Lê Xuân cảm giác không sai, Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu, cùng Luyện Yêu Thủ Ấn lúc trước có chỗ bất đồng, Luyện Yêu Thủ Ấn đến hậu kỳ, sau khi liên tục đánh ra mấy lần, thì mỗi một chưởng uy lực gấp bội, mà Tôi Ma Thủ Ấn thì là trong thời gian ngắn, liên tục đánh ra, mỗi nhất kích sẽ hơn nhau rất nhiều.
Sau khi vòng bảo hộ bị phá hủy, Lê Xuân cũng chẳng quan tâm, quay người liền hướng xa xa chạy thục mạng mà đi, nhưng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu, viễn siêu Lê Xuân dự đoán, vốn Lê Xuân cho là mình đã ngăn được một kích vừa rồi của Đường Tiêu, hắn có thể nhân lúc thủ ấn thứ hai chưa đánh tới mà chạy trốn, nhưng không nghĩ tới chính là, Đường Tiêu cơ hồ sau khi đánh ra một thủ ấn phá vỡ phòng hộ của Lê Xuân, lại đồng thời đánh ra một chưởng vồ tới hắn.
Lê Xuân ngưng tụ cương khí hộ thể toàn thân, gia tốc hướng bên ngoài thị trường giao dịch tật độn mà đi, nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn mặc dù nhanh, lại không nhanh bằng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu. Lại một cái Tôi Ma Thủ Ấn hung ác đánh vào trên người Lê Xuân, lập tức đập nát cương khí hộ thể của hắn, uy lực còn lại trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, trực tiếp đem hắn từ trên bầu trời đập rơi xuống.
Sau khi Lê xuân rơi xuống đất, cuồng phun một ngụm máu tươi, quay đầu lại nhìn Đường Tiêu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, mắt thấy Đường Tiêu lại đánh ra một Tôi Ma Thủ Ấn, Lê Xuân “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Đường Tiêu hô lên:
- Hầu gia tha mạng!
Đường Tiêu không nương tay, Tôi Ma Thủ Ấn không dừng lại, trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, đem hắn đập đến trọng thương, sau đó lại một trảo niết qua, đem hắn bắt vào bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Không bao lâu, Lê Xuân khôi phục một chút bị Đường Tiêu từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ ném đi ra, giờ phút này hắn dĩ nhiên đã trở thành con rối của Đường Tiêu.
Sau khi thu tất cả người ở trong chợ chứng kiến, cùng với Hổ Liệt tam tướng, Phương Kích, một đám quỷ binh Quỷ Tướng vào trong thế giới ý niệm, Đường Tiêu lợi dụng thân thể cùng trí nhớ của Lê Xuân, nhanh chóng khống chế được binh sĩ Man tộc ở thị trường giao dịch, ly khai thị trường giao dịch không lâu, Kim Thiền nhận được tin tức của Lê Xuân, suất lĩnh mấy trăm Man tộc đao thuẫn binh hướng bên này hăng hái chạy tới.
- Tam đệ! Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Thiền vừa thấy được Lê Xuân, liền hướng hắn hỏi một câu.
- Nhị ca, đi theo ta, có chuyện rất trọng yếu.
Lê Xuân bị Đường Tiêu thao túng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình đem Kim Thiền từng bước một dẫn vào cạm bẫy do Đường Tiêu bố trí.
- Chuyện trọng yếu gì?
Kim Thiền nhíu mày, nhưng cũng không có hoài nghi cái gì, đi theo Lê Xuân bay nhanh tới một chỗ hẻo lánh của Bình Đông thành.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, Kim Thiền cảm thấy có chút không hợp lý, thế nhưng mà, thời điểm hắn kịp phản ứng, thì đã có mấy cái linh phù trước sau đập vào trên người hắn, Hổ Liệt tam tướng cùng Phương Kích trước sau đồng thời xuất thủ.
Bất quá Kim Thiền có được năm đạo linh phù chi lực, khi phát hiện bốn người kia hướng hắn xuất thủ, hắn cực kỳ tức giận mà xoay người trở lại, thời điểm đang chuẩn bị dùng năm đạo linh phù chi lực tiến hành đánh trả, thì một Tôi Ma Thủ Ấn phô thiên cái địa hướng hắn trảo đến, đem cương khí hộ thể bắt của Kim Thiền phá nát, đồng thời còn đập nát thiếp thân nội giáp của hắn.
Kim Thiền vừa sợ vừa giận, cuồng phun một ngụm máu tươi, từ trong cơ thể tế ra một cây búa to, giơ lên cao, liền hướng đám người vây công hắn bổ tới.
Huyết Quang lóe lên, một Người Sói đem Thôn Chính Yêu Đao cầm trên tay, cùng lúc đó, chuôi búa lớn trong tay Kim Thiền, ầm một tiếng, một nửa bị chém rơi trên mặt đất.
Kim Thiền vô cùng kinh ngạc mà nhìn thân thể của mình từ đầu vai bị bổ ra, hắn không cách nào tin đối phương ra tay lúc nào, bất quá Đường Tiêu cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ cái gì, lại là một Tôi Ma Thủ Ấn tế ra, đem Kim Thiền bắt vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Quá trình thu thập Kim Thiền rất mạo hiểm, nhưng cuối cùng lại thuận lợi ngoài ý muốn, so với lúc thu phục Lê Xuân thì thuận lợi hơn rất nhiều, tất nhiên một nửa công lao trong đó là của Lê Xuân mang tới.
Sau khi bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền, chỉ cần hạ Vệ Mãng nữa, thì sự tình Bình Đông thành có thể định, Phương Kích đối với Đường Tiêu cường hãn như thế, kỳ thật không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Hổ Liệt tam tướng chính là khiếp sợ không thôi, ở lần này trước khi vào thành, bọn hắn đối với kế hoạch của Đường Tiêu không có quá nhiều tin tưởng, nhưng bây giờ là tâm phục khẩu phục.
Vệ Mãng ở đông nam Bình Đông thành tu kiến một tòa nội thành, nội thành có thể so với Tử Cấm thành bên trong Kinh Thành, có gần năm ngàn binh sĩ ngày đêm canh giữ.
Đường Tiêu chỉ huy Kim Thiền cùng Lê Xuân, binh chia làm hai đường, suất lĩnh bộ hạ của bọn hắn, Kim Thiền chuẩn bị trà trộn vào nội thành, mà Lê Xuân thì đóng quân ở cửa thành, đêm mở cửa thành, để đại quân của Lan Vương, Chu Kiền cùng Thất hoàng tử Chu Vũ tiến vào Bình Đông thành.
Kim Thiền bên này có chút không quá thuận lợi, thời điểm hắn mang theo bọn người Đường Tiêu chuẩn bị vụng trộm lẫn vào nội thành, lại bị cường nỏ của quân coi giữ trên tường thành bắn cho trở về.
Vệ Mãng rõ ràng không biết từ đâu có được tin tức, biết quân của Thất hoàng tử lẻn Bình Đông thành, hơn nữa đã thu phục được Kim Thiền cùng Lê Xuân hai người, sớm ở nội thành dựng lên phòng ngự!
Bên trong nội thành có năm ngàn sĩ tốt, là tinh nhuệ của hai vạn sĩ tốt trong Bình Đông thành, bàn về chỉnh thể thực lực, năm ngàn sĩ tốt này còn cường hãn hơn hai vạn quân kia, không chỉ như thế, nội thành chiếm gần nửa thiết kế phòng ngự của Bình Đông thành, hơn nữa chung quanh còn có hào sâu, cùng với thành ngoài cách ly với nhau, muốn công hãm mà nói, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Mấy ngàn sĩ tốt đi theo Lê Xuân cùng Kim Thiền trở nên có chút hỗn loạn, hiển nhiên là bị một màn trước mắt này khiến cho chân tay luống cuống.
Trên thành bắt đầu hô hào, khuyên đám sĩ tốt này lập tức bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền hai người, nói bọn hắn đã bị gian nhân làm hại, đánh mất tâm trí.
Đường Tiêu rất hoài nghi Vệ Mãng ở trong cơ thể Kim Thiền cùng Lê Xuân hạ xuống thần thức lạc ấn, hoặc là có ma công nào đó khống chế, cho nên mới có thể cảm thấy dị thường của bọn hắn, bất quá cũng may Đường Tiêu trước khi Vệ Mãng còn chưa làm ra phản ứng hữu hiệu đã thu phục được Kim Thiền, cơ bản chém đi phụ tá đắc lực của hắn.
Tuy kế hoạch có biến, nhưng Đường Tiêu giờ phút này vẫn trấn định tự nhiên, sau một lát, hắn từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ đột nhiên lấy ra hơn vạn quỷ binh Quỷ Tướng, như yêu ma cuốn qua, càn quét qua hào sâu của nội thành, hướng về phía tường thành đánh tới.
Sau khi vòng bảo hộ bị phá hủy, Lê Xuân cũng chẳng quan tâm, quay người liền hướng xa xa chạy thục mạng mà đi, nhưng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu, viễn siêu Lê Xuân dự đoán, vốn Lê Xuân cho là mình đã ngăn được một kích vừa rồi của Đường Tiêu, hắn có thể nhân lúc thủ ấn thứ hai chưa đánh tới mà chạy trốn, nhưng không nghĩ tới chính là, Đường Tiêu cơ hồ sau khi đánh ra một thủ ấn phá vỡ phòng hộ của Lê Xuân, lại đồng thời đánh ra một chưởng vồ tới hắn.
Lê Xuân ngưng tụ cương khí hộ thể toàn thân, gia tốc hướng bên ngoài thị trường giao dịch tật độn mà đi, nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn mặc dù nhanh, lại không nhanh bằng tốc độ Tôi Ma Thủ Ấn của Đường Tiêu. Lại một cái Tôi Ma Thủ Ấn hung ác đánh vào trên người Lê Xuân, lập tức đập nát cương khí hộ thể của hắn, uy lực còn lại trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, trực tiếp đem hắn từ trên bầu trời đập rơi xuống.
Sau khi Lê xuân rơi xuống đất, cuồng phun một ngụm máu tươi, quay đầu lại nhìn Đường Tiêu, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, mắt thấy Đường Tiêu lại đánh ra một Tôi Ma Thủ Ấn, Lê Xuân “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng Đường Tiêu hô lên:
- Hầu gia tha mạng!
Đường Tiêu không nương tay, Tôi Ma Thủ Ấn không dừng lại, trực tiếp vỗ vào trên người Lê Xuân, đem hắn đập đến trọng thương, sau đó lại một trảo niết qua, đem hắn bắt vào bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Không bao lâu, Lê Xuân khôi phục một chút bị Đường Tiêu từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ ném đi ra, giờ phút này hắn dĩ nhiên đã trở thành con rối của Đường Tiêu.
Sau khi thu tất cả người ở trong chợ chứng kiến, cùng với Hổ Liệt tam tướng, Phương Kích, một đám quỷ binh Quỷ Tướng vào trong thế giới ý niệm, Đường Tiêu lợi dụng thân thể cùng trí nhớ của Lê Xuân, nhanh chóng khống chế được binh sĩ Man tộc ở thị trường giao dịch, ly khai thị trường giao dịch không lâu, Kim Thiền nhận được tin tức của Lê Xuân, suất lĩnh mấy trăm Man tộc đao thuẫn binh hướng bên này hăng hái chạy tới.
- Tam đệ! Đã xảy ra chuyện gì?
Kim Thiền vừa thấy được Lê Xuân, liền hướng hắn hỏi một câu.
- Nhị ca, đi theo ta, có chuyện rất trọng yếu.
Lê Xuân bị Đường Tiêu thao túng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể mình đem Kim Thiền từng bước một dẫn vào cạm bẫy do Đường Tiêu bố trí.
- Chuyện trọng yếu gì?
Kim Thiền nhíu mày, nhưng cũng không có hoài nghi cái gì, đi theo Lê Xuân bay nhanh tới một chỗ hẻo lánh của Bình Đông thành.
Bỗng nhiên ngay lúc đó, Kim Thiền cảm thấy có chút không hợp lý, thế nhưng mà, thời điểm hắn kịp phản ứng, thì đã có mấy cái linh phù trước sau đập vào trên người hắn, Hổ Liệt tam tướng cùng Phương Kích trước sau đồng thời xuất thủ.
Bất quá Kim Thiền có được năm đạo linh phù chi lực, khi phát hiện bốn người kia hướng hắn xuất thủ, hắn cực kỳ tức giận mà xoay người trở lại, thời điểm đang chuẩn bị dùng năm đạo linh phù chi lực tiến hành đánh trả, thì một Tôi Ma Thủ Ấn phô thiên cái địa hướng hắn trảo đến, đem cương khí hộ thể bắt của Kim Thiền phá nát, đồng thời còn đập nát thiếp thân nội giáp của hắn.
Kim Thiền vừa sợ vừa giận, cuồng phun một ngụm máu tươi, từ trong cơ thể tế ra một cây búa to, giơ lên cao, liền hướng đám người vây công hắn bổ tới.
Huyết Quang lóe lên, một Người Sói đem Thôn Chính Yêu Đao cầm trên tay, cùng lúc đó, chuôi búa lớn trong tay Kim Thiền, ầm một tiếng, một nửa bị chém rơi trên mặt đất.
Kim Thiền vô cùng kinh ngạc mà nhìn thân thể của mình từ đầu vai bị bổ ra, hắn không cách nào tin đối phương ra tay lúc nào, bất quá Đường Tiêu cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ cái gì, lại là một Tôi Ma Thủ Ấn tế ra, đem Kim Thiền bắt vào Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Quá trình thu thập Kim Thiền rất mạo hiểm, nhưng cuối cùng lại thuận lợi ngoài ý muốn, so với lúc thu phục Lê Xuân thì thuận lợi hơn rất nhiều, tất nhiên một nửa công lao trong đó là của Lê Xuân mang tới.
Sau khi bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền, chỉ cần hạ Vệ Mãng nữa, thì sự tình Bình Đông thành có thể định, Phương Kích đối với Đường Tiêu cường hãn như thế, kỳ thật không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng Hổ Liệt tam tướng chính là khiếp sợ không thôi, ở lần này trước khi vào thành, bọn hắn đối với kế hoạch của Đường Tiêu không có quá nhiều tin tưởng, nhưng bây giờ là tâm phục khẩu phục.
Vệ Mãng ở đông nam Bình Đông thành tu kiến một tòa nội thành, nội thành có thể so với Tử Cấm thành bên trong Kinh Thành, có gần năm ngàn binh sĩ ngày đêm canh giữ.
Đường Tiêu chỉ huy Kim Thiền cùng Lê Xuân, binh chia làm hai đường, suất lĩnh bộ hạ của bọn hắn, Kim Thiền chuẩn bị trà trộn vào nội thành, mà Lê Xuân thì đóng quân ở cửa thành, đêm mở cửa thành, để đại quân của Lan Vương, Chu Kiền cùng Thất hoàng tử Chu Vũ tiến vào Bình Đông thành.
Kim Thiền bên này có chút không quá thuận lợi, thời điểm hắn mang theo bọn người Đường Tiêu chuẩn bị vụng trộm lẫn vào nội thành, lại bị cường nỏ của quân coi giữ trên tường thành bắn cho trở về.
Vệ Mãng rõ ràng không biết từ đâu có được tin tức, biết quân của Thất hoàng tử lẻn Bình Đông thành, hơn nữa đã thu phục được Kim Thiền cùng Lê Xuân hai người, sớm ở nội thành dựng lên phòng ngự!
Bên trong nội thành có năm ngàn sĩ tốt, là tinh nhuệ của hai vạn sĩ tốt trong Bình Đông thành, bàn về chỉnh thể thực lực, năm ngàn sĩ tốt này còn cường hãn hơn hai vạn quân kia, không chỉ như thế, nội thành chiếm gần nửa thiết kế phòng ngự của Bình Đông thành, hơn nữa chung quanh còn có hào sâu, cùng với thành ngoài cách ly với nhau, muốn công hãm mà nói, đúng là không phải chuyện dễ dàng.
Mấy ngàn sĩ tốt đi theo Lê Xuân cùng Kim Thiền trở nên có chút hỗn loạn, hiển nhiên là bị một màn trước mắt này khiến cho chân tay luống cuống.
Trên thành bắt đầu hô hào, khuyên đám sĩ tốt này lập tức bắt Lê Xuân cùng Kim Thiền hai người, nói bọn hắn đã bị gian nhân làm hại, đánh mất tâm trí.
Đường Tiêu rất hoài nghi Vệ Mãng ở trong cơ thể Kim Thiền cùng Lê Xuân hạ xuống thần thức lạc ấn, hoặc là có ma công nào đó khống chế, cho nên mới có thể cảm thấy dị thường của bọn hắn, bất quá cũng may Đường Tiêu trước khi Vệ Mãng còn chưa làm ra phản ứng hữu hiệu đã thu phục được Kim Thiền, cơ bản chém đi phụ tá đắc lực của hắn.
Tuy kế hoạch có biến, nhưng Đường Tiêu giờ phút này vẫn trấn định tự nhiên, sau một lát, hắn từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ đột nhiên lấy ra hơn vạn quỷ binh Quỷ Tướng, như yêu ma cuốn qua, càn quét qua hào sâu của nội thành, hướng về phía tường thành đánh tới.