Người thực sự yêu nàng, ví dụ như cái tên Từ Tiều si điên kia, năm lần bảy lượt vì nàng mà không biết tự lượng sức mình mà khiêu khích Đường Tiêu. Đường Tiêu mặc dù có ý muốn giết hắn, nhưng nếu suy nghĩ lại. Nếu như Dực Thai công chúa ban đầu đi theo Từ Tiêu, không bị hoành đao Đường Tiêu cướp lấy tính yêu, có lẽ hoàn cảnh của nàng cũng không bi thảm như hiện tại.
- Chàng bảo Huyền Nhi tự hiểu sao?
Dực Thai công chúa giận dữ, trong tay một đoản đao gài hơn ba tấc, kề trên cổ mình.
- Đừng…
Đường Tiêu vội giơ tay ngăn cản Dực Thai công chúa.
- Huyền Nhi ta sống là người của Đường gia, chết là người của Đường gia, Đường công tử lại nói ra lời này, chính là ép Huyền Nhi chết.
Đoản đao trong tay công chúa Dực Thai ở trên cổ có máu.
- Mau dừng lại! Nàng chết không phải ta đã phí công cứu nàng sao? Sau này ta sẽ không nói gì nữa !
Đường Tiêu vội vàng hét lên với công chúa Dực Thai, hiện giờ cơ thể hắn tàn yếu, không đủ lựcđể ngăn cản nàng.,
Dực Thai công chúa ném đoản đao xuống, nằm trên ngực Đường Tiêu khóc lớn lên.
- Có lẽ không lâu như vậy? Hoặc là ta sẽ nghĩ cách khác trở về sớm hơn… Ít nhất, cho dù không về được, cũng sẽ nghĩ cách quay về thăm nàng một chút.
Đường Tiêu thở dài, vỗ nhẹ vai Dực Thai công chúa, giọng an ủi nhẹ nhàng.
Nghe Đường Tiêu nói, trong ánh mắt Dực Thai công chúa hiện ra nét cầu khẩu:
- Một tháng có thể gặp chàng một lần không?
- Tranh thủ một năm gặp một lần, Huyền Vũ đại lục cách đây quá xa…
Đường Tiêu trong lòng cũng không rõ bao lâu trở về một lần, cái này còn phải hỏi Áo Bỉ lão ma mới biết được, trước lúc đó không để cho Dực Thai công chúa ôm quá nhiều hy vọng, để tránh nàng tuyệt vọng nhiều về sau.
- Một đám tang.
Trong ánh mắt Dực Thai công chúa hiện ra nét buồn vô cơ, trong giây lát lại khóc lã chã.
- Ta ở phiêu đang trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm, trong lòng vẫn không từ bỏ hy vọng quay trở về, ta vốn tưởng rằng mấy chục vạn năm này nàng đã hóa trành tro rồi, không ngờ nàng vẫn còn sống. Nếu như nàng vẫn còn sống, cho dù là khó khăn đến đâu, ta cũng nhất định liều mạng để trở về, tin ta đi, tin rằng chúng ta nhất định sẽ có ngày không còn phải chia cách.
Đường Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Dực Thai công chúa, cam đoan với nàng.
Cho tới nay, Dực Thai công chúa cũng không thực sự đối đã cho Dực Thai công chúa, hơn mấy chục vạn năm trong hắc ám hư không qua đi, tưởng rằng đã mất nàng lại, sau đó có thể lại được gặp nàng, lúc này mới biết rằng, nàng trong trái tim hắn không phải là không quan trọng như hắn vẫn tưởng.
Lúc trước nàng ép hỏi hắn, hắn có thể vì nàng mà chết hay không. Vì những lời này, hắn trầm lâm trong bóng tối hơn mấy chục vạn năm sự sống gian nan. Hôm nay lại được gặp lại, hắn không thể tin hắn tất cả những gì hắn làm vì nàng chỉ là vì một câu nói đùa ban đầu.
Đây chính là yêu sao?
Trải qua bốn kiếp tang thương, nếu như trái tim này muốn tìm nơi nghỉ ngơi, có lẽ là ở nàng. Sau khi trở về sợ gì một cuộc sống bình yên thanh thản đến cuối đời.
Chỉ cần có thể trở về.
- Trong thời gian một năm này cứ ở Bách Thảo cốc, ít đi xuống nhá?
Đường Tiêu hỏi Dực Thai công chúa một câu.
- Ừ.
Dực Thai công chúa gật đầu nhẹ vội cúi đầu để tránh ánh mắt của Đường Tiêu.
- Thành Thai Kinh thế nào rồi? Thất hoàng tử cùng với Chu Kiền bọn họ vẫn tốt chứ? Bọn họ có đến đây thăm nàng không?
Đường Tiêu hỏi tiếp.
- Bọn họ…. bọn họ… có lẽ vẫn tốt…
Dực Thai công chúa ậm ừ trả lời Đường Tiêu.
- Không biết Trần Quốc Hầu và Khánh Đô phu nhân có khỏe không….không đủ thời gian, ta lại đi lại bất tiện, nếu không sẽ đi thăm bọn họ.
Đường Tiêu nheo con mắt, biết rằng mấy chục vạn năm trên đảo Áo Bỉ, người nhà và bằng hữu đều ở kiếp sau, trong lòng chàng lại thêm kiên định tin tưởng trở về.
- Chờ sau này chàng trở về, tự nhiên sẽ có nhiều thời gian tới vấn an bọn họ….
Dực Thai công chúa nói nhỏ với Đường Tiêu, nằm trong lòng ngực hắn không dám đối diện ánh mắt hắn.
- Đúng vậy, lần này trước khi trở về ta còn không xác định có còn nhìn thấy mọi người hay không.
Đường Tiêu lại cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Dực Thai công chúa. Con người có lúc không nên hy vọng quá nhiều, ngược lại sẽ có một vài chuyện vui không ngờ tới.
- Phu quân…
Dực Thai công chúa cọ vào mặt Đường Tiêu, hơi thở lướt trên gương mặt Đường Tiêu, ánh mắt có chút mị muội nhìn Đường Tiêu.
- Phát tình rồi à?
Đường Tiêu nở một nụ cười, ánh mắt có chút tà nhìn cái miệng nhỏ của Dực Thai công chúa.
- Chàng…
Dực Thai công chúa tuy xấu hổ, nhưng lại không hề tức giận, mà lại nghiêm túc nhìn về phía Đường Tiêu:
- Phu quân, chàng chỉ có thể ở đây một ngày thôi, bây giờ ta sẽ giao mình cho chàng, ta không muốn mình lại hối hận nữa…
- Được thôi.
Đường Tiêu cũng không cự tuyệt, nhưng nhanh như thế đã phát tình thì không đúng lắm.
Toàn bộ cơ thể hắn đã không có lửa nữa, hơn nữa phía dưới không có chút phản ứng nào, giống như thân thể này không phải như bình thường của hắn.
Buồn bực, chim đến lúc pải dùng lại mềm nhũn, ôm ấp mỹ nhân nhưng lại không có cách nào âu yếm được.
Dực Thai công chúa cũng không hiểu rõ hoàn cảnh, nàng quay người chốt cái khóa đá lại, chủa động phủ tới Đường Tiêu, dốc hết sức liều mạng hôn lấy đôi môi Đường Tiêu, sờ loạn lên trên người hắn, hoàn toàn có cái e lệ của người thiếu nữ, dường như muốn muốn đem toàn bộ nhung nhớ Đường Tiêu trong một năm điên cuồng mà hóa giải trong thời điểm này.
Thậm chí ngay cả quần Đường Tiêu cũng bị nàng kéo xuống.
- Ấy… cái này…
Đường Tiêu buồn rầu nhìn ngân thương mềm nhũn của mình, cũng giống như cơ thể hắn, già yếu không thành người nữa rồi, giống như vỏ cây khô vậy.
Bi ai của đời người, lớn nhất cũng chỉ thế này thôi.
Dực Thai công chúa dường như nhận ra điều gì, nàng cố nén nội tâm bất an, rất nhanh cởi quần của mình xuống, sau đó ngồi trên người Đường Tiêu, liều mạng dùng chỗ đó của mình cọ xát Đường Tiêu.
- Xin lỗi, cơ thể ta chưa khôi phục… hôm nay… sợ là không được…
Đường Tiêu trong lúc cấp bách giải thích với Dực Thai công chúa một chút.
- Hả… vậy….
Dực Thai công chúa có chút buồn rầu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi quay trở lại giữa cơ thể Đường Tiêu, dùng tay nắm lấy cái vậy già yếu không chịu nổi kia của Đường Tiêu, không do dự gì, liền cho nó đi vào.
Tuy chỗ đó vẫn đang mềm nhũn nhưng vì tâm ý mong đợi của Dực Thai công chúa, cảm giác vẫn có chút mềm nhũn. Một lúc sau, Đường Tiêu bảo Dực Thai công chúa quay người lại, đưa cái mông nhỏ sang bên hắn.
- Chàng bảo Huyền Nhi tự hiểu sao?
Dực Thai công chúa giận dữ, trong tay một đoản đao gài hơn ba tấc, kề trên cổ mình.
- Đừng…
Đường Tiêu vội giơ tay ngăn cản Dực Thai công chúa.
- Huyền Nhi ta sống là người của Đường gia, chết là người của Đường gia, Đường công tử lại nói ra lời này, chính là ép Huyền Nhi chết.
Đoản đao trong tay công chúa Dực Thai ở trên cổ có máu.
- Mau dừng lại! Nàng chết không phải ta đã phí công cứu nàng sao? Sau này ta sẽ không nói gì nữa !
Đường Tiêu vội vàng hét lên với công chúa Dực Thai, hiện giờ cơ thể hắn tàn yếu, không đủ lựcđể ngăn cản nàng.,
Dực Thai công chúa ném đoản đao xuống, nằm trên ngực Đường Tiêu khóc lớn lên.
- Có lẽ không lâu như vậy? Hoặc là ta sẽ nghĩ cách khác trở về sớm hơn… Ít nhất, cho dù không về được, cũng sẽ nghĩ cách quay về thăm nàng một chút.
Đường Tiêu thở dài, vỗ nhẹ vai Dực Thai công chúa, giọng an ủi nhẹ nhàng.
Nghe Đường Tiêu nói, trong ánh mắt Dực Thai công chúa hiện ra nét cầu khẩu:
- Một tháng có thể gặp chàng một lần không?
- Tranh thủ một năm gặp một lần, Huyền Vũ đại lục cách đây quá xa…
Đường Tiêu trong lòng cũng không rõ bao lâu trở về một lần, cái này còn phải hỏi Áo Bỉ lão ma mới biết được, trước lúc đó không để cho Dực Thai công chúa ôm quá nhiều hy vọng, để tránh nàng tuyệt vọng nhiều về sau.
- Một đám tang.
Trong ánh mắt Dực Thai công chúa hiện ra nét buồn vô cơ, trong giây lát lại khóc lã chã.
- Ta ở phiêu đang trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm, trong lòng vẫn không từ bỏ hy vọng quay trở về, ta vốn tưởng rằng mấy chục vạn năm này nàng đã hóa trành tro rồi, không ngờ nàng vẫn còn sống. Nếu như nàng vẫn còn sống, cho dù là khó khăn đến đâu, ta cũng nhất định liều mạng để trở về, tin ta đi, tin rằng chúng ta nhất định sẽ có ngày không còn phải chia cách.
Đường Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve đôi má Dực Thai công chúa, cam đoan với nàng.
Cho tới nay, Dực Thai công chúa cũng không thực sự đối đã cho Dực Thai công chúa, hơn mấy chục vạn năm trong hắc ám hư không qua đi, tưởng rằng đã mất nàng lại, sau đó có thể lại được gặp nàng, lúc này mới biết rằng, nàng trong trái tim hắn không phải là không quan trọng như hắn vẫn tưởng.
Lúc trước nàng ép hỏi hắn, hắn có thể vì nàng mà chết hay không. Vì những lời này, hắn trầm lâm trong bóng tối hơn mấy chục vạn năm sự sống gian nan. Hôm nay lại được gặp lại, hắn không thể tin hắn tất cả những gì hắn làm vì nàng chỉ là vì một câu nói đùa ban đầu.
Đây chính là yêu sao?
Trải qua bốn kiếp tang thương, nếu như trái tim này muốn tìm nơi nghỉ ngơi, có lẽ là ở nàng. Sau khi trở về sợ gì một cuộc sống bình yên thanh thản đến cuối đời.
Chỉ cần có thể trở về.
- Trong thời gian một năm này cứ ở Bách Thảo cốc, ít đi xuống nhá?
Đường Tiêu hỏi Dực Thai công chúa một câu.
- Ừ.
Dực Thai công chúa gật đầu nhẹ vội cúi đầu để tránh ánh mắt của Đường Tiêu.
- Thành Thai Kinh thế nào rồi? Thất hoàng tử cùng với Chu Kiền bọn họ vẫn tốt chứ? Bọn họ có đến đây thăm nàng không?
Đường Tiêu hỏi tiếp.
- Bọn họ…. bọn họ… có lẽ vẫn tốt…
Dực Thai công chúa ậm ừ trả lời Đường Tiêu.
- Không biết Trần Quốc Hầu và Khánh Đô phu nhân có khỏe không….không đủ thời gian, ta lại đi lại bất tiện, nếu không sẽ đi thăm bọn họ.
Đường Tiêu nheo con mắt, biết rằng mấy chục vạn năm trên đảo Áo Bỉ, người nhà và bằng hữu đều ở kiếp sau, trong lòng chàng lại thêm kiên định tin tưởng trở về.
- Chờ sau này chàng trở về, tự nhiên sẽ có nhiều thời gian tới vấn an bọn họ….
Dực Thai công chúa nói nhỏ với Đường Tiêu, nằm trong lòng ngực hắn không dám đối diện ánh mắt hắn.
- Đúng vậy, lần này trước khi trở về ta còn không xác định có còn nhìn thấy mọi người hay không.
Đường Tiêu lại cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Dực Thai công chúa. Con người có lúc không nên hy vọng quá nhiều, ngược lại sẽ có một vài chuyện vui không ngờ tới.
- Phu quân…
Dực Thai công chúa cọ vào mặt Đường Tiêu, hơi thở lướt trên gương mặt Đường Tiêu, ánh mắt có chút mị muội nhìn Đường Tiêu.
- Phát tình rồi à?
Đường Tiêu nở một nụ cười, ánh mắt có chút tà nhìn cái miệng nhỏ của Dực Thai công chúa.
- Chàng…
Dực Thai công chúa tuy xấu hổ, nhưng lại không hề tức giận, mà lại nghiêm túc nhìn về phía Đường Tiêu:
- Phu quân, chàng chỉ có thể ở đây một ngày thôi, bây giờ ta sẽ giao mình cho chàng, ta không muốn mình lại hối hận nữa…
- Được thôi.
Đường Tiêu cũng không cự tuyệt, nhưng nhanh như thế đã phát tình thì không đúng lắm.
Toàn bộ cơ thể hắn đã không có lửa nữa, hơn nữa phía dưới không có chút phản ứng nào, giống như thân thể này không phải như bình thường của hắn.
Buồn bực, chim đến lúc pải dùng lại mềm nhũn, ôm ấp mỹ nhân nhưng lại không có cách nào âu yếm được.
Dực Thai công chúa cũng không hiểu rõ hoàn cảnh, nàng quay người chốt cái khóa đá lại, chủa động phủ tới Đường Tiêu, dốc hết sức liều mạng hôn lấy đôi môi Đường Tiêu, sờ loạn lên trên người hắn, hoàn toàn có cái e lệ của người thiếu nữ, dường như muốn muốn đem toàn bộ nhung nhớ Đường Tiêu trong một năm điên cuồng mà hóa giải trong thời điểm này.
Thậm chí ngay cả quần Đường Tiêu cũng bị nàng kéo xuống.
- Ấy… cái này…
Đường Tiêu buồn rầu nhìn ngân thương mềm nhũn của mình, cũng giống như cơ thể hắn, già yếu không thành người nữa rồi, giống như vỏ cây khô vậy.
Bi ai của đời người, lớn nhất cũng chỉ thế này thôi.
Dực Thai công chúa dường như nhận ra điều gì, nàng cố nén nội tâm bất an, rất nhanh cởi quần của mình xuống, sau đó ngồi trên người Đường Tiêu, liều mạng dùng chỗ đó của mình cọ xát Đường Tiêu.
- Xin lỗi, cơ thể ta chưa khôi phục… hôm nay… sợ là không được…
Đường Tiêu trong lúc cấp bách giải thích với Dực Thai công chúa một chút.
- Hả… vậy….
Dực Thai công chúa có chút buồn rầu suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi quay trở lại giữa cơ thể Đường Tiêu, dùng tay nắm lấy cái vậy già yếu không chịu nổi kia của Đường Tiêu, không do dự gì, liền cho nó đi vào.
Tuy chỗ đó vẫn đang mềm nhũn nhưng vì tâm ý mong đợi của Dực Thai công chúa, cảm giác vẫn có chút mềm nhũn. Một lúc sau, Đường Tiêu bảo Dực Thai công chúa quay người lại, đưa cái mông nhỏ sang bên hắn.