Lục Xuyên hơi nhíu mày : « Em thiếu tin tưởng anh như vậy ? Nếu anh biết Vương Minh Lãng muốn giết hắn, sẽ mặc kệ ngồi xem ? »
« Lúc trước anh biết Vương Minh Lãng muốn đánh cậu ấy, đánh người cũng có thể chết người, anh có ngăn cản sao ? » Kim Hạ hít sâu, ép buộc chính mình tỉnh táo lại : « Nếu anh nói một câu, Vương Minh Lãng không dám không nghe, nhưng anh không có nói. »
« Đây là tranh cãi của hai người bọn họ, không có liên quan gì đến anh, anh không có lập trường để nói gì. »
Kim Hạ chậm rãi lắc đầu : « Anh không thích Trần Chi Thành, cho nên mới khoanh tay đứng nhìn. Nếu đổi lại là bạn tốt của em, thân thích của em, anh nhất định sẽ chủ động giúp đỡ. »
Lục Xuyên trầm mặc chốc lát : « Anh không thích hắn, nhưng Vương Minh Lãng nói chỉ cảnh cáo hắn, việc này như thế thì tốt hơn, cho nên anh mới không nói gì. »
« Vậy giờ thì sao ? » Kim Hạ nhìn anh : « Trần Chi Thành nằm trong phòng cấp cứu không biết sống chết thế nào, Vương Minh Lãng là người tình nghi lớn nhất, anh thì một chút tình hình cũng không biết ? »
Môi mỏng của Lục Xuyên mím chặt lại thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nguy hiểm nheo lại : « Em vẫn hoài nghi anh ? »
« Trần Chi Thành nhất định lấy được tin tức lớn gì, cho nên mới bị giết người diệt khẩu, mà trước kia anh và Vương Minh Lãng… » Kim Hạ có chút không nói được nữa, chuyện chính trị rất nhạy cảm, vốn không phải chuyện cô nên hỏi đến, cô cũng không định hỏi đến chuyện trong công việc của anh. Nếu anh muốn xử lý người khác, cô đều có thể giả vờ như không biết, mắt điếc tai ngơ, nhưng đối tượng là Trần Chi Thành, là Trần Chi Thành, cái này không giống nhau.
Lục Xuyên lạnh lùng cười ra tiếng : « Em nghĩ tôi sợ hắn lấy được tin tôi nhận hối lộ, cho nên ngầm đồng ý, thậm chí sai Vương Minh Lãng đi làm loại chuyện ngu ngốc này ?!»
Kim Hạ không trả lời được, trong nháy mắt trong đầu cô, thật sự hiện lên ý nghĩ này.
Lục Xuyên thấy cô trầm mặc, giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, khiến anh rùng mình mấy cái, anh thật không ngờ, cô lại thiếu tin tưởng anh như vậy : « Em lo lắng cho người đàn ông kia như vậy, lo lắng đến mức không tiếc hoài nghi tôi ? Được lắm, cô canh giữ chỗ này, bất quá ngày nào đó chân tướng rõ ràng, tôi nghĩ chúng ta không cần gặp mặt. » Nói xong liền vòng qua bên cạnh người cô, bước nhanh rời đi.
Kim Hạ không có đuổi theo, cô trở lại trước phòng giải phẫu, theo bản năng ôm lấy hai tay, chỉ không ngưng phát run. Cô không biết chính mình làm sao vậy, đối với việc Trần Chi Thành gặp chuyện cảm thấy rất phẫn nộ, rất muốn hỏi một ai đó, nói cho cô làm sao có manh mối để bắt hung thủ, trong đầu cô cần phải nhồi chuyện gì đó, mới có thể không nghĩ đến vạn nhất Trần Chi Thành chết thì làm sao bây giờ.
Cô không phải cố ý tranh cãi với Lục Xuyên, cô cũng cũng không còn sức nghĩ anh nói chúng ta không vần gặp mặt có ý gì, cô chỉ lôi kéo Lý Thiết Sinh, không ngừng hỏi tin tức khác của Trần Chi Thành, xem còn gì khả nghi nữa hay không. Cô biết cô không phải là Holmes, cô chỉ muốn hỏi, muốn nổ lực hết sức một lần, người nằm bên trong, là người cô từng thầm mếm, cũng là người thích cô.
Lý Thiết Sinh thấy cô hình như rất lạnh, liền cởi áo khoát của mình quàng lên vai cô: « Không sao, nhất định sẽ không sao. »
Kim Hạ khép chặt cổ áo, run run gật đầu, không sao, nhất định sẽ không sao, Trân Chi Thành vẫn còn sống, Lục Xuyên cũng sẽ trở về, cô không thể khóc.
Không biết đợi bao lâu, cửa phòng giải phẫu rốt cuộc mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang màu lam đi ra, Kim Hạ nhất thời ngừng thở, trương to mắt nhìn ông, muốn bắt lấy từng động tác nhỏ của ông, nhưng ông ta chỉ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà, lắc đầu.
Trong nháy mắt, nước mắt cô rơi như mưa. Điều đó không thể là thật, cha mẹ anh còn trên tàu lửa đến Bắc Kinh, anh ta làm sao có thể chết như vậy, anh ta mới hai mươi ba tuổi a…
Lý Thiết Sinh phẫn nộ xông lên nắm lấy bả vai bác sĩ, chỉ đổi lấy một câu thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Chân Kim Hạ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, hai con mắt ứ đầy nước, tầm nhìn một mảnh sương mù mênh mông, cái gì cũng không thấy rõ. Ngực đột nhiên có đau đớn xé rách, cô thu thành một cục, rốt cục lớn tiếng khóc lên, như nước mắt nhiều năm tích góp từng tí một, hôm nay muốn khóc hết một lần.
Lúc thi thể được đẩy ra, Kim Hạ đững cũng đứng không nỗi, vẫn cúi đầu không dám nhìn đến. Lý Thiết Sinh cầm cánh tay cô, nâng cô dậy từ mặt đất, hai người đứng trước nhà xác, Lý Thiết Sinh nhìn thi thể, Kim Hạ chỉ ngồi trên mặt đất trước cửa nhà xác, từ chối tiến vào, cô đã ngừng khóc, đầu óc trống rỗng, không có cảm giác, giống như một người điên.
Có rất nhiều ký ức về Trần Chi Thành, ào ào tràn ra trong đầu cô, đều bị cô cứng rắn đè ép trở về, cô không tin anh ta đã chết, cô cự tuyệt nhớ lại quá khứ. Lý Thiết Sinh đi ra, dựa vào tường ngồi xuống bên cạnh cô, sau khi im lặng thật lâu : « Vào nhìn đi, nó sẽ hy vọng cháu nhìn nó. »
Kim Hạ ngồi không nhúc nhích, nhình chằm chằm vách tường trắng tuyết đối diện ngẩn người, Lý Thiết Sinh quen tay lấy ra điếu thuốc châm, hít vào miệng lại dụi trên mặt đất : « nó luôn nói ta bớt hút lại một chút. »
Lúc này Kim Hạ mới dạ, cười cười : « Anh ấy là như vậy, không quen nhìn tật xấu của người khác muốn người ta bỏ. »
Lý Thiết Sinh vuốt ve điếu thuốc : « Cháu biết không ? Vì sao sau khi bị thương nó chỉ gọi điện cho duy nhất mình con. »
Kim Hạ quay đầu, Lý Thiết Sinh nói : « Nó vẫn thích cháu, số điện thoại của cháu, ở trong số điện thoại quay nhanh của nó. »
Vốn đã ngừng nước mắt, nhất thời lại chảy ra.
« Cho nên, vào nhìn nó đi, vui vẻ tạm biệt. »
Không biết sức lực từ đâu đến, cô từ mặt đất đứng lên, từng bước một đi vào nhà xác, Trần Chi Thành im lặng nằm, giống như đang ngủ, tấm mền trắng che đến ngực.
Cô vươn tay sờ mặt anh ta, đầu ngón tay run run treo trên trán anh ta, lại không bỏ xuống được, cuối cùng vẫn thu lại. Anh ta sẽ không động, sẽ không cười, sẽ không mở mắt, anh ta thật sự đã chết…
Lập tức cô liền khóc lóc thảm thiết, không chịu nổi gánh nặng ký ức thoáng chốc vỡ đê, anh ta từng chạy vất vả trong sân bóng, ở trong lớp học chăm chú nghe giảng, hai người sóng vai đi trên đường nói chuyện rất vui, lúc cô bị đánh anh ta nhảy ra bảo vệ, trong một buổi tối sao sáng rực rỡ anh ta thổ lộ với cô…
Tất cả mọi thứ này, đều theo anh ta rời đi, trở nên tái nhợt vô lực.
Kim Hạ không dám ở lâu, bước ra rời khỏi nhà xác, ngồi xuống bên cạnh Lý Thiết Sinh, hai người không hẹn đều cùng lựa chỗ ngồi xuống đất, lưng tựa vào vánh tường kiên cố.
Lý Thiết Sinh vỗ vỗ bả vai cô an ủi, cô lau đi nước mắt rô, hỏi : « Khi nào thì cảnh sát có thể phá án ? »
Lý Thiết Sinh lắc đầu : « Không rõ lắm, lúc chú rời khỏi cục cảnh sát, nghe nói bọn họ đang tìm hung khí ở hiện trường vụ án, không biết tìm được hay chưa. »
Tiếp theo hai người lâm vào trầm mặc, Lý Thiết Sinh nhìn nhìn đồng hồ : « Đã khuya, cháu về nghỉ ngơi đi. »
Kim Hạ lắc đầu : « Cháu ở đây chờ cha mẹ anh ấy đến. » Khi nói chuyện, cô vuốt ve vòng tay bạch kim tinh tế trên cổ tay, là Lục Xuyên cho cô, Lý Thiết Sinh nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nhớ lại lúc trước cô và Lục Xuyên từng xảy ra tranh cãi ở bên cạnh, từ đó về sau, liền không thấy Lục Xuyên xuất hiện : « Cãi nhau ? »
Kim Hạ nhẹ gật đầu, Lý Thiết Sinh dường như có chút đăm chiêu, bọn họ tranh chấp ông nghe được vài câu : « Nếu nguyên nhân các cháu cãi nhau, tôi đoán đúng, tôi nghĩ hẳn là hiểu lầm. »
Kim Hạ vuốt ve vòng tay kia, vẫn chưa mở miệng, Lý Thiết Sinh tựa đầu vào tường, hai chân giẫm giẫm trên mặt đất : « Lý tưởng có biên giới. »
Kim Hạ ngẩng đầu, Lý Thiết Sinh nhìn trần nhà : « Đây là câu đầu tiên chú dạy Tiểu Trần. » Thật lâu sau, ông thu lại tầm mắt, nhìn về phía Kim Hạ : « Ở trong mắt cháu, chú cùng Tiểu Trần, có giống anh hùng hay không ? »
Kim Hạ hơi gật đầu, Lý Thiết Sinh kéo ra một nụ cười, lại nhìn trần nhà : « Chờ cháu đến tuổi của chú, gặp qua nhiều người chú đã thấy như vậy, cháu sẽ biết, chúng tôi không phải là anh hùng, hoặc nói, chúng tôi một bên dũng cảm. một bên nhác gan. »
Kim Hạ yên lặng lắng nghe, Lý Thiết Sinh thở dài : « Làm người khi có thể thông qua một thái độ, một cái đai lưng, thậm chí một cái bật lửa, nhìn ra manh mối, cháu sẽ phát hiện, trong thế giới này, không có tuyệt đối thanh liêm. Cháu đi trên đường, thấy một lãnh đọa nào đó, sau lưng đều có chuyện cũ không thể cho ai biết, nhưng cháu biết rõ chuyện gì, cũng không dám đi điều tra. Chúng ta là tiếng nói, bọn họ lại là đầu óc, chúng ta chỉ có thể phát ra thanh âm bọn họ cho phép. »
Kim Hạ khẽ ừ một tiếng, Lý Thiết Sinh tiếp tục nói : « chú đã dạy Tiểu Trần, tìm hiểu nguồn gốc, đụng đến chỗ nào nên dừng tay, nếu không dây thừng sẽ biến thành rắn độc, nó tiếp thu ý kiến, cái gì có thể điều tra, cái gì không thể điều tra, nó có chừng mực. Trong án mạng đặc biệt này, bây giờ tuy rằng Vương Minh Lãng là nghi can lớn nhất, bất qua theo suy đoán của chú, động cơ của hắn ta có, nhưng không đầy đủ, sự cố kiến trúc không hiếm thấy, đưa ra ánh sáng xác thực sẽ sinh ra rắc rối, nhưng ảnh hưởng nhỏ, người chết bị thương có thể bồi tiền, sau đó công trình có thể tiếp tục, không đáng để hắn ta sát hại một phóng viên, làm lớn chuyện. »
Kim Hạ cúi đầu, từ lúc Lục Xuyên giận dữ rời đi, cô liền hiểu được chính mình chỉ trích bừa bãi anh, bây giờ Lý Thiết Sinh, cũng ở bên cạnh ủng hộ điều đó. Nếu là người như Lục Xuyên, hẳn sẽ không để cho Vương Minh Lãng đi làm chuyện ngu như vậy, cho nên, là cô lung tung trách nhầm anh…
*
Lục Xuyên ngồi trên ghê chân cao ở quầy bar, Whiskey trong tay giống như nước lọc bình thường đổ vào bụng, anh không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu, đầu óc dường như hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ lành ánh mắt có chút hoa. Nếu nằm trong phòng cấp cứu là người khác, chỉ sợ cô không có phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng cố tình lại là người đàn ông kia, dễ dàng khiến cô đánh mất lý trí như vậy, giống như con nhím tranh cãi với anh.
Một người ngồi lên ghế trống bên cạnh : « Sao lại khéo như vậy ? »
Lục Xuyên nghiêng mặt thoáng nhìn, lạnh nhạt nói : « Sao cô lại ở đây ? »
Kỳ Thư giơ tay gọi nhân viên pha chế rượu : « Một ly Mojito. » Tiếp theo mới trả lời anh : « Em vừa đi ngang qua, liền tiến vào uống ly rượu, không ngờ lại gặp anh. »
Lục Xuyên không muốn suy nghĩ lời nói cô là thật hay giả, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, gọi phục vụ rượu rót thêm.
Kỳ Thư xoay đầu nhìn anh : « Sao, có tâm sự ? »