Cuối tuần hiếm khi có nắng ấm, bà nội muốn ra ngoài hít thở khí trời, Lục Xuyên mượn được chiếc xe lăn từ chỗ y tá, ôm để bà nội ngồi vững lên ghế, thân hình anh cao lớn, chuyện này thật dễ dàng.
Kim Hạ cầm chăn đứng bên cạnh, chờ bà nội ngồi xong liền đặt lên đùi bà, kéo ngay ngắn các góc, ông Kim Đầu giữ tay xe lăn, chỉ huy: “Hai đứa đi theo, ba đẩy là được.”
Kim Hạ và Lục Xuyên đi phía sau, khoảng cách giữa hai người khoảng một bàn tay, Lục Xuyên đột nhiên có loại ảo giác, nghĩ rằng đây là người một nhà ra ngoài tản bộ. Trên thực tế, anh càng ngày càng cảm thấy, bọn họ thực sự là người một nhà.
Bà nội và bác trai đều đặc biệt thành thực, không có tâm cơ gì, thuộc loại ‘ân tình một giọt báo đáp biển sâu’, ở chung lâu, bọn họ cũng không xem anh là người ngoài, bà nội nằm trên giường bệnh còn nhớ bảo anh giữ gìn thân thể, bác trai ở nhà hầm canh bổ gì mang đến, mỗi lần đều nhớ giữ lại cho anh một chén.
Nếu chạm đến cuộc sống có thể có cảm giác, vậy bọn họ sẽ có xúc cảm hơi thô ráp như vải bông in hoa, thoạt nhìn chất lượng không cao, lại ấm áp rắn chắc. Hằng ngày quay chung quanh nói chuyện cùng bọn họ, cũng đều là chút việc vặt củi gạo dầu muối, mấy thứ lắt nhắt lộn xộn của cuộc sống, không thành 1 bài thơ đường phong nhã được.
Nhưng thế giới trong suốt thấy đáy như vậy, làm anh cảm thấy kiên định. Gia đình là đương nhiên, là nơi an toàn, nếu dòng nước xiết gợn sóng xã hội còn có một chỗ có thể che gió chắn mưa, nhất định là gia đình.
Dù hai chữ tư lệnh có thể cho anh chỗ dựa to lớn chưa từng có, nhưng không cách nào bao bọc để anh được làm người bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ có khi yếu đuối cùng mỏi mệt, chỉ khi ở trong này, anh mới cảm thấy có thể được tiếp nhận.
Theo bản năng liền đưa tay cần tay cô, Kim Hạ giương mắt, chống lại ánh mắt thâm trầm, anh đưa ngón tay xoa vào khe tay cô, cầm thật chặt, tim cô nhất thời đập dồn dập, có chút kích động dời tầm mắt.
Hai cô y tá đi đến trước mặt, thấy hai người nắm tay, có chút kinh ngạc liếc Kim Hạ một cái, Kim Hạ mẫn cảm nhận thấy, bên tai nóng đỏ, định rút tay ra, Lục Xuyên hoảng sợ thấy cô muốn chạy trốn, 10 ngón tay bấu chặt, gắt gao nắm trong lòng bàn tay: “Sao vậy, thẹn thùng?”
Kim Hạ hít thở hơi dồn dập: “Nơi này, nhiều người như vậy, để người khác thấy không tốt.” Cô đã đồng ý thử bắt đầu một lần nữa với anh, nhưng cụ thể cách bắt đầu thế nào, kế tiếp cần làm gì, cô là lính mới lên đường, hoàn toàn không biết, trực giác có chút e lệ.
Lục Xuyên thấy cô cúi mặt, hai má nhuộm hai vệt phấn nhẹ, hiếm khi toát ra phong thái cô gái nhỏ thẹn thùng, trong lòng không khỏi rung động, hận không thể lập tức ôm cô vào lòng, nuốt xương vào bụng. Tựa như một con mèo vốn đề phòng với anh, sau dần dần có chút tin tưởng, cũng chầm chậm nguyện ý lộ cái bụng mềm mại ra cho anh.
Loại thành tựu cùng thỏa mãn này, lúc trước anh hoàn toàn không có.
“Có gì không tốt?” Ngón cái của anh vuốt ve lưng bàn tay cô: “Em phải quen ánh mắt của người khác.”
Kim Hạ cố gắng bình ổn hô hấp của mình, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nắm tay, nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy khẩn trương. Nói đến thực buồn cười, cảm xúc vốn không nên mãnh liệt như vậy, bây giờ trong ngực như cất giấu con thỏ, ầm ầm ầm nhảy loạn.
Bất quá cho dù như vậy, cô không lại giãy tay anh, tùy ý anh kéo cô, đi qua hành lang bệnh viện thật dài, đi qua ánh mắt đánh giá nghi hoặc của y tá. Hoa viên dưới lầu, trên cành liều khô héo, không biết khi nào đã mọc ra nhiều chấm chồi non, nho nhỏ, lớn như hạt đậu nành, từng hạt săn chắc.
Thì ra mùa đông đã qua, mùa xuân đang đến.
Sau đó không lâu, bà nội xuất viện, Lục Xuyên lái xe đưa một nhà ba người bọn họ về căn nhà một lầu lúc trước, đồ dùng trong nhà trước đã tìm người chuyển vào. Kim Hạ đi làm lại, trong nhà mời một giúp việc theo giờ, lúc ông Kim Đầu đi lọc thận, ở nhà hỗ trợ chăm sóc bà nội.
Lục Xuyên rảnh liền chạy đến chỗ Kim Hạ, túm cô đi ăn cơm xem phim, giống như tình nhân bình thường hẹn hò, bồi đắp tình cảm. Kim Hạ vẫn bị động như cũ, cô cũng không thật am hiểu loại chuyện yêu đương này, ngược lại hai người già giống như đánh máu gà, vừa thấy Lục Xuyên đến liền đuổi cô ra ngoài.
Rất nhanh đến ngày xuân về hoa nở, dạ tiệc mỗi năm một lần trong ngành bất động sản lại được tổ chức, từ chính khách nhà nước, cho đến thương gia lớn nhỏ trong thủ đô, cùng với các đài truyền thông, tất cả đều tham dự.
Lục Xuyên cố ý chọn một bộ lễ phục cho Kim Hạ, váy ngang ngực dài màu trắng, bó ở thắt lưng, đường cong tuyệt đẹp và cái mông hoàn toàn bị giấu lại, chỉ lộ ra bả vai nhỏ cùng đường cong thắt lưng, trước kia anh thích phụ nữ mặt váy cổ chữ V sâu khuê gợi bó sát người, nhưng bây giờ anh thầm muốn bao kín Kim Hạ lại, muốn cô chỉ có thể mình anh độc hưởng.
Đây là khác biệt giữa chiến lợi phẩm cùng người phụ nữ của chính mình.
Đưa quần áo vào tay cô, nói nguyên nhân xong, sắc mặt Kim Hạ rất do dự: “Có bao nhiêu người đến?”
“Chắc ngàn mấy người.” Lục Xuyên yêu chiều xoa mũi cô: “Sợ sao?”
Kim Hạ gật đầu, do vẫn nhớ lần cô tham gia hội đấu giá từ thiện kia, trên người mặt lễ phục xinh đẹp quý giá, lại cảm thấy không vào được thế giời này. Quy cách dạ tiệc không phải chỉ hơn tiệc đấu giá từ thiện một chút nhỏ, cô lo lắng mình lại không được tự nhiên giống lần trước, càng lo lắng cô lấy thân phận bạn gái Lục Xuyên tham dự, cử chỉ không thích hợp làm anh mất mặt.
Lục Xuyên cầm tay cô: “Có gì phải sợ? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Kim Hạ ra vẻ thoải mái cười cười: “Anh khiến em hơi lo lắng.” Khi nói chuyện, mặt mày ngưng trọng.
Lục Xuyên cúi đầu ấn nụ hôn lên môi cô, dịu dàng: “Nghĩ kỹ rồi trả lời cho anh, anh đến đón em.”
Kim Hạ ừ cho có lệ, buổi tối lại nhìn chằm chằm lễ phục trong hộp, mất ngủ.
Bản thân cô không định đi, phải đối mặt nhiều người không biết như vậy, phải từng phút duy trì phong độ hình tượng của mình, gò bó như vậy khiến cô chịu áp lực bội phần. Cô không phải gái điếm vô cùng thuần thục, tất nhiên đối với trường hợp này không tự tin, nhưng Lục Xuyên tặng quần áo lấy lòng cô, hiển nhiên thật hy vọng có thể cùng anh tham dự, cô lại không muốn làm anh thất vọng.
Trong lòng rối rắm hồi lâu, buổi tối trước dạ tiệc, cô gọi điện thoại cho Lục Xuyên: “Thật xin lỗi, em vẫn không nên đi.
Lục Xuyên trầm mặc một lúc lâu, không nghĩ đến vào lúc quan trọng cô lại chuồn đi: “Vì sao, vì sợ hãi?”
Kim Hạ bối rối nói: “Em thật sự không quen loại trường hợp này. Hơn nữa, em đi cũng không giúp được gì cho anh, không bằng không đi.”
“Nếu anh nói anh cần người đi bên cạnh?”
“…” Kim Hạ im lặng một lát, bản năng lựa chọn lùi bước: “Anh có khả năng như vậy, hẳn là không cần em đi theo.”
Thật lâu sau, đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài: “Cũng không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon.” Nói xong, liền treo điện thoại.
Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ hòa thuận, Lục Xuyên cô thở dài trước mặt, cũng là lần đầu tiên, anh lơ đãng lộ ra thất vọng với cô. Cô biết, trong lòng anh không thoải mái, khi mua quần áo cho cô, lòng anh tràn đầy chờ mong, không nghĩ đến lại không được dùng đến.
Nhưng cô thật sự lo lắng. cô không phải người có thể tiếp thu cái mới, thích đồ uống vị gì, hoặc là thức ăn nào, sẽ vẫn chọn mãi, không đổi khẩu vị, cô quen giữ mình ở khu an toàn, trừ khi bất đắc dĩ, nhưng tham gia dạ hội, không chỉ đánh vỡ định nghĩ về an toàn của cô, càng kéo theo tự ti cùng sợ hãi của cô.
Cô tốt nghiệp một trường đại học bình thường, các phương diện đều bình thường, nhưng người tham gia dạ tiệc không phải tổng giám đốc thì là chính trị gia, bạn gái bên người đại khái cùng giống như tiệc đấu giá từ thiện, hoặc là hoa thơm nhà quan, hoặc là du học mạ vàng, hoặc là quấn thắt lưng bạc triệu, hoặc là tinh anh thương trường, tóm lại đều có vẻ gì đó hữu dụng.
Tụ tập như vậy, giống như giải thưởng điện ảnh Vương Gia Vệ, mọi người gặp nhau cười to, nâng chén, chia tay, sau đó gặp thoáng qua, dùng mắt nhìn kỹ đối phương, tự cảm thấy tài trí hơn người, lưng ưỡn thẳng.
Bởi vậy cô cảm thấy sợ hãi, cô biết Lục Xuyên sẽ giới thiệu cô như thế nào, bạn gái tôi, cô cũng biết tin tức này nhất định sẽ có tốc độ truyền bá nào đó, sau đó không chừng bối cảnh của cô sẽ bị người có lòng quật ba thước, tò mò là bản tính con người, nhưng cô không hỵ vọng trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho người khác.
Bà nội nghe cô nói chuyện điện thoại xong, thấy vẻ mặt cô buồn bực không vui, nằm úp sấp trên giường lấy chăn che đầu, liền gọi cô: “Cháu gái, cháu không đi dự tiệc cùng Tiểu Lục sao?”
Kim Hạ ở trong chăn ồm ồm trả lời: “Vâng.”
Bà nội tựa vào đầu giường, không nói nữa, gãy xương phải dưỡng; cô không thể nào bỏ xuống, Kim Hạ đột nhiên xốc chăn lên ngồi xuống: “Bà nội, bà nói xem cháu quyết định có sai không?”
Bà nội thoáng trầm mặc, tiếp theo cười rộ lên: “Nha đầu, nếu quyết định đúng, sẽ cảm thấy thoải mái, bây giờ cháu thoải mái không?”
Kim Hạ không có gì chống đỡ. Bây giờ cô thoải mái sao? Nếu thoải mái, vì sao cứ nghĩ là đã khiến Lục Xuyên thất vọng, trong lòng cô lại khó chịu.
Địa điểm dạ tiệc ở sảnh chính của tòa nhà quốc hội, Lục Xuyên đến sớm, tân khách trong hội trường không nhiều, anh sắp xếp chu toàn một vòng, có chút đần độn vô vị, liền đứng một góc, nhìn chằm chằm di động trong tay. Anh hy vọng đồ vật này có thể vang lên lập tức, hy vọng Kim Hạ gọi điện đến, bảo anh đi đón cô.
Tối hôm qua khi cô nói không đi cùng anh, anh có chút tức giận, nhưng anh không muốn phát giận với cô, thu lại lời trách móc. Anh hiểu sợ hãi của cô, nhưng anh hy vọng cô cố gắng dũng cảm một chút vì anh, sau này trường hợp phải tham dự còn nhiều, chung quy không thể mỗi lần đều lâm trận bỏ chạy.
Mấy ngày nay đều là anh đuổi theo cô, cô chưa bao giờ chủ động. Nhưng không phải anh cảm thấy vất vả hay là có ý oán hận, đây là sau khi phân tích nhược điểm của cô, anh lập ra phương pháp theo đuổi hữu hiệu nhất, chỉ là bây giờ hai người ở cùng nhau, anh vốn kỳ vọng có thể thấy cô càng thêm bộc lộ cảm xúc, mà không phải lạnh lẽo giống như trước, chỉ cần ngẫu nhiên lộ ra yêu thích với anh.
“Sao đứng đây một mình?”
Lục Xuyên nghe vậy ngẩng đầu, phụ nữ thướt tha đứng trước mắt, màu da trắng nõn, bên môi lộ nụ cười không sâu, sóng tóc xoăn cuộn lớn màu nâu quyến rũ xõa tung trên ngực phải, trên người mặc lễ phục nữ thần Hy Lạp chéo một vai màu hồng cánh sen, bên kia lộ ra đầu vai trơn bóng, trên lưng điểm một dây thắt lưng đan chéo bằng ngón út, làn váy thật dài, kéo dài thẳng đến mũi giày cao gót màu bạc.
Chỉ là khuôn mặt kia, hết sức quen thuộc, như có một đoạn ký ức, bỗng nhiên bị móc ra thật sâu, cuốn theo hơi thở ngây ngô, ùn ùn kéo đến.
Cô gái là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, ánh mắt trong sáng, còn thật sự cố chấp nói với anh, em thích anh, như đang nói chuyện quan trọng duy nhất với cô. Thiếu niên thấy buồn cười, bình thường cô thật hời hợt, kia ước chừng là nguồn gốc tự tin của cô, nhưng dựa vào cái gì anh phải có cùng loại tình cảm.
Vì thế thiếu niên liền tìm cách trốn tránh cô, cô gái cũng quật cường hiếm có, bất khuất dây dưa, rốt cục khiến thiếu niên phiền chán, lòng sinh ác ý. Anh nghĩ cách trêu cợt cô, khiến cô cứ làm trò cười cho thiên hạ, còn kéo anh em của mình đến vây xem, nhưng khi anh thấy cô gái uất ức đến đỏ hốc mắt, không rõ vì sao lại đau lòng.
Nhiều năm qua đi, anh cho rằng anh đã quên mất bắt đầu của hai người, lại không nghĩ rằng, tất cả vẫn như cũ rõ ràng trong mắt, ngược lại sau khi chia xa, anh lại mơ mơ hồ hồ, có chút không nhớ rõ.