Chương 4
CHRIS REDFIELD VÀ BARRY BURTON đang ngồi nạp đạn ở căn phòng đằng sau, trong một ngôi nhà an toàn tại Paris, cả hai đều im lặng và căng thẳng, không ai nói tiếng nào. Mười ngày tồi tệ đã qua mà vẫn không biết Claire đã gặp chuyện gì, không biết Umbrella đã làm gì Claire…
…ngừng ngay, một giọng nói trong thâm tâm anh vang lên quả quyết. Em mình còn sống, nhất định. Không thể tưởng tượng nổi đến những khả năng khác. Anh đã tự nhủ với mình như vậy từ mười ngày trước, và giờ đây anh càng lúc càng nghi ngờ điều đó. Không gì khổ sở hơn khi được biết rằng Claire đã ở Raccoon lúc nó bị hủy diệt, rằng cô đã đến đây để tìm anh. Leon Kennedy, anh bạn cảnh sát trẻ tuổi của cô, đã cho anh biết tường tận mọi chuyện về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ. Cô ấy đã sống sót ở Raccoon để rồi lại dây vào phi vụ của Trent trên đường tới châu Âu, cả cô ấy lẫn Leon và ba cựu thành viên S.T.A.R.S. nữa; kết quả là một cuộc đụng độ với một lũ quái vật khác của Umbrella, trong khu nghiên cứu tại Utah. Chris vốn không biết gì về chuyện đó cả, anh cứ tưởng là cô em của mình vẫn đang an toàn học tập trong trường đại học.
Claire dính phần trong cuộc chiến chống lại Umbrella, chuyện đó đương nhiên chẳng hay ho gì – nhưng biết rằng Umbrella đã bắt giữ cô, rằng em gái mình có thể đã bị giết… mới thật sự khiến anh chết điếng trong lòng. Anh đã cố hết sức để ngăn mình vác súng xông thẳng vào trụ sở Umbrella, lùng kiếm cho ra manh mối, bởi lẽ như vậy chỉ là tự sát.
Barry lên nòng khẩu súng trong lúc Chris hốt lên một mớ đạn và cho vào hộp, không khí đầy mùi thuốc súng cay nồng quen thuộc. Anh thấy mừng thầm khi ông bạn thân có vẻ biết anh đang cần yên tĩnh, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng lúc này là tiếng lên đạn đều đặn.
Thật may là có việc để mà làm sau một tuần chỉ có ngồi không và cầu nguyện, hy vọng Trent sẽ mang đến tin tức và trợ giúp họ. Chris chưa từng gặp mặt Trent, nhưng con người bí ẩn ấy đã hỗ trợ họ vài lần trong quá khứ, bằng những thông tin lấy từ nội bộ Umbrella. Mặc dù chưa ai rõ động cơ thật sự là gì, nhưng mục tiêu của ông ta thì quá rõ ràng – đó là phá hoại nhánh vũ khí sinh học bí mật của tập đoàn dược phẩm. Thật không may, chờ đợi Trent là một biện pháp đòi hỏi tính kiên nhẫn, vì ông ta chỉ tìm đến họ khi có việc cần kíp, còn họ thì chẳng có cách nào tiếp cận được ông ta, cái viễn cảnh trông chờ Trent trợ giúp không phải lúc nào cũng có hiệu quả.
Click. Click. Âm thanh lặp đi lặp nghe thật dễ chịu, một quy trình cơ học lặng lẽ diễn trong không gian yên tĩnh của căn nhà. Tất cả đang làm những phần việc được phân định cụ thể vì mục đích tiêu diệt Umbrella, một nhiệm vụ càng lúc càng cấp bách theo thời gian. Chris đã giúp Barry trông coi vũ khí trong khoảng một tuần rưỡi nay, nhưng anh vẫn luôn để mắt giám sát đến trụ sở của Umbrella.
Họ đã nhận được một thông điệp của Jill vài tuần trước, cô ta đang trên đường đến châu Âu. Chris tin rằng những kỹ năng của cô sẽ rất hữu dụng trong việc thám thính tình hình bên trong. Leon thì gần như đã biến thành một tay hacker, lúc này anh chàng đang ngồi với cái máy tính ở phòng bên cạnh; từ lúc Claire bị bắt tới giờ, anh ta chẳng khi nào ngủ yên giấc, mọi thời gian có được đều dùng để theo dõi động tĩnh của Umbrella. Còn bộ ba thành viên S.T.A.R.S. đã đi cùng Leon và Claire đến châu Âu – gồm Rebecca, xuất thân từ đội đã giải tán ở Raccoon, với hai người ở Maine là David và John – hiện đang ở London để gặp một tay môi giới vũ khí. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, ba người họ luôn hành động chung thành một nhóm.
Không có nhiều người, nhưng chúng tôi có những kỹ năng và mục tiêu cụ thể. Còn Claire…
Sau khi cha mẹ qua đời, mối quan hệ giữa anh và Claire là rất mật thiết, nên anh nghĩ mình hiểu Claire rất rõ; cô là người thông minh, dẻo dai, và tháo vát, luôn luôn là… nhưng cũng là một sinh viên cao đẳng, lạy Chúa. Không giống mọi người, cô không hề trải qua một đợt huấn luyện quân sự chính thức nào. Anh không thể dẹp bỏ ý nghĩ rằng vận may của em mình cũng có giới hạn, mà một khi dính tới Umbrella thì may mắn thôi chưa đủ.
“Chris, qua đây mau!”
Tiếng Leon, nghe có vẻ khẩn cấp. Chris và Barry nhìn nhau, và Chris thấy Barry cũng lộ vẻ lo lắng y như mình khi cả hai cùng đứng dậy. Tim đập thình thịch, Chris lao nhanh ra lối đi dẫn tới chỗ Leon làm việc, vừa háo hức vừa sợ.
Anh cảnh sát trẻ đang đứng cạnh máy tính, thật khó đoán được điều gì qua dáng vẻ của anh ta.
“Cô ấy vẫn sống,” Leon nói ngắn gọn.
Chris thậm chí không nhớ nổi có bao nhiêu ý nghĩ tồi tệ đã lẩn quẩn trong óc mình, trước khi nghe thấy mấy từ ngắn ngủi đó. Cảm giác giống như trái tim thình lình được nhả ra sau khi bị đè nén suốt mười ngày trời, thấy thư thái cả tâm hồn lẫn thể xác, nét phấn khích lộ hẳn ra ngoài.
Sống, em còn sống…
Barry vỗ vai anh, mỉm cười. “Dĩ nhiên rồi, cô bé mang họ Redfield mà.”
Chris cười toe toét, ánh mắt hướng về phía Leon và thấy một nụ cười thoáng qua trên vẻ mặt có phần dè dặt. Có gì đó khác thì phải.
Trước khi anh kịp hỏi, Leon đã chỉ vào màn hình, hơi thở nặng nề. “Bọn chúng đã mang cô ấy đến đảo, Chris… và đã có tai nạn.”
Chris đâm bổ đến chỗ máy tính bằng một cú sải chân. Anh đọc cái thông điệp ngắn gọn đến hai lần, cảm giác khó lòng nuốt trôi được sự thật.
Có lây nhiễm ở vị trí 37 độ nam, 12 độ tây sau cuộc tập kích, không rõ nguyên do. Em nghĩ không ai còn sống, và hiện tại đang bị mắt kẹt. Anh nên cẩn thận, bọn họ đang truy lùng khắp thành phố lẫn các ngã đường. Sẽ cố về nhà sớm.
Chris đứng dậy, nhìn Leon chăm chăm trong lúc Barry đọc thông điệp. Leon mỉm cười gượng gạo.
“Anh chưa thấy cái cách Claire hành động ở Raccoon đâu,” anh nói. “Cô ấy biết tự lượng sức mình, Chris. Và cô ấy còn kiếm được một cái máy tính nữa, thấy không?”
Barry ngẩng lên, tiếp lời Leon. “Nghĩa là cô bé không bị nhốt,” anh ta nghiêm giọng. “Và nếu Umbrella mà biết có thêm một vụ lây nhiễm virus nữa, bọn chúng bằng mọi giá sẽ nhúng tay vào. Quan trọng nhất là cô bé còn sống.”
Chris lơ đãng gật đầu, trong óc suy tính những gì cần làm cho cuộc hành trình. Tọa độ Claire tiết lộ chỉ là một cái chấm lẻ loi nhỏ tí xíu giữa Nam Thái Bình Dương, nhưng có một người bạn thân trong không quân chịu ơn của anh, cậu ta sẽ giúp anh đến Bueno Aires, có thể tại Capetown; rồi anh sẽ thuê tàu ra khơi, đồ nghề tùy thân, dây thừng, túi cứu thương, hàng tá súng đạn…
“Tôi sẽ đi với cậu,” Barry nói, hiển nhiên là đã đọc thấy điều đó trên mặt anh. Họ làm bạn với nhau suốt một thời gian rồi.
“Tôi nữa,” Leon lên tiếng.
Chris lắc đầu. “Không, tuyệt đối không được.”
Hai người bắt đầu phản đối, và Chris lớn tiếng để ngắt lời họ.
“Các anh đã thấy cô ấy nói gì rồi đấy, Umbrella đang nhắm vào tôi, vào chúng ta,” anh quả quyết nói. “Nghĩa là chúng ta phải chuyển chỗ, có lẽ đến đâu đó ở ngoại thành – ai đó phải ở lại đây chờ nhóm Rebecca, và ai đó cần thám thính một chỗ ẩn thân mới. Và đừng quên là Jill cũng sắp tới đây.”
Barry cau mày, vân vê bộ râu, miệng mím lại thành một đường thẳng. “Tôi không thích chút nào. Xâm nhập một mình là giải pháp rất tồi…”
“Chúng ta đang trong giai đoạn then chốt, anh biết mà,” Chris nói. “Ai đó phải quán xuyến công việc, Barry, và người đó chính là anh. Anh có kinh nghiệm, anh biết mọi mối quan hệ.”
“Thôi được, nhưng ít ra nên để cậu nhóc đi cùng,” Barry nói, hướng về phía Leon. Lần đầu tiên không thấy anh chàng phản ứng lại cái danh xưng này, mà chỉ gật đầu và đứng thẳng dậy, đầu ngẩng cao.
“Cứ cho là không phải vì cậu thì cũng nên nghĩ tới Claire,” Barry tiếp tục. “Cô bé sẽ ra sao đây nếu cậu bị giết? Cậu cần được hỗ trợ, phải có ai đó làm điểm tựa nếu lỡ cậu có bị ngã.”
Chris không chút nhượng bộ. “Barry, anh biết rõ là cần làm chuyện này càng kín đáo càng tốt. Umbrella có thể đã gởi người tới làm công việc dọn dẹp rồi. Một người thôi, vào rồi ra trước khi có ai đó kịp phát hiện.”
Barry vẫn nhíu mày, nhưng không thấy phản bác lại nữa. Cả Leon cũng vậy, mặc dù Chris thấy anh ta có vẻ tức tối về chuyện này, anh cảnh sát và Claire coi bộ có mối quan hệ khá gắn bó.
“Tôi sẽ đưa Claire trở về,” Chris cất tiếng, ngữ điệu mềm mỏng trong lúc nhìn Leon. Leon ngập ngừng, rồi gật đầu, hai má thoáng ửng đỏ lên, khiến Chris tự hỏi không biết anh ta và Claire đã gắn bó đến mức nào.
Để sau. Mình sẽ đề cập tới nó sau nếu hai anh em còn sống mà quay về…
…khi hai anh em còn sống quay về. Anh nhanh chóng chỉnh lại. “Nếu” không phải là thứ anh chọn lựa.
“Quyết định thế nhé,” Chris nói. “Leon, tìm cho tôi bản đồ về khu vực, địa lý, chính trị, mọi thứ, phòng khi cần tới. Đồng thời thông báo lại cho Claire, để cô ấy biết trong trường hợp có kiểm tra lại tin nhắn – nói là tôi đang trên đường tới. Barry, tôi cần gói ghém những vật dụng cần thiết, nhưng nhẹ thôi, những thứ tôi có thể dễ dàng che dấu khi gặp chuyện, có lẽ thêm đồng hồ nữa… việc này anh là chuyên gia, nên giao cho anh nhé.”
Cả hai người gật đầu và bắt tay vào việc, còn Chris nhắm mắt lại một giây để cầu nguyện.
Làm ơn, làm ơn an toàn đến khi anh tới đó nhé, Claire. Như thế là quá ít, nhưng Chris nghĩ mình sẽ có thêm hàng giờ cầu nguyện trên đường đi.
o0o
Phòng giám sát bí mật nằm đằng sau bức tường sách trong khu ở riêng của nhà Ashford. Lúc về tới nơi, một chỗ ẩn sau cái nhà khách “chính quy,” Alfred treo khẩu súng lên và bước ngay đến bức tường, lần lượt ấn nhanh vào sau gáy của ba quyển sách liên tiếp. Hắn cảm giác như có hàng trăm con mắt đang quan sát mình từ trong bóng tối của đại sảnh; mặc dù đã quen với những bộ sưu tập búp bê của Alexia từ thuở nhỏ, nhưng hắn vẫn ước gì bọn chúng đừng có nhìn mình chăm chú như vậy. Nhiều lúc hắn mong sao mình có được một chút riêng tư.
Khi vách tường mở ra, hắn nghe tiếng rúc rích của mấy con dơi nấp dưới mái che và nhăn mặt, môi mím lại.. Xem ra phần mái đã bị hư hỏng sau cuộc tấn công.
Đừng nghĩ. Đừng nghĩ. Để lúc khác. Hắn còn nhiều thứ quan trọng hơn để làm. Alexia có vẻ đã lui về phòng riêng một lần nữa, một dấu hiệu tốt; bởi lẽ Alfred không muốn làm cô ấy lo lắng thêm, nhất là với tin tức về những kẻ tấn công Rockfort. Hắn rảo bước vào căn phòng bí mật, không quên nhấn nút đóng sập vách tường sau lưng lại.
Có chừng bảy mươi lăm cái máy quay khác nhau cùng với mười màn hình nhỏ để hắn quan sát, nhưng khá nhiều thiết bị của khu nhà đã bị hư hại, nên hắn chỉ còn theo dõi được ba mươi chỗ. Đoán rằng mục tiêu của Claire là đánh cắp thông tin và tìm Alexia, nên Alfred quyết định chờ sự xuất hiện của cô ta ở khu vực nhà giam. Hắn tin chắc con bé phải đảo qua đó một chốc; trừ khi nó đã chết vì cuộc tập kích… sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi trong háo hức, hắn bắt đầu ngờ rằng con bé đã tiêu đời rồi.
May mắn thay, sự chờ đợi của hắn đã được đền đáp. Có những tù nhân khác đang chạy qua cổng chính, và hắn trông thấy con bé Redfield trong đó. Alfred hài lòng quan sát cách bọn nó lưỡng lự, thấy Claire cố đuổi theo một thanh niên, có bảng số 267 dán sau lưng bộ đồng phục, hình như tên này không biết mình đang bị theo sau.
Trong lúc gã thanh niên dừng lại trước cầu thang dẫn ra ngoài nhà giam, ngập ngừng chọn lựa giữa khu dinh thự và trung tâm huấn luyện, Alfred nhập số 267 vào bàn phím bên trái và tìm thấy tên cậu ta, Steve Burnside. Chẳng có ý nghĩa gì, và hắn mặc kệ chàng trai ở đó để hướng sự chú ý trở lại con mồi của mình, thích thú với việc con bé sẽ sớm tham gia vào cuộc chơi ngắn ngủi. Claire đang lò dò bước qua một cây cầu treo đã hư hại vì cuộc tấn công, chỉ sau Burnside một chốc, bước chân uyển chuyển như một vận động viên. Có vẻ con bé đang hoàn toàn tự chủ, thận trọng nhưng không hề e ngại khi phải băng qua cầu… nó cũng rất cẩn thận tránh nhìn vào bóng tối đầy sương mù bên dưới, nơi có những vách đá nứt nẻ sâu hàng trăm feet, không chần chừ một chút nào. Từ trong căn phòng ấm áp, Alfred mìm cười, tưởng tượng đến nỗi khiếp sợ của con bé… và nhớ lại cái trò đùa mà hắn và Alexia đã từng làm với một tay cận vệ.
Lúc họ chừng sáu hoặc bảy tuổi, Francois Celaux là một tay đội trưởng khốn kiếp, một trong những tay chân thân tín của cha hắn. Đó là một kẻ chuyên bợ đỡ, nịnh hót, nhưng chỉ với Alexander Ashford. Lúc ông ta không có mặt, hắn đã cười chế nhạo Alexia khi cô bị trượt ngã trong một cơn mưa chiều, quần áo lấm lem bùn đất. Không thể nhịn nổi chuyện đó.
Chúng ta đã bàn tính đến tận khuya để tìm cách trả đũa cho thái độ không thể bỏ qua của hắn, những cái đầu non nớt đã lục lọi mọi phương pháp…
Kế hoạch cuối cùng rất đơn giản, và họ đã tiến hành suôn sẻ chỉ hai ngày sau, khi Francois làm nhiệm vụ gác cổng chính. Alfred đã năn nỉ đầu bếp để mình mang cà phê sáng đến cho Francois, một việc hắn thường làm cho những nhân viên được ưu ái.
…và trên đường đến cây cầu treo, Alexia đã trộn vào đó một hợp chất giống như nhựa độc do chính cô ta tổng hợp. Chất này làm tê liệt cơ bắp, nhưng hệ thần kinh vẫn hoạt động bình thường, khiến cho nạn nhân không thể cử động hay nói chuyện, nhưng vẫn cảm nhận và hiểu được sự vật xung quanh.
Alfred chậm rãi đi đến cổng chính, chậm đến nỗi Francois mất kiên nhẫn và phải đến đón hắn. Hắn mỉm cười, biết rằng Alexia đã trở lại phòng giám sát để theo dõi và lắng nghe – Alfred có mang theo một cái micrô – hắn tiến đến gần rào chắn, trước khi tỏ vẻ xin lỗi và trao cái tách cho Francois. Hai chị em khoái trá quan sát tên gác cổng uống cạn nó, và vài giây sau, gã đã thở hổn hển, thân người nặng nề tựa vào tay vịn cầu. Nếu có ai trông thấy, cũng chỉ nghĩ rằng cậu bé và người đàn ông đang nhìn gì đó trên cầu… tất nhiên không kể Alexia, người đã tỏ vẻ ngưỡng mộ tài đóng kịch của hắn.
Ta đã nhìn vào mắt gã, nhìn vào nỗi khiếp đảm đông cứng trong cái hình hài thô kệch, giải thích việc bọn ta đã làm, và sắp làm.
Francois cố thốt ra một tiếng rên yếu ớt trong kẽ răng, hắn cuối cùng đã hiểu rằng mình hoàn toàn không có cơ hội chống lại một đứa trẻ. Trong gần năm phút, Alfred đã nguyền rủa gã ta thậm tệ, rồi đâm vào bắp đùi gã bằng một cây kim may, nhiều đến nỗi không đếm xuể.
Bị tê liệt, Francois chỉ có thể gánh chịu nỗi đau đớn và nhục nhã, chắc hẳn gã rất hối tiếc vì đã cư xử thô lỗ với Alexia trong lúc câm lặng chịu trận. Đến khi Alfred đã mệt mỏi với trò chơi, hắn đá vài cái vào đôi giầy bẩn thỉu của tay gác cổng, rồi tường thuật cho Alexia biết cảm giác của hắn khi nhìn Francois trượt đi dưới tay vịn và rơi thẳng xuống vực.
Và ta hét lên, giả vờ khóc lóc khi có người chạy lên cầu, cố gắng an ủi cậu chủ nhỏ trong lúc chất vấn kẻ khác xem tại sao lại xảy ra chuyện này. Sau đó, một hồi sau, Alexia đã vào phòng mình và hôn lên má, môi cô ấy mới mềm mại và ấm áp làm sao, bím tóc óng ả quẹt vào cổ họng…
Những màn hình đằng trước lôi hắn ra khỏi cái ký ức ngọt ngào, Claire lúc này đang đứng ở đúng vị trí mà gã Burnside phân vân. Tự trách mình vì đã lơ đễnh, Alfred mất một lúc để tìm thằng lõi ranh kia, chuyển qua lại giữa các máy quay, sau cùng thấy gã đang đứng trước bạc thềm dẫn vào nhà tiếp khách. Alfred nhanh chóng kiểm tra lại tất cả các bảng điều khiển, để bảo đảm rằng mọi cửa ra vào đều đã mở khóa, ngờ rằng cậu nhóc lại lưỡng lự…
…và khoái trá khi thấy Claire đang đi theo đúng con đường của tên bạn đồng hành.
Nỗi kinh hoàng của nó sẽ tăng thêm gấp bội, khi chứng kiến tên Burnside đổ máu…
Nếu muốn tiếp đón họ cho thật long trọng, hắn cần rời xa chỗ này. Sau khi đứng lên và mở vách tường, cơn phấn khích của hắn gia tăng khi đóng nó lại và bước ra đại sảnh. Hắn rất muốn báo cho Alexia biết kế hoạch của mình, để chia sẻ một vài ý kiến, nhưng lại băn khoăn vì thời gian hạn hẹp.
“Chị sẽ trông chừng cho, em yêu,” cô ta nói.
Alfred giật mình khi thấy cô ta trên đỉnh cầu thang, đứng gần con búp bê giống như thật treo ngoài ban công, một trong những món đồ chơi ưa thích nhất của cô. Hắn bắt đầu hỏi tại sao cô lại biết, để rồi thấy câu hỏi mới ngu ngốc làm sao. Dĩ nhiên là cô ấy biết, bởi vì cô ấy thấu hiểu hắn; giống như những nhịp đập đều đặn trong khuôn ngực trắng như tuyết ấy.
“Đi đi, Alfred,” cô nói, nở một nụ cười khích lệ. “Hưởng thụ bọn nó vì cả hai ta.”
“Nhất định rồi, chị yêu dấu,” hắn trả lời, miệng mỉm cười lúc quay lưng lại, một lần nữa thấy hãnh diện vì được làm em trai của một phép mầu của tạo hóa, thấy may mắn khi cô ấy luôn hiểu được những thèm muốn và khao khát của hắn.
o0o
Một bước ngoặt kỳ quặc thật sự, Claire nghĩ vậy khi đóng cánh cửa sau lưng lại. Không khí nơi cô đang đứng cũng lạnh lẽo và đầy mùi tử khí, chẳng khác gì lúc ở trong sân nhà giam tối tăm… thật không thể tin nổi, nhưng xem ra cô chẳng có lựa chọn nào khác khi dính vào Umbrella.
Nhưng thật sự là nó quá nghiêm trọng.
Trải rộng trước mắt cô là khu tiền sảnh uy nghi tráng lệ, sàn nhà bị dẫm bừa bãi bởi những vết chân lấm bùn, vách tường màu vỏ trứng thanh nhã lấm tấm những giọt máu khô. Ngoài ra còn có những kẽ nứt rộng hoác trên trần, và một dấu tay màu nâu sẫm đã khô in trên một cây cột trang trí bắt mắt, gần bức tường phía tây, những vệt màu đỏ chảy dài xuống từ vị trí cuối lòng bàn tay.
Xem ra các tù nhân không phải là những kẻ khốn khổ duy nhất. Cô biết như vậy là nhỏ mọn, nhưng quả thật cô thấy hài lòng với việc bọn tay chân của Umbrella cũng bị tổn hại như bao người khác.
Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, cảm thấy đã bớt lạnh hơn và vẫn chưa hết bàng hoàng khi được mục kích những đường nét kiến trúc của trung tâm Rockfort. Có một cánh cửa màu lam đằng sau một cây cột bên trái, cái thứ hai ở góc tây bắc của căn phòng rộng lớn. Thẳng ngay phía trước là cái bàn tiếp tân màu gụ tinh xảo, tiếp giáp với dãy cầu thang dọc tường bên phải hướng lên ban công tầng hai, trên đó có treo một bức chân dung đã bị hư hại. Bề mặt của nó không biết sau lại có đầy vệt trầy xước.
Claire tiến vào trong tiền sảnh, khom người xuống để quệt tay lên một dấu chân; nó còn ướt, và có nhiều dấu như vậy đi về phía góc. Cô không chắc có phải của Steve không, nhưng khả năng là rất lớn. Cậu ta đã để lại dấu vết, từ cánh cửa nhà giam mở toang cho tới vài vỏ đạn rớt ra ngoài biệt thự, chưa kể hai con chó bị giết. Những phát đạn chính xác đến kinh ngạc, không giống của một thanh niên đang bị rối trí chút nào.
…mà việc gì phải giúp cậu ta để rồi chuốc vạ vào thân chứ? cô chua chát nghĩ. Cậu ta đâu có cần mình, và xem ra mình đâu thể làm được gì hơn.
Lúc cậu ta bỏ chạy đi, cô đã không đuổi theo ngay vì còn phải gởi một thông điệp cho Leon; cô cũng lùng kiếm một lượt căn phòng đó, để xem có thiết bị y tế nào hữu dụng cho Rodrigo không, nhưng cô đã không tìm được gì…
“Cứu! Cứu vớiiii!” Một tiếng gào nghe như mắc nghẹn, phát ra đâu đó trong tòa nhà.
Steve?
“Thả tao ra! Có ai đó không, cứu với!”
Claire vụt chạy đến cánh cửa trong góc, súng lăm lăm trong tay. Cô đạp mạnh vào lớp gỗ dày, cánh cửa bật tung ra để lộ một hành lang dài dằng dặc. Steve lại la lên từ phía đầu kia hành lang. Claire ngập ngừng một thoáng khi thấy ba thi thể nằm sóng xoài không chút động đây dưới nền gạch, và chạy, hướng thẳng tới cánh cửa trước mặt.
“Cứu với!”
Lạy Chúa, chuyện gì đã xảy đến với cậu ấy? Giọng cậu ta bị đứt quãng, rõ ràng đang tràn ngập nỗi khiếp đảm.
Claire xô mạnh cánh cửa khi chạy đến cuối hành lang, vừa chạy vừa rà súng xung quanh – và không thấy gì khác ngoài một căn phòng đầy những kệ và ghế. Có chuông báo động vang lên, nhưng cô không sao thấy được vị trí của nó.
Claire quay sang trái, tìm kiếm trong tuyệt vọng – và thấy một đoạn phim đang chiếu lên một màn hình nhỏ trên vách, không có âm thanh và hình ảnh thì run rẩy. Có hai đứa bé tóc vàng kháu khỉnh, một trai một gái, đang nhìn vào mắt nhau. Thằng bé cầm một vật gì đó quằn quại –
- một con chuồn chuồn, và thằng bé –
Claire phẫn nộ và quay mặt đi theo phản xạ. Thằng bé đang giật đôi cánh ra khỏi mình con chuồn chuồn, miệng mỉm cười, cả hai đứa đều cười.
“Steve!” Sao cậu ta không lên tiếng nữa, cậu ta đâu rồi? Có lẽ cô đã vào nhầm chỗ…
“Claire? Claire, đây này! Mở cửa ra!”
Giọng cậu ta vang lên đằng sau màn chiếu. Claire lao ngang qua phòng, lục soát bức tường, trong lúc lơ đễnh thấy hai đứa trẻ tóc vàng thả con chuồn chuồn vào trong một cái hộp đầy kiến, quan sát con vật bị đốt đến chết.
“Cửa nào, ở đâu?” Claire hét lên, hai tay sờ soạng khắp bức tường, thử đẩy một cái thùng, ấn vào màn hình –
- và màn hình nâng lên, trượt vào trong rãnh. Đằng sau nó là một bảng điều khiển, một bàn phím, và sáu cái khung hình xếp thành hai hàng ba, mỗi cái đều có công tắc bên dưới.
“Claire, làm gì đi. Tôi sắp bị nướng rồi!”
“Làm gì bây giờ, làm sao mà cậu kẹt trong đó được, Steve?”
Không có tiếng trả lời, và cô có thể cảm thấy giọng mình tràn ngập nỗi tuyệt vọng, cảm thấy đến sâu tận trong óc –
- tập trung nào. Làm ngay.
Claire đè nén cơn hoảng hốt xuống, một giọng nói trong óc bắt đầu phân tích tình hình. Nếu cô cứ hoảng sợ thì Steve sẽ chết mất.
Không có cửa. Có một bảng điều khiển và những cái khung.
Đúng vậy, đây chính là chìa khóa. Steve vừa thốt lên một tiếng gào kinh khủng nữa, nhưng Claire chỉ tập trung vào mấy cái khung, chúng đều khác nhau, chiếc tàu, con kiến, khẩu súng, con dao, khẩu súng, máy bay…
Không hoàn toàn khác nhau vì có tới hai khẩu súng, một súng lục bán tự động và một súng lục ổ quay, công tắc bên dưới dán nhãn “C” và “E.” Không có gì khác ăn khớp, và cô nghĩ ngay đến một bài kiểm tra tương tự ở trường. Không chút do dự, Claire với tay gạt hai công tắc. Hai cái khung sáng đèn lên –
- và một cái kệ bên tay phải trượt ra. Chuông báo động vụt tắt, và một luồng hơi nóng như trong lò nướng từ khe hổng xộc thẳng đến chỗ cô. Chừng nửa giây sau, Steve lao ra và khuỵu gối xuống, cánh tay và mặt mày đỏ bừng. Cậu ta đang cầm một cặp súng khá giống nhau, loại Lugers mạ vàng.
Cò vẻ mình đã chọn đúng hình.
Cô cúi xuống nhìn cậu ta, cố nhớ lại triệu chứng say nắng – có lẽ là chóng mặt và buồn nôn, cô nghĩ. ”Cậu ổn chứ?”
Steve ngước nhìn cô. Với hai gò má đỏ bừng và dáng vẻ gần như ngượng ngùng, trông cậu ta không khác gì một cậu bé tắm nắng quá nhiều. Ảo giác đó vụt biến mất khi cậu ta nhe răng ra cười.
“Sao cô chậm thế?” anh chàng gắt, đồng thời gượng đứng dậy.
Claire đứng thẳng lên, giọng cáu kỉnh. “Chào mừng cậu.”
Nụ cười của anh chàng dịu đi, rồi cậu ta cúi nhanh xuống, vén mái tóc dày trên trán. “Xin lỗi.. tôi xin lỗi vì hành động trước đây. Vô cùng cảm ơn cô.”
Claire thở dài. Ngay vào lúc cô nghĩ cậu ta là một tay chẳng ra gì, thì cậu ta lại trở nên đứng đắn.
“Xem tôi có gì nè,” cậu ta nói, giương cao hai khẩu súng và trỏ vào một một cái kệ. “Chúng được treo trên một bức tường đằng sau đó, đã được nạp đầy đạn. Tuyệt đấy chứ?”
Cô phải kìm lại cái ý định đang thình lình trỗi dậy, muốn chộp lấy hai vai Steve và thức tỉnh cậu ta. Cậu ta can đảm, cô biết điều đó, và hiển nhiên là có một ít kỹ năng cần thiết để tồn tại… nhưng cậu ta có biết là mình sẽ chết nếu cô không nghe thấy tiếng kêu cứu?
Nơi này đầy những bẫy; làm sao để buộc cậu ấy đừng chạy bậy bạ nữa?
Cô quan sát cậu ta đang nhắm hờ vào một kệ sách và bâng quơ tự hỏi, phải chăng cái vẻ yêng hùng của anh chàng là một cách để đương đầu với sợ hãi – và một giải pháp tiếp cận khác thình lình xuất hiện trong đầu cô, một cách mà cô tin chắc sẽ hiệu nghiệm.
Cậu ta muốn làm một anh chàng Bất Trị, cứ để cậu ta làm. Chỉ việc xuôi theo là được.
“Steve, tôi hiểu là cậu không định tìm một người đồng hành, nhưng tôi, cô nói với vẻ hết sức chân thật. “Tôi… tôi không muốn đi một mình ở chỗ này.”
Cô có thể thấy anh chàng đang ưỡn ngực lên, và cảm nhận một sự khuây khỏa nhẹ nhàng, biết chắc nó có hiệu nghiệm trước cả khi cậu ta lên tiếng. Có hơi đáng thẹn vì đã gạt cậu ta thật, nhưng chỉ hơi hơi thôi; cô chẳng qua chỉ muốn tốt cho anh chàng thôi mà.
Với lại, thật sự mình đâu có nói xạo. Mình thật sự không muốn đi một mình.
“Tôi nghĩ cô có thể đi theo được,” cậu ta nói một cách cởi mở. “Nếu cô thấy sợ.”
Cô chỉ cười cười mà không hé răng, bởi lẽ cô không chắc mình sẽ thốt lên cái gì nếu mở miệng ra cảm ơn anh chàng.
“Dù sao thì, tôi cũng đã biết cách để đưa chúng ta ra khỏi đây,” anh chàng nói một cách đầy hăng hái, không có vẻ khoa trương như thường lệ. “Có một bản đồ nhỏ bên dưới cái quầy ở bàn ngoài. Nó cho thấy có một bến tàu ở phía tây, và một đường băng gần đó. Nghĩa là chúng ta có thể tùy chọn phương tiện đi lại, nhưng mà kỹ năng bay của tôi không tốt cho lắm, nên tôi nghĩ mình nên chọn đường biển. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Xem ra cô đã đánh giá cậu ta hơi thấp. “Thật ư? Tuyệt quá…” Claire chợt ngưng bặt. Rodrigo, cô không thể bỏ rơi Rodrigo, hai chúng ta có thể đưa anh ấy đến bến tàu…
“Cậu có thể cùng tôi quay lại nhà giam trước không?” cô hỏi. “Người cứu tôi ra khỏi xà lim còn ở đó, anh ta bị thương nặng…”
“Anh ta cũng là tù nhân à?” Steve nghinh mặt lên hỏi. Uh-Oh. Cô có thể nói dối, nhưng rồi cậu ta cũng sẽ biết thôi. “Ừm, tôi không nghĩ vậy… nhưng anh ta đã thả tôi ra, và tôi cảm thấy mình mắc nợ…”
Steve cau mày, và cô nhanh chóng bồi tiếp. “… và có vẻ như, ừm, đó là vấn đề danh dự, ít nhất cũng nên mang cho anh ta dụng cụ cứu thương chứ?”
Steve không nghĩ vậy. “Quên chuyện đó đi. Nếu hắn ta không phải tù nhân thì tức là làm việc cho Umbrella, hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa, bọn chúng sẽ sớm cử người đến đây; cứ để chúng tự giải quyết với nhau. Bây giờ cô có đi với tôi không đây?”
Claire nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nhận ra trong đó đầy vẻ giận dữ và tổn thương, hiển nhiên là do Umbrella gây nên chứ không ai khác. Cô rất thông cảm với những gì cậu ấy cảm nhận, nhưng trường hợp của Rodrigo thì không thể đồng tình được. Cô đoan chắc rằng anh ta sẽ chết trước khi Umbrella đến nơi, nếu không có ai giúp đỡ.
“Tôi không thể,” cô đáp.
Steve quay lưng đi thẳng một nước về phía cửa, và rồi ngừng lại, thở ra nặng nề. Cậu ta quay lại, rõ ràng là hết sức cáu tiết. “Tôi không đời nào liều mạng mình để cứu một tên Umbrella đâu, đừng hòng, còn cô lại cứ muốn làm cái chuyện vớ vẩn đó… nhưng tôi sẽ đợi cô, được chưa? Đi mà đưa cho gã đó băng gạc hoặc bất cứ gì cô muốn, rồi gặp tôi ở bến tàu.”
Claire gật đầu trong ngạc nhiên. Mọi chuyện diễn ra không như cô hy vọng, nhưng tốt hơn cô mong đợi nhiều, nhất là sau khi đã nghe cái bài diễn văn khó hiểu của cậu ta, theo kiểu người-ta-sẽ-bỏ-rơi-cô-cho-mà-xem.
- Oh.
Lần đầu tiên, cô chợt nghĩ đến việc tại sao Steve thốt lên những điều đó, tạo sao cậu ấy phủ nhận việc mình bị tổn thương bởi những chuyện đã xảy ra, và đang xảy ra. Rõ ràng cậu ấy lẻ loi một mình… giải thích hợp lý nhất phải chăng là do bị ruồng bỏ?
Claire nở một nụ cười ấm áp với Steve, nhớ lại hồi lúc còn nhỏ, cô đã giận đến thế nào khi cha mẹ qua đời. Cảm giác bị xa rời gia đình không dễ chịu chút nào. “Mọi chuyện sẽ ổn khi về tới nhà thôi,” cô nhã nhặn nói. “Cha mẹ cậu nhất định sẽ rất vui…”
Steve ngắt lời một cách dứt khoát và thô bạo. “Nghe này, dù cô có tới bến tàu hay không, tôi cũng không thể đợi cả ngày được đâu đấy nhé?”
Claire giật mình, lặng lẽ gật đầu, nhưng Steve đã sải bước ra khỏi phòng. Cô ước gì mình chưa nói gì cả, nhưng đã quá muộn… dù sao thì, bây giờ cô đã biết mình không nên nói gì. Chàng trai khốn khổ, cậu ta nhất định nhớ cha mẹ mình lắm. Cô cần phải cố tìm hiểu thêm đôi chút.
Claire nhìn quanh căn phòng chật hẹp kỳ lạ một lần cuối, trước khi trở lại cửa trước, tự hỏi xem mình có thể làm gì cho Rodrigo. Steve nói đúng, người của Umbrella nhất định đang trên đường tới đây, họ nhất định sẽ lo liệu cho Rodrigo, nhưng cô thấy mình có trách nhiệm phải trấn an Rodrigo trước khi ra đi. Cô cần tìm cho ra loại thuốc cầm máu; mặc dù không biết gì nhiều về lĩnh vực này, nhưng có vẻ đó là thứ hữu ích cho anh ta.
Cô lần lượt mở hai cánh cửa trên hành lang trở ra tiền sảnh, dừng lại một chút ở cái đầu tiên khi nhìn thấy những bức chân dung, dường như đây là phòng tranh truyền thống của một dòng họ tên là Ashford. Có một cái bình đựng cốt vỡ toang dưới nền, ngoài ra chẳng còn gì khác. Cánh cửa thứ hai dẫn vào một phòng hội nghị trống trơn, chỉ có một ít giấy nằm rải rác và không khí im lặng như tờ.
Claire quay lại hành lang trước, quyết định là mình nên xem thử cái tầng lửng trước khi lui gót; nó ở ngay phía trên cây cầu dẫn tới nhà giam đây thôi – không phải cô không dám thưởng thức tiếng kêu kẽo kẹt của cây cầu, chỉ là còn một vài cánh cửa cô đã bỏ qua lúc theo dấu Steve.
Bỗng một chấm đỏ xuất hiện trên mặt đất làm cô chú ý, trông giống như loại đèn hồng ngoại mà các giáo sư môn hình học hay sử dụng. Nó di chuyển nhanh tới chỗ cô, trong lúc Claire nhìn lên theo hướng của tia sáng đỏ…
Chíu. Cô lao mình tìm chỗ nấp khi phát đạn đầu tiên găm thẳng xuống nền, cách vị trí vừa đứng có vài inch, gạch vụn bay tứ tung. Cô đâm sầm ra sau một cây cột bài trí khá bắt mắt khi phát thứ hai xé gió bay ngang tiền sảnh, hất tung lên không nhiều mảnh vụn nữa.
Cô co người lại, cố thu nhỏ cơ thể càng nhiều càng tốt, tự hỏi phải chăng mình đã thấy được cái cần thấy – một gã tóc vàng mảnh khảnh với khẩu súng trường có ống ngắm hồng ngoại, bên ngoài khoác chiếc áo vét đồng phục màu đỏ thẫm của hội du thuyền, cà vạt trắng có viền vàng phất phơ. Trông giống như kiểu ăn mặc của một đứa trẻ thuộc giới quý tộc.
“Tên ta là Alfred Ashford,” một giọng nói hợm hĩnh cất lên. “Ta là chủ nhân của căn cứ này, mau khai báo cho ta biết, cô làm việc cho ai?”
Cái gì? Claire ước mình có được cái gì đó hay ho để đáp lễ, một đòn phản pháo đích đáng, nhưng cô chẳng có gì hơn trong tay cả.
“Ông nói sao?”cô la lớn.
“Vờ vĩnh chẳng có tác dụng gì đâu?” hắn nói tiếp, cái giọng chế giễu dường như di chuyển, có lẽ hắn đang bước xuống cầu thang. “Cô Claire Redfield. Ta biết cô toan tính chuyện gì, biết ngay từ đầu nữa kìa, nhưng cô không biết mình đang đương đầu với ai đâu, Claire. Cô đang thách thức một người mang họ Ashford.”
Hắn cất tiếng cười rúc rích ngạo nghễ như con gái, và Claire thình lình quả quyết rằng hắn nhất định là một tên lập dị, cô đang tiếp chuyện với một tên lập dị.
Đúng rồi, cố dụ cho hắn lên tiếng đi, nếu mày không muốn mất dấu hắn. Cô có thể thấy tia sáng đỏ lập lòe trên bức tường sau lưng mình, trong lúc tầm nhìn của hắn vẫn dán vào cây cột.
“Thôi được, Ashford. Vậy ông nghĩ tôi đang tính làm gì đây?” Cô kiểm lại vũ khí trong tay, cố gắng càng êm càng tốt, để bảo đảm rằng còn đạn trong ổ.
Alfred nói cứ như là cô chưa hề hỏi vậy. “Cái di sản chứa đầy bề dày kiến thức, quyền uy, và sự cách tân của chúng ta chính là động lực,” Hắn kiêu ngạo. “Di sản này được ta và chị kế thừa từ hoàng tộc châu Âu, và từ một số những bộ óc kiệt xuất trong lịch sử. Nhưng chủ nhân của cô chắc đâu có đề cập tới chuyện này, đúng không?”
Chủ nhân? “Tôi không biết ông nói gì cả,” Claire hét lớn trong lúc vẫn quan sát cái chấm đỏ lung linh. Cô quyết định lao sang mặt kia của cây cột, rồi bắn trả trước khi hắn định vị được mình. Alfred càng nói lâu, cô càng cảm thấy việc mặt đối mặt với hắn là một giải pháp rất tồi. Tận dụng lúc hắn phân tâm là biện pháp tốt nhất.
Hắn nói về chị… phải chăng chúng là những đứa trẻ trong đoạn phim, với con chuồn chuồn? Không có bằng cớ nào để chứng minh, nhưng trực giác cho cô biết đúng là như vậy. Có vẻ hắn đã tái diễn trò cũ, từ một đứa trẻ tàn nhẫn biến thành một kẻ tàn nhẫn.
“Tất nhiên, nếu cô đầu hàng ta ngay bây giờ,” Alfred ậm ừ. “Không chừng ta sẽ tha mạng cho cô. Hãy thú nhận là mình phản lại cấp trên…”
Đúng lúc!
Claire ló đầu sang bên kia cột, súng giương lên – thì bụp, gỗ và thạch cao vỡ vụn ngay sát bên mặt cô, đạn cày nát phần rìa cột trong lúc cô lùi lại. Claire tựa mình vào cột thở gấp. Chỉ trong đường tơ kẻ tóc thôi…
“Mày có vẻ giống một con thỏ nhanh nhẩu bé bỏng,” Alfred nói với vẻ thích thú không lẫn vào đâu được. “Hay tao nên gọi là chuột mới đúng? Chính là mày đấy, Claire, một con chuột. Chỉ là một con chuột trong lồng.”
Lại là cái tiếng cười quái đản điên rồ đó… nhưng lần này xa dần, lẫn với tiếng hắn bước lên cầu thang. Tiếng chân, rồi tiếng đóng cửa, và hắn đã biến mất.
Claire chờ thêm một lát để chắc chắn rằng hắn không còn ở đó, rồi thở ra nặng nề, thấy khuây khỏa hơn nhưng chẳng thoái mái chút nào. Dĩ nhiên rồi, cô sẽ không thể thoải mái được tới khi nào thoát khỏi Rockfort, bỏ lại Umbrella cùng những con quái vật và gã mất trí này lại đằng sau. Lạy Chúa, cô mệt mỏi với những chuyện này quá rồi. Cô chỉ mới vừa quá tuổi thành niên được một năm. Cô thích khiêu vũ và chơi mô tô, thích uống cà phê sữa nóng trong mưa. Cô cần Chris và chỉ muốn về nhà… và bởi vì những điều đó khó mà xảy đến trong lúc này, nên cô nghĩ mình chỉ có nước giải tỏa bằng một điệu breakdown mạnh mẽ, kết hợp với những tiếng hét và những quả đấm kích động trên nền nhà.
Nghe thật lôi cuốn, nhưng mà chuyện đó phải để sau thôi. Cô thầm thở dài. Alfred đã lên cầu thang, và cô nghĩ nên coi thử mấy cánh cửa gần cây cầu mà mình đã bỏ qua, để xem có tìm được gì cho Rodrigo không.
“Ít ra mọi chuyện còn chưa tệ hơn,” cô rầu rĩ nghĩ, một cảm giác ngờ ngợ kỳ quái dâng lên khi mở cái cửa đằng trước. Giống như ở Raccoon… nhưng không đúng, vì hồi đó là một biến cố nghiêm trọng, đúng hơn là một thảm họa biệt lập.
Khác nhau xa.
Claire không thể nào ngờ rằng, những việc cô trải qua lúc này chẳng thấm tháp gì nếu so với những thứ đang chờ phía trước.
CHRIS REDFIELD VÀ BARRY BURTON đang ngồi nạp đạn ở căn phòng đằng sau, trong một ngôi nhà an toàn tại Paris, cả hai đều im lặng và căng thẳng, không ai nói tiếng nào. Mười ngày tồi tệ đã qua mà vẫn không biết Claire đã gặp chuyện gì, không biết Umbrella đã làm gì Claire…
…ngừng ngay, một giọng nói trong thâm tâm anh vang lên quả quyết. Em mình còn sống, nhất định. Không thể tưởng tượng nổi đến những khả năng khác. Anh đã tự nhủ với mình như vậy từ mười ngày trước, và giờ đây anh càng lúc càng nghi ngờ điều đó. Không gì khổ sở hơn khi được biết rằng Claire đã ở Raccoon lúc nó bị hủy diệt, rằng cô đã đến đây để tìm anh. Leon Kennedy, anh bạn cảnh sát trẻ tuổi của cô, đã cho anh biết tường tận mọi chuyện về cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ. Cô ấy đã sống sót ở Raccoon để rồi lại dây vào phi vụ của Trent trên đường tới châu Âu, cả cô ấy lẫn Leon và ba cựu thành viên S.T.A.R.S. nữa; kết quả là một cuộc đụng độ với một lũ quái vật khác của Umbrella, trong khu nghiên cứu tại Utah. Chris vốn không biết gì về chuyện đó cả, anh cứ tưởng là cô em của mình vẫn đang an toàn học tập trong trường đại học.
Claire dính phần trong cuộc chiến chống lại Umbrella, chuyện đó đương nhiên chẳng hay ho gì – nhưng biết rằng Umbrella đã bắt giữ cô, rằng em gái mình có thể đã bị giết… mới thật sự khiến anh chết điếng trong lòng. Anh đã cố hết sức để ngăn mình vác súng xông thẳng vào trụ sở Umbrella, lùng kiếm cho ra manh mối, bởi lẽ như vậy chỉ là tự sát.
Barry lên nòng khẩu súng trong lúc Chris hốt lên một mớ đạn và cho vào hộp, không khí đầy mùi thuốc súng cay nồng quen thuộc. Anh thấy mừng thầm khi ông bạn thân có vẻ biết anh đang cần yên tĩnh, âm thanh duy nhất vang lên trong phòng lúc này là tiếng lên đạn đều đặn.
Thật may là có việc để mà làm sau một tuần chỉ có ngồi không và cầu nguyện, hy vọng Trent sẽ mang đến tin tức và trợ giúp họ. Chris chưa từng gặp mặt Trent, nhưng con người bí ẩn ấy đã hỗ trợ họ vài lần trong quá khứ, bằng những thông tin lấy từ nội bộ Umbrella. Mặc dù chưa ai rõ động cơ thật sự là gì, nhưng mục tiêu của ông ta thì quá rõ ràng – đó là phá hoại nhánh vũ khí sinh học bí mật của tập đoàn dược phẩm. Thật không may, chờ đợi Trent là một biện pháp đòi hỏi tính kiên nhẫn, vì ông ta chỉ tìm đến họ khi có việc cần kíp, còn họ thì chẳng có cách nào tiếp cận được ông ta, cái viễn cảnh trông chờ Trent trợ giúp không phải lúc nào cũng có hiệu quả.
Click. Click. Âm thanh lặp đi lặp nghe thật dễ chịu, một quy trình cơ học lặng lẽ diễn trong không gian yên tĩnh của căn nhà. Tất cả đang làm những phần việc được phân định cụ thể vì mục đích tiêu diệt Umbrella, một nhiệm vụ càng lúc càng cấp bách theo thời gian. Chris đã giúp Barry trông coi vũ khí trong khoảng một tuần rưỡi nay, nhưng anh vẫn luôn để mắt giám sát đến trụ sở của Umbrella.
Họ đã nhận được một thông điệp của Jill vài tuần trước, cô ta đang trên đường đến châu Âu. Chris tin rằng những kỹ năng của cô sẽ rất hữu dụng trong việc thám thính tình hình bên trong. Leon thì gần như đã biến thành một tay hacker, lúc này anh chàng đang ngồi với cái máy tính ở phòng bên cạnh; từ lúc Claire bị bắt tới giờ, anh ta chẳng khi nào ngủ yên giấc, mọi thời gian có được đều dùng để theo dõi động tĩnh của Umbrella. Còn bộ ba thành viên S.T.A.R.S. đã đi cùng Leon và Claire đến châu Âu – gồm Rebecca, xuất thân từ đội đã giải tán ở Raccoon, với hai người ở Maine là David và John – hiện đang ở London để gặp một tay môi giới vũ khí. Sau tất cả những chuyện đã trải qua, ba người họ luôn hành động chung thành một nhóm.
Không có nhiều người, nhưng chúng tôi có những kỹ năng và mục tiêu cụ thể. Còn Claire…
Sau khi cha mẹ qua đời, mối quan hệ giữa anh và Claire là rất mật thiết, nên anh nghĩ mình hiểu Claire rất rõ; cô là người thông minh, dẻo dai, và tháo vát, luôn luôn là… nhưng cũng là một sinh viên cao đẳng, lạy Chúa. Không giống mọi người, cô không hề trải qua một đợt huấn luyện quân sự chính thức nào. Anh không thể dẹp bỏ ý nghĩ rằng vận may của em mình cũng có giới hạn, mà một khi dính tới Umbrella thì may mắn thôi chưa đủ.
“Chris, qua đây mau!”
Tiếng Leon, nghe có vẻ khẩn cấp. Chris và Barry nhìn nhau, và Chris thấy Barry cũng lộ vẻ lo lắng y như mình khi cả hai cùng đứng dậy. Tim đập thình thịch, Chris lao nhanh ra lối đi dẫn tới chỗ Leon làm việc, vừa háo hức vừa sợ.
Anh cảnh sát trẻ đang đứng cạnh máy tính, thật khó đoán được điều gì qua dáng vẻ của anh ta.
“Cô ấy vẫn sống,” Leon nói ngắn gọn.
Chris thậm chí không nhớ nổi có bao nhiêu ý nghĩ tồi tệ đã lẩn quẩn trong óc mình, trước khi nghe thấy mấy từ ngắn ngủi đó. Cảm giác giống như trái tim thình lình được nhả ra sau khi bị đè nén suốt mười ngày trời, thấy thư thái cả tâm hồn lẫn thể xác, nét phấn khích lộ hẳn ra ngoài.
Sống, em còn sống…
Barry vỗ vai anh, mỉm cười. “Dĩ nhiên rồi, cô bé mang họ Redfield mà.”
Chris cười toe toét, ánh mắt hướng về phía Leon và thấy một nụ cười thoáng qua trên vẻ mặt có phần dè dặt. Có gì đó khác thì phải.
Trước khi anh kịp hỏi, Leon đã chỉ vào màn hình, hơi thở nặng nề. “Bọn chúng đã mang cô ấy đến đảo, Chris… và đã có tai nạn.”
Chris đâm bổ đến chỗ máy tính bằng một cú sải chân. Anh đọc cái thông điệp ngắn gọn đến hai lần, cảm giác khó lòng nuốt trôi được sự thật.
Có lây nhiễm ở vị trí 37 độ nam, 12 độ tây sau cuộc tập kích, không rõ nguyên do. Em nghĩ không ai còn sống, và hiện tại đang bị mắt kẹt. Anh nên cẩn thận, bọn họ đang truy lùng khắp thành phố lẫn các ngã đường. Sẽ cố về nhà sớm.
Chris đứng dậy, nhìn Leon chăm chăm trong lúc Barry đọc thông điệp. Leon mỉm cười gượng gạo.
“Anh chưa thấy cái cách Claire hành động ở Raccoon đâu,” anh nói. “Cô ấy biết tự lượng sức mình, Chris. Và cô ấy còn kiếm được một cái máy tính nữa, thấy không?”
Barry ngẩng lên, tiếp lời Leon. “Nghĩa là cô bé không bị nhốt,” anh ta nghiêm giọng. “Và nếu Umbrella mà biết có thêm một vụ lây nhiễm virus nữa, bọn chúng bằng mọi giá sẽ nhúng tay vào. Quan trọng nhất là cô bé còn sống.”
Chris lơ đãng gật đầu, trong óc suy tính những gì cần làm cho cuộc hành trình. Tọa độ Claire tiết lộ chỉ là một cái chấm lẻ loi nhỏ tí xíu giữa Nam Thái Bình Dương, nhưng có một người bạn thân trong không quân chịu ơn của anh, cậu ta sẽ giúp anh đến Bueno Aires, có thể tại Capetown; rồi anh sẽ thuê tàu ra khơi, đồ nghề tùy thân, dây thừng, túi cứu thương, hàng tá súng đạn…
“Tôi sẽ đi với cậu,” Barry nói, hiển nhiên là đã đọc thấy điều đó trên mặt anh. Họ làm bạn với nhau suốt một thời gian rồi.
“Tôi nữa,” Leon lên tiếng.
Chris lắc đầu. “Không, tuyệt đối không được.”
Hai người bắt đầu phản đối, và Chris lớn tiếng để ngắt lời họ.
“Các anh đã thấy cô ấy nói gì rồi đấy, Umbrella đang nhắm vào tôi, vào chúng ta,” anh quả quyết nói. “Nghĩa là chúng ta phải chuyển chỗ, có lẽ đến đâu đó ở ngoại thành – ai đó phải ở lại đây chờ nhóm Rebecca, và ai đó cần thám thính một chỗ ẩn thân mới. Và đừng quên là Jill cũng sắp tới đây.”
Barry cau mày, vân vê bộ râu, miệng mím lại thành một đường thẳng. “Tôi không thích chút nào. Xâm nhập một mình là giải pháp rất tồi…”
“Chúng ta đang trong giai đoạn then chốt, anh biết mà,” Chris nói. “Ai đó phải quán xuyến công việc, Barry, và người đó chính là anh. Anh có kinh nghiệm, anh biết mọi mối quan hệ.”
“Thôi được, nhưng ít ra nên để cậu nhóc đi cùng,” Barry nói, hướng về phía Leon. Lần đầu tiên không thấy anh chàng phản ứng lại cái danh xưng này, mà chỉ gật đầu và đứng thẳng dậy, đầu ngẩng cao.
“Cứ cho là không phải vì cậu thì cũng nên nghĩ tới Claire,” Barry tiếp tục. “Cô bé sẽ ra sao đây nếu cậu bị giết? Cậu cần được hỗ trợ, phải có ai đó làm điểm tựa nếu lỡ cậu có bị ngã.”
Chris không chút nhượng bộ. “Barry, anh biết rõ là cần làm chuyện này càng kín đáo càng tốt. Umbrella có thể đã gởi người tới làm công việc dọn dẹp rồi. Một người thôi, vào rồi ra trước khi có ai đó kịp phát hiện.”
Barry vẫn nhíu mày, nhưng không thấy phản bác lại nữa. Cả Leon cũng vậy, mặc dù Chris thấy anh ta có vẻ tức tối về chuyện này, anh cảnh sát và Claire coi bộ có mối quan hệ khá gắn bó.
“Tôi sẽ đưa Claire trở về,” Chris cất tiếng, ngữ điệu mềm mỏng trong lúc nhìn Leon. Leon ngập ngừng, rồi gật đầu, hai má thoáng ửng đỏ lên, khiến Chris tự hỏi không biết anh ta và Claire đã gắn bó đến mức nào.
Để sau. Mình sẽ đề cập tới nó sau nếu hai anh em còn sống mà quay về…
…khi hai anh em còn sống quay về. Anh nhanh chóng chỉnh lại. “Nếu” không phải là thứ anh chọn lựa.
“Quyết định thế nhé,” Chris nói. “Leon, tìm cho tôi bản đồ về khu vực, địa lý, chính trị, mọi thứ, phòng khi cần tới. Đồng thời thông báo lại cho Claire, để cô ấy biết trong trường hợp có kiểm tra lại tin nhắn – nói là tôi đang trên đường tới. Barry, tôi cần gói ghém những vật dụng cần thiết, nhưng nhẹ thôi, những thứ tôi có thể dễ dàng che dấu khi gặp chuyện, có lẽ thêm đồng hồ nữa… việc này anh là chuyên gia, nên giao cho anh nhé.”
Cả hai người gật đầu và bắt tay vào việc, còn Chris nhắm mắt lại một giây để cầu nguyện.
Làm ơn, làm ơn an toàn đến khi anh tới đó nhé, Claire. Như thế là quá ít, nhưng Chris nghĩ mình sẽ có thêm hàng giờ cầu nguyện trên đường đi.
o0o
Phòng giám sát bí mật nằm đằng sau bức tường sách trong khu ở riêng của nhà Ashford. Lúc về tới nơi, một chỗ ẩn sau cái nhà khách “chính quy,” Alfred treo khẩu súng lên và bước ngay đến bức tường, lần lượt ấn nhanh vào sau gáy của ba quyển sách liên tiếp. Hắn cảm giác như có hàng trăm con mắt đang quan sát mình từ trong bóng tối của đại sảnh; mặc dù đã quen với những bộ sưu tập búp bê của Alexia từ thuở nhỏ, nhưng hắn vẫn ước gì bọn chúng đừng có nhìn mình chăm chú như vậy. Nhiều lúc hắn mong sao mình có được một chút riêng tư.
Khi vách tường mở ra, hắn nghe tiếng rúc rích của mấy con dơi nấp dưới mái che và nhăn mặt, môi mím lại.. Xem ra phần mái đã bị hư hỏng sau cuộc tấn công.
Đừng nghĩ. Đừng nghĩ. Để lúc khác. Hắn còn nhiều thứ quan trọng hơn để làm. Alexia có vẻ đã lui về phòng riêng một lần nữa, một dấu hiệu tốt; bởi lẽ Alfred không muốn làm cô ấy lo lắng thêm, nhất là với tin tức về những kẻ tấn công Rockfort. Hắn rảo bước vào căn phòng bí mật, không quên nhấn nút đóng sập vách tường sau lưng lại.
Có chừng bảy mươi lăm cái máy quay khác nhau cùng với mười màn hình nhỏ để hắn quan sát, nhưng khá nhiều thiết bị của khu nhà đã bị hư hại, nên hắn chỉ còn theo dõi được ba mươi chỗ. Đoán rằng mục tiêu của Claire là đánh cắp thông tin và tìm Alexia, nên Alfred quyết định chờ sự xuất hiện của cô ta ở khu vực nhà giam. Hắn tin chắc con bé phải đảo qua đó một chốc; trừ khi nó đã chết vì cuộc tập kích… sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi trong háo hức, hắn bắt đầu ngờ rằng con bé đã tiêu đời rồi.
May mắn thay, sự chờ đợi của hắn đã được đền đáp. Có những tù nhân khác đang chạy qua cổng chính, và hắn trông thấy con bé Redfield trong đó. Alfred hài lòng quan sát cách bọn nó lưỡng lự, thấy Claire cố đuổi theo một thanh niên, có bảng số 267 dán sau lưng bộ đồng phục, hình như tên này không biết mình đang bị theo sau.
Trong lúc gã thanh niên dừng lại trước cầu thang dẫn ra ngoài nhà giam, ngập ngừng chọn lựa giữa khu dinh thự và trung tâm huấn luyện, Alfred nhập số 267 vào bàn phím bên trái và tìm thấy tên cậu ta, Steve Burnside. Chẳng có ý nghĩa gì, và hắn mặc kệ chàng trai ở đó để hướng sự chú ý trở lại con mồi của mình, thích thú với việc con bé sẽ sớm tham gia vào cuộc chơi ngắn ngủi. Claire đang lò dò bước qua một cây cầu treo đã hư hại vì cuộc tấn công, chỉ sau Burnside một chốc, bước chân uyển chuyển như một vận động viên. Có vẻ con bé đang hoàn toàn tự chủ, thận trọng nhưng không hề e ngại khi phải băng qua cầu… nó cũng rất cẩn thận tránh nhìn vào bóng tối đầy sương mù bên dưới, nơi có những vách đá nứt nẻ sâu hàng trăm feet, không chần chừ một chút nào. Từ trong căn phòng ấm áp, Alfred mìm cười, tưởng tượng đến nỗi khiếp sợ của con bé… và nhớ lại cái trò đùa mà hắn và Alexia đã từng làm với một tay cận vệ.
Lúc họ chừng sáu hoặc bảy tuổi, Francois Celaux là một tay đội trưởng khốn kiếp, một trong những tay chân thân tín của cha hắn. Đó là một kẻ chuyên bợ đỡ, nịnh hót, nhưng chỉ với Alexander Ashford. Lúc ông ta không có mặt, hắn đã cười chế nhạo Alexia khi cô bị trượt ngã trong một cơn mưa chiều, quần áo lấm lem bùn đất. Không thể nhịn nổi chuyện đó.
Chúng ta đã bàn tính đến tận khuya để tìm cách trả đũa cho thái độ không thể bỏ qua của hắn, những cái đầu non nớt đã lục lọi mọi phương pháp…
Kế hoạch cuối cùng rất đơn giản, và họ đã tiến hành suôn sẻ chỉ hai ngày sau, khi Francois làm nhiệm vụ gác cổng chính. Alfred đã năn nỉ đầu bếp để mình mang cà phê sáng đến cho Francois, một việc hắn thường làm cho những nhân viên được ưu ái.
…và trên đường đến cây cầu treo, Alexia đã trộn vào đó một hợp chất giống như nhựa độc do chính cô ta tổng hợp. Chất này làm tê liệt cơ bắp, nhưng hệ thần kinh vẫn hoạt động bình thường, khiến cho nạn nhân không thể cử động hay nói chuyện, nhưng vẫn cảm nhận và hiểu được sự vật xung quanh.
Alfred chậm rãi đi đến cổng chính, chậm đến nỗi Francois mất kiên nhẫn và phải đến đón hắn. Hắn mỉm cười, biết rằng Alexia đã trở lại phòng giám sát để theo dõi và lắng nghe – Alfred có mang theo một cái micrô – hắn tiến đến gần rào chắn, trước khi tỏ vẻ xin lỗi và trao cái tách cho Francois. Hai chị em khoái trá quan sát tên gác cổng uống cạn nó, và vài giây sau, gã đã thở hổn hển, thân người nặng nề tựa vào tay vịn cầu. Nếu có ai trông thấy, cũng chỉ nghĩ rằng cậu bé và người đàn ông đang nhìn gì đó trên cầu… tất nhiên không kể Alexia, người đã tỏ vẻ ngưỡng mộ tài đóng kịch của hắn.
Ta đã nhìn vào mắt gã, nhìn vào nỗi khiếp đảm đông cứng trong cái hình hài thô kệch, giải thích việc bọn ta đã làm, và sắp làm.
Francois cố thốt ra một tiếng rên yếu ớt trong kẽ răng, hắn cuối cùng đã hiểu rằng mình hoàn toàn không có cơ hội chống lại một đứa trẻ. Trong gần năm phút, Alfred đã nguyền rủa gã ta thậm tệ, rồi đâm vào bắp đùi gã bằng một cây kim may, nhiều đến nỗi không đếm xuể.
Bị tê liệt, Francois chỉ có thể gánh chịu nỗi đau đớn và nhục nhã, chắc hẳn gã rất hối tiếc vì đã cư xử thô lỗ với Alexia trong lúc câm lặng chịu trận. Đến khi Alfred đã mệt mỏi với trò chơi, hắn đá vài cái vào đôi giầy bẩn thỉu của tay gác cổng, rồi tường thuật cho Alexia biết cảm giác của hắn khi nhìn Francois trượt đi dưới tay vịn và rơi thẳng xuống vực.
Và ta hét lên, giả vờ khóc lóc khi có người chạy lên cầu, cố gắng an ủi cậu chủ nhỏ trong lúc chất vấn kẻ khác xem tại sao lại xảy ra chuyện này. Sau đó, một hồi sau, Alexia đã vào phòng mình và hôn lên má, môi cô ấy mới mềm mại và ấm áp làm sao, bím tóc óng ả quẹt vào cổ họng…
Những màn hình đằng trước lôi hắn ra khỏi cái ký ức ngọt ngào, Claire lúc này đang đứng ở đúng vị trí mà gã Burnside phân vân. Tự trách mình vì đã lơ đễnh, Alfred mất một lúc để tìm thằng lõi ranh kia, chuyển qua lại giữa các máy quay, sau cùng thấy gã đang đứng trước bạc thềm dẫn vào nhà tiếp khách. Alfred nhanh chóng kiểm tra lại tất cả các bảng điều khiển, để bảo đảm rằng mọi cửa ra vào đều đã mở khóa, ngờ rằng cậu nhóc lại lưỡng lự…
…và khoái trá khi thấy Claire đang đi theo đúng con đường của tên bạn đồng hành.
Nỗi kinh hoàng của nó sẽ tăng thêm gấp bội, khi chứng kiến tên Burnside đổ máu…
Nếu muốn tiếp đón họ cho thật long trọng, hắn cần rời xa chỗ này. Sau khi đứng lên và mở vách tường, cơn phấn khích của hắn gia tăng khi đóng nó lại và bước ra đại sảnh. Hắn rất muốn báo cho Alexia biết kế hoạch của mình, để chia sẻ một vài ý kiến, nhưng lại băn khoăn vì thời gian hạn hẹp.
“Chị sẽ trông chừng cho, em yêu,” cô ta nói.
Alfred giật mình khi thấy cô ta trên đỉnh cầu thang, đứng gần con búp bê giống như thật treo ngoài ban công, một trong những món đồ chơi ưa thích nhất của cô. Hắn bắt đầu hỏi tại sao cô lại biết, để rồi thấy câu hỏi mới ngu ngốc làm sao. Dĩ nhiên là cô ấy biết, bởi vì cô ấy thấu hiểu hắn; giống như những nhịp đập đều đặn trong khuôn ngực trắng như tuyết ấy.
“Đi đi, Alfred,” cô nói, nở một nụ cười khích lệ. “Hưởng thụ bọn nó vì cả hai ta.”
“Nhất định rồi, chị yêu dấu,” hắn trả lời, miệng mỉm cười lúc quay lưng lại, một lần nữa thấy hãnh diện vì được làm em trai của một phép mầu của tạo hóa, thấy may mắn khi cô ấy luôn hiểu được những thèm muốn và khao khát của hắn.
o0o
Một bước ngoặt kỳ quặc thật sự, Claire nghĩ vậy khi đóng cánh cửa sau lưng lại. Không khí nơi cô đang đứng cũng lạnh lẽo và đầy mùi tử khí, chẳng khác gì lúc ở trong sân nhà giam tối tăm… thật không thể tin nổi, nhưng xem ra cô chẳng có lựa chọn nào khác khi dính vào Umbrella.
Nhưng thật sự là nó quá nghiêm trọng.
Trải rộng trước mắt cô là khu tiền sảnh uy nghi tráng lệ, sàn nhà bị dẫm bừa bãi bởi những vết chân lấm bùn, vách tường màu vỏ trứng thanh nhã lấm tấm những giọt máu khô. Ngoài ra còn có những kẽ nứt rộng hoác trên trần, và một dấu tay màu nâu sẫm đã khô in trên một cây cột trang trí bắt mắt, gần bức tường phía tây, những vệt màu đỏ chảy dài xuống từ vị trí cuối lòng bàn tay.
Xem ra các tù nhân không phải là những kẻ khốn khổ duy nhất. Cô biết như vậy là nhỏ mọn, nhưng quả thật cô thấy hài lòng với việc bọn tay chân của Umbrella cũng bị tổn hại như bao người khác.
Cô đứng tại chỗ một hồi lâu, cảm thấy đã bớt lạnh hơn và vẫn chưa hết bàng hoàng khi được mục kích những đường nét kiến trúc của trung tâm Rockfort. Có một cánh cửa màu lam đằng sau một cây cột bên trái, cái thứ hai ở góc tây bắc của căn phòng rộng lớn. Thẳng ngay phía trước là cái bàn tiếp tân màu gụ tinh xảo, tiếp giáp với dãy cầu thang dọc tường bên phải hướng lên ban công tầng hai, trên đó có treo một bức chân dung đã bị hư hại. Bề mặt của nó không biết sau lại có đầy vệt trầy xước.
Claire tiến vào trong tiền sảnh, khom người xuống để quệt tay lên một dấu chân; nó còn ướt, và có nhiều dấu như vậy đi về phía góc. Cô không chắc có phải của Steve không, nhưng khả năng là rất lớn. Cậu ta đã để lại dấu vết, từ cánh cửa nhà giam mở toang cho tới vài vỏ đạn rớt ra ngoài biệt thự, chưa kể hai con chó bị giết. Những phát đạn chính xác đến kinh ngạc, không giống của một thanh niên đang bị rối trí chút nào.
…mà việc gì phải giúp cậu ta để rồi chuốc vạ vào thân chứ? cô chua chát nghĩ. Cậu ta đâu có cần mình, và xem ra mình đâu thể làm được gì hơn.
Lúc cậu ta bỏ chạy đi, cô đã không đuổi theo ngay vì còn phải gởi một thông điệp cho Leon; cô cũng lùng kiếm một lượt căn phòng đó, để xem có thiết bị y tế nào hữu dụng cho Rodrigo không, nhưng cô đã không tìm được gì…
“Cứu! Cứu vớiiii!” Một tiếng gào nghe như mắc nghẹn, phát ra đâu đó trong tòa nhà.
Steve?
“Thả tao ra! Có ai đó không, cứu với!”
Claire vụt chạy đến cánh cửa trong góc, súng lăm lăm trong tay. Cô đạp mạnh vào lớp gỗ dày, cánh cửa bật tung ra để lộ một hành lang dài dằng dặc. Steve lại la lên từ phía đầu kia hành lang. Claire ngập ngừng một thoáng khi thấy ba thi thể nằm sóng xoài không chút động đây dưới nền gạch, và chạy, hướng thẳng tới cánh cửa trước mặt.
“Cứu với!”
Lạy Chúa, chuyện gì đã xảy đến với cậu ấy? Giọng cậu ta bị đứt quãng, rõ ràng đang tràn ngập nỗi khiếp đảm.
Claire xô mạnh cánh cửa khi chạy đến cuối hành lang, vừa chạy vừa rà súng xung quanh – và không thấy gì khác ngoài một căn phòng đầy những kệ và ghế. Có chuông báo động vang lên, nhưng cô không sao thấy được vị trí của nó.
Claire quay sang trái, tìm kiếm trong tuyệt vọng – và thấy một đoạn phim đang chiếu lên một màn hình nhỏ trên vách, không có âm thanh và hình ảnh thì run rẩy. Có hai đứa bé tóc vàng kháu khỉnh, một trai một gái, đang nhìn vào mắt nhau. Thằng bé cầm một vật gì đó quằn quại –
- một con chuồn chuồn, và thằng bé –
Claire phẫn nộ và quay mặt đi theo phản xạ. Thằng bé đang giật đôi cánh ra khỏi mình con chuồn chuồn, miệng mỉm cười, cả hai đứa đều cười.
“Steve!” Sao cậu ta không lên tiếng nữa, cậu ta đâu rồi? Có lẽ cô đã vào nhầm chỗ…
“Claire? Claire, đây này! Mở cửa ra!”
Giọng cậu ta vang lên đằng sau màn chiếu. Claire lao ngang qua phòng, lục soát bức tường, trong lúc lơ đễnh thấy hai đứa trẻ tóc vàng thả con chuồn chuồn vào trong một cái hộp đầy kiến, quan sát con vật bị đốt đến chết.
“Cửa nào, ở đâu?” Claire hét lên, hai tay sờ soạng khắp bức tường, thử đẩy một cái thùng, ấn vào màn hình –
- và màn hình nâng lên, trượt vào trong rãnh. Đằng sau nó là một bảng điều khiển, một bàn phím, và sáu cái khung hình xếp thành hai hàng ba, mỗi cái đều có công tắc bên dưới.
“Claire, làm gì đi. Tôi sắp bị nướng rồi!”
“Làm gì bây giờ, làm sao mà cậu kẹt trong đó được, Steve?”
Không có tiếng trả lời, và cô có thể cảm thấy giọng mình tràn ngập nỗi tuyệt vọng, cảm thấy đến sâu tận trong óc –
- tập trung nào. Làm ngay.
Claire đè nén cơn hoảng hốt xuống, một giọng nói trong óc bắt đầu phân tích tình hình. Nếu cô cứ hoảng sợ thì Steve sẽ chết mất.
Không có cửa. Có một bảng điều khiển và những cái khung.
Đúng vậy, đây chính là chìa khóa. Steve vừa thốt lên một tiếng gào kinh khủng nữa, nhưng Claire chỉ tập trung vào mấy cái khung, chúng đều khác nhau, chiếc tàu, con kiến, khẩu súng, con dao, khẩu súng, máy bay…
Không hoàn toàn khác nhau vì có tới hai khẩu súng, một súng lục bán tự động và một súng lục ổ quay, công tắc bên dưới dán nhãn “C” và “E.” Không có gì khác ăn khớp, và cô nghĩ ngay đến một bài kiểm tra tương tự ở trường. Không chút do dự, Claire với tay gạt hai công tắc. Hai cái khung sáng đèn lên –
- và một cái kệ bên tay phải trượt ra. Chuông báo động vụt tắt, và một luồng hơi nóng như trong lò nướng từ khe hổng xộc thẳng đến chỗ cô. Chừng nửa giây sau, Steve lao ra và khuỵu gối xuống, cánh tay và mặt mày đỏ bừng. Cậu ta đang cầm một cặp súng khá giống nhau, loại Lugers mạ vàng.
Cò vẻ mình đã chọn đúng hình.
Cô cúi xuống nhìn cậu ta, cố nhớ lại triệu chứng say nắng – có lẽ là chóng mặt và buồn nôn, cô nghĩ. ”Cậu ổn chứ?”
Steve ngước nhìn cô. Với hai gò má đỏ bừng và dáng vẻ gần như ngượng ngùng, trông cậu ta không khác gì một cậu bé tắm nắng quá nhiều. Ảo giác đó vụt biến mất khi cậu ta nhe răng ra cười.
“Sao cô chậm thế?” anh chàng gắt, đồng thời gượng đứng dậy.
Claire đứng thẳng lên, giọng cáu kỉnh. “Chào mừng cậu.”
Nụ cười của anh chàng dịu đi, rồi cậu ta cúi nhanh xuống, vén mái tóc dày trên trán. “Xin lỗi.. tôi xin lỗi vì hành động trước đây. Vô cùng cảm ơn cô.”
Claire thở dài. Ngay vào lúc cô nghĩ cậu ta là một tay chẳng ra gì, thì cậu ta lại trở nên đứng đắn.
“Xem tôi có gì nè,” cậu ta nói, giương cao hai khẩu súng và trỏ vào một một cái kệ. “Chúng được treo trên một bức tường đằng sau đó, đã được nạp đầy đạn. Tuyệt đấy chứ?”
Cô phải kìm lại cái ý định đang thình lình trỗi dậy, muốn chộp lấy hai vai Steve và thức tỉnh cậu ta. Cậu ta can đảm, cô biết điều đó, và hiển nhiên là có một ít kỹ năng cần thiết để tồn tại… nhưng cậu ta có biết là mình sẽ chết nếu cô không nghe thấy tiếng kêu cứu?
Nơi này đầy những bẫy; làm sao để buộc cậu ấy đừng chạy bậy bạ nữa?
Cô quan sát cậu ta đang nhắm hờ vào một kệ sách và bâng quơ tự hỏi, phải chăng cái vẻ yêng hùng của anh chàng là một cách để đương đầu với sợ hãi – và một giải pháp tiếp cận khác thình lình xuất hiện trong đầu cô, một cách mà cô tin chắc sẽ hiệu nghiệm.
Cậu ta muốn làm một anh chàng Bất Trị, cứ để cậu ta làm. Chỉ việc xuôi theo là được.
“Steve, tôi hiểu là cậu không định tìm một người đồng hành, nhưng tôi, cô nói với vẻ hết sức chân thật. “Tôi… tôi không muốn đi một mình ở chỗ này.”
Cô có thể thấy anh chàng đang ưỡn ngực lên, và cảm nhận một sự khuây khỏa nhẹ nhàng, biết chắc nó có hiệu nghiệm trước cả khi cậu ta lên tiếng. Có hơi đáng thẹn vì đã gạt cậu ta thật, nhưng chỉ hơi hơi thôi; cô chẳng qua chỉ muốn tốt cho anh chàng thôi mà.
Với lại, thật sự mình đâu có nói xạo. Mình thật sự không muốn đi một mình.
“Tôi nghĩ cô có thể đi theo được,” cậu ta nói một cách cởi mở. “Nếu cô thấy sợ.”
Cô chỉ cười cười mà không hé răng, bởi lẽ cô không chắc mình sẽ thốt lên cái gì nếu mở miệng ra cảm ơn anh chàng.
“Dù sao thì, tôi cũng đã biết cách để đưa chúng ta ra khỏi đây,” anh chàng nói một cách đầy hăng hái, không có vẻ khoa trương như thường lệ. “Có một bản đồ nhỏ bên dưới cái quầy ở bàn ngoài. Nó cho thấy có một bến tàu ở phía tây, và một đường băng gần đó. Nghĩa là chúng ta có thể tùy chọn phương tiện đi lại, nhưng mà kỹ năng bay của tôi không tốt cho lắm, nên tôi nghĩ mình nên chọn đường biển. Chúng ta có thể đi ngay bây giờ.”
Xem ra cô đã đánh giá cậu ta hơi thấp. “Thật ư? Tuyệt quá…” Claire chợt ngưng bặt. Rodrigo, cô không thể bỏ rơi Rodrigo, hai chúng ta có thể đưa anh ấy đến bến tàu…
“Cậu có thể cùng tôi quay lại nhà giam trước không?” cô hỏi. “Người cứu tôi ra khỏi xà lim còn ở đó, anh ta bị thương nặng…”
“Anh ta cũng là tù nhân à?” Steve nghinh mặt lên hỏi. Uh-Oh. Cô có thể nói dối, nhưng rồi cậu ta cũng sẽ biết thôi. “Ừm, tôi không nghĩ vậy… nhưng anh ta đã thả tôi ra, và tôi cảm thấy mình mắc nợ…”
Steve cau mày, và cô nhanh chóng bồi tiếp. “… và có vẻ như, ừm, đó là vấn đề danh dự, ít nhất cũng nên mang cho anh ta dụng cụ cứu thương chứ?”
Steve không nghĩ vậy. “Quên chuyện đó đi. Nếu hắn ta không phải tù nhân thì tức là làm việc cho Umbrella, hắn đáng bị như vậy. Hơn nữa, bọn chúng sẽ sớm cử người đến đây; cứ để chúng tự giải quyết với nhau. Bây giờ cô có đi với tôi không đây?”
Claire nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nhận ra trong đó đầy vẻ giận dữ và tổn thương, hiển nhiên là do Umbrella gây nên chứ không ai khác. Cô rất thông cảm với những gì cậu ấy cảm nhận, nhưng trường hợp của Rodrigo thì không thể đồng tình được. Cô đoan chắc rằng anh ta sẽ chết trước khi Umbrella đến nơi, nếu không có ai giúp đỡ.
“Tôi không thể,” cô đáp.
Steve quay lưng đi thẳng một nước về phía cửa, và rồi ngừng lại, thở ra nặng nề. Cậu ta quay lại, rõ ràng là hết sức cáu tiết. “Tôi không đời nào liều mạng mình để cứu một tên Umbrella đâu, đừng hòng, còn cô lại cứ muốn làm cái chuyện vớ vẩn đó… nhưng tôi sẽ đợi cô, được chưa? Đi mà đưa cho gã đó băng gạc hoặc bất cứ gì cô muốn, rồi gặp tôi ở bến tàu.”
Claire gật đầu trong ngạc nhiên. Mọi chuyện diễn ra không như cô hy vọng, nhưng tốt hơn cô mong đợi nhiều, nhất là sau khi đã nghe cái bài diễn văn khó hiểu của cậu ta, theo kiểu người-ta-sẽ-bỏ-rơi-cô-cho-mà-xem.
- Oh.
Lần đầu tiên, cô chợt nghĩ đến việc tại sao Steve thốt lên những điều đó, tạo sao cậu ấy phủ nhận việc mình bị tổn thương bởi những chuyện đã xảy ra, và đang xảy ra. Rõ ràng cậu ấy lẻ loi một mình… giải thích hợp lý nhất phải chăng là do bị ruồng bỏ?
Claire nở một nụ cười ấm áp với Steve, nhớ lại hồi lúc còn nhỏ, cô đã giận đến thế nào khi cha mẹ qua đời. Cảm giác bị xa rời gia đình không dễ chịu chút nào. “Mọi chuyện sẽ ổn khi về tới nhà thôi,” cô nhã nhặn nói. “Cha mẹ cậu nhất định sẽ rất vui…”
Steve ngắt lời một cách dứt khoát và thô bạo. “Nghe này, dù cô có tới bến tàu hay không, tôi cũng không thể đợi cả ngày được đâu đấy nhé?”
Claire giật mình, lặng lẽ gật đầu, nhưng Steve đã sải bước ra khỏi phòng. Cô ước gì mình chưa nói gì cả, nhưng đã quá muộn… dù sao thì, bây giờ cô đã biết mình không nên nói gì. Chàng trai khốn khổ, cậu ta nhất định nhớ cha mẹ mình lắm. Cô cần phải cố tìm hiểu thêm đôi chút.
Claire nhìn quanh căn phòng chật hẹp kỳ lạ một lần cuối, trước khi trở lại cửa trước, tự hỏi xem mình có thể làm gì cho Rodrigo. Steve nói đúng, người của Umbrella nhất định đang trên đường tới đây, họ nhất định sẽ lo liệu cho Rodrigo, nhưng cô thấy mình có trách nhiệm phải trấn an Rodrigo trước khi ra đi. Cô cần tìm cho ra loại thuốc cầm máu; mặc dù không biết gì nhiều về lĩnh vực này, nhưng có vẻ đó là thứ hữu ích cho anh ta.
Cô lần lượt mở hai cánh cửa trên hành lang trở ra tiền sảnh, dừng lại một chút ở cái đầu tiên khi nhìn thấy những bức chân dung, dường như đây là phòng tranh truyền thống của một dòng họ tên là Ashford. Có một cái bình đựng cốt vỡ toang dưới nền, ngoài ra chẳng còn gì khác. Cánh cửa thứ hai dẫn vào một phòng hội nghị trống trơn, chỉ có một ít giấy nằm rải rác và không khí im lặng như tờ.
Claire quay lại hành lang trước, quyết định là mình nên xem thử cái tầng lửng trước khi lui gót; nó ở ngay phía trên cây cầu dẫn tới nhà giam đây thôi – không phải cô không dám thưởng thức tiếng kêu kẽo kẹt của cây cầu, chỉ là còn một vài cánh cửa cô đã bỏ qua lúc theo dấu Steve.
Bỗng một chấm đỏ xuất hiện trên mặt đất làm cô chú ý, trông giống như loại đèn hồng ngoại mà các giáo sư môn hình học hay sử dụng. Nó di chuyển nhanh tới chỗ cô, trong lúc Claire nhìn lên theo hướng của tia sáng đỏ…
Chíu. Cô lao mình tìm chỗ nấp khi phát đạn đầu tiên găm thẳng xuống nền, cách vị trí vừa đứng có vài inch, gạch vụn bay tứ tung. Cô đâm sầm ra sau một cây cột bài trí khá bắt mắt khi phát thứ hai xé gió bay ngang tiền sảnh, hất tung lên không nhiều mảnh vụn nữa.
Cô co người lại, cố thu nhỏ cơ thể càng nhiều càng tốt, tự hỏi phải chăng mình đã thấy được cái cần thấy – một gã tóc vàng mảnh khảnh với khẩu súng trường có ống ngắm hồng ngoại, bên ngoài khoác chiếc áo vét đồng phục màu đỏ thẫm của hội du thuyền, cà vạt trắng có viền vàng phất phơ. Trông giống như kiểu ăn mặc của một đứa trẻ thuộc giới quý tộc.
“Tên ta là Alfred Ashford,” một giọng nói hợm hĩnh cất lên. “Ta là chủ nhân của căn cứ này, mau khai báo cho ta biết, cô làm việc cho ai?”
Cái gì? Claire ước mình có được cái gì đó hay ho để đáp lễ, một đòn phản pháo đích đáng, nhưng cô chẳng có gì hơn trong tay cả.
“Ông nói sao?”cô la lớn.
“Vờ vĩnh chẳng có tác dụng gì đâu?” hắn nói tiếp, cái giọng chế giễu dường như di chuyển, có lẽ hắn đang bước xuống cầu thang. “Cô Claire Redfield. Ta biết cô toan tính chuyện gì, biết ngay từ đầu nữa kìa, nhưng cô không biết mình đang đương đầu với ai đâu, Claire. Cô đang thách thức một người mang họ Ashford.”
Hắn cất tiếng cười rúc rích ngạo nghễ như con gái, và Claire thình lình quả quyết rằng hắn nhất định là một tên lập dị, cô đang tiếp chuyện với một tên lập dị.
Đúng rồi, cố dụ cho hắn lên tiếng đi, nếu mày không muốn mất dấu hắn. Cô có thể thấy tia sáng đỏ lập lòe trên bức tường sau lưng mình, trong lúc tầm nhìn của hắn vẫn dán vào cây cột.
“Thôi được, Ashford. Vậy ông nghĩ tôi đang tính làm gì đây?” Cô kiểm lại vũ khí trong tay, cố gắng càng êm càng tốt, để bảo đảm rằng còn đạn trong ổ.
Alfred nói cứ như là cô chưa hề hỏi vậy. “Cái di sản chứa đầy bề dày kiến thức, quyền uy, và sự cách tân của chúng ta chính là động lực,” Hắn kiêu ngạo. “Di sản này được ta và chị kế thừa từ hoàng tộc châu Âu, và từ một số những bộ óc kiệt xuất trong lịch sử. Nhưng chủ nhân của cô chắc đâu có đề cập tới chuyện này, đúng không?”
Chủ nhân? “Tôi không biết ông nói gì cả,” Claire hét lớn trong lúc vẫn quan sát cái chấm đỏ lung linh. Cô quyết định lao sang mặt kia của cây cột, rồi bắn trả trước khi hắn định vị được mình. Alfred càng nói lâu, cô càng cảm thấy việc mặt đối mặt với hắn là một giải pháp rất tồi. Tận dụng lúc hắn phân tâm là biện pháp tốt nhất.
Hắn nói về chị… phải chăng chúng là những đứa trẻ trong đoạn phim, với con chuồn chuồn? Không có bằng cớ nào để chứng minh, nhưng trực giác cho cô biết đúng là như vậy. Có vẻ hắn đã tái diễn trò cũ, từ một đứa trẻ tàn nhẫn biến thành một kẻ tàn nhẫn.
“Tất nhiên, nếu cô đầu hàng ta ngay bây giờ,” Alfred ậm ừ. “Không chừng ta sẽ tha mạng cho cô. Hãy thú nhận là mình phản lại cấp trên…”
Đúng lúc!
Claire ló đầu sang bên kia cột, súng giương lên – thì bụp, gỗ và thạch cao vỡ vụn ngay sát bên mặt cô, đạn cày nát phần rìa cột trong lúc cô lùi lại. Claire tựa mình vào cột thở gấp. Chỉ trong đường tơ kẻ tóc thôi…
“Mày có vẻ giống một con thỏ nhanh nhẩu bé bỏng,” Alfred nói với vẻ thích thú không lẫn vào đâu được. “Hay tao nên gọi là chuột mới đúng? Chính là mày đấy, Claire, một con chuột. Chỉ là một con chuột trong lồng.”
Lại là cái tiếng cười quái đản điên rồ đó… nhưng lần này xa dần, lẫn với tiếng hắn bước lên cầu thang. Tiếng chân, rồi tiếng đóng cửa, và hắn đã biến mất.
Claire chờ thêm một lát để chắc chắn rằng hắn không còn ở đó, rồi thở ra nặng nề, thấy khuây khỏa hơn nhưng chẳng thoái mái chút nào. Dĩ nhiên rồi, cô sẽ không thể thoải mái được tới khi nào thoát khỏi Rockfort, bỏ lại Umbrella cùng những con quái vật và gã mất trí này lại đằng sau. Lạy Chúa, cô mệt mỏi với những chuyện này quá rồi. Cô chỉ mới vừa quá tuổi thành niên được một năm. Cô thích khiêu vũ và chơi mô tô, thích uống cà phê sữa nóng trong mưa. Cô cần Chris và chỉ muốn về nhà… và bởi vì những điều đó khó mà xảy đến trong lúc này, nên cô nghĩ mình chỉ có nước giải tỏa bằng một điệu breakdown mạnh mẽ, kết hợp với những tiếng hét và những quả đấm kích động trên nền nhà.
Nghe thật lôi cuốn, nhưng mà chuyện đó phải để sau thôi. Cô thầm thở dài. Alfred đã lên cầu thang, và cô nghĩ nên coi thử mấy cánh cửa gần cây cầu mà mình đã bỏ qua, để xem có tìm được gì cho Rodrigo không.
“Ít ra mọi chuyện còn chưa tệ hơn,” cô rầu rĩ nghĩ, một cảm giác ngờ ngợ kỳ quái dâng lên khi mở cái cửa đằng trước. Giống như ở Raccoon… nhưng không đúng, vì hồi đó là một biến cố nghiêm trọng, đúng hơn là một thảm họa biệt lập.
Khác nhau xa.
Claire không thể nào ngờ rằng, những việc cô trải qua lúc này chẳng thấm tháp gì nếu so với những thứ đang chờ phía trước.