Chờ đợi là một thứ thời gian dày vò, Lưu Sương cuối cùng lãnh hội được cảm giác một ngày dài như một năm, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể mỗi ngày đốt một nén nhang khấn phật, cầu mong bình an cho người thương nhớ
Lưu Sương mặc dù không thể ra am, nhưng Đoạn Khinh Ngân đã dặn dò thị vệ mỗi ngày sẽ ra ngoài tìm hiểu 1 số tình hình
Nghe nói quân đến gần thành bị quan Trịnh Thác ngăn chặn, một hồi đại chiến nổ ra. Chẳng lẽ Bách Lý Hàn thật sự đang ở miên thành? Cũng không giống như Đoạn Khinh Ngân đã tưởng tượng, hắn thật sự đã đến Ngọc Thành sao?
Lưu Sương càng thêm lo lắng, kỳ thật nàng biết Bách Lý Hàn không thể nào dễ dàng xuất binh như vậy được, Hoàng thượng Thái hậu vẫn bị Trịnh Hoàng hậu khống chế như trước, hắn cố kỵ là vì hai người đấy.
Đêm hôm đó, trong đêm, tiếng chuông nhẹ nhàng bay đi, Tĩnh tâm am trở lại sự yên tĩnh.
Dùng qua bữa tối, Hồng Ngẫu cùng Thanh nhi liền ngồi dưới ánh đèn chăm chú làm vài việc, hai người cũng vô cùng buồn chán, liền sớm bắt đầu may quần áo cho Lưu Sương.
Trong lòng Lưu Sương buồn bực, liền muốn đọc kinh phật, nàng giở sách ra dưới ánh nến, Nhưng trong lòng có chuyện, lại thêm kinh văn thư văn tự phiền phức, nhìn một lúc lâu, không có coi được gì. Đành phải để xuống, ngồi trong phòng ngẩn người.
Ánh nến lóe lên một chút, nàng đột nhiên cảm nhận được một mùi hương thơm ngát. Không phải mùa hoa, bên trong phòng cũng không có hoa, bên trong viện cũng không có hoa, tại sao lại có mùi hoa? Trong lòng Lưu Sương lập tức sinh cảnh giác, nàng mặc dù không ngửi được mùi hoa kia là hoa gì, nhưng cảm giác được đó là mê hương.
Trên người nàng có chút thuốc để giải độc, nhưng đối với mê hương lại không có tác dụng gì. Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy đầu mơ màng, ánh đèn tắt, bóng dáng Hồng Ngẫu và Thanh Nhi hiện ra thật nhiều.
Vào lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh đánh nhau, tựa hồ như có người vào trong phòng, Lưu Sương cảm thấy thân thể bị một người bế lên, mà Thanh Nhi cùng Hồng Ngẫu thì bị mê hương làm cho ngã nhào xuống đất
Lòng nàng cực kỳ lo lắng, cố hết sức mở mắt nhìn người trước mặt, chút ý thức sót lại nghe thấy một mùi hương thoang thoảng, chẳng lẽ là nữ tử? Nhưng là, hương kia không phải mùi son phấn nữ tử hay dùng.
Không kịp hiểu rõ sự việc, chỉ thấy một màn đen ụp tới, bên ngoài tiếng đánh nhau như rời xa dần, nàng cuối cùng mất đi ý thức hoàn toàn.
Tỉnh lại thì, thân ở một gian phòng nhỏ, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, chiếu sáng gian nhà nhỏ hẹp. Bên trong phòng không có cửa sổ, không biết bên ngoài trởi như thế nào.
Là ai đưa nàng đến nơi này? Lưu Sương biết các thị vệ võ nghệ cao cường, rất khó mà cướp nàng từ nay bọn họ đi được.
Càng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là người kia làm sao biết nàng ở tại Tĩnh Tâm am, chẳng lẽ vừa đến đây, đã có người theo dõi bọn họ sao. Nhưng là,sư huynh cảnh giác như thế, sao lại không phát hiện ra?
Đang suy nghĩ mien man, ánh nến đột nhiên lập lòe, trên tường xuất hiện một bóng đen. Lưu Sương quay đầu lại, mới phát hiện cửa đã bị mở ra tự khi nào.
Vô Sắc một thân cẩm phục màu đen, tựa như ánh đen trong đêm, cười vô sỉ đối với Lưu Sương. Nụ cười dưới ánh nến trông thật tà mị.
"Bạch cô nương, nơi này thế nào, có phải là u tĩnh hơn nhiều so với Tĩnh Tâm am không!" Vô Sắc chậm rãi bước đi thong thả trong phòng, đưa tay đóng cửa lại
Dĩ nhiên là hắn, ngẫm lại trừ hắn ra, không còn ai lại làm như vậy.
"Làm sao ngươi biết ta ở Tĩnh Tâm am?" Lưu Sương lãnh thanh hỏi.
"Chuyện này có khó khăn gì? Trong thiên hạ có chuyện gì mà Vô Sắc ta không làm được!" Vô Sắc cuồng ngạo nói
Lưu Sương ngây ngốc, thật sự không nghĩ ra Vô Sắc làm sao tìm được nàng, chẳng lẽ trong thị vệ của sư huynh có nội gián
Vô Sắc nhìn bộ dạng nghi hoặc của Lưu Sương, thần bí cười một tiếng, đưa tay móc từ trong áo ra một cái lúi nhỏ, khom lưng đặt trên bàn.
Lưu Sương nghi hoặc nhìn chăm chú cái túi nhỏ, chốc lát, từ bên trong xuất hiện một tiểu chồn, lông màu trắng, đôi mắt mở to tò mò nhìn Lưu Sương.
Vô Sắc vươn tay, dịu dàng ẵm tiểu chồn.
"Chồn nhi được ta dưỡng từ nhỏ, thế nào, rất đẹp phải không?" Mắt phượng Vô Sắc mê hoặc hỏi.
Đẹp, đẹp, nhưng Lưu Sương không hiểu Vô Sắc đưa ra tiểu chồn này làm gì?
"Ngươi còn nhớ lần trước chúng ta gặp mặt trên chiến trường không? Một lần kia ta bỏ trên người ngươi một thứ bột, thuốc bột này mùi rất đạm, người khó phát hiện ra được, nhưng lại, nó có thể nghe thấy được! Hơn nữa, loại thuốc bột này khi dính lên người, muốn rửa đi vô cùng khó, rất lâu mùi mới có thể biến mất" Vô Sắc vuốt ve tiểu chồn, mỉm cười nói
"Nguyên lai, chính là nó tìm được ta?" Lưu Sương kinh dị hỏi, không nghĩ tới Vô Sắc là kẻ cổ quái, ý nghĩ cũng kỳ quái
Người này thật sự là khó phòng bị, ai có thể nghĩ, hắn thông qua tiểu chồn này tìm được nàng?
"Nơi này là nơi nào. Tại sao ngươi muốn dẫn ta tới đây?" Lưu Sương nhìn quanh một hồi, có thể xác định phòng nhỏ này là mật thất.
"Nơi này là hoàng cung!" Vô Sắc đang bế tiểu chồn, tự nhiên ngồi vào ghế trong mặt Lưu Sương.
Lưu Sương không nghĩ tới Vô Sắc lại dẫn nàng tới hoàng cung. Đã sớm phỏng đoán Vô Sắc là người bên cạnh Trịnh hoàng hậu. xem ra không có sai.
"Vô Sắc, rốt cục ngươi muốn gì? Chẳng lẽ ngươi muốn trợ Trịnh hoàng hậu chiếm thiên hạ sao?" Lưu Sương hỏi.
"Có gì không thể sao?" Vô Sắc nhàn nhạt cười nói.
Lưu Sương biết không thể nói lý với tên này, biết hắn dù hỏi nữa cũng không hỏi được gì, liền không để ý tới hắn nữa. :
"Ngươi không hỏi ta là ta đưa ngươi tới hoàng cung làm gì sao?" Vô Sắc thấy Lưu Sương trầm tĩnh như thế, chính mình không nhịn được mà hỏi.
"Nếu ngươi đã muốn nói, tất gì ta phải hỏi!" Lưu Sương lạnh lùng nói
"Ha ha ha, ngươi quả là một người thú vị. Nói như thế này, ta gọi ngươi tới nơi này, là muốn cùng ngươi đánh cuộc." Vô Sắc đem tiểu chồn cho lại vào trong túi, nhét vào trong tay áo.
"Đánh cuộc cái gì?" Lưu Sương lãnh thanh hỏi, nàng không hứng thú chơi đùa cùng hắn.
"Ngươi không phải rất muốn biết Hoàng thượng bị bệnh gì sao? Nghe nói y thuật của ngươi cũng không tệ. Ta có thể mang ngươi đi gặp hắn, nếu như, ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho hắn, ta cũng không giúp Trịnh hoàng hậu nữa, thế nào? Vô Sắc tà khí cười cười, trong mắt lóe lên tia sáng.
Lưu Sương thật sự không hiểu Vô Sắc tính toán cái gì, nhưng là, trước mắt nghe kiểu đánh cuộc thật có mị lực. Nếu như có thể gặp Hoàng thượng, nghĩ ra biện pháp cứu Hoàng Thượng ra khỏi cung, là chuyện không thể tốt hơn.
"Đánh cuộc hay không đánh cuộc?" Vô Sắc nhíu mày, cười hỏi.
"Hoàng thượng bị bệnh gì?" Lưu Sương hỏi, nếu như bệnh hoàng thượng không có thuốc chữa, nàng y thuật cao tới đâu, cũng là vô dụng.
"Ngươi nhìn sẽ biết, bất quá, ta có thể nói cho ngươi, tuyệt đối không phải là bệnh vô phương cứu chữa, nhưng là, nghĩ muốn chữa, cùng không dễ. Nếu như ngươi không chữa nổi bệnh cho hắn, vậy ngươi liền cùng trong cung với hắn chờ chết đi."
"Hảo, cái này ta đồng ý đánh cuộc." Lưu Sương nói.
Toan đứng lên, cuộc đánh cược này, chỉ cần có một tia hi vọng, nàng nhất định phải chữa khỏi cho hoàng thượng.
"Hảo, ngày mai ta liền mang ngươi đi ra ngoài, bất quá trước khi ra khỏi đây, nhớ kỹ hay biến đổi khuôn mặt ngươi đi một chút. Trong cung, đều là người của tên quỷ Trịnh Thác, đi ra ngoài phải cẩn thận từng bước." Vô Sắc nhắc nhở nói.
Đêm thứ hai, Lưu Sương vừa mới dịch dung xong, Vô Sắc liền đã tới.
Hắn mang đến một bộ trang phục thái giám cho Lưu Sương, còn đem theo một tên tiểu thuận tử cho nàng. Tên này còn nhỏ nhưng có lẽ sẽ hữu dụng.
Vô Sắc đưa Lưu Sương đi, nguyên lai mật thất đặt trong một hoa viên núi giả cực kỳ bí mật.
Mặc dù đã là đầu mùa đông, nhưng hoa viên của hoàng gia vẫn không hề khô héo, Lưu Sương cùng với Vô Sắc đi ra ngoài,
Hóa trang thành tiểu thái giám, Lưu Sương không quen, nhìn qua Vô Sắc cũng là một thân y phục thái giám, không khỏi có chút buồn cười. Bất quá nghĩ, một người đàn ông, muốn trốn trong cung, đương nhiên phải làm thái giám.
Nhưng là, không biết hắn thực sự có phải là thái giám không? Chẳng lẽ thực sự là thái giám? Bởi vì tính tình rất cổ quái.
Bởi vì trời tối, trong cung không có nhiều người, nhưng là có từng tốp cấm vệ quân đi tuần. Lưu Sương phỏng đoán những cấm vệ quân này hơn nửa là binh lính của Trịnh Thác, nàng bình tĩnh chậm rãi đi tới.
"Thôi tổng quản, đã trễ thế này, còn muốn đi bái kiến Hoàng Thượng sao?" một tên cầm đầu tốp binh lính lớn tiếng hỏi.
Lưu Sương không nghĩ tới Vô Sắc họ Thôi, kinh ngạc nhìn hắn một cái, lại thấy thần sắc hắn cực lãnh đạm, cực kỳ ngạo mạn hướng tới mấy tên lính kia mà gặt đầu, không hề nói chuyện, tiếp tục đi.
Phía sau truyền đến một số giọng to nhỏ bàn luận: "Không phải là Tổng quản sao? Thần khí cái gì?"
Chỉ thấy tay áo Vô Sắc nhất động, liền nghe tên binh sĩ kêu lên " ai u" một tiếng ngã nhào xuống đất. Mấy tên cấm vệ quân còn lại cuống quýt vây quanh hắn, không bị đánh nhưng cũng nhào xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lưu Sương âm thầm kinh hãi, nghĩ lầm tên Vô Sắc này, khó mà đùa cợt với hắn, người khác nói bậy một chút, chắc chắn mất mạng.
Chỉ trong chốc lát đã tới Long Uyên Cung của Hoàng thượng.
Lúc này đã là giờ hợi (tầm 9 đến 11h đêm), Long Uyên Cung đèn dầu vẫn sáng rỡ. Từ cửa sổ những ánh đèn hắt ra, nhảy nhót, biến hóa kỳ lạ.
Mặc dù Lưu Sương không hiểu về võ công, nhưng là vừa tiến vào Long Uyên cung, liền cảm giác một tia hàn khí, có thể thấy, trong cung này bố trí khá nhiều binh. Muốn đem hoàng thượng ra ngoài cung, xem chừng khó hơn lên trời.
Lưu Sương hướng ra ngoài cửa điện, ngoài cửa, có cấm vệ quân phụ trách, vô cùng tĩnh mịch.
Nhưng, những tên này không hề ngăn trở Vô Sắc, xem ra, Vô Sắc thường thường ra vào nơi này.