Mặc kệ tâm tư của người khác phức tạp đến thế nào nhưng trong đầu Bát vương gia chỉ có một ý niệm là phải cứu sống Dương Vũ Thường. Chẳng phải Địch Thanh cũng có ý niệm này trong đầu sao? Chẳng qua là Địch Thanh không biết cứu như thế nào, càng không biết cầu xin như thế nào.
Lưu thái hậu đi qua người Bát vương gia. Bà không bỏ đi mà đi tới trước quan tài của Dương Vũ Thường. Bà nhìn qua Dương Vũ Thường, quay lưng về phía mọi người để người ta không nhìn thấy nét mặt của bà, cũng là để người ta không đoán được tâm tư của bà.
Địch Thanh định mở miệng nhưng Quách Tuân đã cầm chặt tay hắn lắc lắc. Quách Tuân nhìn thấu sự sốt ruột của Địch Thanh nên thấp giọng nói:
- Ngươi yên tâm, nhất định thái hậu sẽ giúp đỡ.
Trong giọng điệu của Quách Tuân có thể thấy được sự kiên định, khiến Địch Thanh có phần an tâm. Nhưng trong đầu hắn lại có một ý nghĩ hoang mang không dứt: “Thái hậu có thể làm gì?”
Lưu thái hậu đứng ở trước quan tài hồi lâu rồi mới mở miệng nói:
- Nhìn nó như không còn sống nữa…
Tiếng bà nói cũng có chút run run.
Địch Thanh nghe xong thì trong lòng có thấy có phần kỳ lạ. Ở cửa Hoàng Nghi; chưa bao giờ hắn thấy qua thái hậu. Trong lòng của hắn thì thái hậu cũng giống như vây cánh của bà, đều ngang ngược ngạo mạn. Nhưng ai lại nghĩ rằng Lưu thái hậu sẽ quan tâm đến một nữ tử chưa từng gặp mặt chứ?
Bát vương gia quỳ xuống cười gượng:
- Chỉ cần thái hậu đồng ý là có thể cứu Vũ Thường.
Lưu thái hậu bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Bát vương gia nói:
- Chẳng lẽ ngươi thực sự tin cái gì gọi là Hương Ba Lạp sao?
Bát vương gia nhìn thái hậu, nói từng chữ:
- Thần tin!
Lưu thái hậu đột nhiên phá lên cười. Bà vốn là một người uy phong, nhưng khi cười như vậy thì trên khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn. Người ngoài nhìn thấy thì sẽ không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Tiếng cười chưa dứt thì Lưu thái hậu đã chỉ vào Bát vương gia nói:
- Triệu Nguyên Nghiễm, ta chưa từng nghĩ rằng ngươi cũng tin vào Hương Ba Lạp. Ngươi có thực sự biết Hương Ba Lạp là cái gì không?
- Thần không biết gì cả. Chỉ có thái hậu người biết.
Bát vương gia lộ vẻ thống khổ.
Lưu thái hậu than thở nói:
- Ngươi sai rồi. Ta cũng không biết. Nhưng…
Bà tràn đầy buồn bã, quay đầu nhìn Dương Vũ Thường nằm trong quan tài, trong mắt cũng có phần thương tiếc. Nhưng tại sao bà lại thương tiếc Dương Vũ Thường? Có lẽ là bông hoa đầy màu sắc cũng không thể có vẻ đẹp mảnh mai như Dương Vũ Thường, nên khiến cho Lưu thái hậu có chút mềm lòng?
Lưu thái hậu rốt cục lại nói:
- Nếu như các ngươi vẫn khăng khăng tin vào Hương Ba Lạp, vậy ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Tinh thần của Địch Thanh rung lên, không còn để ý đến cái liếc xéo mà Quách Tuân đang nhìn hắn, trong mắt dường như có hàng nghìn hàng vạn hàm ý.
- Các ngươi tin là người chết có thể sống lại sao?
Lưu thái hậu đột nhiên hỏi một câu. Tiếng bà nói đột nhiên trở nên hư ảo mờ mịt. Bà ta hỏi khiến Địch Thanh không thể phản ứng kịp.
Người chết thật sự có thể sống lại sao?
Không hiểu sao Địch Thanh lại chăm chú nghe từng lời Lưu thái hậu nói:
- Hương Ba Lạp chính là nơi có thể cho người chết sống lại!
Khi Diệp Tri Thu tiến vào cung Đại Hưng thì Triệu Trinh đã ngồi ngay ngắn trên cao, tấm bình phong chắn ngang nên không thấy được Khâu Minh. Triệu Trinh ngồi trên ghế rồng, thần sắc có vẻ mệt mỏi, hai tròng mắt đã có vết thâm quầng.
Sau khi Diệp Tri Thu quỳ lạy đứng dậy thì câu đầu tiên chính là:
- Bẩm hoàng thượng, trong vụ án giết người trong cung, thần đã có kết luận.
Triệu Trinh nắm lấy tay vịn trên long ỷ, thần sắc không thay đổi, nói:
- Diệp bộ đầu thật không hổ là danh bộ trong kinh thành, nhanh như vậy mà đã có kết luận rồi hả? Việc này ngươi đã nói cho thái hậu nghe chưa?
Diệp Tri Thu lắc đầu nói:
- Thần chỉ chuẩn bị nói cho một mình hoàng thượng nghe.
Ánh mắt Triệu Trinh chớp chớp, lẩm bẩm nói:
- Chỉ nói cho một mình trẫm nghe?
Sau một hồi trầm mặc thì Triệu Trinh nói:
- Tốt lắm, ngươi nói đi.
Diệp Tri Thu nói:
- Thời gian trước trong nội cung có kẻ giết người không ngừng. Thái hậu đã yêu cầu thần điều tra vụ án này. Chuyện Triệu Doãn Thăng tạo phản đã qua lâu ngày, nhưng thần không nghĩ người gây ra vụ án này là một người. Từ lúc bắt đầu, thần đã nghĩ toàn bộ là do Triệu Doãn Thăng gây nên nhưng sau đó đã phát hiện điểm đáng ngờ quan trọng.
Triệu Trinh cau mày nói:
- Không phải Triệu Doãn Thăng gây ra thì còn ai có bản lĩnh này?
- Có, có không ít người có thể làm được điều này. Nói ví dụ như ba người La Sùng Huân, Dương Hoài Mẫn và Giang Đức Minh. Ba người này ở trong cung đảm đương chức vị quan trọng, muốn gây loạn trong cung, thậm chí hại chết cung nhân cũng không phải là việc khó.
Triệu Trinh thở phào một cái, thần sắc cũng có phần nhẹ nhõm:
- Nhưng bọn chúng đều chết hết rồi.
Đột nhiên ý thức được điều gì, Triệu Trinh sửa lại lời nói:
- Dương Hoài Mẫn và Giang Đức Minh đã chết. Tuy nhiên La Sùng Huân thì…
Khuôn mặt tỏ vẻ tức giận, Triệu Trinh lạnh lùng nói:
- Hắn cố ý phóng hỏa, tội ác tày trời. Nếu trẫm bắt được hắn thì tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Diệp Tri Thu cúi đầu nhìn mũi chân nói:
- Hoàng thượng không cần phải quá buồn bực. Tội ác của La Sùng Huân tày trời, cuối cùng cũng khó thoát khỏi lưới trời. Tuy nhiên, ba người La Sùng Huân tuy có thể làm việc ác nhưng không có lý do. Bất cứ kẻ nào phạm án thì luôn luôn có lý do. Bọn chúng đang tốt đẹp như vậy, dường như không cần phải làm việc khiến người khác nghe qua phải kinh sợ. Bởi vậy, thần cảm thấy người làm ra việc này nhất định ở phía sau màn làm chủ. Có lẽ bên trong việc này còn có lợi ích nào đó.
Triệu Trinh hơi biến sắc, trầm giọng nói:
- Kẻ ở phía sau làm chủ việc phóng hỏa giết người chính là Triệu Doãn Thăng.
Diệp Tri Thu cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nói:
- Triệu Doãn Thăng có thể cấu kết với La Sùng Huân phóng hỏa, nhưng hắn làm gì có lý do gì phải giết cung nhân đâu? Đây vốn là hai chuyện không thể gộp lại làm một. Thần suy nghĩ vài trăm lần vẫn không có lời giải. Theo như lời Khâu bộ đầu nói lúc trước, cho dù Nhâm Thức Cốt cũng không thể kết luận là người chết trong cung có phải trúng độc mà chết hay không. Vậy bọn họ chết như thế nào? Khâu bộ đầu nói là âm hồn lấy mạng. Thần không dám xác nhận điều này nên mới đi tìm Nhâm Thức Cốt xác nhận. Không ngờ hắn lại chết rồi. Chẳng những Nhâm Thức Cốt chết rồi mà ngay cả hai Ngỗ tác trong vụ án cũng trước sau đều mất mạng. Khi chết đều là khóe miệng đang cười.
Triệu Trinh thở dài:
- Nói như vậy là manh mối đều đã đứt?
Diệp Tri Thu nói:
- Hoàn toàn ngược lại. Nếu bọn họ không chết thì không chừng thần không tra ra cái gì. Nhưng bọn họ vừa chết thì ngược lại thần lại hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thân người Triệu Trinh hơi run lên, nhưng giây lát đã điềm tĩnh lại nói:
- Trẫm cũng muốn nghe cao kiến của Diệp bộ đầu thế nào.
Diệp Tri Thu cung kính nói:
- Cao kiến không dám nhận, thần chỉ có một vài phỏng đoán nông cạn. Đã có người giết ba người Nhâm Thức Cốt. Thần có thể kết luận việc này không phải là âm hồn lấy mạng là mà có người muốn thần không thể tiếp tục điều tra được nên đã giết ba người bọn họ. Nói như vậy vụ án giết người trong cung nhất định có hung thủ. Hung thủ đã mua chuộc ba Ngỗ tác, cố ý đem chuyện cung nhân trúng độc hóa thành âm hồn lấy mạng. Chắc chắn trong này có thâm ý.
Triệu Trinh hỏi:
- Hung thủ có thâm ý gì?
Sau một hồi lâu thì Diệp Tri Thu mới nói:
- Thần không biết.
Tuy hắn nói không biết nhưng trong mắt hiện lên sự kinh hãi. Hắn sợ là sẽ tâu ra những khác biệt xưa nay với Khâu Minh.
Thần sắc Triệu Minh buông lơi, lại hỏi:
- Vậy ngươi đã tra ra hung thủ là người nào chưa?