- Lão ma ông không thể có biện pháp khác để cứu Triệu sư muội sao? Nếu như dùng biện pháp này, thay bằng một vị sư đệ lạc hồn ở thế giới Dị Thứ Nguyên thì không phải đã hết thuốc chữa?
Đường Tiêu chất vấn Áo Bỉ lão ma một câu.
- Ha ha ha... nếu như sư đệ bị nhốt thì có thể tìm sư mẫu sư tỷ sư điệt nữ cứu hắn, cho dù không có sư tỷ sư muội thì cũng có thể nhờ sư huynh đi cứu, cái chỗ kia cũng có thể xâm nhập vào.
Áo Bỉ lão ma nhìn Đường Tiêu mà nở nụ cười mập mờ, sau đó còn hát lên một ca khúc: Cúa hoa tàn... đầy đất tổn thương.
- Được rồi được rồi.
Đường Tiêu vội vàng ngăn cản Áo Bỉ lão ma lại Áo Bỉ lão ma này càng ngày càng tà ác rồi.
- Ý của ông là, ta bắt buộc phải kết nối chặt chẽ với nàng ta từ phía sau?
Đường Tiêu nghe thấy Áo Bỉ lão ma nói xong thì nghĩ tới một phương pháp phương pháp này không phải bất đắc dĩ thì hắn không thể làm dù sao cũng là phá hư mất thân thể của Triệu Thanh trong lúc nàng đang hôn mê.
- Ngươi thật đúng là...
Áo Bỉ lão ma lắc đầu đại khái đối với hành vi lo lắng trước sau của Đường Tiêu rất kỳ quái, đại nam nhân mà loại sự tình này đáng lẽ ra phải chủ động mới được.
- Vậy được rồi.
Đường Tiêu lưu lại một chút thần hồn trong hồ lô dừa còn chủ thể thì trở lại trong thân thể, theo lời Áo Bỉ lão ma nói mà chuẩn bị nếm thử một lần.
Đường Tiêu nằm xuống bên cạnh của Triệu Thanh sau đó khẽ ôm lấy nàng đem nàng đặt vào trong ngực của hắn, sau đó bắt đầu dùng tay cởi quần áo của nàng ra, khẽ đem thứ của mình nhét vào trong người của nàng
Sau khi chạm vào người Triệu Thanh, thần thương của Đường Tiêu lập tức trở nên cứng chắc khiến cho ham muốn tiến vào của hắn ngày càng mãnh liệt.
- Aizzz, tại sao Áo Bỉ lão ma có công pháp nào cũng đều là tà ác? Cực Âm Dược Dịch đã như thế, cái này cũng như thế, thật là phục hắn.
Đường Tiêu dùng thần thương thăm dò bốn phía, cuối cùng cũng nhét vào bên trong được, nhưng hắn phát hiện ra không đủ trơn bất đắc dĩ hắn đành phải lấy ra một số lọ dầu bôi trơn trên người... dĩ nhiên là dược dịch mà hắn chưa dùng sau khi bôi đúng vị trí nhẹ nhàng mà xoa vào bên trong.
Sau khi xoa xong Đường Tiêu nhẹ nhàng đầy vảo hắn không khỏi thở dài một tiếng, cảm giác này đúng là vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên Đường Tiêu vẫn nhịn không được phải thầm nhắc mình hắn là cứu Triệu Thanh chứ không phải là muốn chà đạp thân thể của nàng.
- Lão ma tốt rồi.
Đường Tiêu dùng sợi thần thức vào trong hồ lô dừa nói với Áo Bỉ lão ma một tiếng.
- Ừ, hiện tại ta tiến hành thôi miên với ngươi, nếu như có thể thành công ngươi có thể tiến vào thế giới Dị Thứ Nguyên.
- Đừng dài dòng nữa bắt đầu đi.
- Nhắm mắt lại hít sâu một hơi thả lỏng người đem tinh thần tập trung ở trong tâm.
- Thời gian là vĩnh hằng không gian là vĩnh hằng, bởi vì không có gì hạn chế cho nên hư không cũng là vô tận mênh mông bao la bát ngát.
- Khi ngươi cái gì cũng không muốn thần hồn mới có thể từ trong thân thể mà thoát ly.
- Ngươi thân hình ở trong quang đoàn quang đoàn này cũng ôn hòa.
- Ngươi dường như rất tỉnh?
Áo Bỉ lão ma dường như phát hiện ra dị thường của Đường Tiêu.
- Con mẹ nó bộ dạng này ta có thể tiến vào trạng thái thôi miên sao?
Hắn giờ phút này đã tiến vào người của Triệu Thanh cảm nhận bờ mông rắn chắc của nàng.
Đường Tiêu một mực gian nan chịu đựng nếu như có người nào ở tình huống này mà có thể bị thôi miên chìm vào giấc ngủ thì hắn phải phục người đó sát đất rồi.
- À ta quên, cần phải cho ngươi một dược hoàn ngươi mới có thể bị thôi miên.
Áo Bỉ lão ma cười ha hả ném ra một viên dược hoàn từ trong hồ lô dừa, Đường Tiêu mở miệng nuối nó xuống dưới.
Dược hoàn sau khi nuốt vào, Đường Tiêu lập tức phát hiện ra có chuyện không ổn, hắn phát hiện ra huyết dịch toàn thân của hắn cũng bắt đầu thay đổi, hơn nữa thần thương cứng như thép vốn cố gắng nhịn xuống càng ngày càng cứng.
Đường Tiêu vô ý thức mà lắc lư hai cái, không phải hắn không muốn di động mà căn bẳn nhịn không được mà muốn di động, đương nhiên chỉ cần hơi di động đã khiến cho Đường Tiêu có một cảm giác sảng khoái cực kỳ, khiến cho hắn tiếp tục có ý niệm tiếp tục.
- Con mẹ nó ông cho ta ăn gì? Thúc tình đan sao?
Thần trí Đường Tiêu trong thoáng chốc thanh tỉnh lại mà chất vẫn Áo Bỉ lão ma.
- Không phải là thúc tình đan mà là Kim Thương bất khuất đan, ngươi không cần phải chịu đựng ăn hết là được, trong vài canh giờ ngươi không chịu nổi nữa, có thể tiến vào trong trạng thái ngủ sâu.
Áo Bỉ lão ma nhắc nhở Đường Tiêu vài câu.
- Ngươi đây là xíu giục ta phạm tội.
Đường Tiêu gian nan mà chống cự lại cảm giác đó.
- Ta chỉ hiệp trợ ngươi cứu vớt sư muội của ngươi thôi.
Áo Bỉ lão ma làm ra vẻ không cho là đúng.
Đường Tiêu hạ quyết tâm bất kể thế nào hắn cũng nhất định không thể giúp Áo Bỉ lão ma này tụ hợp phân thân chín phần một khi lão ma này trọng sinh, sẽ là tai nạn cho toàn bộ vũ trụ.
Cho dù ý nghĩ trong lòng của Đường Tiêu rất hiên ngang lẫm liệt, nhất định phải phân rõ giới tuyến với Áo Bỉ lão ma nhưng cái thứ phía dưới của hắn có vẻ đã không chịu được mà càng trở nên mãnh liệt chuyển động.
- Ta...
Đường Tiêu ôm chặt Triệu Thanh vào trong ngực điên cuồng mà hài hòa, không bao lâu đã đạt tới trạng thái đỉnh cuồng.
Sướng quấng!
Đỉnh cuồng qua đi, dược lực cũng tràn ngập vào trong kinh mạch của Đường Tiêu, sau khi dược lực phát huy, thần trí của Đường Tiêu dần trở nên mơ hồ, Đường Tiêu khi tỉnh lại đã phát hiện ra mình nằm ở trên giường của Triệu Thanh.
- Lão ma, ông lừa ta khi dễ Triệu sư muội tại sao lại chưa thôi miên ta?
Đường Tiêu rất căm phẫn mà oán trách Áo Bỉ lão ma vài câu.
Không có người trả lời khiến cho Đường Tiêu thấy kỳ quái hắn vô ý thức mà nhìn lại dươi thân thì càng hoảng sợ.....
Hắn phát hiện ra mình vẫn đang ơ trên giường ôm Triệu Thanh trong ngực thậm chí thần thương vắn cắm ở phía đằng sau của Triệu Thanh.
Cảnh tượng này quá nóng bỏng rồi.
Đường Tiêu đột ngột tỉnh ngộ thần hồn của hắn đã rời khỏi thân thể sao/
- Ngươi có nghe được thanh âm của ta không?
Một thanh âm rất hỗn độn xuất hiện ở bên tai của Đường Tiêu.
- Lão ma/
Đường Tiêu mơ hồ mà phân biệt.
- Ngươi có thể nghe được thanh âm của ta hơn nữa phát hiện ra thần hồn của mình rời khỏi thân thể thì có lẽ ngươi đã tiến vào thế giới Dị Thứ Nguyên của sư muội của ngươi.
Thanh âm kia tiếp tục vang lên.
- Lão ma là ông sao?
Đường Tiêu chất vấn Áo Bỉ lão ma một câu.
- Ha ha ha... nếu như sư đệ bị nhốt thì có thể tìm sư mẫu sư tỷ sư điệt nữ cứu hắn, cho dù không có sư tỷ sư muội thì cũng có thể nhờ sư huynh đi cứu, cái chỗ kia cũng có thể xâm nhập vào.
Áo Bỉ lão ma nhìn Đường Tiêu mà nở nụ cười mập mờ, sau đó còn hát lên một ca khúc: Cúa hoa tàn... đầy đất tổn thương.
- Được rồi được rồi.
Đường Tiêu vội vàng ngăn cản Áo Bỉ lão ma lại Áo Bỉ lão ma này càng ngày càng tà ác rồi.
- Ý của ông là, ta bắt buộc phải kết nối chặt chẽ với nàng ta từ phía sau?
Đường Tiêu nghe thấy Áo Bỉ lão ma nói xong thì nghĩ tới một phương pháp phương pháp này không phải bất đắc dĩ thì hắn không thể làm dù sao cũng là phá hư mất thân thể của Triệu Thanh trong lúc nàng đang hôn mê.
- Ngươi thật đúng là...
Áo Bỉ lão ma lắc đầu đại khái đối với hành vi lo lắng trước sau của Đường Tiêu rất kỳ quái, đại nam nhân mà loại sự tình này đáng lẽ ra phải chủ động mới được.
- Vậy được rồi.
Đường Tiêu lưu lại một chút thần hồn trong hồ lô dừa còn chủ thể thì trở lại trong thân thể, theo lời Áo Bỉ lão ma nói mà chuẩn bị nếm thử một lần.
Đường Tiêu nằm xuống bên cạnh của Triệu Thanh sau đó khẽ ôm lấy nàng đem nàng đặt vào trong ngực của hắn, sau đó bắt đầu dùng tay cởi quần áo của nàng ra, khẽ đem thứ của mình nhét vào trong người của nàng
Sau khi chạm vào người Triệu Thanh, thần thương của Đường Tiêu lập tức trở nên cứng chắc khiến cho ham muốn tiến vào của hắn ngày càng mãnh liệt.
- Aizzz, tại sao Áo Bỉ lão ma có công pháp nào cũng đều là tà ác? Cực Âm Dược Dịch đã như thế, cái này cũng như thế, thật là phục hắn.
Đường Tiêu dùng thần thương thăm dò bốn phía, cuối cùng cũng nhét vào bên trong được, nhưng hắn phát hiện ra không đủ trơn bất đắc dĩ hắn đành phải lấy ra một số lọ dầu bôi trơn trên người... dĩ nhiên là dược dịch mà hắn chưa dùng sau khi bôi đúng vị trí nhẹ nhàng mà xoa vào bên trong.
Sau khi xoa xong Đường Tiêu nhẹ nhàng đầy vảo hắn không khỏi thở dài một tiếng, cảm giác này đúng là vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên Đường Tiêu vẫn nhịn không được phải thầm nhắc mình hắn là cứu Triệu Thanh chứ không phải là muốn chà đạp thân thể của nàng.
- Lão ma tốt rồi.
Đường Tiêu dùng sợi thần thức vào trong hồ lô dừa nói với Áo Bỉ lão ma một tiếng.
- Ừ, hiện tại ta tiến hành thôi miên với ngươi, nếu như có thể thành công ngươi có thể tiến vào thế giới Dị Thứ Nguyên.
- Đừng dài dòng nữa bắt đầu đi.
- Nhắm mắt lại hít sâu một hơi thả lỏng người đem tinh thần tập trung ở trong tâm.
- Thời gian là vĩnh hằng không gian là vĩnh hằng, bởi vì không có gì hạn chế cho nên hư không cũng là vô tận mênh mông bao la bát ngát.
- Khi ngươi cái gì cũng không muốn thần hồn mới có thể từ trong thân thể mà thoát ly.
- Ngươi thân hình ở trong quang đoàn quang đoàn này cũng ôn hòa.
- Ngươi dường như rất tỉnh?
Áo Bỉ lão ma dường như phát hiện ra dị thường của Đường Tiêu.
- Con mẹ nó bộ dạng này ta có thể tiến vào trạng thái thôi miên sao?
Hắn giờ phút này đã tiến vào người của Triệu Thanh cảm nhận bờ mông rắn chắc của nàng.
Đường Tiêu một mực gian nan chịu đựng nếu như có người nào ở tình huống này mà có thể bị thôi miên chìm vào giấc ngủ thì hắn phải phục người đó sát đất rồi.
- À ta quên, cần phải cho ngươi một dược hoàn ngươi mới có thể bị thôi miên.
Áo Bỉ lão ma cười ha hả ném ra một viên dược hoàn từ trong hồ lô dừa, Đường Tiêu mở miệng nuối nó xuống dưới.
Dược hoàn sau khi nuốt vào, Đường Tiêu lập tức phát hiện ra có chuyện không ổn, hắn phát hiện ra huyết dịch toàn thân của hắn cũng bắt đầu thay đổi, hơn nữa thần thương cứng như thép vốn cố gắng nhịn xuống càng ngày càng cứng.
Đường Tiêu vô ý thức mà lắc lư hai cái, không phải hắn không muốn di động mà căn bẳn nhịn không được mà muốn di động, đương nhiên chỉ cần hơi di động đã khiến cho Đường Tiêu có một cảm giác sảng khoái cực kỳ, khiến cho hắn tiếp tục có ý niệm tiếp tục.
- Con mẹ nó ông cho ta ăn gì? Thúc tình đan sao?
Thần trí Đường Tiêu trong thoáng chốc thanh tỉnh lại mà chất vẫn Áo Bỉ lão ma.
- Không phải là thúc tình đan mà là Kim Thương bất khuất đan, ngươi không cần phải chịu đựng ăn hết là được, trong vài canh giờ ngươi không chịu nổi nữa, có thể tiến vào trong trạng thái ngủ sâu.
Áo Bỉ lão ma nhắc nhở Đường Tiêu vài câu.
- Ngươi đây là xíu giục ta phạm tội.
Đường Tiêu gian nan mà chống cự lại cảm giác đó.
- Ta chỉ hiệp trợ ngươi cứu vớt sư muội của ngươi thôi.
Áo Bỉ lão ma làm ra vẻ không cho là đúng.
Đường Tiêu hạ quyết tâm bất kể thế nào hắn cũng nhất định không thể giúp Áo Bỉ lão ma này tụ hợp phân thân chín phần một khi lão ma này trọng sinh, sẽ là tai nạn cho toàn bộ vũ trụ.
Cho dù ý nghĩ trong lòng của Đường Tiêu rất hiên ngang lẫm liệt, nhất định phải phân rõ giới tuyến với Áo Bỉ lão ma nhưng cái thứ phía dưới của hắn có vẻ đã không chịu được mà càng trở nên mãnh liệt chuyển động.
- Ta...
Đường Tiêu ôm chặt Triệu Thanh vào trong ngực điên cuồng mà hài hòa, không bao lâu đã đạt tới trạng thái đỉnh cuồng.
Sướng quấng!
Đỉnh cuồng qua đi, dược lực cũng tràn ngập vào trong kinh mạch của Đường Tiêu, sau khi dược lực phát huy, thần trí của Đường Tiêu dần trở nên mơ hồ, Đường Tiêu khi tỉnh lại đã phát hiện ra mình nằm ở trên giường của Triệu Thanh.
- Lão ma, ông lừa ta khi dễ Triệu sư muội tại sao lại chưa thôi miên ta?
Đường Tiêu rất căm phẫn mà oán trách Áo Bỉ lão ma vài câu.
Không có người trả lời khiến cho Đường Tiêu thấy kỳ quái hắn vô ý thức mà nhìn lại dươi thân thì càng hoảng sợ.....
Hắn phát hiện ra mình vẫn đang ơ trên giường ôm Triệu Thanh trong ngực thậm chí thần thương vắn cắm ở phía đằng sau của Triệu Thanh.
Cảnh tượng này quá nóng bỏng rồi.
Đường Tiêu đột ngột tỉnh ngộ thần hồn của hắn đã rời khỏi thân thể sao/
- Ngươi có nghe được thanh âm của ta không?
Một thanh âm rất hỗn độn xuất hiện ở bên tai của Đường Tiêu.
- Lão ma/
Đường Tiêu mơ hồ mà phân biệt.
- Ngươi có thể nghe được thanh âm của ta hơn nữa phát hiện ra thần hồn của mình rời khỏi thân thể thì có lẽ ngươi đã tiến vào thế giới Dị Thứ Nguyên của sư muội của ngươi.
Thanh âm kia tiếp tục vang lên.
- Lão ma là ông sao?