên kiêu ngạo và ra vẻ kẻ cả nhất mà Reston từng gặp, nhưng lão cũng rất giỏi và cũng rất dã man, người gần nhất dám chọc giận lão đã được gửi về gia đình thành nhiều mảnh vụn. Nói "Không cái con khỉ" với một thành viên cao cấp như lão chẳng khác nào đi ngược lên tòa nhà cao tầng. Jackson đã ám chỉ rất rõ, rằng mặc dù lão thông cảm với cuộc gọi của hắn, nhưng tốt nhất là Jay hãy tự xử những trục trặc tương tự trong tương lai - rằng nếu hắn có cảm thấy nản vì bị quấy rầy bởi những chuyện ngoài ý muốn, cứ việc kiếm đội tiếp viện ở thành phố Salt Lake.
Dù không nói thẳng, nhưng Reston dư biết ý lão muốn gì; tốt nhất là nên kềm chế cảm xúc nếu không muốn bị trừng phạt nghiêm khắc; thay vào đó hắn chuyển sang quan sát năm kẻ xâm nhập, lúc này đang sục sạo lối vào khiến hắn càng thêm căng thẳng.
“Không mật mã thì khỏi xâm nhập, dù cho tụi bây có tìm được hệ thống điều khiển.”
Hai mươi phút. Tất cả những gì hắn cần làm bây giờ là chờ hai mươi phút hoặc nửa tiếng. Reston hít một hơi dài, thở ra chầm chậm…
… và quên bẵng chuyện hít hơi vào lại khi thấy một người trong bọn, một cô gái, đang đẩy cái cửa sổ hé lộ bàn phím. Họ đã tìm được, còn hắn vẫn chưa biết họ là ai cũng như họ biết gì về Planet – nhưng cái cách mà một gã trong đó đang bước tới và bắt đầu nhấn phím, cho thấy hai mươi phút chờ tiếp viện là quá dài.
“Nó chỉ đoán thôi, một con số ngẫu nhiên nào đó, còn lâu…”. Reston quan sát thấy một gã khá cao với mái tóc đen đang tiếp tục nhập số, và nghĩ về điều mà Trent đã nói trong buổi họp gần nhất. Rằng White Umbrella bị rò rỉ thông tin.
“Thông tin đã bị tiết lộ, từ một ai đó ở cấp cao. Ai đó biết mã truy nhập.”
Hắn với lấy chiếc điện thoại và dừng lại, lời cảnh cáo của Jackson phảng phất trong đầu làm hắn toát cả mồ hôi. Hắn phải kiểm soát tình hình, phải ngăn chặn bọn họ tiến vào, nhưng mọi người đều đang ngủ say, và hệ thống liên lạc chưa hoạt động. Có một khẩu súng trong phòng hắn, nhưng nếu họ có mật mã thì hắn sẽ không đủ thời gian để…
“... ngăn chặn.”
Reston rời khỏi màn hình và lao ra cửa, chân này đá chân kia trong lúc chạy hết ga ra ngoài phòng điều khiển. Có một chốt chặn thủ công nằm trong tấm bảng giấu cạnh thang máy. Hắn có thể giữ cho thang máy ở dưới này, bất chấp bọn họ có được mật mã…
“…và đội tiếp viện sẽ đến để thu thập bọn nó, và ta sẽ kiểm soát tình hình.”
Hắn mỉm cười, một nụ cười không chút hài hước, chân vẫn không dừng.
-----
Leon lo lắng theo dõi từng chuỗi mật mã David nhập vào, hi vọng sự có mặt của họ ở đây vẫn chưa bị phát giác. Anh không thấy máy quay nào cả, nhưng như vậy không có nghĩa là không có; nếu Umbrella có thể xây dựng một khu thí nghiệm khổng lồ dưới lòng đất và tạo ra những con quái vật, thì chúng cũng dư sức che dấu các máy quay.
David bấm phím cuối cùng – và một âm thanh nhỏ phát ra cùng với tiếng chuyển động, âm thanh của thiết bị thủy lực đâu đó, tiếng kêu của động cơ. Một mảng tường lớn bên phải trượt ra. Cả năm người nâng súng lên một lượt – và hạ xuống khi thấy một tấm cửa lưới dày, cùng một hầm trục thang máy đằng sau nó, tối thui và trống rỗng.
"Khỉ thật", John nói với vẻ kinh sợ, và Leon cũng đồng ý như thế. Tấm trượt dài chừng mười feet, dày và nặng với một lô bộ phận đi kèm, mở ra và mất hút trên trần sau hai giây. Bất cứ loại máy nào có thể dịch chuyển nó đều phải cực kì mạnh.
"Cái gì thế?", Rebecca thì thầm, và một giây sau Leon nghe thấy có tiếng rền ở xa. Hình như mật mã cũng đã đồng thời kích hoạt thang máy; họ nghe thấy tiếng nó đang đi lên, tiếng dội của động cơ được bôi trơn phát ra từ màn đen lạnh lẽo trong hầm trục. Nó lên khá nhanh, song vẫn còn một đoạn dài nữa mới tới. Đây không phải lần đầu Leon tự hỏi, làm sao mà bọn Umbrella điên khùng lại quyết định xây dựng một công trình như thế này; phòng thí nghiệm Raccoon cũng đã quá rộng với hàng tầng phòng ốc, và tất cả đều nằm sâu phía dưới bề mặt thành phố.
“Chắc chúng phải có nhiều tiền kinh khủng. Và một lũ kiến trúc sư chết tiệt.”
“Chúng ta có thể đã kích hoạt thiết bị hoặc chuông cảnh báo”, David lặng lẽ nói. “Thang máy chắc sẽ không bỏ trống đâu.”
Leon và những người khác gật đầu, tất cả đều im lặng và căng thẳng chờ đợi, John chĩa súng về phía cửa lưới.
-----
Reston tìm thấy tấm bảng phẳng phiu liền một khối, mở nó ra một cách dễ dàng –
- nhưng có một cái chốt, một cái cần kim loại nằm đè trên công tắc, ngăn không cho nhấn nó xuống. Một biện pháp phòng ngừa của Umbrella, nhưng giờ đây trông nó có vẻ hết sức ngu ngốc.
“Chìa khóa, bọn công nhân có nó, mình cũng một bộ trước lúc đến…”
Reston luồn tay vào tóc, vắt óc suy nghĩ, cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn.
“Mình để mấy cái chìa ở chỗ chết tiệt nào rồi?”
Khi nghe thấy thang máy được gọi lên tầng trên, hắn chỉ kịp ngăn mình cất tiếng kêu thảng thốt. Bọn nó đã có mật mã. Bọn nó có súng, bọn nó năm người và có mật mã.
“Phải mất hai phút để lên tới bề mặt, mình còn thời gian, chìa khóa ở…”
Trống rỗng. Trí óc hắn hoàn toàn trống rỗng trong lúc từng giây cứ trôi qua. Hắn đã nhất nút gọi lại thang máy, nhưng nó sẽ không đi xuống nếu có người đang mở sẵn cửa lưới trên bề mặt. Với những gì hắn biết, bọn sát thủ hay những kẻ xâm nhập gì gì đó chắc hẳn đã mở cửa rồi, đang trông ngóng thang máy đi lên, đang chờ đợi…
“…hay là ném vài pound nhựa vào hầm trục… hoặc là…
…phòng điều khiển, nó nằm trong phòng điều khiển…”
Reston quay người và chạy, băng qua hành lang rộng rồi quẹo phải mười feet, vào trong nhánh rẽ nhỏ bên ngoài phòng điều khiển. Lúc mới đến Planet, một trong những tay xây dựng đã cho hắn xem tất cả các khóa nội bộ - máy phát điện dự phòng, khoang trữ thuốc ở phòng phẫu thuật… chốt chặn thủ công của thang máy. Hắn đã ngáp dài suốt trong buổi hướng dẫn đó, rồi nhét mấy cái chìa vào ngăn kéo trong phòng điều khiển, tin rằng mình chẳng bao giờ xài tới.
Hắn lao nhanh qua cửa, quyết định là mai mốt sẽ tự chửi mình vì đã bỏ quên mấy cái chìa, tự hỏi sao mà đủ thứ chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát trong một thời gian ngắn ngủi thế này… Mới mười phút trước hắn còn nhấm nháp rượu mạnh, thư giãn…
“…và mười phút sau, không chừng mày đã đi đời”. Reston hết sức khẩn trương.
-----
Thang máy khá to, có đến mười feet chiều ngang và mười hai feet chiều cao. John chiêm ngưỡng khi nó xuất hiện trong tầm nhìn. Ánh sáng chói chang từ những ngọn đèn trơ trụi trên trần làm lóa cả mắt, nhất là khi chúng phát ra trong bóng tối.
“Ít ra cũng không có ai trong đó. Bây giờ những chuyện cần làm là tránh bị mai phục và bị giết khi xuống tới dưới.”
Thang máy dừng lại một cách êm ả. Cái chốt trên cửa lưới đã mở, và cánh cửa đã trượt vào trong tường. John là người đứng gần nhất. Anh nhìn David, và nhận được dấu hiệu đi trước.
“Tầng một, giày dép, đồ nam giới, đám Umbrella thối tha”, John nói, không bận tâm lắm khi chẳng ai cười lấy một tiếng. Người nào cũng có cách riêng để chống lại căng thẳng. Mà anh lại là người có năng khiếu hài hước ra trò.
“Họ quá nghiêm túc”, anh nghĩ thầm, đồng thời quét một vòng vách thang máy xem có gì khác thường chăng. Có lẽ không phải nghiêm túc, chỉ là họ không có lòng dạ nào mà thưởng thức trò hề của anh nữa. Anh thì luôn tìm cách pha trò, một yếu tố quan trọng để tránh rơi vào trạng thái tù túng hay bị bó chân bó tay.
Thang máy có vẻ ổn, bẩn thỉu nhưng vững chắc. John thận trọng bước vào, Leon theo sát bên cạnh –
- và John nghe có tiếng ồn, cùng lúc một ngọn đèn đỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển thang máy.
“Ở yên đó”, John la lớn, tay giơ lên, không muốn bất cứ ai vào trong khi chưa biết tín hiệu đèn đỏ có ý nghĩa gì –
Và cửa lưới sập xuống sau lưng anh, chốt cửa đóng lại, anh quay người, thấy Leon đã vào trong, thấy Claire và Rebecca đang xông tới cánh cửa từ phía bên kia, còn David lao tới chỗ bàn phím.
Có tiếng lịch kịch trên đầu, và Leon, đang đứng gần nhất, hét lên với Claire và Rebecca – “Lùi lại!”
- bởi lẽ vách trượt đang sập xuống, và hai cô gái loạng choạng dừng bước. John bắt gặp vẻ thảng thốt và choáng váng trên khuôn mặt tái nhợt của họ -
- và cửa đã đóng kín, và cho dù anh không chạm vào cái gì hết, thang máy vẫn đi xuống. John cúi xuống bảng điều khiển, nhấn vài nút, hiểu ra ánh đèn đỏ là ý gì.
“Chốt chặn thủ công”, anh nói, rồi đứng dậy nhìn anh cảnh sát trẻ bên cạnh, không biết nói gì thêm nữa. Cái kế hoạch đơn giản của họ đã hoàn toàn sụp đổ.
“Chết tiệt”, Leon nói, và John gật đầu, công nhận là anh chàng đã tóm lược tình hình một cách hoàn hảo.