Đường Tiêu mượn tầm mắt của Bàng Thái, biết được thực lực của tộc trưởng dê yêu này, trong lòng liền âm thầm hổ thẹn. Với thực lực hiện tại của hắn, căn bản không phá được Miên Dương thành bảo, cho dù phá được Miên Dương thành bảo, cũng không địch lại được vị tộc trưởng dê yêu này.
Nhưng tồn tại của Hộ Bạt tựa hồ lại khiến cho Đường Tiêu tìm được cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
- Dương Mi Thổ Khí!
Sau khi những cao thủ vây giết tản ra, áp lực của lão dê yêu suy giảm, gân cốt toàn thân đồng loạt chấn động, phụt ra một ngụm tinh khí, hóa thành một đạo đao cương sắc bén, chém về phía Hỗ Bạt.
Hộ Bạt chỉ thấy ngân quang trước mắt, sát ý đao ý giống như thái sơn áp đỉnh, điên cuồng lao về phía hắn, tựa hồ như không cách nào né tránh. Hộ Bạt biết rõ nếu mình không có Thần lang chiến giáp hộ thể, một đao kia chém tới, cho dù mình có tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai, làm không tốt sẽ bị bằm thây thành vạn đoạn.
- Lang Hào Tứ Dã!
Lang thần bổng rời khỏi tay Hỗ Bạt, nặng nề đánh vào đao cương của lão niên dê yêu. Đao bổng chạm vào nhau phát ra tiếng nổ rung trời, một sói một dê trong nháy mắt lao vào nhau.
Không bao lâu, Hộ Bạt nhìn thấy một khe hở, liền lập tức thi triển sát chiêu trong lang thần bổng, tung một kích mãnh liệt, hung hăng đâm vào trước ngực lão niên dê yêu, lập tức khiến lão niên dê yêu lùi lại mấy bước, trong miệng cuồng phun ra mấy ngụm máu.
Hộ Bạt thả người nhảy lên, giơ cao lang nha bổng trong tay, từ trên không nện đánh xuống người lão niên dê yêu, lần này hắn không đánh vào đầu lão niên dê yêu, mà đánh thẳng bả vai của hắn. Cùng với thanh âm “răng rắc’ vang lên, một cánh tay của lão niên dê yêu lập tức bị phế, sau đó lang thần bổng trong tay Hộ Bạt lại quét ngang, nện đứt hai đùi của lão niên dê yêu.
Dưới tình huống Hộ Bạt chiến đấu đơn độc, dùng tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai, đánh bại lão niên dê yêu có tu vi vô hạn gần đến cấp Địa Nguyên ngũ giai!
- Lão già kia, thành thực giao ra đi! Dừa hồ lô hiện ở đâu?
Hộ Bạt thu hồi lang thần bổng, giữa các móng vuốt trên tay lóe ra mấy lưỡi dao sắc bén, chỉ vào cổ họng tộc trưởng dê yêu.
- Kim Cương Lang?
Đường Tiêu thông qua tầm mắt Bàng Thái nhìn thấy màn này, trong đầu không khỏi kích động.
- Đừng mơ tưởng!
Tộc trưởng dê yêu nhắm mắt lại, vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên không chịu trả lời câu hỏi của Hộ Bạt.
- Kéo tất cả bọn chúng qua đây!
Hộ Bạt quát to một tiếng, đám thủ hạ của hắn lập tức kéo tới mười mấy tên dê yêu nhỏ tuổi.
- Bàng Thái! Đếm đi!
Hộ Bạt kêu Bàng Thái.
- Vâng!
Bàng Thái lên tiếng, bắt đầu đếm số, đương nhiên người đếm thật sự là Đường Tiêu. Xem ra Bàng Thái là kẻ có tu vi võ công tương đối kém trong những người này, cho nên luôn bị Hộ Bạt kêu đi làm những chuyện vụn vặt.
- Từ giờ trở đi, mỗi khi hắn đếm xong từ mười đến hết, ta sẽ giết một gã dê non, cho đến khi ngươi mở miệng nói ra thiếu nữ dê yêu và dừa hồ lô đang ở đâu mới thôi! Hoặc là chờ ta giết sạch bọn chúng.
Trên mặt Hộ Bạt lộ vẻ hung quang, uy hiếp tộc trưởng dê yêu.
Đường Tiêu nghe thấy câu nói này của Hộ Bạt, ngược lại vô thức đếm số chậm hơn.
- Gia gia! Gia gia! Cứu chúng con!
Đám dê con bị trói gô lại đồng thanh lớn tiếng kêu gọi tộc trưởng dê yêu.
Trong mắt tộc trưởng dê yêu chan chứa nước mắt, hắn nhắm đôi mắt già nua lại, tựa hồ như không đành lòng nhìn thấy những chuyện này. Từ khi thiếu nữ dê yêu phát hiện ra dừa hồ lô, tộc trưởng dê yêu đã có dự cảm không tốt, thần khí đồng dạng cũng là hung vật, không cẩn thận sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu, kết quả không lâu sau, trong thôn dê quả nhiên xuất hiện nội gian, truyền tin tức này ra ngoài.
Thiếu nữ dê yêu rèn luyện dừa hồ lô vốn là để bản thân trở nên cường đại hơn, sau đó là để bảo vệ an toàn cho bình nguyên Miên Dương, nhưng vì trong thôn dê có nội gian bán đứng, con người tham lam đột nhiên tấn công bình nguyên Miên Dương yên tĩnh. Dê thôn bị tàn sát, vị thiếu nữ dê yêu được Đường Tiêu gọi là Noãn Dương Dương, cho dù hiện tại nàng đã tu luyện được dừa hồ lô, cũng không thể bảo vệ dê dân trên bình nguyên Miên Dương được rồi.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, Hộ Bạt hạ móng vuốt, đầu của một gã dê non theo đó rơi xuống, máu tươi phun ra, đám dê con bên cạnh lập tức sợ hãi choáng váng, hét vang “Gia gia! Gia gia”, hy vọng tộc trưởng dê yêu có thể cứu mạng bọn chúng.
- Được rồi, được rồi!
Nước mắt tộc trường dê yêu tuôn đầy mặt, dùng tay chỉ lên không trung, một không gian Truyền Tống Trận hiện ra trên không trung, dừng lại trên mặt đất. Lão dê phun ra một ngụm tinh khí, không gian Truyền Tống Trận lập tức mơ hồ hiện ra.
- Ném tất cả bọn chúng vào trong!
Hộ Bạt quả nhiên âm độc, hắn lo lắng tộc trưởng dê yêu sẽ bố trí bẫy rập, cho nên vừa kêu thủ hạ ném đám dê con vào trong, vừa âm thầm quan sát thần sắc của tộc trưởng dê yêu.
Thần sắc của tộc trưởng dê yêu vẫn không có gì thay đổi, cũng không chảy nước mắt nữa, sau khi Hộ Bạt ném tộc trưởng dê yêu vào trong, bên ngoài cũng chỉ còn lại hắn và thủ hạ.
- Thiếu chủ, bên kia có thể có mai phục hay không?
Mấy tên thủ hạ cao thủ của Hộ Bạt hơi có chút do dự.
- Cho dù có mai phục, bổn tọa sợ gì chứ? Các ngươi vào trước đi!
Hộ Bạt nheo mắt lại, dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Cấm chế truyền tống chỉ nguy hiểm đối với những người có tu vi võ học không cao, Hộ Bạt tự tin với tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai của hắn, sau khi mặc thêm Lang Thần chiến giáp lên người, thực lực tăng vọt đến cấp Địa Nguyên ngũ giai, đã có thể được xem là cường giả đếm trên đầu ngón tay ở Áo Bỉ Đảo, có người mai phục hắn, chẳng phải là muốn chết hay sao? Sau khi toàn bộ thủ hạ của Hộ Bạt đều tiến vào trong cấm chế truyền tống, Hộ Bạt kêu lên một tiếng rồi cũng nhảy vào. Bàng Thái tiến vào cấm chế truyền tống, Đường Tiêu lập tức mất đi cảm ứng đối với hắn. Sau khi Đường Tiêu tiến vào cấp Địa Nguyên, phạm vi cảm ứng đối với khôi lỗi đã tăng thêm rất nhiều, Bàng Thái mất đi cảm ứng, chứng tỏ nơi truyền tống đi đến cách Miên Dương thành bảo tương đối xa. Đường Tiêu xông đến, nhìn thấy cấm chế truyền tống càng lúc càng mờ nhạt, giống như muốn đóng cửa, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức hóa thành một đạo kiếm khí thanh sắc bay vào trong cấm chế. Dực Thai công chúa đi theo Đường Tiêu, cũng liền vội vàng hóa thành một con tiểu long màu vàng đi theo sau lưng hắn, lao vào trong cấm chế truyền tống. Khi Thất hoàng tử và Chu Kiền kịp phản ứng, cấm chế truyền tống dĩ nhiên đã đóng cửa, trong nháy mắt di chuyển lên không trung, tìm không thấy nữa.
- Xong rồi, chúng ta chậm một bước rồi!
Nhưng tồn tại của Hộ Bạt tựa hồ lại khiến cho Đường Tiêu tìm được cơ hội làm ngư ông đắc lợi.
- Dương Mi Thổ Khí!
Sau khi những cao thủ vây giết tản ra, áp lực của lão dê yêu suy giảm, gân cốt toàn thân đồng loạt chấn động, phụt ra một ngụm tinh khí, hóa thành một đạo đao cương sắc bén, chém về phía Hỗ Bạt.
Hộ Bạt chỉ thấy ngân quang trước mắt, sát ý đao ý giống như thái sơn áp đỉnh, điên cuồng lao về phía hắn, tựa hồ như không cách nào né tránh. Hộ Bạt biết rõ nếu mình không có Thần lang chiến giáp hộ thể, một đao kia chém tới, cho dù mình có tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai, làm không tốt sẽ bị bằm thây thành vạn đoạn.
- Lang Hào Tứ Dã!
Lang thần bổng rời khỏi tay Hỗ Bạt, nặng nề đánh vào đao cương của lão niên dê yêu. Đao bổng chạm vào nhau phát ra tiếng nổ rung trời, một sói một dê trong nháy mắt lao vào nhau.
Không bao lâu, Hộ Bạt nhìn thấy một khe hở, liền lập tức thi triển sát chiêu trong lang thần bổng, tung một kích mãnh liệt, hung hăng đâm vào trước ngực lão niên dê yêu, lập tức khiến lão niên dê yêu lùi lại mấy bước, trong miệng cuồng phun ra mấy ngụm máu.
Hộ Bạt thả người nhảy lên, giơ cao lang nha bổng trong tay, từ trên không nện đánh xuống người lão niên dê yêu, lần này hắn không đánh vào đầu lão niên dê yêu, mà đánh thẳng bả vai của hắn. Cùng với thanh âm “răng rắc’ vang lên, một cánh tay của lão niên dê yêu lập tức bị phế, sau đó lang thần bổng trong tay Hộ Bạt lại quét ngang, nện đứt hai đùi của lão niên dê yêu.
Dưới tình huống Hộ Bạt chiến đấu đơn độc, dùng tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai, đánh bại lão niên dê yêu có tu vi vô hạn gần đến cấp Địa Nguyên ngũ giai!
- Lão già kia, thành thực giao ra đi! Dừa hồ lô hiện ở đâu?
Hộ Bạt thu hồi lang thần bổng, giữa các móng vuốt trên tay lóe ra mấy lưỡi dao sắc bén, chỉ vào cổ họng tộc trưởng dê yêu.
- Kim Cương Lang?
Đường Tiêu thông qua tầm mắt Bàng Thái nhìn thấy màn này, trong đầu không khỏi kích động.
- Đừng mơ tưởng!
Tộc trưởng dê yêu nhắm mắt lại, vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên không chịu trả lời câu hỏi của Hộ Bạt.
- Kéo tất cả bọn chúng qua đây!
Hộ Bạt quát to một tiếng, đám thủ hạ của hắn lập tức kéo tới mười mấy tên dê yêu nhỏ tuổi.
- Bàng Thái! Đếm đi!
Hộ Bạt kêu Bàng Thái.
- Vâng!
Bàng Thái lên tiếng, bắt đầu đếm số, đương nhiên người đếm thật sự là Đường Tiêu. Xem ra Bàng Thái là kẻ có tu vi võ công tương đối kém trong những người này, cho nên luôn bị Hộ Bạt kêu đi làm những chuyện vụn vặt.
- Từ giờ trở đi, mỗi khi hắn đếm xong từ mười đến hết, ta sẽ giết một gã dê non, cho đến khi ngươi mở miệng nói ra thiếu nữ dê yêu và dừa hồ lô đang ở đâu mới thôi! Hoặc là chờ ta giết sạch bọn chúng.
Trên mặt Hộ Bạt lộ vẻ hung quang, uy hiếp tộc trưởng dê yêu.
Đường Tiêu nghe thấy câu nói này của Hộ Bạt, ngược lại vô thức đếm số chậm hơn.
- Gia gia! Gia gia! Cứu chúng con!
Đám dê con bị trói gô lại đồng thanh lớn tiếng kêu gọi tộc trưởng dê yêu.
Trong mắt tộc trưởng dê yêu chan chứa nước mắt, hắn nhắm đôi mắt già nua lại, tựa hồ như không đành lòng nhìn thấy những chuyện này. Từ khi thiếu nữ dê yêu phát hiện ra dừa hồ lô, tộc trưởng dê yêu đã có dự cảm không tốt, thần khí đồng dạng cũng là hung vật, không cẩn thận sẽ đưa tới tai hoạ ngập đầu, kết quả không lâu sau, trong thôn dê quả nhiên xuất hiện nội gian, truyền tin tức này ra ngoài.
Thiếu nữ dê yêu rèn luyện dừa hồ lô vốn là để bản thân trở nên cường đại hơn, sau đó là để bảo vệ an toàn cho bình nguyên Miên Dương, nhưng vì trong thôn dê có nội gian bán đứng, con người tham lam đột nhiên tấn công bình nguyên Miên Dương yên tĩnh. Dê thôn bị tàn sát, vị thiếu nữ dê yêu được Đường Tiêu gọi là Noãn Dương Dương, cho dù hiện tại nàng đã tu luyện được dừa hồ lô, cũng không thể bảo vệ dê dân trên bình nguyên Miên Dương được rồi.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, Hộ Bạt hạ móng vuốt, đầu của một gã dê non theo đó rơi xuống, máu tươi phun ra, đám dê con bên cạnh lập tức sợ hãi choáng váng, hét vang “Gia gia! Gia gia”, hy vọng tộc trưởng dê yêu có thể cứu mạng bọn chúng.
- Được rồi, được rồi!
Nước mắt tộc trường dê yêu tuôn đầy mặt, dùng tay chỉ lên không trung, một không gian Truyền Tống Trận hiện ra trên không trung, dừng lại trên mặt đất. Lão dê phun ra một ngụm tinh khí, không gian Truyền Tống Trận lập tức mơ hồ hiện ra.
- Ném tất cả bọn chúng vào trong!
Hộ Bạt quả nhiên âm độc, hắn lo lắng tộc trưởng dê yêu sẽ bố trí bẫy rập, cho nên vừa kêu thủ hạ ném đám dê con vào trong, vừa âm thầm quan sát thần sắc của tộc trưởng dê yêu.
Thần sắc của tộc trưởng dê yêu vẫn không có gì thay đổi, cũng không chảy nước mắt nữa, sau khi Hộ Bạt ném tộc trưởng dê yêu vào trong, bên ngoài cũng chỉ còn lại hắn và thủ hạ.
- Thiếu chủ, bên kia có thể có mai phục hay không?
Mấy tên thủ hạ cao thủ của Hộ Bạt hơi có chút do dự.
- Cho dù có mai phục, bổn tọa sợ gì chứ? Các ngươi vào trước đi!
Hộ Bạt nheo mắt lại, dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Cấm chế truyền tống chỉ nguy hiểm đối với những người có tu vi võ học không cao, Hộ Bạt tự tin với tu vi cấp Địa Nguyên tứ giai của hắn, sau khi mặc thêm Lang Thần chiến giáp lên người, thực lực tăng vọt đến cấp Địa Nguyên ngũ giai, đã có thể được xem là cường giả đếm trên đầu ngón tay ở Áo Bỉ Đảo, có người mai phục hắn, chẳng phải là muốn chết hay sao? Sau khi toàn bộ thủ hạ của Hộ Bạt đều tiến vào trong cấm chế truyền tống, Hộ Bạt kêu lên một tiếng rồi cũng nhảy vào. Bàng Thái tiến vào cấm chế truyền tống, Đường Tiêu lập tức mất đi cảm ứng đối với hắn. Sau khi Đường Tiêu tiến vào cấp Địa Nguyên, phạm vi cảm ứng đối với khôi lỗi đã tăng thêm rất nhiều, Bàng Thái mất đi cảm ứng, chứng tỏ nơi truyền tống đi đến cách Miên Dương thành bảo tương đối xa. Đường Tiêu xông đến, nhìn thấy cấm chế truyền tống càng lúc càng mờ nhạt, giống như muốn đóng cửa, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức hóa thành một đạo kiếm khí thanh sắc bay vào trong cấm chế. Dực Thai công chúa đi theo Đường Tiêu, cũng liền vội vàng hóa thành một con tiểu long màu vàng đi theo sau lưng hắn, lao vào trong cấm chế truyền tống. Khi Thất hoàng tử và Chu Kiền kịp phản ứng, cấm chế truyền tống dĩ nhiên đã đóng cửa, trong nháy mắt di chuyển lên không trung, tìm không thấy nữa.
- Xong rồi, chúng ta chậm một bước rồi!