Sát Tinh Tướng Công

Quyển 3 - Chương 15

Editor: Quân

 

Trong phòng khách, ba người mắt to trừng đôi mắt nhỏ.

 

“Tất cả đều là tại muội nên ta mới gặp tai ương.”

 

“Đại ca, ngươi nói như vậy thật sự là không có tinh thần trách nhiệm. Nếu không phải ngươi nói câu ấy nhiều lần rồi làm mẹ hình thành phản xạ có điều kiện thì mẹ đâu có tức giận đến vậy.”

 

“Ta nói là chuyện của ta. Ta dù sao cũng là con trai cả, nói vậy là điều đương nhiên.”

 

“… Ta không nhìn ra có chỗ nào đương nhiên ở đây cả.”

 

“Tiểu muội, nói cho muội biết, nếu lần này mẹ thật sự ra tay thì dù chết ta cũng sẽ kéo muội theo cùng.”

 

“Này này, ngươi nói như vậy có hiểm độc quá không?” – Ta trừng mắt nhìn Sở Hoa Phong – “Ta tốt xấu gì cũng là muội muội của ngươi.”

 

“Bởi vì là huynh muội nên ta mới không thể tha cho muội. Làm gì có chuyện ca ca gặp tai họa, muội muội khoanh tay đứng nhìn?” – Sở Hoa Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

 

“…” Thật không còn gì để nói. Não của vị huynh trưởng này làm thế nào mà phát triển được vậy?

 

“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Mẹ nói cái gì thì cứ đáp ứng đi, dù sao mẹ cũng sẽ không hại chúng ta …”

 

“Không muốn!”

 

“Chết cũng không muốn!”

 

Ta và Sở Hoa Phong không hẹn mà hét toáng lên với Sở Hoa Vân khiến nàng sợ tới mức cuống quít bịt tai lại, nói lí nhí mấy chữ: “Không muốn thì thôi, làm gì mà hung hãn thế …”

 

“Ta tuyệt đối sẽ không nghe theo lời mẹ, cưới người con gái ta không thích.” Sở Hoa Phong vẻ mặt nghiêm túc như là đang tuyên thệ. “Tiểu muội thì sao?”

 

“Cũng thế!”

 

“Tốt, chúng ta sẽ ký một hiệp ước.”

 

“Ký kết?” – Ta hơi khó hiểu – “Hiệp ước gì?”

 

“Nếu ngày nào đó mẹ bắt đầu hành động, không cần biết đối tượng là ta hay muội, chúng ta đều sẽ rời nhà trốn đi. Thế nào?”

 

“Cái gì? Rời nhà trốn đi?” – Sở Hoa Vân trợn trừng mắt – “Hai người …”

 

“Câm miệng.” Đại ca nói như ra lệnh, thanh âm ép tới mức thấp nhất, kèm theo đó là sự uy hiếp rõ rệt. “Không cho phép nói nhiều, nghe chưa?”

 

“Ưm ..” Nhị tỷ chịu áp bách đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Tiểu muội, thấy thế nào?”

 

“Ừm …” Trầm ngâm một lát, ta sảng khoái trả lời: “Được! Nhưng chúng ta phải đi đâu mới tốt đây?”

 

“Chuyện này … du sơn ngoạn thủy, vui chơi giải trí, chỗ nào khoái hoạt thì đi. Đại ca ta mệt mỏi lâu như vậy rồi, cũng rất muốn tự cho mình một kỳ nghỉ dài hạn … Muội nói có đúng không?”

 

“Ý kiến hay!” – Ta thẳng thắn khen một câu – “Cứ làm như vậy đi.”

 

“Được! Huynh muội ta đã quyết định như vậy rồi, không thể đổi ý đâu nha!”

 

“Không thành vấn đề! … Nhưng ta không có tiền.”

 

“ … Ôi dào, có đại ca ở đây thì đâu đến phiên muội phải bỏ tiền.”

 

“Vậy thì càng tốt.”

 

“Vậy tiểu muội, chúng ta thảo luận chi tiết một chút đi …”

 

“Được … Ta thấy trước cứ đi Tân Tử hồ đi. Nghe nói phong cảnh nơi đó rất được …”

 

“Ừ! Nhưng ta thấy Lâm thành chơi cũng rất vui …”

 

Xì xầm, xì xầm …

 

“Xin hỏi …” Sở Hoa Vân ngồi câm điếc ở bên cạnh hết nửa ngày thật sự không kìm được, tò mò chen miệng vào: “Hai người định ngày mai xuất phát luôn sao?”

 

“…”

 

“…”

 

Lắc lắc mười ngón tay cuốn đầy băng gạc, ta thực ‘băn khoăn’ nói lời xin lỗi với sư phó dạy đàn: “Thật ngượng quá … Hôm nay học thêu lại chỉ toàn bị kim đâm vào tay, xem ra việc học đàn …”

 

“…” Sư phó mặt mày hoàn toàn suy sụp: “Tam tiểu thư, cô muốn đạp đổ bát cơm của ta sao? Từ lúc ta dạy cô đến giờ cũng đã hai tháng rồi, cô ngay cả đàn cũng chưa chạm qua được vài lần. Chuyện này bảo ta biết ăn nói thế nào với lão phu nhân đây?”

 

“Ta cũng không có cách nào khác!” – Làm bộ sầu mi khổ kiểm thở dài – “Ai bảo ta ngốc như vậy, mỗi lần thêu đều bị kim đâm chảy máu, chú ý đến mấy cũng không được … Nhưng xin sư phó cứ yên tâm, ta sẽ mói rõ mọi chuyện với mẹ, sẽ không làm khó ngài đâu.”

 

Nàng vẫn chần chờ: “Nhưng ta cũng không thể lấy không tiền công trả hàng tháng được …”

 

“Chuyện ấy thì không khó giải quyết. Ta tuy rằng không thể đàn, nhưng tai vẫn có thể nghe. Thôi thì phiền ngài mỗi lần đến dạy đều chuẩn bị mấy khúc nhạc đàn cho ta nghe. Vậy thì ngài cũng không phải là không công lấy tiền, có đúng không?”

 

“ … Cũng chỉ đành như thế. Vậy Tam tiểu thư, hôm nay ta xin cáo lui trước.”

 

“Sư phó đi thong thả.”

 

Xoay người, ánh mắt ta quét nhìn về phía cây thất huyền cầm giá trị xa xỉ, chế tác khéo léo. Hàng mi rũ xuống, ta lại quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ …

 

“Tam tiểu thư, sổ sách tháng trước của Trà trang cô đã tính hết rồi sao?”

 

“A, Lưu bá.” – Ta cuống quít đứng lên – “Ta đã tính xong rồi, đặt hết ở kia. Những thứ cần thẩm tra ta cũng đã làm xong rồi …”

 

“Tam … Tam tiểu thư … Tất cả … cô đều tính xong rồi?” – Lưu bá há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin – “Nhưng … nhưng đó là nhiệm vụ của ta mà, tiểu thư chỉ cần …”

 

“Không sao cả. Ai làm mà chẳng giống nhau?” – Ta xua tay, cười nói – “Huống chi ta cũng không có việc gì làm, xem như là giết thời gian đi.”

 

“Nhưng mà …”

 

“Được rồi! Lưu bá mỗi ngày đều có cả đống việc cần xử lý hẳn là rất vất vả, ta chỉ làm mấy việc cỏn con này thì tính là gì … Sổ sách đều ở đây cả, ta đi xem cửa hàng tơ lụa một chút.”

 

“Tiểu thư đi thong thả.” Hắn xoay người tiễn ta.

 

Vào đến cửa hàng tơ lụa, chưởng quầy vừa nhìn thấy ta đã cuống quít chào đón: “Chào Tam tiểu thư.”

 

“Ừ!” Nhìn quanh điếm một vòng, ta tùy tay sờ lên một khúc lụa: “Gần đây buôn bán thế nào?”

 

“Hồi bẩm Tam tiểu thư, gần đây buôn bán cũng không tệ. Có mấy nhà thêu đã đặt hàng với chúng ta rất nhiều tơ lụa, còn nói nếu không đủ sẽ lại lấy tiếp … Mặc khác, phường nhuộm của chúng ta vừa phối chế ra một loại vải có màu mới rất được hoan nghênh. Đặc biệt là tấm vải tiểu thư đang cầm trên tay, hiện tại trong điếm chỉ còn duy nhất một tấm.”

 

“Ồ, tốt như vậy sao?” Ta lơ đễnh buông tay khỏi tấm vải dệt hồng chẳng ra hồng, tím chẳng ra tím, lại nhìn quanh quất xem có tấm vải nào đẹp mắt không. Bất chợt, ánh mắt ta dừng lại ở một tấm vải màu lam, thuận tay cũng cầm nó lên xem xét.

 

“Tấm vải này cũng rất khá. Màu lam thản nhiên thanh thoát, nhìn vào có cảm khác vừa nhẹ nhàng, khoan khoái lại lịch sự, tao nhã.”

 

“Đúng vậy thưa tiểu thư. Nhưng lúc trước phường nhuộm làm ra nó cũng chỉ đủ để may một kiện quần áo. Hơn nữa màu sắc này tuy thanh nhã nhưng không phải ai mặc lên người cũng đẹp, cho nên cơ bản là không có ai chọn nó cả.” Chưởng quầy thành thật trả lời.

 

“Vậy sao …” Ta lại cảm thấy nó rất đẹp mắt, thích hợp cho nam nhân nào có diện mạo tuấnt ú, khí độ bất phàm …

 

Bàn tay đang vuốt ve tấm vải chợt khựng lại. Đáng chết, ta đang nghĩ cái gì vậy?

 

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ta cố sức làm mình bình tĩnh lại. Buông tấm vải dệt trong tay xuống, ta xoay người đang định bảo chưởng quầy đem sổ sách ra cho ta xem một chút thì thấy hắn đang nghênh đón hai người đứng trước cửa điếm.

 

“Chẳng hay nhị vị khách quan cần mua gì?”

 

Trong đó có một người ăn mặc như là gã sai vặt khách khí gật đầu, đáp: “Thiếu gia nhà ta muốn tự mình vào chọn, liệu có được không?”

 

“Tất nhiên là được rồi.”

 

Ta tò mò nhìn cái người được gã sai vặt gọi là “Thiếu gia”. Đó là một công tử trẻ tuổi văn nhã, diện mạo không thể nói là tuấn tú hay xinh đẹp, khá bình thường. Nhưng hắn cũng có một thứ khiến người khác phải chú ý, đó là …

 

Vẻ mặt của hắn.

 

Hờ hững, bình thản, không lạnh lùng như ngọn núi băng nhưng lại toát lên khí chất lạ lùng như muốn nói với người ta rằng “chớ có lại gần”. Ánh mắt vô thần nhìn đến cái gì cũng không hề chú ý, giống như trên thế gian này chẳng thứ gì có thể gây hứng thú cho hắn. Đôi môi mỏng khẽ mím, đủ để nhìn ra hắn không thích nói chuyện, có khi còn là loại đầu gỗ cũng nên.

 

Hắn rõ ràng thấy ta đang nhìn hắn nhưng lại thờ ờ chẳng thèm để ý.

 

“… Thiếu gia xem tấm vải này có được không?” – Gã sai vặt quay đầu lại hỏi.

 

“Không sao cả.”

 

Hả?

 

Hắn vẫn nói được, xem ra cũng không phải là loại đầu gỗ. Nhưng … “Không sao cả”?

 

“Thiếu gia, cậu đến đây là để mua lễ vật mừng thọ lão phu nhân. Xin cậu đừng có đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm nữa có được không?”

 

“Không sao cả?”

 

… Người này không quan tâm gì đến mẫu thân của hắn sao?

 

“Thiếu gia, cậu không muốn mua vải tặng cho lão phu nhân sao? Hay là chúng ta đi sang cửa hàng khác?”

 

“Không sao cả.”

 

“…” Chết tiệt, hắn có phải là thằng ngốc không mà nói đi nói lại cũng chỉ có một câu vậy?

 

“Thiếu …”

 

“Khụ …” Ta ho khan một tiếng đi qua đó, cười tủm tỉm nói: “Nhị vị khách quan cần mua vải sao? Nếu hai vị cảm thấy khó chọn, hay là để ta giới thiệu một chút đi.”

 

“Cô nương là …”

 

“Ta là điếm lão bản.” Ánh mắt ta liếc nhìn mỗ thiếu gia mặt vẫn không thay đổi chút nào. “Vị công tử đây muốn mua lễ phẩm tặng mẫu thân phải không? Chẳng hay công tử có vui lòng để ta đề cử vài món không?”

 

“…” Hắn nhìn ta một lát rồi mới chậm rãi đáp: “Không sao cả.”

 

“Vậy, mời hai vị đi bên này.”

 

Đến đây, để cô nãi nãi ta thử xem ngươi rốt cuộc có phải thằng ngốc hay không …

back top