Sát Tinh Tướng Công

Quyển 2 - Chương 6

Editor: Quân

 

Tục ngữ nói đúng, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám.

 

Nhưng ta không phải “người sáng mắt”, tối thiểu thì công tác của ta không phải chuyện mà “người sáng mắt” nên làm. Cho nên, ta khẳng định là sẽ làm chuyện mờ ám.

 

Thừa dịp mờ ám mà làm việc.

 

Tối nay tuy nói là sao giăng đầy trời, trăng tròn nhô cao, phong cảnh ngoài cửa sổ vô cùng ý vị nên thơ. Nhưng ta căn bản không có tâm tư đi thưởng thức, trong đầu chỉ nghĩ đem cái tin tức mình thu thập được này tống xuất đi ngay lập tức.

 

“Tứ Hỉ!”

 

“Tiểu thư?”

 

“Ngươi”, – Chỉ vào bộ quần ào nằm trên giường – “Mặc quần áo của ta vào.”

 

“Dạ? Vì sao?”

 

“Ta muốn ra ngoài một chuyến.” – Mặc lên người bộ nam trang mà khó khăn lắm mới “giật” được của Hạ Hầu Ý, ta vừa lòng xoay người mấy cái – “Thế nào, ta mặc hợp chứ? Hẳn là sẽ không bị nhận ra.”

 

“…” Cằm Tứ Hỉ như rớt ra, tròng mắt mở lớn – “Tiểu thư … quần áo của ngươi, đừng có nói là của …”

 

“Ừm, của Hạ Hầu Ý.”

 

“Hả? Làm sao có thể?”

 

“Ta nói là rất thích màu sắc cùng hoa văn trên quần áo của hắn, khen hắn thật tinh mắt, hằn liền vui vui vẻ vẻ đem bộ quần áo này tặng cho ta, còn nói cái gì mà ‘tri âm khó cầu’ … Tóm lại, dù gì ta cũng đang cần.”

 

Tứ Hỉ miệng mồm như muốn rút gân. “Tiểu thư … ngươi lừa quỷ sao?”

 

“Một con quỷ mặt đẹp siêu cấp nhưng đầu óc kém cỏi như vậy thì có lý do gì mà không lừa? Được rồi.” – Tiêu sái hất mái tóc dài ra sau, ta khoát tay nói với Tứ Hỉ – “Cố mà làm nội ứng cho ta. Nếu có gì sơ suất thì …”

 

Tứ Hỉ co rúm lại, thành thành thật thật nói: “Tứ Hỉ biết.”

 

“Tốt!” – Đẩy cửa sổ ra, thân ảnh ta chợt lóe rồi biến mất.

 

Không biết Triệu thẩm trông coi cửa sau đã ngủ chưa … buổi sáng đã cùng nàng nói qua rồi, hẳn là không có vấn đề gì.

 

“Triệu thẩm?” – Nhỏ giọng gọi một câu, cánh cửa gỗ của căn phòng nhỏ hé mở, lộ ra khuôn mặt trương phì như bí đao của Triệu thẩm.

 

“Sở cô nương, ngươi cuối cùng cũng tới. Ta chờ đã lâu rồi. Còn cứ nghĩ là …”

 

“Được rồi, được rồi!” – Ta không kiên nhẫn lấy ra số bạc đã chuẩn bị trước, ước chừng hai lượng.

 

“Thế nào, đủ rồi chứ? Mở cửa đi.”

 

“Được, được …”

 

Triệu thẩm không chút suy nghĩ lê cái thân mình béo tốt tới gần cửa, mân mê một chút liền mở xong khóa, “Sở cô nương, ngươi đi cẩn thận.”

 

“Ừm.” – Gật gật đầu, ta đi tới trước mặt nàng thì dừng lại, mỉm cười nói – “Triệu thẩm, tục ngữ có câu: nhận tiền của người thì phải giúp người phân ưu …”

 

“Cô nương yên tâm, Triệu thẩm ta cũng không phải loại người không biết giữ miệng.” – Ngắt lời ta, nàng vỗ ngực cam đoan – “Đạo lý ấy ta đương nhiên hiểu rõ. Đêm nay ta coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.”

 

“Tốt, ước chừng canh năm ta sẽ trở lại.”

 

Đã gần nửa tháng rồi ta mới về lại phủ Thái Phó. Vẫn là một màu tối đen vắng lặng như trước, không có dấu vết gì cho thấy là có người đang ở, sau cửa lớn chưa từng truyền ra một tiếng động nào dù chỉ là nhỏ nhất. Tên Diêm Sâm này đúng là cổ quái.

 

Xuyên qua đại sảnh, quẹo trái rẽ phải, ra khỏi hoa viên, dọc theo hành lang gấp khúc thêm một đoạn nữa, rốt cục đi đến trước cửa thư phòng của tên kia … Hửm, không phải chứ? Hắn vẫn chưa ngủ?

 

Lặng lẽ đi vào phòng, ta không khỏi nhếch miệng. Chết tiệt! Rõ ràng là đang nằm ngủ trên ghế .

 

Nhưng … hắn có thói quen đốt đèn khi ngủ sao? Hơn nữa có giường không ngủ, nằm ở cái ghế cứng queo đó làm gì …

 

Đúng là quái thai!

 

Ta nhẹ nhàng đến gần hắn, chần chờ một lúc, nghĩ xem nên dùng cách nào để đánh thức hắn. Lay tỉnh? Không ổn, lưc đạo quá nhỏ thì chẳng có tác dụng gì cả. Gọi dậy? Cũng không tốt, đêm hôm khuya khoắt mà gọi to gọi nhỏ sẽ khiến quần chúng phẫn nộ, hơn nữa còn có thể bị đau họng. Hay là đánh? Lại càng không thể, người ta đang ngủ ngon như vậy mà dùng bạo lực thì có cảm giác cứ như là đánh lén lúc người ta chưa kịp chuẩn bị … Ai nha, rốt cuộc ta nên làm sao đây?

 

…. Có trách cũng trách khuôn mặt người này lúc ngủ rất tinh thuần, rất vô tà, làm người ta thật sự không nỡ đanh thức.

 

Sau một hồi suy nghĩ khổ cực, ta quyết định.

 

Đánh!

 

Giơ nắm đấm lên, để ta xem hắn còn dám lộ ra bộ mặt như đứa nhỏ vô tội mà trong ngoài không đồng nhất như vậy nữa không.

 

Xiết chặt quyền đầu, hít sâu một hơi, ta giơ tay lên chuẩn bị ….

 

“Ngươi làm cái gì đấy?”

 

Ồ! Tỉnh rồi!

 

“À … ta … ngươi … cái kia …” Nói năng lộn xộn một hồi, ta đột nhiên ý thức được rằng mình vẫn đang giơ cao nắm đấm. Cuống quít giấu tay ra sau, đứng nghiêm vững vàng, ta lắp bắp nói: “À … ờ .. gia, ngươi … ngươi tỉnh rồi?”

 

Hắn có siêu năng lực biết trước nguy hiểm sao?

 

“…” Diêm Sâm chậm rãi ngồi thẳng dậy, hai tròng mắt mông lung mờ sương vẫn còn buồn ngủ, đôi con ngươi trong suốt lưu chuyển cao thấp đánh giá ta, “Ừ … nếu không tỉnh thì e là vĩnh viễn cũng không tỉnh được nữa.”

 

“Hả? À …” Cùng lắm cũng chỉ bị ta đánh một phát thôi, lực sát thương liệu có lớn đến mức ấy không? Huống hồ, ta là đánh lén không thành a.

 

“Có việc sao? Hay là …” – Hắn dựa lưng vào thành ghế, khóe miệng nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc – “Nhớ ta?”

 

“Đương nhiên là có việc, thuận tiện nhớ ngươi nên về thăm một chút.” – Ta bĩu môi, kéo ghế ngồi xuống – “Ngươi biết chuyện Hạ Hầu Kiệt muốn cấu kết với kẻ khác làm phản, đúng không? Nếu không, hắn sẽ không bảo ta đi trộm thư văn.

 

“Ừ!” – Hắn nhẹ nhàng bâng quơ gật đầu, ngay cả mí mắt cũng chưa động.

 

“…” Quá mức bình tĩnh, đây là đại sự liên quan đến giang sơn xã tắc nha! “Vậy ngươi là muốn vì triều đình giải quyết hậu hoạn?”

 

“Không.”

 

“Không?” – Ta không thể tin ngoáy ngoáy lỗ tai – “Ta nghe lầm sao? Hay là ngươi nói sai rồi?”

 

Con ngươi câu hồn đoạt phách ngước lên nhìn ta: “Ngươi không nghe lầm, ta càng không thể nói sai.”

 

“…” Người này không đùa đấy chứ? “Nhưng … ngươi là mệnh quan triều đình!”

 

“Vậy thì sao?” – Ý cười lại càng thêm sâu sắc – “Ta không phải người tốt như vậy. Cái gì mà ‘lấy thiên hạ thái bình làm mục tiêu của bản thân’, ‘cúc cung tận tụy’ … nghe đã thấy buồn nôn. Mà những kẻ cứ mở mồm ra là nói mấy câu này thường không phải loại tốt đẹp gì. Ngươi nhớ kỹ, mấy cái chuyện đó, ta không có thời gian, cũng không có hứng thú đi làm.”

 

“…” Ta rụt cổ, hắn cười thực quỷ dị, nhìn lâu sẽ khiến người ta có cảm giác mao cốt tủng thiên. “Vậy ngươi vì sao còn muốn ta đi …”

 

“Vì một chuyện khác.” Diêm Sâm quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt phút chốc trở nên đạm mạc. Loại biểu tình này cho dù là ta năm lần bảy lượt mạo phạm hắn cũng chưa bao giờ thấy qua, vậy nên ta không khỏi có chút sợ hãi:

 

“Gia …”

 

“Không có gì! Ngươi cứ dựa theo kế hoạch đã định mà làm. Hai chuyện khác nhau nhưng cùng chung mục tiêu, làm thuận nước giong thuyền cũng không có gì là không tốt.”

 

“… Dạ.” Dù sao cứ xem như một hòn đá ném chết hai con chim là được.

 

Sau đó không ai lên tiếng nữa. Mà ta lại không muốn rời đi quá nhanh, chỉ đành ngồi một chỗ nghịch ngón tay. Đột nhiên …

 

“Nhóc con Sở Huyền.”

 

“Sao?

 

“Không tệ.”

 

“Gì?”

 

“Mặc nam trang cũng hợp lắm” – Đôi mắt hoa đào hẹp dài cong cong hiện lên ý cười – “Tiêu sái lỗi lạc, phong độ nhất lưu … chậc, không biết là sẽ khuynh động chân tâm biết bao cô gái đây.”

 

Một ánh mắt siêu cấp vô địch rõ ràng bay qua, “Ta không phải biến thái!”

 

“…” Hắn cúi đầu cười rộ lên, trông thật vui vẻ.

 

Ta bất đắc dĩ bĩu môi, “Gia ….”

 

“Ừ?”

 

“Cái kia … … ngươi về sau phải cẩn thận hơn một chút …”

 

“Vì sao?”

 

“”Ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao? Hạ Hầu Kiệt cùng cái gì … Hầu gì đó, muốn trừ bỏ ngươi, ngoài ra còn có … “

 

“Chu Thắng cùng Kiều Quyết?”

 

“Đúng đúng đúng, là bọn họ.”

 

Diêm Sâm cười nhợt nhạt với ta. “Ta biết.”

 

“… Vậy là tốt rồi! … À, ngươi đừng có hiểu lầm, ta cũng không phải là lo lắng cho ngươi … ngươi cũng biết, ta chỉ thích bạc trắng thôi, nếu chủ nhân ta bị kẻ khác tiêu diệt thì ta phải đi chỗ nào lĩnh tiền công …”

 

“Ta không biết.” Hắn chống cằm, vẻ mặt tươi cười cứ như là tiểu hài tử cố chấp, nếu không có được đáp án quyết không bỏ qua.

 

“Gì? Ngươi không biết?” – Ta khờ ngốc hỏi. Quái, rõ ràng trước kia đã từng nói với hắn rồi mà …

 

“Ừm, tóm lại, ta sẽ bảo hộ tốt bản thân, tranh thủ cho ngươi cả đời đều có thể lĩnh tiền tiêu vặt hàng tháng. Nhưng đổi lại”, – Hắn thu hồi ý cười, vẻ mặt ôn hòa, mềm giọng nói – “Ngươi cũng phải bảo vệ tốt chính mình mới được.”

 

“…Được.” Ta xoay người đi không dám nhìn hắn, cảm giác cứ có gì đó là lạ.

 

“Vậy, nhóc con Sở Huyền …”

 

“Gia?”

 

“Những chuyện ngươi muốn nói với ta … đều nói xong rồi sao?”

 

“… Xong rồi.”

 

“Thật sự nói xong rồi sao?”

 

“Ừm … xong rồi.”

 

“Được rồi, vậy giờ đến lượt ta.”

 

“Dạ? Gia muốn nói gì với ta?”

 

“Về chuyện ngươi định đánh vào mặt ta …”

 

“Hả? À … ta … ta cần phải trờ về … trời không còn sớm nữa … ha ha"

back top