Ba ngày sau.
Lý Nguyên ngày nào cũng chạy tới Địch gia nghe ngóng tình hình, liền chạy tới báo với Đường Tiêu, Địch Phong phụ thân của Địch Lan đã trở về, nghe ngữ khí của Địch Lan, phụ thân nàng lần này tựa hồ thu hoạch rất khá, nhưng cụ thể có hái được Thiên Diệp thảo vạn năm hay không còn chưa biết, bởi vì sau khi Địch Phong quay về vẫn chìm trong giấc ngủ, cho nên Lý Nguyên không thể thăm dò được.
Vì Tỉnh Không đan, Đường Tiêu đương nhiên lại theo chân Lý Nguyên đến Địch gia, Địch Lan đưa cho Đường Tiêu một cái ghế dựa, nhưng lại không đưa ghế cho Lý Nguyên ngồi. Lý Nguyên trơ mặt nói gì đó bên cạnh Địch Lan, nhưng nàng tỏ ra không hề để ý.
Đường Tiêu cũng không gấp, khẽ khép mắt đợi một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Địch Phong tỉnh dậy.
- Địch thúc, ta dẫn đến cho ngươi một vị khách lớn.
Lý Nguyên vừa thấy Địch Phong tỉnh lại, vội vàng cười hì hì nghênh đón.
- A?
Địch Phong rửa mặt trong cái chậu Địch Lan đem tới, lúc này mới đi về phía Đường Tiêu đang ngồi trong sân.
- Ngươi là bằng hữu của Lý Nguyên?
- Đúng.
Đường Tiêu nhẹ gật đầu.
- Hắn là đại phúc tinh, hắn ở nhà ta một tối, mắt của bà ngoại ta đã sáng trở lại, có thể nhìn thấy mọi vật.
Lý Nguyên vội vàng nói thoáng qua với Địch Phong, chứng minh Đường Tiêu xác thực là người đáng tin tưởng.
- Ngươi muốn mua dược thảo vạn năm ?
Địch Phong cũng không để ý tới lời nói của Lý Nguyên, lại hỏi Đường Tiêu.
- Đúng.
- Quy củ cũ, đưa một khối thượng phẩm linh thạch trước, sau đó xem hàng.
Địch Phong vươn tay về hướng Đường Tiêu.
- Tại sao?
Đường Tiêu nheo mắt, tuy tính cách của hắn cũng không bạo ngược, nhưng nếu có người cố ý gây khó dễ, hắn cũng không loại bỏ khả năng giết người cướp của.
Đương nhiên, đối với loại người có gia đình, có người phải nuôi, trước mặt nữ nhi của hắn, Đường Tiêu cũng không dễ dàng ra tay.
- Quy củ là quy củ, bởi vì ngươi là khách nhân lần đầu tiên tới đây, ta làm sao biết được ngươi muốn mua thật hay không? Nếu ngươi mua thật, đến lúc đó khối thượng phẩm linh thạch này sẽ được khấu trừ vào bên trong tiền dược liệu.
Địch Phong nói tiếp.
- Huynh đài, Địch thúc là như vậy đấy.
Lý Nguyên vội vàng nhỏ giọng nói với Đường Tiêu.
- Cầm đi.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Địch Phong trong chốc lát, sau đó ném một khối thượng phẩm linh thạch cho hắn.
- Khách quan chờ một lát.
Sau khi Địch Phong thu được khối thượng phẩm linh thạch, thái độ khách khí hơn không ít, quay người đi vào trong phòng.
Vừa rồi Đường Tiêu kỳ thực đã dò xét tu vi Địch Phong tận lực giấu diếm, xem chừng hắn ít nhất đã trên thoát thai hoán cốt. Chỉ là người như vậy tại sao lại ẩn cư ở đây, hơn nữa mưu sinh bằng nghề hái thuốc, làm người ta cảm thấy có chút kì quái. Nhưng đó cũng không phải chuyện Đường Tiêu quan tâm.
- Ở đây bán thuốc sao?
Khi Đường Tiêu đang ngồi trong sân đợi Địch Phong lấy dược liệu, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ cửa sân đi vào. Nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, y phục bằng tơ lụa, vừa nhìn đã biết là đệ tử của nhà đại hộ, nữ tử cũng có vài phần tư sắc, nhìn cách ăn mặc trên người, có lẽ là nữ đệ tử của tông phái nào đó.
Đường Tiêu vừa nhìn đã nhận ra, hai người này đều đã Thoát Thai Hoán Cốt, có tu vi Địa Nguyên tứ giai.
- Ở đây bán thuốc sao? Tại sao không trả lời ta?
Nam tử thấy Đường Tiêu chỉ nhìn hắn không lên tiếng, tựa hồ có chút mất hứng.
- Ha ha, ở đây xác thực bán thuốc, nhưng chúng ta không phải người bán thuốc, mà là đến mua dược thảo.
Lý Nguyên lăn lộn trên đường phố một thời gian dài, vừa liếc nhìn đã biết hai người này có lai lịch lớn, nhưng cũng không phải người của Vân Vụ tông, vội vàng cười cầu hòa nói với bọn họ.
- Vậy người bán thuốc đâu?
Nam tử có chút không kiên nhẫn hỏi Lý Nguyên.
- Vào trong buồng lấy dược liệu rồi.
Lý Nguyên tươi cười trả lời câu hỏi của nam tử kia.
Địch Lan, con gái của Địch Phong từ buồng trong đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi, liền lấy hai chiếc ghế từ bên cạnh tường viện đặt xuống đất, nam tử nhìn thấy trên mặt ghế còn dính bụi đất liền nhíu mày, đợi Địch Lan lau ghế sạch sẽ rồi mời bọn hắn ngồi xuống.
Địch Lan hiển nhiên cũng không phải loại thiếu nữ quá ngoan hiền, sau khi ném lại một câu kêu nam tử kia tự lau ghế, chuẩn bị quay người rời đi, kết quả bị nam tử trẻ tuổi lớn tiếng chất vấn kéo lại:
- Các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao?
- Nhà ta không bán thuốc cho người ngoài, là các ngươi tự mình tìm đến!
Địch Lan lập tức trả lời.
- Ngươi! Ngươi….
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra biểu lộ hung ác, tựa hồ như muốn dạy dỗ Địch Lan, nhưng nể mặt nữ tử đứng bên cạnh, cũng không lập tức động thủ.
- Đại ca, ta giúp ngươi lau ghế!
Lý Nguyên vội vàng chạy tới, dùng tay áo ra sức lau ghế, lúc này nam tử trẻ tuổi kia mới thả Địch Lan ra.
Đường Tiêu lắc đầu, nếu nam tử trẻ tuổi kia không động thủ đánh Lý Nguyên, hắn cũng sẽ không can dự đến chuyện cãi lộn của bọn hắn, nói ra, cha con Địch gia xác thực rất có cá tính. Nhưng bọn họ quả thật không chủ động bán thuốc cho người ngoài, người không mở cửa tiệm, đương nhiên không chú ý đến nhiều lễ nghĩa xử sự như vậy.
- Tiểu nữ làm sao lại đắc tội với các hạ rồi?
Địch Phong mang một hòm gỗ lớn từ trong buồng đi ra, nghe thấy tiềng ồn ào trong nội viện, vội vàng buông hòm gỗ đi tới bên này.
Xem ra hắn không có loại bảo vật trữ vật chuyên môn dùng cất trữ dược thảo vạn năm như hồ lô, cho nên dùng hòm gỗ đặc chế đựng dược thảo, để tránh dược tính bị xói mòn.
- Vị này chính là Địch dược sư? Chúng ta có nghe người ta nói Địch dược sư hôm nay vừa vặn từ bên ngoài trở về, tìm kiếm được không ít dược thảo thượng hảo, cho nên chúng ta đặc biệt tới đây xem hàng.
Nữ tử trẻ tuổi mở miệng nói ý đồ đến đây của bọn hắn, cũng không trả lời câu hỏi của Địch Phong.
- Những dược thảo hái được này, ta đều cần dùng, không bán cho người ngoài.
Địch Phong khoát tay áo về phía nam tử trẻ tuổi, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi thật không thức thời! Người kia không phải cũng tới đây mua thuốc sao? Dựa vào cái gì mà không thể bán cho chúng ta?
Nam tử trẻ tuổi bình thường đã quen bá đạo, không nghĩ tới Địch Phong lại không nể tình như thế, bất giác liền nổi giận.
Địch Phong trầm mặc một hồi, liếc nhìn Lý Nguyên và Đường Tiêu, lúc này mới lại mở miệng nói với gã nam tử trẻ tuổi:
- Muốn mua dược thảo, phải giao một khối thượng phẩm linh thạch trước.
- Làm gì có quy củ nào như vậy? Một khối thượng phẩm linh thạch cũng có thể mua toàn bộ gia sản của ngươi! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi làm như vậy là cố ý muốn gây khó dễ cho chúng ta đúng không?
Nam tử kia vốn đã tức giận, lúc này âm điệu nói chuyện cũng gay gắt hơn một chút.
Lý Nguyên ngày nào cũng chạy tới Địch gia nghe ngóng tình hình, liền chạy tới báo với Đường Tiêu, Địch Phong phụ thân của Địch Lan đã trở về, nghe ngữ khí của Địch Lan, phụ thân nàng lần này tựa hồ thu hoạch rất khá, nhưng cụ thể có hái được Thiên Diệp thảo vạn năm hay không còn chưa biết, bởi vì sau khi Địch Phong quay về vẫn chìm trong giấc ngủ, cho nên Lý Nguyên không thể thăm dò được.
Vì Tỉnh Không đan, Đường Tiêu đương nhiên lại theo chân Lý Nguyên đến Địch gia, Địch Lan đưa cho Đường Tiêu một cái ghế dựa, nhưng lại không đưa ghế cho Lý Nguyên ngồi. Lý Nguyên trơ mặt nói gì đó bên cạnh Địch Lan, nhưng nàng tỏ ra không hề để ý.
Đường Tiêu cũng không gấp, khẽ khép mắt đợi một canh giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Địch Phong tỉnh dậy.
- Địch thúc, ta dẫn đến cho ngươi một vị khách lớn.
Lý Nguyên vừa thấy Địch Phong tỉnh lại, vội vàng cười hì hì nghênh đón.
- A?
Địch Phong rửa mặt trong cái chậu Địch Lan đem tới, lúc này mới đi về phía Đường Tiêu đang ngồi trong sân.
- Ngươi là bằng hữu của Lý Nguyên?
- Đúng.
Đường Tiêu nhẹ gật đầu.
- Hắn là đại phúc tinh, hắn ở nhà ta một tối, mắt của bà ngoại ta đã sáng trở lại, có thể nhìn thấy mọi vật.
Lý Nguyên vội vàng nói thoáng qua với Địch Phong, chứng minh Đường Tiêu xác thực là người đáng tin tưởng.
- Ngươi muốn mua dược thảo vạn năm ?
Địch Phong cũng không để ý tới lời nói của Lý Nguyên, lại hỏi Đường Tiêu.
- Đúng.
- Quy củ cũ, đưa một khối thượng phẩm linh thạch trước, sau đó xem hàng.
Địch Phong vươn tay về hướng Đường Tiêu.
- Tại sao?
Đường Tiêu nheo mắt, tuy tính cách của hắn cũng không bạo ngược, nhưng nếu có người cố ý gây khó dễ, hắn cũng không loại bỏ khả năng giết người cướp của.
Đương nhiên, đối với loại người có gia đình, có người phải nuôi, trước mặt nữ nhi của hắn, Đường Tiêu cũng không dễ dàng ra tay.
- Quy củ là quy củ, bởi vì ngươi là khách nhân lần đầu tiên tới đây, ta làm sao biết được ngươi muốn mua thật hay không? Nếu ngươi mua thật, đến lúc đó khối thượng phẩm linh thạch này sẽ được khấu trừ vào bên trong tiền dược liệu.
Địch Phong nói tiếp.
- Huynh đài, Địch thúc là như vậy đấy.
Lý Nguyên vội vàng nhỏ giọng nói với Đường Tiêu.
- Cầm đi.
Đường Tiêu trừng mắt nhìn Địch Phong trong chốc lát, sau đó ném một khối thượng phẩm linh thạch cho hắn.
- Khách quan chờ một lát.
Sau khi Địch Phong thu được khối thượng phẩm linh thạch, thái độ khách khí hơn không ít, quay người đi vào trong phòng.
Vừa rồi Đường Tiêu kỳ thực đã dò xét tu vi Địch Phong tận lực giấu diếm, xem chừng hắn ít nhất đã trên thoát thai hoán cốt. Chỉ là người như vậy tại sao lại ẩn cư ở đây, hơn nữa mưu sinh bằng nghề hái thuốc, làm người ta cảm thấy có chút kì quái. Nhưng đó cũng không phải chuyện Đường Tiêu quan tâm.
- Ở đây bán thuốc sao?
Khi Đường Tiêu đang ngồi trong sân đợi Địch Phong lấy dược liệu, một đôi nam nữ trẻ tuổi từ cửa sân đi vào. Nam tử trẻ tuổi cao lớn tuấn lãng, y phục bằng tơ lụa, vừa nhìn đã biết là đệ tử của nhà đại hộ, nữ tử cũng có vài phần tư sắc, nhìn cách ăn mặc trên người, có lẽ là nữ đệ tử của tông phái nào đó.
Đường Tiêu vừa nhìn đã nhận ra, hai người này đều đã Thoát Thai Hoán Cốt, có tu vi Địa Nguyên tứ giai.
- Ở đây bán thuốc sao? Tại sao không trả lời ta?
Nam tử thấy Đường Tiêu chỉ nhìn hắn không lên tiếng, tựa hồ có chút mất hứng.
- Ha ha, ở đây xác thực bán thuốc, nhưng chúng ta không phải người bán thuốc, mà là đến mua dược thảo.
Lý Nguyên lăn lộn trên đường phố một thời gian dài, vừa liếc nhìn đã biết hai người này có lai lịch lớn, nhưng cũng không phải người của Vân Vụ tông, vội vàng cười cầu hòa nói với bọn họ.
- Vậy người bán thuốc đâu?
Nam tử có chút không kiên nhẫn hỏi Lý Nguyên.
- Vào trong buồng lấy dược liệu rồi.
Lý Nguyên tươi cười trả lời câu hỏi của nam tử kia.
Địch Lan, con gái của Địch Phong từ buồng trong đi ra, nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi, liền lấy hai chiếc ghế từ bên cạnh tường viện đặt xuống đất, nam tử nhìn thấy trên mặt ghế còn dính bụi đất liền nhíu mày, đợi Địch Lan lau ghế sạch sẽ rồi mời bọn hắn ngồi xuống.
Địch Lan hiển nhiên cũng không phải loại thiếu nữ quá ngoan hiền, sau khi ném lại một câu kêu nam tử kia tự lau ghế, chuẩn bị quay người rời đi, kết quả bị nam tử trẻ tuổi lớn tiếng chất vấn kéo lại:
- Các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao?
- Nhà ta không bán thuốc cho người ngoài, là các ngươi tự mình tìm đến!
Địch Lan lập tức trả lời.
- Ngươi! Ngươi….
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra biểu lộ hung ác, tựa hồ như muốn dạy dỗ Địch Lan, nhưng nể mặt nữ tử đứng bên cạnh, cũng không lập tức động thủ.
- Đại ca, ta giúp ngươi lau ghế!
Lý Nguyên vội vàng chạy tới, dùng tay áo ra sức lau ghế, lúc này nam tử trẻ tuổi kia mới thả Địch Lan ra.
Đường Tiêu lắc đầu, nếu nam tử trẻ tuổi kia không động thủ đánh Lý Nguyên, hắn cũng sẽ không can dự đến chuyện cãi lộn của bọn hắn, nói ra, cha con Địch gia xác thực rất có cá tính. Nhưng bọn họ quả thật không chủ động bán thuốc cho người ngoài, người không mở cửa tiệm, đương nhiên không chú ý đến nhiều lễ nghĩa xử sự như vậy.
- Tiểu nữ làm sao lại đắc tội với các hạ rồi?
Địch Phong mang một hòm gỗ lớn từ trong buồng đi ra, nghe thấy tiềng ồn ào trong nội viện, vội vàng buông hòm gỗ đi tới bên này.
Xem ra hắn không có loại bảo vật trữ vật chuyên môn dùng cất trữ dược thảo vạn năm như hồ lô, cho nên dùng hòm gỗ đặc chế đựng dược thảo, để tránh dược tính bị xói mòn.
- Vị này chính là Địch dược sư? Chúng ta có nghe người ta nói Địch dược sư hôm nay vừa vặn từ bên ngoài trở về, tìm kiếm được không ít dược thảo thượng hảo, cho nên chúng ta đặc biệt tới đây xem hàng.
Nữ tử trẻ tuổi mở miệng nói ý đồ đến đây của bọn hắn, cũng không trả lời câu hỏi của Địch Phong.
- Những dược thảo hái được này, ta đều cần dùng, không bán cho người ngoài.
Địch Phong khoát tay áo về phía nam tử trẻ tuổi, sắc mặt có chút khó coi.
- Ngươi thật không thức thời! Người kia không phải cũng tới đây mua thuốc sao? Dựa vào cái gì mà không thể bán cho chúng ta?
Nam tử trẻ tuổi bình thường đã quen bá đạo, không nghĩ tới Địch Phong lại không nể tình như thế, bất giác liền nổi giận.
Địch Phong trầm mặc một hồi, liếc nhìn Lý Nguyên và Đường Tiêu, lúc này mới lại mở miệng nói với gã nam tử trẻ tuổi:
- Muốn mua dược thảo, phải giao một khối thượng phẩm linh thạch trước.
- Làm gì có quy củ nào như vậy? Một khối thượng phẩm linh thạch cũng có thể mua toàn bộ gia sản của ngươi! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi làm như vậy là cố ý muốn gây khó dễ cho chúng ta đúng không?
Nam tử kia vốn đã tức giận, lúc này âm điệu nói chuyện cũng gay gắt hơn một chút.