Chương 29-30
Một luồng sáng chói lòa, màu trắng bị che đi bởi những tia điện xanh, cam, bắn ra từ cuối khẩu súng laser thành một tia sáng biểu trưng cho cơn thịnh nộ. Từng vòng nhiệt, ánh sáng quét khắp thân khẩu súng như những tia sét nhỏ, rồi tia sáng laser tìm thấy cơ thể đang quằn quại, co bóp từng là Nemesis và bắt đầu ăn.
Con sinh vật một thời là niềm tự hào của bộ phận phát triển Umbrella rên lên, bị bắn trung nhiều lần, quơ quào mấy cái cẳng trong cơn điên đau đớn. Tia sáng đục thủng thịt nó, tàn nhẫn như nó đã chứng minh, làm tan chảy những thớ cơ, hàn những phần cứng hơn – da, sụn, phần kim loại mềm – thành những đống vô dụng, kết dính.
Con sinh vật bắt đầu cháy âm ỉ, rồi bốc khói, rồi khi tế bào não bên trong nó bị nấu chín, khô lại, Nemesis đã ngừng hiện diện trên đời, chương trình của nó bị xóa sạch, quả tim không thực cuối cùng cũng lặng lẽ nổ tung, ở sâu bên trong.
Vài giây sau, khẩu súng quá tải rồi tự tắt.
..oOo..
Chiếc trực thăng nhấc lên rồi bay đi, ban đầu hơi lắc lư, nhưng Carlos mau chóng lấy lại thăng bằng. Những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi lên bầu trời phía đông khi thành phố chết xa dần sau lưng họ. Cảm giác thật lạ khi cuối cùng đã thoát đi được, sau nhiều ngày mong mỏi, nỗ lực không vì mục đích nào khác.
“Nicholai chết rồi, ” Jill nói, giọng cô bình tĩnh, rõ ràng qua bộ phận tai nghe. Đó là điều đầu tiên cô nói kể từ khi họ cất cánh. “Nemesis bắt được hắn. ”
“Chẳng phải mất mát lớn lao gì, ” Carlos trả lời, thật sự ám chỉ điều đó.
Họ lại rơi vào im lặng, trong một lúc Carlos cảm thấy thỏa mãn với chỉ bay là đủ, cho anh cơ hội trấn tĩnh lại. Anh đã mệt lử, chỉ muốn rời thật xa khỏi Raccoon trước khi tên lửa tới.
Sau một lúc, Jill đặt tay cô lên tay anh, điều đó cũng được thôi.
Jill nắm lấy tay Carlos, mặt trời từ từ nhô lên từ phía chân trời, biến bầu trời thành những mảng màu hồng, xám, vàng chanh tráng lệ. Thật đẹp, Jill nhận ra rằng, dù cố thế nào, cô cũng không thấy tiếc khi Raccoon sắp trở thành cát bụi. Trong một khoảng thời gian nó đã là nhà của cô, nhưng nó đã trở thành nỗi đau và cái chết của cả ngàn người, cô nghĩ cho nó nổ tung, biến mất có lẽ là điều tốt nhất có thể xảy đến với nó.
Không ai lên tiếng, mặt trời vẫn tiếp tục lên cao, dưới họ mấy dặm, những rừng cây, nông trại, nhưng con đường vắng trông thật sáng sủa và mới mẻ trong anh sáng ấm áp dịu dàng.
Khi bầu trời lóe lên màu trắng, khi sóng âm thanh đụng vào họ sau đó, Jill không ngoái đầu lại.
Một luồng sáng chói lòa, màu trắng bị che đi bởi những tia điện xanh, cam, bắn ra từ cuối khẩu súng laser thành một tia sáng biểu trưng cho cơn thịnh nộ. Từng vòng nhiệt, ánh sáng quét khắp thân khẩu súng như những tia sét nhỏ, rồi tia sáng laser tìm thấy cơ thể đang quằn quại, co bóp từng là Nemesis và bắt đầu ăn.
Con sinh vật một thời là niềm tự hào của bộ phận phát triển Umbrella rên lên, bị bắn trung nhiều lần, quơ quào mấy cái cẳng trong cơn điên đau đớn. Tia sáng đục thủng thịt nó, tàn nhẫn như nó đã chứng minh, làm tan chảy những thớ cơ, hàn những phần cứng hơn – da, sụn, phần kim loại mềm – thành những đống vô dụng, kết dính.
Con sinh vật bắt đầu cháy âm ỉ, rồi bốc khói, rồi khi tế bào não bên trong nó bị nấu chín, khô lại, Nemesis đã ngừng hiện diện trên đời, chương trình của nó bị xóa sạch, quả tim không thực cuối cùng cũng lặng lẽ nổ tung, ở sâu bên trong.
Vài giây sau, khẩu súng quá tải rồi tự tắt.
..oOo..
Chiếc trực thăng nhấc lên rồi bay đi, ban đầu hơi lắc lư, nhưng Carlos mau chóng lấy lại thăng bằng. Những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi lên bầu trời phía đông khi thành phố chết xa dần sau lưng họ. Cảm giác thật lạ khi cuối cùng đã thoát đi được, sau nhiều ngày mong mỏi, nỗ lực không vì mục đích nào khác.
“Nicholai chết rồi, ” Jill nói, giọng cô bình tĩnh, rõ ràng qua bộ phận tai nghe. Đó là điều đầu tiên cô nói kể từ khi họ cất cánh. “Nemesis bắt được hắn. ”
“Chẳng phải mất mát lớn lao gì, ” Carlos trả lời, thật sự ám chỉ điều đó.
Họ lại rơi vào im lặng, trong một lúc Carlos cảm thấy thỏa mãn với chỉ bay là đủ, cho anh cơ hội trấn tĩnh lại. Anh đã mệt lử, chỉ muốn rời thật xa khỏi Raccoon trước khi tên lửa tới.
Sau một lúc, Jill đặt tay cô lên tay anh, điều đó cũng được thôi.
Jill nắm lấy tay Carlos, mặt trời từ từ nhô lên từ phía chân trời, biến bầu trời thành những mảng màu hồng, xám, vàng chanh tráng lệ. Thật đẹp, Jill nhận ra rằng, dù cố thế nào, cô cũng không thấy tiếc khi Raccoon sắp trở thành cát bụi. Trong một khoảng thời gian nó đã là nhà của cô, nhưng nó đã trở thành nỗi đau và cái chết của cả ngàn người, cô nghĩ cho nó nổ tung, biến mất có lẽ là điều tốt nhất có thể xảy đến với nó.
Không ai lên tiếng, mặt trời vẫn tiếp tục lên cao, dưới họ mấy dặm, những rừng cây, nông trại, nhưng con đường vắng trông thật sáng sủa và mới mẻ trong anh sáng ấm áp dịu dàng.
Khi bầu trời lóe lên màu trắng, khi sóng âm thanh đụng vào họ sau đó, Jill không ngoái đầu lại.