Phía tây Hoa Liên thành là trung ương sơn mạch cao vút đến tận mây. Ngọn núi kéo dài đến mấy trăm km, bên trong có một số lượng lớn sơn tặc, yêu thú sinh sống. Thỉnh thoảng sẽ có sơn tặc từ ngọn núi Trung Ương xuống tiến hành tập kích quấy rối Hoa Liên thành. Phía nam Hoa Liên thành thì giao với vùng đảo chưa khai phá của Đại Minh triều Áo Bỉ đảo và phía nam Man Hoang.
Đại sơn đại thủy tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên nguyên thủy cho Hoa Liên thành. Núi non trùng điệp che giấu sự tráng lệ. Trên những đồng ruộng có thể nhìn thấy cả mây bay. Đường Tiêu trong lúc đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái. tại
Việc khai thác mỏ của Hoa Liên thành so với Nghi Lan thành thì phát đạt hơn. Sản lượng khoáng sản hàng năm gấp ba Nghi Lan thành, là nơi sản xuất vũ khí trọng điểm của Đại Minh triều. Hai năm gần đầy, Thần Vũ Đại tướng quân Lâm Chấn thống lĩnh bốn vạn quân đóng tại nơi này, chủ yếu là tác chiến với bọn thổ dân sơn tặc vùng phía nam Man Hoang.
Thần Vũ Đại tướng quân Lâm Chấn, Uy Vũ Đại tướng quân Thần Lương, Dũng Vũ Đại tướng quân Lữ Hạo, Anh Vũ Đại tướng quân Tiêu Âm được xưng là Hổ Liệt tứ tướng trẻ tuổi của Đại Minh triều. Tu vi võ học vượt xa những người bạn cùng lứa tuổi, được Hoàng đế Chu Hỉ xem là tương lai, trụ cột của quốc gia.
Mấy ngày trước đây, Đại tướng quân Lâm Chấn được khẩn cấp triệu hồi về kinh thành. Trước mắt bốn vạn đại quân ở Hoa Liên thành tạm thời do đệ đệ của y là Lâm Quý thống lĩnh. Tuy nói Lâm Quý chỉ là thống lĩnh thay, nhưng một khi chức Thái tử Thái bảo của Lâm Chấn được xác định, Lâm Quý khẳng định thuận thế liền trở thành Đại thống lĩnh chính thức của bốn vạn đại quân Hoa Liên thành.
Trải qua gần hai mươi năm xâm nhập vùng phía nam Man Hoang, tiêu diệt toàn bộ cùng với việc xây dựng cơ sở quân sự, hiện tại Hoa Liên thành đã bền vững rất nhiều. Đại lượng thổ dân ở đây quy thuận triều đình Đại Minh. Con dân của Hoa Liên thành trở thành con dân của Đại Minh triều. Nhưng bên trong núi Trung Ương và vùng phía nam Man Hoang vẫn còn có hơn hai mươi vạn dân bản địa thủ vững trên lãnh địa cuối cùng của mình, cùng chiến đấu lại với thế lực xâm lấn của Đại Minh triều.
Đại Minh triều bị người Mãn Châu chạy đến Áo Bỉ đảo, cưỡng chiếm đất đai và cư dân trên Áo Bỉ đảo. Đối với người dân bản địa ở đây, Đại Minh triều trong mắt bọn sơn tặc, man di mà nói, thì giống như người Mãn Châu đối với Đại Minh triều.
Thiên Hương lâu, Hoa Liên thành.
Một đám đàn ông mỗi người trong ngực đều ôm một mỹ nữ, trên bàn bày đầy thức ăn và rượu, phi thường náo nhiệt.
- Haha, chúc mừng Lâm tướng quân thăng nhiệm chức Đại thống lĩnh. Đến đây, chúng ta nâng ly.
Một người tên là Hồng Khang Đô úy giơ ly đứng dậy.
- Chỉ là Đại thống lĩnh tạm thời.
Bị một đám người vây quanh trên bàn tiệc, Lâm Quý tỏ ra khiêm tốn nhưng kỳ thật vẻ mặt rất đắc ý.
- Lâm tướng quân, huynh trưởng chính là Thần vũ Đại tướng quân của Đại Minh chúng ta. Lần này trở lại kinh thành tất nhiên là được trọng dụng. Nói không chừng, rất nhanh có thể được phong hầu. Lâm tướng quân tài trí hơn người, võ công cái thế. Thăng nhiệm chức Đại thống lĩnh Hoa Liên còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Huynh đệ chúng ta tình nguyện vĩnh viễn đi theo làm quân tùy tùng cho Lâm tướng quân.
Một người đàn ông khác bên cạnh Hồng Khang cũng đứng lên nói. Gã là đệ đệ của Hồng Khang tên Hồng Tu, là một trong bốn giáo úy đóng đô tại Phượng Lâm trấn.
- Khách khí quá rồi, Lâm mỗ ta nào dám bạc đãi hai huynh đệ nhà anh chứ? Nào, các vị chư quân đang ngồi đây, chúng ta cùng nhau uống một chén.
Lâm Quý cũng đứng lên, cùng với đám người xung quanh tung hô một tiếng rồi uống cạn một hơi.
- Nghe nói Lâm tướng quân được thăng chức, lão phu đặc biệt đến chúc mừng.
Ông chủ của Thiên Hương lâu Khúc Lương mang theo loại rượu Hoa Thanh ngon nhất, mở cửa phòng ra, bên trong phòng lập tức mùi rượu bay bốn phía.
- Xin chào, xin chào!
Mọi người đang ngồi đều là khách quen của Thiên Hương lâu nên đều nhận ra ông chủ Khúc này.
- Mau rót rượu cho các vị đại gia. Hương Nhi, Quế Nhi, các người cần phải mời các vị đại gia thật nhiệt tình vào.
Khúc Lương cười nịnh bợ bước đến bên cạnh đám người Lâm Quý, cũng tự mình rót đầy chén rượu.
Sau khi kính rượu hết tất cả mọi người ngồi trong phòng, Khúc Lương vừa khách khí vừa cong người từng bước một thối lui ra ngoài. Lâm Quý hiện nay đã trở thành người nắm quyền ở Hoa Liên thành, Khúc Lương buôn bán tại Hoa Liên thành, đương nhiên là phải hầu hạ Lâm Quý cho tốt rồi.
- Khúc gia, đã xảy ra chuyện.
Khúc Lương vừa mới rời khỏi phòng thuê của Lâm Quý không lâu, một gã hộ viện của Thiên Hương lâu đã chạy đến hồi báo với ông ta một tiếng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khúc Lương nhíu mày.
- Trương lão đầu lần trước thiếu nợ chúng ta hai mươi lạng do đánh bạc nay một mực không trả. Chúng ta có nên đem con gái của ông ta đến Thiên Hương lầu để gán nợ không?
- Làm sao vậy? Đến chuyện này mà cũng hỏi ta sao?
- Ai, là như thế này. Vừa rồi có một vị có tiền chấm được ả ta. Sau khi uống nhiều rượu đã đưa ả ta vào trong phòng xử lý rồi. Khả năng là dùng sức mạnh để cưỡng bức, không nghĩ tới là cô gái này tính tình mạnh mẽ. Rõ ràng là thừa dịp khách nhân không chú ý, đâm đầu vào tường chết rồi.
- Sao lại không chú ý một chút? Ả ta chết thì là việc nhỏ, mấy vị quân gia ở chỗ này uống rượu, để các vị quân gia mất nhã hứng ngươi gánh được không? Mau chóng đem ả ta xử lý đi. Ngoài ra, tận lực bắt Trương lão đầu lòi ra hai mươi lạng bạc.
Khúc Lương rất không cao hứng mà nói với tên hộ viện kia vài câu.
- Vấn đề ở chỗ Trương lão đầu kia đúng lúc tới, còn đem theo hai mươi lượng bạc để chuộc người. Nói con gái của ông ta mới mười ba tuổi. Luật pháp của Đại Minh triều quy định thiếu nữ dưới 14 tuổi không được phép xuất hiện tại nơi gió trăng. Vạn nhất làm cho chuyện này lớn ra, sẽ rất phiền toái. Vừa rồi ông ta xông vào đằng sau phòng trọ, phát hiện ra thi thể của con gái, thì ở đó khóc rống một hồi. Từ tình huống này mà xem, hai mươi lượng bạc khẳng định là không lấy được rồi.
- Dưới 14 tuổi thì làm sao? Bộ muốn gây chuyện với ta à?
Khúc Lương sắc mặt trầm xuống, tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đại Minh triều ra lệnh cưỡng chế không cho thiếu nữ dưới 14 tuổi xuất hiện nơi lầu xanh, nếu bị phát hiện sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Hoặc sẽ làm tán gia bại sản, hoặc bị nhốt vào đại lao, thậm chí sẽ bị phán tội chết.
Đại sơn đại thủy tạo nên một vẻ đẹp tự nhiên nguyên thủy cho Hoa Liên thành. Núi non trùng điệp che giấu sự tráng lệ. Trên những đồng ruộng có thể nhìn thấy cả mây bay. Đường Tiêu trong lúc đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái. tại
Việc khai thác mỏ của Hoa Liên thành so với Nghi Lan thành thì phát đạt hơn. Sản lượng khoáng sản hàng năm gấp ba Nghi Lan thành, là nơi sản xuất vũ khí trọng điểm của Đại Minh triều. Hai năm gần đầy, Thần Vũ Đại tướng quân Lâm Chấn thống lĩnh bốn vạn quân đóng tại nơi này, chủ yếu là tác chiến với bọn thổ dân sơn tặc vùng phía nam Man Hoang.
Thần Vũ Đại tướng quân Lâm Chấn, Uy Vũ Đại tướng quân Thần Lương, Dũng Vũ Đại tướng quân Lữ Hạo, Anh Vũ Đại tướng quân Tiêu Âm được xưng là Hổ Liệt tứ tướng trẻ tuổi của Đại Minh triều. Tu vi võ học vượt xa những người bạn cùng lứa tuổi, được Hoàng đế Chu Hỉ xem là tương lai, trụ cột của quốc gia.
Mấy ngày trước đây, Đại tướng quân Lâm Chấn được khẩn cấp triệu hồi về kinh thành. Trước mắt bốn vạn đại quân ở Hoa Liên thành tạm thời do đệ đệ của y là Lâm Quý thống lĩnh. Tuy nói Lâm Quý chỉ là thống lĩnh thay, nhưng một khi chức Thái tử Thái bảo của Lâm Chấn được xác định, Lâm Quý khẳng định thuận thế liền trở thành Đại thống lĩnh chính thức của bốn vạn đại quân Hoa Liên thành.
Trải qua gần hai mươi năm xâm nhập vùng phía nam Man Hoang, tiêu diệt toàn bộ cùng với việc xây dựng cơ sở quân sự, hiện tại Hoa Liên thành đã bền vững rất nhiều. Đại lượng thổ dân ở đây quy thuận triều đình Đại Minh. Con dân của Hoa Liên thành trở thành con dân của Đại Minh triều. Nhưng bên trong núi Trung Ương và vùng phía nam Man Hoang vẫn còn có hơn hai mươi vạn dân bản địa thủ vững trên lãnh địa cuối cùng của mình, cùng chiến đấu lại với thế lực xâm lấn của Đại Minh triều.
Đại Minh triều bị người Mãn Châu chạy đến Áo Bỉ đảo, cưỡng chiếm đất đai và cư dân trên Áo Bỉ đảo. Đối với người dân bản địa ở đây, Đại Minh triều trong mắt bọn sơn tặc, man di mà nói, thì giống như người Mãn Châu đối với Đại Minh triều.
Thiên Hương lâu, Hoa Liên thành.
Một đám đàn ông mỗi người trong ngực đều ôm một mỹ nữ, trên bàn bày đầy thức ăn và rượu, phi thường náo nhiệt.
- Haha, chúc mừng Lâm tướng quân thăng nhiệm chức Đại thống lĩnh. Đến đây, chúng ta nâng ly.
Một người tên là Hồng Khang Đô úy giơ ly đứng dậy.
- Chỉ là Đại thống lĩnh tạm thời.
Bị một đám người vây quanh trên bàn tiệc, Lâm Quý tỏ ra khiêm tốn nhưng kỳ thật vẻ mặt rất đắc ý.
- Lâm tướng quân, huynh trưởng chính là Thần vũ Đại tướng quân của Đại Minh chúng ta. Lần này trở lại kinh thành tất nhiên là được trọng dụng. Nói không chừng, rất nhanh có thể được phong hầu. Lâm tướng quân tài trí hơn người, võ công cái thế. Thăng nhiệm chức Đại thống lĩnh Hoa Liên còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Huynh đệ chúng ta tình nguyện vĩnh viễn đi theo làm quân tùy tùng cho Lâm tướng quân.
Một người đàn ông khác bên cạnh Hồng Khang cũng đứng lên nói. Gã là đệ đệ của Hồng Khang tên Hồng Tu, là một trong bốn giáo úy đóng đô tại Phượng Lâm trấn.
- Khách khí quá rồi, Lâm mỗ ta nào dám bạc đãi hai huynh đệ nhà anh chứ? Nào, các vị chư quân đang ngồi đây, chúng ta cùng nhau uống một chén.
Lâm Quý cũng đứng lên, cùng với đám người xung quanh tung hô một tiếng rồi uống cạn một hơi.
- Nghe nói Lâm tướng quân được thăng chức, lão phu đặc biệt đến chúc mừng.
Ông chủ của Thiên Hương lâu Khúc Lương mang theo loại rượu Hoa Thanh ngon nhất, mở cửa phòng ra, bên trong phòng lập tức mùi rượu bay bốn phía.
- Xin chào, xin chào!
Mọi người đang ngồi đều là khách quen của Thiên Hương lâu nên đều nhận ra ông chủ Khúc này.
- Mau rót rượu cho các vị đại gia. Hương Nhi, Quế Nhi, các người cần phải mời các vị đại gia thật nhiệt tình vào.
Khúc Lương cười nịnh bợ bước đến bên cạnh đám người Lâm Quý, cũng tự mình rót đầy chén rượu.
Sau khi kính rượu hết tất cả mọi người ngồi trong phòng, Khúc Lương vừa khách khí vừa cong người từng bước một thối lui ra ngoài. Lâm Quý hiện nay đã trở thành người nắm quyền ở Hoa Liên thành, Khúc Lương buôn bán tại Hoa Liên thành, đương nhiên là phải hầu hạ Lâm Quý cho tốt rồi.
- Khúc gia, đã xảy ra chuyện.
Khúc Lương vừa mới rời khỏi phòng thuê của Lâm Quý không lâu, một gã hộ viện của Thiên Hương lâu đã chạy đến hồi báo với ông ta một tiếng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Khúc Lương nhíu mày.
- Trương lão đầu lần trước thiếu nợ chúng ta hai mươi lạng do đánh bạc nay một mực không trả. Chúng ta có nên đem con gái của ông ta đến Thiên Hương lầu để gán nợ không?
- Làm sao vậy? Đến chuyện này mà cũng hỏi ta sao?
- Ai, là như thế này. Vừa rồi có một vị có tiền chấm được ả ta. Sau khi uống nhiều rượu đã đưa ả ta vào trong phòng xử lý rồi. Khả năng là dùng sức mạnh để cưỡng bức, không nghĩ tới là cô gái này tính tình mạnh mẽ. Rõ ràng là thừa dịp khách nhân không chú ý, đâm đầu vào tường chết rồi.
- Sao lại không chú ý một chút? Ả ta chết thì là việc nhỏ, mấy vị quân gia ở chỗ này uống rượu, để các vị quân gia mất nhã hứng ngươi gánh được không? Mau chóng đem ả ta xử lý đi. Ngoài ra, tận lực bắt Trương lão đầu lòi ra hai mươi lạng bạc.
Khúc Lương rất không cao hứng mà nói với tên hộ viện kia vài câu.
- Vấn đề ở chỗ Trương lão đầu kia đúng lúc tới, còn đem theo hai mươi lượng bạc để chuộc người. Nói con gái của ông ta mới mười ba tuổi. Luật pháp của Đại Minh triều quy định thiếu nữ dưới 14 tuổi không được phép xuất hiện tại nơi gió trăng. Vạn nhất làm cho chuyện này lớn ra, sẽ rất phiền toái. Vừa rồi ông ta xông vào đằng sau phòng trọ, phát hiện ra thi thể của con gái, thì ở đó khóc rống một hồi. Từ tình huống này mà xem, hai mươi lượng bạc khẳng định là không lấy được rồi.
- Dưới 14 tuổi thì làm sao? Bộ muốn gây chuyện với ta à?
Khúc Lương sắc mặt trầm xuống, tựa hồ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Đại Minh triều ra lệnh cưỡng chế không cho thiếu nữ dưới 14 tuổi xuất hiện nơi lầu xanh, nếu bị phát hiện sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Hoặc sẽ làm tán gia bại sản, hoặc bị nhốt vào đại lao, thậm chí sẽ bị phán tội chết.