- Bọn hắn chắc là đang trên đường đến thị trấn. Ta trên đường vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để ra tay. Chung cô nương muốn giết hắn, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản.
Lưu Đình hướng Chung Lam biểu đạt lập trường của mình.
- Giết thằng nhãi con đó mà còn cần phiền toái như vậy sao? Như thế này, ngươi hãy lừa hắn đến đây, ta trực tiếp động thủ giết hắn là được.
Chung Lam vừa nói vừa cởi miếng vải đen trên mặt.
- Đúng rồi, có chuyện muốn nhờ Chung cô nương một chút. Không biết có bất tiện không nữa.
Lưu Đình hướng Chung Lam nói ra.
- Chuyện gì?
Chung Lam cũng không muốn quá thân thiết với gã mặt nạ Lưu Đình, nhưng vì muốn giết Đường Tiêu, còn cần y hỗ trợ, nên cố gắng nói với y vài lời.
- Ta từ kinh thành đến đây tiêu không ít bạc. Hiện tại trên người không còn đồng nào, muốn cầm chai Bổ Khí Đan này đổi cô nương mười mấy lạng bạc. Ta đã đổi ở thị trấn, nhưng dường như không có người cần loại vật này.
Lưu Đình vừa nói vừa đưa một cái bình thuốc bằng sứ cho Chung Lam.
- Muốn bạc sao? Cho ngươi này.
Chung Lam cũng không cầm lấy bình thuốc của Lưu Đình, trực tiếp cầm lấy một chút bạc vụn ném cho Lưu Đình.
- Ta không thể lấy không của cô nương. Bình đan dược này cô nương nhất định phải nhận.
Lưu Đình cố chấp đưa bình đan dược lại cho Chung Lam.
Chung Lam có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn vô thức cầm lấy bình đan dược, tránh cho Lưu Đình tiếp tục dây dưa.
- Không tốt rồi, cái tên tiểu súc sanh kia lại đến.
Lưu Đình hét to một tiếng, liên tục lui lại vài bước. Chung Lam ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện được gì. Đột nhiên cảm thấy có chút gì không được ổn lắm, cúi đầu nhìn xuống cái trong tay. Hết thảy lúc này đều đã muộn.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Bên trong bình thuốc là hơn mười viên thuốc nổ, phát nổ cùng một lúc lập tức đem Chung Lam nổ bay ra ngoài hơn 10m mới rơi xuống mặt đất.
Điều khiến cho Đường Tiêu cảm thấy rất phiền muộn chính là, Chung Lam bị hơn mười viên thuốc nổ nổ trúng ở cự ly gần nhưng lại không giết chết được cô ta. Theo như Đường Tiêu dự đoán, lần này Chung Lam cho dù không chết ngay lập tức, nhưng cơ thể toàn thân kinh mạch đều đứt đoạn, vô lực phản kháng.
Chung Lam xác thật là đã trúng thuốc nổ, nhưng sau khi rơi xuống đất liền phun ra mấy ngụm máu tươi, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Tay phải cầm bình thuốc của nàng bị nổ banh, chỉ còn lại xương cốt. Nửa bên mặt và nửa bên người máu tươi đầm đìa. Đại mỹ nhân bây giờ nhìn giống như cương thi, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Hơn mười viên thuốc nổ nổ bung từ khoảng cách gần, nhưng không giết chết được Chung Lam, không phải là tu vi của nàng có thể kháng trụ lại hơn mười viên thuốc nổ, mà là trên người nàng có hai kiện pháp khí phòng ngự rất mạnh. Một cái tượng người bằng gỗ đào, và một bộ áo giáp thân gai bạc da thú, giúp nàng tránh được tổn thương lớn.
- Cẩu tặc rốt cuộc là người nào? Rõ ràng dám đánh lén ta? Xem Hoàng Trần Đại Thủ Ấn của ta đây.
Chung Lam sau khi phát hiện mình bị lừa thì liền nổi cơn giận. Hai đạo phù triện mạnh mẽ từ trong người bay ra, ngay tại chỗ xoáy lên một trận cuồng phong. Bên ngoài Chẩm Đầu trấn cát đất, bụi đá đều bị cuốn lên không. Sau đó ngưng tụ lại thành một chỗ, hóa thành một bàn tay cực lớn, năm ngón tay ác liệt hướng đỉnh đầu Lưu Đình lao xuống.
Rất hiển nhiên, Đại Thủ Ấn của Chung Lam bên trong ngưng tụ năm lực ngũ hành, dùng bụi đất cát đá bỏ vào thêm toàn bộ Đại Thủ Ấn khiến cho uy lực công kích có thể tăng gấp đôi.
Nếu như không phải vừa rồi nàng bị hơn mười miếng thuốc nổ làm cho bị thương, bị một trảo này đụng phải, Lưu Đình cho dù là cùng Đia Nguyên cấp cũng sẽ bị đánh trọng thương. Hơn nữa, nếu bị cái đám bụi đất kia ôm trọn lấy thì rất có thể sẽ trở thành đống thịt vụn, huyết nhục vô tồn.
Đường Tiêu lập tức điều khiển cây liễu diệp phi đao trong tay Lưu Đình phóng ra ngoài. Một bóng xanh bay qua, hung hăng xuyên thấu vào bên trong cái bàn tay cực lớn kia. Cái bàn tay trở nên chậm lại nhưng hình dạng cũng không mỏng đi. Chung Lam ngập tràn lửa giận, một ngụm tinh khí cuồng phun ra ngoài, lập tức bàn tay biến hình càng thêm kiên cố, điên cuồng hướng đầu Lưu Đình lao xuống lần nữa.
Một cái mai rùa cực lớn rất kịp thời từ đằng xa đánh tới, vừa vặn đâm vào cái bàn tay mà Chung Lam một lần nữa ngưng tụ. Cát đất màu vàng bị đâm tán loạn, rốt cuộc không còn cách nào ngưng tụ thành hình. Bầu trời đầy cát bụi màu vàng, cơ hồ muốn che khuất cặp mắt con người. Ngạc mai rùa cũng nhận lấy một chưởng, từ đó xuất hiện nhiều vết rạn, bị hai đạo phù triện trong cơ thể Đường Tiêu thu hồi vào trong Luyện Yêu Thối Ma Trung.
Một tiếng vèo vang lên, Đường Tiêu từ xa lao đến, trong tay còn cầm theo cái kích màu đen. Từ trong cát bụi đầy trời nhanh chóng đâm về phía Chung Lam. Cùng lúc đó, Đường Tiêu lại khống chế Lưu Đình, khiến thanh liễu diệp phi đao trong tay y lại lần nữa hướng Chung Lam đâm tới. Công kích nước đôi này một lần nữa sẽ làm Chung Lam bị trọng thương hoặc là phá vỡ tuyến phòng hộ cuối cùng của nàng. Sau đó dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đem nàng nhốt vào trong Yêu Thối Ma Hồ Trung. Một khi thành công, Đường Tiêu lại có thêm một hộ vệ Địa Nguyên cấp.
- Ngươi chính là tiểu súc sanh họ Đường? Cho rằng như vầy có thể giết chết ta sao?
Chung Lam thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Đường Tiêu vừa mới hiện thân, thanh Vân Tịch Tinh Kiếm từ trong tay run lên, lập tức chặt đứt thanh liễu diệp phi đao đang bắn đến. Sau đó dùng mũi kiếm chống đỡ cây kích của Đường Tiêu lao tới.
Chiếc kích hình càng cua đánh trúng cây Vân Tịch Tinh Kiếm, từ thanh kiếm phát ra một tiếng xoẹt rất lớn, tựa hồ như muốn đứt gãy làm đôi.
- Cái gì thế này? To lớn một cách kỳ lạ?
Chung Lam thu hồi cây Vân Tịch Tinh Kiếm, đột nhiên chồm người ra phía trước, chụp lấy cây kích của Đường Tiêu. Cây kích này được Đường Tiêu tế luyện qua, bên trên có thần thức của hắn, nhưng lại bị Chung Lam nắm thật chặt, lập tức mất đi động lực. Hơn nữa, Đường Tiêu cũng không cách nào lấy nó về từ tay Chung Lam.
"Cái bà la sát Chung Lam này tu vi còn cao hơn Lưu Đình. Không biết là Địa Nguyên cấp mấy nữa. Chí ít cũng là cấp hai" Đường Tiêu trong nội tâm liền hoảng sợ.
Hoảng sợ thì hoảng sợ, nhưng cú nắm lỗ mãng của Chung Lam, thậm chí còn dùng thần thức cướp lấy cái kích của Đường Tiêu, chính là tự nguyện chịu thiệt trước Đường Tiêu. Hắn vừa rồi còn đang phiền muộn vì cây kích của mình không phá được phòng vệ của Chung Lam, không cách nào xâm nhập vào bên trong, đưa thuốc nổ vào sát thân thể nàng ta. Nhưng bây giờ thì nàng ta lại đưa đầu vào rọ.
Lưu Đình hướng Chung Lam biểu đạt lập trường của mình.
- Giết thằng nhãi con đó mà còn cần phiền toái như vậy sao? Như thế này, ngươi hãy lừa hắn đến đây, ta trực tiếp động thủ giết hắn là được.
Chung Lam vừa nói vừa cởi miếng vải đen trên mặt.
- Đúng rồi, có chuyện muốn nhờ Chung cô nương một chút. Không biết có bất tiện không nữa.
Lưu Đình hướng Chung Lam nói ra.
- Chuyện gì?
Chung Lam cũng không muốn quá thân thiết với gã mặt nạ Lưu Đình, nhưng vì muốn giết Đường Tiêu, còn cần y hỗ trợ, nên cố gắng nói với y vài lời.
- Ta từ kinh thành đến đây tiêu không ít bạc. Hiện tại trên người không còn đồng nào, muốn cầm chai Bổ Khí Đan này đổi cô nương mười mấy lạng bạc. Ta đã đổi ở thị trấn, nhưng dường như không có người cần loại vật này.
Lưu Đình vừa nói vừa đưa một cái bình thuốc bằng sứ cho Chung Lam.
- Muốn bạc sao? Cho ngươi này.
Chung Lam cũng không cầm lấy bình thuốc của Lưu Đình, trực tiếp cầm lấy một chút bạc vụn ném cho Lưu Đình.
- Ta không thể lấy không của cô nương. Bình đan dược này cô nương nhất định phải nhận.
Lưu Đình cố chấp đưa bình đan dược lại cho Chung Lam.
Chung Lam có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn vô thức cầm lấy bình đan dược, tránh cho Lưu Đình tiếp tục dây dưa.
- Không tốt rồi, cái tên tiểu súc sanh kia lại đến.
Lưu Đình hét to một tiếng, liên tục lui lại vài bước. Chung Lam ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện được gì. Đột nhiên cảm thấy có chút gì không được ổn lắm, cúi đầu nhìn xuống cái trong tay. Hết thảy lúc này đều đã muộn.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Bên trong bình thuốc là hơn mười viên thuốc nổ, phát nổ cùng một lúc lập tức đem Chung Lam nổ bay ra ngoài hơn 10m mới rơi xuống mặt đất.
Điều khiến cho Đường Tiêu cảm thấy rất phiền muộn chính là, Chung Lam bị hơn mười viên thuốc nổ nổ trúng ở cự ly gần nhưng lại không giết chết được cô ta. Theo như Đường Tiêu dự đoán, lần này Chung Lam cho dù không chết ngay lập tức, nhưng cơ thể toàn thân kinh mạch đều đứt đoạn, vô lực phản kháng.
Chung Lam xác thật là đã trúng thuốc nổ, nhưng sau khi rơi xuống đất liền phun ra mấy ngụm máu tươi, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Tay phải cầm bình thuốc của nàng bị nổ banh, chỉ còn lại xương cốt. Nửa bên mặt và nửa bên người máu tươi đầm đìa. Đại mỹ nhân bây giờ nhìn giống như cương thi, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Hơn mười viên thuốc nổ nổ bung từ khoảng cách gần, nhưng không giết chết được Chung Lam, không phải là tu vi của nàng có thể kháng trụ lại hơn mười viên thuốc nổ, mà là trên người nàng có hai kiện pháp khí phòng ngự rất mạnh. Một cái tượng người bằng gỗ đào, và một bộ áo giáp thân gai bạc da thú, giúp nàng tránh được tổn thương lớn.
- Cẩu tặc rốt cuộc là người nào? Rõ ràng dám đánh lén ta? Xem Hoàng Trần Đại Thủ Ấn của ta đây.
Chung Lam sau khi phát hiện mình bị lừa thì liền nổi cơn giận. Hai đạo phù triện mạnh mẽ từ trong người bay ra, ngay tại chỗ xoáy lên một trận cuồng phong. Bên ngoài Chẩm Đầu trấn cát đất, bụi đá đều bị cuốn lên không. Sau đó ngưng tụ lại thành một chỗ, hóa thành một bàn tay cực lớn, năm ngón tay ác liệt hướng đỉnh đầu Lưu Đình lao xuống.
Rất hiển nhiên, Đại Thủ Ấn của Chung Lam bên trong ngưng tụ năm lực ngũ hành, dùng bụi đất cát đá bỏ vào thêm toàn bộ Đại Thủ Ấn khiến cho uy lực công kích có thể tăng gấp đôi.
Nếu như không phải vừa rồi nàng bị hơn mười miếng thuốc nổ làm cho bị thương, bị một trảo này đụng phải, Lưu Đình cho dù là cùng Đia Nguyên cấp cũng sẽ bị đánh trọng thương. Hơn nữa, nếu bị cái đám bụi đất kia ôm trọn lấy thì rất có thể sẽ trở thành đống thịt vụn, huyết nhục vô tồn.
Đường Tiêu lập tức điều khiển cây liễu diệp phi đao trong tay Lưu Đình phóng ra ngoài. Một bóng xanh bay qua, hung hăng xuyên thấu vào bên trong cái bàn tay cực lớn kia. Cái bàn tay trở nên chậm lại nhưng hình dạng cũng không mỏng đi. Chung Lam ngập tràn lửa giận, một ngụm tinh khí cuồng phun ra ngoài, lập tức bàn tay biến hình càng thêm kiên cố, điên cuồng hướng đầu Lưu Đình lao xuống lần nữa.
Một cái mai rùa cực lớn rất kịp thời từ đằng xa đánh tới, vừa vặn đâm vào cái bàn tay mà Chung Lam một lần nữa ngưng tụ. Cát đất màu vàng bị đâm tán loạn, rốt cuộc không còn cách nào ngưng tụ thành hình. Bầu trời đầy cát bụi màu vàng, cơ hồ muốn che khuất cặp mắt con người. Ngạc mai rùa cũng nhận lấy một chưởng, từ đó xuất hiện nhiều vết rạn, bị hai đạo phù triện trong cơ thể Đường Tiêu thu hồi vào trong Luyện Yêu Thối Ma Trung.
Một tiếng vèo vang lên, Đường Tiêu từ xa lao đến, trong tay còn cầm theo cái kích màu đen. Từ trong cát bụi đầy trời nhanh chóng đâm về phía Chung Lam. Cùng lúc đó, Đường Tiêu lại khống chế Lưu Đình, khiến thanh liễu diệp phi đao trong tay y lại lần nữa hướng Chung Lam đâm tới. Công kích nước đôi này một lần nữa sẽ làm Chung Lam bị trọng thương hoặc là phá vỡ tuyến phòng hộ cuối cùng của nàng. Sau đó dùng Luyện Yêu Đại Thủ Ấn đem nàng nhốt vào trong Yêu Thối Ma Hồ Trung. Một khi thành công, Đường Tiêu lại có thêm một hộ vệ Địa Nguyên cấp.
- Ngươi chính là tiểu súc sanh họ Đường? Cho rằng như vầy có thể giết chết ta sao?
Chung Lam thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Đường Tiêu vừa mới hiện thân, thanh Vân Tịch Tinh Kiếm từ trong tay run lên, lập tức chặt đứt thanh liễu diệp phi đao đang bắn đến. Sau đó dùng mũi kiếm chống đỡ cây kích của Đường Tiêu lao tới.
Chiếc kích hình càng cua đánh trúng cây Vân Tịch Tinh Kiếm, từ thanh kiếm phát ra một tiếng xoẹt rất lớn, tựa hồ như muốn đứt gãy làm đôi.
- Cái gì thế này? To lớn một cách kỳ lạ?
Chung Lam thu hồi cây Vân Tịch Tinh Kiếm, đột nhiên chồm người ra phía trước, chụp lấy cây kích của Đường Tiêu. Cây kích này được Đường Tiêu tế luyện qua, bên trên có thần thức của hắn, nhưng lại bị Chung Lam nắm thật chặt, lập tức mất đi động lực. Hơn nữa, Đường Tiêu cũng không cách nào lấy nó về từ tay Chung Lam.
"Cái bà la sát Chung Lam này tu vi còn cao hơn Lưu Đình. Không biết là Địa Nguyên cấp mấy nữa. Chí ít cũng là cấp hai" Đường Tiêu trong nội tâm liền hoảng sợ.
Hoảng sợ thì hoảng sợ, nhưng cú nắm lỗ mãng của Chung Lam, thậm chí còn dùng thần thức cướp lấy cái kích của Đường Tiêu, chính là tự nguyện chịu thiệt trước Đường Tiêu. Hắn vừa rồi còn đang phiền muộn vì cây kích của mình không phá được phòng vệ của Chung Lam, không cách nào xâm nhập vào bên trong, đưa thuốc nổ vào sát thân thể nàng ta. Nhưng bây giờ thì nàng ta lại đưa đầu vào rọ.