Resident Evil 5 - Memesis

Chương 1-2

Chương 1-2
Trong cơn mơ, Jill đã không chạy đủ nhanh. Nó là giấc mơ vẫn ám ảnh cô từ cái nhiệm vụ đã gần như giết hết toàn bộ họ từ cái đêm kinh hoàng dài như vô tận tháng bảy ấy. Hồi mới vài công dân Raccoon bị bí mật của Umbrella gây đau khổ và nội bộ S. T. A. R. S. vẫn chưa hoàn toàn bị mua chuộc, khi cô vẫn ngốc đến nỗi người ta sẽ tin vào câu chuyện của của họ.
Trong giấc mơ, cô và những người sống sót khác – Chris, Barry, Rebecca – khấp khởi đợi được cứu tại bãi đáp trực thăng, bọn họ đều mệt lả, thương tích, đều biết rõ tòa nhà xung quanh họ và bên dưới họ sắp sửa nổ tung. Lúc đó đang là bình minh, tia nắng dịu chiếu qua khu rừng vây quanh biệt thự Spencer, sự yên tĩnh bị phá tan bởi tiếng trực thăng đang tiến đến. Sáu thành viên của Special Tactics and Rescue Squad – Đội chiến thuật đặc biệt và giải cứu đã chết, cả vì con người lẫn những sinh vật trong tòa nhà, và nếu Brad không đáp xuống nhanh sẽ chẳng còn ai sống sót cả. Phòng thí nghiệm sắp nổ tung, phá hủy bằng chứng về vụ rò rỉ T-virus của Umbrella và giết chết bọn họ.
Chris và Barry vẫy tay, ra hiệu Brad nhanh lên. Jill kiểm tra đồng hồ, mắt hoa lên, tâm trí cô vẫn cố nhớ lại những việc đã xảy ra, sắp xếp nó lại. Tập đoàn dược phẩm Umbrella, nhà mạnh thường quân duy nhất và lớn nhất của thành phố Raccoon, thế lực lớn trong liên hiệp quốc tê, đã bí mật tạo ra những con quái vật dưới danh nghĩa nghiên cứu vũ khí hóa học. Kết quả việc đùa với lửa này đã dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Giờ nó không quan trọng, giờ họ phải tìm cách rời khỏi cái địa ngục này –
- và chúng ta có ba phút, bốn -
RẦM!
Jill ngoái lại, thấy những mảnh vụn bêtông bắn lên trời rời đổ xuống phía tây bắc sân bay. Từ cái lỗ một cái móng khổng lồ chọc lên rồi đổ xuống bám vào thành lỗ -
- và con quái vật nhợt nhạt, to lớn, thứ cô và Barry đã cố giết trong phòng thí nghiệm, Tyrant, nhảy lên. Nó chậm rãi đứng thẳng người…và bắt đầu tiến đến họ.
Nó là một sinh vật ghê tởm, cao ít nhất 8 feet, có lẽ nó từng là người, nhưng giờ thì không còn nữa. Tay phải nó vẫn bình thường. Tay trái là những cái móng dài, lớn. Gương mặt nó đã bị biến dạng kinh khủng, môi đã mất khiến nó trông như đang cười với họ qua những mô đỏ rời rạc. Cơ thể trần trụi của nó không chút giống người, cái khối to đỏ lét là tim nó đang co bóp bên ngoài lồng ngực. Chris ngắm vào động mạch nó rồi bắn bằng khẩu Beretta, năm viên 9mm găm vào da thịt tái mét; Tyrant thậm chí không chậm lại nữa. Barry thét bảo họ tản ra, Jill kéo Rebecca theo, nghe sau lưng tiếng nổ đạn. 357 của Bary. Trên đầu chiếc trực thăng đang xoay vòng, từng giây một cô cảm thấy quả bom đang tiến đến từng giây từng phút cuối cùng.
Cô và Rebecca rút vũ khí và bắt đầu bắn. Jill vẫn bóp cò dù cô thấy sinh vật ấy đấm Barry văng ra sàn, nạp thêm đạn khi nó chuyển hướng sang Chris, bắn và gào thét, nỗi kinh hoàng ngày một tăng lên, “sao nó không gục đi?”.
Từ phía trên, một tiếng hét, có gì đó bị ném ra ngoài máy bay. Chris chạy đến, nhưng Jill không còn thấy gì ngoài con Tyrant đang chuyển tầm mắt của nó sang cô và Rebecca, vẫn điềm nhiên mặc cho nhưng viên đạn liên tiếp đục những lỗ thủng rướm máu trên cơ thể kì lạ của nó. Jill bắt đầu chạy, thấy Rebecca cũng làm vậy, biết rằng-
- biết rằng con quái vật đang đuổi theo cô, gương mặt Jill Valentine đã in vào bộ não thằn lằn của nó.
Jill chạy, chạy mãi, rồi đột nhiên tất cả biến mất, không trực thăng, không tòa nhà sắp nổ, chỉ có cánh rừng vô tận trước mắt và những âm thanh:tiếng giày của cô vang trên nền đất, nhịp thở gấp gáp, mạch máu ở tai. Con quái vật im lặng phía sau cô, một thế lực câm lặng và kinh khủng, tàn nhẫn và quen thuộc như cái chết.
Họ đều chết cả rồi, Chris và Barry, Rebecca, cả Brad, cô biết điều đó, chẳng còn ai ngoài cô – cô càng chạy, cái bóng của Tyrant càng trải ra trước mắt, che khuất cái bóng của chính cô và tiếng xé gió, những cái móng khổng lồ của nó vung xuống, xuyên qua cô, giết chết cô, không…Không…
“Không!”
Jill mở mắt ra, cô vẫn lập lại từ đó, âm thanh duy nhất trong căn phòng tĩnh lặng của cô. Đó không phải là tiếng thét cô tưởng tượng, mà là tiếng kêu tuyệt vọng của người mắc kẹt trong giấc mơ không lối thoát.
Mình là ai đi nữa. Không ai trong chúng ta đủ nhanh cả.
Cô vẫn nằm, thở sâu, đưa tay ra khỏi chỗ khẩu Beretta dưới gối; nó đã trở thành một phản xạ cô không thấy hối tiếc khi có nó.
“Dù sao thì nó vô dụng với những cơn ác mộng”, cô nhủ thầm và ngồi dậy. Nhiều ngày nay cô đã tự nói chuyện một mình; đôi lúc, cô nghĩ đó là cách duy nhất để giữ tỉnh táo. Tia sáng xám rọi vào phòng qua bức rèm che khiến cho căn phòng như ở trong bóng tối. Chiếc đồng hồ trên bàn vẫn họat động; cô nghĩ cô phải mừng là vẫn còn điện, nhưng giờ đã trễ hơn cô hy vọng – gần ba giờ chiều. Cô ngủ gần sáu tiếng, lâu nhất trong ba ngày qua. Với những việc đang xảy ra ngoài kia, cô không thể không cảm thấy chút mặc cảm tội lỗi. Cô đáng ra phải ở ngoài kia, đáng ra cô phải làm nhiều hơn để cứu những người vẫn còn có thể cứu được…
“Thôi đi nào, mày biết rõ mà. Nếu mày xỉu thì mày không giúp được ai cả. Và những người mày đã giúp thì…”
Không, chưa phải lúc, cô không muốn nghĩ đến điều đó lúc này. Khi cô về lại khu ngoại ô sáng nay, sau gần 48 tiếng “giúp đỡ” không ngủ, cô gần như suy nhược, buộc phải đối diện với thực tế những gì đã xảy ra cho Raccoon:thành phố đã bị T-virus chiếm lĩnh, hay là biến thể gì đó của nó.
“Giống như những nhà nghiên cứu ở căn biệt thự. Như là Tyrant. ”
Jill nhắm mắt, nghĩ về giấc mơ, không biết nó muốn nói gì. So với thực tế nó hoàn toàn khớp nhau ngoài khúc cuối – Brad Vickers, phi công đội S. T. A. R. S. Alpha, đã ném gì đó ra khỏi trực thăng, một khẩu súng phóng lựu và Chris đã bắn tan xác con Tyrant lúc đó đang đuổi theo cô. Họ đều thoát kịp thời…nhưng về khía cạnh khác, nó chẳng khác gì. Với những gì họ đã làm được từ dạo đó chẳng khác nào họ đã chết rồi.
“Không phải lỗi của chúng ta”, Jill tức giận nghĩ, biết rõ cô muốn tin điều đó hơn bất cứ gì. Không ai chịu nghe cả - cơ quan đầu não cũng không, sếp Irons cũng không, báo chí cũng không. Nếu họ chịu nghe, nếu họ chịu tin…
Thật lạ, mọi thứ diễn ra sáu tuần trước; nhưng cứ như 6 năm vậy. Chính quyền thành phố và những tờ báo địa phương đã có một ngày nói về “danh tiếng” của S. T. A. R. S. – sáu người chết, những người còn lại thì kể những câu chuyện hoang tưởng về phòng thí nghiệm bí mật, quái vật và những con zombie và về âm mưu tập đoàn Umbrella. Họ đã bị cười nhạo và đình chỉ công tác, nhưng điều tệ hại nhất, không ai làm gì để ngăn chặn sự phát tán của con virus. Cô và những người khác đã chỉ hy vọng sự phá hủy của khu vực bị rò rỉ sẽ chấm dứt nguy hiểm gần kề. Trong những tuần tiếp theo, rất nhiều thứ đã xảy ra. Họ khám phá ra bí mật về S. T. A. R. S., rằng Umbrella – nói cho chính xác, White Umbrella, chi nhánh chịu trách nhiệm nghiên cứu vũ khí sinh học – đã hối lộ hoặc đe dọa những nhân vật chủ chốt trong bộ máy quốc gia để tiếp tục tiến hành cuộc nghiên cứu. Họ biết rằng nhiều thành viên trong hội đồng thành phố Raccoon cũng nằm trong danh sách của Umbrella, và Umbrella có thể có nhiều hơn một nhà máy nghiên cứu đang thí nghiệm những con virus nhân tạo. Cuộc tìm kiếm thông tin của họ về Trent, người lạ mặt đã bắt liên lạc với cô trước nhiệm vụ thảm khốc với danh nghĩa “người bạn của S. T. A. R. S., ” không có kết quả gì, nhưng họ đã tìm ra nhiều điều thú vị trong lý lịch của Chief Irons:có vẻ tên sếp đã dính vào một vụ hãm hiếp và Umbrella đã giúp lão ta trắng án. Có lẽ khó khăn nhất là việc đội của họ bị phân tán ra, thực hiện những quyết định khó khăn về những việc phải làm và bổn phận của họ với sự thật. Jill cười nhạt, điều duy nhất cô thấy tốt đẹp là những người bạn của cô đã thoát ra khỏi đây. Rebecca Chambers đã tham gia vào một nhóm nhỏ những người bất đồng S. T. A. R. S. khác đang kiểm tra những lời đồn đại về những phòng thí nghiệm khác của Umbrella. Brad Vickers, với bản chất hèn nhát vốn có, đã trốn khỏi thành phố để tránh cơn thịnh nộ của Umbrella. Chris Redfield hiện ở Châu Âu, do thám sở chi huy của tập đoàn và đang đợi nhập chung Barry Burton cùng đội của Rebecca…còn Jill, người đang chuẩn bị hoàn tất cuộc điều tra những văn phòng của Umbrella tại đây trước khi nhập nhóm với những người khác.
Ngoại trừ năm ngày trước, có gì đó kinh khủng đã xảy ra trong Raccoon. Nó vẫn đang tiếp diễn, dần nở ra như đóa hoa độc, niềm hy vọng duy nhất bây giờ là đợi có ai đó bên ngoài chú ý. Khi những trường hợp đầu tiên xảy ra, không ai liên hệ chúng với câu chuyện của S. T. A. R. S. về biệt thự Spencer. Nhiều người đã bị tấn công vào cuối xuân và đầu hè – hẳn là việc làm của tên sát nhân loạn trí; sớm muộn gì RPD cũng bắt được hắn. Cho tới khi RPD lập rào chắn theo lệnh Umbrella, ba ngày trước, người ta mới bắt đầu chú ý. Jill không biết làm sao họ giữ cho những người bên ngoài không vào thành phố được – không nhập hàng, không thư tín, liên lạc với bên ngoài bị cắt đứt. Cư dân định rời khỏi thành phố bị giữ lại, không được giải thích lý do.
Mọi thứ giờ thật kỳ quái, khi Jill vừa biết được về những cuộc tấn công và phong tỏa cô đến ngay trụ sở RPD gặp Chief Irons, nhưng lão không chịu gặp cô. Jill biết vài viên cảnh sát sẽ lắng nghe, không phải ai cũng mù quáng hay thối tha như Irons – nhưng cả khi thấy bản chất kỳ quái những cuộc tấn công họ chứng kiến, họ vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận sự thật.
“Ai trách họ được chứ?”
“Nghe đây, các sĩ quan – Umbrella, công ty đã đóng góp xây dựng thành phố chúng ta, đã và đang thí nghiệm virus tự tạo ngay tại đây. Họ nuôi những sinh vật trái với luật tự nhiên trong phòng thí nghiệm bí mật, rồi tiêm cho chúng thứ gì đó giúp chúng trở nên mạnh mẽ kinh khủng và cực kỳ hung bạo. Chất này biến con người thành zombie vì giới hạn của họ thấp hơn. Những con zombie ăn thịt sống, vô hồn, thối rữa, những thứ không thấy đau đớn luôn tìm cách ăn thịt người xung quanh. Họ không hẳn đã chết nhưng cũng gần như thế. Vì thế chúng ta phải cùng nhau hành động, được chứ? Hãy ra ngoài kia và bắt đầu hạ những công dân không có vũ khí trên đường, có thể là bạn bè hàng xóm của các bạn nhưng nếu không làm vậy thì có thể các bạn là người tiếp theo. ”
Vẫn ngồi ở góc giường, Jill thở dài. Cô cõ lẽ nên lịch sự hơn, nhưng dù có nói thế nào đi nó vẫn là một câu chuyện điên rồ. Tất nhiên họ đã không tin cô, ít nhất không phải lúc đó, trong ánh sáng ban ngày và sự an toàn bộ quân phục họ đang mặc. Cho tới khi tới tối, những tiếng kêu la bắt đầu…
Lúc đó là 25 tháng chín, giờ đã là 28, cảnh sát hầu như đã hoàn toàn chết; những tiếng súng cuối cùng cô nghe thấy vào…hôm qua chăng? Tối qua? Có thể chỉ là những kẻ nổi loạn, cô đoán, nhưng điều đó không quan trọng nữa. Raccoon đã chết, nếu không nói đến những sinh vật mất nhân tính đang đi lang thang trên đường, tìm kiếm bữa ăn cho mình.
Giữa những đêm thức trắng và gần kiệt sức, những ngày sau đó dần hiện lên trước mắt cô. Sau khi lực lượng cảnh sát bị tiêu diệt, Jill đã đi khắp hang cùng ngỏ hẻm tiềm kiếm những người còn sống sót. Cô tìm thấy khá nhiều người, với sự giúp đỡ của vài người trong số đó họ đã tìm được nơi an toàn, một trường học đã bị chặn bên ngoài. Jill đã chắc chắn họ sẽ an toàn trước khi đi ngược lại thành phố tìm những người khác.
Cô chẳng tìm thấy ai nữa. Sáng nay khi cô trở về trường học…
Cô không muốn nghĩ đến nó nữa nhưng phần nào đó trong cô nhận thức rằng cô phải nghĩ tới nó, cô không được quên nó. Sáng nay lúc cô trở lại thì rào chắn đã biến mất. Bị bọn zombie phá hoặc do người bên trong dỡ bỏ, ai đó đã thấy người thân của họ trong đám đông ăn thịt người. Ai đó đã nghĩ họ đang cứu người thân của họ, không kịp nhận ra với những người thân yêu đó thì moi việc đã quá trễ.
Nơi đó đã thành một nhà sát sinh, không khí nồng nặc mùi hôi của phân, chất nôn, bức tường tô điểm bằng máu. Jill đã gần như tuyệt vọng, cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, cô chẳng còn thấy gì ngoài cơ thể những con người còn chút may mắn chết trước khi virus xâm nhập não bộ họ. Vừa đi qua căn phòng gần như trống rỗng, giết những con zombie đang vật vờ xung quanh – những người cô đã tìm thấy, những người đã bật khóc mừng rỡ khi họ thấy cô vài giờ trước đó – niềm hy vọng cô cố bám víu đã mất, nhận ra tất cả những gì cô làm đều vô ích. Biết được sự thật về Umbrella cũng chẳng cứu được ai – hơn bảy mươi người cả phụ nữ và trẻ em – đều đã chết.
Cô không rõ làm cách nào cô về được nhà. Cô khó mà nghĩ hay thấy được gì qua đôi mắt sưng vì khóc. Những việc diễn ra đã tác động đến cô, cả ngàn người đã chết; một thảm kịch quá lớn hầu như không thể tả được. Đáng lẽ nó đã được ngăn chặn. Chính bọn Umbrella là kẻ có lỗi.
Jill rút khẩu Beretta dưới gối, tự cho phép cô lần đầu cảm nhận tội lỗi to lớn Umbrella đã gây ra. Trong những ngày gần đây, cô đã đè nén – lúc đó vẫn còn những người cần sự dẫn dắt, giúp đỡ, và không có chỗ cho cảm xúc riêng tư.
“Còn bây giờ thì…”
Cô đã sẵn sàng ra khỏi thành phố và cho kẻ đã gây nên chuyện này biết cô cảm thấy thể nào. Chúng đã cướp mất của cô hy vọng, nhưng chúng không thể khăn được cô sống sót.
Jill nạp đạn, không nói gì thêm, nỗi hận thật sự trong cô sôi sục. Đã đến lúc rời khỏi đây rồi.

back top