Cả ngày nay Hà Tịch Tranh thật sự cảm thấy rất đau khổ, vừa đối diện với sự tức giận không hề che giấu của Thiệu Khâm, vừa lo lo lắng hỏi ngược lại mình —— chẳng nhẽ anh nhớ nhầm sao? Năm đó thật sự đã làm cho Giản Tang Du mang thai sao?
Ánh mắt phức tạp của Hà Tịch Tranh nhìn đứa trẻ đang cúi đầu ngồi bên cạnh chơi điện tử trên điện thoại di động, xem ra là một đứa trẻ rất biết nghe lời. Ngay cả việc ngồi đợi trong bệnh viện chả có gì thú vị cũng không hề oán trách.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu, Hà Tịch Tranh không nhịn được đưa tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của Mạch Nha. Mạch Nha bỗng dưng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Chú à, cháu không phải bánh bao, không được tùy tiện véo cháu.”
Hà Tịch Tranh hì hì cười: “Xem ra mẹ cháu bị cháu quấy rất nhiều rồi”
Mạch Nha hừ một tiếng, vặn vẹo thân thể, đưa lưng về phía cậu ta, xoay người vùi mặt vào ngực Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm yên lặng cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ bé của nó, lòng đầy rối rắm, anh chú ý thấy ánh mắt của Hà Tịch Tranh vẫn dừng lại trên người Mạch Nha, hơn nữa trên mặt cậu ta còn xuất hiện một vẻ mặt yêu mến.
Mẹ nó, thật chói mắt.
Tâm trạng của Thiệu Khâm tồi tệ vô cùng, anh gần như có ý đối địch với Hà Tịch Tranh, bởi vì anh đã chấp nhận việc Hà Tịch Tranh chính là cha của Mạch Nha, là bố đẻ của con trai Giản Tang Du ——nhận thức này làm cho anh đối với Hà Tịch Tranh vừa căm hận lại vừa ghen tỵ.
Lúc này Thiệu Khâm mới biết được anh đố kỵ với cha đẻ của Mạch Nha biết bao nhiêu. Nếu như lúc ấy anh không khốn kiếp như vậy, nếu như anh có nhiều cơ hội hơn, người phụ nữ đó đã là của anh, đứa trẻ này cũng là của anh!
Hà Tịch Tranh phát hiện ánh mắt của Thiệu Khâm nhìn mình càng ngày càng thâm trầm, cổ họng cũng khô cứng, yên lặng nghiêng đầu ngồi xuống.
Thời gian chờ đợi khá dài, Hà Tịch Tranh đề nghị đi uống chút gì đó. Thiệu Khâm không thèm để ý tới cậu ta, lạnh lùng khoanh tay: “Ngồi chờ đàng hoàng đi.”
Hà Tịch Tranh biết Thiệu Khâm có cách để lấy được kết quả xét nghiệm sớm nhất có thể, cho nên quyết định dứt khoát không tranh luận cùng anh nữa, tiếp tục vùi đầu chờ đợi.
Mạch Nha đã vùi đầu vào trong ngực Thiệu Khâm ngủ thiếp đi, tay ôm lấy hông của Thiệu Khâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào áo sơ mi của anh, hơi thở nóng hổi phả vào ngực Thiệu Khâm.
Thỉnh thoảng Thiệu Khâm lại cúi mặt xuống nhìn nó, ánh mắt đen tối không rõ.
Nếu như quả thật nó là con của Tịch Tranh thì làm sao đây?
***
“Không có liên hệ máu mủ?” Hà Tịch Tranh trợn to mắt, vừa đoạt lấy kết quả vừa nhìn, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu mừng rỡ nhìn Thiệu Khâm, “Em đã nói là em trong sạch mà!”
Ánh mắt Thiệu Khâm tối tăm quét qua cậu ta, Hà Tịch Tranh lộ vẻ tức giận im lặng.
Thiệu Khâm xem qua kết quả xét nghiệm, cau mày nhìn qua một lần, không dám xác định hỏi bác sĩ: “Có sai sót gì không?”
Vị bác sĩ kia không biết Thiệu Khâm là ai, nhưng biết đây là chuyện bên trên giao xuống, nói vậy người trước mặt chắc cũng là một nhân vật lợi hại, vì vậy lúc nói chuyện rất chú ý đúng mực: “Tuyệt đối không có vấn đề, toàn bộ quá trình đều do tôi giám sát tới lúc làm xong.”
Thiệu Khâm trầm mặc, Thiệu Trí không phải, Trình Thắng cũng không phải, hiện tại người có khả năng nhất là Hà Tịch tranh cũng bị loại bỏ, chuyện này rốt cuộc lại rơi vào một kết quả không ai dự đoán được, hoàn toàn bế tắc.
Hà Tịch Tranh sờ lên cằm, ra vẻ suy nghĩ sâu xa: “Chẳng lẽ lại là một chúa Jesus ra đời”
Khuôn mặt của Thiệu Khâm không tỏ rõ thái độ nhìn cậu ta, Hà Tịch Tranh vội vàng đổi lời nói: “Vậy thì còn có một giải thích, Giản Tang Du nói dối, không chừng trước đêm đó cô ta đã mang thai rồi.”
Thiệu Khâm không để ý tới cậu ta, đem kết quả kiểm nghiệm cất đi, quay lại nói với bác sĩ: “Vất vả cho anh rồi.”
Anh ôm Mạch Nha đi ra ngoài, Hà Tịch Tranh vội vàng đuổi theo, không ngừng nói thầm phía sau: “Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trả cho tôi một công đạo rồi, đây là việc duy nhất tôi làm trái với lương tâm, thiếu chút nữa lại chết oan.”
Thiệu Khâm dừng chân lại, quay đầu lại nhìn kỹ cậu ta mấy giây: “Nói cho tôi biết tình huống đêm đó.”
“Hả?” Hà Tịch Tranh ngẩn người, sau đó chần chừ trả lời, “Em nói anh đừng đánh em nhé, thật sự em không có làm gì cả, lúc Thiệu Trí gọi điện cho em, cậu ấy và Trình Doanh đã đem Giản Tang Du đang say rượu tới khách sạn rồi.”
Ánh mắt Thiệu Khâm lạnh đi mấy phần: “Lúc cậu tới khách sạn, Giản Tang Du đã bị ——”
Anh không dám nói tiếp, chỉ nhìn Hà Tịch Tranh âm trầm, Hà Tịch tranh hiểu được ý của anh sau đó tranh thủ thời gian giải thích: “Không có, lúc em tới quần áo của Giản Tang Du vẫn còn nguyên, không đúng, không biết có phải nguyên trạng hay không , tóm lại là y phục vẫn hoàn chỉnh.”
Lúc cậu ta nói tới đây, bỗng nhiên lại dừng lại, tựa như đã nghĩ ra chi tiết gì đó.
Thiệu Khâm không kiên nhẫn thúc giục: “Nghĩ ra cái gì?”
Hà Tịch Tranh từ từ nhướng mắt, lắc đầu một cái: “Không có gì, dù sao bây giờ đã biết cả ba người chúng tôi đều không phải là hung thủ, anh Thiệu Khâm, anh còn muốn điều tra cái gì nữa sao? Anh … thật tình đối với cô ấy sao?”
Thiệu Khâm ngẩn ra, lạnh lùng trừng cậu ta: “Chuyện đó không liên quan tới cậu.”
Hà Tịch tranh bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Em chỉ tốt bụng nhắc nhở anh, anh và Giản Tang Du sẽ không thể nào có kết quả. Nếu tiếp tục dây dưa với cô ấy, đối với anh và cả cô ấy đều không tốt đâu.”
Thiệu Khâm không khỏi phiền não, hung dữ nhìn Hà Tịch tranh: “Chuyện này còn chưa xong đâu, cậu hãy tự cầu phúc cho mình nhiều vào.”
Hà Tịch Tranh kinh ngạc nói không nên lới, nhất thời suy sụp cúi mặt: “Anh Thiệu Khâm, anh còn muốn thế nào?”
Thiệu Khâm lạnh lùng nhếch khóe môi, ôm Mạch Nha xoay người bỏ đi.
***
Thiệu Khâm đặt Mạch Nha xuống ghế sau, cởi áo khoác đắp cho nó, điện thoại chợt rung lên, anh vừa liếc nhìn thì thấy số của mẹ mình, cứ chằm chằm vào điện thoại di động không ngừng nhấp nháy dãy số quen thuộc, anh bình tĩnh tắt điện thoại.
Mạch Nha đã ngủ, Thiệu Khâm cũng không đưa nó đến nhà trẻ. Nếu đưa tới chỗ Giản Tang Du thì lại không biết giải thích vì sao hôm nay nó không đi học. Hơn nữa bây giờ anh cũng không biết nên nói chuyện này với Giản Tang Du như thế nào.
Thiệu Khâm đành phải lái xe mang nó về nhà mình rồi tính tiếp.
Lúc đổi giường, nó mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mơ màng nhìn anh, bàn tay nhỏ bé giữ lấy ngón tay của anh không buông ra. Thiệu Khâm dở khóc dở cười, dứt khoát cởi giày cùng nằm lên giường với nó, vỗ nhẹ lên ngực nó nói nhỏ: “Ngoan, ngủ đi.”
Mạch Nha rầm rì hai tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại bất động.
Trong lòng Thiệu Khâm phiền não vô cùng, nằm ngẩn người nhìn chùm đèn trên trần nhà, Mạch Nha ko phải con của 3 người đó, chẳng lẽ Giản Tang Du thật. . . . . . Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng Giản Tang Du rất sạch sẽ, trước đây bọn họ ở cùng nhau, ngoại trừ hôn môi ra cũng chưa hề làm bất cứ việc gì.
Nếu nói Giản Tang Du phản bội anh, cùng với người đàn ông khác. . . . . . Lập tức Thiệu Khâm bác bỏ loại suy đoán này, lòng tự ái của Giản Tang Du ra sao chính anh là người hiểu rõ nhất. Thời gian hai người ở chung, những hành động tiếp xúc thân mật cũng do dự rất lâu, Giản Tang Du không thể nào cam tâm tình nguyện trao mình cho người khác dễ dàng như vậy.
Thiệu Khâm nghĩ tới lại nhức đầu, nhưng chẳng lẽ đứa bé này là từ trên trời rơi xuống?
Thiệu Khâm nhắm mắt lại mơ mơ màng màng, rất nhanh lại bị tiếng điện thoại di động đánh thức, anh nóng nảy với lấy chiếc điện thoại nhìn qua—— là Giản Tang Du, liếc nhìn đứa bé bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy.
Đóng cửa phòng xong anh mới bấm nút trả lời, vừa bắt điện thoại, giọng nói của Giản Tang Du tràn đầy tức giận: “Thiệu Khâm! Anh mang con của em đi đâu rồi”
Động tác Thiệu Khâm xoa mi tâm dừng lại một chút: “Sao vậy?”
“Cô giáo nói nó không tới trường.” Giản Tang Du vô cùng tức giận, thật là không thể buông lỏng cảnh giác với tên lưu manh này chút nào, quấy rầy cô hết lần này đến lần khác giờ lại bắt cóc con của cô nữa.
Thiệu Khâm bận rộn tới chóng mặt, hoàn toàn quên mất việc xin nghỉ ở nhà trẻ. Anh trầm ngâm một hồi, chợt mở miệng: “Anh dẫn nó tới bệnh viện cùng với Hà Tịch Tranh.”
Đầu kia điện thoại chợt yên tĩnh lại, ngay cả hô hấp cũng như biến mất, cả trái tim Thiệu Khâm cũng nói lên, chuyện này phải ngả bài cùng Giản Tang Du, mới có thể tìm thấy chân tướng sự việc từ trên người cô.
Mặc dù anh không phải là một người tốt, nhưng cũng không thích thiếu nợ người khác, hơn nữa là thiếu nợ Giản Tang Du, điều này làm cho anh rất phiền muộn.
Hơi thở rối loạn của Giản Tang Du dần dần truyền tới: “. . . . . . Kết quả?”
Thiệu Khâm rũ bàn tay trên đầu gối từ từ nắm chặt: “Tới đây, anh sẽ nói cho em biết.”
***
Giản Tang Du tới rất nhanh, Thiệu Khâm mở cửa thấy sắc mặt tái nhợt của cô, trời đã đầu thu, cả người cô giống như vừa ngoi lên từ một hồ nước lạnh, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Thiệu Khâm nhíu nhíu mày, kéo cô vào nhà: “Vội vã như vậy làm cái gì?” anh vừa đụng đến tay Giản Tang Du, mới phát hiện cả người cô lạnh toát, có lẽ do quá khẩn trương, nên đốt ngón tay cũng không ngừng run rẩy.
Thiệu Khâm yên lặng cúi đầu nhìn cô, rồi ôm cô vào trong ngực: “Anh sẽ giúp em.”
Giản Tang Du tránh khỏi lồng ngực của anh, cũng không liếc nhìn anh một cái, hỏi yếu ớt: “Đứa bé. . . . . . Có phải. . . . . . ?”
Thiệu Khâm lẳng lặng đứng sừng sững sau lưng cô: “Không phải.”
Bỗng nhiên Giản Tang Du quay đầu lại, con ngươi co rút nhanh kịch liệt: “Không đúng ? Nói bậy, làm sao lại không phải.” Nếu như không phải, chẳng lẽ tất cả đều do mình phán đoán sai sao?
Thiệu Khâm không biết nên giải thích thế nào, anh không thể làm gì khác hơn là đem bảng kết quả trên bàn đưa cho cô: “Ba người bọn họ đều không phải, chúng ta nên tin vào sự thật.”
Bàn tay cầm tờ giấy của Giản Tang Du không ngừng phát run, hai tờ giấy nhanh chóng rơi xuống khỏi bàn tay cô, rớt trên đất theo những giọt nước mắt của cô.
Thiệu Khâm đứng nhìn bên cạnh, chợt cảm thấy tim mình như bị cái gì đâm xuống rất dữ dội, anh đi tới ghìm lấy cô trong ngực mình, mạnh mẽ không để cô kháng cự: “Đừng khóc, bất kể xảy ra chuyện gì, anh nhất định giúp em tìm ra kẻ đó.”
Giản Tang Du lắc đầu, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rớt xuống: “Vô dụng thôi. . . . . . Biện pháp gì em cũng đều đã thử qua rồi nhưng vẫn là vô dụng. . . . . .”
Thiệu Khâm nhíu lông mày, anh không hiểu rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào. Bây giờ Giản Tang Du lại trong trạng thái như vậy, dù muốn hỏi những chi tiết vặt vãnh cũng khó thể mở miệng, đành phải không ngừng lên tiếng dỗ dành cô. Một ngón tay anh nhè nhẹ lau đi nước mắt của cô: “Được rồi, sau này đã có anh, tin anh có được không?”
Hai mắt Giản Tang Du đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mặt của anh, ánh mắt vô tội mang theo vẻ bàng hoàng, không biết tại sao trong đầu Thiệu Khâm lại nghĩ đến một từ vô cùng tầm thường…..điềm đạm đáng yêu.
Bị cô nhìn như vậy, khuôn mặt trắng chợt hơi đỏ ửng, anh mất tự nhiên dời ánh mắt đi: “Còn nhìn nữa anh sẽ nhào tới đó.”
Nước mắt Giản Tang Du lại không ngừng rớt xuống, khổ sở nức nở nghẹn ngào: “Tin ai cũng tốt hơn tin người lưu manh như anh.”
Thiệu Khâm: “. . . . . .”
***
Thiệu Khâm chưa bao giờ biết nước mắt của phụ nữ lại nhiều như vậy, càng không biết Giản Tang Du lại thích khóc như thế. Kì thực Giản Tang Du cũng không phải dạng phụ nữ yếu ớt, chỉ là bị sự thật này đả kích mà thôi.
Cô đã kiên trì suốt năm năm, vượt qua biết bao nhiêu lời đồn đại để sinh ra Mạch Nha, chuẩn bị tất cả để tìm ra một công đạo cho mình. Nhưng hôm nay sự kiên trì trong năm năm đó lại có kết quả như vậy.
Ngay cả thực tế cũng dội cho cô một gáo nước lạnh, không có quyền thế, không có tiền tài. Ngoại trừ sức lực yếu ớt, cô chẳng có cái gì. Chẳng lẽ sẽ phải im hơi lặng tiếng sống cả đời như vậy sao?
Vào giờ khắc này sự ẩn nhẫn oan ức và căm phẫn cũng bộc phát khó ngăn được.
Thiệu Khâm ôm lấy cô, ngực bị thấm ướt một mảng lớn, nước mắt nóng bỏng của Giản Tang Du mang theo nhiệt độ, làm cháy sạch cả trái tim anh. Từ góc độ của anh nhìn xuống, đập vào mắt chính là gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du, hơi đỏ ửng, đôi môi nức nở hé mở, gần như có thể thấy một hàm răng trắng đều đặn.
Thiệu Khâm dỗ rất lâu cô cũng không có phản ứng, cứ nhìn như thế làm não anh như thiếu dưỡng khí, cúi đầu đưa đầu lưỡi dọc theo đôi môi đang hé mở của cô.
Giản Tang Du vốn đang khóc nên lờ mờ phát giác ra, trong miệng khô khốc của cô chợt có thứ gì ươn ướt chui vào, không ngừng khuấy đảo dọc theo vách miệng cô.
Thiệu Khâm nắm lấy cằm của cô, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Một bàn tay khác của anh mạnh mẽ bóp chặt eo cô, hôn cô vô cùng mãnh liệt.
Giản Tang Du bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh thấm ướt đôi môi, không phân rõ được chất lỏng hỗn hợp và tiếng rên xấu hổ thật ra là của mình hay là của anh, cô chỉ cảm thấy dần dần có nước miếng tràn ra khóe miệng.
Không khí vô cùng mập mờ làm cho trái tim cô đập rộn lên, không nhịn được liền đưa tay đẩy anh: “Ưm, buông….ra”
Lúc này Thiệu Khâm mới buông cô ra một chút, nhìn cô sâu sắc, giọng nói vừa trầm lại vừa nghẹn: “Đừng khóc nữa!”
Hơi thở Giản Tang Du rối loạn nhìn anh chằm chằm, nói không nên lời.
Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn cô một hồi, ngón tay cái dịu dàng lau đi một sợi tơ mỏng lưu lại trên góc môi cô. Giản Tang Du bị không khí quỷ dị này làm cho toàn thân cứng ngắc. Thiệu Khâm trong giờ phút này. . . . . . làm cô nghĩ đến rất nhiều chuyện trong ký ức, mà chút đau đớn trong hồi ức kia trong khoảnh khắc lại hiện rõ trong đầu cô.
Thiệu Khâm như vậy. . . . . làm cho cô hơi sợ.
Thiệu Khâm lại khom lưng bế cả người cô lên, Giản Tang Du hoảng sợ trợn to mắt, suýt nữa thì hét lên.
Đôi mắt đen nhánh của anh tràn đầy dục vọng nóng bỏng, cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô.
Toàn thân Giản Tang Du run lên, giọng nói cũng thay đổi: “Thiệu Khâm!”
Giọng nói của Thiệu Khâm vang lên đứt quãng: “Tại sao không thể là anh? Em phải là của anh, anh không muốn nhịn nữa.”
Ánh mắt phức tạp của Hà Tịch Tranh nhìn đứa trẻ đang cúi đầu ngồi bên cạnh chơi điện tử trên điện thoại di động, xem ra là một đứa trẻ rất biết nghe lời. Ngay cả việc ngồi đợi trong bệnh viện chả có gì thú vị cũng không hề oán trách.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu, Hà Tịch Tranh không nhịn được đưa tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của Mạch Nha. Mạch Nha bỗng dưng ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Chú à, cháu không phải bánh bao, không được tùy tiện véo cháu.”
Hà Tịch Tranh hì hì cười: “Xem ra mẹ cháu bị cháu quấy rất nhiều rồi”
Mạch Nha hừ một tiếng, vặn vẹo thân thể, đưa lưng về phía cậu ta, xoay người vùi mặt vào ngực Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm yên lặng cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ bé của nó, lòng đầy rối rắm, anh chú ý thấy ánh mắt của Hà Tịch Tranh vẫn dừng lại trên người Mạch Nha, hơn nữa trên mặt cậu ta còn xuất hiện một vẻ mặt yêu mến.
Mẹ nó, thật chói mắt.
Tâm trạng của Thiệu Khâm tồi tệ vô cùng, anh gần như có ý đối địch với Hà Tịch Tranh, bởi vì anh đã chấp nhận việc Hà Tịch Tranh chính là cha của Mạch Nha, là bố đẻ của con trai Giản Tang Du ——nhận thức này làm cho anh đối với Hà Tịch Tranh vừa căm hận lại vừa ghen tỵ.
Lúc này Thiệu Khâm mới biết được anh đố kỵ với cha đẻ của Mạch Nha biết bao nhiêu. Nếu như lúc ấy anh không khốn kiếp như vậy, nếu như anh có nhiều cơ hội hơn, người phụ nữ đó đã là của anh, đứa trẻ này cũng là của anh!
Hà Tịch Tranh phát hiện ánh mắt của Thiệu Khâm nhìn mình càng ngày càng thâm trầm, cổ họng cũng khô cứng, yên lặng nghiêng đầu ngồi xuống.
Thời gian chờ đợi khá dài, Hà Tịch Tranh đề nghị đi uống chút gì đó. Thiệu Khâm không thèm để ý tới cậu ta, lạnh lùng khoanh tay: “Ngồi chờ đàng hoàng đi.”
Hà Tịch Tranh biết Thiệu Khâm có cách để lấy được kết quả xét nghiệm sớm nhất có thể, cho nên quyết định dứt khoát không tranh luận cùng anh nữa, tiếp tục vùi đầu chờ đợi.
Mạch Nha đã vùi đầu vào trong ngực Thiệu Khâm ngủ thiếp đi, tay ôm lấy hông của Thiệu Khâm, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào áo sơ mi của anh, hơi thở nóng hổi phả vào ngực Thiệu Khâm.
Thỉnh thoảng Thiệu Khâm lại cúi mặt xuống nhìn nó, ánh mắt đen tối không rõ.
Nếu như quả thật nó là con của Tịch Tranh thì làm sao đây?
***
“Không có liên hệ máu mủ?” Hà Tịch Tranh trợn to mắt, vừa đoạt lấy kết quả vừa nhìn, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu mừng rỡ nhìn Thiệu Khâm, “Em đã nói là em trong sạch mà!”
Ánh mắt Thiệu Khâm tối tăm quét qua cậu ta, Hà Tịch Tranh lộ vẻ tức giận im lặng.
Thiệu Khâm xem qua kết quả xét nghiệm, cau mày nhìn qua một lần, không dám xác định hỏi bác sĩ: “Có sai sót gì không?”
Vị bác sĩ kia không biết Thiệu Khâm là ai, nhưng biết đây là chuyện bên trên giao xuống, nói vậy người trước mặt chắc cũng là một nhân vật lợi hại, vì vậy lúc nói chuyện rất chú ý đúng mực: “Tuyệt đối không có vấn đề, toàn bộ quá trình đều do tôi giám sát tới lúc làm xong.”
Thiệu Khâm trầm mặc, Thiệu Trí không phải, Trình Thắng cũng không phải, hiện tại người có khả năng nhất là Hà Tịch tranh cũng bị loại bỏ, chuyện này rốt cuộc lại rơi vào một kết quả không ai dự đoán được, hoàn toàn bế tắc.
Hà Tịch Tranh sờ lên cằm, ra vẻ suy nghĩ sâu xa: “Chẳng lẽ lại là một chúa Jesus ra đời”
Khuôn mặt của Thiệu Khâm không tỏ rõ thái độ nhìn cậu ta, Hà Tịch Tranh vội vàng đổi lời nói: “Vậy thì còn có một giải thích, Giản Tang Du nói dối, không chừng trước đêm đó cô ta đã mang thai rồi.”
Thiệu Khâm không để ý tới cậu ta, đem kết quả kiểm nghiệm cất đi, quay lại nói với bác sĩ: “Vất vả cho anh rồi.”
Anh ôm Mạch Nha đi ra ngoài, Hà Tịch Tranh vội vàng đuổi theo, không ngừng nói thầm phía sau: “Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trả cho tôi một công đạo rồi, đây là việc duy nhất tôi làm trái với lương tâm, thiếu chút nữa lại chết oan.”
Thiệu Khâm dừng chân lại, quay đầu lại nhìn kỹ cậu ta mấy giây: “Nói cho tôi biết tình huống đêm đó.”
“Hả?” Hà Tịch Tranh ngẩn người, sau đó chần chừ trả lời, “Em nói anh đừng đánh em nhé, thật sự em không có làm gì cả, lúc Thiệu Trí gọi điện cho em, cậu ấy và Trình Doanh đã đem Giản Tang Du đang say rượu tới khách sạn rồi.”
Ánh mắt Thiệu Khâm lạnh đi mấy phần: “Lúc cậu tới khách sạn, Giản Tang Du đã bị ——”
Anh không dám nói tiếp, chỉ nhìn Hà Tịch Tranh âm trầm, Hà Tịch tranh hiểu được ý của anh sau đó tranh thủ thời gian giải thích: “Không có, lúc em tới quần áo của Giản Tang Du vẫn còn nguyên, không đúng, không biết có phải nguyên trạng hay không , tóm lại là y phục vẫn hoàn chỉnh.”
Lúc cậu ta nói tới đây, bỗng nhiên lại dừng lại, tựa như đã nghĩ ra chi tiết gì đó.
Thiệu Khâm không kiên nhẫn thúc giục: “Nghĩ ra cái gì?”
Hà Tịch Tranh từ từ nhướng mắt, lắc đầu một cái: “Không có gì, dù sao bây giờ đã biết cả ba người chúng tôi đều không phải là hung thủ, anh Thiệu Khâm, anh còn muốn điều tra cái gì nữa sao? Anh … thật tình đối với cô ấy sao?”
Thiệu Khâm ngẩn ra, lạnh lùng trừng cậu ta: “Chuyện đó không liên quan tới cậu.”
Hà Tịch tranh bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Em chỉ tốt bụng nhắc nhở anh, anh và Giản Tang Du sẽ không thể nào có kết quả. Nếu tiếp tục dây dưa với cô ấy, đối với anh và cả cô ấy đều không tốt đâu.”
Thiệu Khâm không khỏi phiền não, hung dữ nhìn Hà Tịch tranh: “Chuyện này còn chưa xong đâu, cậu hãy tự cầu phúc cho mình nhiều vào.”
Hà Tịch Tranh kinh ngạc nói không nên lới, nhất thời suy sụp cúi mặt: “Anh Thiệu Khâm, anh còn muốn thế nào?”
Thiệu Khâm lạnh lùng nhếch khóe môi, ôm Mạch Nha xoay người bỏ đi.
***
Thiệu Khâm đặt Mạch Nha xuống ghế sau, cởi áo khoác đắp cho nó, điện thoại chợt rung lên, anh vừa liếc nhìn thì thấy số của mẹ mình, cứ chằm chằm vào điện thoại di động không ngừng nhấp nháy dãy số quen thuộc, anh bình tĩnh tắt điện thoại.
Mạch Nha đã ngủ, Thiệu Khâm cũng không đưa nó đến nhà trẻ. Nếu đưa tới chỗ Giản Tang Du thì lại không biết giải thích vì sao hôm nay nó không đi học. Hơn nữa bây giờ anh cũng không biết nên nói chuyện này với Giản Tang Du như thế nào.
Thiệu Khâm đành phải lái xe mang nó về nhà mình rồi tính tiếp.
Lúc đổi giường, nó mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ mơ màng nhìn anh, bàn tay nhỏ bé giữ lấy ngón tay của anh không buông ra. Thiệu Khâm dở khóc dở cười, dứt khoát cởi giày cùng nằm lên giường với nó, vỗ nhẹ lên ngực nó nói nhỏ: “Ngoan, ngủ đi.”
Mạch Nha rầm rì hai tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại bất động.
Trong lòng Thiệu Khâm phiền não vô cùng, nằm ngẩn người nhìn chùm đèn trên trần nhà, Mạch Nha ko phải con của 3 người đó, chẳng lẽ Giản Tang Du thật. . . . . . Nhưng làm sao có thể? Rõ ràng Giản Tang Du rất sạch sẽ, trước đây bọn họ ở cùng nhau, ngoại trừ hôn môi ra cũng chưa hề làm bất cứ việc gì.
Nếu nói Giản Tang Du phản bội anh, cùng với người đàn ông khác. . . . . . Lập tức Thiệu Khâm bác bỏ loại suy đoán này, lòng tự ái của Giản Tang Du ra sao chính anh là người hiểu rõ nhất. Thời gian hai người ở chung, những hành động tiếp xúc thân mật cũng do dự rất lâu, Giản Tang Du không thể nào cam tâm tình nguyện trao mình cho người khác dễ dàng như vậy.
Thiệu Khâm nghĩ tới lại nhức đầu, nhưng chẳng lẽ đứa bé này là từ trên trời rơi xuống?
Thiệu Khâm nhắm mắt lại mơ mơ màng màng, rất nhanh lại bị tiếng điện thoại di động đánh thức, anh nóng nảy với lấy chiếc điện thoại nhìn qua—— là Giản Tang Du, liếc nhìn đứa bé bên cạnh, nhẹ nhàng đứng dậy.
Đóng cửa phòng xong anh mới bấm nút trả lời, vừa bắt điện thoại, giọng nói của Giản Tang Du tràn đầy tức giận: “Thiệu Khâm! Anh mang con của em đi đâu rồi”
Động tác Thiệu Khâm xoa mi tâm dừng lại một chút: “Sao vậy?”
“Cô giáo nói nó không tới trường.” Giản Tang Du vô cùng tức giận, thật là không thể buông lỏng cảnh giác với tên lưu manh này chút nào, quấy rầy cô hết lần này đến lần khác giờ lại bắt cóc con của cô nữa.
Thiệu Khâm bận rộn tới chóng mặt, hoàn toàn quên mất việc xin nghỉ ở nhà trẻ. Anh trầm ngâm một hồi, chợt mở miệng: “Anh dẫn nó tới bệnh viện cùng với Hà Tịch Tranh.”
Đầu kia điện thoại chợt yên tĩnh lại, ngay cả hô hấp cũng như biến mất, cả trái tim Thiệu Khâm cũng nói lên, chuyện này phải ngả bài cùng Giản Tang Du, mới có thể tìm thấy chân tướng sự việc từ trên người cô.
Mặc dù anh không phải là một người tốt, nhưng cũng không thích thiếu nợ người khác, hơn nữa là thiếu nợ Giản Tang Du, điều này làm cho anh rất phiền muộn.
Hơi thở rối loạn của Giản Tang Du dần dần truyền tới: “. . . . . . Kết quả?”
Thiệu Khâm rũ bàn tay trên đầu gối từ từ nắm chặt: “Tới đây, anh sẽ nói cho em biết.”
***
Giản Tang Du tới rất nhanh, Thiệu Khâm mở cửa thấy sắc mặt tái nhợt của cô, trời đã đầu thu, cả người cô giống như vừa ngoi lên từ một hồ nước lạnh, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Thiệu Khâm nhíu nhíu mày, kéo cô vào nhà: “Vội vã như vậy làm cái gì?” anh vừa đụng đến tay Giản Tang Du, mới phát hiện cả người cô lạnh toát, có lẽ do quá khẩn trương, nên đốt ngón tay cũng không ngừng run rẩy.
Thiệu Khâm yên lặng cúi đầu nhìn cô, rồi ôm cô vào trong ngực: “Anh sẽ giúp em.”
Giản Tang Du tránh khỏi lồng ngực của anh, cũng không liếc nhìn anh một cái, hỏi yếu ớt: “Đứa bé. . . . . . Có phải. . . . . . ?”
Thiệu Khâm lẳng lặng đứng sừng sững sau lưng cô: “Không phải.”
Bỗng nhiên Giản Tang Du quay đầu lại, con ngươi co rút nhanh kịch liệt: “Không đúng ? Nói bậy, làm sao lại không phải.” Nếu như không phải, chẳng lẽ tất cả đều do mình phán đoán sai sao?
Thiệu Khâm không biết nên giải thích thế nào, anh không thể làm gì khác hơn là đem bảng kết quả trên bàn đưa cho cô: “Ba người bọn họ đều không phải, chúng ta nên tin vào sự thật.”
Bàn tay cầm tờ giấy của Giản Tang Du không ngừng phát run, hai tờ giấy nhanh chóng rơi xuống khỏi bàn tay cô, rớt trên đất theo những giọt nước mắt của cô.
Thiệu Khâm đứng nhìn bên cạnh, chợt cảm thấy tim mình như bị cái gì đâm xuống rất dữ dội, anh đi tới ghìm lấy cô trong ngực mình, mạnh mẽ không để cô kháng cự: “Đừng khóc, bất kể xảy ra chuyện gì, anh nhất định giúp em tìm ra kẻ đó.”
Giản Tang Du lắc đầu, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rớt xuống: “Vô dụng thôi. . . . . . Biện pháp gì em cũng đều đã thử qua rồi nhưng vẫn là vô dụng. . . . . .”
Thiệu Khâm nhíu lông mày, anh không hiểu rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào. Bây giờ Giản Tang Du lại trong trạng thái như vậy, dù muốn hỏi những chi tiết vặt vãnh cũng khó thể mở miệng, đành phải không ngừng lên tiếng dỗ dành cô. Một ngón tay anh nhè nhẹ lau đi nước mắt của cô: “Được rồi, sau này đã có anh, tin anh có được không?”
Hai mắt Giản Tang Du đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mặt của anh, ánh mắt vô tội mang theo vẻ bàng hoàng, không biết tại sao trong đầu Thiệu Khâm lại nghĩ đến một từ vô cùng tầm thường…..điềm đạm đáng yêu.
Bị cô nhìn như vậy, khuôn mặt trắng chợt hơi đỏ ửng, anh mất tự nhiên dời ánh mắt đi: “Còn nhìn nữa anh sẽ nhào tới đó.”
Nước mắt Giản Tang Du lại không ngừng rớt xuống, khổ sở nức nở nghẹn ngào: “Tin ai cũng tốt hơn tin người lưu manh như anh.”
Thiệu Khâm: “. . . . . .”
***
Thiệu Khâm chưa bao giờ biết nước mắt của phụ nữ lại nhiều như vậy, càng không biết Giản Tang Du lại thích khóc như thế. Kì thực Giản Tang Du cũng không phải dạng phụ nữ yếu ớt, chỉ là bị sự thật này đả kích mà thôi.
Cô đã kiên trì suốt năm năm, vượt qua biết bao nhiêu lời đồn đại để sinh ra Mạch Nha, chuẩn bị tất cả để tìm ra một công đạo cho mình. Nhưng hôm nay sự kiên trì trong năm năm đó lại có kết quả như vậy.
Ngay cả thực tế cũng dội cho cô một gáo nước lạnh, không có quyền thế, không có tiền tài. Ngoại trừ sức lực yếu ớt, cô chẳng có cái gì. Chẳng lẽ sẽ phải im hơi lặng tiếng sống cả đời như vậy sao?
Vào giờ khắc này sự ẩn nhẫn oan ức và căm phẫn cũng bộc phát khó ngăn được.
Thiệu Khâm ôm lấy cô, ngực bị thấm ướt một mảng lớn, nước mắt nóng bỏng của Giản Tang Du mang theo nhiệt độ, làm cháy sạch cả trái tim anh. Từ góc độ của anh nhìn xuống, đập vào mắt chính là gương mặt trắng nõn của Giản Tang Du, hơi đỏ ửng, đôi môi nức nở hé mở, gần như có thể thấy một hàm răng trắng đều đặn.
Thiệu Khâm dỗ rất lâu cô cũng không có phản ứng, cứ nhìn như thế làm não anh như thiếu dưỡng khí, cúi đầu đưa đầu lưỡi dọc theo đôi môi đang hé mở của cô.
Giản Tang Du vốn đang khóc nên lờ mờ phát giác ra, trong miệng khô khốc của cô chợt có thứ gì ươn ướt chui vào, không ngừng khuấy đảo dọc theo vách miệng cô.
Thiệu Khâm nắm lấy cằm của cô, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh. Một bàn tay khác của anh mạnh mẽ bóp chặt eo cô, hôn cô vô cùng mãnh liệt.
Giản Tang Du bị chiếc lưỡi linh hoạt của anh thấm ướt đôi môi, không phân rõ được chất lỏng hỗn hợp và tiếng rên xấu hổ thật ra là của mình hay là của anh, cô chỉ cảm thấy dần dần có nước miếng tràn ra khóe miệng.
Không khí vô cùng mập mờ làm cho trái tim cô đập rộn lên, không nhịn được liền đưa tay đẩy anh: “Ưm, buông….ra”
Lúc này Thiệu Khâm mới buông cô ra một chút, nhìn cô sâu sắc, giọng nói vừa trầm lại vừa nghẹn: “Đừng khóc nữa!”
Hơi thở Giản Tang Du rối loạn nhìn anh chằm chằm, nói không nên lời.
Thiệu Khâm lẳng lặng nhìn cô một hồi, ngón tay cái dịu dàng lau đi một sợi tơ mỏng lưu lại trên góc môi cô. Giản Tang Du bị không khí quỷ dị này làm cho toàn thân cứng ngắc. Thiệu Khâm trong giờ phút này. . . . . . làm cô nghĩ đến rất nhiều chuyện trong ký ức, mà chút đau đớn trong hồi ức kia trong khoảnh khắc lại hiện rõ trong đầu cô.
Thiệu Khâm như vậy. . . . . làm cho cô hơi sợ.
Thiệu Khâm lại khom lưng bế cả người cô lên, Giản Tang Du hoảng sợ trợn to mắt, suýt nữa thì hét lên.
Đôi mắt đen nhánh của anh tràn đầy dục vọng nóng bỏng, cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai cô.
Toàn thân Giản Tang Du run lên, giọng nói cũng thay đổi: “Thiệu Khâm!”
Giọng nói của Thiệu Khâm vang lên đứt quãng: “Tại sao không thể là anh? Em phải là của anh, anh không muốn nhịn nữa.”