Lâm Thanh Tử chỉ phiến đá nằm ven một con suối:
- Từ đây đến Trúc gia trang không còn bao xa, nghỉ chân ở đây một chút.
Thành Tử vừa nói vừa tiến đến bên phiến đá ngồi bệt xuống. Y nhìn con suối trong vắt. Khuôn mặt của Như Bình hiện ra sát bên cạnh Thành Tử. Gã buột miệng nói:
- Ái chà... xem chừng cũng xứng đôi vừa lứa chứ.
Như Bình tròn mắt ghịt vai Thành Tử:
- Lâm đại ca vừa nói gì xứng đôi vừa lứa?
Thành Tử ngước lên nhìn nàng:
- Ta nói... hai người ở dưới suối đó.
- Trong suối mà có người à?
Thành Tử nhướng mày:
- Nàng không tin à?
- Trong nước mà có người sống, làm sao có chuyện đó được.
Thành Tử chỉ xuống suối:
- Nàng hãy nhìn xuống suối thì thấy họ ngay.
Như Bình nhìn xuống mặt suối. Trong màn nước trong vắt như một chiếc gương soi, mặt nàng và Thành Tử sát vào nhau. Như Bình vẫn hỏi:
- Như Bình đâu thấy gì đâu?
- Đó. Hai người đó đang nhìn ta và nàng kìa.
Như Bình cau mày:
- Như Bình đâu có thấy người nào?
- Nàng nhìn kỹ xem. Hai người một nam, một nữ. Cô gái đó có khuôn mặt diễm lệ, còn gã nam nhân thì khôi ngô tuấn tú.
Thành Tử làm trò nhăn miệng nói:
- Y... gã nam nhân còn banh cái miệng ra nữa.
Như Bình bật cười khúc khích. Nàng véo bả vai Thành Tử:
- Lâm đại ca lừa Như Bình.
Nàng duỗi chân giẫy nảy:
- Trong suối chỉ có khuôn mặt của Như Bình và Lâm đại ca thôi.
Như Bình bất chợt quay ngoắt lại đẩy Lâm Thanh Tử xuống suối. Bị đẩy bất ngờ Lâm Thanh Tử không gượng được rơi từ phiến đá xuống dòng suối, nhưng trước khi chạm đến mặt nước trong vắt thì y đã kịp dùng thuật Triển xi phi vân, ngón trỏ điểm vào một cọng rong trôi phập phều, lập tức thân ảnh như sợi tơ hồng lộn ngược trở lại.
Thành Tử lộn một vòng trên không trung rồi nhẹ êm như chiếc lá hạ xuống trước mặt Như Bình.
Gã chỉ mặt nàng:
- Sao nàng lại đẩy ta xuống suối chứ?
- Đẩy Lâm đại ca xuống suối để tẩy bớt mùi hôi đi.
Lâm Thanh Tử hừ nhạt một tiếng:
- Thật là hết chỗ nói. Ta không bao giờ tắm đâu.
- Thân thể huynh hôi hám như vậy mà không tắm à? Huynh xem lại bộ trạng của huynh kìa, đất đóng như vảy cá, chẳng lẽ huynh cứ để nguyên như thế này đến gặp nội tổ của Như Bình ư?
- Thì có sao đâu.
Như Bình nạt ngang:
- Như Bình không chịu. Từ thân thể huynh tỏa ra mùi hôi hám, gặp nội tổ thì còn gì thể diện của Lâm Thanh Tử nữa?
Thành Tử cau mày:
- Ta nói thật với nàng, ba năm nay ta chưa hề đụng đến nước đó. Thấy nước là Thành Tử này sợ hết hồn rồi.
- Làm gì mà huynh sợ nước? Chẳng qua huynh lười biến mà thôi. Khi huynh ngủ ngay cả con muỗi căn trên má huynh, huynh cũng chẳng thèm đuổi nó đi, từ hai tay đến hai chân huynh không có chỗ nào là không đóng đất cả.
Nàng bịt mũi:
- Đứng gần Lâm huynh, chỉ ngửi cái mùi xú uế thôi đã khó chịu rồi.
Thành Tử cười toe toét miệng, phủi tay như đuổi ruồi:
- Ờ, thì Lâm Thanh Tử này ở dơ lắm. Nếu Hà cô nương không chịu được thì cứ ly khai. Thành Tử chẳng cấm cản đâu.
Như Bình sa sầm mặt:
- Như Bình chỉ nghĩ đến điều tốt cho huynh thôi, mà huynh nói vậy đó.
Thành Tử nhăn nhó:
- Thành Tử không cần những điều tốt đó.
Thành Tử nói xong, quay lưng toan bỏ đi, chợt Như Bình kêu một tiếng thất thanh:
- Ối!
Nàng bị trượt chân rơi từ phiến đá xuống dưới suối. Như Bình trồi lên, hụp xuống, tay ngoắc Thành Tử:
- Đại ca... cứu muội với... Cứu muội với...
Thành Tử nhăn nhó:
- Tại sao nàng bất cẩn như vậy?
Thành Tử bối rối vô cùng, trong khi đó Như Bình như đã hụt hơi từ từ chìm xuống dòng suối trong vắt.
Thành Tử rít lên:
- Tại sao nàng làm phiền ta như thế chứ?
Mặc dù nói vậy nhưng Thành Tử không thể để Như Bình chết được. Y móc hai chân vào khe đá, chồm ngược người xuống thòng tay toan thộp lấy cổ áo của Như Bình. Tay Thành Tử vừa chạm đến mặt nước thì bất thần Như Bình trồi ngược trở lên, song thủ của nàng chộp lấy tay Thành Tử kéo ghịt xuống suối.
Thành Tử thét lên:
- Ê...
Tiếng thét còn đọng trên môi Thành Tử thì gã đã bị Như Bình kéo thỏm xuống suối rồi.
Thành Tử giẫy giụa:
- Ta chết đuối mất... Ta chết đuối mất...
Như Bình nhìn gã:
- Có Như Bình thì Lâm đại ca không sợ chết đuối đâu.
Thành Tử trợn mắt:
- Thì ra nàng gạt ta:
Như Bình gật đầu:
- Như Bình làm sao chết đuối được. Trên đất thì huynh là hảo hán, còn dưới nước Như Bình là anh thư.
Nàng vừa nói vừa ấn đầu Thành Tử xuống dưới nước:
- Ực... ực...
Thành Tử uống một ngụp nước rồi Như Bình mới kéo gã lên.
Nàng nhoẻn miệng cười:
- Nước suối ngọt chứ?
Thành Tử gật đầu:
- Ngọt lắm... ngọt lắm, nhưng nàng hãy đưa ta lên bờ đi.
Như Bình lắc đầu:
- Không!
Thành Tử tròn mắt:
- Ta không quen dưới nước.
- Từ từ rồi phải quen mà. Nếu huynh còn nói nữa thì muội sẽ cho huynh uống đến no bụng mới thôi.
Thành Tử ngậm miệng.
Như Bình đẩy Thành Tử chồi lên khỏi mặt nước. Nàng nói:
- Kể từ bây giờ huynh nhất nhất phải nghe lời Như Bình.
Thành Tử cau mày:
- Nam nhi đại trượng phu như ta mà nghe lời nàng ư?
Gã vừa dứt lời thì Như Bình lại ấn đầu Thành Tử xuống dưới nước. Khi nàng kéo Thành Tử lên, gã ho sặc sụa. Gã ho đến độ chảy cả nước mắt.
Thành Tử quát lên the thé. Y vừa thét vừa ho:
- Sao... ặc.. nàng... ặc... ặc.. ác với ta như vậy? Ta đã từng cứu nàng ở cổ miếu kia mà?
- Chính vì huynh cứu Như Bình nên Như Bình mới đối xử tốt với huynh.
- Nàng đối xử tốt với Thành Tử bằng cách này hả? Ta hận nàng đó.
Như Bình cau mày:
- Huynh còn hận Như Bình thì muội sẽ cho huynh chết đuối luôn.
Nàng vừa nói vừa buông cổ áo của Thành Tử. Gã chới với thét lớn:
- Đừng... Đừng...
Thành Tử hụp đầu xuống nước, hai tay chới với. Như Bình lại kéo gã lên:
- Thế nào, huynh còn hận Như Bình không?
Thành Tử lắc đầu:
- Không, ta không hận nàng.
- Thế thì tốt. Bây giờ huynh muốn vào bờ thì nhất nhất đều phải nghe theo lời Như Bình nhé?
Thành Tử lưỡng lự.
Như Bình nạt lớn:
- Lâm huynh chịu nghe lời Như Bình không?
Thành Tử nhăn nhó:
- Ừ ta nghe lời nàng.
- Tốt lắm. Bây giờ huynh phải hứa với Như Bình.
- Ta đã nghe lời rồi còn hứa cái gì nữa.
- Muội bắt huynh hứa.
- Hứa cái gì bây giờ?
- Huynh hứa trong kiếp này chỉ có mỗi một mình Như Bình là muội muội của huynh thôi.
Thành Tử gật đầu:
- Ừ... Thành Tử hứa...
- Huynh hứa xuông như vậy mà nghe được à. Huynh phải thề kìa.
- Ừ... Ta thề...
- Thề như thế nào. Huynh phải thề, nếu huynh phản bội muội, huynh sẽ chết dưới nước.
Thành Tử tròn mắt:
- Hả, nước nữa ư?
Như Bình gật đầu.
Thành Tử nhăn nhó:
- Ta và nàng đâu có gì mà phản bội với không phản bội?
Hai mắt Như Bình thèn thẹn:
- Phản bội là huynh hất hủi muội đó. Nói như vậy huynh hiểu rồi, chẳng lẽ bắt người ta nói thẳng ra à?
Thành Tử gật đầu, gã nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Ta hiểu rồi, nàng đã yêu Thành Tử phải không?
Gã le lưỡi:
- Eo ôi. Nàng bắt a uống nước no bụng làm sao ta yêu nàng được?
Gã vừa dứt lời thì tay Như Bình đã đặt lên đỉnh đầu, Thành Tử lắc đầu nguầy nguậy:
- Không... không, đừng đừng, ta yêu nàng, ta hứa sẽ không phản bội nàng.
Như Bình mỉm cười:
- Nếu Lâm đại ca phản bội Như Bình thì đại ca sẽ chịu chết dưới nước như con cá chết sình.
TThành Tử gật đầu.
Như Bình nhăn mặt:
- Lâm đại ca phải lập lại lời nói của Như Bình.
- Ừ ta nói. Nếu Thành Tử phản bội Như Bình thì chết dưới nước như cá chết sình.
Gã vừa nói vừa nhăn nhó.
Như Bình mỉm cười xách cổ áo Thành Tử lôi vào bờ suối. Nàng như con rái cá vẫy vùng trong dòng nước trong vắt. Trong khi Thành Tử chẳng khác nào con mèo bị rớt xuống nước.
Như Bình nhúm bếp lửa hong khô trang phục hai người, thỉnh thoảng nhìn Thành Tử ngồi co ro với bộ mặt hầm hầm.
Nàng hỏi Thành Tử:
- Lâm đại ca đang nghĩ gì vậy?
Thành Tử chỉ vào ngực mình:
- Nàng hỏi ta à?
- Chứ không lẽ có người thứ ba nữa.
- Ta đang nghĩ và đang chửi thằng cha bang chủ Cái Bang Trần Bá Tùng.
Như Bình nhăn mặt:
- Hắn đâu có đây mà huynh chửi hắn.
- Không chửi thằng cha ôn dịch đó sao được. Nếu không có lão giở trò đồi bại thì ta đâu có vướng mắc vào chuyện này. Tại cái lão ôn dịch đó mà ta phải... phải...
Như Bình tằng hắng.
Lâm Thanh Tử cúi đầu nhìn xuống đống lửa.
Như Bình nói:
- Nếu huynh nghĩ vậy thì lúc ở cổ miếu huynh đừng cứu muội.
- Chẳng lẽ không cứu?
- Nếu huynh nghĩ muội không xứng đáng với huynh thì huynh đừng nghĩ đến muội nữa.
Nàng gục mặt vào hai đầu gối:
- Huynh bỏ muội, huynh đi đi.
- Hê... Nàng muốn ta đi để ta nhận cái chết như cá chết sình dưới nước à?
- Muội sẽ xóa lời thề của huynh.
- Đã thề rồi đâu có dễ gì xóa, chỉ khi nào ta chết hoặc nàng chết mới xóa được lời thề đó.
Như Bình bẽn lẽn nhìn Thành Tử:
- Muội không ép huynh đâu.
Thành Tử nhìn nàng:
- Huynh chỉ sợ...
- Huynh sợ gì?
- Mạng của Thành Tử giò như chỉ mành treo chuông, không biết sống chết lúc nào. Với lại sau khi huynh làm tròn những gì mà Tống đại ca đã căn dặn thì sẽ tự kết liễu đời mình để cùng với Tống huynh, Kha huynh và Mộng muội đoàn tụ dưới tử thành.
Như Bình lắc đầu:
- Nếu đại ca rời cõi nhân gian này thì muội cũng sẽ theo đại ca.
Thành Tử thở dài:
- Muội đừng nghĩ vậy. Ông tạo đã xếp cho mỗi người chúng ta một số phận.
Như Bình nắm tay Thành Tử:
- Như Bình và đại ca đã cận kề nhau dưới dòng suối nảy rồi. Đó là lời thề không bao giờ hai chúng ta chia cắt. Muội sẽ ở bên đại ca mãi mãi dù trên dương cảnh hay dưới a tỳ.
Như Bình dịch lại bên Thành Tử. Nàng nhìn Thành Tử. Hai người như lấy ánh mắt đặng trao cho nhau những gì mà đôi tình nhân từng hứa hẹn với nhau trong ngày đầu mà nụ hoa tình chớm nở.
Tiếng suối chảy, tiếng nước reo, và tiếng tim của họ hòa nhập vào nhau như một khúc nhạc tình êm ái. Thời gian như dừng lại, không gian trở enen lắng đọng trong một khung cảnh nên thơ và đôi uyên ương trao cho nhau những lời tình nồng thắm nhất.