- Hóa ra ngươi thật sự là Huyền Nhi của ta.
Đường Tiêu không phản ứng lại Thạch Miêu vương hắn thò tay muốn sờ Dực Thai công chúa nhưng cánh tay cứng ngắc căn bản một chút khí lực cũng không có.
- Là ta, lão công lão công...
Dực Thai công chúa vội đỡ lấy thân thể của Đường Tiêu, nhìn thấy khuôn mặt già nua của hắn, còn có thân thể lạnh như băng nước mắt của nàng không nhịn được mà trào ra.
Đường Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ hiện tại thân thể này thật bất tiện ngay cả thần hồn bên trong cũng không có chỉ có một sợi thần hồn trí nhớ mà thôi, thần hồn từ phía xa xa điều khiển nó.
Lại nói tiếp việc này giống như là một cái máy tính điều khiển một cái máy tính phía xa xa, tốc độ đường truyền lại chậm khiến cho người ta có cảm giác bất lực tòng tâm.
Đường Tiêu thử cảm ứng Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong người một phen, tuy nhiên thấy lạnh như băng hiển nhiên thần hồn hiện tại không đủ để đủ lực lượng mở nó.
- Xem ra ta thực sự đã tỉnh lại.
Đường Tiêu chăm chú nhìn Dực Thai công chúa hồi lâu, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
- Ngươi nếu như vẫn chưa tỉnh lại thì tiểu Thảo hi sinh thật vô ích.
Thạch Miêu vương hoang mang đánh giá Đường Tiêu, bởi vì nó cảm thấy được trong cơ thể của Đường Tiêu không có bất kỳ sinh cơ nào hiện tại Đường Tiêu như một cỗ cương thi biết nói chuyện vậy.
- Con mèo chết tiệt, Bạc Hà bị làm sao?
Đường Tiêu căn cứ theo ngữ khí và thần thái nói chuyện của Thạch Miêu vương thì nhận ra thân phận thực của thiếu nữ áo vàng này.
- Tiểu thảo vì cứu ngươi mà không tiếc trái với thiên quy nàng đi tới Huyền Vũ đại lục xé rách hư không kéo ngươi ra từ trong đó, xem ra hiện tại nàng ta đã thành công rồi.
Thạch Miêu vương tức giận mà nhìn Đường Tiêu, Đường Tiêu tỉnh lại mà tiểu Thảo không quay trở lại cho thấy nha đầu ngố kia thực sự làm vậy rồi?
Huyền Vũ đại lục?
Đường Tiêu giật mình, xem ra đúng là Bạc Hà đã cứu hắn rồi.
- Đúng thế hơn mười vạn năm nàng ta vất vả tu luyện thành Thiên Nguyên chân thân vì cứu ngươi mà hồn phi phách tán, hoặc là vĩnh viễn trầm luân trong bóng tối chịu vô tận hình phạt.
Thạch Miêu vương càng nói càng kích động.
- Hắn vừa tỉnh lại ngươi đừng nói những thứ này được không?
Dực Thai công chúa hướng về phía Thạch Miêu vương lộ ra vẻ cầu khẩn.
- Là nàng ta hi sinh cứu ta sao?
Đường Tiêu thì thào nói một câu, ở trong hắc ám hư không giãy dụa mười vạn năm nếu như không phải là lục đằng xé rách chỉ dẫn hắn thì hắn cũng không cách nào trốn thoát được.
- Ngươi muốn đi gặp nàng không?
Thạch Miêu vương hỏi Đường Tiêu một câu.
- Nàng vẫn còn, mau cho ta đi gặp nàng!
Đường Tiêu vội vàng kéo tay của Thạch Miêu vương, lúc này thân thể của hắn từ từ khôi phục quyền khống chế.
- Aizzz, xem ra ngươi còn có lương tâm, tiểu thảo không uống phí một mối tình si với ngươi.
Thiếu nữ áo vàng dùng sức lắc đầu một đạo kim quang hiện lên, bao trùm lấy Đường Tiêu và Dực Thai công chúa, trong nháy mắt bọn họ đã bay lên đông đỉnh.
- Bạc Hà đâu?
Đường Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Bạc Hà đâu cả, tuy nhiên ở bên vách núi có một cây Bạc Hà khô héo, từng cành lá khô chập chờn trong gió.
- Tiểu thảo ngươi làm như vậy có đáng không?
Bách Thảo tới gần bên gốc Bạc Hà mà ngồi xuống, vuốt ve những cành khô kia mà thì thào tự nói.
- Tiểu Thảo trước khi đi đã để lại gốc Bạc Hà này từng nói, nếu như gốc Bạc Hà này còn sống thì nàng còn sống còn nếu như nó khô héo thì nàng cũng chết..... đều là do ngươi làm hại.
Thạch Miêu vương buồn bực trở về nguyên hình lăn lộn mấy vòng.
- Đừng trách Đường công tử, hắn vì ta nên mới làm n hư vậy.
Dực Thai công chúa đi tới thay Đường Tiêu giải thích một câu.
- Meow nếu như không phải là tiểu thảo dặn dò ta nhất định sẽ ăn thịt ngươi.
Thạch Miêu vương nhe răng trừng mắt nhìn Dực Thai công chúa.
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa...
Dực Thai công chúa run run dựa vào Đường Tiêu.
Thạch Miêu vương không lên tiếng nữa, nó ở bên cạnh gốc Bạc Hà vuốt ve những cành cây khô kia, sau đó nằm sấp xuống đó.
-0 Bạc Hà, có thể nghe ta nói chuyện được không?
Đường Tiêu trong thân thể một lão nhân gần đất xa trời run rẩy thò tay vuốt ve cành khô của Bạc Hà mà nói một câu.
Bạc Hà vẫn im lặng một hồi gió thu thổi qua, từng mảng lá khô từ trên không trung bay lên, sau đó rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Mặt trời vẫn còn ngày qua ngày nhưng người ngắm mặt trời đã không còn tồn tại.
- Gió càng lúc càng lớn, chúng ta xuống núi đi thân thể của ngươi rất yếu chịu không nổi gió đâu.
Dực Thai công chúa ôm lấy thân thể lạnh run của Đường Tiêu mà nói.
Đường Tiêu yên lặng nhìn ráng chiều một lời cũng không lên tiếng.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên gốc Bạc Hà khô khiến cho cành lá của nó cũng biên thành màu vàng óng.
Cuối cùng mặt trời cũng ngả về tây, một đoàn kim quang biến mất ở đường chân trời, tâm tình của Đường Tiêu cũng vỡ vụn, nỗi đau tê tâm liệt phế.
Gặp mặt một lần nàng tại sao lại vì hắn mà làm như vậy? Hay là kiếp trước đã có duyên với nhau?
Tự vấn lòng Đường Tiêu cảm thấy với Bạc Hà hắn chỉ có tình bạn, lúc rơi vào hắc ám hư không, hăn căn bản không nghĩ tới chuyện nàng sẽ xả thân cứu hắn.
Tuy hắn rất thích nhìn thấy nàng cùng với Thạch Miêu vương Hỏa Hùng vương vui đùa tức giận mắng nhau, lộ ra dáng vẻ bừa bãi ngây thơ, thích nàng cùng với hắn ngắm mặt trời xuống núi, nhưng dù sao thời gian ở cạnh nhau vẫn rất ngắn.
Mà Đường Tiêu cũng không phải là một người dễ động tình.
Mặt trời sua khi lặn, ở trước mắt là tình cảnh bao la mờ mịt, Thạch Miêu vương ngủ dưới gốc Bạc Hà đột nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi ra vô ý thức hít hà xung quanh cuối cùng cũng không cảm nhận được thiên địa nguyên khí của Bạc Hà, liền lộ ra đôi mắt tức giận nhìn Đường Tiêu và Dực Thai công chúa.
- Lão công chúng ta xuống núi đi ở đây lạnh quá.
Dực Thai công chúa lo lắng mà nói với Đường Tiêu.
- Nàng cùng với lão Miêu xuống núi trước đi ta muốn ở đây cùng nàng.
Đường Tiêu lắc đầu thần sắc lộ ra vẻ ảm đạm.
- Ngươi không đi ta cũng không đi.
Dực Thai công chúa từ phía sau tiến lên ôm Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng đôi mắt nhìn về phía mặt trời lặn, chỗ đó tối tăm mờ mịt một mảng, cái gì cũng không thấy rõ.
- Tiểu công chúa ngươi để cho hắn cùng với tiểu Thảo ở cùng một chỗ đi, nói không chừng tiểu Thảo cũng như hắn, xác chết sống lại, muốn nói vài lời với hắn, ngươi ở đây sẽ bất tiện.
Thạch Miêu vương nói vài câu với Dực Thai công cháu.
- Ta....
Dực Thai công chúa bị Thạch Miêu vương nói như vậy thì đúng là không thể tiếp tục ở lại.
Đường Tiêu không phản ứng lại Thạch Miêu vương hắn thò tay muốn sờ Dực Thai công chúa nhưng cánh tay cứng ngắc căn bản một chút khí lực cũng không có.
- Là ta, lão công lão công...
Dực Thai công chúa vội đỡ lấy thân thể của Đường Tiêu, nhìn thấy khuôn mặt già nua của hắn, còn có thân thể lạnh như băng nước mắt của nàng không nhịn được mà trào ra.
Đường Tiêu cảm thấy bất đắc dĩ hiện tại thân thể này thật bất tiện ngay cả thần hồn bên trong cũng không có chỉ có một sợi thần hồn trí nhớ mà thôi, thần hồn từ phía xa xa điều khiển nó.
Lại nói tiếp việc này giống như là một cái máy tính điều khiển một cái máy tính phía xa xa, tốc độ đường truyền lại chậm khiến cho người ta có cảm giác bất lực tòng tâm.
Đường Tiêu thử cảm ứng Luyện Yêu Thối Ma Hồ trong người một phen, tuy nhiên thấy lạnh như băng hiển nhiên thần hồn hiện tại không đủ để đủ lực lượng mở nó.
- Xem ra ta thực sự đã tỉnh lại.
Đường Tiêu chăm chú nhìn Dực Thai công chúa hồi lâu, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
- Ngươi nếu như vẫn chưa tỉnh lại thì tiểu Thảo hi sinh thật vô ích.
Thạch Miêu vương hoang mang đánh giá Đường Tiêu, bởi vì nó cảm thấy được trong cơ thể của Đường Tiêu không có bất kỳ sinh cơ nào hiện tại Đường Tiêu như một cỗ cương thi biết nói chuyện vậy.
- Con mèo chết tiệt, Bạc Hà bị làm sao?
Đường Tiêu căn cứ theo ngữ khí và thần thái nói chuyện của Thạch Miêu vương thì nhận ra thân phận thực của thiếu nữ áo vàng này.
- Tiểu thảo vì cứu ngươi mà không tiếc trái với thiên quy nàng đi tới Huyền Vũ đại lục xé rách hư không kéo ngươi ra từ trong đó, xem ra hiện tại nàng ta đã thành công rồi.
Thạch Miêu vương tức giận mà nhìn Đường Tiêu, Đường Tiêu tỉnh lại mà tiểu Thảo không quay trở lại cho thấy nha đầu ngố kia thực sự làm vậy rồi?
Huyền Vũ đại lục?
Đường Tiêu giật mình, xem ra đúng là Bạc Hà đã cứu hắn rồi.
- Đúng thế hơn mười vạn năm nàng ta vất vả tu luyện thành Thiên Nguyên chân thân vì cứu ngươi mà hồn phi phách tán, hoặc là vĩnh viễn trầm luân trong bóng tối chịu vô tận hình phạt.
Thạch Miêu vương càng nói càng kích động.
- Hắn vừa tỉnh lại ngươi đừng nói những thứ này được không?
Dực Thai công chúa hướng về phía Thạch Miêu vương lộ ra vẻ cầu khẩn.
- Là nàng ta hi sinh cứu ta sao?
Đường Tiêu thì thào nói một câu, ở trong hắc ám hư không giãy dụa mười vạn năm nếu như không phải là lục đằng xé rách chỉ dẫn hắn thì hắn cũng không cách nào trốn thoát được.
- Ngươi muốn đi gặp nàng không?
Thạch Miêu vương hỏi Đường Tiêu một câu.
- Nàng vẫn còn, mau cho ta đi gặp nàng!
Đường Tiêu vội vàng kéo tay của Thạch Miêu vương, lúc này thân thể của hắn từ từ khôi phục quyền khống chế.
- Aizzz, xem ra ngươi còn có lương tâm, tiểu thảo không uống phí một mối tình si với ngươi.
Thiếu nữ áo vàng dùng sức lắc đầu một đạo kim quang hiện lên, bao trùm lấy Đường Tiêu và Dực Thai công chúa, trong nháy mắt bọn họ đã bay lên đông đỉnh.
- Bạc Hà đâu?
Đường Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy thân ảnh của Bạc Hà đâu cả, tuy nhiên ở bên vách núi có một cây Bạc Hà khô héo, từng cành lá khô chập chờn trong gió.
- Tiểu thảo ngươi làm như vậy có đáng không?
Bách Thảo tới gần bên gốc Bạc Hà mà ngồi xuống, vuốt ve những cành khô kia mà thì thào tự nói.
- Tiểu Thảo trước khi đi đã để lại gốc Bạc Hà này từng nói, nếu như gốc Bạc Hà này còn sống thì nàng còn sống còn nếu như nó khô héo thì nàng cũng chết..... đều là do ngươi làm hại.
Thạch Miêu vương buồn bực trở về nguyên hình lăn lộn mấy vòng.
- Đừng trách Đường công tử, hắn vì ta nên mới làm n hư vậy.
Dực Thai công chúa đi tới thay Đường Tiêu giải thích một câu.
- Meow nếu như không phải là tiểu thảo dặn dò ta nhất định sẽ ăn thịt ngươi.
Thạch Miêu vương nhe răng trừng mắt nhìn Dực Thai công chúa.
- Chúng ta đừng cãi nhau nữa...
Dực Thai công chúa run run dựa vào Đường Tiêu.
Thạch Miêu vương không lên tiếng nữa, nó ở bên cạnh gốc Bạc Hà vuốt ve những cành cây khô kia, sau đó nằm sấp xuống đó.
-0 Bạc Hà, có thể nghe ta nói chuyện được không?
Đường Tiêu trong thân thể một lão nhân gần đất xa trời run rẩy thò tay vuốt ve cành khô của Bạc Hà mà nói một câu.
Bạc Hà vẫn im lặng một hồi gió thu thổi qua, từng mảng lá khô từ trên không trung bay lên, sau đó rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Mặt trời vẫn còn ngày qua ngày nhưng người ngắm mặt trời đã không còn tồn tại.
- Gió càng lúc càng lớn, chúng ta xuống núi đi thân thể của ngươi rất yếu chịu không nổi gió đâu.
Dực Thai công chúa ôm lấy thân thể lạnh run của Đường Tiêu mà nói.
Đường Tiêu yên lặng nhìn ráng chiều một lời cũng không lên tiếng.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu lên gốc Bạc Hà khô khiến cho cành lá của nó cũng biên thành màu vàng óng.
Cuối cùng mặt trời cũng ngả về tây, một đoàn kim quang biến mất ở đường chân trời, tâm tình của Đường Tiêu cũng vỡ vụn, nỗi đau tê tâm liệt phế.
Gặp mặt một lần nàng tại sao lại vì hắn mà làm như vậy? Hay là kiếp trước đã có duyên với nhau?
Tự vấn lòng Đường Tiêu cảm thấy với Bạc Hà hắn chỉ có tình bạn, lúc rơi vào hắc ám hư không, hăn căn bản không nghĩ tới chuyện nàng sẽ xả thân cứu hắn.
Tuy hắn rất thích nhìn thấy nàng cùng với Thạch Miêu vương Hỏa Hùng vương vui đùa tức giận mắng nhau, lộ ra dáng vẻ bừa bãi ngây thơ, thích nàng cùng với hắn ngắm mặt trời xuống núi, nhưng dù sao thời gian ở cạnh nhau vẫn rất ngắn.
Mà Đường Tiêu cũng không phải là một người dễ động tình.
Mặt trời sua khi lặn, ở trước mắt là tình cảnh bao la mờ mịt, Thạch Miêu vương ngủ dưới gốc Bạc Hà đột nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi ra vô ý thức hít hà xung quanh cuối cùng cũng không cảm nhận được thiên địa nguyên khí của Bạc Hà, liền lộ ra đôi mắt tức giận nhìn Đường Tiêu và Dực Thai công chúa.
- Lão công chúng ta xuống núi đi ở đây lạnh quá.
Dực Thai công chúa lo lắng mà nói với Đường Tiêu.
- Nàng cùng với lão Miêu xuống núi trước đi ta muốn ở đây cùng nàng.
Đường Tiêu lắc đầu thần sắc lộ ra vẻ ảm đạm.
- Ngươi không đi ta cũng không đi.
Dực Thai công chúa từ phía sau tiến lên ôm Đường Tiêu.
Đường Tiêu không lên tiếng đôi mắt nhìn về phía mặt trời lặn, chỗ đó tối tăm mờ mịt một mảng, cái gì cũng không thấy rõ.
- Tiểu công chúa ngươi để cho hắn cùng với tiểu Thảo ở cùng một chỗ đi, nói không chừng tiểu Thảo cũng như hắn, xác chết sống lại, muốn nói vài lời với hắn, ngươi ở đây sẽ bất tiện.
Thạch Miêu vương nói vài câu với Dực Thai công cháu.
- Ta....
Dực Thai công chúa bị Thạch Miêu vương nói như vậy thì đúng là không thể tiếp tục ở lại.