Rơi Xuống Vô Tội

Chương 19: Thật sự yêu em

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nói, nam chính của ta không được thương, không ai đau ! vậy để ta thương ngươi !

 

Trời đã tối muôn, chỗ đồ ăn tôi nấu vì Lâm Quân Dật cũng đã lạnh, nhưng hắn vẫn chưa về.

 

Vì giết thời gian, tôi mỡ ngăn tủ đựng phim của hắn, muốn tìm bộ [thật lòng yêu em] xem lại 1 lần nữa.

 

Ngăn tủ có rất nhiều đĩa phim, tôi tìm thật lâu vẫn chưa tìm được, trong lúc vô ý lại phát hiện một đĩa VCD vô danh, mặt trên viết 1 số kí tự bằng bút lông tôi nhìn mà chẳng hiểu nổi. Tôi định thả lại, bổng nhiên trong trí nhớ lại mơ hồ nhớ về những hình ảnh kia, nhất thời cảm thấy rùng mình. Tựa như một linh cảm, làm tôi khẩn cấp nhét cái đĩa vào đầu máy, nhấn những cái nút điều khiển một cái vội vàng, trên màn ảnh không ngờ đúng là những hình ảnh tôi vừa nghĩ tới. Bởi vì độ phân giải cao, nen xem nó so với trên máy tính rõ ràng hơn nhiều, kinh khủng hơn, tôi có thể nhìn rõ ràng chính mình hết sức đẩy hắn ra, trên mặt biểu lộ phẩn hận…

 

Khuôn mặt kia….Không khí xung quanh đột nhiên nén chặt, tôi cảm thấy mình như hít thở không thông…. Cô gái kia xác thực rất giống tôi, nhưng không phải là tôi !

 

Tôi ngã mình trên sofa, trước mắt là một mảnh hỗn độn. Tôi sớm nên nghĩ tới, hắn cho dù rất biến thái, nhưng tình huống kia là xảy ra bất ngờ, nghĩ thế nào cũng không thể quay phim lại, mà hắn cũng không thể có chuyện đặt máy quay trong phòng ngủ, đúng lúc như thế được.

 

Nhưng tôi vận vạn lần cũng không nghĩ tới, hắn lại thiết kế tỉ mỉ trò biểu diễn này lừa gạt mình…

 

Hắn thật sự được ông nội chân truyền cho sự thâm hiểm, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn !

 

Hận hắn ? Giận hắn ? Những cái đó giờ đây kì thật không có ý nghĩ gì, ý nghĩ duy nhất trong lúc này là: Đây là cơ hội thỏa đáng nhất để tôi rời hắn đi.

 

Nếu hắn không thể sử dụng thủ đoạn uy hiếp này để ràng buộc tâm của tôi, thì tôi cũng không muốn cho hắn hy vọng có thể vẫn hồi.

 

Cắt đứt một cách sạch sẽ, triệt để hoàn toàn, từ nay về sau, không bao giờ phân vân, vĩnh viễn không bận tâm !

 

Thời điểm Lâm Quân Dật trở về, tôi đang đối diện với màn hình màu đen ở trên tường mà ngẫn người….

 

Hắn thấy bộ dáng của tôi đang hồn siêu phách lạc, liền vội vàng tiến lại hỏi han: “Làm sao vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra ?”

 

Tôi nhấn nút trên điều khiển từ xa, trên màn hình lại diễn ra một màn biểu diễn “ phấn khích”, mặt tôi không đổi sắc, chậm rãi nói: “Lâm Quân Dật, tôi thực sự khinh thường anh ! Quay lại một màn phấn khích như vậy, anh chi cũng không ít tiền đi ?”

 

“Băng Vũ….. Anh không cố ý lừa em, Anh yêu em? Anh làm gì đều là muốn đem em đặt bên cạnh mình.”

 

Tôi đánh bay cánh tay đang muốn níu giữ mình, trừng đôi mắt đầy phẩn nội: “Anh yêu tôi? Từ khi quen biết nhau anh đã làm những gì, bắt buộc, uy hiếp, bạo lực, lừa gạt, thương tổn…..đây là thứ mà anh gọi là yêu.”

 

Sắc mặt hắn biến xanh, hai tay siết chặt: “ Em vì cái gì chỉ nhớ rõ những thương tổn anh gây ra cho em, em sao lại không nhớ rõ anh đã yêu em như thế nào ? em đáp trả lại anh ra sao ? Em có biết mỗi lần nhìn em ở trong vòng tay anh ngủ, trong lòng anh có bao nhiêu khổ sở không ? Anh đã sợ hãi biết bao, sợ ngày mai người nằm bên cạnh em không phải là anh….”

 

“ Đó cũng là do anh tự chọn lấy !”

 

Hắn nghiến răng, gân xanh nổi đầy trán.

 

“Đúng, là tôi tự chọn, tôi biết rõ em là hoa hồng đầy gai, lại còn muốn đem em ôm trong lòng, chính thời khắc bị em đâm và tim đến chảy máu, tôi vẫn luyến tiếc không muốn buông ra….”

 

Bị thương đâu chỉ mỗi mình hắn, chính là tôi không thể để lộ ra ngoài mặt.

 

Liễu Dương từng nói qua: “Không muốn thương tổn người yêu cậu, thì đừng cho hắn một phân tình cảm nào, bởi vì cậu càng do dự không chừng lại lơ đãng biểu lộ sự quan tâm, đấy mới thực là lặp lại sự tra tấn với người đó !

 

Một lần đau, rồi lại một lần đau !

 

Tôi hung hăng đánh hắn một bạt tai: “Lâm Quân Dật, anh là đồ biến thái, thích tra tấn chính mình thì đó là chuyện của anh ! Tôi chưa bao giờ muốn dính vào mớ khúc mắc ấy. Anh nếu là một người đàn ông, thì xin anh về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cả đời này không không muốn gặp lại người điên khùng như anh”

 

Hắn giận dữ cánh tay vung lên nhưng lại dừng giữ chừng, buông. “ Tôi sao lại đi yêu người như em ? Loại phụ nữ…. em căn bản không xứng.”

 

Tôi đẩy hắn, rồi chạy ra khỏi căn nhà.

 

Lần này hắn không ngăn cản tôi, cứ như pho tượng đứng sửng nhìn tôi rời đi, trong thời khắc cánh cửa khép lại tôi nhìn thấy hắn vẫn đứng đấy, tầm mắt vẫn dừng trên khuôn mặt của tôi.

 

Trong lòng bàn tay của hắn có một chiếc hộp hình trái tim bằng vải nhùn rớt xuống….

 

*****************************************************************

 

Về nhà, tôi mệt mỏi buông mình nằm sấp xuống, cố gắng dỗ chính mình chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh giấc sẽ bắt đầu lại tất cả, chính là khi tôi nhắm mắt, lại có thể thấy hình ảnh chiếc hộp màu đỏ rớt ra từ tay hắn.

 

Hắn thật sự muốn kết hôn với tôi sao ? Hắn như thế nào lại có thể kiên quyết như vậy ?

 

Với hiểu biết của tôi về hắn, Lâm Quân Dật không phải là loại đàn ông lấy hôn nhân ra làm trò chơi, càng không phải là loại đàn ông vì xúc động mà không màng hậu quả , hắn vì cái gì mà lại vì một người phụ nữ đã có gia đình mà chịu sỉ nhục, buông xuống tôn nghiêm…. Tôi đến tột cùng có chỗ nào hấp dẫn hắn ?

 

Một đêm trằn trọc, tôi đem từng chuyện từng chuyện phát sinh từ khi quen biết cho tới bây giờ ngẫm lại, vẫn không tìm thấy đáp án.

 

Sáng sớm, Ngô Hàng gọi điện thoại đến, nói tám giờ sẽ chờ chúng tôi dưới lầu.

 

Tôi vội vàng chuẩn bị tất cả cho Tư Tư, tấy hai gò má bé con cười rạng rở đến hồng hồng như hoa đào, tôi nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt nộn nộn phấn hồng. Nhiều năm qua, vì bé con mà vất vả, vì bé con mà kiên trì, có khó khăn thêm nữa tôi cũng không hối hận, bởi trong bé là đang chảy dòng máu của anh…

 

Chuẩn bị tốt thì cũng gần tới tám giờ, tôi tươi cười nghe lời chúc của Liễu Dương rồi cuống quýt ôm Tư Tư xuống lầu.

 

Mới bước ra khỏi cổng khu chung cư, tôi đã thấy Ngô Hàng ở phía đường đối diện phất tay, anh hôm nay màng áo thể thao màu trắng, toán được chải gọn một sợi bay loạn cũng không có, ngay cả kính mắt cũng được đổi mới…..

 

Tôi cười hướng anh phất tay, tầm mắt liền bị một chiếc xe màu đen hấp dẫn. Cửa kính thủy tinh chỉ hạ xuống một nữa, cánh tay Lâm Quân Dật khoát lên một bên cửa sổ xe, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lâm Quân Dật luôn luôn chỉnh tề giờ đây lại mang một bộ dáng lôi thôi, mái tóc rối loạn đến không chịu nổi, áo vét không có mang, áo sơmi nút thắt nút nỡ, một nữa ngực lộ ra.

 

Hắn hít sâu một hơi thuốc lá, mà… trên mặt đất cũng đầy tàn thuốc, ngay cả dì làm vệ sinh ở ngã tư đường cũng đối với hắn lắc đầu, nếu không phải xe hắn đủ sang trọng khí phái, thì dì ấy chắc cũng đến đó mà quở trách hắn không có ý thức giữ vệ sinh công cộng.

 

Tôi cố ý xem nhẹ sự xuất hiện của hắn nhưng mà tim vẫn đập cuồng loạn lên, đen tầm mắt đặt lên trên người Ngô Hàng, bước nhanh qua đường, đi đến bên cạnh xe anh.

 

Trước khi lên xe, tôi lại nhịn không được nhà nhìn về phía Lâm Quân Dật, hắn đang cười, ý cười bị gió thổi tan đi.

 

Hắn chậm rãi nâng kính xe, lao nhanh đi, lưu lại chỉ là một trận gió đầy thê lương….

 

Tôi nhìn lần cuối theo hướng Lâm Quân Dật rời đi, có yêu, nhưng quá đa nghi, chung quy vẫn không phải là người tôi có thể dựa vào cả đời…..

 

Thu hồi tầm mắt, tôi phát hiện Tư Tư đang ngồi trong lòng mình cũng nhìn theo hướng Lâm Quân Dật rời đi, trên mặt tràn đầy thất vọng.

 

Ngô Hàng xoa xoa khuôn mặt bé, hỏi Tư Tư có muốn đi công viên trò chơi không.

 

“Tư Tư, chú Ngô đang hỏi con kìa ? Trả lời a”

 

Bé con mếu máo, ánh mắt mất mát nhìn theo hướng xe Lâm Quân Dật lao đi.

 

Tôi hiện tại mới hiểu được, thì ra bé con thích là Lâm Quân Dật, bé nói không cần ba ba, muốn có chú là ý này.

 

“Ngô Hàng” Tôi do dự một chút, cảm thấy thực có lỗi mở miệng: “Thực xin lỗi, con gái của em giống như không muốn đi.”

 

“Cô bé đi rồi sẽ vui vẻ thôi.”

 

Tôi cũng nghĩ như vậy, trẻ con thường bị những chuyện chuyện mới lạ hấp dẫn, quên một người hay việc gì đó thực sự rất nhanh, nhưng khi tôi nhìn thấy Tư Tư ở “ Thế giới Hải dương” nhặt những vỏ sò, ngồi xổm dưới đất xếp hình trái tim, khi thấy bé ngữa đầu nhìn bánh xe khổng lồ, rồi lại nhìn đám mây ở phía tây mà ngẩn người, tôi mới hiểu được mình thực sự sai lầm, sự lãng mạn ở lại nơi sâu nhất trong trí nhớ tôi, thì cũng nằm trong trí nhớ của một đứa trẻ thiếu khuyết tình thương của người cha như Tư Tư in dấu sâu đậm.

 

“Tư Tư ?” Tôi ngồi xuống bên cạnh bé.

 

Bé con xoay phía khác không thèm để ý đến tôi.

 

“Làm sao vậy ? Giận mẹ sao ?”

 

Bé con chỉ chỉ vào hình ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo từ vỏ sò xếp lại: “Mẹ, mẹ thích không ?”

 

“Thích !”

 

Bé con nghe xong lại nở nụ cười thật tươi: “Chú nói đây là thứ chú muốn tặng cho mẹ, nhưng mẹ không thích, nhưng con nói mẹ thích….”

 

Tôi kéo tay bé: “Chúng ta đi ngồi ngựa gổ đi, chú Ngô đang đợi con kìa”

 

Bé con bặm miệng quay về phía vỏ sò, tức giận đem bức tranh vỏ sò đá loạn lên, cả ngày hôm đó cũng không nói chuyện với tôi lần nào nữa.

 

Khi Ngô Hàng đưa tôi về. Tôi nói với anh: “Cám ơn ý tốt của anh, em nghĩ Tư Tư không thể chấp nhận anh.”

 

“Này ? Em không thể ngay lần đầu đã loại anh như thế chứ ?”

 

“Em muốn gặp mặt Trần Lăng một lần nữa ! Em muốn…”

 

Ngô Hàng đánh gãy lời tôi. “Em đối với anh ta còn chưa chết tâm ư ?”

 

“ Không nhìn thấy anh ấy một lần nữa, em không thể làm cho mình hết hy vọng.”

 

“……….”

 

Một đoạn tình đã mất đi, vốn không nên truy tìm dấu vết của anh, nhưng tôi không khống chế được khát vọng của bản thân, cho dù cùng Trần Lăng không còn quan hệ gì nữa, tôi cũng muốn đứng xa xa nhìn anh một lần, nhìn nụ cười như ánh mặt trời ấy, nhìn sự ấm áp tỏa ra từ đáy mắt, nhìn thấy anh hạnh phúc như tôi mong muốn.

 

Nếu anh thực sự hạnh phúc, tôi sẽ nói cho anh, tôi đã gả cho một người mà tôi yêu, đã có cuộc sống hạnh phúc, tôi còn muốn nói cho anh tôi có một đứa con gái rất xinh cũng thực nhu thuận….

 

Nếu hắn cũng giống như tôi chờ đợi như cũ, tôi muốn nói cho hắn: Tôi cùng Tư Tư thực sự cần anh, nhất là hiện tại…

 

*****************************************************************

 

.

 

Cánh đồng mênh mông hoa cải dầu vụt qua, cánh hoa màu vàng theo gió phiêu diêu, bầu trời xanh lam làm nổi bật những đám mấy trắng ít ỏi….

 

Ngồi trong xe lửa, khoảng cách giữ tôi và Trần Lăng đang được rút ngắn, tâm tôi càng loạn. Trước mắt tôi lại hiện lên bóng dáng của một người đang ông nhuốm màu u buồn, trong đêm yên tĩnh dài lê thê một mình đứng bên ban công cô đơn nhìn về phương xa. Gương mặt kia chưa bao giờ mơ hồ, nhưng tôi vẫn không nhận ra là thuộc về ai.

 

Người kia không phải là Trần Lăng, Trần Lăng không có cái nhìn thê lương như nhìn thấu thế sự như vậy, cũng không có khí chất tao nhã trầm ổn như vậy, không mang nét tuyệt vọng cùng cô đọc như bóng dáng của người kia.

 

Người kia lại không có cái cao ngạo lãnh khốc của Lâm Quân Dật, không có nụ cười lạnh lùng cùng mỉa mai như Lâm Quân Dật, không có vẻ thâm tình khi nói về bạn gái củ của Lâm Quân Dật.

 

Vậy người kia là ai, người trong lòng tôi là ai ?

 

Không có đáp án !

 

Ai ! Tạo hóa trêu người, hữu duyên gặp nhau, lại vô duyên hiểu nhau…..

 

Lần tụ hội nhóm đồng học này số người đến không nhiều lắm, bởi vì mọi người đều nhiều năm chưa gặp lại, không khí có chút đông cứng.

 

Mỗi người tự giới thiệu về tình hình hiện tại của chính mình, tôi vẫn không ngừng ngóng ra phía cửa, trong phòng những gương mặt quen thuộc càng nhiều hơn, nhưng Trần Lăng vẫn không hề xuất hiện…..

 

Tôi chờ, ngóng trông, mỗi lần có một bòng hình thoáng xuất hiện ở cửa, tâm của tôi lại căng thẳng chờ mong, đến khi thấy rõ ràng người tới, lại nặng nề hạ xuống.

 

Anh ấy không tới sao ?

 

Sau mười năm khó có thể gặp lại, anh cũng không nguyện ý tới sao ? Không muốn liếc nhìn tôi một cái nữa sao ?

 

Đã đến lúc khai tiệc, anh vẫn không tới.

 

Rất nhiều bạn học đã có chút hơi men, anh vẫn không tới.

 

Khi tất cả gần như tàn cuộc, anh vẫn không tới. Tia hi vọng cuối cùng của tôi cũng tan biến.

 

Dương Na đang ngồi bên cạnh nhìn ra vẻ mất mát trên khuôn mặt của tôi, thay tôi hỏi mọi người: “Hôm nay sao Trần Lăng không có tới vậy ?”

 

“Trần Lăng ?”

 

“Đúng vậy, vẫn chưa thấy mặt cậu ấy.”

 

Có người để ý, có người tò mò, cũng có những ánh mắt nhìn về phía tôi: “Diêu Băng Vũ, cậu cũng không có tin tức gì của anh ấy sao ?”

 

Tôi mờ mịt lắc đầu, cúi đầu tiếp tục uống trà.

 

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, một cô gái ở bàn khác nghe được, bước lại phía này ngồi xuống nói: “Trần Lăng, vài năm trước tớ có gặp quá anh ấy…”

 

Tôi lập tức ngẩng đầu, lắng tai nghe cô bạn nói tiếp, cô ấy nói: “Anh ấy hình như đang sống ở Mỹ thì phải !”

 

“Nước Mỹ ? Trần Lăng đi Mỹ sao ?

 

Trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ chưa kịp nắm bắt đã liền biến mất.

 

“Trần Lăng đi Mỹ sao ? Khó trách không thể liên lạc được.” Co người nói chuyện, tôi cũng không biết rõ là ai đang nói.

 

Cô gái đó bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó liền kích động hỏi tôi: “Diêu Băng Vũ, cậu chưa gặp lại anh ấy sao ? Anh ấy không liên lạ gì với cậu à ?”

 

“Liên lạc với tới ?” Tôi ngoài mặt tỏ ra thật bình tĩnh, kì thật tim đập như muốn rơi ra luôn rồi.

 

“Đúng vậy, anh ấy còn nói mất liên lạc với cậu, còn hỏi tớ có biết cách liên lạc với cậu không”

 

Tôi rốt cuộc cũng không thể giữ bình tĩnh, kích động bắt lấy cổ tay cô bạn: “Cậu gặp anh âý khi nào ?”

 

“Đã lâu, cỡ chừng đã năm năm đi… Tớ nói tớ không biết, anh ấy nhờ tớ hỏi thăm về cậu, tớ cũng hỏi qua rất nhiều người mới có được sô điện thoại của cậu.”

 

Năm năm trước ? Nước Mỹ, những từ ngữ này tôi chưa từng liên hệ lại với Trần Lăng, bây giờ không hiểu vì sao lại xuất hiện, làm tôi nhớ lại cuộc điện thoại kia của Trần Lăng, rồi xuất hiện một cách đột ngột vào mùa xuân…

 

Anh từng nói: Anh đến đơn giản là vì một câu kia của em: Em nhớ anh !

 

Anh nói qua anh được người ta nhận nuôi, chính là anh chưa từng nói người nhận nuôi anh đang ở Mỹ, càng chưa từng nói qua anh ở Mỹ sống rất tốt…..

 

Lâm Quân Dật ?

 

Ba chữ này đột ngột xuất hiện lại như đang thiêu đốt trong đầu tôi !

 

Một người từ nhỏ sống ở cô nhi viện bé nhỏ lớn lên, một cậu bé nghèo khó cơ khổ ; Một người là thiếu gia nhà giàu học mười năm kinh tế tại Mỹ.

 

Một người bình thường không có gì đặc biệt, giấc mơ lớn nhất là có một gia đình bình yên. Một người năng lực hơn người, cả thế giới này hắn đều không thèm để vào mắt.

 

Một người ôn nhu thiện lương, một kẻ tâm cơ thâm trầm.

 

Một người tươi cười ấm áp như ánh mặt trời. Một kẻ nụ cười như ẩn ẩn lợi kiếm….

 

Hai người hoàn toàn bất đồng như vậy, vì cái gì lớn lên ngoại hình lại giống nhau như vậy ?

 

Tôi từng hoài nghi hai người họ có phải là anh em, bởi vì lớn lên ở môi trường khác nhau nên bọn có cá tính bất đồng….

 

Tôi cũng từng ảo tưởng hai người là một, chính là không thể đem bọn họ xếp chung một chổ. !

 

Suy nghĩ của tôi bị làm cho hỗn loạn thành một mảnh… “Năm năm” “Nuớc Mỹ” Những từ ngữ này không ngừng ở trong đầu tôi xoay quanh, nếu bọn họ là cùng một người….

 

Những vấn đề không thể giải thích được liên tiếp bị xâu lại một chổ, tôi từ hít thở không thông lại thoáng như tất cả đều thông suốt.

 

Lần đầu tiên gặp mặt, anh nghe tôi giới thiệu về mình, anh cười đến châm chọc !

 

Bệnh đau bao tử nghiêm trọng như vậy, lại cách mỗi giò còn muốn uống một tách cà phế.

 

Quần áo trong tủ quần áo của anh, khúc nhạc trên xe anh, những món đồ thủy tinh trong nhà, còn có bộ phim lần đầu tiên chúng tôi cùng hẹn nhau đi xem….

 

Những chi tiết tôi chưa từng nghĩ đến, hiện tại nhớ tới….tựa hồ như tôi đã xem nhẹ rất nhiều chuyện không nên xem nhẹ.

 

Tôi đột nhiên đứng lên, hướng phía cửa chạy đi, tôi nghe thấy có người hỏi mình, muốn đi nơi nào.

 

Tôi không hề quay đầu.

 

Giờ phút này cái gì tôi đều không thể suy nghĩ được, tôi chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, tôi muốn đi gặp hắn….

 

Xe lửa lao đi thật nhanh, bóng đêm rơi xuống cánh đồng hoa cải dầu làm cho hình dáng của chúng cũng không rõ rệt nữa, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra những bông hoa đang phiêu diêu trong gió…

 

Mấy tháng qua l lần nữa thoảng qua trong đầu tôi.

 

Nếu muốn dùng một lí do để giải thích cho sự cuồng điên cùng biến thái của Lâm Quân Dật, thì chỉ có thể là một, là hận ! Vì yêu mà sinh hận !

 

Lần đầu tiên anh trở nên khác thường, đưa tôi đến ngôi nhà mà anh không thường trở về, cũng chính vì một câu nói: “Trần Lăng, em nhớ anh !”

 

Khi anh bước vào phòng tắm, nói một câu không sai chút nào: Tôi đêm hôm khuya khoắc ở trong nhà anh cởi quần áo, căn bản là khảo nghiệm tự chủ của anh !

 

Anh làm như không thấy thì không còn làm đàn ông….

 

Anh không từ thủ đoạn ép tôi phải làm tình nhân của anh, còn một lần lại một lần cường điệu việc sẽ vứt bỏ tôi như thế nào, bởi vì trong lòng anh vẫn canh cánh việc bị tôi ruồng bỏ, lại vẫn yêu tôi như trước !

 

Hiểu nhau không phải là vô duyên….mà là qúa trể…..

 

Tôi hôm nay mới biết anh có bao nhiêu tôi, cho dù có hận bao nhiêu vẫn không chôn vùi được khát vọng trong lòng đối tôi.

 

Tôi chỉ nhìn thấy anh bức bách mình, chưa bao giờ nhìn thấy là chính mình một bước lại một bước bức anh vào góc chết không có đường lui, làm cho anh không thể kháng cự, cho dù biết tôi đã lập gia đình, vẫn cam nguyện cùng tôi làm thành một đôi tình nhân “yêu đương vụng trộm”….. Mà khi anh không còn mong ước gì khác, chỉ muốn cùng tôi tiếp tục giấc mộng chưa thành, tôi đã làm gì với anh ?

 

Tôi làm cho anh nghĩ mình đã lập gia đình, mình đã có con, có một gia đình hạnh phúc, sớm đem tình yêu khắc cốt ghi tâm với anh quên không còn một mảnh….

 

Sinh nhật anh ngày ấy, từ trong bàn tay rớt xuống…là nhẫn !

 

Trải qua dãy dụa lâu như vậy, anh lựa chọn tha thứ, quyết định cưới tôi, mà tôi….

 

Tôi ngồi trên xe lửa, bất chấp ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn trào, nhấn số điện thoại cuả anh.

 

Trong đó phát ra giọng nhắn lại vẫn đều đều, điện thoại văn phòng không ai tiếp.

 

Cây cối hai bên đường lưu lại khi tôi nhớ lại chuyện ngày trước.,,,

 

Tôi nhớ lại vào một hoàng hôn của một ngày hè, tôi ở cửa căn tin chờ Trần Lăng đến.

 

Đôi tay ấm áp đáp nhẹ che khuất ánh mắt tôi, tôi nở nụ cười , không nghĩ tới anh như vậy mà cũng thích những trò ngây thơ thế này !

 

Khi dễ người khác, tôi cũng biết a !

 

Tôi ngọt ngào nói: “Hiểu Dương, đừng náo loạn, cậu mỗi lần đều như vậy !”

 

Phản ứng của anh thực làm tôi không ngờ tới ! Trước còn muốn gây thú vị, nhưng rồi, mười ngón tay cứng ngắc như thây khô, tiếng hít thở phập phồng không đều đặn.

 

Qua thật lâu, anh buông tay ra, đột ngột ôm chặt cơ thể tôi: “Nhớ rõ anh, nhớ tới anh, đối với em mà nói lại khó khăn đến như vậy sao ?”

 

Lòng tôi tràn ngập hạnh phúc tựa vaò anh, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, nói với anh: “Em nhớ rõ, vĩnh viễn đều nhớ rõ… đồ ngốc, em là vợ của anh, anh có hóa ra tro em sẽ đều nhận ra anh.”

 

“Băng Vũ !” Giọng nói của anh có điểm bất mãn, nhưng cũng không phải là lớn giọng: “Chuyện như thế này về sau không cần nói giỡn nữa, thực đả thương người.”

 

Nhớ lại một đoạn chuyện cũ, lệ nóng làm tôi mơ hồ tầm mắt của tôi, tôi thực ngốc, thực khờ, chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau, nhưng mà mỗi lần chúng tôi gặp lại, đều là anh một lần nữa tự giới thiệu …..

 

Tôi là Trần Lăng……..Anh là Trần Lăng….

 

Tôi cứ nghĩ mình đã đem anh khắc vào óc vào tim, anh có hóa tro tôi đều nhận ra được…

 

Nhưng mà, tôi căn bản không nhận ra anh, một là cũng chưa nhận ra được !

 

Thực đả thương người, thực sự đả thương người a !

 

Âm di động vang lên, đến số máy tôi cũng không có tâm tình xem, bằng tốc độ nhanh nhất tiếp điện thoại.

 

“Vâng ?”

 

Bên kia một giọng nói thực nhàn nhã truyền tới, đánh tan hy vọng của tôi: “Xin chào, Diêu Băng Vũ, tôi là Âu Dương Y Phàm”

 

“Âu Dương tiên sinh, tôi muốn gặp…Lâm Quân Dật, anh có biết anh ấy ở nơi nào không ?”

 

Điện thoại vang lên giọng nói mang theo chút hờn giận không rõ ràng: “Diêu tiểu thư, đến lúc này, cô không nghĩ nên buông tha cho anh ấy sao ?”

 

“tôi …”

 

Anh ta đánh gãy lời tôi: “Cô tột cùng muốn thế nào mới hài lòng ? Làm cho tình trạng của anh ấy trở nên quyết liệt, muốn cùng Đồng Tích giải trừ hôn ước sao ?”

 

“Tôi vừa mới biết anh ấy là Trần Lăng”

 

“Biết thì thế nào ?” Phản ứng của anh ta cũng thực bình tĩnh, có thể thấy được anh biết chuyện của của tôi cùng Lâm Quân Dật.

 

“Tôi…”

 

Anh ta lại đánh gãy lời tôi: “Cô muốn bù lại, vẫn muốn vãn hồi cái gì đó ư ? Diêu tiểu thư, chuyện giữa hai người trong lúc đó tôi vốn không nên hỏi tới, nhưng Lâm Quân Dật là bạn của tôi, tôi vẫn muốn hỏi cô một câu. Năm đó cha của Lâm Quân Dật phát lại chứng ung thư, từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, cô đang ở đâu ?”

 

Điện thoại trong tay gần như không thể giữ nổi, tiếng sấm thật lớn như nổ vang bên tai….

 

Điện thoại truyền đến giọng nói đầy phẩn nộ nói cho tôi biết: “Cô ở cùng với người chồng hiện giờ của cô…… người cùng cô ở dưới lầu thong thả bước rồi do dự rời đi, đúng không ?

 

Điện thoại trong tay tôi rơi xuống, va chạm không chỉ có bề mặt mà còn có linh hồn tôi…

 

Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đến những lời nói của cô gái kia, thậm chí bỏ đi khỏi nhà một thời gian bao lâu cũng không ý thức được, chưa bao giờ nghĩ tới tôi chưa bao giờ về muộn như vậy, Trần Lăng sẽ lo lắng cho mình, sẽ đi tìm mình.

 

Để cho Trần Lăng ở vườn trường nhìn thấy tôi cùng Ngô Hàng, ở trên lầu tro mắt nhìn tôi cùng anh ta kéo kéo đẩy đẩy, khóc lóc bước đi, lại nghe tôi lừa anh là ra ngoài cùng một người bạn, anh như thế nào vẫn cười !

 

Khi anh ở trong nhà hàng cơm tây gặp tôi cùng Ngô Hàng, nhìn anh ta nắm tay tôi, anh như thế nào vẫn cười được…..

 

Anh đối với tôi lừa gạt, uy hiếp cũng chỉ ngoài mặt để cố lưu một chút tình, khác với anh, tôi rõ ràng là người phụ nữ bóp chết tâm anh cũng là người anh không quên được !

 

……..

 

Tôi bổng nhiên nhớ tới 1 chuyện quan trọng hơn.

 

Ung thư ? Âu Dương Y Phàm từng nói qua, cha của Quân Dật là do tế bào ưng thư di căn thành ung thư , đó là thời điểm Lâm Quân Dật vừa vặn rời nhà trốn đi….

 

Tôi nhặt điện thoại lên, mới phát hiện Âu Dương Y Phàm dùng điện thoại của Lâm Quân Dật gọi đến.

 

Không kịp nghĩ vì cái gì, tôi gọi lại, tiếp máy vẫn là Âu Dương Y Phàm.

 

“Âu Dương tiên sinh, anh có thể chuyển máy cho anh ấy không, tôi có lời cần nói cho anh ấy.”

 

“Anh ấy sẽ không nghe, tôi cũng hi vọng sau này cô không cần tiếp tục gọi tới nữa.”

 

“Chờ đã, anh nói khi cha anh ấy phát bệnh, khi đó anh ấy vẫn ở trong nước phải không ?”

 

Bên kia điện thoại Âu Dương Y Phàm nói chuyện như đang xả giận: “Đúng vậy. cha Quân Dật sợ anh ấy khó xử nên không nói cho anh ấy, cho đến khi tính mệnh bị đe dọa, mới gọi điện bảo anh ấy về….cô có nghĩ tâm tình của anh ấy lúc đó như thế nào không ?”

 

“Tôi có thể…” Tôi chính mắt nhìn thấy, anh quỳ trên mặt đất , hai tay ôm đầu thấp giọng nghẹn ngào.

 

Cảnh tượng này vẫn lặp lại không biết bao nhiêu lần trong những giấc mơ của tôi, nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu trong đó là hối hận cùng khó xử.

 

Năm đó anh bàng hoàng, bất lực, anh mâu thuẫn, giãy dụa, không phải là kẹt giữa hai cô gái, mà là giữa thân tình cùng tình yêu.

 

Nếu tôi biết được anh ấy ở Mỹ đã có cuộc sống mới, lại vì tôi mà anh rời bỏ người cha yêu thương, ông nội hết lòng bồi tài, vị hôn thê thắm thiết, thì nhất định tôi sẽ ép buộc anh quay về, bất luận là dùng phương pháp gì…..Đối với chuyện của anh, tôi một chút cũng không biết !

 

“Khi anh ấy quyết định thẳng thắn nói tất cả cho cô, hy vọng cô có thể hiểu anh ấy, chờ anh ấy trở về. Nhưng cô đi rồi ngay cả lời giải thích hợp lý cũng không lưu lại….”

 

“Anh ấy ở nơi nào ? Tôi muốn trông thấy anh ấy” Bất luận như thế nào, tôi vẫn muốn gặp anh, cùng anh nói một câu: “em sai rôi !”

 

“Anh ấy ở nơi nào ư ?” Anh ta hừ lạnh, ngữ khí thực âm lãnh: “Vậy cô đã ở nơi nào ? Khi anh ấy bỏ đi tất cả những nơi cô có thể tới, ở ngoài cửa chờ đợi cô suốt đêm, người vì anh ấy mà đau lòng là Đồng Tích, cô ở nơi nào ? Khi anh ấy quỳ gối trước ông nội đau khổ mà cầu xin được vào gặp cha mình, cùng quỳ với anh ấy là Đồng Tích. Cô đã ở nơi nào, khi mà người cha thân yêu của anh ấy vĩnh biệt cõi đời, khi anh ấy thống khổ, là Đồng Tích an ủi Quân Dật, cô đã ở nơi nào ? Khi mà anh ấy tinh thần sa sút, suy sụp đến không thể chịu nổi, người cổ vũ anh ấy đối mặt với tất cả là Đồng Tích. Cô đã ở nơi nào ? Hôm nay bệnh bao tử của anh ấy chuyển biến xấu, ở trong bện viện làm bạn với anh ấy là Đồng Tích, cô ở nơi nào ?”

 

Sự nóng lòng chờ mong của tôi bị những lời nói của anh ta vùi vào vực sâu hắc ám, nếu một lần nữa gặp lại Lâm Quân Dật, tôi còn có thể nào mở miệng nói câu: Em yêu anh !

 

“Bệnh bao tử chuyển biến xấu… anh ấy thế nào ?”

 

“Cô để ý sao ? Cô không phải không có giây phút nào muốn chung một chổ với anh ấy sao ? Hiện tại Lâm Quân Dật buông tay, tôi hy vọng cô nhớ kỹ lời cô đã nói qua: Vĩnh viễn không gặp lại anh ấy !”

 

“Tôi….”

 

Điện thoại bị cắt ngang, một lần nữa gọi lại. Máy đã bị khóa.

back top