Sát Thủ Kiếm Vương

Chương 54: Thần Kiếm Nhứt Chiêu

Tất cả những vị trưởng lão của các đại phái đều bị những cao thủ Thần kiếm giáo khống chế đứng thành hàng dọc trước một chiếc lư đồng bốc khói trầm nghi ngút.

Kiều Vĩ Hồ trong bộ tang y trùm kín từ trên đầu xuống đến tận dưới chân, đứng trên một cái đài cao.

Khi tất cả những vị trưởng lão võ lâm gồm Võ Đang Thái Ất chân nhân, Tuệ Tĩnh đại sư, Mông Thiền đại sư, và cả Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ cùng Đông Phong Điểu Khinh được dẫn ra đứng trước Lư đồng đó thì bọn thuộc hạ của Kiều Vĩ Hồ lại xướng lên:

- Thần kiếm giáo oai vũ. Thần kiếm Nương Nương thần công tái thế, chủ tôn võ lâm.

Kiều Vĩ Hồ chấp tay sau lưng nhìn xuống hàng trưởng lão võ lâm. Thị cất tiếng eo éo:

- Hôm nay bản tòa lập đài phong thần này để tiễn đưa các vị về cõi diêm phủ để vĩnh viễn võ lâm chỉ còn duy nhất Thần kiếm của bản tòa độc tôn. Sau khi Thần kiếm độc tôn, bản tòa mới cùng tất cả thuộc nhân Thần kiếm giáo khai thiên lập đỉnh cùng với bức họa đồ lăng cấm ở Long hoa đảo.

Kiều Vĩ Hồ giở một cánh tay phủi xuống, thét lớn:

- Mở đại kỳ.

Một ngọn đại hắc kỳ có thêu những vầng kiếm sinh động từ từ được kéo lên.

Khi ngọn đại hắc kỳ đã được kéo lên tới đỉnh, Kiều Vĩ Hồ lại buông mệnh lệnh:

- Tế cờ.

Hơn năm mươi nhân mạng của Thần Long giáo cùng với Tạ Đình Côn được dẫn ra dưới ngọn đại hắc kỳ đó. Tất cả môn hạ Thần Long giáo lẫn Tạ Đình Côn đều vận tang y trắng. Tạ Đình Côn mặt không còn chút máu.

Y được dẫn đến trước đài phong thần. Tạ Đình Côn vội quỳ thộp xuống:

- Tạ Đình Côn biết tội của mình, xin Thần kiếm Nương Nương khoan dung tha tội.

Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt một tiếng gằn giọng nói:

- Cái gì đã không thuộc về bản tòa, bản toà giữ nó làm gì.

Cùng với lời nói đó, Kiều Vĩ Hồ phẫy tay quay mặt vào trong đài.

Liền ngay sau động tác của nàng thì từ bên phải đài một gã hộ pháp lực lưỡng vác đại đầu đao bước ra.

Tạ Đình Côn khẩn trương hơn:

- Nương Nương hãy tha cho tôi.

Tuệ Tĩnh đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà Phật!

Tiếng niệm phật hiệu còn đọng trên miệng Tuệ Tĩnh đại sư thì thanh đại đầu đao đã phập thẳng xuống cổ Tạ Đình Côn.

- Phập!...

Thủ cấp của gà rơi xuống đất lăn lông lốc. Cùng lúc với chiếc thủ cấp của họ Tạ thì những tiếng khóc bật lên từ những thân quyến của Tạ Đình Côn.

Võ Đang Thái Ất chân nhân nhăn mặt.

Vạn Dược Thần Y thở dài:

- Đến ngay cả người tâm phúc mà Thần kiếm giáo chủ cũng không nương tình. Khi Thần kiếm giáo độc tôn, giang hồ sẽ như thế nào. Đúng là thời khắc tàn mạt của võ lâm.

Kiều Vĩ Hồ quay lại. Không biết ả đang soi nhãn quang về người nào nhưng cả cục trường đều im phăng phắc, nặng nề. Sự khủng bố bao trùm lên tất cả những người có mặt tại cuộc tế cờ Thần kiếm này.

Tuệ Tĩnh đại sư tay lần chuỗi hạt bước ra, nhìn lên đài phong thần:

- Bần tăng miễn cưỡng cầu xin Thần kiếm giáo chủ ngưng tay đa sát để những người kia được toàn mạng. A di đà Phật.

Kiều Vĩ Hồ cười đùng đục. Thị cắt tràng cười đó, quát lớn:

- Tất cả đều phải chết, chỉ có một điều duy nhất các người được sống khi nào có người biết phương cách phục hồi lại nguyên trạng dung diện của ta.

Kiều Vĩ Hồ vừa nói vừa lột luôn chiếc khăn trùm mặt.

Vừa nhác thấy diện mục của Kiều Vĩ Hồ, Tuệ Tĩnh đại sư phải niệm phật hiệu:

- A di đà Phật.

Kiều Vĩ Hồ rít lên:

- Thiếu Lâm cổ tự của lão có tàng kinh các, vậy trong Tàng kinh các đó có kinh thư nào chỉ cách phục hồi dung diện cho bản tòa không?

- A di đà Phật. Cái quy´ của con người ở cái tâm chứ không phải vẻ bề ngoài. Dù Thần kiếm Nương Nương biến đổi không còn như xưa, nhưng nếu cái tâm của người quảng đại bao dung thì cũng chẳng khác nào Bồ Tát trong lốt quỷ dạ xoa.

Kiều Vĩ Hồ rít lên:

- Im đi.

Thị chỉ tay vào mặt Tuệ Tĩnh đại sư:

- Tất cả đều là miệng lưỡi đa ngôn, giảo hoạt. Tế kỳ.

Một gã hộ pháp vừa chặt đầu Tạ Đình Côn lại bước đến bên Tuệ Tĩnh đại sư.

Đại sư thở dài:

- A di đà Phật. Dù Thần kiếm giáo chủ có phanh thây bần tăng thành trăm mảnh, nghìn mảnh thì bần tăng cũng nguyện độ thí chủ trong kiếp này.

Kiều Vĩ Hồ hừ nhạt:

- Ta cần phục hồi dung diện của mình thôi.

Gã hộ pháp lực lưỡng lại giơ đại đầu đao.

- Chát...

Cùng với ánh chớp bạc đó Khư Giã Đạt Ma cùng Lâm Thanh Tử phiêu diêu hạ thân xuống bên cạnh Tuệ Tĩnh đại sư.

Lâm Thanh Tử chỉ gã hộ pháp:

- May là Lâm mỗ đến kịp, nếu không thì kiếp này ngươi phải chui xuống chín tầng địa ngục.

Kiều Vĩ Hồ cau mày:

- Lâm Thanh Tử... ngươi thỉnh thị cao thủ Tây Vực để đối phó với bản tòa đó à?

Lâm Thanh Tử khoát tay:

- Lâm mỗ không ngờ chỉ sau thời gian ngắn luyện võ công Vô minh kiếm khí mà từ một mỹ lệ giai nhân như Kiều Vĩ Hồ lại tàn tạ như vậy.

Lâm Thanh Tử chặc lưỡi:

- Nữ nhân thì trọng cái sắc, nhưng người chẳng coi sắc ra gì. Thật là tai hại. Ta tiếc cho người.

Kiều Vĩ Hồ chắp tay sau lưng bước xuống đài phong thần:

- Ta thích một kẻ ngông nghênh như ngươi đó. Phải chi bản tòa còn dung diện cũ thì sẽ đưa ngươi lên thế vào chỗ Tổng quản hộ pháp, nhưng rất tiếc, lúc này ta chỉ muốn san bằng tất cả võ lâm thôi. Ngươi có thể tỷ đấu với bản tòa chứ.

Lâm Thanh Tử khoát tay:

- Không không. Lâm mỗ đâu phải là đối thủ của Mông Diện thần nữ.

- Vậy lão già Tây Vực kia.

- Lão cũng không phải.

- Vậy người muốn ấn chứng võ công với ta là ai?

Lãnh Nhật Phong từ phía cổng chính đi vào. Chàng vừa đi vừa thổi một khúc tiêu ai oán.

Kiều Vĩ Hồ cau mày:

- Lãnh Nhật Phong.

Đi sau lưng Lãnh Nhật Phong là Kha Cát Cát. Tay nàng bưng một cái mâm đồng trên đó phủ một tấm vải điều.

Tiếng tiêu vừa dứt thì Nhật Phong cũng đứng trước mặt Kiều Vĩ Hồ.

Kiều Vĩ Hồ nhìn Nhật Phong không chớp mắt:

- Lãnh Nhật Phong... ngươi mang đầu của A di đà Phật đến.

Cát Cát thay lời Lãnh Nhật Phong nói:

- Đúng vậy!

Nàng mở tấm vải điều.

Thủ cấp của A Tú vẫn còn tươi, hai mắt mở trừng trừng hướng về Kiều Vĩ Hồ.

Đông Phong Điểu Khinh vừa thấy chiếc thủ cấp của A Tú mặt xanh rờn tái nhợt. Lão run rẩy bước đến trước mặt Cát Cát:

- Tú nhi.

Đông Phong Điểu Khinh rít lên bằng giọng căm hờn:

- Lãnh Nhật Phong, ngươi đúng là kẻ vô tâm tàn nhẫn.

Lão gào lên bằng tất cả sự phẫn uất của mình:

- Lãnh Nhật Phong, ngươi là một con quỷ sống. Ngươi không có trái tim, mới nhẫn tâm giết Tú nhi, chặt đầu Tú nhi. Đông Phong Điểu Khinh òa khóc tức tưởi. Lão vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt Lãnh Nhật Phong:

- Nhật Phong, ngươi không biết Tú nhi thương yêu ngươi ư. Nó có thể quên tất cả hận thù, đã hy sinh vì ngươi, thế mà ngươi nỡ xuống tay chặt đầu nó. Ngươi là một con quỷ.

Cát Cát nhìn Đông Phong Điểu Khinh mà cầm lòng không đặng. Nàng muốn truyền âm nhập mật nói với lão nhưng kịp bình tâm bỏ y´ niệm đó.

Nhật Phong nói:

- Trưởng bối, tại hạ sau khi thanh toán mọi việc trên giang hồ sẽ tìm Tú muội.

Cát Cát lên tiếng:

- Trưởng bối, đây là sự tự nguyện của Tú cô nương để giúp võ lâm tránh đại họa thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Kiều Vĩ Hồ nghe Kha Cát Cát nói, bật lên tràng cười đùng đục. Thị cắt tràng tiếu ngạo cuồng nhiệt và quái gở đó lạnh lùng lên tiếng:

- Lãnh Nhật Phong, dù ngươi có lấy thủ cấp của Vũ A Tú cũng chỉ đến đây làm con thiêu thân mà thôi.

Thị bước đến đối mặt Lãnh Nhật Phong:

- Ta không ngờ ngươi cũng là kẻ vô tâm tán tận như vậy.

Kiều Vĩ Hồ liếc qua chiếc thủ cấp của Vũ A Tú rồi khoát tay:

- Ta không thích đôi mắt đầy căm hờn đó.

Cát Cát phủ tấm vải điều lại.

Kiều Vĩ Hồ nhìn lại Lãnh Nhật Phong:

- Lần hội diện này, ngươi chịu được bao nhiêu chiêu của ta.

- Không phải ba chiêu mà nghìn chiêu.

Nhật Phong rút từ thắt lưng ra thanh đoản kiếm, vừa thấy thanh đoản kiếm đó Kiều Vĩ Hồ đã cau mày:

- Thanh Long kiếm.

- Nhật Phong đã mài nó lại thành đoản kiếm. Chỉ có người của Kiếm môn mới hạ sát người của Kiếm môn.

- Nói hay lắm. Nghĩa là chỉ có cái chết của ta hoặc của ngươi mới tạo lập sự bình yên cho giang hồ:

- Có lẽ đó chính là số phận sắp xếp của ông trời. Ngày xưa cũng từ một cuộc tỷ kiếm mà giang hồ dậy sống, hôm nay kết cuộc cũng phải từ một cuộc tỷ kiếm.

- Ta thích như vậy. Nếu Kiều Vĩ Hồ giết được ngươi xem như ta đã hoàn thành được cái hận của gia phụ.

Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:

- Tụ thành kiếm đạo tuyệt luân chỉ có thể ở những con người vô tình.

Kiều Vĩ Hồ đã trở thành một kẻ biến thái hay sao mà bỗng đưa tay vê chùm râu bạc dị hoặc trên má thị.

- Nếu lần nữa ta thắng ngươi thì sao?

- Tại hạ đến hội diện lần này với Thần kiếm giáo chủ không phải đi tìm sự thất bại như lần trước. Vũ A Tú vì cuộc tỷ thí hôm nay mà không tiếc mạng mình.

- A Tú rất nghĩa khí, nhưng Nhật Phong thì lại vô tình.

- Bởi tại hạ là kẻ luyện kiếm.

- Được lắm. Hy vọng hôm nay Kiều Vĩ Hồ không phải là Độc cô cầu bại năm xưa.

Hai người sau những câu đối đáp đó. Kiều Vĩ Hồ khoát tay. Sau cái khoát tay của Kiều Vĩ Hồ, bọn môn hạ Thần kiếm giáo đồng loạt thành một vòng tròn rộng trên hai mươi trượng, để tạo một khoảng trống cho hai người.

Kiều Vĩ Hồ gằn giọng nói:

- Nhật Phong, ngươi chuẩn bị rồi chứ.

Nhật Phong bình thản nhìn lên đài phong thần:

- Thần kiếm Vô minh giáo chủ cứ ra tay.

- Ngươi không thèm nhìn bản tọa à?

- Không cần thiết.

- Ngươi xem thường bản tòa quá. Một kẻ đã từng thảm bại bởi Vô minh kiếm khí mà lại coi thường Vô minh kiếm khí, quả là nực cười. Hay ngươi cố y´ đến đây để tìm cái chết hội mặt với Vũ A Tú.

- Tại hạ đến không phải để tìm cái chết. Thần kiếm giáo chủ cứ tự nhiên ra chiêu.

- Bản tòa không khách sáo.

Sau câu nói của Kiều Vĩ Hồ, cục trường trở nên im lặng cực kỳ. Chính sự im lặng đó tạo thành không gian khủng bố rờn rợn. Các vị trưởng lão đều lo lắng cho Lãnh Nhật Phong đến ngay cả Kha Cát Cát cũng không yên lòng. Nàng nghĩ thầm:

- Nếu trời đất có linh thiêng, xin phò trợ cho Lãnh Nhật Phong, bởi cuộc tỷ thí này liên quan đến vận mạng của bao nhiêu sinh mạng, Nhật Phong thất bại thì thây sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông.

Lời khẩn nguyện của Kha Cát Cát vừa dứt thì Kiều Vĩ Hồ thét lớn:

- Lãnh Nhật Phong, ngươi cũng chết như Ngọc diện thư sinh Hồ Phúc.

Cùng với tiếng thét tràn ngập sát khí đó thì Kiều Vĩ Hồ đã kết tạo chung quanh mình màn sương mờ nhạt. Màn sương đó chính là lớp thần công hộ thể của kiếm khí.

Tất cả mọi người có mặt tại cục trường ngỡ như chung quanh Kiều Vĩ Hồ có những đạo kiếm khí tạo thành những bức tường che chắn mà không một thứ võ công nào có thể xuyên phá được.

Một âm thanh vi vu rít lên.

Cùng với âm thanh đó thì Lãnh Nhật Phong cũng nhích động thân ảnh. Ngọn đoản kiếm Long hoa đâm thẳng tới trước. Khoảng cách giữa Nhật Phong và Kiều Vĩ Hồ không hề rút ngắn lại, nhưng Nhật Phong không ngừng vũ lộng đoản kiếm lúc thì đâm tới trước, lúc thì hoành kiếm chắn ngang trước ngực, nhìn Nhật Phong thi triển kiếm pháp liên tục mà các vị trưởng lão võ lâm ngỡ như chàng đang tỷ đấu với một kẻ vô hình.

Vầng kiếm quang vần vũ không ngừng che chắn Kiều Vĩ Hồ và Nhật Phong cũng không ngừng thi triển thân pháp tuyệt luân của mình.

Lại một âm thanh rít lên vi vút.

Âm thanh đó vừa dứt thì Lãnh Nhật Phong cũng ngã bật về phía sau.

Kha Cát Cát biến sắc buột miệng nói:

- Lãnh đại ca.

Tuệ Tĩnh đại sư xuất mồ hôi niệm phật hiệu:

- A di đà Phật!

Vạn Dược Thần Y thì biến hẳn sắc diện.

Võ Đang Thái Ất chân nhân cũng không kềm được tĩnh tâm toan bước qua vòng cao thủ Thần kiếm giáo.

Khoảng khắc sau cùng khi mọi người ngỡ Lãnh Nhật Phong đã bị kiếm khí vô hình của Kiều Vĩ Hồ lấy mạng thì một đạo huyết quang đỏ rực từ tay chàng thoát đi, cắt thành một đường thẳng tập kích bức tường kiếm khí bảo vệ Kiều Vĩ Hồ.

Đạo huyết quang đó là thanh Huyết Hận kiếm tạo thành khi Nhật Phong thi triển đến tuyệt thức phi kiếm. Khi đạo huyết quang vừa chạm vòng kiếm khí che chắn Kiều Vĩ Hồ thì tự dưng tách làm hai.

Kha Cát Cát giật mình bởi nghĩ những đạo kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ có thể chẻ đôi thanh Huyết Hận kiếm, vì cùng lúc với thanh Huyết Hận kiếm bị chẻ làm đôi, bạt ra hai phía thì bức tường kiếm khí hộ thân của Kiều Vĩ Hồ cũng biến mất một cách kỳ lạ.

Kiều Vĩ Hồ đứng xoạc hai chân sừng sững nhìn Lãnh Nhật Phong không chớp mắt.

Nhật Phong bật người đứng lên. Hai người đối nhãn với nhau.

Kha Cát Cát không rời mắt khỏi Lãnh Nhật Phong.

Trong khi các vị trưởng bối thì chú nhãn vào Kiều Vĩ Hồ. Tất cả mọi người không biết cuộc đấu đã kết thúc hay chưa và sự phân định thắng bại thuộc về ai.

Kiều Vĩ Hồ bước đến một bộ:

- Bản tòa không tin.

Kiều Vĩ Hồ nói xong lời nói sau cùng đó đưa tay ôm lấy ngực trái mình. Đến lúc này Vạn Dược Thần Y mới nhận ra chuôi thanh đoản Long kiếm trên ngực Kiều Vĩ Hồ.

Lão mừng quá reo lên:

- Nhật Phong đã thắng rồi.

Kiều Vĩ Hồ bặm mội, bước đến một bộ nữa rồi mới ngã xuống đất. Mặc dù vậy, Kiều Vĩ Hồ vẫn rút được thanh đoản Long kiếm ra khỏi ngực mình, và đặt nằm ngang đan điền.

Nhật Phong bước đến bên thị:

- Chiêu phi kiếm vừa rồi, Nhật Phong chỉ dành riêng cho Kiều Vĩ Hồ.

Kiều Vĩ Hồ mỉm cười:

- Nhật Phong mới đúng là Thần kiếm. Có bại như thế này và chết như thế này mới đúng là cái chết xứng đáng. Ta phục Lãnh Nhật Phong. Nhật Phong sẽ chôn Kiều Vĩ Hồ chứ?

- Tại hạ sẽ lo hậu sự cho giáo chủ trước khi gặp người dưới tử thành.

Kiều Vĩ Hồ gượng mỉm cười, nói:

- Ta muốn được thiêu xác mình.

- Tại hạ sẽ thiêu xác Nương Nương.

- Trước khi chết, ước gì ta được hoàn nguyên dung diện cũ của mình. Nhật Phong, Vĩ Hồ đi trước đây.

Kiều Vĩ Hồ nói xong mấy lời sau cùng đó, nghẻo đầu sang bên để hồn giã biệt cõi trần phù phiếm đi vào chốn hư vô.

Nhật Phong thở dài một tiếng.

Đông Phong Điểu Khinh lướt ra:

- Nhật Phong, giờ thì đến lúc ngươi phải trả nợ cho lão phu.

Khư Giã Đạt Ma phi thân đến chặn ngang trước mặt Đông Phong Điểu Khinh:

- Trước khi lão đòi nợ Lãnh công tử thì hãy xem chiếc thủ cấp của A Tú cô nương.

Kha Cát Cát bước lại bên Nhật Phong:

- Lãnh huynh, có người đang chờ Lãnh huynh tại tửu xá để đòi mạng Lãnh huynh đó. Lãnh huynh hãy đến đó kẻo người ta chờ.

Nhật Phong cau mày.

Cát Cát mỉm cười, trao luôn chiếc mâm đồng có thủ cấp của A Tú qua tay chàng:

- Cát Cát gửi chiếc thủ cấp này cho người đó.

back top