Tương tự, cần kiểm tra xem dược phôi của Liễu Phi có hợp cách không, mới chính thức bắt đầu hái. Bởi vì bình đài hái thuốc của Liễu Phi không mềm mại như Liễu Yên, chỗ dược sẽ không vừa đụng vào liền bị thương, Đường Tiêu xuống tay không cần cẩn thận như đối với Liễu Yên.
Dùng ngón tay tách ra hai cánh dược diệp, Đường Tiêu lần nữa kiểm tra tình hình lối vào. Thấy lối vào dường như hơi mở rộng, Đường Tiêu có chút ngây ra. Hiển nhiên Liễu Phi thuộc vào loại khó phân biệt theo như Áo Bỉ Lão Ma nói. Nhưng dù sao Áo Bỉ Lão Ma có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, truyền cho Đường Tiêu một số cách kiểm nghiệm đặc biệt về loại hình này. Đường Tiêu làm theo cách Áo Bỉ Lão Ma dạy, vươn ngón tay ra chấm một ít nước thuốc, từ chỗ lối vào hơi mở đưa ra đút vào lại lần, nhẹ nhàng móc vài cái, cảm nhận màng phong kín ở gần lối vào, rốt cuộc xác định Liễu Phi cũng là dược phôi chưa mở.
Liễu Phi toát ra nước thuốc hiệu quả có lẽ kém hơn Liễu Yên gần một nửa nhưng cũng thuộc hàng có thể dùng. Đường Tiêu xác nhận cô là dược phôi hợp cách, lập tức theo quá trình hái. Lần này hắn dùng lực lượng phù triện đánh vào chỗ kích dược của Liễu Phi.
Không lâu sau dược phôi kịch liệt chấn động, Đường Tiêu vội bịt miệng Liễu Phi, nếu không thì tiếng kêu của cô rất có thể đánh thức mấy người trong viện còn chưa ngủ say. Tuy dược tính nước thuốc của Liễu Phi không bằng Liễu Yên, nhưng một lần cô cống hiến cho Đường Tiêu năm bình rưỡi, từ lượng bù phần chất coi như không ảnh hưởng hiệu suất của Đường Tiêu.
Hái Liễu Phi xong, Đường Tiêu lần nữa chuyển hướng Liễu Yên. Bởi vì Liễu Yên đã được nghỉ ngơi một lúc cho nên hiệu suất cao hơn ban ngày Đường Tiêu đối với Triệu Thanh. Lần này Đường Tiêu cũng dùng lực lượng phù triện đánh vào chỗ kích dược che giấu rất sâu của Liễu Yên, không lâu sau đã kết thúc lần thứ hai, sau đó chuyển sang Liễu Phi.
Bởi vì hai tỷ muội không sinh ra tình huống không thể sinh ra nước thuốc nữa như Áo Bỉ Lão Ma đã nói, cho nên Đường Tiêu không dùng thôi tình phấn mà lão phối chế ra.
Hái hai tỷ muội năm lần xong, Đường Tiêu kiềm chế dục vọng hôn cái miệng nhỏ hồng hồng của hai cô, kiềm nén dục vọng và ý nghĩ dâm loạn thân thể họ, giúp hai cô mặc quần ngủ, đặt trở vào ổ chăn.
Lần này thu thập tổng cộng hơn hai mươi đan bình. Tỷ tỷ Liễu Phi cống hiến mười sáu bình rưỡi, muội muội Liễu Yên cống hiến mười một bình, đủ Áo Bỉ Lão Ma luyện chế vài viên Âm Cực Đan cho Đường Tiêu.
Không thể không nói, loại hái này cũng rất vất vả. Quá trình hái mệt đến đẫm mồ hôi, đa phần còn phải ngăn mình trong lúc hái không sinh ra tà niệm. Nếu không phải Đường Tiêu có ý chí kiên định, người bình thường rất khó kiềm chế ngay thời khắc này.
Đem hai tỷ muội trở lại như cũ xong, Đường Tiêu cất đi hỏa tinh thạch và tấm vải che cửa sổ, lặng lẽ đi ra ngoài từ con đường ban đầu tiến vào.
Trước khi rời đi, Đường Tiêu đem cửa sổ bị cạy ra trở về vị trí cũ, xóa hết dấu ấn trên cửa sổ, xác định không có gì sai lệch mới lặng lẽ rời khỏi phòng tỷ muội Liễu Phi, Liễu Yên.
Mục tiêu tiếp theo là muội muội của Dương Phàm, Dương Dĩnh.
Có kinh nghiệm hành động trong phòng tỷ muội Liễu thị, Đường Tiêu rất dễ dàng lẻn vào phòng Dương Dĩnh. Dù sao đã từng gây án rồi, bây giờ cảm giác tội lỗi trong lòng Đường Tiêu không quá mãnh liệt như khi ở phòng tỷ muội Liễu thị. Khi hắn cởi áo Dương Dĩnh ra, nhịp tim không đập nhanh như đối với tỷ muội Liễu thị, động tác tay biến cực kỳ quen thuộc.
Con gái trong thế giới kiếm tu Huyền Vũ Đại Lục này rất bảo thủ, qua Đường Tiêu chuyên nghiệp kiểm tra thì tình trạng lối vào của Dương Dĩnh cũng là một dược phôi hợp cách.
Đường Tiêu cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhìn chằm chằm bình đài hái thuốc của Dương Dĩnh, chuyên nghiệp ngửi một hồi, dường như hiểu ra cái gì.
Kỳ lạ, sao cô ấy giống như tối nay vừa mới bị hái một lần?
Chẳng lẽ chỗ này cũng có người làm việc tương tự?
Kiểm tra vết ẩm trên quần lót của Dương Dĩnh, Đường Tiêu lập tức hiểu ra đáp án. Đây là Dương Dĩnh trước khi đi ngủ ở trên giường tự làm chuyện đó.
Kinh thật, không ngờ Dương Dĩnh ngày thường nhìn đoan trang dịu dàng mà có sở thích như thế.
Đường Tiêu nổi lên lòng tò mò. Trước khi Dương Dĩnh đi ngủ tự làm chuyện kia thì trong đầu đang nghĩ cái gì? Nhìn sinh hoạt hàng ngày của cô, tiếp xúc phái nam không nhiều lắm, có quan hệ thân với cô nhất chỉ mình Đường Tiêu.
Phải chăng bởi vì sáng hôm nay cô thấy thân thể hắn và cây cột kia, cho nên nảy ra nhiều liên tưởng, rồi mới ngủ không yên, tự động an ủi.
Thật là quá bạo.
Đường Tiêu sờ ngực Dương Dĩnh, nhẹ khẩy cái mũi nhỏ đáng yêu bên dưới, lại dùng lực lượng phù triện, không lâu sau thân thể Dương Dĩnh chấn động, Đường Tiêu thu hoạch được hai bình dược dịch.
Chờ giây lát, Đường Tiêu tiến hành lần hái thứ hai, ba, bốn, mệt đến mồ hôi ướt đẫm.
Nửa đêm canh ba phải bận rộn như vậy thật không là việc người thường chịu đựng nổi.
……….
Xóa đi dấu vết trong phòng Dương Dĩnh, khi hắn đi ra thì thời gian đã đến canh ba. Đường Tiêu dựa tường chậm rãi quay về phòng mình, khi đi qua phòng Triệu Thanh đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng cô.
Tuy chỉ là tiếng rất khẽ nhưng Đường Tiêu vẫn là nhạy cảm phát giác ra.
Trừ phi, có người xấu tiến vào phòng Triệu Thanh!?
Đường Tiêu tập trung tinh thần, lần nữa nghe cẩn thận, bên trong đúng là có tiếng động.
Đường Tiêu không nói hai lời, nhanh chóng cạy cửa sổ Triệu Thanh ra, chuẩn bị vào trong phòng dò xét, xem coi tên dâm tà nào dám rờ mó Triệu Thanh. Kết quả vừa mở cửa sổ thì Đường Tiêu giật nảy mình.
Triệu Thanh đứng bên cửa sổ, mắt trợn to nhưng vô thần nhìn lên trên. Ánh trăng chiếu xuống, mặt cô trắng bệch như tờ giây, đôi mắt trắng dã tựa như mấy hồn thi trong Tứ Quý Thành.
Đổi làm người thường trông thấy tình hình này chắc chắn sẽ sợ đến chân nhũn ra, hét to. Nhưng Đường Tiêu đó giờ không phải kẻ nhát gan, vội nhảy người qua cửa sổ, vào phòng lung lay Triệu Thanh, kêu cô vài tiếng.
Triệu Thanh không chút phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm bên trên, dường như có thể xuyên thấu qua nóc nhà. Nhưng Đường Tiêu cảm giác được cô không trông thấy cái gì hết.
Hắn lại kêu Triệu Thanh vài tiếng, đột nhiên thân thể cô mềm nhũn dựa vào ngực Đường Tiêu, mắt khép lại. Đường Tiêu thử xem hô hấp của cô, coi như bình hường, ôm cô lên giường, đặt nằm xuống.
Không lẽ mới rồi cô mộng du?
Đường Tiêu canh giữ bên người Triệu Thanh một lát, phát hiện cô ngủ say, tiếng hít thở và tim đập đều rất bình thường. Hắn đóng cửa sổ, xóa dấu vết, rời khỏi phòng Triệu Thanh, chuẩn bị phòng mình.
Khi Đường Tiêu đi tới cửa phòng mình chuẩn bị mở cửa bước vào, đột nhiên cảm giác sau lưng có đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Đường Tiêu vội xoay người, phát hiện một bóng đen *vèo* một cái từ trong sân nhảy lên nóc nhà, sau đó nhanh chóng biến mất.
Xem thân hình dường như là phụ nữ.
Dùng ngón tay tách ra hai cánh dược diệp, Đường Tiêu lần nữa kiểm tra tình hình lối vào. Thấy lối vào dường như hơi mở rộng, Đường Tiêu có chút ngây ra. Hiển nhiên Liễu Phi thuộc vào loại khó phân biệt theo như Áo Bỉ Lão Ma nói. Nhưng dù sao Áo Bỉ Lão Ma có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, truyền cho Đường Tiêu một số cách kiểm nghiệm đặc biệt về loại hình này. Đường Tiêu làm theo cách Áo Bỉ Lão Ma dạy, vươn ngón tay ra chấm một ít nước thuốc, từ chỗ lối vào hơi mở đưa ra đút vào lại lần, nhẹ nhàng móc vài cái, cảm nhận màng phong kín ở gần lối vào, rốt cuộc xác định Liễu Phi cũng là dược phôi chưa mở.
Liễu Phi toát ra nước thuốc hiệu quả có lẽ kém hơn Liễu Yên gần một nửa nhưng cũng thuộc hàng có thể dùng. Đường Tiêu xác nhận cô là dược phôi hợp cách, lập tức theo quá trình hái. Lần này hắn dùng lực lượng phù triện đánh vào chỗ kích dược của Liễu Phi.
Không lâu sau dược phôi kịch liệt chấn động, Đường Tiêu vội bịt miệng Liễu Phi, nếu không thì tiếng kêu của cô rất có thể đánh thức mấy người trong viện còn chưa ngủ say. Tuy dược tính nước thuốc của Liễu Phi không bằng Liễu Yên, nhưng một lần cô cống hiến cho Đường Tiêu năm bình rưỡi, từ lượng bù phần chất coi như không ảnh hưởng hiệu suất của Đường Tiêu.
Hái Liễu Phi xong, Đường Tiêu lần nữa chuyển hướng Liễu Yên. Bởi vì Liễu Yên đã được nghỉ ngơi một lúc cho nên hiệu suất cao hơn ban ngày Đường Tiêu đối với Triệu Thanh. Lần này Đường Tiêu cũng dùng lực lượng phù triện đánh vào chỗ kích dược che giấu rất sâu của Liễu Yên, không lâu sau đã kết thúc lần thứ hai, sau đó chuyển sang Liễu Phi.
Bởi vì hai tỷ muội không sinh ra tình huống không thể sinh ra nước thuốc nữa như Áo Bỉ Lão Ma đã nói, cho nên Đường Tiêu không dùng thôi tình phấn mà lão phối chế ra.
Hái hai tỷ muội năm lần xong, Đường Tiêu kiềm chế dục vọng hôn cái miệng nhỏ hồng hồng của hai cô, kiềm nén dục vọng và ý nghĩ dâm loạn thân thể họ, giúp hai cô mặc quần ngủ, đặt trở vào ổ chăn.
Lần này thu thập tổng cộng hơn hai mươi đan bình. Tỷ tỷ Liễu Phi cống hiến mười sáu bình rưỡi, muội muội Liễu Yên cống hiến mười một bình, đủ Áo Bỉ Lão Ma luyện chế vài viên Âm Cực Đan cho Đường Tiêu.
Không thể không nói, loại hái này cũng rất vất vả. Quá trình hái mệt đến đẫm mồ hôi, đa phần còn phải ngăn mình trong lúc hái không sinh ra tà niệm. Nếu không phải Đường Tiêu có ý chí kiên định, người bình thường rất khó kiềm chế ngay thời khắc này.
Đem hai tỷ muội trở lại như cũ xong, Đường Tiêu cất đi hỏa tinh thạch và tấm vải che cửa sổ, lặng lẽ đi ra ngoài từ con đường ban đầu tiến vào.
Trước khi rời đi, Đường Tiêu đem cửa sổ bị cạy ra trở về vị trí cũ, xóa hết dấu ấn trên cửa sổ, xác định không có gì sai lệch mới lặng lẽ rời khỏi phòng tỷ muội Liễu Phi, Liễu Yên.
Mục tiêu tiếp theo là muội muội của Dương Phàm, Dương Dĩnh.
Có kinh nghiệm hành động trong phòng tỷ muội Liễu thị, Đường Tiêu rất dễ dàng lẻn vào phòng Dương Dĩnh. Dù sao đã từng gây án rồi, bây giờ cảm giác tội lỗi trong lòng Đường Tiêu không quá mãnh liệt như khi ở phòng tỷ muội Liễu thị. Khi hắn cởi áo Dương Dĩnh ra, nhịp tim không đập nhanh như đối với tỷ muội Liễu thị, động tác tay biến cực kỳ quen thuộc.
Con gái trong thế giới kiếm tu Huyền Vũ Đại Lục này rất bảo thủ, qua Đường Tiêu chuyên nghiệp kiểm tra thì tình trạng lối vào của Dương Dĩnh cũng là một dược phôi hợp cách.
Đường Tiêu cứ cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhìn chằm chằm bình đài hái thuốc của Dương Dĩnh, chuyên nghiệp ngửi một hồi, dường như hiểu ra cái gì.
Kỳ lạ, sao cô ấy giống như tối nay vừa mới bị hái một lần?
Chẳng lẽ chỗ này cũng có người làm việc tương tự?
Kiểm tra vết ẩm trên quần lót của Dương Dĩnh, Đường Tiêu lập tức hiểu ra đáp án. Đây là Dương Dĩnh trước khi đi ngủ ở trên giường tự làm chuyện đó.
Kinh thật, không ngờ Dương Dĩnh ngày thường nhìn đoan trang dịu dàng mà có sở thích như thế.
Đường Tiêu nổi lên lòng tò mò. Trước khi Dương Dĩnh đi ngủ tự làm chuyện kia thì trong đầu đang nghĩ cái gì? Nhìn sinh hoạt hàng ngày của cô, tiếp xúc phái nam không nhiều lắm, có quan hệ thân với cô nhất chỉ mình Đường Tiêu.
Phải chăng bởi vì sáng hôm nay cô thấy thân thể hắn và cây cột kia, cho nên nảy ra nhiều liên tưởng, rồi mới ngủ không yên, tự động an ủi.
Thật là quá bạo.
Đường Tiêu sờ ngực Dương Dĩnh, nhẹ khẩy cái mũi nhỏ đáng yêu bên dưới, lại dùng lực lượng phù triện, không lâu sau thân thể Dương Dĩnh chấn động, Đường Tiêu thu hoạch được hai bình dược dịch.
Chờ giây lát, Đường Tiêu tiến hành lần hái thứ hai, ba, bốn, mệt đến mồ hôi ướt đẫm.
Nửa đêm canh ba phải bận rộn như vậy thật không là việc người thường chịu đựng nổi.
……….
Xóa đi dấu vết trong phòng Dương Dĩnh, khi hắn đi ra thì thời gian đã đến canh ba. Đường Tiêu dựa tường chậm rãi quay về phòng mình, khi đi qua phòng Triệu Thanh đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng cô.
Tuy chỉ là tiếng rất khẽ nhưng Đường Tiêu vẫn là nhạy cảm phát giác ra.
Trừ phi, có người xấu tiến vào phòng Triệu Thanh!?
Đường Tiêu tập trung tinh thần, lần nữa nghe cẩn thận, bên trong đúng là có tiếng động.
Đường Tiêu không nói hai lời, nhanh chóng cạy cửa sổ Triệu Thanh ra, chuẩn bị vào trong phòng dò xét, xem coi tên dâm tà nào dám rờ mó Triệu Thanh. Kết quả vừa mở cửa sổ thì Đường Tiêu giật nảy mình.
Triệu Thanh đứng bên cửa sổ, mắt trợn to nhưng vô thần nhìn lên trên. Ánh trăng chiếu xuống, mặt cô trắng bệch như tờ giây, đôi mắt trắng dã tựa như mấy hồn thi trong Tứ Quý Thành.
Đổi làm người thường trông thấy tình hình này chắc chắn sẽ sợ đến chân nhũn ra, hét to. Nhưng Đường Tiêu đó giờ không phải kẻ nhát gan, vội nhảy người qua cửa sổ, vào phòng lung lay Triệu Thanh, kêu cô vài tiếng.
Triệu Thanh không chút phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm bên trên, dường như có thể xuyên thấu qua nóc nhà. Nhưng Đường Tiêu cảm giác được cô không trông thấy cái gì hết.
Hắn lại kêu Triệu Thanh vài tiếng, đột nhiên thân thể cô mềm nhũn dựa vào ngực Đường Tiêu, mắt khép lại. Đường Tiêu thử xem hô hấp của cô, coi như bình hường, ôm cô lên giường, đặt nằm xuống.
Không lẽ mới rồi cô mộng du?
Đường Tiêu canh giữ bên người Triệu Thanh một lát, phát hiện cô ngủ say, tiếng hít thở và tim đập đều rất bình thường. Hắn đóng cửa sổ, xóa dấu vết, rời khỏi phòng Triệu Thanh, chuẩn bị phòng mình.
Khi Đường Tiêu đi tới cửa phòng mình chuẩn bị mở cửa bước vào, đột nhiên cảm giác sau lưng có đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Đường Tiêu vội xoay người, phát hiện một bóng đen *vèo* một cái từ trong sân nhảy lên nóc nhà, sau đó nhanh chóng biến mất.
Xem thân hình dường như là phụ nữ.