Vương Đại Bưu và Triệu Dũng nhìn nhau trao đổi, cả hai đều có chút sợ hãi trong lòng. Cả quân khu ai mà không biết đại danh của Phương Chấn Đông Đoàn Tăng Cường của bọn họ. Đó không phải là người tầm thường mà có thể trở thành Đoàn Trưởng được. Có thể hỏi mấy quân khu xem có người nào mới ba lăm tuổi có thể nhảy lên vị trí Đoàn Trưởng? Chỉ có Đoàn Trưởng của bọn họ mà thôi.
Trừ chỉ huy tác chiến thì còn thông thạo mười môn toàn năng, hơn nữa Vương Đại Bưu là người từng bị dạy dỗ vô cùng thê thảm. Lại hơn nữa hai người chỉ cần nhìn mắt cũng biết thủ trưởng của bọn họ đang muốn xả giận. Nhìn cái mặt đen như đít nồi như muốn liều mạng, rõ ràng đang vô cùng bức bối.
Hai người bọn họ đã vô tình đụng trúng họng súng rồi, nhưng giờ phút này có kinh sợ mà nhận ra thì Đoàn Trưởng cũng nhất định không chịu tha cho hai người. Không bằng dứt khoát mà tiến lên, có thể khiến Đoàn Trưởng hả giận dù sao cũng chỉ là vài quả đấm đá, ta đây da dày thịt béo sợ gì.
Tia sét xoẹt qua, hai người suy nghĩ thấu đáo rồi đứng nghiêm ngay ngắn hô:
"Rõ! Thưa Đoàn Trưởng."
Phương Chấn Đông gật đầu một cái:
"Được, mạnh mẽ, đúng là lính Đoàn Tăng Cường!"
Nói xong, đưa tay mở từng nút áo khoác rồi cởi áo ra, thuận tay kéo cà vạt, mở vài nút áo sơ mi ở cổ và ống tay để lộ ra cơ ngực vạm vỡ dù cách lớp áo sơ mi nhưng vẫn có thể thấy được.
Anh lùi về phía sau mấy bước thủ thế.
"Đoàn Trưởng cố lên! Đoàn Trưởng tất thắng!"
Đám lính hai bên càng nhiệt tình, không thể không kích động hận không thể hét rách cả cổ họng. Cả sân huấn luyện trong nháy mắt như rung chuyển. Đám lính ở trong doanh trại nghe tiếng la hét cũng đổ ra ngoài như ong vỡ tổ xem náo nhiệt. Ai cũng muốn nhìn Triệu Dũng và Vương Đại Bưu bị đánh.
Hai người này tuy là Đại đội trưởng, nhưng người này so với người kia còn kiêu căng hống hách hơn, còn ngạo mạn nữa, ngay cả cấp trên là Trại Trưởng cũng dám chống đối, cuồng không có giới hạn. Bình thường không có ai dạy dỗ, hôm nay đụng phải họng súng là Đoàn Trưởng thì kết quả có thể nghĩ, ai cũng muốn xem hai người kia bị thu phục như thế nào.
Lúc Lão Phùng chạy tới thì hai bên đã xông vào rồi, Phương Chấn Đông cũng không cố bắt nạt hai người này lệnh cho cả hai người đều xông lên. Vương Đại Bưu và Triệu Dũng biết lúc này không phải là lúc nói đùa đến chuyện cốt khí anh hùng. Sức chiến đấu của Đoàn Trưởng một người bọn họ không thể gánh nổi, cùng xông lên may ra bị thua không đến mức quá khó coi.
Không suy nghĩ nhiều, hai người nhìn nhau một cái một phải một trái xông lên tấn công Phương Chấn Đông như hai con nghé tơ phối hợp vô cùng khăng khít.
Đội trinh sát và đội Nhị liên đang đứng bên ngoài có chút buồn bực, hai vị Đại đội trưởng bất hòa đó là chuyện từ xưa đến này, người nào cũng xem người kia không thuận mắt mà giờ đây đã trở thành huynh đệ rồi.
Cùng kẻ thù thì tất nhiên phải đoàn kết làm lính lại càng phải phân rõ địch ta và cũng quên mất đó là Đoàn trưởng vài ba người nghĩ kế giúp Đại đội trưởng của mình:
"Đại đội trưởng, gạt chân, ôm chân rồi vật ngã đi!”
Vương Đại Bưu bị Phương Chấn Đông đạp cho một phát lảo đảo hai bước ngã chỏng vó lại nghe lính của mình đang than thở trong lòng vô cùng tức. Vội bật dậy thét lên:
"Mẹ kếp, chúng mày bày cho ông nội cái kế thúi gì vậy? Có giỏi thì tay không bắt giặc đừng có mà đứng đó mà bày đặt, ai không phục thì tý nữa đấu tay đôi với tao.”
Đám lính im bặt, Vương Đại Bưu có chút khí thế hừ lạnh hai tiếng. Lại nhìn qua bên kia thấy Triệu Dũng bị Đoàn Trưởng dùng một chiêu tóm chân quăng xuống khiến hắn nằm nhếch nhác trên mặt đất. Vương Đại Bưu không khỏi cười hắc hắc, nói thầm trong lòng: “Phải rồi! Không ai được lợi hết.”
Phương Chấn Đông vỗ vỗ tay mở miệng:
"Ai nói tay không bắt giặc không được thì nghĩ lại. Chỉ cần đúng cách là có thể chiến thắng. Vương Đại Bưu, lời của cậu không đúng.”
"Dạ, Vương Đại Bưu cảm ơn Đoàn Trưởng đã chỉ dạy"
"Ha ha!"
Lão Phùng nhặt áo khoác của Phương Chấn Đông trên mặt đất rồi đi đến đưa cho Phương Chấn Đông:
"Tôi đang thắc mắc là sao không thấy cậu ở đâu hóa ra là chạy đến sân huấn luyện.”
Phương Chấn Đông phủi phủi bụi trên áo sơ mi, tên Vương Đại Bưu này ra tay thật ác, có chút đau. Anh cầm lấy áo khoác mặc lên người, cài nút áo, cảm thấy buồn bực trong lòng tiêu ta đi không ít. Xoay người ra lệnh cho Vương Đại Bưu và Triệu Dũng:
"Hai người các cậu còn muốn thì cứ đến chỗ tôi, tôi sẽ theo đến cùng.”
Vương Đại Bưu cùng Triệu Dũng vội vàng đứng nghiêm ngay ngắn, một tiếng cũng không dám ho he, bao nhiêu phách lối thường ngày đã sớm bay hết, giờ ngoan ngoãn như hai con mèo.
Lão Phùng không khỏi bật cười, thật là đúng câu nói “ngựa roi voi búa”, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Hai người vào đoàn bộ, lão Phùng mới cười nói:
"Thế nào, tôi nghe nói cậu còn nghỉ phép cơ mà, không phải cô vợ nhỏ của cậu đang bị trẹo chân sao? Nhanh khỏi vậy sao?”
"Cô vợ nhỏ…."
Mấy chữ này lọt vào lỗ tai Phương Chấn Đông, trong lòng còn chút không thoải mái do Hàn Dẫn Tố gây ra trong nháy mắt đã tan thành mây khói. Không phải là cô vợ nhỏ sao? Đằng nào cũng là cô vợ nhỏ tương lai của anh, tiểu nha đầu có chút bướng bỉnh chưa nghe lời anh.
Lão Phùng hiểu rất rõ Phương Chấn Đông, vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh cũng đã biết là đang có vấn đề. Suy nghĩ một lát vẫn cảm thấy nên lấy cương vị là người từng trải khuyên bảo anh:
"Chấn Đông à! Không phải là tôi đang trách cậu nhưng tính khí của cậu nên sửa đổi một chút. Đối với lính của chúng ta thì cứng rắn một chút thì là tốt, đều là nam tử hán năm thước cao, có tức giận thì mắng đôi câu là chuyện thường không sao hết. Nhưng mà với phụ nữ thì không được như vậy, cậu phải nói nhẹ nhàng dễ nghe, cứng rắn không làm thành đại sự được đâu.”
Nói xong rồi gần gũi hỏi thăm:
"Trách? Giận dỗi rồi hả ?"
Phương Chấn Đông nghiêm túc suy nghĩ một chút cũng không phải. Chính là do nha đầu kia đang cố tình xa lánh anh, khách sáo đến mức khiến người ta phát giận. Rõ ràng đêm hôm đó hai người còn rất tốt.
Ngẩng đầu nhìn lão Phùng, cái mặt hóng chuyện đang cười híp mắt nhìn anh khiến anh không khỏi cau mày:
“Kế hoạch huấn luyện tháng sau thế nào rồi?”
Được rồi, lời kia vừa thốt ra thì Lão Phùng cũng hiểu hôm nay không hỏi thăm được gì rồi. Trong lòng lão tự nhủ: “Tôi không tin lòng cậu không có quỷ, sớm muộn gì tôi cũng biết được nhưng trước mắt phải khéo léo với cục sắt này đã”. Nghĩ xong lão lấy bản kế hoạch huấn luyện tháng sau đưa cho anh.
Điện thoại trên bàn vang lên, lão Phùng thuận tay nhận. Nghe giọng trong điện thoại lập tức liền nở một nụ cười:
"A! Dạ chào dì, chúc mừng năm mới. Chấn Đông đang ở đây, dì chờ một chút.”
Nói xong đưa luôn cho Phương Chấn Đông, anh một tay mở bản kế hoạch huấn luyện, một tay nắm lấy ống nghe:
"Mẹ, có chuyện gì?"
"Chuyện gì?"
Bà Phương tức không chịu được, ban đầu trông cậy vào dịp năm mới con trai sẽ về nhà sẽ sắp xếp mấy cô gái xem mắt nhưng lại phải đi cứu trợ nên không có cách nào khác. Mà cứu trợ xong rồi thì nên nghỉ phép đi chứ! Nhưng bà trái chờ phải mong mà vẫn không thấy bóng dáng đâu. Hôm nay hỏi Lão Phương nhà bà mới biết là con trai đã sớm nghỉ phép ba ngày nhưng không chịu về nhà. Hôm nay mới đúng lúc trở về doanh trại.
Trong lòng bà nghĩ có phải vì tránh coi mắt nên con trai mình cả ngày nghỉ phép cũng dứt khoát không chịu về nhà? Chuyện này anh đừng hòng mà tránh nhá, anh không mong vợ nhưng tôi thì mong cháu lắm rồi. Vì vậy bà trực tiếp gọi điện đến đoàn bộ luôn:
"Mấy ngày nghỉ phép con đi đâu vậy?”
Phương Chấn Đông cau mày lại:
"Trong nhà có việc?"
Bà Phương hừ một tiếng:
"Không có gì thì anh không về nhà đúng không? Có chuyện! Đại sự! Tôi muốn cháu!”
Phương Chấn Đông buông bản kế hoạch trong tay, chuyển ống nghe sang tai khác:
"Nếu mẹ nhớ Tiểu Phong thì bảo Phương Nam đưa đến.”
Bà Phương lại hừ một tiếng:
"Tôi muốn cháu nội trai, không phải cháu ngoại trai. Anh nói cho mẹ luôn đi, khi nào về? Con gái của bác Hạ mới từ nước ngoài về, mẹ thấy…..”
Bà Phương chưa nói xong, liền bị Phương Chấn Đông cắt đứt:
"Chuyện như vậy không cần mẹ phải quan tâm, chuyện riêng của con con sẽ sớm giải quyết, con bận, con cúp máy trước.”
Rầm một tiếng rồi sau đó là tiếng tút tút, bà Phương sửng sốt quay lại nhìn Phương Nam đang ngồi ở sofa hỏi:
"Anh con bảo chuyện riêng sẽ nhanh chóng giải quyết là ý gì?”
Phương Nam rất không ngờ nhíu mày:
"Điều này còn chưa rõ sao? Chính là anh đã có mục tiêu của mình rồi, thật là tin lớn. Anh trai con như cây vạn tuế vạn năm cuối cùng cũng có ngày nở hoa. Mà điều làm con hiếu kỳ nhất là không biết người làm anh vừa mắt trông như thế nào?”
Bà Phương liếc cô một cái có chút lo lắng:
"Sợ là đứa con gái không tử tế…..”
Trà trong miệng Phương Nam suýt nữa thì phun ra, cô đi tới ôm lấy vai mẹ cười và nói:
"Thôi đi mẹ ạ, anh con chính khí lẫm liệt như vậy thì bang môn tà đạo nào dám đến. Phụ nữ không đứng đắn nhìn thấy anh con chỉ sợ chạy còn không kịp ấy chứ. Mẹ chớ lo những chuyện linh tinh, ban đầu Chu Á Thanh làm chị dâu con con đã không đồng ý rồi. Rõ ràng không phải là người anh thích, mẹ cần gì phải vội kiếm người để gả tống cho anh để mang tội khiến vợ chồng người ta bất hòa?”
Bà Phương thở dài, lặng lẽ nắm tay con gái:
"Nói đến Á Thanh mẹ cũng thắc mắc không hiểu lúc kết hôn nó hạnh phúc như vậy. Ai ngờ chưa đến một năm đã chia tay. Hôm trước nó đến chúc tết mẹ còn nghe nó nói gần nói xa hỏi thăm anh con.”
Phương Nam hừ một tiếng nói:
"Mẹ, con đã nói rồi mà. Mẹ đừng nghĩ đến chuyện cô ta quay lại với anh trai con. Ly hôn cũng là cô ta nói trước, cố làm ra vẻ kiểu cách, từ nhỏ con đã thấy phiền rồi.”
"Phải, phải!"
Bà Phương liếc cô một cái:
"Mẹ nói một câu mà cô đã nói đến mười câu chặn họng rồi, mặc kệ anh cô đấy! Cô cố mà hỏi thăm xem người anh cô nhìn trúng là như thế nào. Mẹ nghĩ mãi không ra, anh cô cả ngày sống trong doanh trại, chẳng lẽ là cô văn công hay là nhà báo nào…..”
Dĩ nhiên Phương Chấn Đông không biết mình chỉ bâng quơ một câu mà khiến mẹ và em gái mình có thể suy đoán rắc rối như vậy. Lúc anh rảnh rỗi sẽ tự dưng nhớ đến Hàn Dẫn Tố.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, da thịt non mềm, dưới bàn tay vuốt ve có thể cảm nhận được sâu sắc đến giờ. Ở đây anh hận không thể lập tức nhìn thấy cô ngay, mà anh xa cô chưa đến tám tiếng.
Ánh mắt anh nhìn lên đồng hồ trên tường rồi đứng lên đi đến bên cửa sổ. Cây mai ở cạnh cây tùng bách đã nở vài bông. Mặc dù không có tuyết rơi nhưng ở dưới ánh mặt trời ngày đông vẫn toát lên vẻ thanh cao xinh đẹp, thật giống như cô gái nhỏ trong lòng anh.
Không biết giờ cô đang làm gì, có chịu bôi thuốc ở chân không? Hình như đã tìm được cớ danh chính ngôn thuận, anh liền cầm lấy điện thoại gọi, chuông reo bốn lần mới có người nhận:
Sắc mặt Phương Chấn Đông có chút trầm xuống:
"Đang ở đâu. . . . ."