Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 69

"Còn ngươi, thân thể ốm yếu mềm mại như vậy, chỉ cần làm ấm giường cho cô thôi."

Giang Uẩn cong khóe môi, im lặng nghe hắn nói.

Y không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp người này dưới đáy vực.

Khi đó, y tưởng mình gặp phải một tên thô lỗ thấy sắc nổi ý, nào ngờ quanh đi quẩn lại, mình và hắn lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Còn đến một đô thành xa lạ, chung sống cùng hắn ở căn biệt viện này gần một tháng trời.

Một tháng trong cuộc đời dài đằng đẵng của con người, dường như nó ngắn ngủi đến mức có thể bỏ qua.

Cũng giống như giấc mộng ngày xuân.

Tuy nhiên, có thể trải qua một giấc mơ đẹp như vậy, quả thật không uổng phí kiếp này.

Ánh mặt trời dịu dàng phủ lên bóng dáng hai người, Giang Uẩn không muốn cử động, Tùy Hành cũng không muốn rời đi, bọn họ hiếm khi có được khoảng thời gian ở bên nhau ấm áp như vậy. Bóng chiều ngả về Tây, hai người uống cạn một vò rượu thông.

Tùy Hành sợ Giang Uẩn bị cảm nên không dám ở lâu, trực tiếp bế y về phòng.

Giang Uẩn nằm trên ghế dài, tóc đen xõa tung, nhưng vẫn ôm lấy Tùy Hành không buông.

Kê An cho người mang canh giải rượu đến.

Giang Uẩn nói: "Không muốn uống."

"Điện hạ bế ta lên giường, được không?"

Tùy Hành cảm thấy hôm nay tiểu lang quân nhà mình vô cùng dính người, hắn thấp giọng đồng ý, bế y lên, đặt vào phía trong giường.

Giang Uẩn cởi ngoại bào và thắt lưng ngọc của mình ra, sau đó mới bắt đầu cởi y phục của Tùy Hành.

Tùy Hành nói: "Cô còn chưa tắm."

"Hôm nay không cần tắm."

"Ta không chê điện hạ bẩn."

Giang Uẩn cười vui vẻ, dùng ngón tay mềm mại mò mẫm quanh eo Tùy Hành, nhưng hồi lâu vẫn không thể cởi được lớp y phục của hắn.

Bộ dạng đáng yêu vô cùng, thậm chí còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Tùy Hành không khỏi cúi xuống, nhéo chiếc mũi thanh tú của tiểu lang quân, nói: "Bình thường đều là cô hầu hạ ngươi, ngươi kiêu ngạo đến mức cả thắt lưng cũng không muốn cởi cho cô. Nếu đổi thành tiểu thiếp nhà người khác, nhất định sẽ bị thất sủng cho coi."

Giang Uẩn lại hôn hắn, vòng tay ôm lấy cổ đối phương.

Y nói: "Ta thích được điện hạ yêu thương chiều chuộng."

Tùy Hành bật cười.

"Cô còn chưa đủ cưng chiều ngươi sao?"

Cho dù biết trong lòng ngươi có vô số bí mật, có lẽ đời này cô cũng không bao giờ tra ra được, nhưng cô vẫn không nỡ rời xa ngươi, không nỡ để ngươi chịu ấm ức.

Giang Uẩn chớp mắt: "Phải cưng chiều hơn mới được."

"Ta... thích điện hạ lắm."

"Thích đến nỗi không muốn đọc sách, không muốn làm văn, không muốn dậy sớm, cũng không muốn thăng quan tiến chức gì cả. Điện hạ có thích ta giống như ta thích điện hạ không?"

Tùy Hành ngẩn người, hốc mắt đột nhiên nóng lên.

Trước đây bọn họ chưa bao giờ nói chuyện với nhau như thế, Tùy Hành luôn cho rằng, trong mối quan hệ này, là hắn đơn phương tình nguyện thích y, ép buộc y ở bên cạnh mình. Hắn đã quen với việc độc đoán, xem những thứ mình thích làm của riêng.

Tùy Hành khàn giọng nói: "Cô còn tưởng rằng, ngươi sẽ oán hận cô, vì cô ép buộc ngươi ở lại đây."

Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Lúc đầu thì đúng là vậy, nhưng điện hạ đối xử với ta tốt lắm, ta không kiềm được đem lòng yêu mến điện hạ."

Dưới ánh nến mờ ảo, đôi mắt y trong veo, sáng đến lạ thường, còn sáng hơn bất kỳ ngôi sao nào ở Ly Sơn.

"Điện hạ còn chưa trả lời, điện hạ có thích ta không?"

"Cô thích ngươi lắm."

Tùy Hành cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, giống như đang hôn báu vật quý giá nhất thế gian.

"Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thích ai nhiều như vậy."

"Cô muốn cùng ngươi già đi, cả đời không thể chia xa. Cô muốn mang hết may mắn kiếp này trao cho ngươi, cô muốn ngươi cũng giống như cô, khỏe mạnh vô sầu, thọ mệnh dài lâu."

Giang Uẩn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào môi đối phương, ngăn hắn nói những lời tiếp theo.

Sau đó y ngẩng đầu lên, hôn người nọ thật sâu.

Bên trong lớp màn, hai bóng người chồng lên nhau, ánh nến rực rỡ suốt một đêm.

...

Khi bình minh đến gần, lúc bầu trời vẫn còn tối đen, Giang Uẩn tỉnh dậy.

Người bên cạnh còn đang ngủ say, hai tay vẫn vô thức ôm chặt eo y.

Giang Uẩn đứng dậy, chậm rãi hôn lên lồng ngực rắn chắc của hắn, sau đó lại từ trán hôn thẳng xuống một đường.

Tùy chó con, ta thật sự rất thích ngươi.

Y nghĩ thầm.

Một lát sau, Giang Uẩn đứng dậy, mặc áo bào và đeo thắt lưng ngọc như thường ngày.

Y bước đến bên ghế dài, cất những quyển sách còn bừa bộn trên bàn, đặt lại lên kệ, sau đó mở cửa sổ, bên ngoài một mảnh tối tăm, mặt trời vẫn còn là vệt xanh lờ mờ ở phía chân trời, lúc ẩn lúc hiện.

Hoa mơ nở rộ, đỏ rực khắp sân.

Giang Uẩn đưa tay ra ngoài cửa sổ, hái xuống một cành hoa.

Những cánh hoa đỏ tươi phủ đầy sương sớm.

Giang Uẩn nghịch một hồi, sau đó đứng dậy đặt hoa mơ lên gối Tùy Hành, cúi đầu hôn lên trán hắn lần cuối, sau đó y mở cửa, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Giang Nam nào có thứ chi, chỉ đành gửi một nhành xuân làm quà.

Tạm biệt nhé, Tùy chó con.

back top