Long Duệ không chút nghĩ ngợi cũng theo đi vào, đi vào đã thấy nàng đang ngồi ở bên giường, vén áo trước ngực lên, Tiểu Long Nhi liền úp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé vào ngực nàng, cái miệng nhỏ nhắn mút chụt chụt, một cánh tay nhỏ bé còn lại còn sờ bên kia của nàng. Thật thoải mái, vị thật ngon, hắn cảm thấy mỹ mãn nhắm hai mắt lại, hảo hảo hưởng thụ.
Tử Tô không phát hiện hắn cũng theo vào, đang vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn Tiểu Long Nhi vô cùng trìu mến, cúi đầu ngửi hương thơm trên người của bé, trong lòng ôn nhu vô cùng.
Long Duệ cũng thấy được nàng bây giờ lơ đễnh vô tình toát ra vẻ vô cùng ôn nhu, nhất thời nhìn đến mê muội, ngay cả mắt cũng quên chớp, cứ như vậy ngơ ngác si ngốc nhìn. Lại nhìn đến cái miệng nhỏ của tiểu Bảo Bối đang thỏa mãn mắm sữa, cái miệng nhỏ nhắn mút lấy mút để, làm tâm hắn ngứa ngáy. Hắn cũng muốn...... Bước đi qua, muốn được giống như tiểu bảo bảo. Nhưng mà, hắn chỉ có thể đứng đó tưởng tượng, chứ không dám hành động thật sự.
Cho đến khi......
"A, sắc lang, mau đi ra." Tử Tô đang hôn Bảo Bối, sờ khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn, lập tức liền giật mình phát hiện bên cạnh nàng có một nam nhân đang đứng, vội vàng tức giận quát lớn.
Long Duệ bị tiếng thét chói tai của nàng làm bừng tỉnh, cư nhiên mặt đỏ hồng, ngay cả dũng khí nhìn nàng cũng không có, nhưng mà trong lòng hắn sự ao ước kia vẫn chưa biến mất.
Tiểu bảo bảo trong lòng cũng bị thanh âm cao vút nàng dọa, cái miệng nhỏ nhắn lập tức rời ngay ngực của nàng, nhìn về phía Long Duệ., sau đó bé vốn thông minh liền lập tức phát hiện ra ý muốn của hắn.
Tiểu Long Nhi dường như có ý định muốn hắn tức chết, nhìn hắn vui vẻ cười cười, cái miệng nhỏ nhắn lại mút tiếp, Bảo bối thơm ngon nhất của hắn.
Long Duệ phát hỏa, yết hầu hắn nhịn không được chấn động, hoàn toàn không nhìn nhìn đến Tử Tô đang giận dữ, lúc này trong mắt hắn chỉ có vật ở ngoài miệng của tiểu Bảo Bối, cái nên xem, hay không nên xem hắn đều nhìn thấy. Trong lòng nổi lên một trận hỏa thêu, giống như một ngọn lửa lớn đang hừng hực cháy trong lòng hắn, cho dù cố gắng thế nào cũng không dập tắt được.
Kia trắng như tuyết...... kia hình dạng xinh đẹp, cái nơi làm cho người ta tưởng tượng kia, hắn km lòng không đậu lần nữa nuốt nước miếng, nhưng là vẫn là khống chế không được.
Muốn bước lên, muốn bước lên, vô cùng muốn a, muốn đem Tiểu Long Nhi ném xuống, chính mình....... Hai mắt hắn nhìn thẳng chằm chằm, ánh mắt nóng rực, thân thể cứng ngắc.
"Sắc lang, mau cút đi ra ngoài." Tử Tô thấy hắn không chỉ có không đi, còn gắt gao nhìn chằm chằm ngực của nàng, nhất thời vừa thẹn vừa giận, không thể không ra tiếng đuổi người.
Long Duệ lưu luyến không rời dời đi khỏi ngực của nàng, nghe được nàng mắng mình là sắc lang không khỏi nổi trận lôi đình, khi nào thì hắn thành sắc lang, người nữ nhân nào nhìn thấy hắn không phải chủ động bước tới, cởi áo tháo thắt lưng, nằm lên giường hắn? Cố tình nữ nhân này, nhưng lại là một người bình thường đến cực điểm, cái gì cũng không có, phất tay liền đuổi hắn. Thật sự là làm hắn tức chết, hắn có bao giờ bị đối xử như vậy đâu?
"Cô kia, ta đã cố gắng khách khí với cô lắm rồi, ta tại sao muốn đi ra ngoài? Ta thích đứng ở nơi này." Long Duệ ngang ngược nói, vốn giả vờ thanh cao không nhìn ngắm ngực của nàng, nhưng là vẫn là nhịn không được, ánh mắt hắn vẫn cứ liếc về phía bầu ngực của nàng.
Tử Tô tức chết rồi, nam nhân này đứng ở trong nhà mình, đã vậy mà còn ngang tàng bá đạo, đây là đạo lý gì đây, tại sao lại có một nam nhân như vậy.
"Đây - Là – Nhà – Của – Ta...." Nàng nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra, không phải cho Bảo Bối uống sữa, , nàng sớm lấy chỗi đuổi người rồi.
nếu
Long Duệ cao ngạo ngắm gương mặt bình thường nàng, sau đó chậm rãi dời, ánh mắt vẫn như cũ dừng ở lại cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Long Nhi, còn không tự giác nuốt vài ngụm nước miếng.
Hắn lười biếng so đo cùng nữ nhân này, cho nên hắn cao ngạo không thèm nhìn nàng, vẫn cố định vị trí từ trên cao ung dung nhìn ngắm trước mặt nàng.