Sau Khi Ly Hôn, Vẫn Tiếp Tục Dây Dưa

Chương 51: Chân tướng

 

Hôm thứ bảy về nhà họ Tô ăn cơm, một mình Lưu Sảng đi.

 

Tuy Tô Tuấn bảo cô đừng đi nhưng vì cô làm dâu nhà người ta, cô không đi, chắc chắn ông Tô không trách con trai nhưng ngược lại cho rằng cô không hiểu chuyện. Lại nói, cô là người nhận điện thoại hôm đó.

 

Nghĩ lại cô vẫn nên một mình đến.

 

Nhà họ Tô nằm ở tầng hai mươi tám trong khu chung cư Thiên Triều có tiếng ở thành phố B.

 

Nghe nói ở thành phố B, những người giàu có tích tụ nhiều tiền đều mua căn hộ ở khu chung cư có địa hình thuận lợi này. Khi ông Tô mua nhà đã mua liền hai căn sát nhau, phá vỡ ra sau đó tu sửa lại thành căn hộ rộng hơn bốn trăm mét vuông, ngoài bốn người trong nhà ở, còn có một người giúp việc nấu cơm, và một người giúp việc dọn dẹp vệ sinh theo giờ.

 

Lưu Sảng đi vào thang máy, cửa thang máy sắp kép lại thì bên ngoài có một nam một nữ tiến vào.

 

“Chị dâu, chị đã đến rồi”. Người đàn ông mỉm cười chào hỏi, tay còn ôm ngang hông người con gái.

 

Lưu Sảng cũng cười, nhưng trong lòng nói thầm, khó trách Tô Tuấn không thích người em trai trên danh nghĩa này.

 

Tóc nhuộm vàng kim, mặc trên người chiếc áo thun vẽ những hình thù kì quái, khuôn mặt đoan chính, có chút cảm giác thâm hiểm, cực kỳ giống mẹ hắn.

 

Nhìn người con gái bên cạnh hắn, dáng vẻ thật sự rất quen thuộc nhưng không thể nhớ đã gặp ở đâu.

 

Ra khỏi thang máy đi vào trong nhà, vợ ông Tô nhiệt tình tiếp đón con và bạn gái, sau một lúc lâu mới nhìn thấy Lưu Sảng, “Con cũng đến rồi à”.

 

“Dạ vâng, chào dì”. Lưu Sảng cúi đầu chào.

 

Ông Tô ở thư phòng nghe tiếng người nói chuyện, đi ra.

 

“Ba, đây là bạn gái của con tên là Lưu Hương Hương”. Tô Đinh chạy ra giới thiệu.

 

“Chào bác trai”. Lưu Hương Hương ngọt ngào chào.

 

“Ba ạ”. Lưu Sảng cũng gọi một tiếng.

 

Ông Tô nhàn nhạt nói với Tô Đinh, “Được rồi, tiếp đón bạn bè con cho tốt”.

 

Sau đó nhìn sang Lưu Sảng, “Sao chỉ có một mình con đến, Tô Tuấn sao không đi cùng con?”.

 

“Ba à, anh ấy có hẹn cơm với khách. Con là người lớn rồi, một mình đi cũng có sao đâu”.

 

“Ngồi đi, đứng làm gì cho mệt”.

 

“Cảm ơn ba”.

 

“Con sắp sinh rồi nhỉ, đến nay được mấy tháng rồi?”.

 

“Dạ được tám tháng rồi, còn một tháng nữa thôi”.

 

“Gần đây con phải đặc biệt chú ý, đừng làm việc gì cả. Bình thường có chuyện gì thì giao phó cho Tô Tuấn đi làm. Sảng Sảng, ba biết con ở cùng Tô Tuấn nhiều năm như vậy, chịu không ít tủi cực. Nhưng bây giờ nó đã biết sửa chữa là tốt rồi, hai con thanh thản ổn định cuộc sống, chúng ta làm trưởng bối cũng an tâm”.

 

Nghe lời nói tha thiết của ông Tô, lòng Lưu Sảng tràn đầy cảm động, “Ba, ba đừng quá quan tâm đến chúng con, ba tuổi đã cao rồi nên chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt”.

 

Lúc ăn cơm, ông Tô ngồi giữa không nói gì.

 

Bà Tô và Lưu Sảng ngồi một bên, bà nhiệt tình gắp thức ăn cho Lưu Sảng. Lưu Sảng bị nhiệt tình của bà thể hiện ra mà thấy có chút không đỡ được.

 

Trong lòng châm biếm cười, dì này chỉ cần có ông Tô ở nhà thì bà ấy đối với cô còn thân hơn cả khuê nữ với nhau. Nếu không có ông Tô là ngay lập tức trở lại bình thường.

 

Không khỏi nhớ đến nhân vật Tuyết Cầm trong “Tình thâm thâm, vũ mông mông”[1], cũng có bộ mặt như vậy.

 

Tô Đinh thấy người nhà tập trung toàn lực chú ý lên người Lưu Sảng, không tiếp đón bạn gái hắn, vì thế lớn tiếng nói, “Hương Hương, bít tết này không phải em thích ăn nhất sao, ăn nhiều một chút”.

 

Trong lòng Lưu Sảng hiện lên cảm giác kỳ lạ, nhìn lại đánh giá cô ta một lần nữa.

 

Lúc này mới nhớ, thì ra lần trước ở trong siêu thị với Khương Hiểu Nhiên có nhìn thấy người con gái này, còn tự xưng là bạn gái Tiếu Dương.

 

Nhìn ánh mắt cũng biết được người phụ nữ này thuộc tầng lớp hạ đẳng, không biết bị bao nhiêu đàn ông chơi đùa.

 

Trong lòng Lưu Sảng châm biếm, nhưng cô biết bản thân mình không có lập trường nói bất cứ điều gì, đôi khi nhiệt tình ngược lại sẽ trở thành người xấu bụng, đặc biệt trong cái gia đình phức tạp như nhà Tô Tuấn.

 

Đi ra khỏi nhà Tô Tuấn đã đến mười giờ.

 

Đứng trên đường đang định gọi taxi thì một chiếc xe hơi màu đỏ đỗ trước mặt cô.

 

“Lên xe đi”. Tô Tuấn gọi cô.

 

“Này anh canh rất chuẩn nha. Em vừa ra khỏi nhà liền gặp được anh”.

 

“Em không biết trên người em anh đã gắn thiết bị theo dõi sao, em đi đến đây cũng không thể trốn khỏi mắt thần của anh”. Tô Tuấn cợt nhả nói.

 

“Đừng đùa nữa, quỷ ạ”. Lưu Sảng ngồi bên cạnh, tay huých vào đùi anh.

 

“Hôm nay có sao không?”. Tô Tuấn lo lắng hỏi.

 

“Thấy mệt mỏi, cơ thể càng ngày càng nặng nề không muốn đi lại”.

 

“Vậy đừng đi nữa, em muốn đi đâu anh làm tài xế cho”.

 

“Nói thật dễ nghe, lần trước vẫn là Hiểu Nhiên đưa em đi kiểm tra đấy. Mà lại nói, bác sĩ bảo phải đi lại nhiều, sau này mới tốt cho sinh sản. Anh không biết đừng nói bừa”.

 

“Được được được rồi, nghe lời em. Hôm nay em lại đến nhà họ Tô làm gì, nơi đó có sơn hào hải vị đang chờ em à?”.

 

“Sơn hào hải vị thì không có, nhưng đụng phải một hồ ly tinh”.

 

Tô Tuấn tạm ngừng, khoa trương hỏi, “Thiên hạ đang thái bình thịnh vượng thế này, đào đâu ra hồ ly tinh chứ”.

 

“Chính là người trước kia làm Tiếu Dương và Hểu Nhiên mâu thuẫn đấy, bạn gái Tiếu Dương”.

 

Tô Tuấn cảm thấy nên giải thích một chút, “Em đừng hiểu lầm, người phụ nữ kia kỳ thật chỉ là Tiếu Dương ủy thác cho anh tìm giúp để diễn kịch thôi. Trả cho cô ta năm vạn để giả làm bạn gái Tiếu Dương, vì muốn để cho Hiểu Nhiên ăn dấm chua đấy mà”.

 

“Em cũng thắc mắc rồi, khi đó Hiểu Nhiên nằm viện, quan hệ hai người rất tốt, sao đột nhiên lòi ra một cô bạn gái. Thì ra chính là ý tưởng xấu xa của anh”.

 

“Anh cũng có lòng tốt mới làm chuyện xấu thôi. Ban đầu nghĩ Tiếu Dương chịu kích thích rồi thì để Hiểu Nhiên cũng chịu tí kích thích, đẩy nhanh tốc độ quay về của cô ấy. Ai ngờ lại lộng xảo thành chuyên [2]”. Tô Tuấn ngượng ngùng nói.

 

“Anh cho là ai ai cũng giống em sao, còn khiến anh phải đắn đo. Em muốn có bản tính dũng cảm như Khương Hiểu Nhiên, lúc đó anh có dám đối với em như vậy không?”. Lưu Sảng nói xong, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

 

“Sao vừa tốt đẹp mà giờ mặt em đã biến sắc thế. Trước kia là anh không tốt, giờ anh đã sửa chữa rồi mà em còn không yên tâm, sau này cứ cài máy theo dõi lên người anh đi. Anh không dám bỏ ra đâu, em đều biết hết hành tung của anh”.

 

“Ai thèm nghe anh nói ngoa chứ”. Lưu Sảng nín khóc mỉm cười.

 

Ngày hôm sau, Tô Tuấn đưa Lưu Sảng đến bệnh viện phụ sản kiểm tra.

 

Vẫn là vị bác sĩ già, lại là một loạt kiểm tra, lần này Tô Tuấn chạy lên chạy xuống, cầm một đống phiếu khám bệnh.

 

Bác sĩ nhìn xem, lắc đầu, “Lượng đường trong máu của cô vẫn rất cao, về sau cần chú ý chế độ ăn uống, đừng để bị bệnh tiểu đường sau khi sinh, đó là bệnh nhà giàu, sẽ đi theo cô cả đời đó. Bệnh thiếu máu đã được cải thiện, kê cho cô một thực đơn sắt, tiếp tục ăn uống bổ sung”.

 

Tô Tuấn ở bên cạnh lo lắng hỏi, “Có cách gì có thể ngăn ngừa hết không?”.

 

“Chủ yếu vẫn là điều trị bằng chế độ ăn uống, thuốc tôi không chủ trương cho uống nhiều, phải kiểm soát miệng, thích hợp thêm một chút hoa quả, ngũ cốc”.

 

Hai người vội vàng gật đầu, chờ đi đến đại sảnh, Tô Tuấn đi nộp tiền viện phí.

 

Lưu Sảng ngồi trên ghế chờ anh, cầm trong tay hồ sơ bệnh án vừa kiểm tra.

 

“Cô là Lưu Sảng phải không?”. Một người con gái xa lạ đi đến trước mặt cô.

 

Người con gái tuổi chừng hai mươi mấy, khuôn mặt duyên dáng, mặc chiếc váy rộng cho thấy cô ta cũng là phụ nữ đang mang thai.

 

“Cô là …?”. Lưu Sảng nghi hoặc hỏi.

 

“Không biết Tô Tuấn có nhắc đến tôi cho với cô hay không, tôi tên là Chương Hàm Mị”. Người con gái cười thực sự mê hoặc.

 

Tim Lưu Sảng đập mạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, “Chưa từng nghe nói qua”.

 

“Không nhắc đến tôi cũng quan trọng, nhưng ngay cả đứa bé anh ấy cũng không nói sao?”. Người con gái vuốt ve bụng.

 

Lưu Sảng thấy bản thân mình kỳ lạ, còn có tâm trạng nhìn bụng cô ta, không quá lớn, chắc cũng mới ba, bốn tháng.

 

“Chương tiểu thư, người như cô tôi đã thấy nhiều lắm. Nếu con Tô Tuấn dễ dàng để người khác mang thì sẽ không có đứa con này trong bụng của tôi”.

 

Chương Hàm Mị cười dịu dàng, lấy từ trong túi một tờ danh thiếp đưa cho cô, “Không tin cũng không sao, đây là điện thoại của tôi, có hứng thú có thể gọi điện cho tôi”.

 

Cô ta vừa mới rời đi, Tô Tuấn từ phía sau đi đến, thấy bộ dạng Lưu Sảng ngơ ngác, tay huơ huơ trước mặt cô, “Sao ngẩn người ra thế?”.

 

Lưu Sảng máy móc cười, “Không có gì”.

 

Về nhà, cô ngả đầu lên giường nhắm mắt ngủ.

 

Tô Tuấn mở điều hòa, lấy chăn đắp lên người cô, sau đó ra khỏi phòng, lén lút đóng cửa lại.

 

Lưu Sảng căn bản không ngủ được, sở dĩ nằm trên giường giả bộ ngủ là không biết cách nào đối mặt với Tô Tuấn.

 

Dọc đường đi, Tô Tuấn nói chuyện với cô, cô đều không thấy yên lòng, hoàn toàn không có tâm tư trả lời vấn đề của anh.

 

Vừa rồi đối mặt với cô gái kia, cô có thể giả vờ coi như mây mờ gió thoảng, không chút để ý.

 

Nhưng khi đối mặt với Tô Tuấn, cô thật sự không có cách nào bình tĩnh. Cô không muốn hỏi anh vấn đề này, mặc kệ anh đưa ra đáp án nào, cô đều thấy không an tâm.

 

Nên làm cái gì bây giờ? Cô rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

 

Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Khương Hiểu Nhiên, “Hiểu Nhiên, có thời gian không? Tớ muốn tâm sự với cậu chuyện này”.

 

Hai người hẹn gặp ở nhà ăn bình dân.

 

Khương Hiểu Nhiên nhìn cô, ” Sao vài ngày không gặp, khí sắc cậu sa sút trầm trọng vậy, người cũng không thấy có tinh thần gì”.

 

Lưu Sảng uống ngụm sữa, “Gặp phải chuyện này, tinh thần xuống dốc đến kỳ lạ”.

 

“Chuyện gì vậy?”.

 

“Có một người phụ nữ nói cho tớ biết, cô ấy đang mang thai con của Tô Tuấn”.

 

Khương Hiểu Nhiên không khỏi giật mình, uống ngụm nước trái cây, “Cậu nghĩ thế nào?”.

 

“Tớ không biết. Theo lý mà nói, Tô Tuấn không có khả năng làm cho người khác mang thai con của mình, nhưng lời nói của người phụ nữ kia vô cùng xác thực, làm cho tớ không thể không hoài nghi”.

 

“Thế khoảng thời gian trước có lui đến chỗ người phụ nữ kia không?”.

 

“Có”.

 

“Sao cậu không tự hỏi Tô Tuấn, anh ta cũng là đương sự, cậu không thể cứ nghe lời nói từ một phía”.

 

“Tớ không có dũng khí hỏi anh ấy, mặc kệ anh ấy đưa ra đáp án nào, trong thâm tâm tớ đều không tin tưởng anh ấy”.

 

Khương Hiểu Nhiên cầm tay Lưu Sảng, đã nhiều năm như vậy rồi trái tim cô ấy vẫn phải chịu nhiều cay đắng khổ cực.

 

“Tớ nghĩ nên đến hỏi rõ ràng người phụ nữ kia, hỏi xem hai người bọn họ rốt cuộc có chuyện như vậy không?”.

 

“Cậu tình nguyện tin tưởng cô ta, cũng không nguyện tin tưởng Tô Tuấn?”.

 

“Tớ chỉ nghe theo quyết định của trái tim”.

 

“Được rồi, tớ đi cùng cậu”.

 

“Không, tớ muốn một mình đối mặt”.

 

Lúc này Lưu Sảng gọi điện thoại cho người phụ nữ kia, “Chương Hàm Mị, tôi là Lưu Sảng, bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn hẹn gặp cô”.

 

“Được, ở đâu?”.

 

“Ở nhà hàng trà Duyệt Duyệt”.

 

Khương Hiểu Nhiên vẫn lo lắng, “Tớ ở cửa chờ cậu”.

 

Chỉ chốc lát người phụ nữ kia đã đến, cô ta hạ chiếc kính râm, ngồi ở ghế đối diện.

 

“Chương tiểu thư, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô, cô nói cô đang mang thai con của Tô Tuấn, bằng chứng đâu?”.

 

Chương Hàm Mị vuốt đám tóc quăn vương trên trán, “Không có chứng cứ, cô tin hay không tin cũng được. Chờ khi đứa bé sinh ra sẽ là bằng chứng tốt nhất”.

 

Lưu Sảng nắm chặt chiếc cốc, “Hai người quen nhau như thế nào?”.

 

“Bạn bè giới thiệu”.

 

“Hai người quan hệ bao lâu?”.

 

“Hơn một năm”.

 

“Đứa bé được mấy tháng rồi?”.

 

“Ba tháng”.

 

Lưu Sảng tính toán thời gian, đúng vào dịp Tết vừa qua.

 

“Chương tiểu thư, tôi nhớ rõ khoảng thời gian đó mỗi đêm Tô Tuấn đều ở nhà, đứa con của cô sợ là có chút ẩn tình”.

 

“Lưu tiểu thư tôi cũng không biết trả lời cô thế nào mới tốt, ai nói việc này nhất định phải làm vào buổi tối, đàn ông không phải rất thích thứ mới mẻ và tươi trẻ sao. Tôi nhớ mấy tháng trước, có hôm giữa trưa cô gọi điện thoại cho Tô Tuấn, bảo anh ấy buổi chiều cùng cô đi kiểm tra thai”.

 

Lưu Sảng cầm cái cốc run run.

 

“Anh ấy nói anh ấy không có thời gian, phải tiếp khách. Lúc nói câu đó là tôi đang ở phía dưới đó”. Tay Chương Hàm Mỵ đặt trên cạnh bàn gõ gõ.

 

Lưu Sảng cảm thấy không cần hỏi thêm nữa, chẳng lẽ muốn nghe người phụ nữ kia kể chi tiết từng chuyện cô ta ở bên cạnh Tô Tuấn đã làm những gì, cô không dám nghe cũng không muốn nghe.

 

“Tôi đi”. Lưu Sảng xách túi ra khỏi nhà ăn.

 

Khương Hiểu Nhiên đứng chờ ở cửa, thấy cô đi ra, vội vàng chạy đến, “Sao rồi, đứa bé rốt cuộc là con ai?”.

 

“Tô Tuấn”. Nói xong, thần sắc Lưu Sảng đang nặng nề đã thoải mái hơn nhiều.

 

Khương Hiểu Nhiên thấy sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng đỡ tay cô, “Trong tay cô ta có bằng chứng sao?”.

 

“Cô ta nói khi đứa trẻ sinh ra sẽ là bằng chứng rõ ràng nhất. Tớ không muốn nhìn bằng chứng này, tớ quá mệt mỏi rồi”.

 

“Vậy cậu tính gì không?”.

 

“Về nhà thu xếp hành lý”.

 

End

 

——— —————— ————–

 

[1] Bộ phim “Tình thâm thâm, vũ mông mông” là tên gốc của phim Tân dòng sông ly biệt.

 

[2] Lộng xảo thành chuyên : biến khéo thành vụng, chữa tốt thành xấu, lợn lành thành lợn què.

back top