- Manh Ngọc tỷ tỷ đương nhiên là chạm vào bảo bối của thiếu gia nếu không thiếu gia làm sao lại trả thù như vậy.
Chỉ Diên vừa cười vừa vụng trộm sờ mông của Manh Ngọc một cái.
- Ngươi đúng là vô ơn lúc trước ngươi ở trong ngực bị thiếu gia dọa một phen vẫn là tỷ tỷ ta cứu ngươi hiện tại ngươi lại bỏ đá xuông giếng.
Manh Ngọc càng thêm ngượng nàng liền cầm lấy một cái chổi đánh về phía Chỉ Diên.
Ở bên trong Thần Mã quán liền truyền tới từng tiếng cười.
Một nha đầu mười hai mười ba tuổi nhìn Chỉ Diên và Manh Ngọc sau đó hỏi nha đầu bên cạnh một câu:
- Bảo bối của thiếu gia là cái gì vậy?
Đại nha đầu này khinh thường mà nhìn nha đầu kia sau đó bắt đầu lộ vẻ cao thâm mạn trắc nói:
-S au khi ngươi lớn sẽ tự biết vấn đề này.
Mục Thương từ trong miệng của thất hoàng tử và Chu Kiền biết được Đường Tiêu đã tiến vào Địa Nguyên nhị cấp, sau khi tự mình nhìn thấy khí tức của Đường Tiêu hắn vẫn kinh hãi không thôi.
- Cái này tặng cho ngươi.
Đường Tiêu lấy một lọ đan dược đưa cho Mục Thương.
- Đây là cái gì vậy?
Mục Thương thò tay nhận lấy.
- Ngươi tự xem sẽ biết.
Đường Tiêu hướng về phía Mục Thương mà cười cười một năm trước khi hắn xuyên việt tới đây Mục Thương trong lòng hắn là một cao thủ rất mạnh một quyền có thể đánh Đường Tiêu nát báy, về sau hai người tu vi võ công đã điên đảo với nhau rồi.
- Địa Nguyên đan.
Mục Thương sau khi mở bình thuốc bàn tay liền không ngừng run rẩy.
Đường Tiêu không lên tiếng lúc trước hắn mạo hiểm tính mạng vào trong Tử cấm thành trộm một viên Địa Nguyên đan nhưng thủy chung không dùng tới hiện tại thuốc này hắn đã có hơn mười viên, sớm biết như vậy lúc trước đã đem dược hoàn kia tặng cho Mục Thương rồi.
Thế sự biến hóa ai mà biết được một năm trước Đường Tiêu cảm thấy tiến vào Địa Nguyên cấp là một chuyện không thể chạm vào nhưng hiện tại hắn đã là Địa Nguyên nhị cấp, có thực lực bằng với Địa Nguyên tam cấp đỉnh phong.
- Thiếu gia thực sự cho thuộc hạ viên Địa Nguyên đan này sao
?
Mục Thương không ngờ rằng chuyện tốt như vậy lại tới tay của hắn.
- Cầm đi. Ta giữ lại nó cũng không còn tác dụng nữa rồi.
Đường Tiêu khoát tay nói với Mục Thương.
- Đa tạ thiếu gia đa tạ thiếu gia.
Mục Thương quỳ xuống mặt đất hướng về phía Đường Tiêu mà dập đầu bình bình.
- Mục thúc thúc làm gì vậy?
Đường Tiêu vội vươn tay đỡ Mục Thương dậy.l
- Đại ân của thiếu gia thuộc hạ cả đời này cũng khó mà quên được.
Mục Thương vẫn kích động không thôi ngay cả khóe mắt cũng ứa ra từng hạt lệ.
- Mục thúc nói quá rồi, mau mau đột phá Địa Nguyên cấp đi ta chờ tin tức tốt của thúc.
Đường Tiêu tuy đoán được Mục Thương sau khi nhận được Địa Nguyên đan sẽ cao hứng nhưng không ngờ hắn liạ cao hứng như vậy. Tuy nhiên sau khi liên tưởng Mục Thương mười năm vẫn không tiến vào Địa Nguyên cấp thì hiện tại hắn kích động như thế vẫn là hiểu được.
Lần này trở về Đường Uyên vẫn ở trong Đào Viên thành đóng quân chưa về.
Lúc đột phá Địa Nguyên cấp Mị Ma đã mang tới một số tin tức khiến cho Đường Tiêu có cảm giác không rõ với Đường Uyên, hắn rất hoài nghi Đường Uyên phải chăng đã biết chuyện đoạt xá của hắn cho nên cũng biết hắn không phải là đứa con ruột Đường Tiêu của mình, đồng thời ảo cảnh do Mị Ma gây nên còn có Tuyết Điêu cực lớn, khuôn mặt của ma quỷ huấn luyên viên khiến cho Đường Tiêu càng thêm vài phần nghi kỵ.
Đương nhiên cũng có khả năng tất cả là do Mị Ma lợi dụng trí nhớ của Đường Tiêu mà làm lung lạc tinh thần của hắn mà thôi.
Đã hơn một năm rồi, Đường Tiêu lúc này vẫn chưa gặp mặt phụ thân Đường Uyên của mình, phụ tử bình thường cũng không thể đạm mạc như thế, tuy nhiên Đường Uyên kia không phải hoàn toàn không quan tâm twois Đường Tiêu, trong một năm này hắn trước sau đưa cho Đường Tiêu Hóa Điêu Lược Không Thức, sau đó là một bộ Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Có lẽ chỉ chờ đến khi phụ tử tương kiến mới biết được.
- Đường Tiêu ngươi đã thông qua lục bộ hội thẩm mấy ngày nữa sẽ có công văn từ phía trên truyền xuống ngươi sẽ chính thức trở thành một đại tướng quân của Minh triều khi đó phải thật cố gắng.
- Tạ ơn đại nhân.
Đường Tiêu cũng không có quá nhiều kích động chỉ là một chức thiên tướng quân mà thôi trên thiên tướng quân còn có tướng quân đại tướng quân, còn có Hổ Liệt tướng quân, Hổ Liệt đại tướng quân đều được hoàng đế ban cho tên riêng biệt ví dụ như Thần Vũ đại tướng quân, Anh Vũ đại tướng quân...
Trước mắt Đại Minh vương triều chỉ có bốn Hổ Liệt tướng quân ngũ ở bên trong cũng lưu truyền Hổ Liệt quyền để khích lệ binh sĩ, có thể cả đời phấn đấu vì mục tiêu, tuy nhiên muốn ngồi lên vị trí của Hổ Liệt tướng cũng không phải đơn giản như vậy.
- Chúc mừng Đường huynh.
Đường Tiêu vừa mới rời khỏi lục bộ, thất hoàng tử Dực Thai công chúa Chu Kiền bọn họ đã đi tới, bởi vì biết rõ Đường Tiêu bận rộn cần phải nghỉ ngơi cho nên bọn họ cũng không quấy rầy hắn, hôm nay đều đặc biệt đứng ở trước lục bộ chờ Đường Tiêu ra mà chúc mừng.
Nhìn thấy mấy bằng hữu này của mình, Đường Tiêu trong lòng cũng cảm thấy thân thiết, người khác với động vật ở kiếp trước cả đời hắn làm sát thủ, lúc nào cũng sợ bị người ta bán đứng cho nên cô độc đã trở thành thói quen.
Mãi cho tới kiếp này Đường Tiêu cũng chưa từng chính thức mở lòng mình ra cho nên bằng hữu cũng càng thêm ít đi.
- Đi Bạn Nguyệt Lâu, ta mời.
Đường Tiêu cười hì hì nói với mọi người.
Một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng đánh xuống trước quảng trường sau khi khói bụi tan hết một nam tử mười bảy mười tám tuổi che mặt, nửa quỳ nửa đứng xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Đường Tiêu đứng lại ngươi có gan thì đấu một trận với bản công tử.
Người trẻ tuổi từ từ đứng lên, ánh mắt như điện, đột nhiên chỉ về phía Đường Tiêu, đằng sau của hắn một viễn cổ lôi thần đang từ từ thành hình, bầu trời mây đen tụ tập toát ra một khí tức yêu nghiệt.
Người tới chính là Từ Tiều hắn ở trong biển rộng khó khăn lắm mới phân biệt được phương hướng, nhiều lần mới tìm được Áo Bỉ Đảo, hai canh giờ trước hắn chạy về Thai kinh thành trên đường không biết từ lúc nào đã kiếm được một bộ quần áo nông phu, tuy không sạch sẽ nhưng dĩ nhiên không khó coi bằng việc trần truồng lúc trước.
Sau khi trở lại Thai kinh thành, Từ Tiều cũng chưa về Hưng Quốc hầu phủ, vừa vặn nghe được tin tức Đường Tiêu quay trở về từ lục bộ, Từ Tiều cũng không thèm để ý tới Đường Tiêu nhận được chức gì vội vàng xông tới gây chiến.
Chỉ Diên vừa cười vừa vụng trộm sờ mông của Manh Ngọc một cái.
- Ngươi đúng là vô ơn lúc trước ngươi ở trong ngực bị thiếu gia dọa một phen vẫn là tỷ tỷ ta cứu ngươi hiện tại ngươi lại bỏ đá xuông giếng.
Manh Ngọc càng thêm ngượng nàng liền cầm lấy một cái chổi đánh về phía Chỉ Diên.
Ở bên trong Thần Mã quán liền truyền tới từng tiếng cười.
Một nha đầu mười hai mười ba tuổi nhìn Chỉ Diên và Manh Ngọc sau đó hỏi nha đầu bên cạnh một câu:
- Bảo bối của thiếu gia là cái gì vậy?
Đại nha đầu này khinh thường mà nhìn nha đầu kia sau đó bắt đầu lộ vẻ cao thâm mạn trắc nói:
-S au khi ngươi lớn sẽ tự biết vấn đề này.
Mục Thương từ trong miệng của thất hoàng tử và Chu Kiền biết được Đường Tiêu đã tiến vào Địa Nguyên nhị cấp, sau khi tự mình nhìn thấy khí tức của Đường Tiêu hắn vẫn kinh hãi không thôi.
- Cái này tặng cho ngươi.
Đường Tiêu lấy một lọ đan dược đưa cho Mục Thương.
- Đây là cái gì vậy?
Mục Thương thò tay nhận lấy.
- Ngươi tự xem sẽ biết.
Đường Tiêu hướng về phía Mục Thương mà cười cười một năm trước khi hắn xuyên việt tới đây Mục Thương trong lòng hắn là một cao thủ rất mạnh một quyền có thể đánh Đường Tiêu nát báy, về sau hai người tu vi võ công đã điên đảo với nhau rồi.
- Địa Nguyên đan.
Mục Thương sau khi mở bình thuốc bàn tay liền không ngừng run rẩy.
Đường Tiêu không lên tiếng lúc trước hắn mạo hiểm tính mạng vào trong Tử cấm thành trộm một viên Địa Nguyên đan nhưng thủy chung không dùng tới hiện tại thuốc này hắn đã có hơn mười viên, sớm biết như vậy lúc trước đã đem dược hoàn kia tặng cho Mục Thương rồi.
Thế sự biến hóa ai mà biết được một năm trước Đường Tiêu cảm thấy tiến vào Địa Nguyên cấp là một chuyện không thể chạm vào nhưng hiện tại hắn đã là Địa Nguyên nhị cấp, có thực lực bằng với Địa Nguyên tam cấp đỉnh phong.
- Thiếu gia thực sự cho thuộc hạ viên Địa Nguyên đan này sao
?
Mục Thương không ngờ rằng chuyện tốt như vậy lại tới tay của hắn.
- Cầm đi. Ta giữ lại nó cũng không còn tác dụng nữa rồi.
Đường Tiêu khoát tay nói với Mục Thương.
- Đa tạ thiếu gia đa tạ thiếu gia.
Mục Thương quỳ xuống mặt đất hướng về phía Đường Tiêu mà dập đầu bình bình.
- Mục thúc thúc làm gì vậy?
Đường Tiêu vội vươn tay đỡ Mục Thương dậy.l
- Đại ân của thiếu gia thuộc hạ cả đời này cũng khó mà quên được.
Mục Thương vẫn kích động không thôi ngay cả khóe mắt cũng ứa ra từng hạt lệ.
- Mục thúc nói quá rồi, mau mau đột phá Địa Nguyên cấp đi ta chờ tin tức tốt của thúc.
Đường Tiêu tuy đoán được Mục Thương sau khi nhận được Địa Nguyên đan sẽ cao hứng nhưng không ngờ hắn liạ cao hứng như vậy. Tuy nhiên sau khi liên tưởng Mục Thương mười năm vẫn không tiến vào Địa Nguyên cấp thì hiện tại hắn kích động như thế vẫn là hiểu được.
Lần này trở về Đường Uyên vẫn ở trong Đào Viên thành đóng quân chưa về.
Lúc đột phá Địa Nguyên cấp Mị Ma đã mang tới một số tin tức khiến cho Đường Tiêu có cảm giác không rõ với Đường Uyên, hắn rất hoài nghi Đường Uyên phải chăng đã biết chuyện đoạt xá của hắn cho nên cũng biết hắn không phải là đứa con ruột Đường Tiêu của mình, đồng thời ảo cảnh do Mị Ma gây nên còn có Tuyết Điêu cực lớn, khuôn mặt của ma quỷ huấn luyên viên khiến cho Đường Tiêu càng thêm vài phần nghi kỵ.
Đương nhiên cũng có khả năng tất cả là do Mị Ma lợi dụng trí nhớ của Đường Tiêu mà làm lung lạc tinh thần của hắn mà thôi.
Đã hơn một năm rồi, Đường Tiêu lúc này vẫn chưa gặp mặt phụ thân Đường Uyên của mình, phụ tử bình thường cũng không thể đạm mạc như thế, tuy nhiên Đường Uyên kia không phải hoàn toàn không quan tâm twois Đường Tiêu, trong một năm này hắn trước sau đưa cho Đường Tiêu Hóa Điêu Lược Không Thức, sau đó là một bộ Vạn Luyện Thần Minh chiến giáp.
Chuyện này rốt cuộc là vì sao?
Có lẽ chỉ chờ đến khi phụ tử tương kiến mới biết được.
- Đường Tiêu ngươi đã thông qua lục bộ hội thẩm mấy ngày nữa sẽ có công văn từ phía trên truyền xuống ngươi sẽ chính thức trở thành một đại tướng quân của Minh triều khi đó phải thật cố gắng.
- Tạ ơn đại nhân.
Đường Tiêu cũng không có quá nhiều kích động chỉ là một chức thiên tướng quân mà thôi trên thiên tướng quân còn có tướng quân đại tướng quân, còn có Hổ Liệt tướng quân, Hổ Liệt đại tướng quân đều được hoàng đế ban cho tên riêng biệt ví dụ như Thần Vũ đại tướng quân, Anh Vũ đại tướng quân...
Trước mắt Đại Minh vương triều chỉ có bốn Hổ Liệt tướng quân ngũ ở bên trong cũng lưu truyền Hổ Liệt quyền để khích lệ binh sĩ, có thể cả đời phấn đấu vì mục tiêu, tuy nhiên muốn ngồi lên vị trí của Hổ Liệt tướng cũng không phải đơn giản như vậy.
- Chúc mừng Đường huynh.
Đường Tiêu vừa mới rời khỏi lục bộ, thất hoàng tử Dực Thai công chúa Chu Kiền bọn họ đã đi tới, bởi vì biết rõ Đường Tiêu bận rộn cần phải nghỉ ngơi cho nên bọn họ cũng không quấy rầy hắn, hôm nay đều đặc biệt đứng ở trước lục bộ chờ Đường Tiêu ra mà chúc mừng.
Nhìn thấy mấy bằng hữu này của mình, Đường Tiêu trong lòng cũng cảm thấy thân thiết, người khác với động vật ở kiếp trước cả đời hắn làm sát thủ, lúc nào cũng sợ bị người ta bán đứng cho nên cô độc đã trở thành thói quen.
Mãi cho tới kiếp này Đường Tiêu cũng chưa từng chính thức mở lòng mình ra cho nên bằng hữu cũng càng thêm ít đi.
- Đi Bạn Nguyệt Lâu, ta mời.
Đường Tiêu cười hì hì nói với mọi người.
Một đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống, ầm một tiếng đánh xuống trước quảng trường sau khi khói bụi tan hết một nam tử mười bảy mười tám tuổi che mặt, nửa quỳ nửa đứng xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Đường Tiêu đứng lại ngươi có gan thì đấu một trận với bản công tử.
Người trẻ tuổi từ từ đứng lên, ánh mắt như điện, đột nhiên chỉ về phía Đường Tiêu, đằng sau của hắn một viễn cổ lôi thần đang từ từ thành hình, bầu trời mây đen tụ tập toát ra một khí tức yêu nghiệt.
Người tới chính là Từ Tiều hắn ở trong biển rộng khó khăn lắm mới phân biệt được phương hướng, nhiều lần mới tìm được Áo Bỉ Đảo, hai canh giờ trước hắn chạy về Thai kinh thành trên đường không biết từ lúc nào đã kiếm được một bộ quần áo nông phu, tuy không sạch sẽ nhưng dĩ nhiên không khó coi bằng việc trần truồng lúc trước.
Sau khi trở lại Thai kinh thành, Từ Tiều cũng chưa về Hưng Quốc hầu phủ, vừa vặn nghe được tin tức Đường Tiêu quay trở về từ lục bộ, Từ Tiều cũng không thèm để ý tới Đường Tiêu nhận được chức gì vội vàng xông tới gây chiến.