Đường Tiêu nhìn Triệu Thanh đang say ngủ ở trên giường cảm thấy thực sự không hạ thủ nổi.
- Đây chẳng qua là ở trong mộng của nàng, chuyện ở trong mộng xảy ra thì đều là hư ảo không tồn tại ngươi cố kỵ như vậy nhiều làm gì, hơn nữa ngươi bây giờ đang nằm trên giường của nàng, cùng nàng kết hợp, trong mộng lại e ngại sao? Nếu như có biện pháp khác lão ma ta đã không dài dòng với ngươi rồi.
Đường Tiêu không biết nói gì hơn.
- Thời gian không còn nhiều lắm, trước khi chiếc đồng hồ cát này chảy hết cát thì phải làm cho nàng lớn lên bằng không thì tìm cơ hội rời khỏi càng khó khăn hơn, còn nữa, ở đây càng lâu, thần hồn của Triệu Thanh về thân thể càng khó.
Bức tược gỗ sau khi nói xong liền lóe lên một màn sáng nữa rồi biến mất, mặc kệ Đường Tiêu gọi thế nào nó cũng không đáp lại.
Đường Tiêu đi tới bên giường nhìn Triệu Thanh đang say ngủ, hắn mặc dù biết nàng ta đã mười sáu tuổi rồi nhưng hiện tại ở trong mộng cảnh nàng mới bảy tuổi bây giờ ra tay hắn thật khó xử.
Không chỉ khó xử mà còn có cảm giác tội ác sâu nặng.
Nhìn hạt cát trên chiếc đồng hồ ngày càng ít, Đường Tiêu cũng không khỏi sốt ruột, ở trong thế giới dị nguyên này càng lâu cơ hội để Triệu Thanh trở về càng trở nên xa vời.
Aizzz, bất chấp mọi giá vậy.
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Đường Tiêu khẽ cúi người xuống tới bên cạnh Triệu Thanh khẽ vuốt ve thân thể của nàng, đôi mắt của Triệu Thanh khẽ nhíu một cái sau đó tiếp tục nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại càng gần Đường Tiêu hơn.
Đường Tiêu nhìn đồng hồ cát ở trên bàn cắn răng một cái, xoa lưng của Triệu Thanh sau đó chạm tới bờ mông của nàng.
Đường Tiêu từ từ xâm nhập Triệu Thanh từ từ mở mắt, hai khuôn mặt đỏ bừng kỳ quái mà nhìn Đường Tiêu căn bản không rõ hắn đang làm gì nàng.
- Đừng nhìn ta như vậy.
Đường Tiêu thầm nói một câu.
Thân thể của Triệu Thanh uốn éo sau đó cái đầu nhỏ của nàng lại dựa vào Đường Tiêu, hô hấp trở nên trầm trọng.
- Mau lớn lên bằng không thì ta không thể không ra tay.
Đường Tiêu thầm lẩm bẩm sau đó cắn răng sờ soạng bốn phía của Triệu Thanh.
Triệu Thách thích thú dựa vào ngực của Đường Tiêu ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm rên rỉ không biết nàng có biết Đường Tiêu đang làm gì với nàng hay không.
Đường Tiêu nghe thấy thanh âm rên rỉ của Triệu Thanh thì bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt Đường Tiêu nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhịn không được mà hôn vào đó.
Động tác này hơi lớn khiến cho Triệu Thanh càng hoảng sợ, thân thể trở nên đông cứng Đường Tiêu vội vàng dời khỏi miệng của nàng, tiếp tục vuốt ve.
Thế giới thực kỳ diệu từ từ mở ra, trong mấy thời gian hô hấp, tiểu hài tử ngây thơ bảy tuổi đã hóa thành một nữ tử mười sáu tuổi.
- Ta đang ở đâu huynh là ai?
Triệu Thanh từ trong mộng mà tỉnh lại, phát hiện thân thể của mình đang lõa lồ thì khép chặt hai chân lại, mang theo sự hoang mang mà nhìn Đường Tiêu, tuy nhiên trong mắt cũng không có địch ý.
- Muội bị lạc vào chốn này để ta đưa muội trở về
Đường Tiêu đứng dậy rời khỏi phòng thấy bốn phía không tìm thấy quần áo phù hợp với nàng liền xuống dưới nhà lục tìm quần áo của nữ tử chưởng quỹ.
Sau khi hắn quay lại lầu hai thì kinh hoảng, Triệu Thanh không còn thấy đâu, gian phòng cũng biến thành một tòa thạch thất vô cùng lớn, ởi trên thạch bích viết ba chữ Áo Bỉ Đảo rất to, đằng sau còn có văn tự cổ đại quái dị.
- Triệu Thanh Triệu Thanh.
Đường Tiêu gọi vài tiếng nhưng vẫn không có lời nào đáp lại.
Ở nơi quỷ dị này nhìn thấy ba chữ Áo Bỉ Đảo, chẳng lẽ đây chính là bí cảnh cổ đại của Áo Bỉ Đảo?
Khi Đường Tiêu cố gắng nhớ kỹ những văn tự cổ đại kia, cùng lúc đó kiến trúc bằng đá hóa thành vô số cát bụi, sa mạc mênh mông bát ngát cũng hiện ra.
- Cứu mạng.
Từ trong bão cát truyền tới thanh âm của Triệu Thanh, Đường Tiêu vội ngưng khí hóa điêu, nhanh chóng bay người ra vọt tới gần Triệu Thanh.
Triệu Thanh theo bản năng cưỡi lên trên lưng của Đường Tiêu, cùng lúc đó một đạo quang đoàn xuất hiện ở bên trong bão cát, Đường Tiêu lập tức vận dụng khẩu quyết ý niệm mà Áo Bỉ lão ma truyền cho, quang đoàn kia liền phát ra một luồng sáng đem hắn và Triệu Thanh hút vào trong đó.
Không bao lâu sau Đường Tiêu đã tỉnh lại hắn vẫn ở trong phòng của Triệu Thanh.
Tuy du lịch ở trong thế giới dị thứ nguyên hồi lâu nhưng ở trên Huyền Vũ đại lục từ nãy tới giờ vẫn chỉ tiêu hao nửa canh giờ mà thôi, Thần hồn của hắn đã trở về mà Triệu Thanh vẫn còn chưa tỉnh lại, tuy nhiên theo lời nói của Áo Bỉ lão ma thì Đường Tiêu đã giải trừ nguyên nhân khiến cho thần hồn của nàng rời khỏi thân thể, ngủ một đêm sáng mai nàng ta chắc chắn có thể tỉnh lại.
Đường Tiêu im lặng hồi tưởng những chuyện xảy ra trong không gian thì đầu óc trở nên hỗn loạn.
Nguyên nhân khiến cho Triệu Thanh bất tỉnh chẳng lẽ là Bạc Hà xâm nhập? Để lại một lạc ấn trên người của nàng, lạc ấn này nói cho Đường Tiêu biết hắn có thể trở về Áo Bỉ Đảo.
Từ từ ngược dòng mà tìm hiểu, lục đằng xé rách hư không nhất định là Bạc Hà, nàng dùng ý niệm của bản thân mang theo hồn tinh mãnh liệt, phá rách hư không.
Bạc Hà cô nương là do nàng sắp xếp tất cả sao, ngay cả sau khi hồn phách tiêu tán cũng an bài cẩn thận như vậy?
- Còn chờ gì nữa, cứu sư muội ngươi xong rồi không được trễ nải thời gian mau đi thu thập dược dịch đi.
Áo Bỉ lão ma mở miệng thúc giục Đường Tiêu vài câu.
Đường Tiêu sau khi trở nên mạnh mẽ mới có thể mang hồ lô dừa trở về Áo Bỉ Đảo mới có thể tìm những hồ lô dừa còn lại cho Áo Bỉ lão ma cho nên Áo Bỉ lão ma đối với việc luyện công của Đường Tiêu càng gấp rút hơn cả hắn.
Đường Tiêu nghe thấy lời nói của Áo Bỉ lão ma thì nhớ tới một chuyện hắn dò xét túi trữ vật của mình một phen thì phát hiện ra dược dịch của nha hoàn kia căn bản không tồn tại.
Xem ra cái kia chỉ là một cảnh.
- Ta đã đến được không gian bí số trong Áo Bỉ Đảo.
Đường Tiêu đem những văn tự kia kể lại cho Áo Bỉ lão ma.
- Ừ đây đúng là bí số của Áo Bỉ Đảo nhưng cho dù có được bí số này ngươi cũng phải tiến vào Thiên Nguyên có được lục mai ý niệm mới có thể mở được bí cảnh chi ma. đem ngươi từ Huyền Vũ đại lục truyền tống tới Áo Bỉ Đảo.
- Đây chẳng qua là ở trong mộng của nàng, chuyện ở trong mộng xảy ra thì đều là hư ảo không tồn tại ngươi cố kỵ như vậy nhiều làm gì, hơn nữa ngươi bây giờ đang nằm trên giường của nàng, cùng nàng kết hợp, trong mộng lại e ngại sao? Nếu như có biện pháp khác lão ma ta đã không dài dòng với ngươi rồi.
Đường Tiêu không biết nói gì hơn.
- Thời gian không còn nhiều lắm, trước khi chiếc đồng hồ cát này chảy hết cát thì phải làm cho nàng lớn lên bằng không thì tìm cơ hội rời khỏi càng khó khăn hơn, còn nữa, ở đây càng lâu, thần hồn của Triệu Thanh về thân thể càng khó.
Bức tược gỗ sau khi nói xong liền lóe lên một màn sáng nữa rồi biến mất, mặc kệ Đường Tiêu gọi thế nào nó cũng không đáp lại.
Đường Tiêu đi tới bên giường nhìn Triệu Thanh đang say ngủ, hắn mặc dù biết nàng ta đã mười sáu tuổi rồi nhưng hiện tại ở trong mộng cảnh nàng mới bảy tuổi bây giờ ra tay hắn thật khó xử.
Không chỉ khó xử mà còn có cảm giác tội ác sâu nặng.
Nhìn hạt cát trên chiếc đồng hồ ngày càng ít, Đường Tiêu cũng không khỏi sốt ruột, ở trong thế giới dị nguyên này càng lâu cơ hội để Triệu Thanh trở về càng trở nên xa vời.
Aizzz, bất chấp mọi giá vậy.
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.
Đường Tiêu khẽ cúi người xuống tới bên cạnh Triệu Thanh khẽ vuốt ve thân thể của nàng, đôi mắt của Triệu Thanh khẽ nhíu một cái sau đó tiếp tục nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lại càng gần Đường Tiêu hơn.
Đường Tiêu nhìn đồng hồ cát ở trên bàn cắn răng một cái, xoa lưng của Triệu Thanh sau đó chạm tới bờ mông của nàng.
Đường Tiêu từ từ xâm nhập Triệu Thanh từ từ mở mắt, hai khuôn mặt đỏ bừng kỳ quái mà nhìn Đường Tiêu căn bản không rõ hắn đang làm gì nàng.
- Đừng nhìn ta như vậy.
Đường Tiêu thầm nói một câu.
Thân thể của Triệu Thanh uốn éo sau đó cái đầu nhỏ của nàng lại dựa vào Đường Tiêu, hô hấp trở nên trầm trọng.
- Mau lớn lên bằng không thì ta không thể không ra tay.
Đường Tiêu thầm lẩm bẩm sau đó cắn răng sờ soạng bốn phía của Triệu Thanh.
Triệu Thách thích thú dựa vào ngực của Đường Tiêu ngẫu nhiên còn phát ra thanh âm rên rỉ không biết nàng có biết Đường Tiêu đang làm gì với nàng hay không.
Đường Tiêu nghe thấy thanh âm rên rỉ của Triệu Thanh thì bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt Đường Tiêu nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng nhịn không được mà hôn vào đó.
Động tác này hơi lớn khiến cho Triệu Thanh càng hoảng sợ, thân thể trở nên đông cứng Đường Tiêu vội vàng dời khỏi miệng của nàng, tiếp tục vuốt ve.
Thế giới thực kỳ diệu từ từ mở ra, trong mấy thời gian hô hấp, tiểu hài tử ngây thơ bảy tuổi đã hóa thành một nữ tử mười sáu tuổi.
- Ta đang ở đâu huynh là ai?
Triệu Thanh từ trong mộng mà tỉnh lại, phát hiện thân thể của mình đang lõa lồ thì khép chặt hai chân lại, mang theo sự hoang mang mà nhìn Đường Tiêu, tuy nhiên trong mắt cũng không có địch ý.
- Muội bị lạc vào chốn này để ta đưa muội trở về
Đường Tiêu đứng dậy rời khỏi phòng thấy bốn phía không tìm thấy quần áo phù hợp với nàng liền xuống dưới nhà lục tìm quần áo của nữ tử chưởng quỹ.
Sau khi hắn quay lại lầu hai thì kinh hoảng, Triệu Thanh không còn thấy đâu, gian phòng cũng biến thành một tòa thạch thất vô cùng lớn, ởi trên thạch bích viết ba chữ Áo Bỉ Đảo rất to, đằng sau còn có văn tự cổ đại quái dị.
- Triệu Thanh Triệu Thanh.
Đường Tiêu gọi vài tiếng nhưng vẫn không có lời nào đáp lại.
Ở nơi quỷ dị này nhìn thấy ba chữ Áo Bỉ Đảo, chẳng lẽ đây chính là bí cảnh cổ đại của Áo Bỉ Đảo?
Khi Đường Tiêu cố gắng nhớ kỹ những văn tự cổ đại kia, cùng lúc đó kiến trúc bằng đá hóa thành vô số cát bụi, sa mạc mênh mông bát ngát cũng hiện ra.
- Cứu mạng.
Từ trong bão cát truyền tới thanh âm của Triệu Thanh, Đường Tiêu vội ngưng khí hóa điêu, nhanh chóng bay người ra vọt tới gần Triệu Thanh.
Triệu Thanh theo bản năng cưỡi lên trên lưng của Đường Tiêu, cùng lúc đó một đạo quang đoàn xuất hiện ở bên trong bão cát, Đường Tiêu lập tức vận dụng khẩu quyết ý niệm mà Áo Bỉ lão ma truyền cho, quang đoàn kia liền phát ra một luồng sáng đem hắn và Triệu Thanh hút vào trong đó.
Không bao lâu sau Đường Tiêu đã tỉnh lại hắn vẫn ở trong phòng của Triệu Thanh.
Tuy du lịch ở trong thế giới dị thứ nguyên hồi lâu nhưng ở trên Huyền Vũ đại lục từ nãy tới giờ vẫn chỉ tiêu hao nửa canh giờ mà thôi, Thần hồn của hắn đã trở về mà Triệu Thanh vẫn còn chưa tỉnh lại, tuy nhiên theo lời nói của Áo Bỉ lão ma thì Đường Tiêu đã giải trừ nguyên nhân khiến cho thần hồn của nàng rời khỏi thân thể, ngủ một đêm sáng mai nàng ta chắc chắn có thể tỉnh lại.
Đường Tiêu im lặng hồi tưởng những chuyện xảy ra trong không gian thì đầu óc trở nên hỗn loạn.
Nguyên nhân khiến cho Triệu Thanh bất tỉnh chẳng lẽ là Bạc Hà xâm nhập? Để lại một lạc ấn trên người của nàng, lạc ấn này nói cho Đường Tiêu biết hắn có thể trở về Áo Bỉ Đảo.
Từ từ ngược dòng mà tìm hiểu, lục đằng xé rách hư không nhất định là Bạc Hà, nàng dùng ý niệm của bản thân mang theo hồn tinh mãnh liệt, phá rách hư không.
Bạc Hà cô nương là do nàng sắp xếp tất cả sao, ngay cả sau khi hồn phách tiêu tán cũng an bài cẩn thận như vậy?
- Còn chờ gì nữa, cứu sư muội ngươi xong rồi không được trễ nải thời gian mau đi thu thập dược dịch đi.
Áo Bỉ lão ma mở miệng thúc giục Đường Tiêu vài câu.
Đường Tiêu sau khi trở nên mạnh mẽ mới có thể mang hồ lô dừa trở về Áo Bỉ Đảo mới có thể tìm những hồ lô dừa còn lại cho Áo Bỉ lão ma cho nên Áo Bỉ lão ma đối với việc luyện công của Đường Tiêu càng gấp rút hơn cả hắn.
Đường Tiêu nghe thấy lời nói của Áo Bỉ lão ma thì nhớ tới một chuyện hắn dò xét túi trữ vật của mình một phen thì phát hiện ra dược dịch của nha hoàn kia căn bản không tồn tại.
Xem ra cái kia chỉ là một cảnh.
- Ta đã đến được không gian bí số trong Áo Bỉ Đảo.
Đường Tiêu đem những văn tự kia kể lại cho Áo Bỉ lão ma.
- Ừ đây đúng là bí số của Áo Bỉ Đảo nhưng cho dù có được bí số này ngươi cũng phải tiến vào Thiên Nguyên có được lục mai ý niệm mới có thể mở được bí cảnh chi ma. đem ngươi từ Huyền Vũ đại lục truyền tống tới Áo Bỉ Đảo.