Chương 29: Hậu duệ hầu môn
Nhạc Hoành lớn mắt nói: “Cô … Cô là nữ nhi sao?”
Vân Tu cười phì một tiếng, trái cây trong miệng bắn tung ra đất.
Tô Tinh Trúc tức tối nhìn Nhạc Hoành nói: “Thị vệ phủ Tĩnh quốc công nhà cô đều có bộ dáng như ta sao?”
Lời vừa nói ra, không đợi Nhạc Hoành phát ra tiếng, sắc mặt Sài Chiêu đã biến đổi, tay khẽ gõ bàn trà nói: “Tô tiểu thư tới Sài vương phủ làm khách không sai, nhưng lại ăn mặc như một nam tử, khiến người khác không nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì, tiếp đón chậm trễ cũng phải. Mời ngồi xuống nói chuyện.”
Thấy sắc mặt nổi giận của Sài Chiêu, Lý Trọng Nguyên vội vàng tiến lên. “Tô tiểu thư, xin mời..”
Tô Tinh Trúc vẫn không nhúc nhích, mắt phượng đầy vẻ khiêu khích nhìn Nhạc Hoành, như là đang đợi nàng tiếp đón mình vậy.
Vẻ mặt Nhạc Hoành cũng không chút cáu giận, ung dung đi đến bên cạnh Sài Chiêu, Sài Chiêu tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, đôi mắt xám tràn đầy dịu dàng.
“Tinh Trúc, con còn ngại chưa đủ loạn sao hả?” Tô Thuỵ Thuyên hắng giọng. “Cha đến Vân đô là có việc quan trọng, một nữ nhi như con lại cố tình đòi đi theo xem náo nhiệt, thật sự là mất hết thể diện của phủ Thái uý, còn không mau ngồi xuống.”
Tô Tinh Trúc khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Nhạc Hoành vẫn đang im lặng, vén gọn mái tóc lên vai, cho dù chỉ ngồi trên ghế gỗ lim thì tư thái quý nữ cũng không chút biến đổi.
“Tô tiểu thư luôn thích làm theo ý mình, Thái uý đại nhân cũng không nên cản.” Sài Dật dịu giọng hoà giải. “Mấy ngày tới bổn vương cũng sẽ tiến kinh diện kiến thánh thượng.”
“Thế sao?” Tô Thuỵ Thuyên hoài nghi nói: “Sài Vương gia có đại sự muốn tấu lên thánh thượng sao?”
Sài Dật không đáp lại, Sài Chiêu thổi thổi hơi nóng của tách trà, sau lại lấy trái cây bỏ vào tay Nhạc Hoành, vẻ dịu dàng thắm thiết trong đáy mắt bị Tô Tinh Trúc ngồi đối diện thu hết vào tầm mắt, tự nhiên dâng lên cỗ ghen tuông.
“Nghe nói...” Tô Thụy Thuyên do dự một lát nói. “Quân đội Sài gia vẫn còn tập kết ở biên quan chưa di tản, triều đình có người nghị luận, nói sài Vương gia có ý định công Lương?”
Sài Dật đáp lời: “Theo như ý của Tô thái uý, giang sơn Lương quốc có thể công được không?”
“Chuyện này…” Tô Thuỵ Thuyên do dự không nói.
“Đương nhiên có thể công.” Tô Tinh Trúc dõng giạc nói: “Đại Chu ta đánh lui Sở Vương Kỷ Minh, đúng là tiếng trống gióng lên cổ vũ tinh thần quân sĩ thêm hăng hái, cho nên có thể nhân cơ hội này đánh Lương Quốc.”
“Tinh Trúc, ở đây có chỗ cho con nói chuyện hả?” Tô Thuỵ Thuyên cả giận nói.
“Thật ra Tô tiểu thư nói rất có lý.” Sài Dật gật đầu nói.
“Không thể nào.” Tô Thuỵ Thuyên lộ vẻ khó xử: “Lại chiến tranh, quốc khố trống rỗng, cho dù quân đội Sài gia có anh dũng thiện chiến, cũng sẽ tổn hại không ít. Thiếu Đế đăng cơ chưa lâu, ngôi vị chưa ổn không thích hợp háo chiến. Lại nói đến Lương quốc binh lực dồi dào, tính sơ sơ cũng có hơn mười vạn quân, đây chính là lấy đá chọi đá, chỉ sợ Đại Chu ta có muốn công cũng không nổi..”
“Tô Thái úy thật sự là hiền đức.” Sài Tịnh cười nói: “Chuyện đáng lo cũng chỉ là đời sống con dân Đại Chu ta khổ cực, nếu như lương thảo đã có người chia sẻ, vậy chúng ta có chiếm được lợi thế không?”
“Ý của quận chúa là?” Tô Thuỵ Thuyên nhìn về phía Sài Tịnh. “Có thể nói cụ thể ra không?”
Sài Tịnh cũng không nói thêm, mắt hạnh nhìn về Sài Chiêu vẫn im lặng không nói lời nào. Sài Chiêu bóc vỏ trái quýt, đưa một múi vào miệng, bình thản nói: “Quýt đặc sản của Đại Chu cũng không có được vị ngọt như quýt Tuy Thành, lần sau bảo người mang một ít đến dâng lên cho thúc thúc và quận chúa nếm thử.”
“Tuy Thành!?” Tô Thụy Thuyên cả Kinh. “Có phải Tuy thành nơi mà vẫn chưa có ai quản lý không? Sài tướng quân được Ân Gia Bảo tương trợ sao?”
Tô Tinh Trúc khó có thể rời mắt khỏi Sài Chiêu. Ngày xưa nàng chưa bao giờ để nam tử này vào trong mắt, không biết từ khi nào đã trở thành châu báu, mỗi một cử chỉ lời nói đều tràn đầy khí phách, đôi mắt xám lạnh thấu xương bình tĩnh như đáy hồ sâu, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến lòng run rẩy.
Thấy không có người ủng hộ mình, Tô Thuỵ Thuyên lẩm bẩm: “Ân gia ở Tuy Thành gia tài bạc triệu, quy tụ hào kiệt tám phương, nghe nói Sở Vương Kỷ Minh sau khi bại trận cũng đã từng đi tìm Ân gia, nhưng bị từ chối… Sài tướng quân làm thế nào mà thuyết phục được Ân gia?”
Vân Tu nhịn không được nói: “Ai cũng biết thiếu chủ nhà chúng tôi hùng tài thao lược, cần gì phải thuyết phục. Cha con Ân gia chỉ mong dựa vào cây đại thụ Sài gia còn không được ý chứ…”
“Vân Tu.” Lý Trọng Nguyên vội la lên. “Lắm chuyện.”
Vân Tu nhếch mép, khoanh tay đứng im.
“Thực sự đã được Ân gia ở Tuy Thành tương trợ.” Tô Thuỵ Thuyên sợ hãi nói: “Sài tướng quân thật sự có thuật thông thiên a.”
“Nếu như tấu chuyện công Lương trên triều nhất định nhiều người phản đối.” Sài Dật buồn bã nói. “Nếu biết có Ân Gia Bảo ở Tuy Thành tương trợ, Tô thái uý nói xem, chúng thần trên triều sẽ quyết định thế nào?”
“Chuyện này tất nhiên… tiếng phản đối sẽ bớt đi rất nhiều.” Tô Thuỵ Thuyên nói: “Sài vương gia cũng biết tiên đế băng hà chưa lâu, Thiếu Đế đăng cơ vốn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, cận thần phụ tá lại rất bảo thủ, có thể thủ được Vân Đô bảo hộ kinh thành đã khiến họ nơm lớp lo sợ, lại bảo họ chuẩn bị tấn công Lương Quốc … Không có bảy tám phần nắm chắc, quả là nói dễ hơn làm.”
“Loạn thế liều lĩnh một chút, không phải là chuyện xấu gì.” Sài Chiêu nuốt múi quýt cuối cùng xuống, phủi phủi tay nói. “Ai cũng biết Kỷ Minh cuồng vọng hiếu chiến, một mạch diệt Yến Quốc và Tấn Quốc, đúng là rất mạnh. Nhưng có đôi khi, phải xem vận số nữa.”
Sài Dật gật đầu nói: “Cuối tháng bổn vương cùng A Chiêu sẽ vào cung thuyết phục thánh thượng, lãnh binh công Lương, không thể chần chừ nữa. Đến lúc đó mong rằng Tô Thái úy ở trước mặt thánh thượng có thể khuyên bảo vài lời, ra mặt giúp thúc cháu chúng tôi thành công.”
“Chuyện này… là đương nhiên.” Tô Thuỵ Thuyên vội tiếp lời: “Thần tử trên triều đều là kẻ gió chiều nào theo chiều đó, chỉ cần Sài vương gia và tướng quân mạnh thế, thánh thượng chấp nhận phát binh là chuyện không khó.”
“Vậy làm phiền Tô Thái úy rồi.” Sài Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt trấn định đảo qua Tô Tinh Trúc đang nhìn mình chằm chằm, làm như không nhìn thấy.
“Tinh Trúc nghe nói...” Tô Tinh Trúc đảo mắt nhìn Nhạc Hoành. “Nhạc tiểu thư vốn là con nhà võ tướng, tài bắn cung danh chấn thiên hạ, không biết khi Kỷ Minh công thành, Nhạc tiểu thư có cùng chống địch… lại làm cách gì mới có thể bảo toàn tính mạng của bản thân?”
Con ngươi Nhạc Hoành tối lại, nhìn Sài Chiêu đang sắp nổi giận khẽ lắc đầu, vẫn bình tĩnh đáp lại. “Có lẽ là mệnh chưa tận, cũng có thể nói là tham sống sợ chết, khiến Tô tiểu thư chê cười rồi.”
Sài Dật ngồi ngay ngắn nhìn Nhạc Hoành gằn từng tiếng chậm rãi nói, đáy lòng cũng thầm khen ngợi nàng không quan tâm hơn thua.
Tô Tinh Trúc nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, ngược lại khiến bản thân mình rơi vào thế hạ phong, cắn môi không nói nữa.
Khi hai cha con Tô gia rời đi, bất ngờ Sài Chiêu lại tự mình đưa tiễn bọn họ, đi sóng vai với Tô Tinh Trúc, ánh mắt lạnh lùng.
“Sài Thiếu chủ...” Tô Tinh Trúc nhịn không được giương mắt lớn nói. “Huynh thật sự không nhận ra ta sao? Hay là huynh không muốn nhận ra ta? Tiệc chiêu đãi của tiên đế chúng ta đã từng gặp mặt.”
“Chỉ gặp một lần.” Sài Chiêu bâng quơ nói: “Không nhận ra cũng không có gì lạ, tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”
“Một lần đó ta lại đã nhớ không quên.” Tô Tinh Trúc kiên trì nói. “Sài thiếu chủ nói lòng khó quên thê tử đã mất, tạm thời không có ý niệm tái hôn… Những lời này, làm cho Tinh Trúc nhớ mãi đến nay, ngày ngày khâm phục hiện giờ còn có nam nhân thâm tình như vậy. Mà Sài thiếu chủ hiện nay đã đem Tinh Trúc quên sạch sẽ sao?”
“A Hành ở trong lòng ta, sao có thể quên được.” Sài Chiêu lạnh lùng buông một câu xong không nói nữa.
Tô Tinh Trúc cong môi lên, sau không cam lòng chậm rãi khép lại.
Khi Tô Tinh Trúc bước ra cánh cửa, thanh âm khàn khàn của Sài Chiêu lại vang lên: “Còn muốn nói thêm một tiếng với Tô tiểu thư, A Hoành đã là thê tử của ta, về sau tiểu thư nên gọi nàng là Sài phu nhân mới phải. Chuyện Nhạc gia hi sinh cho tổ quốc cũng không nên nhắc đến trước mặt A Hoành nữa, không nên làm nàng thêm đau lòng. Sài Chiêu cảm ơn tiểu thư trước.” Nói xong không đợi Tô Tinh Trúc trả lời, Sài Chiêu đã muốn xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng kiên định kia, Tô Tinh Trúc tựa như nghe thấy tiếng trái tim mình run rẩy.
Nhạc Hoành lớn mắt nói: “Cô … Cô là nữ nhi sao?”
Vân Tu cười phì một tiếng, trái cây trong miệng bắn tung ra đất.
Tô Tinh Trúc tức tối nhìn Nhạc Hoành nói: “Thị vệ phủ Tĩnh quốc công nhà cô đều có bộ dáng như ta sao?”
Lời vừa nói ra, không đợi Nhạc Hoành phát ra tiếng, sắc mặt Sài Chiêu đã biến đổi, tay khẽ gõ bàn trà nói: “Tô tiểu thư tới Sài vương phủ làm khách không sai, nhưng lại ăn mặc như một nam tử, khiến người khác không nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì, tiếp đón chậm trễ cũng phải. Mời ngồi xuống nói chuyện.”
Thấy sắc mặt nổi giận của Sài Chiêu, Lý Trọng Nguyên vội vàng tiến lên. “Tô tiểu thư, xin mời..”
Tô Tinh Trúc vẫn không nhúc nhích, mắt phượng đầy vẻ khiêu khích nhìn Nhạc Hoành, như là đang đợi nàng tiếp đón mình vậy.
Vẻ mặt Nhạc Hoành cũng không chút cáu giận, ung dung đi đến bên cạnh Sài Chiêu, Sài Chiêu tự nhiên nắm lấy cổ tay nàng, đôi mắt xám tràn đầy dịu dàng.
“Tinh Trúc, con còn ngại chưa đủ loạn sao hả?” Tô Thuỵ Thuyên hắng giọng. “Cha đến Vân đô là có việc quan trọng, một nữ nhi như con lại cố tình đòi đi theo xem náo nhiệt, thật sự là mất hết thể diện của phủ Thái uý, còn không mau ngồi xuống.”
Tô Tinh Trúc khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Nhạc Hoành vẫn đang im lặng, vén gọn mái tóc lên vai, cho dù chỉ ngồi trên ghế gỗ lim thì tư thái quý nữ cũng không chút biến đổi.
“Tô tiểu thư luôn thích làm theo ý mình, Thái uý đại nhân cũng không nên cản.” Sài Dật dịu giọng hoà giải. “Mấy ngày tới bổn vương cũng sẽ tiến kinh diện kiến thánh thượng.”
“Thế sao?” Tô Thuỵ Thuyên hoài nghi nói: “Sài Vương gia có đại sự muốn tấu lên thánh thượng sao?”
Sài Dật không đáp lại, Sài Chiêu thổi thổi hơi nóng của tách trà, sau lại lấy trái cây bỏ vào tay Nhạc Hoành, vẻ dịu dàng thắm thiết trong đáy mắt bị Tô Tinh Trúc ngồi đối diện thu hết vào tầm mắt, tự nhiên dâng lên cỗ ghen tuông.
“Nghe nói...” Tô Thụy Thuyên do dự một lát nói. “Quân đội Sài gia vẫn còn tập kết ở biên quan chưa di tản, triều đình có người nghị luận, nói sài Vương gia có ý định công Lương?”
Sài Dật đáp lời: “Theo như ý của Tô thái uý, giang sơn Lương quốc có thể công được không?”
“Chuyện này…” Tô Thuỵ Thuyên do dự không nói.
“Đương nhiên có thể công.” Tô Tinh Trúc dõng giạc nói: “Đại Chu ta đánh lui Sở Vương Kỷ Minh, đúng là tiếng trống gióng lên cổ vũ tinh thần quân sĩ thêm hăng hái, cho nên có thể nhân cơ hội này đánh Lương Quốc.”
“Tinh Trúc, ở đây có chỗ cho con nói chuyện hả?” Tô Thuỵ Thuyên cả giận nói.
“Thật ra Tô tiểu thư nói rất có lý.” Sài Dật gật đầu nói.
“Không thể nào.” Tô Thuỵ Thuyên lộ vẻ khó xử: “Lại chiến tranh, quốc khố trống rỗng, cho dù quân đội Sài gia có anh dũng thiện chiến, cũng sẽ tổn hại không ít. Thiếu Đế đăng cơ chưa lâu, ngôi vị chưa ổn không thích hợp háo chiến. Lại nói đến Lương quốc binh lực dồi dào, tính sơ sơ cũng có hơn mười vạn quân, đây chính là lấy đá chọi đá, chỉ sợ Đại Chu ta có muốn công cũng không nổi..”
“Tô Thái úy thật sự là hiền đức.” Sài Tịnh cười nói: “Chuyện đáng lo cũng chỉ là đời sống con dân Đại Chu ta khổ cực, nếu như lương thảo đã có người chia sẻ, vậy chúng ta có chiếm được lợi thế không?”
“Ý của quận chúa là?” Tô Thuỵ Thuyên nhìn về phía Sài Tịnh. “Có thể nói cụ thể ra không?”
Sài Tịnh cũng không nói thêm, mắt hạnh nhìn về Sài Chiêu vẫn im lặng không nói lời nào. Sài Chiêu bóc vỏ trái quýt, đưa một múi vào miệng, bình thản nói: “Quýt đặc sản của Đại Chu cũng không có được vị ngọt như quýt Tuy Thành, lần sau bảo người mang một ít đến dâng lên cho thúc thúc và quận chúa nếm thử.”
“Tuy Thành!?” Tô Thụy Thuyên cả Kinh. “Có phải Tuy thành nơi mà vẫn chưa có ai quản lý không? Sài tướng quân được Ân Gia Bảo tương trợ sao?”
Tô Tinh Trúc khó có thể rời mắt khỏi Sài Chiêu. Ngày xưa nàng chưa bao giờ để nam tử này vào trong mắt, không biết từ khi nào đã trở thành châu báu, mỗi một cử chỉ lời nói đều tràn đầy khí phách, đôi mắt xám lạnh thấu xương bình tĩnh như đáy hồ sâu, chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến lòng run rẩy.
Thấy không có người ủng hộ mình, Tô Thuỵ Thuyên lẩm bẩm: “Ân gia ở Tuy Thành gia tài bạc triệu, quy tụ hào kiệt tám phương, nghe nói Sở Vương Kỷ Minh sau khi bại trận cũng đã từng đi tìm Ân gia, nhưng bị từ chối… Sài tướng quân làm thế nào mà thuyết phục được Ân gia?”
Vân Tu nhịn không được nói: “Ai cũng biết thiếu chủ nhà chúng tôi hùng tài thao lược, cần gì phải thuyết phục. Cha con Ân gia chỉ mong dựa vào cây đại thụ Sài gia còn không được ý chứ…”
“Vân Tu.” Lý Trọng Nguyên vội la lên. “Lắm chuyện.”
Vân Tu nhếch mép, khoanh tay đứng im.
“Thực sự đã được Ân gia ở Tuy Thành tương trợ.” Tô Thuỵ Thuyên sợ hãi nói: “Sài tướng quân thật sự có thuật thông thiên a.”
“Nếu như tấu chuyện công Lương trên triều nhất định nhiều người phản đối.” Sài Dật buồn bã nói. “Nếu biết có Ân Gia Bảo ở Tuy Thành tương trợ, Tô thái uý nói xem, chúng thần trên triều sẽ quyết định thế nào?”
“Chuyện này tất nhiên… tiếng phản đối sẽ bớt đi rất nhiều.” Tô Thuỵ Thuyên nói: “Sài vương gia cũng biết tiên đế băng hà chưa lâu, Thiếu Đế đăng cơ vốn chỉ là đứa trẻ mười tuổi, cận thần phụ tá lại rất bảo thủ, có thể thủ được Vân Đô bảo hộ kinh thành đã khiến họ nơm lớp lo sợ, lại bảo họ chuẩn bị tấn công Lương Quốc … Không có bảy tám phần nắm chắc, quả là nói dễ hơn làm.”
“Loạn thế liều lĩnh một chút, không phải là chuyện xấu gì.” Sài Chiêu nuốt múi quýt cuối cùng xuống, phủi phủi tay nói. “Ai cũng biết Kỷ Minh cuồng vọng hiếu chiến, một mạch diệt Yến Quốc và Tấn Quốc, đúng là rất mạnh. Nhưng có đôi khi, phải xem vận số nữa.”
Sài Dật gật đầu nói: “Cuối tháng bổn vương cùng A Chiêu sẽ vào cung thuyết phục thánh thượng, lãnh binh công Lương, không thể chần chừ nữa. Đến lúc đó mong rằng Tô Thái úy ở trước mặt thánh thượng có thể khuyên bảo vài lời, ra mặt giúp thúc cháu chúng tôi thành công.”
“Chuyện này… là đương nhiên.” Tô Thuỵ Thuyên vội tiếp lời: “Thần tử trên triều đều là kẻ gió chiều nào theo chiều đó, chỉ cần Sài vương gia và tướng quân mạnh thế, thánh thượng chấp nhận phát binh là chuyện không khó.”
“Vậy làm phiền Tô Thái úy rồi.” Sài Chiêu khẽ gật đầu, ánh mắt trấn định đảo qua Tô Tinh Trúc đang nhìn mình chằm chằm, làm như không nhìn thấy.
“Tinh Trúc nghe nói...” Tô Tinh Trúc đảo mắt nhìn Nhạc Hoành. “Nhạc tiểu thư vốn là con nhà võ tướng, tài bắn cung danh chấn thiên hạ, không biết khi Kỷ Minh công thành, Nhạc tiểu thư có cùng chống địch… lại làm cách gì mới có thể bảo toàn tính mạng của bản thân?”
Con ngươi Nhạc Hoành tối lại, nhìn Sài Chiêu đang sắp nổi giận khẽ lắc đầu, vẫn bình tĩnh đáp lại. “Có lẽ là mệnh chưa tận, cũng có thể nói là tham sống sợ chết, khiến Tô tiểu thư chê cười rồi.”
Sài Dật ngồi ngay ngắn nhìn Nhạc Hoành gằn từng tiếng chậm rãi nói, đáy lòng cũng thầm khen ngợi nàng không quan tâm hơn thua.
Tô Tinh Trúc nhất thời không biết phải nói tiếp thế nào, ngược lại khiến bản thân mình rơi vào thế hạ phong, cắn môi không nói nữa.
Khi hai cha con Tô gia rời đi, bất ngờ Sài Chiêu lại tự mình đưa tiễn bọn họ, đi sóng vai với Tô Tinh Trúc, ánh mắt lạnh lùng.
“Sài Thiếu chủ...” Tô Tinh Trúc nhịn không được giương mắt lớn nói. “Huynh thật sự không nhận ra ta sao? Hay là huynh không muốn nhận ra ta? Tiệc chiêu đãi của tiên đế chúng ta đã từng gặp mặt.”
“Chỉ gặp một lần.” Sài Chiêu bâng quơ nói: “Không nhận ra cũng không có gì lạ, tiểu thư nghĩ nhiều rồi.”
“Một lần đó ta lại đã nhớ không quên.” Tô Tinh Trúc kiên trì nói. “Sài thiếu chủ nói lòng khó quên thê tử đã mất, tạm thời không có ý niệm tái hôn… Những lời này, làm cho Tinh Trúc nhớ mãi đến nay, ngày ngày khâm phục hiện giờ còn có nam nhân thâm tình như vậy. Mà Sài thiếu chủ hiện nay đã đem Tinh Trúc quên sạch sẽ sao?”
“A Hành ở trong lòng ta, sao có thể quên được.” Sài Chiêu lạnh lùng buông một câu xong không nói nữa.
Tô Tinh Trúc cong môi lên, sau không cam lòng chậm rãi khép lại.
Khi Tô Tinh Trúc bước ra cánh cửa, thanh âm khàn khàn của Sài Chiêu lại vang lên: “Còn muốn nói thêm một tiếng với Tô tiểu thư, A Hoành đã là thê tử của ta, về sau tiểu thư nên gọi nàng là Sài phu nhân mới phải. Chuyện Nhạc gia hi sinh cho tổ quốc cũng không nên nhắc đến trước mặt A Hoành nữa, không nên làm nàng thêm đau lòng. Sài Chiêu cảm ơn tiểu thư trước.” Nói xong không đợi Tô Tinh Trúc trả lời, Sài Chiêu đã muốn xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng kiên định kia, Tô Tinh Trúc tựa như nghe thấy tiếng trái tim mình run rẩy.