Giờ khắc này, trăng sáng vằng vặc, nhiệt huyết trào dâng, ý chí của Địch Thanh hết sức vững vàng, thầm nhủ:
- Ta phải đi tây bắc.
Hắn phải đi tây bắc không chỉ vì tình cảm chân thành mà những lời hứa sống chết khắc ghi vào trong lòng, đều thể hiện chí khí hào hùng của nam nhi.
- Thần muốn đi tây bắc!
Địch Thanh đứng trước mặt Triệu Trinh quả quyết nói ra tâm ý của mình.
Triệu Trinh hơi kinh ngạc mà cũng hơi uể oải, thậm chí còn có chút gì đó thương cảm. Mấy ngày nay, nghe nói tây bắc gặp loạn, hầu hết thị vệ trong cấm cung đều xin đi tây bắc, Triệu Trinh cũng đồng ý.
Có lẽ Triệu Trinh cũng sớm nghĩ phái người đến tây bắc một chuyến. Tuy y chưa gặp Nguyên Hạo, nhưng từ các dấu vết có thể thấy, Nguyên Hạo vẫn nghĩ đến mình, thậm chí không tiếc phái người gây loạn biên giới nhà Tống, ám sát y.
Thù này không báo, y ăn ngủ không yên. Nhưng nghe thấy Địch Thanh muốn đi tây bắc, Triệu Trinh lại cảm thấy buồn bã. Gần đây đám thị vệ hộ giá cung biến, đều đề nghị đi tây bắc. Làm sao mà Triệu trinh có thể không hiểu suy nghĩ của những họ. Đám thị vệ chỉ sợ cuốn vào sự tranh giành trong cung, bị người nghi kỵ. Chỉ có điều y thật sự muốn dạy dỗ Nguyên Hạo nên khi đám cấm quân tinh anh này muốn đi, y cũng liền phê chuẩn. Ông còn chuẩn bị đưa quân đi tây bắc, hy vọng có thể để Nguyên Hạo biết, những chuyện này sớm hay muộn cũng đều phải trả. Nhưng chẳng lẽ Địch Thanh cũng có suy nghĩ như đám thị vệ kia? Trong khi Địch Thanh vốn không nên sợ như vậy.
Triệu Trinh trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Địch Thanh! Khanh không cần phải đi Tây Bắc. Thật sự những người đó cũng không cần thiết phải đi Tây Bắc,. Ta chỉ tin được vào các ngươi.
Địch Thanh thấy Triệu Trinh do dự, lại nhìn thấy nét mặt cô đơn, nghĩ đến thánh công tử lúc đầu yếu đuối, hắn lại cảm thấy mềm lòng. Tuy nhiên nghĩ đến Vũ Thường, hắn đảnh phải vứt bỏ tất cả. Địch Thanh trầm mặc rất lâu mới nói:
- Chúng thần đi Tây Bắc, không phải sợ thánh thượng, Thái hậu nghi kỵ. Mà là thật sự muốn đi. Nam nhi tập võ, gặp lúc đất nước nguy cấp làm sao lại không đứng lên?
- Bọn Vương Khuê là những thị vệ mà trẫm tín nhiệm nhất. Nhưng khanh và bọn họ lại khác nhau.
Triệu Trinh cảm khái nói:
- Địch Thanh! Bọn họ là thần tử của ta nhưng ngươi lại là huynh đệ. Thật sự, ta luôn coi khanh là huynh đệ từ tận đáy lòng. Từ khi khanh ở đêm trăng bay lên trời, bất chấp tính mạng để giúp ta thì ta đã tự nhủ với chính mình, sau này… Ta cũng vì Địch Thanh làm tất cả.
Ánh mắt của Triệu Trinh hết sức thành khẩn, thậm chí cũng không hề xưng Trẫm.
Thấy Địch Thanh không nói, Triệu Trinh hỏi:
- Khanh còn nhớ khi ở cung Hiếu Nghĩa, ta và khanh đã nói chuyện gì không?
Đương nhiên Địch Thanh nhớ rõ, hắn nhớ lúc đó sắc mặt Triệu Trinh tái nhợt nói với hắn:
- Địch Thanh! Khanh nhất định phải giúp trẫm, trẫm cầu xin khanh. Nếu việc này thành, trẫm và ngươi là huynh đệ sống chết, mãi mãi không chia lìa.
Đến tận bây giờ hắn cũng không biết Triệu Trinh muốn đi Huyền cung để lấy cái gì. Nhưng xem ra, chỉ là một quyển thiên thư đã cứu vớt được Triệu Trinh. Hắn còn nhớ, Triệu Trinh giơ tay vạch một cái, nói với hắn:
- Nếu trẫm chấp chính, phải làm một minh quân thiên cổ! Nếu trẫm nắm quyền, nhất định phải dùng khanh. Nếu trẫm là Hán Vũ Đế, khanh chính là Hoắc Khứ Bệnh đánh hung nô. Nếu trẫm là Đường thái tông, khanh chính là Lý Tĩnh diệt Đột Quyết!
Đây vốn là ước định giữa hắn và Triệu Trinh, không có người thứ ba biết. Nhưng nếu hắn biết kết quả cuối cùng là như thế này, thì hắn thà không làm tất cả, hắn thà mãi mãi rời xa kinh thành, thậm chí thà rằng chưa gặp Dương Vũ Thường. Hắn không muốn làm Hoắc Khứ Bệnh, không muốn làm Lý Tĩnh, hắn chỉ muốn được ở cùng với Dương Vũ Thường.
Địch Thanh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Nhìn đôi mắt cảm thán của Triệu Trinh, nghĩ Dương Vũ Thường còn đang hôn mê, Địch Thanh chỉ nói:
- Thánh thượng, thần không nhớ nữa. Thần và bọn Vương Khuê vốn không có gì khác nhau.
Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, nhưng y nhanh chóng nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt của Địch Thanh mà hiểu được liền nói một cách buồn bã:
- Khanh không nhớ nhưng trẫm nhớ. Lời trẫm đã nói, việc trẫm đã hứa cho đến bây giờ sẽ không quên!
Đi xuống long ỷ, đi đến bên Địch Thanh, ánh mắt Triệu Trinh chỉ có một sự chân thành, nói:
- Khanh cố ý đến biên thùy, trẫm sẽ không cản khanh. Nhưng mấy năm nay, trẫm rất cô đơn, chưa từng có huynh đệ thật lòng. Thấy các thị vệ gọi nhau là huynh đệ, trẫm rất ngưỡng mộ. Trẫm thật sự hy vọng khanh có thể ở bên cạnh trẫm.
Triệu Trinh vẫn cố gắng níu kéo.
Địch Thanh khéo léo từ chối:
- Xin Thánh thượng thành toàn cho.
Triệu Trinh thấy sắc mặt u buồn của Địch Thanh, thì thầm nghĩ Địch Thanh đau lòng nên nhất thời kích động. Ta cứ để cho hắn bớt buồn rồi sau đó tìm cách điều hắn quay lại là được rồi. Nghĩ đến điều đó, Triệu Trinh gật đầu nói:
- Được rồi. Khanh muốn đi Tây Bắc, trẫm đồng ý. Khanh muốn làm quan gì?
Địch Thanh nói:
- Thần chỉ muốn như bọn Vương Khuê là được rồi.
Triệu Trinh nhìn Địch Thanh một lúc lâu, nói:
- Được, hôm nay trẫm nói với binh bộ, khanh có thể đi Diên Châu.
Địch Thanh mới xin cáo lui. Triệu Trinh lại nói:
- Địch Thanh! Khanh nhớ rõ, lời trẫm nói không bao giờ quên. Nếu khanh thật sự có việc cần làm ở biên thùy, trẫm nhất định trọng dụng khanh. Vì trẫm lấy lại biên giới đã mất! Còn nữa…. Khanh nhớ lấy, nếu có thời gian phải về thăm trẫm. Trẫm rất thích nói chuyện với khanh. Còn các việc khác, khanh không cần suy nghĩ quá nhiều. Tự có trẫm làm chủ. Khanh còn mang lệnh kim bài của trẫm chứ?
Thấy Địch Thanh gật đầu, Triệu Trinh nghiêm nghị nói:
- Khanh có kim bài đó, pthì nhớ rõ luôn có trẫm ở sau khanh.
Địch Thanh gật gật đầu, lẳng lặng xoay người rời đi.
Triệu Trinh nặng nề thở dài, thầm nghĩ “Ta đã nói đến mức này, nếu Địch Thanh thật sự muốn thăng chức, chỉ cần nói một câu thì chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng cuối cùng Địch Thanh vẫn không nói.”
Địch Thanh là người thông minh hay kẻ ngu? Hắn vì một người con gái mà làm như vậy, rốt cuộc có đáng hay không? Triệu Trinh nghĩ đi nghĩ lại, lúc trước khi Vương mỹ nhân rời khỏi, mình cũng không tới mức như vậy. Qua một thời gian, Địch Thanh có chuyển biến tốt, đến lúc điều hắn về kinh cũng không muộn.
Từ từ ngồi xuống long ỷ, sắc mặt của Triệu Trinh đầy mỏi mệt. Nhìn Địch Thanh khuất bóng, y cau mày lại mà lẩm bẩm:
- Tiếp theo, ta phải làm thế nào đây?
Cung điện san sát khiến cho ánh mặt trời chiếu xuống như không chiếu đến được người Triệu Trinh.
Địch Thanh ra đến cửa, không kìm nổi quay đầu lại nhìn. Trong ánh mắt của hắn, cái người đang ngồi trên long ỷ, có chút gì đó vừa cao vừa xa.
Địch Thanh không còn nhìn nữa. Vừa đi được một đoạn thìcó người đi tới. Địch Thanh dừng bước chân, nhìn người đó nói:
- Bá phụ…
Người đó chính là Bát vương gia. Khuôn mặt của Bát vương gia hết sức tiều tụy. Khi trông thấy Địch Thanh, lão cố tỏ ra tươi cười. Nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý, lão nói khẽ:
- Địch Thanh! Trong bất hạnh còn có sự may mắn. Thái hậu nhận lời ta rồi. Tiếp theo, con… con chuẩn bị làm như thế nào?
Địch Thanh kinh ngạc, khó mà tin được thái hậu lại đồng ý với một yêu cầu điên cuồng như vậy. Hắn hoàn toàn không biết tới sự thỏa thuận giữa Bát vương gia và thái hậu. Nhưng hắn biết Bát vương gia không cần phải lừa mình. Do dự một chút, Địch Thanh lên tiếng:
- Bá phụ! Con mới biết được tin rằng Hương Ba Lạp có khả năng ở Tây Bắc. Con đã xin thánh thượng đi Tây Bắc vừa bảo vệ biên cương đồng thời thăm dò tin tức của Hương Ba Lạp.
Vốn tưởng rằng Bát vương gia bất đồng ý kiến. không ngờ Bát vương gia gật gật đầu, buồn bã nói:
- Địch Thanh, nói thực lòng, đối với việc tìm được Hương Ba Lạp hay không, ta không hề chắc chắn.
Trong lòng Địch Thanh trầm xuống. nghe Bát vương gia nói tiếp:
- Nhưng có rất nhiều việc trên thế gian này cũng không một ai nắm chắc làm được đúng không? Ôi … ta chỉ tin trời xanh sẽ không vô tình như vậy. Cũng tin lão phu khổ tâm không uổng phí. Càng tin tình cảm của Địch Thanh con đối với Vũ Thường. Việc còn lại của Vũ Thường cứ để ta xử lý là được.
- Con còn muốn nhìn Vũ Thường một chút.
Địch Thanh do dự rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng
Đễn cuối cùng hắn vẫn không nỡ.
Bát vương gia lắc đầu nói:
- Địch Thanh, không thể được. Thực không dám giấu, việc này cực kỳ trọng đại. Tối qua ta đã chuyển Vũ Thường vào Huyền cung rồi.
Địch Thanh không kìm nổi đau xót. Nghĩ rất lâu cũng không gặp được Vũ Thường, hắn lẩm bẩm:
- Cũng tốt, cũng tốt…
Chẳng biết hắn đã nói bao nhiêu từ cũng tốt, nhưng cũng không xóa khỏi sự đau lòng lúc ly biệt. Cuối cùng hắn cũng chầm chậm quay người. Mới đi ra ngoài cung, đột nhiên Địch Thanh lại dừng bước lại.
- Bá phụ, con muốn hỏi thêm một câu.
- Con muốn hỏi gì?