Bách Lý Hàn cảm giác được thuyền lớn tới gần, lập tức ngẩng đầu lên. Lưu Sương nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy có một lâu thuyền không xa đang lừng lững tiến đến.
Lâu thuyền này hoa lệ phi phàm, treo đèn từ trong ra ngoài, không biết là công tử nhà ai mà phô trương đến vậy. Trên lâu thuyền còn có cờ bay phất phới, giống như lâu thuyền của hoàng gia.
Bách Lý Hàn nhận ra, ôm Lưu Sương, dịu dàng khẽ nói vào tai nàng: "Sương nhi, nàng ngồi thật vững, chúng ta tránh bọn họ!" Dứt lời, ngồi ở đầu thuyền, bắt đầu chèo.
Thuyền nhỏ lặng yên không một tiếng động xuyên qua bóng cây, đi về hướng khác.
Nhưng người trên lâu thuyền tình mắt, phát hiện ra hai người bọn họ. Có người nói: "Di? Bên kia có thuyền nhỏ!"
Ngay sau đó liền nghe được tiếng cười trong suốt ưu nhã, còn lớn tiếng hô: "Có phải Tam ca không?" Có người híp mắt để nhìn bọn họ cho rõ.
Ngọn đèn trên đầu thuyền chiếu sáng Bách Lý Băng, quần áo hoa lệ chói sáng. Đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào bọn họ, có vẻ rất bất ngờ vì không hẹn mà gặp.
Lưu Sương bừng tỉnh nhận ra, quả nhiên là là lâu thuyền hoàng gia. Người của hoàng gia mà có dũng khí rêu rao đến vậy cũng chỉ có hắn.
Bách Lý Hàn nhìn thấy Bách Lý Băng, hoàn toàn nằm trong dự đoán , lạnh nhạt, vẫn như cũ ưu nhã mà chèo.
"Quả nhiên là Tam ca! Tam ca, lên đây đi." Bách Lý Băng la lên , còn chỉ huy lâu thuyền đuổi theo thuyền nhỏ của hai người. Lưu Sương ngồi ở đầu thuyền thở dài một hơi, tiểu tử Bách Lý Băng này thật sự thích phá rối! Thật không biết hắn cố ý hay là vô tình .
Tốc độ của thuyền nhỏ đương nhiên không bằng thuyền lớn, không tới một nén nhang sau, liền bị Bách Lý Băng đuổi kịp. Hắn vẫy tay, nói: "Tam ca, đi lên đây đi, trên này có rượu, lên uống mấy chén đi!"
Nhìn thái độ của hắn thì tuyệt đối không buông tha cho bọn họ, công phu đeo bám của tiểu Ma vương , Lưu Sương đã lĩnh giáo qua .
Bách Lý Hàn nhìn Lưu Sương, đột nhiên trừng mắt, từ đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh. Hắn mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Sương nhi nắm chắc mạn thuyền!"
Lưu Sương chưa bao giờ nhìn thấy Bách Lý Hàn làm động tác tức cười như vậỵ, giật mình nhìn hắn trân trối, nụ cười của hắn đúng là rất đẹp.
Lưu Sương nắm chặt mạn thuyền như lời hắn, Bách Lý Hàn không chèo thuyền nhẹ nhàng như trước nữa, đột nhiên tăng thêm lực, đẩy mạnh một cái. Thuyền nhỏ đột nhiên phóng đi như tên rời khỏi cung.
Cây cối xung quanh lùi lại sau lưng. Gió đêm thổi quần áo của hai người bay bay, tóc đen tung bay, có cảm giác rất phiêu dật hào sảng.
Bọt nước bắn tung tóe lên người Lưu Sương, hơi lành lạnh , nhưng trái tim Lưu Sương lại cảm thấy ngọt lịm ấm áp , không nhịn được bật cười.
Trăng sáng nhô lên cao, quần áo phất phơ, tóc đen tung bay, nụ cười quyến rũ của mĩ nhân, đẹp đến say lòng người, xinh đẹp thoát tục, làm Bách Lý Hàn nhìn mà ngây dại. Tiếng cười lung linh, trong veo như suối, như chảy qua trái tim Bách Lý Hàn làm trái tim hắn cứ trôi bồng bềnh.
Trên lâu thuyền, nụ cười của Bách Lý Băng cứng đờ như băng, hai mắt bắn ra hàn ý. Hắn lạnh giọng hạ lệnh: "Đuổi theo!"
Lệnh vừa truyền xuống, mấy người chèo thuyền không dám không nghe, liều mạng chèo nhanh hơn.
Đêm lạnh như nước, mặt nước lóng lánh ánh bạc, hai bờ sông thanh sơn mờ ảo, trên mặt sông, hai thuyền một lớn một nhỏ, giống như đua nhau, lao đi không ngừng.
Đột nhiên Bách Lý Hàn ném mái chèo, thuyền nhỏ mất mất đà, đảo quanh.
Thân thể Lưu Sương nghiêng đi, sợ hãi hô một tiếng, Bách Lý Hàn ôm lấy nàng. Đôi mắt phượng rất đẹp nhìn chằm chằm Lưu Sương, trong con ngươi như bắn ra ánh sáng. Trong người Lưu Sương dâng lên một luồng khí nóng, thiêu luôn sự bình thản thường ngày của nàng, làm mặt nàng đỏ như thoa son.
Bách Lý Hàn như say như mê, ôm càng chặt.
Trên lâu thuyền truyền đến tiếng khóc của Bách Lý Băng: "Tam ca tam tẩu, sao hai người lại muốn bỏ Băng nhi, hai người không thương Băng nhi nữa sao?"
Lưu Sương cùng Bách Lý Hàn không nhịn đành cười.
"Sương nhi, chúng ta lên thuyền lớn không?" Bách Lý Hàn cười yếu ớt, hỏi.
Lưu Sương gật đầu, Bách Lý Hàn ôm eo Lưu Sương, dùng sức một cái, hai người liền nhảy lên, như chim tung cánh, vể phía thuyền lớn. Gió đêm hây hẩy, quấn áo hai người dây dưa không thể phân biệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bách Lý Băng nhìn thấy, trên mặt liền lộ vẻ kích động vui mừng, tiến đến phía Lưu Sương ngọt ngào gọi: "Tiểu Sương Sương!"
Sắc mặt Bách Lý Hàn tối sầm, gạt Bách Lý Băng qua một bên, lạnh lùng nói: "Sau này không cho ngươi gặp mặt tam tẩu, lại càng không được phép gọi Tiểu Sương Sương!"
Bách Lý Băng quệt miệng, bộ dạng không tình nguyện, thẳng lưng đi vào bên trong thuyền.
Trước mắt trở nên sáng ngời, trong khoang thuyền treo mười mấy đèn lồng Lưu Ly trên vách, khiến khoang thuyền trở nên huy hoàng. Bài biện cũng cực kỳ hoa lệ, dưới chân trải thảm đỏ, hai bên là ghế ngồi.
Trong khoang thuyền còn có mấy công tử, xem ra không phải thế gia đệ tử, nhìn thấy Bách Lý Hàn tiến vào, tất cả đều đứng lên hành lễ.
Bách Lý Hàn hừ lạnh một tiếng, kỳ thật hắn rất không tán thành Bách Lý Băng qua lại với cái đám ăn chơi trác táng này , nhưng mà, phụ hoàng cũng không quản được, hắn càng không quản được.
Bách Lý Hàn cùng Lưu Sương được mời lên chỗ ngồi danh dự, Bách Lý Băng bĩu môi đến bên cạnh Lưu Sương.
Các thị nữ bưng tới rượu ngon món ngon, mọi người bắt đầu uống rượu mua vui.
Một phấn y nữ tử ôm đàn tỳ bà đi ra, mặt nàng tròn như trăng, kiều diễm xinh đẹp.
Đôi mắt ướt át đưa từ trái qua phải, thi lễ nói: "Nô tỳ tên Kiều Nghiên, hôm nay cùng Mi Vũ cô nương đánh đàn hiến vũ cho các vị đại gia, thật là tam sinh hữu hạnh."
Lưu Sương đưa mắt nhìn thấy một nữ tử khác, mặc quần áo trắng, khăn trắng che mặt, trang phục không hoa lệ như nữ tử ôm đàn.
Hai nàng chắc là do Bách Lý Băng mời từ thanh lâu. Lưu Sương nghiêng người nhìn Bách Lý Băng một cái, không ngờ tiểu tử này có thú vui "tao nhã" đến vậy.
Mấy tên ăn chơi trác táng cười đùa thúc giục nói: "Đừng lằng nhằng nữa, bắt đầu nhanh đi! Nếu làm tốt, bọn ta sẽ có phần thưởng!"
Phấn y nữ tử cười quyến rũ vén áo thi lễ, liền ngồi xuống ghế dài, bắt đầu đánh đàn.
Môi đỏ khẽ mở, vừa đàn vừa hát: "Tài quá kê niên, sơ oản vân hoàn, tiện học ca vũ. Tịch thượng tôn tiền, vương tôn tùy phân tương hứa. Toán đẳng nhàn, thù nhất tiếu, tiện thiên kim —— dĩ thụ quân ân cố, hảo dữ hoa vi chủ. Vạn lý đan tiêu, hà phương huề thủ đồng quy khứ. Vĩnh khí khước, yên hoa bạn lữ. Miễn giáo nhân kiến thiếp, triêu vân mộ vũ." (xin được bỏ qua đoạn này)
Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, vĩ âm mang theo một tia bi thương, làm người nghe chua xót. Lưu Sương không ngờ nữ tử đó lại hát bài này.
Khúc hát này là do một tài tử viết tặng một vũ nữ, nói hết sự thê lương cùng bất đắc dĩ của ca cơ. Xung quanh sông nước mênh mông, càng làm người nghe chua xót.
Phấn y nữ tử hát xong câu đầu tiên, bạch y nữ tử bắt đầu đứng lên múa ……………