Chương 115
Tuy Thành, bờ rừng ngoài Ân Gia Bảo.
“Đại thiếu gia.” Mấy người hầu của Ân Gia Bảo nhìn mặt trời ban mai nói: “Trời mới vừa sáng, sao cậu lại dậy sớm vậy chứ?”
Ân Sùng Húc chậm rãi đến gần ngôi mộ mấy người này mới đắp xong, đôi mắt trầm tĩnh khó nén nổi bi thương, bàn tay giơ ra chạm vào bia mộ, vuốt ve chữ khắc trên đó.
Người đứng đầu nhóm người hầu cung kính nói: “Xây mộ mấy ngày cuối cùng cũng xong, mong rằng đại thiếu gia không chê xấu xí. Hoa Mạn Đà cũng đã trồng ở trong vườn, mùa xuân năm sau, Nhất định là sẽ nở hoa.”
“Rất tốt rồi.” Ân Sùng Húc phất phất tay nói, “Quay về Ân Gia Bảo nghỉ ngơi đi.”
Người hầu đi cách mấy bước liền quay đầu lại nhìn Ân Sùng Húc rồi dần dần biến mất trong rừng rậm.
“Muội muội... Nhạc Hoành chi mộ…” Ân Sùng Húc dựa vào tấm bia đá mới lập, ngồi bệt xuống đất, “A Hoành… muội ở trên trời có phải đang nhìn đại ca…” Ân Sùng Húc buồn bã cười nói, “Muội và Sài thiếu chủ cùng một chỗ, chắc cũng sẽ không bao giờ nhớ đến huynh đâu…”
“Bạch Long! Chạy mau! Đằng trước chính là Ân Gia Bảo! Nhìn thấy đại ca cùng Ân bá bá là sẽ được cứu rồi!”
Ân Sùng Húc ngửa mặt dán chặt vào tấm bia đá lạnh băng, bịt tai nói, “Đại ca phải làm sao đây? A Hoành… A Hoành...”
Mái ngói uy nghi kéo dài của Ân Gia Bảo chìm trong sương mờ, Nhạc Hoành giục ngựa giơ roi cao giọng nói: “Bạch Long, mày hãy chống đỡ, bọn họ có thể sống được hay không đều nhờ vào Ân gia cả.”
“…A Hoành!” Ân Sùng Húc đột nhiên đứng lên, men theo tiếng động xen lẫn tiếng gió thổi nhìn ra xa, “A Hoành… có phải là muội không?”
Tiếng móng ngựa đạp lên lá khô càng lúc càng gần, tiếng lộc cộc như giẫm lên trái tim Ân Sùng Húc, trong tầm mắt, thân ảnh mặc áo vàng kia tựa như từ trong mộng giáng xuống, giống như trước đây.
… “Ân đại ca cứ gọi muội là A Hoành đi.”
“A Hoành...”
Sương mù tan ra, bóng người càng thêm rõ ràng, trên lưng con ngựa trắng ánh mắt Nhạc Hoành cứng cỏi, vẫn thanh lệ như xưa, đợi đến khi Ân Sùng Húc có thể thấy rõ khuôn mặt khắc cốt ghi tâm kia, mặt hắn đã lệ nóng tuôn trào.
“A Hoành.” Ân Sùng Húc chạy qua ngôi mộ mới xây hướng phía Bạch Long cao giọng gọi, “Là muội phải không, A Hoành?”
Tiếng gọi vang vọng khiến bước chân Bạch Long càng nhanh hơn, Nhạc Hoành thấy người tới là Ân Sùng Húc, đôi mắt long lanh lệ nóng tràn mi. Ân Sùng Húc chạy nhanh lên trước ôm lấy đầu Bạch Long, bàn tay nắm chặt tay Nhạc Hoành, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Đại ca...” Nhạc Hoành che miệng gần như tuyệt vọng nghẹn ngào khóc lớn: “Cứu Sài Chiêu, cứu bọn muội với.”
Ở bên bờ sông Hoài, Ân Sùng Húc vô số lần mơ gặp Nhạc Hoành, hắn tự nói với mình, cuộc đời này, nếu là có thể gặp Nhạc Hoành một lần nữa, phải mất tất cả hắn cũng can tâm tình nguyện. Ân Sùng Húc chỉ hy vọng, bàn tay đang nắm chặt này sẽ không bao giờ trượt khỏi tay mình nữa, nữ nhân trên lưng ngựa này, kiếp này không bao giờ… biến mất trước mắt mình nữa…
“Đại ca, hãy giúp bọn muội.” Nhạc Hoành bầm chặt đầu ngón tay vào da thịt Ân Sùng Húc, lắc lắc tay hắn nói, “Sài Chiêu và Vân Tu ở trong rừng… Có người, có người muốn giết bọn muội!”
Trong lúc hoảng hốt, Ân Sùng Húc đột nhiên muốn đưa Nhạc Hoành đi, đưa nàng rời khỏi nơi trần thế hỗn loạn không thôi tranh chấp này, nhưng Ân Sùng Húc vẫn chỉ có thể nắm lấy mười ngón tay lạnh lẽo của Nhạc Hoành, cố sức trấn an: “Có đại ca ở đây, không ai có thể tổn thương đến muội.” Vừa dứt lời, đầu ngón tay đã đưa lên môi, hiệu lệnh cầu cứu đoàn ngựa thồ Ân gia đã vang lên, doạ cho đám chim chóc trong rừng bay tan tác, đuổi theo ánh mặt trời đi xa.
Trong rừng.
“Là hiệu lệnh của đoàn ngựa thồ Ân gia!” Sài Chiêu hổn hển nhẹ nhõm nói: “Nhất định là A Hoành đã bình an đến được Ân Gia Bảo.”
Vô Sương cũng biết hiệu lệnh cầu cứu của đoàn ngựa thồ giang hồ, tức giận rút tiễn ra nhắm thẳng ngực Sài Chiêu bắn đi, Sài Chiêu vung trường kiếm chặt đứt mũi tên bay đến, mảnh mũi tên bay sang một bên trúng vào cổ họng tên thích khách.
Một cước tung ra Sài Chiêu giẫm đoạn tên còn lại vào vũng bùn, từng bước tới gần Vô Sương âm ngoan bất định, mắt xám không hề nao núng đấu trí cùng với ánh mắt thâm sâu của hắn, “Sài gia tuân theo mệnh trời, bất luận ngươi thay kẻ nào làm việc đều chỉ có một con đường là chết.”
Vô Sương hung hăng ném loan nỗ đã mất tên không thể làm gì trong tay xuống đất, rút đoản kiếm muốn đâm thẳng vào Sài Chiêu, chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm lại gần, cắn răng không cam lòng nói: “Chạy mau!”
Đám người Vô Sương đều có thân thủ nhanh nhẹn, Vô Sương vừa dứt lệnh thì đều đã chạy trốn vào rừng không thấy tăm hơi. Đám người ngựa mai phục ở trạm dịch bốn mắt nhìn nhau không biết nên đi hay ở, chỉ có thể kinh hoảng đứng yên tại chỗ, trong chốc lát đã bị đám ngựa thồ của Ân Gia Bảo vây quanh, tráng sĩ Ân gia đều oai hùng đứng trước gió, tuấn mã dưới thân thở hổn hển tựa như muốn chạy lên giẫm nát đám áp nhân trước mắt.
Người cầm đầu thấy chạy cũng vô vọng, bàn tay mềm nhũn buông binh khí xuống, quỳ rạp trên mặt đất trước người Sài Chiêu, vẻ mặt run sợ nói, “Thiếu chủ... Tha mạng!”
Những người còn lại cũng là ném đao kiếm trong tay, quỳ theo ở phía sau, kêu khóc nói: “Xin thiếu chủ tha mạng!”
Sài Chiêu lạnh lùng quay lưng lại, đè lại vai Vân Tu nói: “Đám người này cho ngươi xử trí.”
“Vân Tu tuân mệnh.”
Vân Tu mới thu lại đoản kiếm dính máu, đoàn ngựa thồ Ân gia đã đồng loạt tránh đường, Ân Sùng Húc chậm rãi bước tới gần, “Còn không mau thay Kỳ Vương điện hạ cùng Vân tướng quân trói đám nghịch tặc này lại, mang về Ân Gia Bảo thẩm vấn, không cho phép chạy thoát.”
“Sài Chiêu!” Nhạc Hoành nhảy khỏi lưng Bạch Long, hai mắt sưng đỏ mang theo tiếng khóc nức nở, “Sài Chiêu!”
Khuôn mặt âm trầm bỗng nhiên lộ vẻ dịu dàng, cũng không quản trước mắt nhiều người, Sài Chiêu đem thê tử âu yếm ôm chặt vào lòng, hung hăng hôn lên tóc nàng không muốn buông ra, “Không sao... Chúng ta đều không sao cả.”
Màn thâm tình này như đâm vào mắt Ân Sùng Húc, hắn muốn giải toả nỗi lòng, lồng ngực lại tràn ngập cay đắng, hắn muốn đi lên kéo Nhạc Hoành ra, nhưng bàn tay nặng tựa ngàn cân, cho dù có nằm mơ cũng không bao giờ… nguyện ý buông tay nữ nhân này ra nữa, nhưng hắn mãi mãi đều không làm được…
Ân Sùng Húc im lặng hít sâu một hơi, hất vạt áo ra quỳ một chân xuống nói: “Suýt chút nữa Sùng Húc đã đến muộn, khiến vương gia lâm vào hiểm cảnh, mong vương gia thứ tội.”
“Sùng Húc nói gì vậy.” Sài Chiêu chật vật buông cánh tay đang ôm Nhạc Hoành ra, đến gần chỗ Ân Sùng Húc đang quỳ, cúi người nắm tay hắn cố bình tĩnh nói: “Bản vương vẫn mạnh khoẻ đứng trước mặt ngươi, Sùng Húc không có tới trễ, Ân Gia Bảo tương trợ bản vương, công lớn như vậy, bản vương luôn khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.”
Ân Sùng Húc đứng dậy, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Sài Chiêu – người tưởng rằng đã không còn trên nhân thế này nữa, thấy y thần thái sáng láng vẫng như xưa, ánh mắt mới nhìn mình tràn ngập tinh quang, Ân Sùng Húc vội cụp mi xuống, kính cẩn thuận theo nói: “Vương gia mới lâm vào hiểm cảnh, bây giờ nên về Ân Gia Bảo nhanh cùng Sùng Húc để nghỉ ngơi dưỡng sức, mọi chuyện để tính sau được không?”
“Bản vương sẽ không khách khí gì với Ân Gia Bảo đâu.” Sài Chiêu mỉm cười nói, “Đêm qua thật kinh hồn, quả thực ngàn cân treo sợi tóc, tìm được đường sống trong chỗ chết quả là trời xanh phù hộ. Đã đến cửa Ân Gia Bảo rồi, sao có đạo lý không đi vào chào Ân bảo chủ chứ? Ngồi lại một chút rồi đi cũng không sao.”
“Vương gia, xin mời.” Ân Sùng Húc cung kính mời.
“A Hoành sao rồi?” Sài Chiêu quay lại nhìn Nhạc Hoành, thấy nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần hít hít mũi, cười khẽ đưa tay ra với nàng, “A Hoành, đi theo ta nào.”
Nhạc Hoành dịu ngoan giơ tay ra, Sài Chiêu nắm lấy bàn tay ướt nhẹp của nàng, vỗ vỗ vai Ân Sùng Húc tự nhiên bước đi.
Ân Sùng Húc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người này một lúc lâu không nhúc nhích, mím chặt hai môi, tựa như hắn không dám tin là Sài Chiêu và Nhạc Hoành vẫn còn sống mạnh khoẻ.
“Còn lo lắng gì chứ?” Vân Tu thấy Ân Sùng Húc ngây dại nhìn Nhạc Hoành, cùi tay thúc mạnh vào hắn vội la lên, “Thiếu chủ đã đi rồi, huynh còn ngây ra đó làm gì?”
“Ừm...” Ân Sùng Húc lấy lại tinh thần, “Đi thôi.”
Ân Gia Bảo.
Ngoài cửa Ân Gia Bảo, Ân Khôn, Mục Phổ và cả một đám người đã sớm chờ ở cửa lớn, thấy Sài Chiêu bình an không sao thì lòng cũng nhẹ hẳn đi, vuốt vuốt chòm râu gật đầu lia lịa. Thông gia Mục Phổ ghé sát vào Ân Khôn nói nhỏ: “Như vậy mà Sài Chiêu vẫn có thể sống, đúng là không nghịch được ý trời, không nghịch được ý trời.”
“Gọi là Kỳ vương.” Ân Khôn ho khan nhắc nhở, “Kỳ vương điện hạ!”
Đoàn người cúi đầu, cuối cùng Mục Dung cũng khó nhịn được mà nhón chân lên nhìn, nàng không muốn thấy người kia đi đến Ân gia, tuy bây giờ người đó đã có sứ giả hộ hoa, vẻ mặt yêu thương khó kìm nén của Ân Sùng Húc vẫn bị người bên gối nhìn thấu.
“Ân Khôn/ Mục Phổ, khấu kiến Kỳ vương điện hạ!”
Đám người phía sau cũng vội quỳ gối xuống trước mặt Sài Chiêu, Mục Dung thấy đám người họ Ân đều đồng loạt quỳ xuống, hốt hoảng lùi lại mấy bước, không biết nên né tránh tới chỗ nào mới tốt.
Nhạc Hoành thoáng nhìn thấy vẻ luống cuống của Mục Dung, mỉm cười gật đầu với nàng, Mục Dung thấy nàng như vậy càng luống cuống lắc mình nấp vào sau cây đa, khẽ ôm ngực thở dốc không dám nhìn nàng.
“Ân bảo chủ, Mục đô úy, mau mau đứng lên.” Sài Chiêu đi lên trước tự mình nâng hai người này dậy, cười nói, “Bản vương gặp rủi ro đến tận đây, nhị vị vẫn khách khí như vậy, không cần giữ lễ tiết với bản vương, mau đứng lên.”
Ân Khôn cùng Mục Phổ nhìn nhau chậm rãi đứng dậy, quần áo Sài Chiêu và Vân Tu dính đầy máu tươi, biết vừa rồi trong rừng nhất định đã xảy ra một phen ác chiến, Ân Khôn mời Sài Chiêu đi vào cổng lớn, gọi Ân Sùng Húc phân phó nói: “Mau sai người chuẩn bị nước nóng cho Vương gia cùng Vân tướng quân tắm rửa thay y phục, buổi trưa thiết yến khoản đãi.”
Ân Sùng Húc gật đầu nói: “Sùng Húc đã sai người đi chuẩn bị, cha cứ yên tâm.”
Đi được mấy bước Ân Sùng Húc liền dừng bước, nghiêng người nhìn Nhạc Hoành, nhìn nàng một lượt nói: “A Hoành… chuyện muội mang thai?”
Nhạc Hoành cười tủm tỉm nói, “Đại ca, A Hoành đã là mẹ rồi. Là con trai.”
“Thật sao?” Ân Sùng Húc vừa mừng vừa sợ, “Đứa bé ở đâu?” Lời còn chưa dứt Ân Sùng Húc đã nhíu chặt mày, “Muội mới sinh không lâu, cần phải nghỉ ngơi nhiều …”
“Đại ca!” Nhạc Hoành ngắt lời nói, “Đồng Nhi ở một nơi rất an toàn, có Thôi thúc chiếu cố, chờ chúng ta hồi kinh dẹp loạn xong, sẽ đi đón Đồng Nhi về.”
“Đồng...” Ân Sùng Húc gật đầu cười, “Tên rất hay...”
Vân Tu thấy hai người này vừa nói vừa cười, vội đi lên ôm vai Ân Sùng Húc, thấp giọng nói: “Đã lâu không gặp, huynh không nhớ ta sao? Ân đại thiếu thật là biết hưởng phúc, cẩm tú tiền đồ không muốn, lại cam nguyện ở lại Ân Gia Bảo vui vẻ cùng thê nhi, Vân Tu có không phục cũng không được.”
Ân Sùng Húc loạng choạng bước đi, cúi đầu không nói thêm gì nữa, Sài Chiêu xoay người liếc nhìn, mỉm cười.
“Là kẻ nào mà lại lớn mật như vậy, cả gan lấy tính mệnh của phu phụ Kỳ vương?” Ân Khôn nghe Sài Chiêu kể xong tức giận nói.
Sài Chiêu cúi đầu nhìn hắc y dính đầy máu trên người, thản nhiên nói: “Kẻ muốn lấy tính mệnh bản vương cũng không ít. Lần nào cũng thất bại nhưng rồi vẫn kéo đến, quả là kiên trì.”
Ân Khôn có chút suy tư nói, “Ân Gia Bảo hùng cứ Tuy Thành, nơi này rất an toàn, vương gia và vương phi cứ ở Ân gia mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, lão phu sẽ sai người hộ tống các vị hồi kinh an toàn.”
Sài Chiêu liếc mắt nhìn Vân Tu vẫn đang thở dốc, lại thấy vẻ mặt Nhạc Hoành cũng mệt mỏi, thương tiếc nói: “Người ngựa đều mệt mỏi, lại tổn hao nhiều thị vệ như vậy... Nhưng chuyện hồi kinh là cấp bách… làm phiền Ân bảo chủ đổi ngựa cho Vân Tu, sáng ngày mai chúng ta liền lên đường.”
“Sáng ngày mai lên đường?” Ân Sùng Húc vội thất thanh la lên, chợt thấy bản thân mình thất thố, bình ổn thấp giọng nói, “Thân thể mấy vị đều không chịu nổi… Hay là ở đây thêm mấy ngày, Sùng Húc sẽ tự mình dẫn người hộ tống các vị về Huy Thành, được không?”
Ân Sùng Húc nhìn Nhạc Hoành, Nhạc Hoành uống một hớp nước nói,
“Đại ca, chuyện lớn trước mắt không thể dở dang. Hôm nay kẻ gian thất thủ, người ở Huy Thành chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin… Hoàng thượng và công chúa … Vẫn ở trong cung không hề hay biết... Chúng ta ở lâu một ngày, bọn họ sẽ gặp thêm hung hiểm.”
Ân Sùng Húc thất vọng nói: “Đã như vậy... Ngày mai trời sáng, ta dẫn người bảo vệ mấy người muội lên đường.”
Mục Dung ôm con trai mới sinh đứng đờ đẫn ở bên ngoài phòng khách, Thành Nhi còn nhỏ khẽ oa một tiếng khóc lên…
Tuy Thành, bờ rừng ngoài Ân Gia Bảo.
“Đại thiếu gia.” Mấy người hầu của Ân Gia Bảo nhìn mặt trời ban mai nói: “Trời mới vừa sáng, sao cậu lại dậy sớm vậy chứ?”
Ân Sùng Húc chậm rãi đến gần ngôi mộ mấy người này mới đắp xong, đôi mắt trầm tĩnh khó nén nổi bi thương, bàn tay giơ ra chạm vào bia mộ, vuốt ve chữ khắc trên đó.
Người đứng đầu nhóm người hầu cung kính nói: “Xây mộ mấy ngày cuối cùng cũng xong, mong rằng đại thiếu gia không chê xấu xí. Hoa Mạn Đà cũng đã trồng ở trong vườn, mùa xuân năm sau, Nhất định là sẽ nở hoa.”
“Rất tốt rồi.” Ân Sùng Húc phất phất tay nói, “Quay về Ân Gia Bảo nghỉ ngơi đi.”
Người hầu đi cách mấy bước liền quay đầu lại nhìn Ân Sùng Húc rồi dần dần biến mất trong rừng rậm.
“Muội muội... Nhạc Hoành chi mộ…” Ân Sùng Húc dựa vào tấm bia đá mới lập, ngồi bệt xuống đất, “A Hoành… muội ở trên trời có phải đang nhìn đại ca…” Ân Sùng Húc buồn bã cười nói, “Muội và Sài thiếu chủ cùng một chỗ, chắc cũng sẽ không bao giờ nhớ đến huynh đâu…”
“Bạch Long! Chạy mau! Đằng trước chính là Ân Gia Bảo! Nhìn thấy đại ca cùng Ân bá bá là sẽ được cứu rồi!”
Ân Sùng Húc ngửa mặt dán chặt vào tấm bia đá lạnh băng, bịt tai nói, “Đại ca phải làm sao đây? A Hoành… A Hoành...”
Mái ngói uy nghi kéo dài của Ân Gia Bảo chìm trong sương mờ, Nhạc Hoành giục ngựa giơ roi cao giọng nói: “Bạch Long, mày hãy chống đỡ, bọn họ có thể sống được hay không đều nhờ vào Ân gia cả.”
“…A Hoành!” Ân Sùng Húc đột nhiên đứng lên, men theo tiếng động xen lẫn tiếng gió thổi nhìn ra xa, “A Hoành… có phải là muội không?”
Tiếng móng ngựa đạp lên lá khô càng lúc càng gần, tiếng lộc cộc như giẫm lên trái tim Ân Sùng Húc, trong tầm mắt, thân ảnh mặc áo vàng kia tựa như từ trong mộng giáng xuống, giống như trước đây.
… “Ân đại ca cứ gọi muội là A Hoành đi.”
“A Hoành...”
Sương mù tan ra, bóng người càng thêm rõ ràng, trên lưng con ngựa trắng ánh mắt Nhạc Hoành cứng cỏi, vẫn thanh lệ như xưa, đợi đến khi Ân Sùng Húc có thể thấy rõ khuôn mặt khắc cốt ghi tâm kia, mặt hắn đã lệ nóng tuôn trào.
“A Hoành.” Ân Sùng Húc chạy qua ngôi mộ mới xây hướng phía Bạch Long cao giọng gọi, “Là muội phải không, A Hoành?”
Tiếng gọi vang vọng khiến bước chân Bạch Long càng nhanh hơn, Nhạc Hoành thấy người tới là Ân Sùng Húc, đôi mắt long lanh lệ nóng tràn mi. Ân Sùng Húc chạy nhanh lên trước ôm lấy đầu Bạch Long, bàn tay nắm chặt tay Nhạc Hoành, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Đại ca...” Nhạc Hoành che miệng gần như tuyệt vọng nghẹn ngào khóc lớn: “Cứu Sài Chiêu, cứu bọn muội với.”
Ở bên bờ sông Hoài, Ân Sùng Húc vô số lần mơ gặp Nhạc Hoành, hắn tự nói với mình, cuộc đời này, nếu là có thể gặp Nhạc Hoành một lần nữa, phải mất tất cả hắn cũng can tâm tình nguyện. Ân Sùng Húc chỉ hy vọng, bàn tay đang nắm chặt này sẽ không bao giờ trượt khỏi tay mình nữa, nữ nhân trên lưng ngựa này, kiếp này không bao giờ… biến mất trước mắt mình nữa…
“Đại ca, hãy giúp bọn muội.” Nhạc Hoành bầm chặt đầu ngón tay vào da thịt Ân Sùng Húc, lắc lắc tay hắn nói, “Sài Chiêu và Vân Tu ở trong rừng… Có người, có người muốn giết bọn muội!”
Trong lúc hoảng hốt, Ân Sùng Húc đột nhiên muốn đưa Nhạc Hoành đi, đưa nàng rời khỏi nơi trần thế hỗn loạn không thôi tranh chấp này, nhưng Ân Sùng Húc vẫn chỉ có thể nắm lấy mười ngón tay lạnh lẽo của Nhạc Hoành, cố sức trấn an: “Có đại ca ở đây, không ai có thể tổn thương đến muội.” Vừa dứt lời, đầu ngón tay đã đưa lên môi, hiệu lệnh cầu cứu đoàn ngựa thồ Ân gia đã vang lên, doạ cho đám chim chóc trong rừng bay tan tác, đuổi theo ánh mặt trời đi xa.
Trong rừng.
“Là hiệu lệnh của đoàn ngựa thồ Ân gia!” Sài Chiêu hổn hển nhẹ nhõm nói: “Nhất định là A Hoành đã bình an đến được Ân Gia Bảo.”
Vô Sương cũng biết hiệu lệnh cầu cứu của đoàn ngựa thồ giang hồ, tức giận rút tiễn ra nhắm thẳng ngực Sài Chiêu bắn đi, Sài Chiêu vung trường kiếm chặt đứt mũi tên bay đến, mảnh mũi tên bay sang một bên trúng vào cổ họng tên thích khách.
Một cước tung ra Sài Chiêu giẫm đoạn tên còn lại vào vũng bùn, từng bước tới gần Vô Sương âm ngoan bất định, mắt xám không hề nao núng đấu trí cùng với ánh mắt thâm sâu của hắn, “Sài gia tuân theo mệnh trời, bất luận ngươi thay kẻ nào làm việc đều chỉ có một con đường là chết.”
Vô Sương hung hăng ném loan nỗ đã mất tên không thể làm gì trong tay xuống đất, rút đoản kiếm muốn đâm thẳng vào Sài Chiêu, chợt nghe tiếng vó ngựa ầm ầm lại gần, cắn răng không cam lòng nói: “Chạy mau!”
Đám người Vô Sương đều có thân thủ nhanh nhẹn, Vô Sương vừa dứt lệnh thì đều đã chạy trốn vào rừng không thấy tăm hơi. Đám người ngựa mai phục ở trạm dịch bốn mắt nhìn nhau không biết nên đi hay ở, chỉ có thể kinh hoảng đứng yên tại chỗ, trong chốc lát đã bị đám ngựa thồ của Ân Gia Bảo vây quanh, tráng sĩ Ân gia đều oai hùng đứng trước gió, tuấn mã dưới thân thở hổn hển tựa như muốn chạy lên giẫm nát đám áp nhân trước mắt.
Người cầm đầu thấy chạy cũng vô vọng, bàn tay mềm nhũn buông binh khí xuống, quỳ rạp trên mặt đất trước người Sài Chiêu, vẻ mặt run sợ nói, “Thiếu chủ... Tha mạng!”
Những người còn lại cũng là ném đao kiếm trong tay, quỳ theo ở phía sau, kêu khóc nói: “Xin thiếu chủ tha mạng!”
Sài Chiêu lạnh lùng quay lưng lại, đè lại vai Vân Tu nói: “Đám người này cho ngươi xử trí.”
“Vân Tu tuân mệnh.”
Vân Tu mới thu lại đoản kiếm dính máu, đoàn ngựa thồ Ân gia đã đồng loạt tránh đường, Ân Sùng Húc chậm rãi bước tới gần, “Còn không mau thay Kỳ Vương điện hạ cùng Vân tướng quân trói đám nghịch tặc này lại, mang về Ân Gia Bảo thẩm vấn, không cho phép chạy thoát.”
“Sài Chiêu!” Nhạc Hoành nhảy khỏi lưng Bạch Long, hai mắt sưng đỏ mang theo tiếng khóc nức nở, “Sài Chiêu!”
Khuôn mặt âm trầm bỗng nhiên lộ vẻ dịu dàng, cũng không quản trước mắt nhiều người, Sài Chiêu đem thê tử âu yếm ôm chặt vào lòng, hung hăng hôn lên tóc nàng không muốn buông ra, “Không sao... Chúng ta đều không sao cả.”
Màn thâm tình này như đâm vào mắt Ân Sùng Húc, hắn muốn giải toả nỗi lòng, lồng ngực lại tràn ngập cay đắng, hắn muốn đi lên kéo Nhạc Hoành ra, nhưng bàn tay nặng tựa ngàn cân, cho dù có nằm mơ cũng không bao giờ… nguyện ý buông tay nữ nhân này ra nữa, nhưng hắn mãi mãi đều không làm được…
Ân Sùng Húc im lặng hít sâu một hơi, hất vạt áo ra quỳ một chân xuống nói: “Suýt chút nữa Sùng Húc đã đến muộn, khiến vương gia lâm vào hiểm cảnh, mong vương gia thứ tội.”
“Sùng Húc nói gì vậy.” Sài Chiêu chật vật buông cánh tay đang ôm Nhạc Hoành ra, đến gần chỗ Ân Sùng Húc đang quỳ, cúi người nắm tay hắn cố bình tĩnh nói: “Bản vương vẫn mạnh khoẻ đứng trước mặt ngươi, Sùng Húc không có tới trễ, Ân Gia Bảo tương trợ bản vương, công lớn như vậy, bản vương luôn khắc ghi trong lòng, không bao giờ quên.”
Ân Sùng Húc đứng dậy, sợ hãi ngẩng đầu nhìn Sài Chiêu – người tưởng rằng đã không còn trên nhân thế này nữa, thấy y thần thái sáng láng vẫng như xưa, ánh mắt mới nhìn mình tràn ngập tinh quang, Ân Sùng Húc vội cụp mi xuống, kính cẩn thuận theo nói: “Vương gia mới lâm vào hiểm cảnh, bây giờ nên về Ân Gia Bảo nhanh cùng Sùng Húc để nghỉ ngơi dưỡng sức, mọi chuyện để tính sau được không?”
“Bản vương sẽ không khách khí gì với Ân Gia Bảo đâu.” Sài Chiêu mỉm cười nói, “Đêm qua thật kinh hồn, quả thực ngàn cân treo sợi tóc, tìm được đường sống trong chỗ chết quả là trời xanh phù hộ. Đã đến cửa Ân Gia Bảo rồi, sao có đạo lý không đi vào chào Ân bảo chủ chứ? Ngồi lại một chút rồi đi cũng không sao.”
“Vương gia, xin mời.” Ân Sùng Húc cung kính mời.
“A Hoành sao rồi?” Sài Chiêu quay lại nhìn Nhạc Hoành, thấy nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần hít hít mũi, cười khẽ đưa tay ra với nàng, “A Hoành, đi theo ta nào.”
Nhạc Hoành dịu ngoan giơ tay ra, Sài Chiêu nắm lấy bàn tay ướt nhẹp của nàng, vỗ vỗ vai Ân Sùng Húc tự nhiên bước đi.
Ân Sùng Húc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người này một lúc lâu không nhúc nhích, mím chặt hai môi, tựa như hắn không dám tin là Sài Chiêu và Nhạc Hoành vẫn còn sống mạnh khoẻ.
“Còn lo lắng gì chứ?” Vân Tu thấy Ân Sùng Húc ngây dại nhìn Nhạc Hoành, cùi tay thúc mạnh vào hắn vội la lên, “Thiếu chủ đã đi rồi, huynh còn ngây ra đó làm gì?”
“Ừm...” Ân Sùng Húc lấy lại tinh thần, “Đi thôi.”
Ân Gia Bảo.
Ngoài cửa Ân Gia Bảo, Ân Khôn, Mục Phổ và cả một đám người đã sớm chờ ở cửa lớn, thấy Sài Chiêu bình an không sao thì lòng cũng nhẹ hẳn đi, vuốt vuốt chòm râu gật đầu lia lịa. Thông gia Mục Phổ ghé sát vào Ân Khôn nói nhỏ: “Như vậy mà Sài Chiêu vẫn có thể sống, đúng là không nghịch được ý trời, không nghịch được ý trời.”
“Gọi là Kỳ vương.” Ân Khôn ho khan nhắc nhở, “Kỳ vương điện hạ!”
Đoàn người cúi đầu, cuối cùng Mục Dung cũng khó nhịn được mà nhón chân lên nhìn, nàng không muốn thấy người kia đi đến Ân gia, tuy bây giờ người đó đã có sứ giả hộ hoa, vẻ mặt yêu thương khó kìm nén của Ân Sùng Húc vẫn bị người bên gối nhìn thấu.
“Ân Khôn/ Mục Phổ, khấu kiến Kỳ vương điện hạ!”
Đám người phía sau cũng vội quỳ gối xuống trước mặt Sài Chiêu, Mục Dung thấy đám người họ Ân đều đồng loạt quỳ xuống, hốt hoảng lùi lại mấy bước, không biết nên né tránh tới chỗ nào mới tốt.
Nhạc Hoành thoáng nhìn thấy vẻ luống cuống của Mục Dung, mỉm cười gật đầu với nàng, Mục Dung thấy nàng như vậy càng luống cuống lắc mình nấp vào sau cây đa, khẽ ôm ngực thở dốc không dám nhìn nàng.
“Ân bảo chủ, Mục đô úy, mau mau đứng lên.” Sài Chiêu đi lên trước tự mình nâng hai người này dậy, cười nói, “Bản vương gặp rủi ro đến tận đây, nhị vị vẫn khách khí như vậy, không cần giữ lễ tiết với bản vương, mau đứng lên.”
Ân Khôn cùng Mục Phổ nhìn nhau chậm rãi đứng dậy, quần áo Sài Chiêu và Vân Tu dính đầy máu tươi, biết vừa rồi trong rừng nhất định đã xảy ra một phen ác chiến, Ân Khôn mời Sài Chiêu đi vào cổng lớn, gọi Ân Sùng Húc phân phó nói: “Mau sai người chuẩn bị nước nóng cho Vương gia cùng Vân tướng quân tắm rửa thay y phục, buổi trưa thiết yến khoản đãi.”
Ân Sùng Húc gật đầu nói: “Sùng Húc đã sai người đi chuẩn bị, cha cứ yên tâm.”
Đi được mấy bước Ân Sùng Húc liền dừng bước, nghiêng người nhìn Nhạc Hoành, nhìn nàng một lượt nói: “A Hoành… chuyện muội mang thai?”
Nhạc Hoành cười tủm tỉm nói, “Đại ca, A Hoành đã là mẹ rồi. Là con trai.”
“Thật sao?” Ân Sùng Húc vừa mừng vừa sợ, “Đứa bé ở đâu?” Lời còn chưa dứt Ân Sùng Húc đã nhíu chặt mày, “Muội mới sinh không lâu, cần phải nghỉ ngơi nhiều …”
“Đại ca!” Nhạc Hoành ngắt lời nói, “Đồng Nhi ở một nơi rất an toàn, có Thôi thúc chiếu cố, chờ chúng ta hồi kinh dẹp loạn xong, sẽ đi đón Đồng Nhi về.”
“Đồng...” Ân Sùng Húc gật đầu cười, “Tên rất hay...”
Vân Tu thấy hai người này vừa nói vừa cười, vội đi lên ôm vai Ân Sùng Húc, thấp giọng nói: “Đã lâu không gặp, huynh không nhớ ta sao? Ân đại thiếu thật là biết hưởng phúc, cẩm tú tiền đồ không muốn, lại cam nguyện ở lại Ân Gia Bảo vui vẻ cùng thê nhi, Vân Tu có không phục cũng không được.”
Ân Sùng Húc loạng choạng bước đi, cúi đầu không nói thêm gì nữa, Sài Chiêu xoay người liếc nhìn, mỉm cười.
“Là kẻ nào mà lại lớn mật như vậy, cả gan lấy tính mệnh của phu phụ Kỳ vương?” Ân Khôn nghe Sài Chiêu kể xong tức giận nói.
Sài Chiêu cúi đầu nhìn hắc y dính đầy máu trên người, thản nhiên nói: “Kẻ muốn lấy tính mệnh bản vương cũng không ít. Lần nào cũng thất bại nhưng rồi vẫn kéo đến, quả là kiên trì.”
Ân Khôn có chút suy tư nói, “Ân Gia Bảo hùng cứ Tuy Thành, nơi này rất an toàn, vương gia và vương phi cứ ở Ân gia mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, lão phu sẽ sai người hộ tống các vị hồi kinh an toàn.”
Sài Chiêu liếc mắt nhìn Vân Tu vẫn đang thở dốc, lại thấy vẻ mặt Nhạc Hoành cũng mệt mỏi, thương tiếc nói: “Người ngựa đều mệt mỏi, lại tổn hao nhiều thị vệ như vậy... Nhưng chuyện hồi kinh là cấp bách… làm phiền Ân bảo chủ đổi ngựa cho Vân Tu, sáng ngày mai chúng ta liền lên đường.”
“Sáng ngày mai lên đường?” Ân Sùng Húc vội thất thanh la lên, chợt thấy bản thân mình thất thố, bình ổn thấp giọng nói, “Thân thể mấy vị đều không chịu nổi… Hay là ở đây thêm mấy ngày, Sùng Húc sẽ tự mình dẫn người hộ tống các vị về Huy Thành, được không?”
Ân Sùng Húc nhìn Nhạc Hoành, Nhạc Hoành uống một hớp nước nói,
“Đại ca, chuyện lớn trước mắt không thể dở dang. Hôm nay kẻ gian thất thủ, người ở Huy Thành chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin… Hoàng thượng và công chúa … Vẫn ở trong cung không hề hay biết... Chúng ta ở lâu một ngày, bọn họ sẽ gặp thêm hung hiểm.”
Ân Sùng Húc thất vọng nói: “Đã như vậy... Ngày mai trời sáng, ta dẫn người bảo vệ mấy người muội lên đường.”
Mục Dung ôm con trai mới sinh đứng đờ đẫn ở bên ngoài phòng khách, Thành Nhi còn nhỏ khẽ oa một tiếng khóc lên…