Chương 38: Mê đắm
Ân Sùng Quyết ở bên trong chợt đứng dậy, rảo bước ra ngoài vui mừng nói: “Sài thiếu chủ, đã lâu không gặp!”
Nghe được thanh âm nhiệt tình vô cùng quen thuộc này, trong nhất thời ý cười cứng đờ trên khóe môi Nhạc Hành, ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn quen thuộc nhiều năm lại có cảm giác như xa lạ chẳng hề quen biết.
“Nhị ca cũng đến rồi à.” Nhạc Hoành bình tĩnh nói.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết cũng cười nói rất tự nhiên: “Đã lâu không được gặp A Hoành rồi, chớp mắt mà muội và Sài thiếu chủ đã đại hôn, nhìn sắc mặt hồng hào vui vẻ của muội, chắc chắn thiếu chủ rất tốt với muội.”
Sài Chiêu cụp mắt nhìn Nhạc Hoành, nói nhỏ: “Sao lại bỏ áo khoác đâu mất tiêu rồi. Sau khi mặt trời lặn, Huy Thành rất lạnh, coi chừng bị cảm lạnh đấy.”
Nhạc Hoành giơ tay áo lên, đưa đến trước mặt Sài Chiêu. “Chàng nhìn xem, bị ngộp nên toát cả mồ hôi rồi này.”
Sài Chiêu lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, sau đó nắm cổ tay Nhạc Hoành, nói với Ân Sùng Húc: “Nha đầu ương bướng này thật là khó trị.”
Nhìn thấy vẻ yêu thương chiều chuộng mà Sài Chiêu dành cho Nhạc Hoành, Ân Sùng Húc cũng cảm thấy được an ủi. Hắn cười khẽ, nói: “A Hoành được Sài thiếu chủ chiếu cố như thế, người làm đại ca như ta cũng vui thay cho muội ấy.”
“Đi thôi, vào trong nhà nói chuyện.” Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành vào trong phòng khách. Làn váy của Nhạc Hoành lướt nhẹ qua chiếc áo gấm của Ân Sùng Quyết nhưng không ai mảy may nhìn lại.
Thấy đệ đệ ngẩn người, Ân Sùng Húc chọt vào cánh tay hắn, nói: “Còn ngây người ra đó làm gì, vào nhà thôi.”
Ân Sùng Quyết liếc mắt nhìn, thấy bóng dáng vô cùng thân mật của Nhạc Hoành và Sài Chiêu, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót và không cam tâm.
“Thì ra mọi người ở lại trong phủ thái úy.” Ân Sùng Húc châm trà cho Sài Chiêu.
Sài Chiêu nhìn lướt qua những vật dụng đơn sơ trong dịch quán, gật đầu nói: “Thịnh tình khó mà từ chối, chi bằng… hai người các ngươi cũng đến phủ thái úy? Thúc phụ đã sớm muốn gặp hai người, Tô thái úy mà nhìn thấy hai vị thiếu gia nổi tiếng của Ân Gia Bảo thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Hai huynh đệ tôi đến phủ thái úy?” Đôi mày kiếm của Ân Sùng Húc khẽ nhúc nhích. “Có vẻ không tiện cho lắm. Nơi này cũng rất tốt.”
“Phủ thái úy càng tốt.” Sài Chiêu lắc nhẹ chén trà trên tay. “Trà nước chắc chắn cũng sẽ ngon hơn ở đây nhiều. Hai người là nhân vật quan trọng, lại đi đường vất vả, đương nhiên là xứng đáng được ở trong phủ thái úy. Cứ quyết định thế đi, thu dọn đồ đạc, đi với ta và A Hoành. Ngươi không biết thúc phụ muốn gặp người của Ân Gia Bảo thế nào đâu.”
Thấy đại ca còn có vẻ chần chừ, Ân Sùng Quyết tranh nói: “Đại ca, cha cũng muốn chúng ta sớm diện kiến Sài vương gia, nay ở cùng một chỗ cũng tiện bàn công việc. Đệ cảm thấy cũng ổn.”
“Vậy thì…” Ân Sùng Húc vẫn còn chút do dự. “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”
Mấy người tán gẫu một chặp rồi khởi hành về phủ thái úy. Sài Chiêu cầm chiếc áo lông chồn gác trên lưng Bạch Long xuống, ung dung khoác lên người Nhạc Hoành, hành động cột hai vạt áo lại rất dịu dàng. Nhạc Hoành cũng không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn phu quân thì lại đang mỉm cười, đôi môi đang mím lại kia hiện lên vẻ đắc ý.
“Đi thôi.” Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành còn chút ngẩn ngơ nên kéo tay nàng, tay kia thì kéo dây cương dắt Bạch Long đi. “Thúc phụ đang đợi chúng ta trở về.”
Ân Sùng Húc nhìn vẻ thân mật ân ái của hai người, sau đó đưa mắt nhìn đệ đệ mình. Trên mặt Ân Sùng Quyết cũng không có vẻ gì là mất mát hay hối tiếc, thậm chí còn thản nhiên sai tùy tùng thu dọn đồ đạc.
Trên đường đến phủ thái úy, Ân Sùng Quyết nhìn màn đêm vừa lên đèn rực rỡ của Huy Thành, trong mắt không có vẻ gì là tò mò vì lần đầu đến Huy Thành, thậm chí bộ dáng còn rất ung dung.
Sài Chiêu dắt ngựa, nhìn trái nhìn phải, lơ đãng nói: “Huy Thành tuy là kinh đô nhưng thoạt nhìn thì cũng chẳng hơn gì Tuy Thành của Ân Gia Bảo. Thành thị thế này, chắc Ân nhị thiếu gia cũng cảm thấy rất bình thường.”
Ân Sùng Quyết lắc đầu nói: “Thứ kinh đô có chính là tập trung vương khí, đây là thứ mà Tuy Thành không cách nào sánh được, Tuy Thành còn kém xa lắm.”
Ngừng một hơi, Ân Sùng Quyết lại nói: “Sài thiếu chủ, từ bây giờ ngài đừng gọi tôi và đại ca là thiếu gia của Ân gia gì nữa. Nếu chúng tôi đã đi theo ngài thì chính là thuộc hạ của ngài, ngài gọi tôi Sùng Quyết là được.”
“Sùng Quyết?” Sài Chiêu gọi khẽ một tiếng. “Như thế nghe sẽ thân thiết hơn. Ta nhớ rồi.”
Phủ thái úy.
Sài Dật vuốt râu, nhìn hai chàng trai đứng trước mặt mình. Đại ca Ân Sùng Húc anh tuấn khôi ngô, thần thái chính trực lương thiện, phong thái ung dung tao nhã, vừa nhìn là biết con em nhà thế gia. Đệ Đệ Ân Sùng Quyết có đôi mi dày và rậm, đôi mắt đen sáng ngời, dáng người hiên ngang ngạo nghễ, thần thái nhìn có vẻ hoạt bát cởi mở nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ sâu xa khó lường khiến người đã trải đời như Sài Dật cũng không dám xem thường.
Sài Dật nhìn họ một lúc lâu mà không nói tiếng nào, lòng thầm tán thưởng hai đứa con trai của Ân Khôn quả không phải là hạng tầm thường.
“Bản vương rất thích thiếu niên anh hùng. Hai đứa con trai của Ân gia này thật là ưu tú, rất tốt!” Sài Dật cười to, đứng lên, không ngừng tặc lưỡi khen ngợi. “A Chiêu may mắn được kết bạn với Ân Gia Bảo, đó là vinh hạnh của Sài gia ta.”
“Vương gia quá khen rồi.” Ân Sùng Húc khiêm tốn nói: “Tôi và đệ đệ bao năm nay chỉ là kẻ tầm thường, nào có khí khái ngút trời của kẻ tranh giành thiên hạ như Sài thiếu chủ, ngài ấy mới đúng là anh hùng thật sự.”
Sài Dật thấy ngôn hành cử chỉ của Ân Sùng Húc cũng rất khéo léo thì rất vui mừng.
Tô Thụy Thuyên ngồi bên cạnh đứa mắt quan sát hai huynh đệ họ Ân rồi hỏi: “Hai vị là anh hùng giữa thời bạt giếm tranh thiên hạ, là nam tử hán khó tìm trên thế gian, không biết đã thành gia hay chưa?”
Ân Sùng Húc mỉm cười nói: “Sùng Húc đã thành thân được nửa năm, lấy con gái của Mục gia ở Tuy Thành. Đệ đệ Sùng Húc vẫn chưa thành hôn.”
“Ồ…” Tô Thụy Thuyên ra chiều ngẫm nghĩ, vuốt râu không nói gì nữa.
Nhạc Hoành đứng ngoài cửa, ngậm lọn tóc của mình, cụp mắt nhìn chân, không biết đang nghĩ gì.
“Trong phủ náo nhiệt như thế, thật là nhiều khách đến!”
Ngoài sân có tiếng cười giòn giã. “Để Tinh Trúc xem xem là những ai đến thăm.”
Huynh đệ họ Ân nghe tiếng nên quay đầu lại nhìn. Tô Tinh Trúc tươi cười bước đến gần, thấy có hai chàng trai xa lạ đang nhìn mình thì mím môi rồi cười một cái, cúi đầu sửa sang lại làn váy, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn hai người, đôi má đào cũng thoáng ửng hồng.
“Đều chưa từng gặp.” Tô Tinh Trúc mỉm cười nói: “Ai giới thiệu với ta đi. Sài phu nhân, chi bằng cô giới thiệu cho Tinh Trúc được không?”
Nhạc Hoành cũng không né tránh, chỉ vào hai người, cởi mở nói “Hai vị này là thiếu gia của Ân Gia Bảo. Huynh ấy là đại ca Ân Sùng Húc, kia là đệ đệ Ân Sùng Quyết.”
“Người của Ân gia?” Tô Tinh Trúc không có vẻ gì là ngạc nhiên, sóng mắt khẽ đong đưa. “Thảo nào mà tướng mạo phi phàm như thế, thật là thất kính. Tinh Trúc đến vội vàng, mong hai vị thiếu gia đừng chê cười.”
Ân Sùng Húc gật đầu chào nàng ta rồi không nói gì, Ân Sùng Quyết khẽ nhếch môi cười một cái rồi quay người đi không nhìn nàng ta.
Tô Tinh Trúc bỗng cảm thấy hụt hẫng không vui, hậm hực bước tới bên cạnh cha mình, thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ nên không nói nhiều.
Thấy không còn sớm, Sài Dật cũng có vẻ mệt mỏi, Tô Thụy Thuyên vội vàng gọi quản gia dẫn mọi người đi nghỉ ngơi. Tô Tinh Trúc đi sát theo sau huynh đệ họ Ân, cụp mắt nói khẽ. “Tinh Trúc dẫn hai vị đi nghỉ ngơi…”
Ân Sùng Quyết ho nhẹ một tiếng. “Tô tiểu thư, dù sao thì cũng phải đợi vương gia nghỉ ngơi trước đã, hai huynh đệ bọn ta… vội gì chứ?”
Tô Tinh Trúc có vẻ bối rối, đôi mắt phượng thoát hiện lên vẻ buồn bực. “Vậy thì vất vả cho hai vị rồi.” Nói xong thì phất tay áo, nhích sang một bên.
Được dẫn đến khu nhà riêng trong phủ thái úy, thấy người hầu đã lui xuống, Ân Sùng Húc mới thở phào một hơi, vén áo ngồi xuống, rót chén trà, thoải mái nhấp một hớp.
Thấy đại ca như thế, Ân Sùng Quyết không hiểu nên hỏi: “Thế nào? Vừa rồi đại ca luôn căng thẳng ư? Đệ thấy Sài vương gia và Tô thái úy đều rất thân thiện, không khó trò chuyện.”
Ân Sùng Húc ngẩn ra, cười tự giễu. “Đệ còn không biết tính đại ca à, làm gì biết cách hùa theo mấy vị quan lớn ấy. Thôi được rồi, huynh cảm thấy hơi mệt.”
Ân Sùng Quyết khẽ nhếch môi. “Kể từ nay, chúng ta không thể né tránh việc đàm đạo chốn quan trường thế này, đại ca phải quen mới được. Sài vương gia và Tô thái úy rất khách sáo với chúng ta, xem ra trên dưới Đại Chu này… đều rất kỳ vọng vào chúng ta.”
“Đao kiếm loạn lạc, phải dựa vào bản lĩnh thôi.” Ân Sùng Húc nghiêm khắc nói: “Từ nay huynh đệ ta phải đắn đo từng bước, cẩn thận làm việc.”
Ân Sùng Quyết thấy dáng vẻ nghiêm túc của đại ca thì cảm thấy mất cả thú vị, viện cớ mệt mỏi, trở về phòng mình. Ân Sùng Húc ngồi một mình giây lát, vuốt ve chén trà trên tay, trong đầu toàn là hình ảnh Nhạc Hoành lúc vừa gặp lại.
…
Đây là phủ thái úy mà không thua gì Sài vương phủ ở Vân Đô.” Nhạc Hoành vừa đi vừa tắc lưỡi, nói: “Chàng nhìn những cây thược dược Toái Nguyệt này mà xem, đều là vật phẩm hiếm thấy trên thế gian. Còn những con cá chép vàng trong hồ nữa… Còn có…”
Nhạc Hoành đang định nói tiếp thì Sài Chiêu đã nắm chặt tay nàng. “Nàng chỉ nhìn những thứ này thôi sao. Dọc đường lo bôn tẩu, nàng không muốn ngắm phu quân mình cho kỹ ư?”
Nhạc Hoành dừng chân, nhíu mày giả vờ nhìn ngắm. “Ừm… nhìn vẫn ổn, không mập không gầy, vẫn như thế.”
Sài Chiêu khẽ bật cười, thấy khu nhà của mình ở phía trước khá thanh tĩnh nên dán sát Nhạc Hoành, thì thầm: “Người của Tô gia thật biết điều, biết chúng ta mới tân hôn, khu nhà này… thật là có lòng an bài.”
Nhạc Hoành lập tức đỏ bừng mặt, vung tay y ra, bước nhanh về phía trước. Sài Chiêu mỉm cười đi theo sau, cảm thấy chỉ nhìn bóng lưng của nàng thôi cũng đủ vui rồi.
Trong nhà, thị nữ đã nấu sẵn nước nóng. Nhạc Hoành đẩy cửa ra, hơi nóng thơm lừng bỗng ùa vào mặt. Nàng không kìm được sự thoải mái, đưa tay vuốt đôi má hơi ẩm ướt, sờ chiếc lò hương nóng hổi, cảm thấy sảng khoái hẳn.
“Các ngươi lui ra đi.” Nhạc Hoành ra hiệu cho người bên cạnh ra ngoài.
“Phu nhân cần gì thì cứ gọi bọn nô tỳ một tiếng.” Bọn thị nữ nghe lời, đóng cửa lại, ra ngoài.
Vất vả mấy ngày nay, tuy Nhạc Hoành chưa từng than thở nửa câu nhưng cũng rất mệt mỏi. Thấy nước nóng ngay trước mắt, lập tức cởi áo bước vào trong bồn tắm, không kìm được than nhẹ một tiếng.
“Nhìn lén người ta tắm rửa chính là hành vi nên có của Sài thiếu chủ ư?” Nhạc Hoành ngâm mình một lát, cố nín cười, nói.
Cửa phòng phía sau lưng vang lên một tiếng kẽo kẹt, tiếng bước chân vững vàng từ từ đến gần, một vòng tay choàng cả chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, ngày càng gần…
Ân Sùng Quyết ở bên trong chợt đứng dậy, rảo bước ra ngoài vui mừng nói: “Sài thiếu chủ, đã lâu không gặp!”
Nghe được thanh âm nhiệt tình vô cùng quen thuộc này, trong nhất thời ý cười cứng đờ trên khóe môi Nhạc Hành, ngước mắt nhìn lên gương mặt anh tuấn quen thuộc nhiều năm lại có cảm giác như xa lạ chẳng hề quen biết.
“Nhị ca cũng đến rồi à.” Nhạc Hoành bình tĩnh nói.
“A Hoành.” Ân Sùng Quyết cũng cười nói rất tự nhiên: “Đã lâu không được gặp A Hoành rồi, chớp mắt mà muội và Sài thiếu chủ đã đại hôn, nhìn sắc mặt hồng hào vui vẻ của muội, chắc chắn thiếu chủ rất tốt với muội.”
Sài Chiêu cụp mắt nhìn Nhạc Hoành, nói nhỏ: “Sao lại bỏ áo khoác đâu mất tiêu rồi. Sau khi mặt trời lặn, Huy Thành rất lạnh, coi chừng bị cảm lạnh đấy.”
Nhạc Hoành giơ tay áo lên, đưa đến trước mặt Sài Chiêu. “Chàng nhìn xem, bị ngộp nên toát cả mồ hôi rồi này.”
Sài Chiêu lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, sau đó nắm cổ tay Nhạc Hoành, nói với Ân Sùng Húc: “Nha đầu ương bướng này thật là khó trị.”
Nhìn thấy vẻ yêu thương chiều chuộng mà Sài Chiêu dành cho Nhạc Hoành, Ân Sùng Húc cũng cảm thấy được an ủi. Hắn cười khẽ, nói: “A Hoành được Sài thiếu chủ chiếu cố như thế, người làm đại ca như ta cũng vui thay cho muội ấy.”
“Đi thôi, vào trong nhà nói chuyện.” Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành vào trong phòng khách. Làn váy của Nhạc Hoành lướt nhẹ qua chiếc áo gấm của Ân Sùng Quyết nhưng không ai mảy may nhìn lại.
Thấy đệ đệ ngẩn người, Ân Sùng Húc chọt vào cánh tay hắn, nói: “Còn ngây người ra đó làm gì, vào nhà thôi.”
Ân Sùng Quyết liếc mắt nhìn, thấy bóng dáng vô cùng thân mật của Nhạc Hoành và Sài Chiêu, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót và không cam tâm.
“Thì ra mọi người ở lại trong phủ thái úy.” Ân Sùng Húc châm trà cho Sài Chiêu.
Sài Chiêu nhìn lướt qua những vật dụng đơn sơ trong dịch quán, gật đầu nói: “Thịnh tình khó mà từ chối, chi bằng… hai người các ngươi cũng đến phủ thái úy? Thúc phụ đã sớm muốn gặp hai người, Tô thái úy mà nhìn thấy hai vị thiếu gia nổi tiếng của Ân Gia Bảo thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Hai huynh đệ tôi đến phủ thái úy?” Đôi mày kiếm của Ân Sùng Húc khẽ nhúc nhích. “Có vẻ không tiện cho lắm. Nơi này cũng rất tốt.”
“Phủ thái úy càng tốt.” Sài Chiêu lắc nhẹ chén trà trên tay. “Trà nước chắc chắn cũng sẽ ngon hơn ở đây nhiều. Hai người là nhân vật quan trọng, lại đi đường vất vả, đương nhiên là xứng đáng được ở trong phủ thái úy. Cứ quyết định thế đi, thu dọn đồ đạc, đi với ta và A Hoành. Ngươi không biết thúc phụ muốn gặp người của Ân Gia Bảo thế nào đâu.”
Thấy đại ca còn có vẻ chần chừ, Ân Sùng Quyết tranh nói: “Đại ca, cha cũng muốn chúng ta sớm diện kiến Sài vương gia, nay ở cùng một chỗ cũng tiện bàn công việc. Đệ cảm thấy cũng ổn.”
“Vậy thì…” Ân Sùng Húc vẫn còn chút do dự. “Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.”
Mấy người tán gẫu một chặp rồi khởi hành về phủ thái úy. Sài Chiêu cầm chiếc áo lông chồn gác trên lưng Bạch Long xuống, ung dung khoác lên người Nhạc Hoành, hành động cột hai vạt áo lại rất dịu dàng. Nhạc Hoành cũng không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn phu quân thì lại đang mỉm cười, đôi môi đang mím lại kia hiện lên vẻ đắc ý.
“Đi thôi.” Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành còn chút ngẩn ngơ nên kéo tay nàng, tay kia thì kéo dây cương dắt Bạch Long đi. “Thúc phụ đang đợi chúng ta trở về.”
Ân Sùng Húc nhìn vẻ thân mật ân ái của hai người, sau đó đưa mắt nhìn đệ đệ mình. Trên mặt Ân Sùng Quyết cũng không có vẻ gì là mất mát hay hối tiếc, thậm chí còn thản nhiên sai tùy tùng thu dọn đồ đạc.
Trên đường đến phủ thái úy, Ân Sùng Quyết nhìn màn đêm vừa lên đèn rực rỡ của Huy Thành, trong mắt không có vẻ gì là tò mò vì lần đầu đến Huy Thành, thậm chí bộ dáng còn rất ung dung.
Sài Chiêu dắt ngựa, nhìn trái nhìn phải, lơ đãng nói: “Huy Thành tuy là kinh đô nhưng thoạt nhìn thì cũng chẳng hơn gì Tuy Thành của Ân Gia Bảo. Thành thị thế này, chắc Ân nhị thiếu gia cũng cảm thấy rất bình thường.”
Ân Sùng Quyết lắc đầu nói: “Thứ kinh đô có chính là tập trung vương khí, đây là thứ mà Tuy Thành không cách nào sánh được, Tuy Thành còn kém xa lắm.”
Ngừng một hơi, Ân Sùng Quyết lại nói: “Sài thiếu chủ, từ bây giờ ngài đừng gọi tôi và đại ca là thiếu gia của Ân gia gì nữa. Nếu chúng tôi đã đi theo ngài thì chính là thuộc hạ của ngài, ngài gọi tôi Sùng Quyết là được.”
“Sùng Quyết?” Sài Chiêu gọi khẽ một tiếng. “Như thế nghe sẽ thân thiết hơn. Ta nhớ rồi.”
Phủ thái úy.
Sài Dật vuốt râu, nhìn hai chàng trai đứng trước mặt mình. Đại ca Ân Sùng Húc anh tuấn khôi ngô, thần thái chính trực lương thiện, phong thái ung dung tao nhã, vừa nhìn là biết con em nhà thế gia. Đệ Đệ Ân Sùng Quyết có đôi mi dày và rậm, đôi mắt đen sáng ngời, dáng người hiên ngang ngạo nghễ, thần thái nhìn có vẻ hoạt bát cởi mở nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ sâu xa khó lường khiến người đã trải đời như Sài Dật cũng không dám xem thường.
Sài Dật nhìn họ một lúc lâu mà không nói tiếng nào, lòng thầm tán thưởng hai đứa con trai của Ân Khôn quả không phải là hạng tầm thường.
“Bản vương rất thích thiếu niên anh hùng. Hai đứa con trai của Ân gia này thật là ưu tú, rất tốt!” Sài Dật cười to, đứng lên, không ngừng tặc lưỡi khen ngợi. “A Chiêu may mắn được kết bạn với Ân Gia Bảo, đó là vinh hạnh của Sài gia ta.”
“Vương gia quá khen rồi.” Ân Sùng Húc khiêm tốn nói: “Tôi và đệ đệ bao năm nay chỉ là kẻ tầm thường, nào có khí khái ngút trời của kẻ tranh giành thiên hạ như Sài thiếu chủ, ngài ấy mới đúng là anh hùng thật sự.”
Sài Dật thấy ngôn hành cử chỉ của Ân Sùng Húc cũng rất khéo léo thì rất vui mừng.
Tô Thụy Thuyên ngồi bên cạnh đứa mắt quan sát hai huynh đệ họ Ân rồi hỏi: “Hai vị là anh hùng giữa thời bạt giếm tranh thiên hạ, là nam tử hán khó tìm trên thế gian, không biết đã thành gia hay chưa?”
Ân Sùng Húc mỉm cười nói: “Sùng Húc đã thành thân được nửa năm, lấy con gái của Mục gia ở Tuy Thành. Đệ đệ Sùng Húc vẫn chưa thành hôn.”
“Ồ…” Tô Thụy Thuyên ra chiều ngẫm nghĩ, vuốt râu không nói gì nữa.
Nhạc Hoành đứng ngoài cửa, ngậm lọn tóc của mình, cụp mắt nhìn chân, không biết đang nghĩ gì.
“Trong phủ náo nhiệt như thế, thật là nhiều khách đến!”
Ngoài sân có tiếng cười giòn giã. “Để Tinh Trúc xem xem là những ai đến thăm.”
Huynh đệ họ Ân nghe tiếng nên quay đầu lại nhìn. Tô Tinh Trúc tươi cười bước đến gần, thấy có hai chàng trai xa lạ đang nhìn mình thì mím môi rồi cười một cái, cúi đầu sửa sang lại làn váy, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn hai người, đôi má đào cũng thoáng ửng hồng.
“Đều chưa từng gặp.” Tô Tinh Trúc mỉm cười nói: “Ai giới thiệu với ta đi. Sài phu nhân, chi bằng cô giới thiệu cho Tinh Trúc được không?”
Nhạc Hoành cũng không né tránh, chỉ vào hai người, cởi mở nói “Hai vị này là thiếu gia của Ân Gia Bảo. Huynh ấy là đại ca Ân Sùng Húc, kia là đệ đệ Ân Sùng Quyết.”
“Người của Ân gia?” Tô Tinh Trúc không có vẻ gì là ngạc nhiên, sóng mắt khẽ đong đưa. “Thảo nào mà tướng mạo phi phàm như thế, thật là thất kính. Tinh Trúc đến vội vàng, mong hai vị thiếu gia đừng chê cười.”
Ân Sùng Húc gật đầu chào nàng ta rồi không nói gì, Ân Sùng Quyết khẽ nhếch môi cười một cái rồi quay người đi không nhìn nàng ta.
Tô Tinh Trúc bỗng cảm thấy hụt hẫng không vui, hậm hực bước tới bên cạnh cha mình, thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ nên không nói nhiều.
Thấy không còn sớm, Sài Dật cũng có vẻ mệt mỏi, Tô Thụy Thuyên vội vàng gọi quản gia dẫn mọi người đi nghỉ ngơi. Tô Tinh Trúc đi sát theo sau huynh đệ họ Ân, cụp mắt nói khẽ. “Tinh Trúc dẫn hai vị đi nghỉ ngơi…”
Ân Sùng Quyết ho nhẹ một tiếng. “Tô tiểu thư, dù sao thì cũng phải đợi vương gia nghỉ ngơi trước đã, hai huynh đệ bọn ta… vội gì chứ?”
Tô Tinh Trúc có vẻ bối rối, đôi mắt phượng thoát hiện lên vẻ buồn bực. “Vậy thì vất vả cho hai vị rồi.” Nói xong thì phất tay áo, nhích sang một bên.
Được dẫn đến khu nhà riêng trong phủ thái úy, thấy người hầu đã lui xuống, Ân Sùng Húc mới thở phào một hơi, vén áo ngồi xuống, rót chén trà, thoải mái nhấp một hớp.
Thấy đại ca như thế, Ân Sùng Quyết không hiểu nên hỏi: “Thế nào? Vừa rồi đại ca luôn căng thẳng ư? Đệ thấy Sài vương gia và Tô thái úy đều rất thân thiện, không khó trò chuyện.”
Ân Sùng Húc ngẩn ra, cười tự giễu. “Đệ còn không biết tính đại ca à, làm gì biết cách hùa theo mấy vị quan lớn ấy. Thôi được rồi, huynh cảm thấy hơi mệt.”
Ân Sùng Quyết khẽ nhếch môi. “Kể từ nay, chúng ta không thể né tránh việc đàm đạo chốn quan trường thế này, đại ca phải quen mới được. Sài vương gia và Tô thái úy rất khách sáo với chúng ta, xem ra trên dưới Đại Chu này… đều rất kỳ vọng vào chúng ta.”
“Đao kiếm loạn lạc, phải dựa vào bản lĩnh thôi.” Ân Sùng Húc nghiêm khắc nói: “Từ nay huynh đệ ta phải đắn đo từng bước, cẩn thận làm việc.”
Ân Sùng Quyết thấy dáng vẻ nghiêm túc của đại ca thì cảm thấy mất cả thú vị, viện cớ mệt mỏi, trở về phòng mình. Ân Sùng Húc ngồi một mình giây lát, vuốt ve chén trà trên tay, trong đầu toàn là hình ảnh Nhạc Hoành lúc vừa gặp lại.
…
Đây là phủ thái úy mà không thua gì Sài vương phủ ở Vân Đô.” Nhạc Hoành vừa đi vừa tắc lưỡi, nói: “Chàng nhìn những cây thược dược Toái Nguyệt này mà xem, đều là vật phẩm hiếm thấy trên thế gian. Còn những con cá chép vàng trong hồ nữa… Còn có…”
Nhạc Hoành đang định nói tiếp thì Sài Chiêu đã nắm chặt tay nàng. “Nàng chỉ nhìn những thứ này thôi sao. Dọc đường lo bôn tẩu, nàng không muốn ngắm phu quân mình cho kỹ ư?”
Nhạc Hoành dừng chân, nhíu mày giả vờ nhìn ngắm. “Ừm… nhìn vẫn ổn, không mập không gầy, vẫn như thế.”
Sài Chiêu khẽ bật cười, thấy khu nhà của mình ở phía trước khá thanh tĩnh nên dán sát Nhạc Hoành, thì thầm: “Người của Tô gia thật biết điều, biết chúng ta mới tân hôn, khu nhà này… thật là có lòng an bài.”
Nhạc Hoành lập tức đỏ bừng mặt, vung tay y ra, bước nhanh về phía trước. Sài Chiêu mỉm cười đi theo sau, cảm thấy chỉ nhìn bóng lưng của nàng thôi cũng đủ vui rồi.
Trong nhà, thị nữ đã nấu sẵn nước nóng. Nhạc Hoành đẩy cửa ra, hơi nóng thơm lừng bỗng ùa vào mặt. Nàng không kìm được sự thoải mái, đưa tay vuốt đôi má hơi ẩm ướt, sờ chiếc lò hương nóng hổi, cảm thấy sảng khoái hẳn.
“Các ngươi lui ra đi.” Nhạc Hoành ra hiệu cho người bên cạnh ra ngoài.
“Phu nhân cần gì thì cứ gọi bọn nô tỳ một tiếng.” Bọn thị nữ nghe lời, đóng cửa lại, ra ngoài.
Vất vả mấy ngày nay, tuy Nhạc Hoành chưa từng than thở nửa câu nhưng cũng rất mệt mỏi. Thấy nước nóng ngay trước mắt, lập tức cởi áo bước vào trong bồn tắm, không kìm được than nhẹ một tiếng.
“Nhìn lén người ta tắm rửa chính là hành vi nên có của Sài thiếu chủ ư?” Nhạc Hoành ngâm mình một lát, cố nín cười, nói.
Cửa phòng phía sau lưng vang lên một tiếng kẽo kẹt, tiếng bước chân vững vàng từ từ đến gần, một vòng tay choàng cả chiếc cổ ngọc ngà của nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, ngày càng gần…