Thất hoàng tử nghe Đường Tiêu nói thì nổi giận.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn thất hoàng tử hơn nửa ngày sau đó một lời cũng không cất được.
- Nếu như Thai kinh thành thật sự gặp nguy nan, bổn cung cùng với dân chúng ở đây đồng sanh cộng tử há có thể có đạo lý một mình chạy trốn.
Thất hoàng tử tiếp tục nói.
- Tùy ngươi ta đi trước.
Đường Tiêu khích lệ thất hoàng tử hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay người ngưng khí hóa điêu mà bay ra khỏi Đường phủ.
- Thai kinh thành có chuyện gì vậy?
Ở trong Thần Mã quán một đám tiểu nha hoàn tụ hợp với nhau rồi hỏi.
- Thai kinh thành kiên cố nhiều thần minh pháo như vậy thì có chuyện gì được.
- Đúng thế theo ta thấy cho dù tường thành của Thai kinh thành bị đổ thì Trấn Quốc hầu phủ cũng không bị sao.
- Các ngươi thì biết gì nghe nói người Mãn có đại pháo tường thành Hoa Liên thành còn bị sụp, pháo của người Đông Doanh còn lợi hại hơn cả họ.
- Không thể nào người Đông Doanh còn chưa khai hóa, trên người mặc lá cây già trẻ nam nữ một nhà còn tắm chung một cái hồ mà.
- Nam nữ tắm chung một cái hồ, đây không phải là chuyện mắc cỡ chết hay sao?
- Ngươi xấu hổ gì chứ, cho dù ngươi cởi hết thì thiếu gia cũng không nhìn ngươi.
- Ngươi cho rằng thiếu gia sẽ nhìn ngươi sao, ngay cả phần dưới bụng của ngươi còn chưa mọc đủ lông đủ cánh.
- Các ngươi tại sao càng ngày càng loạn vậy hả?
Thần Mã quán nguyên một đám náo loạn.
.....
Hai ngày sau.
Ở Dực Thai cung.
- Cái gì hoàng thượng muốn đem ta gả cho Đông Doanh thái tử sao? Các ngươi không biết rằng bổn cung đã cùng với Trấn Quốc hầu Đường công tử định chuyện hôm nhân qua ít ngày nữa sẽ mang lễ tới nội cung cưới bổn cung rồi.
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục và Chu Hi hai người tới đây kinh ngạc nói.
- Đây là ý chỉ của thánh thượng, kính xin công chúa tuân theo.
Dư công công hướng về phía công chúa mà thi lễ.
- Ý chỉ của thánh thượng, phụ hoàng làm sao có thể đưa ra quyết định như vậy được?
Dực Thai công chúa giận dữ muốn đi ra bên ngoài của Dực Thai cung.
Ở bên ngoài hai huynh đệ Đông Bảo Đông Cương tâm phúc của Hưng Quốc Hầu đã chờ sẵn, liền ngăn cản công chúa ở cửa lại, lần này bức họa của Dực Thai công chúa đưa cho thái tử Tây Điều Anh Cát là do bọn họ làm, đêm nay Hưng Quốc Hầu Từ Cương vì để tránh cho tình huống có biến cho nên mệnh cho bọn họ mang theo tám trăm ngự lâm quân cùng với Khương Dực và Dư công công một đoàn người bao vây Dực Thai cung.
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Dực Thai công chúa giận dữ xuất ra long cốt tiên hướng về phía Đông Bảo và Đông Cung đánh tới.
Đông Bảo Đông Cương đều có tu vi Địa Nguyên tứ cấp trong chốc lát đã đoạt lấy Long cốt tiên của Dực Thai công chúa.
- Công chúa bớt giận nghe lão phu nói một câu.
Khương Dục tiến lên khuyên bảo công chúa.
- Lão thất phu ngươi phụ trách lễ bộ tất nhiên có chủ ý bán đứng bổn cung
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục chằm chằm trong lòng đầy tức giận.
- Công chúa hôm nay người Mãn đột kích hỏa đại pháo ngày đeme oanh thành, tướng sĩ trong thành tử thương đã hơn mười vạn thành trì sớm tối bị phá, hiện gia hoàng thượng đang đau khổ ngăn địch ở Hoa Liên thành, Thai kinh thành không có ai trông giữ, Đông Doanh tiểu nhân thừ dịp Thai kinh thành hư không đem đại quân cướp lấy Cơ Long tùy thời có thể xông tới đây, hình thành thế giáp công với người mãn.
- Hôm nay Đại Minh vương triều trong ngoài khốn đốn hoàng thượng cũng không có cách nào khác nên mới quyết định như thế, công chúa xin hãy vì con dân của Đại Minh vương triều, vì cơ nghiệp mấy trăm năm mà nghĩ kỹ.
Khương Dục nói xong cả người hướng về phía công chúa mà cúi đầu.
Dực Thai công chúa muốn thất thần rồi từ nhỏ nàng đã được giáo dục là phải lấy quốc gia làm trọng, dùng muôn dân trăm họ làm trọng, lúc lâm nạn không tiếc hi sinh tính mạng của mình, Khương Dục nói như vậy khiến cho nàng nhất thời khó quyết đoán được.
- Đưa bổn cung tới chỗ của Đông Doanh thái tử, bọn họ sẽ không tấn công Thai kinh thành hay sao? Suy nghĩ của các ngươi không phải quá ngây thơ?
Dực Thai công chúa trầm mặc một hồi rồi lại chất vấn Khương Dục một câu.
- Vâng.
Khương Dục trả lời Dực Thai công chúa:
- Công chúa đi tới đó người Đông Doanh có khả năng vẫn đánh Đại Minh nhưng nếu như công chúa không đi thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh lúc đó sinh linh đồ thán, cơ nghiệp thái tổ cũng không còn nữa.
- Các ngươi vì bảo vệ an toàn của chính mình mà không để ý tới sự cảm thục của bổn cung sao hơn nữa không làm như vậy không có cách nào khiến cho người Đông Doanh lui binh sao?
Nếu như là Đông Doanh công chúa trước kia bị Khương Dực nói như vậy thì sẽ nhiệt huyết sôi trào khảng khái hiến thân rồi, tuy nhiên sau khi có cảm tình với Đường Tiêu, nàng càng nhiều lo lắng hơn, đối với tương lai đã có nhiều ước mơ, quốc gia đại sự cũng không mù quáng mà tuân theo nữa.
- Việc này là do lão thần gây nên là tội của lão thần, xin cùng với công chúa tiến đến chiến hạ, nếu như người Đông Doanh lật lọng lão thần tuyệt đối không sợ chết, tự vẫn ở trong đó.
Khương Dục nói xong rút bôi kiếm ở bên hông ra.
- Chẳng lẽ chỉ có con đường này thôi sao?
Dực Thai công chúa rơi cả nước mắt.
- Xin công chúa vì trăm họ muôn dân.
Khương Dục đột nhiên quỳ rạp xuống đất dập đầu với nàng.
- Xin công chúa vì muôn dân trăm họ.
Ở trong nội cung Dư công công cùng với một đám hầu cận cũng quỳ xuống,.
Tân nhiệm thống lĩnh Đông Bảo Đông Cương thì song song lấy binh khí ra đôi mắt không ngừng dò xét bốn phía giống như là lâm địch. Bọn họ một mặt đề phòng công chúa chạy trốn một mặt không cho người khác lúc này tiến vào trong nội cung.
Dực Thai công chúa nhắm mắt lại, nước mắt như mưa rơi xuống sau đó mới hỏi Khương Dực một câu:
- Khương đại nhân trước khi đi tới chiến hạm Đông Doanh ta muốn đi gặp Đường công tử một lần, có được không?
- Công tử Đường công tử kia có tính tình thế nào ở Thai kinh thành ai cũng biết, nếu như công tử biết rõ là thánh thượng quyết định như vậy hắn há có thể đồng ý sao, công chúa cũng muốn mạng của hắn sao?
Khương Dục cân nhắc nói với Dực Thai công chúa nghe.
- Cứ như vậy ra đi không nói một câu?
Dực Thai công chúa thì thào tự nói, nàng muốn trước khi đi tới chiến hạm của người Đông Doanh gặp mặt Đường Tiêu, nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi.
Nàng hiện tại thầm nghĩ, nguyện vọng gặp Đường Tiêu không cách nào thực hiện, Khương Dực nói đúng Đường Tiêu là một người bất chấp hậu quả nếu như chuyện này cho hắn biết, hắn không chừng nửa đường cướp lấy xe của hoàng gia, hoặc là độc thân chém giết tới doanh trại của người Đông Doanh kết quả này chẳng khác nào khiến hắn đi chịu chết.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn thất hoàng tử hơn nửa ngày sau đó một lời cũng không cất được.
- Nếu như Thai kinh thành thật sự gặp nguy nan, bổn cung cùng với dân chúng ở đây đồng sanh cộng tử há có thể có đạo lý một mình chạy trốn.
Thất hoàng tử tiếp tục nói.
- Tùy ngươi ta đi trước.
Đường Tiêu khích lệ thất hoàng tử hắn cũng không nói thêm gì nữa, quay người ngưng khí hóa điêu mà bay ra khỏi Đường phủ.
- Thai kinh thành có chuyện gì vậy?
Ở trong Thần Mã quán một đám tiểu nha hoàn tụ hợp với nhau rồi hỏi.
- Thai kinh thành kiên cố nhiều thần minh pháo như vậy thì có chuyện gì được.
- Đúng thế theo ta thấy cho dù tường thành của Thai kinh thành bị đổ thì Trấn Quốc hầu phủ cũng không bị sao.
- Các ngươi thì biết gì nghe nói người Mãn có đại pháo tường thành Hoa Liên thành còn bị sụp, pháo của người Đông Doanh còn lợi hại hơn cả họ.
- Không thể nào người Đông Doanh còn chưa khai hóa, trên người mặc lá cây già trẻ nam nữ một nhà còn tắm chung một cái hồ mà.
- Nam nữ tắm chung một cái hồ, đây không phải là chuyện mắc cỡ chết hay sao?
- Ngươi xấu hổ gì chứ, cho dù ngươi cởi hết thì thiếu gia cũng không nhìn ngươi.
- Ngươi cho rằng thiếu gia sẽ nhìn ngươi sao, ngay cả phần dưới bụng của ngươi còn chưa mọc đủ lông đủ cánh.
- Các ngươi tại sao càng ngày càng loạn vậy hả?
Thần Mã quán nguyên một đám náo loạn.
.....
Hai ngày sau.
Ở Dực Thai cung.
- Cái gì hoàng thượng muốn đem ta gả cho Đông Doanh thái tử sao? Các ngươi không biết rằng bổn cung đã cùng với Trấn Quốc hầu Đường công tử định chuyện hôm nhân qua ít ngày nữa sẽ mang lễ tới nội cung cưới bổn cung rồi.
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục và Chu Hi hai người tới đây kinh ngạc nói.
- Đây là ý chỉ của thánh thượng, kính xin công chúa tuân theo.
Dư công công hướng về phía công chúa mà thi lễ.
- Ý chỉ của thánh thượng, phụ hoàng làm sao có thể đưa ra quyết định như vậy được?
Dực Thai công chúa giận dữ muốn đi ra bên ngoài của Dực Thai cung.
Ở bên ngoài hai huynh đệ Đông Bảo Đông Cương tâm phúc của Hưng Quốc Hầu đã chờ sẵn, liền ngăn cản công chúa ở cửa lại, lần này bức họa của Dực Thai công chúa đưa cho thái tử Tây Điều Anh Cát là do bọn họ làm, đêm nay Hưng Quốc Hầu Từ Cương vì để tránh cho tình huống có biến cho nên mệnh cho bọn họ mang theo tám trăm ngự lâm quân cùng với Khương Dực và Dư công công một đoàn người bao vây Dực Thai cung.
- Các ngươi muốn tạo phản sao?
Dực Thai công chúa giận dữ xuất ra long cốt tiên hướng về phía Đông Bảo và Đông Cung đánh tới.
Đông Bảo Đông Cương đều có tu vi Địa Nguyên tứ cấp trong chốc lát đã đoạt lấy Long cốt tiên của Dực Thai công chúa.
- Công chúa bớt giận nghe lão phu nói một câu.
Khương Dục tiến lên khuyên bảo công chúa.
- Lão thất phu ngươi phụ trách lễ bộ tất nhiên có chủ ý bán đứng bổn cung
Dực Thai công chúa nhìn Khương Dục chằm chằm trong lòng đầy tức giận.
- Công chúa hôm nay người Mãn đột kích hỏa đại pháo ngày đeme oanh thành, tướng sĩ trong thành tử thương đã hơn mười vạn thành trì sớm tối bị phá, hiện gia hoàng thượng đang đau khổ ngăn địch ở Hoa Liên thành, Thai kinh thành không có ai trông giữ, Đông Doanh tiểu nhân thừ dịp Thai kinh thành hư không đem đại quân cướp lấy Cơ Long tùy thời có thể xông tới đây, hình thành thế giáp công với người mãn.
- Hôm nay Đại Minh vương triều trong ngoài khốn đốn hoàng thượng cũng không có cách nào khác nên mới quyết định như thế, công chúa xin hãy vì con dân của Đại Minh vương triều, vì cơ nghiệp mấy trăm năm mà nghĩ kỹ.
Khương Dục nói xong cả người hướng về phía công chúa mà cúi đầu.
Dực Thai công chúa muốn thất thần rồi từ nhỏ nàng đã được giáo dục là phải lấy quốc gia làm trọng, dùng muôn dân trăm họ làm trọng, lúc lâm nạn không tiếc hi sinh tính mạng của mình, Khương Dục nói như vậy khiến cho nàng nhất thời khó quyết đoán được.
- Đưa bổn cung tới chỗ của Đông Doanh thái tử, bọn họ sẽ không tấn công Thai kinh thành hay sao? Suy nghĩ của các ngươi không phải quá ngây thơ?
Dực Thai công chúa trầm mặc một hồi rồi lại chất vấn Khương Dục một câu.
- Vâng.
Khương Dục trả lời Dực Thai công chúa:
- Công chúa đi tới đó người Đông Doanh có khả năng vẫn đánh Đại Minh nhưng nếu như công chúa không đi thì bọn họ chắc chắn sẽ đánh lúc đó sinh linh đồ thán, cơ nghiệp thái tổ cũng không còn nữa.
- Các ngươi vì bảo vệ an toàn của chính mình mà không để ý tới sự cảm thục của bổn cung sao hơn nữa không làm như vậy không có cách nào khiến cho người Đông Doanh lui binh sao?
Nếu như là Đông Doanh công chúa trước kia bị Khương Dực nói như vậy thì sẽ nhiệt huyết sôi trào khảng khái hiến thân rồi, tuy nhiên sau khi có cảm tình với Đường Tiêu, nàng càng nhiều lo lắng hơn, đối với tương lai đã có nhiều ước mơ, quốc gia đại sự cũng không mù quáng mà tuân theo nữa.
- Việc này là do lão thần gây nên là tội của lão thần, xin cùng với công chúa tiến đến chiến hạ, nếu như người Đông Doanh lật lọng lão thần tuyệt đối không sợ chết, tự vẫn ở trong đó.
Khương Dục nói xong rút bôi kiếm ở bên hông ra.
- Chẳng lẽ chỉ có con đường này thôi sao?
Dực Thai công chúa rơi cả nước mắt.
- Xin công chúa vì trăm họ muôn dân.
Khương Dục đột nhiên quỳ rạp xuống đất dập đầu với nàng.
- Xin công chúa vì muôn dân trăm họ.
Ở trong nội cung Dư công công cùng với một đám hầu cận cũng quỳ xuống,.
Tân nhiệm thống lĩnh Đông Bảo Đông Cương thì song song lấy binh khí ra đôi mắt không ngừng dò xét bốn phía giống như là lâm địch. Bọn họ một mặt đề phòng công chúa chạy trốn một mặt không cho người khác lúc này tiến vào trong nội cung.
Dực Thai công chúa nhắm mắt lại, nước mắt như mưa rơi xuống sau đó mới hỏi Khương Dực một câu:
- Khương đại nhân trước khi đi tới chiến hạm Đông Doanh ta muốn đi gặp Đường công tử một lần, có được không?
- Công tử Đường công tử kia có tính tình thế nào ở Thai kinh thành ai cũng biết, nếu như công tử biết rõ là thánh thượng quyết định như vậy hắn há có thể đồng ý sao, công chúa cũng muốn mạng của hắn sao?
Khương Dục cân nhắc nói với Dực Thai công chúa nghe.
- Cứ như vậy ra đi không nói một câu?
Dực Thai công chúa thì thào tự nói, nàng muốn trước khi đi tới chiến hạm của người Đông Doanh gặp mặt Đường Tiêu, nhưng bây giờ có lẽ không được nữa rồi.
Nàng hiện tại thầm nghĩ, nguyện vọng gặp Đường Tiêu không cách nào thực hiện, Khương Dực nói đúng Đường Tiêu là một người bất chấp hậu quả nếu như chuyện này cho hắn biết, hắn không chừng nửa đường cướp lấy xe của hoàng gia, hoặc là độc thân chém giết tới doanh trại của người Đông Doanh kết quả này chẳng khác nào khiến hắn đi chịu chết.