- Tạ sư tỷ.
Đường Tiêu mỉm cười, lần này Vi Liên giúp đỡ hắn chôn thi thể không để lại dấu vết, rõ ràng là muốn mượn chuyện này, cho thấy thái độ và lập trường của nàng đối với chuyện này.
- Khách khí rồi.
Vi Liên liếc nhìn Đường Tiêu muốn nói gì đó, nhưng những người khác đã xông tới, Vi Liên mỉm cười, quay người đi ra ngoài viện.
- Tôn sư huynh!
Dương Dĩnh, Liễu Yên và một đám bảy tám người từ trong sân lao đến vây quanh người Đường Tiêu, mặc dù trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chuyện Tôn Văn dễ dàng giết chết Bồ Chân rất kỳ quái, nhưng cũng biết rất rõ, Tôn Văn cùng đứng đây với bọn họ, còn Bồ Chân là kẻ địch chung của tất cả mọi người, cho nên bọn họ cũng không biểu hiện ra địch ý với Đường Tiêu.
- Triệu sư muội tỉnh lại chưa?
Đường Tiêu hỏi Dương Dĩnh, quay người đi về phòng Triệu Thanh.
- Nếu ngươi không muốn chết thì đừng nói lung tung gì cả.
Vi Liên đi đến cửa sân, quay đầu lại nhìn bóng lưng Đường Tiêu, thấp giọng nhắc lại lời Đường Tiêu vừa rồi nói với nàng, âm thầm thở dài một tiếng:
- Rốt cuộc là một đời kiêu hùng, ngay cả lời nói cũng giống như lúc trước.
Cho đến giờ cơm tối, Triệu Thanh vẫn chưa tỉnh lại, Đường Tiêu đã tìm hiểu được ở các sư tỷ sư muội khác, tuy Bồ Chân ôm ý định bất thiện với các nàng, nhưng cũng chưa từng làm gì các nàng, vì vậy chuyện Triệu Thanh hôn mê, khả năng thật sự không có quan hệ đến Bồ Chân.
Sau nhiều lần suy tính, Đường Tiêu ngược lại nhớ tới chuyện đêm đó Triệu Thanh mộng du nhìn bầu trời, nếu như lúc ấy nàng không phải mộng du thì sao?
Tiếp tục nhớ lại, Đường Tiêu mơ hồ nhớ ra, khi hắn và Triệu Thanh ở trong Tứ Quý thành, có một hồn thi từng cào Triệu Thanh bị thương, lúc ấy khi Đường Tiêu giết chết hồn thi kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác quỷ dị rất quen thuộc, chỉ có điều lúc ấy hắn đang chuyên chú săn giết hồn thi, cho nên cũng không quá chú ý tới chi tiết này.
- Chuyện hôm nay, tất cả mọi người chớ nói ra ngoài, bằng không Tôn sư đệ sẽ gặp phiền toái.
Một số sư đệ sư muội lớn tuổi dặn dò nhau.
- Yên tâm đi! Chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
Tất cả mọi người cùng cam đoan với Liễu Phi.
Nhưng Đường Tiêu lại không quan tâm đến chuyện này, với tu vi hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể hiên ngang đi lại Tinh Vũ Tông, nếu quả thật có người dám truy cứu việc này, cùng lắm thì trở mặt giết tất cả những người kiếm chuyện là được.
Sau buổi cơm tối, những người khác đều rời khỏi phòng Triệu Thanh, chỉ có Đường Tiêu và Dương Dĩnh vẫn chưa rời đi.
Đường Tiêu dùng vân triện trong cơ thể thăm dò cơ thể của Triệu Thanh, kiểm tra thương thế xung quanh của nàng, nhưng không tìm ra bất cứ tổn thương nào, hắn thậm chí thử những cách khác để tìm hiểu nguyên nhân Triệu Thanh hôn mê nhưng vẫn không tìm kiếm được gì, điều này khiến cho Đường Tiêu vô cùng hoang mang.
- Sư huynh, tại sao ngươi lại trở nên đột nhiên…
Dương Dĩnh muốn nói lại thôi.
- Trở nên lợi hại như vậy sao?
Đường Tiêu mỉm cười, hắn biết rõ hôm nay tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Bồ Chân, khẳng định đều có nghi vấn này, chỉ là mọi người không dám hỏi hắn mà thôi.
- Đúng vậy, Bồ Chân là đệ tử hạch tâm, là kiếm sư trung cấp.
Dương Dĩnh tiếp tục hỏi thăm.
- Ngươi chỉ cần biết, có ta ở đây, từ hôm nay trở đi không có người nào có thể khi dễ ngươi là được rồi.
Đường Tiêu không muốn giải thích thêm với Dương Dĩnh, hơn nữa dù giải thích nàng cũng chưa chắc hiểu được.
- A. . . . . .
Sắc mặt Dương Dĩnh ửng hồng, nhưng trong lòng lại đầy rạo rực, có hắn ở đây, từ nay sẽ không có ai có thể khi dễ nàng, những lời này chẳng khác nào muốn nói hắn sẽ bảo vệ nàng….
- Ngươi về phòng đi, ta muốn thử xem có thể đánh thức Triệu sư muội dậy được không.
Đường Tiêu nói với Dương Dĩnh.
- Cái này. . . . . .
Trong lòng Dương Dĩnh mơ hồ có chút thất vọng, nàng cảm giác được, trong lòng Tôn Văn, địa vị của Triệu Thanh tựa hồ còn cao hơn nàng.
Cho dù có chút mất mát, nhưng Dương Dĩnh vẫn đi ra, đồng thời giúp Đường Tiêu khép cửa phòng lại.
Sau khi Dương Dĩnh đi khỏi, Đường Tiêu lập tức đem một tia thần thức xâm nhập vào bên trong hồ lô, hỏi thăm Áo Bỉ Lão Ma về chuyện Triệu Thanh hôn mê.
- Nàng tám chín phần là bị những âm hồn cùng chạy trốn với ngươi bám vào cơ thể, bởi vì hồn lực mới đầu của âm hồn kia rất yếu, cho nên không thể hoàn toàn khống chế thân thể của nàng, nhưng hiện tại ở một thời gian, hấp thu dinh dưỡng bên trong thần hồn của nàng bắt đầu dần dần trở nên mạnh mẽ, cho nên mới khiến nàng hôn mê.
Áo Bỉ Lão Ma phân tích trả lời Đường Tiêu.
- Bị âm hồn bám vào cơ thể?
Đường Tiêu nhíu mày:
- Hiện tại ta nên làm như thế nào mới có thể cứu nàng?
- Không ngờ ngươi lại quan tâm đến các sư tỷ sư muội của ngươi như vậy, đúng là một kẻ đa tình.
Áo Bỉ Lão Ma nở nụ cười.
- Nàng đã giúp ta, ta đương nhiên không thể bỏ mặc nàng.
Đường Tiêu tức giận trả lời Áo Bỉ Lão Ma.
- Được rồi.
Áo Bỉ Lão Ma thu hồi dáng vẻ tươi cười:
- Nếu như âm hồn bám vào cơ thể có ý đồ đoạt cơ thể của nàng, như vậy vấn đề hiện tại của nàng không phải là vấn đề thân thể, mà là vấn đề bên trong thần hồn, muốn giải quyết vấn đề bên trong thần hồn của nàng, ngươi nhất định phải đi vào thần hồn của nàng mới được.
- Tiến vào bên trong thần hồn của nàng? Phải làm thế nào mới được?
Trước kia khi có Luyện Yêu Thối Ma Hồ, Đường Tiêu ngược lại có thể thu nhập Triệu Thanh vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ tiến hành từ từ cứu chữa, thậm chí xâm nhập vào trong thần hồn của nàng, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào.
- Nhất hoa nhất diệp quả, nhất niệm nhất thế giới, thần hồn và trí nhớ của mỗi người kỳ thật đều là một thế giới độc lập, người ngưng tụ ra ý niệm, hơn nữa người có ý niệm từng trải qua lôi kiếp, hoàn toàn có thể dùng ý niệm này diễn hóa ra một thế giới ổn định thu nhỏ, còn người không ngưng tụ ra ý niệm, thế giới do thần hồn hình thành rất không ổn định, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là một thế giới dị thứ nguyên.
- Thế giới dị thứ nguyên?
Đường Tiêu ngây người.
- Đúng.
Áo Bỉ Lão Ma nhẹ gật đầu:
- Thế giới dị thứ nguyên là một thế giới của trần thế siêu việt, không giống với bí cảnh không gian và hắc ám hư không, nó chính là nơi xung quanh chúng ta, không có thời gian, có thế giới dị thứ nguyên rất ấm áp, giống như tiên cảnh giữa trần gian, có thế giới dị thứ nguyên vô cùng khủng bố, giống như một khu vực hắc ám tràn đầy âm hồn bị ngược đãi, tiểu sư muội Triệu Thanh đáng yêu của ngươi rất có thể bị vây khốn bên trong.
- Nàng ở trong thế giới ấm áp xinh đẹp hay là hắc ám khủng bố?
Đường Tiêu mỉm cười, lần này Vi Liên giúp đỡ hắn chôn thi thể không để lại dấu vết, rõ ràng là muốn mượn chuyện này, cho thấy thái độ và lập trường của nàng đối với chuyện này.
- Khách khí rồi.
Vi Liên liếc nhìn Đường Tiêu muốn nói gì đó, nhưng những người khác đã xông tới, Vi Liên mỉm cười, quay người đi ra ngoài viện.
- Tôn sư huynh!
Dương Dĩnh, Liễu Yên và một đám bảy tám người từ trong sân lao đến vây quanh người Đường Tiêu, mặc dù trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chuyện Tôn Văn dễ dàng giết chết Bồ Chân rất kỳ quái, nhưng cũng biết rất rõ, Tôn Văn cùng đứng đây với bọn họ, còn Bồ Chân là kẻ địch chung của tất cả mọi người, cho nên bọn họ cũng không biểu hiện ra địch ý với Đường Tiêu.
- Triệu sư muội tỉnh lại chưa?
Đường Tiêu hỏi Dương Dĩnh, quay người đi về phòng Triệu Thanh.
- Nếu ngươi không muốn chết thì đừng nói lung tung gì cả.
Vi Liên đi đến cửa sân, quay đầu lại nhìn bóng lưng Đường Tiêu, thấp giọng nhắc lại lời Đường Tiêu vừa rồi nói với nàng, âm thầm thở dài một tiếng:
- Rốt cuộc là một đời kiêu hùng, ngay cả lời nói cũng giống như lúc trước.
Cho đến giờ cơm tối, Triệu Thanh vẫn chưa tỉnh lại, Đường Tiêu đã tìm hiểu được ở các sư tỷ sư muội khác, tuy Bồ Chân ôm ý định bất thiện với các nàng, nhưng cũng chưa từng làm gì các nàng, vì vậy chuyện Triệu Thanh hôn mê, khả năng thật sự không có quan hệ đến Bồ Chân.
Sau nhiều lần suy tính, Đường Tiêu ngược lại nhớ tới chuyện đêm đó Triệu Thanh mộng du nhìn bầu trời, nếu như lúc ấy nàng không phải mộng du thì sao?
Tiếp tục nhớ lại, Đường Tiêu mơ hồ nhớ ra, khi hắn và Triệu Thanh ở trong Tứ Quý thành, có một hồn thi từng cào Triệu Thanh bị thương, lúc ấy khi Đường Tiêu giết chết hồn thi kia, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác quỷ dị rất quen thuộc, chỉ có điều lúc ấy hắn đang chuyên chú săn giết hồn thi, cho nên cũng không quá chú ý tới chi tiết này.
- Chuyện hôm nay, tất cả mọi người chớ nói ra ngoài, bằng không Tôn sư đệ sẽ gặp phiền toái.
Một số sư đệ sư muội lớn tuổi dặn dò nhau.
- Yên tâm đi! Chuyện này chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
Tất cả mọi người cùng cam đoan với Liễu Phi.
Nhưng Đường Tiêu lại không quan tâm đến chuyện này, với tu vi hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể hiên ngang đi lại Tinh Vũ Tông, nếu quả thật có người dám truy cứu việc này, cùng lắm thì trở mặt giết tất cả những người kiếm chuyện là được.
Sau buổi cơm tối, những người khác đều rời khỏi phòng Triệu Thanh, chỉ có Đường Tiêu và Dương Dĩnh vẫn chưa rời đi.
Đường Tiêu dùng vân triện trong cơ thể thăm dò cơ thể của Triệu Thanh, kiểm tra thương thế xung quanh của nàng, nhưng không tìm ra bất cứ tổn thương nào, hắn thậm chí thử những cách khác để tìm hiểu nguyên nhân Triệu Thanh hôn mê nhưng vẫn không tìm kiếm được gì, điều này khiến cho Đường Tiêu vô cùng hoang mang.
- Sư huynh, tại sao ngươi lại trở nên đột nhiên…
Dương Dĩnh muốn nói lại thôi.
- Trở nên lợi hại như vậy sao?
Đường Tiêu mỉm cười, hắn biết rõ hôm nay tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy hắn giết chết Bồ Chân, khẳng định đều có nghi vấn này, chỉ là mọi người không dám hỏi hắn mà thôi.
- Đúng vậy, Bồ Chân là đệ tử hạch tâm, là kiếm sư trung cấp.
Dương Dĩnh tiếp tục hỏi thăm.
- Ngươi chỉ cần biết, có ta ở đây, từ hôm nay trở đi không có người nào có thể khi dễ ngươi là được rồi.
Đường Tiêu không muốn giải thích thêm với Dương Dĩnh, hơn nữa dù giải thích nàng cũng chưa chắc hiểu được.
- A. . . . . .
Sắc mặt Dương Dĩnh ửng hồng, nhưng trong lòng lại đầy rạo rực, có hắn ở đây, từ nay sẽ không có ai có thể khi dễ nàng, những lời này chẳng khác nào muốn nói hắn sẽ bảo vệ nàng….
- Ngươi về phòng đi, ta muốn thử xem có thể đánh thức Triệu sư muội dậy được không.
Đường Tiêu nói với Dương Dĩnh.
- Cái này. . . . . .
Trong lòng Dương Dĩnh mơ hồ có chút thất vọng, nàng cảm giác được, trong lòng Tôn Văn, địa vị của Triệu Thanh tựa hồ còn cao hơn nàng.
Cho dù có chút mất mát, nhưng Dương Dĩnh vẫn đi ra, đồng thời giúp Đường Tiêu khép cửa phòng lại.
Sau khi Dương Dĩnh đi khỏi, Đường Tiêu lập tức đem một tia thần thức xâm nhập vào bên trong hồ lô, hỏi thăm Áo Bỉ Lão Ma về chuyện Triệu Thanh hôn mê.
- Nàng tám chín phần là bị những âm hồn cùng chạy trốn với ngươi bám vào cơ thể, bởi vì hồn lực mới đầu của âm hồn kia rất yếu, cho nên không thể hoàn toàn khống chế thân thể của nàng, nhưng hiện tại ở một thời gian, hấp thu dinh dưỡng bên trong thần hồn của nàng bắt đầu dần dần trở nên mạnh mẽ, cho nên mới khiến nàng hôn mê.
Áo Bỉ Lão Ma phân tích trả lời Đường Tiêu.
- Bị âm hồn bám vào cơ thể?
Đường Tiêu nhíu mày:
- Hiện tại ta nên làm như thế nào mới có thể cứu nàng?
- Không ngờ ngươi lại quan tâm đến các sư tỷ sư muội của ngươi như vậy, đúng là một kẻ đa tình.
Áo Bỉ Lão Ma nở nụ cười.
- Nàng đã giúp ta, ta đương nhiên không thể bỏ mặc nàng.
Đường Tiêu tức giận trả lời Áo Bỉ Lão Ma.
- Được rồi.
Áo Bỉ Lão Ma thu hồi dáng vẻ tươi cười:
- Nếu như âm hồn bám vào cơ thể có ý đồ đoạt cơ thể của nàng, như vậy vấn đề hiện tại của nàng không phải là vấn đề thân thể, mà là vấn đề bên trong thần hồn, muốn giải quyết vấn đề bên trong thần hồn của nàng, ngươi nhất định phải đi vào thần hồn của nàng mới được.
- Tiến vào bên trong thần hồn của nàng? Phải làm thế nào mới được?
Trước kia khi có Luyện Yêu Thối Ma Hồ, Đường Tiêu ngược lại có thể thu nhập Triệu Thanh vào trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ tiến hành từ từ cứu chữa, thậm chí xâm nhập vào trong thần hồn của nàng, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có cách nào.
- Nhất hoa nhất diệp quả, nhất niệm nhất thế giới, thần hồn và trí nhớ của mỗi người kỳ thật đều là một thế giới độc lập, người ngưng tụ ra ý niệm, hơn nữa người có ý niệm từng trải qua lôi kiếp, hoàn toàn có thể dùng ý niệm này diễn hóa ra một thế giới ổn định thu nhỏ, còn người không ngưng tụ ra ý niệm, thế giới do thần hồn hình thành rất không ổn định, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là một thế giới dị thứ nguyên.
- Thế giới dị thứ nguyên?
Đường Tiêu ngây người.
- Đúng.
Áo Bỉ Lão Ma nhẹ gật đầu:
- Thế giới dị thứ nguyên là một thế giới của trần thế siêu việt, không giống với bí cảnh không gian và hắc ám hư không, nó chính là nơi xung quanh chúng ta, không có thời gian, có thế giới dị thứ nguyên rất ấm áp, giống như tiên cảnh giữa trần gian, có thế giới dị thứ nguyên vô cùng khủng bố, giống như một khu vực hắc ám tràn đầy âm hồn bị ngược đãi, tiểu sư muội Triệu Thanh đáng yêu của ngươi rất có thể bị vây khốn bên trong.
- Nàng ở trong thế giới ấm áp xinh đẹp hay là hắc ám khủng bố?