Cả ngày nhìn nhiều diễn viên diễn thử như vậy, Cổ Lâm cũng rất mệt mỏi.
Nhưng vì đó là bộ phim đầu tay của anh nên nhất định phải chú ý từng chi tiết nhỏ, có rất nhiều việc Cổ Lâm đều tự tay làm lấy. Tuy rằng nhân vật Dung tiệp dư này không quan trọng, nhưng cũng yêu cầu diễn viên có năng lực, cho nên anh vẫn là tự thân tới xem diễn thử.
Người cuối cùng là một người mới tên Tô Tịch Nhược, hai mươi tám tuổi.
Thật ra, những người quá lứa không có kinh nghiệm căn bản đã rớt ngay từ vòng gửi xe, không có việc xuất hiện trước mặt anh, nhưng Tô Tịch Nhược phân tích nhân vật rất tốt, nội dung phong phú, nhìn ra được là rất nghiêm túc với nhân vật này.
Trợ lý của anh cảm thấy diện mạo Tô Tịch Nhược khá phù hợp với nhân thiết của Dung tiệp dư, anh dựa theo quy tắc không bỏ xót, nên gọi người tới nhìn xem.
Vừa thấy, ngoài dự đoán có chút vui mừng.
Tuy rằng trong CV viết 28 tuổi, nhưng trên thực tế thoạt nhìn bộ dáng chỉ có 25 tuổi, làn da cùng khí chất đều tốt ngoài dự đoán của anh.
Nếu kỹ thuật diễn cũng được thì...
Cổ Lâm nhìn Tô Tịch Nhược mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, tư thế ưu nhã đi đến trước mặt bọn họ, chuẩn bị diễn.
Cổ Lâm cảm thấy có chút khát, cầm lấy chai nước khoáng trong tầm tay uống một ngụm, không chút để ý nhìn Tô Tịch Nhược diễn.
Một lát sau, anh mở to hai mắt nhìn, sự hờ hững ngay từ đầu đã hoàn toàn biến mất. Tô Tịch Nhược triển lãm kỹ thuật diễn quá tốt.
Một Tô Tịch Nhược ưu nhã trí thức sau khi bắt đầu biểu diễn, trong nháy mắt đã thay đổi thành một người khác, xuất hiện ra nét quyến rũ, đau thương, thậm chí là tươi cười mang theo tuyệt vọng.
Lông mi cong vút như mang theo nước mắt trong suốt, môi run nhè nhẹ, làn da tái nhợt đến trong suốt. Nàng ngửa đầu, bày ra một tư thế quyết tuyệt, uống thuốc độc tự sát.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ngay nụ cười quyến rũ động lòng người, mang theo thoải mái cùng hối hận, nàng đã được giải thoát.
Cổ Lâm xem xong, nhịn không được vỗ tay liên tiếp nói: "Tốt tốt tốt."
Khen ngợi tiếp: "Kỹ thuật diễn của cô không tồi, mô tả được nét đẹp cùng nội tâm của Dung tiệp dư, quá hoàn mỹ."
"Cảm ơn đạo diễn khích lệ." Tô Tịch Nhược cười nói.
Cô biết, Cổ Lâm chọn diễn viên hơn phân nửa đều thuộc diện mạo quyến rũ, có thể thấy được Dung tiệp dư trong cảm nhận của Cổ Lâm là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Lúc diễn, cô cố tình tăng thêm nét quyến rũ, quả nhiên đã được vị ảnh đế kiêm đạo diễn này khen ngợi.
Lúc này, di động của phó đạo diễn Phó Hành vang lên, anh ta đứng dậy ra cửa tiếp điện thoại, vừa lúc đụng phải Vũ Úc Đông ngay trước cửa, lấy lòng cười chào hỏi.
Vũ Úc Đông tùy ý gật đầu, ánh mắt đảo qua, thấy Tô Tịch Nhược đang đứng ở trong văn phòng, có chút ngây ngẩn cả người.
Cô ấy cũng ở nơi này?
"Tổng giám đốc Vũ?"
Thư ký đứng bên cạnh lên tiếng kêu Vũ Úc Đông, thấy anh đứng mãi trên hành lang không chịu đi tiếp.
Vũ Úc Đông rút ánh mắt về, tiếp tục đi đến phòng họp nằm cuối hành lang.
Phó Hành đóng cửa lại, Cổ Lâm dùng ánh mắt tò mò thưởng thức nhìn Tô Tịch Nhược: "Cô chưa từng có kinh nghiệm diễn phải không?"
"Không có." Tô Tịch Nhược lắc đầu, trong lòng nói thêm một câu, nguyên chủ không có, nhưng cô có.
Năm đó, cô ngoài ý muốn bước chân vào giới giải trí, không có bất kỳ bối cảnh gì cũng lăn lê bò lết đến diễn viên hạng 2, tất cả đều ỷ vào kỹ thuật diễn của bản thân, nói không khoa trương, chính là cô hòa làm một với nhân vật.
Cổ Lâm càng cảm thấy hứng thú, không có kinh nghiệm mà còn có thể diễn tốt đến như vậy, tuyệt đối là diễn viên có năng lực trời cho.
Kế tiếp, Cổ Lâm lại hỏi Tô Tịch Nhược mấy vấn đề về nhân vật, Tô Tịch Nhược đều trả lời được hết.
Cô có thể nhìn ra được, Cổ Lâm rất vừa lòng đối với cô, trước khi cô rời khỏi, Cổ Lâm hỏi thêm một câu cuối cùng: "Cô xác định nguyện ý diễn nhân vật này sao?"
Tô Tịch Nhược khẳng định gật đầu: "Rất nguyện ý."
Sau khi cô rời đi, Cổ Lâm xoa xoa cái cổ nhức mỏi của mình, mệt mỏi suốt một ngày, nhưng cũng may là có thu hoạch, anh đang định đứng dậy đến đi phòng họp cuối hành lang, di động nhận được một tin nhắn, sau khi anh xem xong, biểu tình trầm xuống, mang theo tài liệu đến phòng họp.
Trong phòng hội nghị, Vũ Úc Đông đang xem văn kiện, thấy Cổ Lâm tới, anh khép văn kiện lại, hỏi: "Bận hết một ngày, thu hoạch thế nào rồi?"
"Đại bộ phận diễn viên đều đã định ra rồi."
Cổ Lâm đem tài liệu giao cho Vũ Úc Đông.
"Nam nhất nữ nhất đều là diễn viên hạng A, kỹ thuật diễn rất tốt, rất nổi tiếng, nam hai nam ba cùng nữ hai nữ ba cơ bản cũng đều đã xác định... Nhưng có mấy nhân vật nhỏ khác... Nhà đầu tư muốn nhét vài người vào, nhưng mấy người kia thử kính không được tốt lắm..."
Vũ Úc Đông lật đống tài liệu Cổ Lâm đưa cho anh, mấy CV kia anh chỉ nhìn sơ qua, ánh mắt anh ngừng lại ngay người cuối cùng.
Anh đã thấy được người mà mình muốn tìm.
Mắt ngọc mày ngài, tươi cười ưu nhã, bộ dạng quyến rũ yêu kiều động lòng người, thì ra cô ấy tên là Tô Tịch Nhược.
Anh cũng không thể nói lên được tâm tình hiện tại của mình ra sao. Dù biết đối phương đã có con nhỏ, cũng đoán người đó đã có chồng, nhưng trong lòng nhịn không được nhìn chằm chằm vào cô ấy, theo bản năng muốn chú ý đến cô ấy.
Anh lớn như vậy, chưa từng làm việc gì vi phạm vấn đề đạo đức cá nhân.
Cổ Lâm nói đến một nửa, thấy Vũ Úc Đông đang xem tài liệu của nhân vật Dung tiệp dư, nên chỉ vào ảnh chụp của Tô Tịch Nhược nói: "Cô ấy biểu diễn rất tốt, là Dung tiệp dư hoàn mỹ trong lòng anh, kỹ thuật diễn rất tốt, anh rất xem trọng cô ấy..."
Vũ Úc Đông yên lặng nghe.
Cổ Lâm nói đến đây, rồi lại thở dài một tiếng: "Vốn dĩ anh thật hy vọng cô ấy diễn vai Dung tiệp dư, nhưng vừa mới nãy nhà đầu tư gửi tin nhắn, hy vọng anh giao nhân vật này cho Trịnh Á Tinh..."
Giọng của Cổ Lâm dần dần nhỏ xuống, quay phim truyền hình hay phim điện ảnh đều không thiếu nhà đầu tư muốn nhét người vào trong.
Tuy rằng anh là ảnh đế nổi tiếng nhưng chỉ là tay mới trong ngành đạo diễn, không có tự tin cự tuyệt nhà đầu tư nhét người vào tới.
Nếu chủ đầu tư bộ phim cổ trang này không phải công ty giải trí Vũ Dã, thì mấy nhà đầu tư kia không chỉ nhét vài nhân vật phụ như vậy.
Nhân vật Dung tiệp dư này không tính quá quan trọng, diễn hỏng cũng không ảnh hưởng toàn thể bộ phim, anh đang do dự có muốn đấu với áp lực từ nhà đầu tư hay không.
"Không cần thiết bởi vì yêu cầu từ một nhà đầu tư nhỏ mà hạ thấp chất lượng phim."
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, dựa người ra sau ghế, đôi tay giao điệp ở trước ngực.
"Muốn quay, thì phải quay cho thật tốt, chọn diễn viên thích hợp nhất. Nếu một vài nhà đầu tư nhỏ bởi vì chúng ta không đồng ý nhét người mà triệt tư, em sẽ thêm tiền vào."
Cổ Lâm vui mừng nhìn Vũ Úc Đông: "Cảm ơn em nhiều nha Úc Đông."
"Nếu anh làm, thì phải làm cho tốt nhất."
Vũ Úc Đông bình tĩnh nói, ánh mắt lại lần nữa đảo qua ảnh chụp của Tô Tịch Nhược, cuối cùng vẫn là khép lại tập tài liệu Cổ Lâm đưa cho anh: "Anh họ, em hy vọng anh có thể làm ra một bộ phim xuất sắc. Rốt cuộc hạng mục này cũng coi như là đầu tư lớn nhất của công ty giải trí Vũ Dã trong năm nay, em sẽ tự mình đến phim trường xem."
"Cảm ơn em, anh nhất định sẽ tận lực mà làm." Cổ Lâm thật sự rất cảm động.
Anh biết, tuy rằng bộ phim của anh đối với công ty giải trí Vũ Dã tới nói chỉ là một đầu tư rất quan trọng. Nhưng đối với toàn bộ tập đoàn Vũ thị tới nói cũng không tính là cái gì.
Hôm nay Vũ Úc Đông có thể tới nơi này thảo luận về bộ phim cổ trang Tuyết Mãn Đình này với anh, chín phần là xem ở mặt mũi thân thích của hai người bọn họ.
Ngay từ đầu anh không trông cậy vào Vũ Úc Đông, người cả ngày đều bận rộn việc quản lý tập đoàn Vũ thị lại có thể đến phim trường chống lưng cho anh. Anh là thật sự không ngờ Vũ Úc Đông lại chủ động nói như vậy, làm anh càng đủ tự tin bộ phim này sẽ đoạt giải thưởng.
Vũ Úc Đông lại nói vài câu với Cổ Lâm, sau đó đứng dậy tính toán rời đi, bỗng nhiên không chút để ý mà nói: "Đúng rồi, kịch bản cùng kế hoạch quay của bộ phim này anh nhớ rõ gửi một phần qua email cho bí thư Khâu."
"Được, không thành vấn đề." Cổ Lâm đồng ý không cần suy nghĩ.
**
Sau khi kết thúc buổi diễn thử, Tô Tịch Nhược lập tức chạy về mua đồ ăn, muốn tự nấu cơm cho Tô Hoàn ăn.
Không làm nội trợ không biết củi gạo mắm muối quý giá ra sao.
Kiếp trước, Tô Tịch Nhược chưa từng dạo siêu thị mua thức ăn, chưa làm qua mâm cơm nào, hơn nữa kiếp trước cô không thiếu tiền, nên bản thân cũng không có khái niệm đối với những việc đó.
Lần này cô đi siêu thị mua thức ăn, suy xét đến dinh dưỡng cân đối dành cho trẻ, cô dựa theo thực đơn do bác sĩ dinh dưỡng ở kiếp trước kê đơn cho cô, mua thức ăn khô, thịt trứng cùng một vài món ăn phụ, tổng cộng tiêu hơn hai trăm đồng, cô cầm đống thịt đau rời khỏi siêu thị.
Cô tính tính nợ nần bản thân thiếu trong thẻ tín dụng, cùng với số dư trống không đáng thương trong thẻ ngân hàng, hoàn toàn cảm giác. Nếu cô không làm việc tốt thì đến cơm cũng không có mà ăn.
Đại khái chỉ có nổi tiếng trong giới giải trí mới có thể làm cô và Tô Hoàn miễn cưỡng ăn no.
Sau khi về đến nhà, cô tìm một vài công thức nấu ăn trên mạng, một món thịt kho vô cùng đơn giản, thịt heo cần phải rửa sạch, sau đó ướp gia vị, còn cần làm caramen để tạo màu...
Cô nhìn quá trình làm mà đau cả đầu, thịt kho cần caramen để làm gì, tạo màu thì ra siêu thị mua là được, cần làm rắc rối đến như vậy sao.
Hơn bốn giờ chiều... Đã sắp 5 giờ, là thời điểm Tô Hoàn tan học về nhà, bé nhìn thấy Tô Tịch Nhược đang ngu người đứng nhìn dao thớt cùng mớ rau củ trên bếp.
Tô Tịch Nhược cầm lấy dao, rối rắm nửa ngày, vẫn là lấy hết can đảm bắt đầu cắt thịt.
Tô Hoàn nhìn thấy vậy vội vàng chạy lại ngăn cản: "Mẹ, mẹ cầm dao như vậy sẽ cắt trúng tay đó."
Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn đi tới, lập tức bỏ dao xuống, ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên nói: "À, con đi làm bài tập trước đi, đợi một chút là có thể ăn cơm rồi."
Tô Hoàn kinh ngạc nhìn cô: "Mẹ, mẹ đang nấu cơm sao?"
"Ừ." Tô Tịch Nhược đang trong quá trình nỗ lực phấn đấu nấu ăn.
Giọng Tô Hoàn có hơi nhỏ, không có hiểu lầm giống như ngày hôm qua, ngập ngừng hỏi: "Ừm, mẹ, tại sao mẹ phải nấu cơm vậy?"
"Mẹ nấu cơm cho con ăn không phải thật bình thường sao?"
Tô Tịch Nhược thật tự nhiên mà cười nói: "Con đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm là được rồi."
Tô Hoàn cúi đầu, tay nhỏ nắm ngón tay kia, hành động này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc có chút nói lắp, nhẹ giọng nói: "Dạ... Đúng vậy... Thật bình thường."
Gương mặt nhỏ đáng yêu của Tô Hoàn lại bắt đầu đỏ.
Tô Tịch Nhược cười khẽ ra tiếng, cậu nhóc nhỏ lại bắt đầu thẹn thùng.
Tô Hoàn nhìn thấy động tác xắt rau thịt không quen tay của Tô Tịch Nhược, thò người lại gần, cằn nhằn nói: "Mẹ, không phải xắt như vậy."
"Vậy con dạy mẹ đi."
Tô Tịch Nhược chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt trong trắng cùng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cậu nhóc nhỏ, cúi người xuống hôn nhẹ nhàng lên đầu cậu một cái: "Sau này mẹ sẽ thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho con ăn, được không?"
Mặt Tô Hoàn càng đỏ hơn, cậu nhóc nhỏ kiêu ngạo rốt cuộc không thể nào làm ra vẻ mặt lạnh nhạt nữa, vô cùng không tự nhiên nói: "Dạ được."
Chầu cơm này là hai mẹ con cùng nhau làm, Tô Tịch Nhược cũng coi như học được một chút kỹ năng nấu nướng, có thể làm chút món ăn đơn giản cho con trai ăn.
Dưới ánh đèn màu trắng gạo, da Tô Tịch Nhược trắng như sứ, môi đỏ hơi hơi cong lên, tươi cười ưu nhã động lòng người, mang theo sự dịu dàng ấm áp của người mẹ, khuyên Tô Hoàn ăn nhiều một chút.
Cảnh tượng trước mắt này chính là giấc mơ của Tô Hoàn, một người mẹ dịu dàng ấm áp.
Tô Hoàn gục đầu xuống, nhấp môi nhỏ, ngay từ đầu không tính toán nói ra chuyện này, nhưng nhìn thấy mẹ đối xử với bé tốt như vậy, lại nhịn không được muốn nói ra.
Trong lòng có chút chờ mong mà ngay cả bản thân bé cũng không rõ...
Trên bàn cơm, bàn tay nhỏ của Tô Hoàn gắt gao nắm chặt chiếc đũa, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch, bé nhỏ giọng nói: "Mẹ, nhà trường có tổ chức hoạt động dành riêng cho người nhà, vào thứ sáu tuần sau, mời toàn thể phụ huynh học sinh khối lớp ba đến tham gia."
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Úc Đông: Em đến thăm đoàn phim cũng không phải chống lưng cho anh.
Cổ Lâm:...
Nhưng vì đó là bộ phim đầu tay của anh nên nhất định phải chú ý từng chi tiết nhỏ, có rất nhiều việc Cổ Lâm đều tự tay làm lấy. Tuy rằng nhân vật Dung tiệp dư này không quan trọng, nhưng cũng yêu cầu diễn viên có năng lực, cho nên anh vẫn là tự thân tới xem diễn thử.
Người cuối cùng là một người mới tên Tô Tịch Nhược, hai mươi tám tuổi.
Thật ra, những người quá lứa không có kinh nghiệm căn bản đã rớt ngay từ vòng gửi xe, không có việc xuất hiện trước mặt anh, nhưng Tô Tịch Nhược phân tích nhân vật rất tốt, nội dung phong phú, nhìn ra được là rất nghiêm túc với nhân vật này.
Trợ lý của anh cảm thấy diện mạo Tô Tịch Nhược khá phù hợp với nhân thiết của Dung tiệp dư, anh dựa theo quy tắc không bỏ xót, nên gọi người tới nhìn xem.
Vừa thấy, ngoài dự đoán có chút vui mừng.
Tuy rằng trong CV viết 28 tuổi, nhưng trên thực tế thoạt nhìn bộ dáng chỉ có 25 tuổi, làn da cùng khí chất đều tốt ngoài dự đoán của anh.
Nếu kỹ thuật diễn cũng được thì...
Cổ Lâm nhìn Tô Tịch Nhược mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, tư thế ưu nhã đi đến trước mặt bọn họ, chuẩn bị diễn.
Cổ Lâm cảm thấy có chút khát, cầm lấy chai nước khoáng trong tầm tay uống một ngụm, không chút để ý nhìn Tô Tịch Nhược diễn.
Một lát sau, anh mở to hai mắt nhìn, sự hờ hững ngay từ đầu đã hoàn toàn biến mất. Tô Tịch Nhược triển lãm kỹ thuật diễn quá tốt.
Một Tô Tịch Nhược ưu nhã trí thức sau khi bắt đầu biểu diễn, trong nháy mắt đã thay đổi thành một người khác, xuất hiện ra nét quyến rũ, đau thương, thậm chí là tươi cười mang theo tuyệt vọng.
Lông mi cong vút như mang theo nước mắt trong suốt, môi run nhè nhẹ, làn da tái nhợt đến trong suốt. Nàng ngửa đầu, bày ra một tư thế quyết tuyệt, uống thuốc độc tự sát.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ngay nụ cười quyến rũ động lòng người, mang theo thoải mái cùng hối hận, nàng đã được giải thoát.
Cổ Lâm xem xong, nhịn không được vỗ tay liên tiếp nói: "Tốt tốt tốt."
Khen ngợi tiếp: "Kỹ thuật diễn của cô không tồi, mô tả được nét đẹp cùng nội tâm của Dung tiệp dư, quá hoàn mỹ."
"Cảm ơn đạo diễn khích lệ." Tô Tịch Nhược cười nói.
Cô biết, Cổ Lâm chọn diễn viên hơn phân nửa đều thuộc diện mạo quyến rũ, có thể thấy được Dung tiệp dư trong cảm nhận của Cổ Lâm là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Lúc diễn, cô cố tình tăng thêm nét quyến rũ, quả nhiên đã được vị ảnh đế kiêm đạo diễn này khen ngợi.
Lúc này, di động của phó đạo diễn Phó Hành vang lên, anh ta đứng dậy ra cửa tiếp điện thoại, vừa lúc đụng phải Vũ Úc Đông ngay trước cửa, lấy lòng cười chào hỏi.
Vũ Úc Đông tùy ý gật đầu, ánh mắt đảo qua, thấy Tô Tịch Nhược đang đứng ở trong văn phòng, có chút ngây ngẩn cả người.
Cô ấy cũng ở nơi này?
"Tổng giám đốc Vũ?"
Thư ký đứng bên cạnh lên tiếng kêu Vũ Úc Đông, thấy anh đứng mãi trên hành lang không chịu đi tiếp.
Vũ Úc Đông rút ánh mắt về, tiếp tục đi đến phòng họp nằm cuối hành lang.
Phó Hành đóng cửa lại, Cổ Lâm dùng ánh mắt tò mò thưởng thức nhìn Tô Tịch Nhược: "Cô chưa từng có kinh nghiệm diễn phải không?"
"Không có." Tô Tịch Nhược lắc đầu, trong lòng nói thêm một câu, nguyên chủ không có, nhưng cô có.
Năm đó, cô ngoài ý muốn bước chân vào giới giải trí, không có bất kỳ bối cảnh gì cũng lăn lê bò lết đến diễn viên hạng 2, tất cả đều ỷ vào kỹ thuật diễn của bản thân, nói không khoa trương, chính là cô hòa làm một với nhân vật.
Cổ Lâm càng cảm thấy hứng thú, không có kinh nghiệm mà còn có thể diễn tốt đến như vậy, tuyệt đối là diễn viên có năng lực trời cho.
Kế tiếp, Cổ Lâm lại hỏi Tô Tịch Nhược mấy vấn đề về nhân vật, Tô Tịch Nhược đều trả lời được hết.
Cô có thể nhìn ra được, Cổ Lâm rất vừa lòng đối với cô, trước khi cô rời khỏi, Cổ Lâm hỏi thêm một câu cuối cùng: "Cô xác định nguyện ý diễn nhân vật này sao?"
Tô Tịch Nhược khẳng định gật đầu: "Rất nguyện ý."
Sau khi cô rời đi, Cổ Lâm xoa xoa cái cổ nhức mỏi của mình, mệt mỏi suốt một ngày, nhưng cũng may là có thu hoạch, anh đang định đứng dậy đến đi phòng họp cuối hành lang, di động nhận được một tin nhắn, sau khi anh xem xong, biểu tình trầm xuống, mang theo tài liệu đến phòng họp.
Trong phòng hội nghị, Vũ Úc Đông đang xem văn kiện, thấy Cổ Lâm tới, anh khép văn kiện lại, hỏi: "Bận hết một ngày, thu hoạch thế nào rồi?"
"Đại bộ phận diễn viên đều đã định ra rồi."
Cổ Lâm đem tài liệu giao cho Vũ Úc Đông.
"Nam nhất nữ nhất đều là diễn viên hạng A, kỹ thuật diễn rất tốt, rất nổi tiếng, nam hai nam ba cùng nữ hai nữ ba cơ bản cũng đều đã xác định... Nhưng có mấy nhân vật nhỏ khác... Nhà đầu tư muốn nhét vài người vào, nhưng mấy người kia thử kính không được tốt lắm..."
Vũ Úc Đông lật đống tài liệu Cổ Lâm đưa cho anh, mấy CV kia anh chỉ nhìn sơ qua, ánh mắt anh ngừng lại ngay người cuối cùng.
Anh đã thấy được người mà mình muốn tìm.
Mắt ngọc mày ngài, tươi cười ưu nhã, bộ dạng quyến rũ yêu kiều động lòng người, thì ra cô ấy tên là Tô Tịch Nhược.
Anh cũng không thể nói lên được tâm tình hiện tại của mình ra sao. Dù biết đối phương đã có con nhỏ, cũng đoán người đó đã có chồng, nhưng trong lòng nhịn không được nhìn chằm chằm vào cô ấy, theo bản năng muốn chú ý đến cô ấy.
Anh lớn như vậy, chưa từng làm việc gì vi phạm vấn đề đạo đức cá nhân.
Cổ Lâm nói đến một nửa, thấy Vũ Úc Đông đang xem tài liệu của nhân vật Dung tiệp dư, nên chỉ vào ảnh chụp của Tô Tịch Nhược nói: "Cô ấy biểu diễn rất tốt, là Dung tiệp dư hoàn mỹ trong lòng anh, kỹ thuật diễn rất tốt, anh rất xem trọng cô ấy..."
Vũ Úc Đông yên lặng nghe.
Cổ Lâm nói đến đây, rồi lại thở dài một tiếng: "Vốn dĩ anh thật hy vọng cô ấy diễn vai Dung tiệp dư, nhưng vừa mới nãy nhà đầu tư gửi tin nhắn, hy vọng anh giao nhân vật này cho Trịnh Á Tinh..."
Giọng của Cổ Lâm dần dần nhỏ xuống, quay phim truyền hình hay phim điện ảnh đều không thiếu nhà đầu tư muốn nhét người vào trong.
Tuy rằng anh là ảnh đế nổi tiếng nhưng chỉ là tay mới trong ngành đạo diễn, không có tự tin cự tuyệt nhà đầu tư nhét người vào tới.
Nếu chủ đầu tư bộ phim cổ trang này không phải công ty giải trí Vũ Dã, thì mấy nhà đầu tư kia không chỉ nhét vài nhân vật phụ như vậy.
Nhân vật Dung tiệp dư này không tính quá quan trọng, diễn hỏng cũng không ảnh hưởng toàn thể bộ phim, anh đang do dự có muốn đấu với áp lực từ nhà đầu tư hay không.
"Không cần thiết bởi vì yêu cầu từ một nhà đầu tư nhỏ mà hạ thấp chất lượng phim."
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói, trên gương mặt đẹp trai không có biểu cảm gì, dựa người ra sau ghế, đôi tay giao điệp ở trước ngực.
"Muốn quay, thì phải quay cho thật tốt, chọn diễn viên thích hợp nhất. Nếu một vài nhà đầu tư nhỏ bởi vì chúng ta không đồng ý nhét người mà triệt tư, em sẽ thêm tiền vào."
Cổ Lâm vui mừng nhìn Vũ Úc Đông: "Cảm ơn em nhiều nha Úc Đông."
"Nếu anh làm, thì phải làm cho tốt nhất."
Vũ Úc Đông bình tĩnh nói, ánh mắt lại lần nữa đảo qua ảnh chụp của Tô Tịch Nhược, cuối cùng vẫn là khép lại tập tài liệu Cổ Lâm đưa cho anh: "Anh họ, em hy vọng anh có thể làm ra một bộ phim xuất sắc. Rốt cuộc hạng mục này cũng coi như là đầu tư lớn nhất của công ty giải trí Vũ Dã trong năm nay, em sẽ tự mình đến phim trường xem."
"Cảm ơn em, anh nhất định sẽ tận lực mà làm." Cổ Lâm thật sự rất cảm động.
Anh biết, tuy rằng bộ phim của anh đối với công ty giải trí Vũ Dã tới nói chỉ là một đầu tư rất quan trọng. Nhưng đối với toàn bộ tập đoàn Vũ thị tới nói cũng không tính là cái gì.
Hôm nay Vũ Úc Đông có thể tới nơi này thảo luận về bộ phim cổ trang Tuyết Mãn Đình này với anh, chín phần là xem ở mặt mũi thân thích của hai người bọn họ.
Ngay từ đầu anh không trông cậy vào Vũ Úc Đông, người cả ngày đều bận rộn việc quản lý tập đoàn Vũ thị lại có thể đến phim trường chống lưng cho anh. Anh là thật sự không ngờ Vũ Úc Đông lại chủ động nói như vậy, làm anh càng đủ tự tin bộ phim này sẽ đoạt giải thưởng.
Vũ Úc Đông lại nói vài câu với Cổ Lâm, sau đó đứng dậy tính toán rời đi, bỗng nhiên không chút để ý mà nói: "Đúng rồi, kịch bản cùng kế hoạch quay của bộ phim này anh nhớ rõ gửi một phần qua email cho bí thư Khâu."
"Được, không thành vấn đề." Cổ Lâm đồng ý không cần suy nghĩ.
**
Sau khi kết thúc buổi diễn thử, Tô Tịch Nhược lập tức chạy về mua đồ ăn, muốn tự nấu cơm cho Tô Hoàn ăn.
Không làm nội trợ không biết củi gạo mắm muối quý giá ra sao.
Kiếp trước, Tô Tịch Nhược chưa từng dạo siêu thị mua thức ăn, chưa làm qua mâm cơm nào, hơn nữa kiếp trước cô không thiếu tiền, nên bản thân cũng không có khái niệm đối với những việc đó.
Lần này cô đi siêu thị mua thức ăn, suy xét đến dinh dưỡng cân đối dành cho trẻ, cô dựa theo thực đơn do bác sĩ dinh dưỡng ở kiếp trước kê đơn cho cô, mua thức ăn khô, thịt trứng cùng một vài món ăn phụ, tổng cộng tiêu hơn hai trăm đồng, cô cầm đống thịt đau rời khỏi siêu thị.
Cô tính tính nợ nần bản thân thiếu trong thẻ tín dụng, cùng với số dư trống không đáng thương trong thẻ ngân hàng, hoàn toàn cảm giác. Nếu cô không làm việc tốt thì đến cơm cũng không có mà ăn.
Đại khái chỉ có nổi tiếng trong giới giải trí mới có thể làm cô và Tô Hoàn miễn cưỡng ăn no.
Sau khi về đến nhà, cô tìm một vài công thức nấu ăn trên mạng, một món thịt kho vô cùng đơn giản, thịt heo cần phải rửa sạch, sau đó ướp gia vị, còn cần làm caramen để tạo màu...
Cô nhìn quá trình làm mà đau cả đầu, thịt kho cần caramen để làm gì, tạo màu thì ra siêu thị mua là được, cần làm rắc rối đến như vậy sao.
Hơn bốn giờ chiều... Đã sắp 5 giờ, là thời điểm Tô Hoàn tan học về nhà, bé nhìn thấy Tô Tịch Nhược đang ngu người đứng nhìn dao thớt cùng mớ rau củ trên bếp.
Tô Tịch Nhược cầm lấy dao, rối rắm nửa ngày, vẫn là lấy hết can đảm bắt đầu cắt thịt.
Tô Hoàn nhìn thấy vậy vội vàng chạy lại ngăn cản: "Mẹ, mẹ cầm dao như vậy sẽ cắt trúng tay đó."
Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn đi tới, lập tức bỏ dao xuống, ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên nói: "À, con đi làm bài tập trước đi, đợi một chút là có thể ăn cơm rồi."
Tô Hoàn kinh ngạc nhìn cô: "Mẹ, mẹ đang nấu cơm sao?"
"Ừ." Tô Tịch Nhược đang trong quá trình nỗ lực phấn đấu nấu ăn.
Giọng Tô Hoàn có hơi nhỏ, không có hiểu lầm giống như ngày hôm qua, ngập ngừng hỏi: "Ừm, mẹ, tại sao mẹ phải nấu cơm vậy?"
"Mẹ nấu cơm cho con ăn không phải thật bình thường sao?"
Tô Tịch Nhược thật tự nhiên mà cười nói: "Con đừng nghĩ nhiều như vậy, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn cơm là được rồi."
Tô Hoàn cúi đầu, tay nhỏ nắm ngón tay kia, hành động này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, rốt cuộc có chút nói lắp, nhẹ giọng nói: "Dạ... Đúng vậy... Thật bình thường."
Gương mặt nhỏ đáng yêu của Tô Hoàn lại bắt đầu đỏ.
Tô Tịch Nhược cười khẽ ra tiếng, cậu nhóc nhỏ lại bắt đầu thẹn thùng.
Tô Hoàn nhìn thấy động tác xắt rau thịt không quen tay của Tô Tịch Nhược, thò người lại gần, cằn nhằn nói: "Mẹ, không phải xắt như vậy."
"Vậy con dạy mẹ đi."
Tô Tịch Nhược chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt trong trắng cùng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cậu nhóc nhỏ, cúi người xuống hôn nhẹ nhàng lên đầu cậu một cái: "Sau này mẹ sẽ thường xuyên xuống bếp nấu cơm cho con ăn, được không?"
Mặt Tô Hoàn càng đỏ hơn, cậu nhóc nhỏ kiêu ngạo rốt cuộc không thể nào làm ra vẻ mặt lạnh nhạt nữa, vô cùng không tự nhiên nói: "Dạ được."
Chầu cơm này là hai mẹ con cùng nhau làm, Tô Tịch Nhược cũng coi như học được một chút kỹ năng nấu nướng, có thể làm chút món ăn đơn giản cho con trai ăn.
Dưới ánh đèn màu trắng gạo, da Tô Tịch Nhược trắng như sứ, môi đỏ hơi hơi cong lên, tươi cười ưu nhã động lòng người, mang theo sự dịu dàng ấm áp của người mẹ, khuyên Tô Hoàn ăn nhiều một chút.
Cảnh tượng trước mắt này chính là giấc mơ của Tô Hoàn, một người mẹ dịu dàng ấm áp.
Tô Hoàn gục đầu xuống, nhấp môi nhỏ, ngay từ đầu không tính toán nói ra chuyện này, nhưng nhìn thấy mẹ đối xử với bé tốt như vậy, lại nhịn không được muốn nói ra.
Trong lòng có chút chờ mong mà ngay cả bản thân bé cũng không rõ...
Trên bàn cơm, bàn tay nhỏ của Tô Hoàn gắt gao nắm chặt chiếc đũa, nắm đến đầu ngón tay trắng bệch, bé nhỏ giọng nói: "Mẹ, nhà trường có tổ chức hoạt động dành riêng cho người nhà, vào thứ sáu tuần sau, mời toàn thể phụ huynh học sinh khối lớp ba đến tham gia."
Tác giả có lời muốn nói:
Vũ Úc Đông: Em đến thăm đoàn phim cũng không phải chống lưng cho anh.
Cổ Lâm:...