Cái lão Đông Hải Long Vương ở thiên giới rất có bối cảnh, căn bản không sợ những loại quy tắc như thế. Đường Tiêu ở kiếp thứ nhất hiểu rất rõ điều này.
Đường Tiêu xoay người, lẳng lặng nhìn Đông Hải Long Vương. Hắn hiện tại đang bám trên người vệ mãng, mà bản thể thì đang ẩn thân bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì giấu trên người vệ mãng. Chỉ cần đối phương không phát hiện bí mật của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, thì cho dù lão ta có giết chết vệ mãng thì Đường Tiêu vẫn có cơ hội chạy ra ngoài tìm đường sống.
- Hắc hắc, tiểu hữu làm gì mà sợ hãi thế? Lão phu đối với ngươi không có ác gì gì đâu.
Đông Hải Long Vương cười hì hì nhìn Đường Tiêu.
- Vậy thì ông cần gì phải chặn đường ta? Hơn nữa còn không cho ta rời đi? Võ giả Thiên Nguyên nhìn thấy võ giả ở dưới không vừa mắt là có thể động thủ sao?
Đường Tiêu thử nói đạo lý với cái lão Đông Hải Long Vương.
Trong những ngày sống cùng với võ giả Thiên Nguyên, hắn biết rõ đối phương một ngón tay cái cũng có thể ấn chết mình. Loại cảm giác này quả thật không tốt. Cho nên, đối với những võ giả Thiên Nguyên, tránh được thì càng tốt. Cùng bọn họ ngây người chỉ vài phút đồng hồ cũng đều là nguy hiểm cực độ.
- Lão phu không bị những luật lệ trên thiên giới bó buộc. Nhưng lão phu dường như không hề động thủ đối với tiểu hữu.
Đông Hải Long Vương lời nói đối với Đường Tiêu tựa hồ như có chút lơ đễnh.
Đường Tiêu cảm thấy rất buồn bực. Từ khi đến Áo Bỉ đảo cho đến nay, hắn nhận ra rằng, trong cái thế giới này, bởi vì lệ thuộc thiên giới thống trị, võ giả Thiên Nguyên không thể tham gia tranh đấu thế tục. Hơn nữa không cho phép động thủ với những võ giả dưới thiên giới. Đó không phải là nơi mà thiên giới có thể thống trị. Sau khi đến Bí Cảnh, Đường Tiêu mới biết được, chỉ có Bí Cảnh thuộc quản hạt của thiên giới thì mới có quy cũ này. Nhưng không nghĩ tới chính là, tại Bí Cảnh tầng trung này lại rõ ràng có người không bị hiệp ước thiên giới bó buộc.
Nhưng cái lão Đông Hải Long Vương rất có thể đang khoác lác. Nếu như ông ta không bị hiệp ước thiên giới bó buộc thì như vậy, bên trong Bí Cảnh này, võ giả Thiên Nguyên không bị hiệp ước bó buộc sẽ rất nhiều. Nhưng Đường Tiêu chưa bao giờ nghe nói qua có võ giả Thiên Nguyên tham dự vào chiến tranh của võ giả Địa Nguyên ở nhân loại. Cho nên, lực lượng ở mỗi quốc gia mới có thể duy trì sự cân đối nào đó.
Nói cách khác, chỉ cần có một phương xuất động võ giả Thiên Nguyên, đối phương khẳng định sẽ không chống đỡ được.
Tuy trong lòng có nhiều suy đoán, nhưng Đường Tiêu cũng không dám mạo hiểm tánh mạng của mình. Cho nên tạm thời cũng không nhúc nhích, lặng yên nhìn Đông Hải Long Vương đối diện, xem lão ta đến tột cùng là có chủ ý gì với mình.
- Lão phu ngăn tiểu hữu lại là vì lão phu một mình ở trong động quá lâu rồi, thật sự rảnh rỗi nên cần người trò chuyện. Cho nên muốn mời tiểu hữu vào trong động uống trà nói chuyện một phen.
Đông Hải Long Vương bộ dạng rất nhạt nhưng cũng rất nhàn nhã.
- Ta còn có chút việc gấp cần làm. Nếu không thì chờ ta làm xong việc, rồi trở lại đây uống trà nói chuyện với lão, được không?
Đường Tiêu thực sự là có chút dở khóc dở cười, chỉ muốn tìm một cái cớ để chuồn đi.
- Việc gấp? Thế gian hết thảy việc gấp trong mắt lão phu đều là mây bay. Tiểu hữu đừng từ chồi, nếu không lão phu có thể mất hứng đấy.
Đông Hải Long Vương trong mắt ẩn hiện hung lệ chi sắc. Xem ra lão ta cũng chẳng phải người lương thiện.
Đường Tiêu mặc dù biết Đông Hải Long Vương muốn hắn vào trong động phủ, khẳng định không chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm. Nhưng việc đến nước này cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng lão ta. Sau đó xem tình hình rồi tính sau.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đã đồng ý thì lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Sau đó lão ta khoát tay, bước biển dưới chân lập tức phân ra. Phía dưới đáy biển sâu mấy ngàn trượng cái gì cũng không nhìn rõ, cũng không biết là có động phủ loại nào nữa.
- Đi theo ta!
Đông Hải Long Vương hướng Đường Tiêu hô lên một tiếng. Đường Tiêu thân bất do kỷ mà bay bên cạnh Đông Hải Long Vương, hướng khẽ rãnh phía dưới mặt biển lao xuống.
Không biết Đông Hải Long Vương dùng phép thuật gì mà mặt biển có thể tách ra như vậy. Đoạn đường này xuống dưới, Đường Tiêu có thể nhìn thấy cảnh sắc nước biển hai bên tách ra, liền nhớ tới công viên hải dương ở kiếp trước.
Nhưng cảnh sắc nơi đây không phải các công viên hải dương có thể so sánh được. Hơn nữa, ở đây còn có những người cá hình thù quái dị và những phù du trong nước biển.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đối với cảnh sắc trong nước biển hết sức tò mò thì ngược lại chủ động giới thiệu, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, giống như Đường Tiêu thật sự là khách mời đến. Nhưng Đông Hải Long Vương càng như vậy, Đường Tiêu nội tâm càng trở nên bất an, không biết cái lão Đông Hải Long Vương này trong hồ lô bán thuốc gì. Mười phần không phải là thuốc tốt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bầu trời chỉ còn lại một cái chấm đen, ánh sáng trong nước biển trong chầm chậm phai nhạt. Nhưng Đông Hải Long Vương lại niệm khẩu quyết gì không biết, trong nháy mắt, đã chiếu sáng không gian bên cạnh lão ta và Đường Tiêu. Nhưng lại không nhìn thấy bất luận là nguồn sáng gì.
Lại một canh giờ trôi qua. Hai người rốt cục đã rơi xuống đáy biển. Đông Hải Long Vương ném cho Đường Tiêu một hạt châu, sau đó khép nước biển lại.
Hạt châu này theo như Đông Hải Long Vương nói là Tị Thủy Châu. Quả nhiên, sau khi Đường Tiêu mang hạt châu này trên người, mặc kệ là hắn đi tới chỗ nào, nước biển cũng tự động tách ra. Quả thật là một bảo bối không tệ.
Đông Hải Long Vương mang theo Đường Tiêu đến trước một cánh cửa đá. Rất hiển nhiên, đây không phải là Long cung, mà chỉ là một nơi ẩn thân chi địa của Đông Hải Long Vương mà thôi.
- Nơi này chính là nơi lão phu ẩn thân. Có chút đơn sơ, nhưng lại rất thanh tĩnh.
Đông Hải Long Vương mở cánh cửa đá, hướng Đường Tiêu bày ra bộ dạng mời vào.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng. Bị người khác cưỡng ép mời đến làm khách, cảm giác cũng không phải quá tốt. Hơn nữa, tại đây cách mặt nước biển chí ít mấy ngàn trượng. Nước biển đã đóng lại, Đường Tiêu muốn chạy thoát cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Đường Tiêu xoay người, lẳng lặng nhìn Đông Hải Long Vương. Hắn hiện tại đang bám trên người vệ mãng, mà bản thể thì đang ẩn thân bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Luyện Yêu Thối Ma Hồ thì giấu trên người vệ mãng. Chỉ cần đối phương không phát hiện bí mật của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, thì cho dù lão ta có giết chết vệ mãng thì Đường Tiêu vẫn có cơ hội chạy ra ngoài tìm đường sống.
- Hắc hắc, tiểu hữu làm gì mà sợ hãi thế? Lão phu đối với ngươi không có ác gì gì đâu.
Đông Hải Long Vương cười hì hì nhìn Đường Tiêu.
- Vậy thì ông cần gì phải chặn đường ta? Hơn nữa còn không cho ta rời đi? Võ giả Thiên Nguyên nhìn thấy võ giả ở dưới không vừa mắt là có thể động thủ sao?
Đường Tiêu thử nói đạo lý với cái lão Đông Hải Long Vương.
Trong những ngày sống cùng với võ giả Thiên Nguyên, hắn biết rõ đối phương một ngón tay cái cũng có thể ấn chết mình. Loại cảm giác này quả thật không tốt. Cho nên, đối với những võ giả Thiên Nguyên, tránh được thì càng tốt. Cùng bọn họ ngây người chỉ vài phút đồng hồ cũng đều là nguy hiểm cực độ.
- Lão phu không bị những luật lệ trên thiên giới bó buộc. Nhưng lão phu dường như không hề động thủ đối với tiểu hữu.
Đông Hải Long Vương lời nói đối với Đường Tiêu tựa hồ như có chút lơ đễnh.
Đường Tiêu cảm thấy rất buồn bực. Từ khi đến Áo Bỉ đảo cho đến nay, hắn nhận ra rằng, trong cái thế giới này, bởi vì lệ thuộc thiên giới thống trị, võ giả Thiên Nguyên không thể tham gia tranh đấu thế tục. Hơn nữa không cho phép động thủ với những võ giả dưới thiên giới. Đó không phải là nơi mà thiên giới có thể thống trị. Sau khi đến Bí Cảnh, Đường Tiêu mới biết được, chỉ có Bí Cảnh thuộc quản hạt của thiên giới thì mới có quy cũ này. Nhưng không nghĩ tới chính là, tại Bí Cảnh tầng trung này lại rõ ràng có người không bị hiệp ước thiên giới bó buộc.
Nhưng cái lão Đông Hải Long Vương rất có thể đang khoác lác. Nếu như ông ta không bị hiệp ước thiên giới bó buộc thì như vậy, bên trong Bí Cảnh này, võ giả Thiên Nguyên không bị hiệp ước bó buộc sẽ rất nhiều. Nhưng Đường Tiêu chưa bao giờ nghe nói qua có võ giả Thiên Nguyên tham dự vào chiến tranh của võ giả Địa Nguyên ở nhân loại. Cho nên, lực lượng ở mỗi quốc gia mới có thể duy trì sự cân đối nào đó.
Nói cách khác, chỉ cần có một phương xuất động võ giả Thiên Nguyên, đối phương khẳng định sẽ không chống đỡ được.
Tuy trong lòng có nhiều suy đoán, nhưng Đường Tiêu cũng không dám mạo hiểm tánh mạng của mình. Cho nên tạm thời cũng không nhúc nhích, lặng yên nhìn Đông Hải Long Vương đối diện, xem lão ta đến tột cùng là có chủ ý gì với mình.
- Lão phu ngăn tiểu hữu lại là vì lão phu một mình ở trong động quá lâu rồi, thật sự rảnh rỗi nên cần người trò chuyện. Cho nên muốn mời tiểu hữu vào trong động uống trà nói chuyện một phen.
Đông Hải Long Vương bộ dạng rất nhạt nhưng cũng rất nhàn nhã.
- Ta còn có chút việc gấp cần làm. Nếu không thì chờ ta làm xong việc, rồi trở lại đây uống trà nói chuyện với lão, được không?
Đường Tiêu thực sự là có chút dở khóc dở cười, chỉ muốn tìm một cái cớ để chuồn đi.
- Việc gấp? Thế gian hết thảy việc gấp trong mắt lão phu đều là mây bay. Tiểu hữu đừng từ chồi, nếu không lão phu có thể mất hứng đấy.
Đông Hải Long Vương trong mắt ẩn hiện hung lệ chi sắc. Xem ra lão ta cũng chẳng phải người lương thiện.
Đường Tiêu mặc dù biết Đông Hải Long Vương muốn hắn vào trong động phủ, khẳng định không chỉ đơn giản là uống trà nói chuyện phiếm. Nhưng việc đến nước này cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng lão ta. Sau đó xem tình hình rồi tính sau.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đã đồng ý thì lúc này mới thỏa mãn gật đầu. Sau đó lão ta khoát tay, bước biển dưới chân lập tức phân ra. Phía dưới đáy biển sâu mấy ngàn trượng cái gì cũng không nhìn rõ, cũng không biết là có động phủ loại nào nữa.
- Đi theo ta!
Đông Hải Long Vương hướng Đường Tiêu hô lên một tiếng. Đường Tiêu thân bất do kỷ mà bay bên cạnh Đông Hải Long Vương, hướng khẽ rãnh phía dưới mặt biển lao xuống.
Không biết Đông Hải Long Vương dùng phép thuật gì mà mặt biển có thể tách ra như vậy. Đoạn đường này xuống dưới, Đường Tiêu có thể nhìn thấy cảnh sắc nước biển hai bên tách ra, liền nhớ tới công viên hải dương ở kiếp trước.
Nhưng cảnh sắc nơi đây không phải các công viên hải dương có thể so sánh được. Hơn nữa, ở đây còn có những người cá hình thù quái dị và những phù du trong nước biển.
Đông Hải Long Vương thấy Đường Tiêu đối với cảnh sắc trong nước biển hết sức tò mò thì ngược lại chủ động giới thiệu, tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, giống như Đường Tiêu thật sự là khách mời đến. Nhưng Đông Hải Long Vương càng như vậy, Đường Tiêu nội tâm càng trở nên bất an, không biết cái lão Đông Hải Long Vương này trong hồ lô bán thuốc gì. Mười phần không phải là thuốc tốt.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bầu trời chỉ còn lại một cái chấm đen, ánh sáng trong nước biển trong chầm chậm phai nhạt. Nhưng Đông Hải Long Vương lại niệm khẩu quyết gì không biết, trong nháy mắt, đã chiếu sáng không gian bên cạnh lão ta và Đường Tiêu. Nhưng lại không nhìn thấy bất luận là nguồn sáng gì.
Lại một canh giờ trôi qua. Hai người rốt cục đã rơi xuống đáy biển. Đông Hải Long Vương ném cho Đường Tiêu một hạt châu, sau đó khép nước biển lại.
Hạt châu này theo như Đông Hải Long Vương nói là Tị Thủy Châu. Quả nhiên, sau khi Đường Tiêu mang hạt châu này trên người, mặc kệ là hắn đi tới chỗ nào, nước biển cũng tự động tách ra. Quả thật là một bảo bối không tệ.
Đông Hải Long Vương mang theo Đường Tiêu đến trước một cánh cửa đá. Rất hiển nhiên, đây không phải là Long cung, mà chỉ là một nơi ẩn thân chi địa của Đông Hải Long Vương mà thôi.
- Nơi này chính là nơi lão phu ẩn thân. Có chút đơn sơ, nhưng lại rất thanh tĩnh.
Đông Hải Long Vương mở cánh cửa đá, hướng Đường Tiêu bày ra bộ dạng mời vào.
Đường Tiêu cười khổ một tiếng. Bị người khác cưỡng ép mời đến làm khách, cảm giác cũng không phải quá tốt. Hơn nữa, tại đây cách mặt nước biển chí ít mấy ngàn trượng. Nước biển đã đóng lại, Đường Tiêu muốn chạy thoát cũng không phải là chuyện dễ dàng.