Chương 46
“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành vội vã kéo chiếc chăn dưới người khẽ gọi: “Sài Chiêu!”
“Ta ở đây, ở đây...” Sài Chiêu vội vàng ép chặt lấy thân thể mềm mại nhễ nhại mồ hôi của nàng, cố định thật chặt lấy cơ thể.
“Cho ta, cho ta.” Trên khuôn mặt Nhạc Hoành từng cơn triều nhiệt ửng hồng, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại mất tự chủ mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng mỗi câu mỗi chữ vẫn từ trong lòng tuôn ra, chỉ muốn lời nói và thân thể này nhanh chóng cùng người đàn ông đang lắng nghe hòa làm một.
Sài Chiêu cũng không có chừng mực, dán sát vào bên cổ nàng và âu yếm, quấn quít lấy nhau, giống như nước và cỏ quấn quanh vĩnh viễn khó mà phân ly.
Nhạc Hoành chen tiếng nói: “Chàng lại còn dùng sức như vậy, mành cũng không chịu buông xuống...”
Sài Chiêu ngừng động tác, chống nửa thân thể nói: “Nếu nàng sợ, vậy không làm nữa.”
Nhạc Hoành đẩy cơ thể đầy mồ hôi của y ra. “Chàng tránh ra, ta cũng đang buồn ngủ.”
Sài chiêu đâu chịu để nàng đẩy ra, hung hăng cúi người lại đẩy thật mạnh, Nhạc Hoành chịu hết nổi cắn mạnh vào vai y mới không hét lên tiếng.
Cảm giác vui sướng đè nén này khiến hai người đang ôm chặt không kìm được thấp tiếng thở, nhưng cũng có cảm giác kì diệu chưa từng có. Sài Chiêu đè lên mái tóc đen bị bung ra của Nhạc Hoành, hít sâu hương thơm của từng sợi tóc mà không muốn hoạt động cơ thể.
Nhạc Hoành xoa vết cắn sâu trên vai y, cau mày hỏi: Cắn mạnh như vậy, sao chàng cũng không kêu lấy nửa câu, người Sài thiếu chủ thực sự là sắt hay sao?”
Sài chiêu cười nói: “Cuộc đời ta chỉ đau qua một lần.”
“Ồ?” Nhạc Hoành nổi lên hứng thú. “Nói cho ta nghe xem, một lần nào?”
“Ngoài thành Thương Châu.” Sài Chiêu ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Nhạc Hoành. “Ta nhìn thấy mộ của Nhạc gia, bọn họ người nào cũng đều nói nàng đã chết, sau lần đó, ta nghĩ sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. A Hoành rời bỏ đi chính là nỗi đau khắc sâu trong lòng ta, sau này dù có mang đầy vết thương, với ta mà nói cũng không tính là cái gì cả.”
Nhạc Hoành khoác áo lên, nhặt cung vàng của mình lên, kéo chặt dây cung nhắm thẳng về hướng Lương Quốc, nheo mắt nói: “Cả nhà diệt vong, chỉ còn Nhạc Hoành ta một thân một mình sống qua ngày, thù này không báo, sao ta còn mặt mũi đi gặp tổ tiên của Nhạc gia!”
Sài Chiêu nhìn chăm chú vào mái tóc dài trơn bóng sau thắt lưng của thê tử. “Phụ vương ta vì Đại Chu mà tung hoành ngang dọc nửa cuộc đời, lại bị gian thần hãm hại không được chết tử tế. Tuổi trẻ của ta ngậm đắng nuốt cay, ẩn thân bên cạnh thúc phụ, cũng là vì có một ngày hồi sinh huyết mạch của Sài gia. A Hoành, ta và nàng đều giống nhau. Đây cũng là lý do vì sao ông trời để ta và nàng còn sống sót, cuối cùng ông ấy cũng không nhẫn tâm để ta và nàng sống một đời khổ cực, lúc này mới để chúng ta gắn bó với nhau, bên nhau cả cuộc đời.”
Nhạc Hoành ngưng lại một lúc lâu, rưng rưng nổi lên một ý cười hạnh phúc.
“Ông trời để cho ta sống, chính là vì để cho nàng trở về bên cạnh ta. Ta vì nàng báo thù, nàng hãy giao trái tim cho ta.”
Ngày hôm sau.
“Tuy Thành đã ở ngay phía trước rồi.” Ân Sùng Húc nhìn dãy tường thành nguy nga ẩn hiện nói “Gia phụ cùng với Mục Đô Úy đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ chờ thiếu chủ giá lâm.”
“Đại quân chỉ e phải làm phiền Tuy Thành một thời gian, phần ân tình này, Sài Chiêu ta thiếu không hề nhỏ.” Tuy Sài Chiêu nói như vậy, nhưng thần sắc lại vô cùng tự nhiên.
Ân Sùng Quyết cúi đầu nhìn bộ giáp bạc trên người, lại sửa sang lại cổ áo.
Nhạc Hoành liếc mắt, nói nhỏ: “Nhị ca oai hùng như vậy, Ân bá bá nhìn thấy nhất định cảm thấy vui mừng.”
Ngô Hữu khẽ hừ một tiếng, ghé sát vào Lý Trọng Nguyên nói: “Khoác trên mình mũ giáp thì liền nghĩ mình là tướng quân? Người của Ân gia quá đề cao bản thân mình rồi. Ngay cả giết người cũng không biết đã giết qua hay chưa, còn dám mặc áo giáp ra trận?”
“Im miệng!” Lý Trọng Nguyên quát bảo ngưng lại.
Ngô Hữu phẫn nộ cúi đầu, còn không quên trừng mắt nhìn Ân Sùng Quyết.
“Đến Tuy Thành rồi, ta có thể nhìn thấy Thôi thúc rồi!” Nhạc Hoành vui mừng nói trong mong đợi.
Cửa thành ầm ầm mở ra, Ân Khôn cùng với Đô Úy Mục Phổ đồng loạt ra ngoài thành nghêng đón, nhìn thấy Sài Chiêu mặc áo giáp sắt trên lưng ngựa, quỳ một chân xuống đất nói: “Xin chào Sài Thiếu chủ.”
“Hai vị không cần như vậy.” Sài Chiêu xoay người xuống ngựa, đưa tay đỡ hai người Ân Khôn. “Mau đứng lên, đều là người một nhà.”
Hai người liếc nhau, Ân Khôn đứng dậy cung kính nói: “Đối với chủ thượng vẫn là nên như vậy, Sài vương gia và thiếu chủ ngài sau này chính là chủ công của Tuy Thành chúng ta, lên núi đao xuống biển lửa, ta cùng với Mục Đô úy quyết không chối từ!”
“Nói rất hay!” Sài Chiêu cười nói rồi quay đầu lại nhìn huynh đệ nhà họ Ân: “Hai vị thiếu gia của Ân bảo chủ không hổ là rồng trong thiên hạ, một đường đã để Sài Chiêu mở rộng tầm mắt, vào thành lại được nhị vị tiếp đón chu đáo.”
“Ồ?” Ánh mắt Ân Khôn lộ ra vẻ kinh ngạc. “Hai cái tên nhóc này không gây cho Sài thiếu chủ thêm phiền phức thì đã coi như làm cho ta bớt lo rồi, sao còn có thể được ngài khen ngợi nữa chứ?”
“Hổ phụ sinh hổ tử.” Sài Chiêu ngẩng đầu đi về phía Tuy Thành. “Tuy Thành cao quý, quý không tả nổi.”
Ân Khôn đang định đi theo, Nhạc Hoành cưỡi Bạch Long cộc cộc chạy tới: “Ân bá bá!”
Ân khôn hơi dừng bước, vuốt râu quay đầu lại nhìn Nhạc Hoành nói: “A Hoành cũng theo tới sao?” Lại nhìn ý cười của Ân Sùng Quyết phía sau Nhạc Hoành có chút cứng nhắc, ho khan một tiếng. “Ân bá bá cũng nhớ cháu, tới cũng tốt, đỡ cho Sài thiếu chủ mỗi ngày đều nhớ mong.”
Ân Sùng Quyết đáp lại ánh mắt tràn đầy hàm ý của cha, lướt qua mặt không nhìn lại Nhạc Hoành nữa.
“Sùng Húc, Sùng Húc!” Từ trong Ân Gia Bảo, Mục Dung chạy ra, ngóng theo đoàn ngựa tìm kiếm chồng mình.
Ân Sùng Húc đưa dây cương cho người làm, vỗ lên vai Mục Dung, hơi mang chút giật mình nói: “Từ biệt cũng không quá một tháng, sao nàng… Trông có vẻ đẫy đà hơn một chút?”
Mục Dung đỏ mặt, cúi đầu vân vê góc áo nhưng không nói gì, nhũ mẫu ở ngay sau lưng sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Đại thiếu gia đã về, phu nhân có tin vui! Chúc mừng đại thiếu gia!”
“Có tin vui!?” Ân Sùng Húc lúc đầu là sững sờ, ngay sau đó là ý cười tràn ngập, xoay người nhìn về phía Ân Khôn nói “Cha, Mục Dung thật sự có hỉ rồi?”
Ân Khôn cười ha hả nói: “Điều này còn có thể là giả được hay sao? Ân gia ta có hậu, thế nhưng có hỉ sự lớn.”
Sài Chiêu thong thả đi về phía cha con Ân Sùng Húc vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng: “Mới bước vào cửa đã gặp đại hỉ, chúc mừng cha con các ngươi.”
Mục Dung mặt cười rạng rỡ như hoa phù dung, siết chặt bàn tay to lớn của Ân Sùng Húc gật đầu cười duyên với Sài Chiêu: “Đa tạ Sài thiếu chủ.”
“Nhạc Hoành…” Mục Dung thoáng nhìn về phía Nhạc Hoành ở phía sau Sài Chiêu không nói lời nào, kinh ngạc nói: “Muội cũng…tới rồi…”
Mục Phổ thấp giọng ho khan, Mục Dung cuống quít sửa lại lời: “Nên là Sài… phu nhân chứ, Mục Dung ăn nói vụng về, mong rằng Sài thiếu chủ và phu nhân không bận lòng.”
“Đại tẩu gọi ta là gì cũng không quan trọng.” Nhạc Hoành thoải mái đi lên phía trước: “Gọi là A hoành cũng rất hay, trước kia không phải cũng đều gọi như vậy sao? Nghe cũng cảm giác thân thiết.”
Mục Dung mặt có chút khô nóng, ậm ừ ứng phó mấy tiếng rồi tránh phía sau phu quân, Ân Sùng Húc kéo tay của vợ, thấp giọng nói: “Đều là người làm cha làm mẹ rồi, về sau bớt chạy nhảy náo loạn đi, yên tâm tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
“Biết rồi, biết rồi mà nhiều người đang nhìn như vậy, xấu hổ muốn chết!” Mục Dung đỏ mặt nói. “Quay về rồi hẵng nói.”
Ân Sùng Quyết cúi đầu hừ một tiếng, đi tới một bên nhìn chân của mình. Mục Dung vốn cũng không thích người em chồng này, thấy mọi người đều chúc mừng mình, hết lần này tới lần khác cũng không thấy người em chồng này nói nổi nửa câu tử tế, nổi lên một sự không hài lòng, nhìn về phía Ân Sùng Quyết cố ý nói: “Sùng Quyết, đệ cũng trưởng thành rồi, đại ca cũng đã là người làm cha rồi, đệ sao… Còn chưa thấy động tĩnh gì?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ân Sùng Quyết hơi trắng bệch, nhếch miệng nhưng không nói lời nào.
Trong lòng Mục Dung vô cùng sảng khoái, nắm lấy cổ tay của phu quân kéo đến gần Sùng Quyết, tiếp tục nói: “Ngày thường cha cũng thương đệ nhất, Sùng Quyết, đệ cũng không muốn cha ngày ngày đều vì đệ mà bận lòng chứ? A Hoành cũng đã gả được phu quân, người làm nhị ca như đệ…”
“Mục Dung!” Ấn Sùng Húc cao giọng quát nàng: “Có nhiều khách quý ở đây như vậy… còn không mau vào nhà đã!”
Mục Dung chợt cảm thấy có chút ủy khuất, bước chân đứng lại không biết nên tiến lui thế nào. Nhạc Hoành đi tới mấy bước vội kéo cánh tay của nàng. “Đại tẩu, gió nổi lên rồi, chúng ta về phòng uống chén trà nóng trước đã.”
Mục Dung để mặc cho Nhạc Hoành kéo vào trong phòng. Thấy Ân Sùng Quyết tràn đầy vẻ lúng túng, Sài Chiêu chậm rãi đến gần hắn, nhìn một lượt rồi nói: “Đại Trượng phu sao phải bận lòng chuyện không gia thất, Sùng Quyết anh dũng uy phong, khí khái hào kiệt, nhất định sẽ chọn được một người vợ tốt nhất thế gian.”
“Thiếu chủ… Ngài quá lời rồi.” Ân Sùng Quyết cười trừ: “Sùng Quyết một lòng đi theo thiếu chủ góp sức lập nghiệp, chuyện lấy vợ, tùy duyên thôi…”
Thấy xung quanh vắng người, Mục Dung ngăn cánh tay đang lôi kéo của Nhạc Hoành, lại bộc lộ dáng vẻ ương ngạnh khi xưa, tinh quái nhìn Nhạc Hoành nói: “Mấy tháng không gặp, mà sao cô vẫn giữ cái dáng vẻ ấy?”
Nhạc Hoành cúi đầu nhìn lại mình “Vẫn cái bộ dạng ấy? Đại tẩu cảm thấy ta nên là bộ dạng gì?”
Mục Dung xoay người nói: “Cô gả cho Sài thiếu chủ… Tôi ở Tuy thành cũng nghe nói Sài gia rải mười dặm trang sức đỏ nghênh đón cô vào, hôn lễ long trọng của cô và Sài thiếu chủ khiến cho kinh sư Đại Chu cũng vì thế mà than lên kinh sợ. Đều đã làm phu nhân tướng quân rồi, nhìn cô lúc rời khỏi Tuy Thành, cũng không khác là mấy.” Mục Dung nhìn khắp người Nhạc Hoành một lượt: “Thiếu chủ nhà cô, ngay cả một cây trâm cũng tiếc không tặng cho cô sao? Không đúng… Thiếu chút nữa thì quên mất, Nhạc Hoành, Nhạc tiểu thư đã mất đi cha mẹ, thiếu vài món đồ cưới, bộ dạng ăn mặc không ra gì là phải…”
Nhạc Hoành cười nhạt một cái nói: “Đại tẩu thật biết nói đùa, Nhạc Hoành ta gả cho ai, ta vẫn đều là Nhạc Hoành đó.”
“Ân Sùng Quyết thì sao?” Mục Dung sẵng giọng nói: “Nhìn bộ dạng hắn cúi đầu nghe lệnh Sài thiếu chủ nhà cô…” Mục Dung nghếch đầu lên: “Tôi không thích nhất cũng chính là bộ dạng đó của hắn… Đối với cha như vậy, đối với Sài thiếu chủ cũng như vậy”
Nhạc Hoành biết Mục Dung đang có thai, không muốn chọc giận cô ta, mềm giọng nói: “Đại ca cũng vừa mới nói, để tẩu giữ gìn sức khỏe, không cần nghĩ nhiều đến chuyện của bản thân, như vậy đối với đại tẩu, đối với hài nhi trong bụng mới tốt.”
“Nhạc Hoành cô!” Mục Dung tức giận nói: “Vận khí tốt thì cô không nhận lấy, lại quay về đây làm cái gì?”
“Đại tẩu.” Nhạc hoành cũng không tỏ ra yếu kém nhìn nàng: “Ta cùng lắm chỉ cùng phu quân mình đến Tuy Thành, nếu có chỗ nào quấy rầy, mong đại tẩu đừng để ý.”
Mục Dung còn muốn xông tới xả thêm vài câu cho bớt giận, thấy Ân Khôn dẫn theo đám đông người Sài chiêu tới phòng khách, thở phào một hơi đè lấy cánh tay của Nhạc Hoành, thân thiết nói: “Nghe nói mấy ngày trước bọn muội lên đường gặp phải mưa to gió lớn, cuối cùng tất cả vẫn mạnh khỏe.”
“Sài Chiêu...” Nhạc Hoành vội vã kéo chiếc chăn dưới người khẽ gọi: “Sài Chiêu!”
“Ta ở đây, ở đây...” Sài Chiêu vội vàng ép chặt lấy thân thể mềm mại nhễ nhại mồ hôi của nàng, cố định thật chặt lấy cơ thể.
“Cho ta, cho ta.” Trên khuôn mặt Nhạc Hoành từng cơn triều nhiệt ửng hồng, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại mất tự chủ mà nói ra những lời xấu hổ như vậy, nhưng mỗi câu mỗi chữ vẫn từ trong lòng tuôn ra, chỉ muốn lời nói và thân thể này nhanh chóng cùng người đàn ông đang lắng nghe hòa làm một.
Sài Chiêu cũng không có chừng mực, dán sát vào bên cổ nàng và âu yếm, quấn quít lấy nhau, giống như nước và cỏ quấn quanh vĩnh viễn khó mà phân ly.
Nhạc Hoành chen tiếng nói: “Chàng lại còn dùng sức như vậy, mành cũng không chịu buông xuống...”
Sài Chiêu ngừng động tác, chống nửa thân thể nói: “Nếu nàng sợ, vậy không làm nữa.”
Nhạc Hoành đẩy cơ thể đầy mồ hôi của y ra. “Chàng tránh ra, ta cũng đang buồn ngủ.”
Sài chiêu đâu chịu để nàng đẩy ra, hung hăng cúi người lại đẩy thật mạnh, Nhạc Hoành chịu hết nổi cắn mạnh vào vai y mới không hét lên tiếng.
Cảm giác vui sướng đè nén này khiến hai người đang ôm chặt không kìm được thấp tiếng thở, nhưng cũng có cảm giác kì diệu chưa từng có. Sài Chiêu đè lên mái tóc đen bị bung ra của Nhạc Hoành, hít sâu hương thơm của từng sợi tóc mà không muốn hoạt động cơ thể.
Nhạc Hoành xoa vết cắn sâu trên vai y, cau mày hỏi: Cắn mạnh như vậy, sao chàng cũng không kêu lấy nửa câu, người Sài thiếu chủ thực sự là sắt hay sao?”
Sài chiêu cười nói: “Cuộc đời ta chỉ đau qua một lần.”
“Ồ?” Nhạc Hoành nổi lên hứng thú. “Nói cho ta nghe xem, một lần nào?”
“Ngoài thành Thương Châu.” Sài Chiêu ôm lấy thân thể mềm mại như không xương của Nhạc Hoành. “Ta nhìn thấy mộ của Nhạc gia, bọn họ người nào cũng đều nói nàng đã chết, sau lần đó, ta nghĩ sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa. A Hoành rời bỏ đi chính là nỗi đau khắc sâu trong lòng ta, sau này dù có mang đầy vết thương, với ta mà nói cũng không tính là cái gì cả.”
Nhạc Hoành khoác áo lên, nhặt cung vàng của mình lên, kéo chặt dây cung nhắm thẳng về hướng Lương Quốc, nheo mắt nói: “Cả nhà diệt vong, chỉ còn Nhạc Hoành ta một thân một mình sống qua ngày, thù này không báo, sao ta còn mặt mũi đi gặp tổ tiên của Nhạc gia!”
Sài Chiêu nhìn chăm chú vào mái tóc dài trơn bóng sau thắt lưng của thê tử. “Phụ vương ta vì Đại Chu mà tung hoành ngang dọc nửa cuộc đời, lại bị gian thần hãm hại không được chết tử tế. Tuổi trẻ của ta ngậm đắng nuốt cay, ẩn thân bên cạnh thúc phụ, cũng là vì có một ngày hồi sinh huyết mạch của Sài gia. A Hoành, ta và nàng đều giống nhau. Đây cũng là lý do vì sao ông trời để ta và nàng còn sống sót, cuối cùng ông ấy cũng không nhẫn tâm để ta và nàng sống một đời khổ cực, lúc này mới để chúng ta gắn bó với nhau, bên nhau cả cuộc đời.”
Nhạc Hoành ngưng lại một lúc lâu, rưng rưng nổi lên một ý cười hạnh phúc.
“Ông trời để cho ta sống, chính là vì để cho nàng trở về bên cạnh ta. Ta vì nàng báo thù, nàng hãy giao trái tim cho ta.”
Ngày hôm sau.
“Tuy Thành đã ở ngay phía trước rồi.” Ân Sùng Húc nhìn dãy tường thành nguy nga ẩn hiện nói “Gia phụ cùng với Mục Đô Úy đã sớm chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ chờ thiếu chủ giá lâm.”
“Đại quân chỉ e phải làm phiền Tuy Thành một thời gian, phần ân tình này, Sài Chiêu ta thiếu không hề nhỏ.” Tuy Sài Chiêu nói như vậy, nhưng thần sắc lại vô cùng tự nhiên.
Ân Sùng Quyết cúi đầu nhìn bộ giáp bạc trên người, lại sửa sang lại cổ áo.
Nhạc Hoành liếc mắt, nói nhỏ: “Nhị ca oai hùng như vậy, Ân bá bá nhìn thấy nhất định cảm thấy vui mừng.”
Ngô Hữu khẽ hừ một tiếng, ghé sát vào Lý Trọng Nguyên nói: “Khoác trên mình mũ giáp thì liền nghĩ mình là tướng quân? Người của Ân gia quá đề cao bản thân mình rồi. Ngay cả giết người cũng không biết đã giết qua hay chưa, còn dám mặc áo giáp ra trận?”
“Im miệng!” Lý Trọng Nguyên quát bảo ngưng lại.
Ngô Hữu phẫn nộ cúi đầu, còn không quên trừng mắt nhìn Ân Sùng Quyết.
“Đến Tuy Thành rồi, ta có thể nhìn thấy Thôi thúc rồi!” Nhạc Hoành vui mừng nói trong mong đợi.
Cửa thành ầm ầm mở ra, Ân Khôn cùng với Đô Úy Mục Phổ đồng loạt ra ngoài thành nghêng đón, nhìn thấy Sài Chiêu mặc áo giáp sắt trên lưng ngựa, quỳ một chân xuống đất nói: “Xin chào Sài Thiếu chủ.”
“Hai vị không cần như vậy.” Sài Chiêu xoay người xuống ngựa, đưa tay đỡ hai người Ân Khôn. “Mau đứng lên, đều là người một nhà.”
Hai người liếc nhau, Ân Khôn đứng dậy cung kính nói: “Đối với chủ thượng vẫn là nên như vậy, Sài vương gia và thiếu chủ ngài sau này chính là chủ công của Tuy Thành chúng ta, lên núi đao xuống biển lửa, ta cùng với Mục Đô úy quyết không chối từ!”
“Nói rất hay!” Sài Chiêu cười nói rồi quay đầu lại nhìn huynh đệ nhà họ Ân: “Hai vị thiếu gia của Ân bảo chủ không hổ là rồng trong thiên hạ, một đường đã để Sài Chiêu mở rộng tầm mắt, vào thành lại được nhị vị tiếp đón chu đáo.”
“Ồ?” Ánh mắt Ân Khôn lộ ra vẻ kinh ngạc. “Hai cái tên nhóc này không gây cho Sài thiếu chủ thêm phiền phức thì đã coi như làm cho ta bớt lo rồi, sao còn có thể được ngài khen ngợi nữa chứ?”
“Hổ phụ sinh hổ tử.” Sài Chiêu ngẩng đầu đi về phía Tuy Thành. “Tuy Thành cao quý, quý không tả nổi.”
Ân Khôn đang định đi theo, Nhạc Hoành cưỡi Bạch Long cộc cộc chạy tới: “Ân bá bá!”
Ân khôn hơi dừng bước, vuốt râu quay đầu lại nhìn Nhạc Hoành nói: “A Hoành cũng theo tới sao?” Lại nhìn ý cười của Ân Sùng Quyết phía sau Nhạc Hoành có chút cứng nhắc, ho khan một tiếng. “Ân bá bá cũng nhớ cháu, tới cũng tốt, đỡ cho Sài thiếu chủ mỗi ngày đều nhớ mong.”
Ân Sùng Quyết đáp lại ánh mắt tràn đầy hàm ý của cha, lướt qua mặt không nhìn lại Nhạc Hoành nữa.
“Sùng Húc, Sùng Húc!” Từ trong Ân Gia Bảo, Mục Dung chạy ra, ngóng theo đoàn ngựa tìm kiếm chồng mình.
Ân Sùng Húc đưa dây cương cho người làm, vỗ lên vai Mục Dung, hơi mang chút giật mình nói: “Từ biệt cũng không quá một tháng, sao nàng… Trông có vẻ đẫy đà hơn một chút?”
Mục Dung đỏ mặt, cúi đầu vân vê góc áo nhưng không nói gì, nhũ mẫu ở ngay sau lưng sắc mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Đại thiếu gia đã về, phu nhân có tin vui! Chúc mừng đại thiếu gia!”
“Có tin vui!?” Ân Sùng Húc lúc đầu là sững sờ, ngay sau đó là ý cười tràn ngập, xoay người nhìn về phía Ân Khôn nói “Cha, Mục Dung thật sự có hỉ rồi?”
Ân Khôn cười ha hả nói: “Điều này còn có thể là giả được hay sao? Ân gia ta có hậu, thế nhưng có hỉ sự lớn.”
Sài Chiêu thong thả đi về phía cha con Ân Sùng Húc vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng: “Mới bước vào cửa đã gặp đại hỉ, chúc mừng cha con các ngươi.”
Mục Dung mặt cười rạng rỡ như hoa phù dung, siết chặt bàn tay to lớn của Ân Sùng Húc gật đầu cười duyên với Sài Chiêu: “Đa tạ Sài thiếu chủ.”
“Nhạc Hoành…” Mục Dung thoáng nhìn về phía Nhạc Hoành ở phía sau Sài Chiêu không nói lời nào, kinh ngạc nói: “Muội cũng…tới rồi…”
Mục Phổ thấp giọng ho khan, Mục Dung cuống quít sửa lại lời: “Nên là Sài… phu nhân chứ, Mục Dung ăn nói vụng về, mong rằng Sài thiếu chủ và phu nhân không bận lòng.”
“Đại tẩu gọi ta là gì cũng không quan trọng.” Nhạc Hoành thoải mái đi lên phía trước: “Gọi là A hoành cũng rất hay, trước kia không phải cũng đều gọi như vậy sao? Nghe cũng cảm giác thân thiết.”
Mục Dung mặt có chút khô nóng, ậm ừ ứng phó mấy tiếng rồi tránh phía sau phu quân, Ân Sùng Húc kéo tay của vợ, thấp giọng nói: “Đều là người làm cha làm mẹ rồi, về sau bớt chạy nhảy náo loạn đi, yên tâm tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
“Biết rồi, biết rồi mà nhiều người đang nhìn như vậy, xấu hổ muốn chết!” Mục Dung đỏ mặt nói. “Quay về rồi hẵng nói.”
Ân Sùng Quyết cúi đầu hừ một tiếng, đi tới một bên nhìn chân của mình. Mục Dung vốn cũng không thích người em chồng này, thấy mọi người đều chúc mừng mình, hết lần này tới lần khác cũng không thấy người em chồng này nói nổi nửa câu tử tế, nổi lên một sự không hài lòng, nhìn về phía Ân Sùng Quyết cố ý nói: “Sùng Quyết, đệ cũng trưởng thành rồi, đại ca cũng đã là người làm cha rồi, đệ sao… Còn chưa thấy động tĩnh gì?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Ân Sùng Quyết hơi trắng bệch, nhếch miệng nhưng không nói lời nào.
Trong lòng Mục Dung vô cùng sảng khoái, nắm lấy cổ tay của phu quân kéo đến gần Sùng Quyết, tiếp tục nói: “Ngày thường cha cũng thương đệ nhất, Sùng Quyết, đệ cũng không muốn cha ngày ngày đều vì đệ mà bận lòng chứ? A Hoành cũng đã gả được phu quân, người làm nhị ca như đệ…”
“Mục Dung!” Ấn Sùng Húc cao giọng quát nàng: “Có nhiều khách quý ở đây như vậy… còn không mau vào nhà đã!”
Mục Dung chợt cảm thấy có chút ủy khuất, bước chân đứng lại không biết nên tiến lui thế nào. Nhạc Hoành đi tới mấy bước vội kéo cánh tay của nàng. “Đại tẩu, gió nổi lên rồi, chúng ta về phòng uống chén trà nóng trước đã.”
Mục Dung để mặc cho Nhạc Hoành kéo vào trong phòng. Thấy Ân Sùng Quyết tràn đầy vẻ lúng túng, Sài Chiêu chậm rãi đến gần hắn, nhìn một lượt rồi nói: “Đại Trượng phu sao phải bận lòng chuyện không gia thất, Sùng Quyết anh dũng uy phong, khí khái hào kiệt, nhất định sẽ chọn được một người vợ tốt nhất thế gian.”
“Thiếu chủ… Ngài quá lời rồi.” Ân Sùng Quyết cười trừ: “Sùng Quyết một lòng đi theo thiếu chủ góp sức lập nghiệp, chuyện lấy vợ, tùy duyên thôi…”
Thấy xung quanh vắng người, Mục Dung ngăn cánh tay đang lôi kéo của Nhạc Hoành, lại bộc lộ dáng vẻ ương ngạnh khi xưa, tinh quái nhìn Nhạc Hoành nói: “Mấy tháng không gặp, mà sao cô vẫn giữ cái dáng vẻ ấy?”
Nhạc Hoành cúi đầu nhìn lại mình “Vẫn cái bộ dạng ấy? Đại tẩu cảm thấy ta nên là bộ dạng gì?”
Mục Dung xoay người nói: “Cô gả cho Sài thiếu chủ… Tôi ở Tuy thành cũng nghe nói Sài gia rải mười dặm trang sức đỏ nghênh đón cô vào, hôn lễ long trọng của cô và Sài thiếu chủ khiến cho kinh sư Đại Chu cũng vì thế mà than lên kinh sợ. Đều đã làm phu nhân tướng quân rồi, nhìn cô lúc rời khỏi Tuy Thành, cũng không khác là mấy.” Mục Dung nhìn khắp người Nhạc Hoành một lượt: “Thiếu chủ nhà cô, ngay cả một cây trâm cũng tiếc không tặng cho cô sao? Không đúng… Thiếu chút nữa thì quên mất, Nhạc Hoành, Nhạc tiểu thư đã mất đi cha mẹ, thiếu vài món đồ cưới, bộ dạng ăn mặc không ra gì là phải…”
Nhạc Hoành cười nhạt một cái nói: “Đại tẩu thật biết nói đùa, Nhạc Hoành ta gả cho ai, ta vẫn đều là Nhạc Hoành đó.”
“Ân Sùng Quyết thì sao?” Mục Dung sẵng giọng nói: “Nhìn bộ dạng hắn cúi đầu nghe lệnh Sài thiếu chủ nhà cô…” Mục Dung nghếch đầu lên: “Tôi không thích nhất cũng chính là bộ dạng đó của hắn… Đối với cha như vậy, đối với Sài thiếu chủ cũng như vậy”
Nhạc Hoành biết Mục Dung đang có thai, không muốn chọc giận cô ta, mềm giọng nói: “Đại ca cũng vừa mới nói, để tẩu giữ gìn sức khỏe, không cần nghĩ nhiều đến chuyện của bản thân, như vậy đối với đại tẩu, đối với hài nhi trong bụng mới tốt.”
“Nhạc Hoành cô!” Mục Dung tức giận nói: “Vận khí tốt thì cô không nhận lấy, lại quay về đây làm cái gì?”
“Đại tẩu.” Nhạc hoành cũng không tỏ ra yếu kém nhìn nàng: “Ta cùng lắm chỉ cùng phu quân mình đến Tuy Thành, nếu có chỗ nào quấy rầy, mong đại tẩu đừng để ý.”
Mục Dung còn muốn xông tới xả thêm vài câu cho bớt giận, thấy Ân Khôn dẫn theo đám đông người Sài chiêu tới phòng khách, thở phào một hơi đè lấy cánh tay của Nhạc Hoành, thân thiết nói: “Nghe nói mấy ngày trước bọn muội lên đường gặp phải mưa to gió lớn, cuối cùng tất cả vẫn mạnh khỏe.”