Editor: Sun
20:17:23 21-11-2012
Ðêm nay không viết văn, mấy ngày nay mệt mỏi quá đi, dạy trên trường xong còn phải về phòng làm việc, giữa giờ tranh thủ thời gian thăm Tư Khiết. Bảy giờ tối về đến nhà không ngừng không nghỉ viết văn, viết xong đi ngủ, nhưng không có nàng ở bên người luôn ngủ không ngon. Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là nhát gan sợ quỷ, nhưng lại thích xem phim ma. Có lẽ do hồi trước học sơ trung vẫn cùng ngủ với ba mẹ, từ nhỏ tôi đã cực kỳ sợ ở trong phòng một mình, luôn cảm thấy dưới gầm giường có người, ai quen tôi cũng nói tôi nhát gan, lớn như vậy còn sợ, nhưng tôi chính là không khống chế được, ha ha. . . Mấy năm qua may là có bọn Mạn Văn, nếu không tôi thật là thê thảm rồi. Khoảng thời gian này Mạn Văn thành bạn cùng giường của tôi, thật oan ức cậu ấy. Cô bé, nếu như cậu xem thấy bài viết này thì trước tiên tớ muốn nói với cậu một tiếng "cậu cực khổ rồi", cho nên món yakult yêu thích nhất của tớ cậu có thể tùy tiện đem ra uống ha, ( nhưng phải chừa một chút cho tớ )
Mới vừa về đến nhà thay đồ ngủ, nhìn thấy chiếc giường lớn màu vàng ấm áp tôi liền không nhịn được đi nằm lên, cảm giác toàn thân thật thả lỏng, vươn người nằm úp sấp hình chữ đại (大), vuốt ve vị trí Yen ngủ, cảm thụ lấy hơi thở của nàng, bên cạnh gối đầu của nàng vẫn luôn đặt bé gấu "Tử Tử", thời gian sáu năm này là nó bầu bạn với tôi, mỗi ngày tôi thật ngốc nói chào buổi sáng với nó, bởi vì đây là lễ vật nàng tặng cho tôi, để tôi coi nó thành nàng, còn tôi tặng cho nàng "Ca Ca" theo nàng đi tới Canada. Bất luận ngày thường có mệt bao nhiêu, nghĩ tới sau này có thể cùng nàng sống hết đời, trong lòng bao giờ cũng rất thỏa mãn và phong phú, nho nhỏ chia lìa thật sự không coi vào đâu, tôi nhất định phải có đầy đủ kiên trì chờ nàng, nàng đã đáp ứng tôi trước Noel sẽ trở về. Mấy ngày nay có các bạn làm bạn khiến cho tôi không hiu quạnh nữa, nhìn bằng hữu mới cũ ghi lại lời nhắn, khóe miệng luôn cong lên, cảm thấy rất cảm động, có các bạn tôi càng thêm có động lực viết văn. Kỷ niệm bốn năm đại học xin cho phép tôi viết kỹ càng nhé, đây là bốn năm quý giá nhất của hai đứa tôi. Sáu năm sau khi tốt nghiệp thì sẽ không còn viết kỹ như vậy, bởi vì thời gian xa cách rất dài, nhưng tôi sẽ viết cụ thể làm sao để come out và quá trình thuyết phục để ba mẹ hai bên đồng ý, ngoài ra cũng sẽ viết về số lần gặp nhau của hai đứa cũng như quãng thời gian sống một mình trong suốt sáu năm đó. . . ."
Hiện tại nằm rất thả lỏng, tôi chỉ muốn nghe nhạc một chút, cùng các bạn nói chuyện phiếm, sau đó thả ca khúc dễ nghe lên tiểu blog, chờ Mạn Văn lại đây. . . đi ngủ. . . .
20:17:23 21-11-2012
Ðêm nay không viết văn, mấy ngày nay mệt mỏi quá đi, dạy trên trường xong còn phải về phòng làm việc, giữa giờ tranh thủ thời gian thăm Tư Khiết. Bảy giờ tối về đến nhà không ngừng không nghỉ viết văn, viết xong đi ngủ, nhưng không có nàng ở bên người luôn ngủ không ngon. Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là nhát gan sợ quỷ, nhưng lại thích xem phim ma. Có lẽ do hồi trước học sơ trung vẫn cùng ngủ với ba mẹ, từ nhỏ tôi đã cực kỳ sợ ở trong phòng một mình, luôn cảm thấy dưới gầm giường có người, ai quen tôi cũng nói tôi nhát gan, lớn như vậy còn sợ, nhưng tôi chính là không khống chế được, ha ha. . . Mấy năm qua may là có bọn Mạn Văn, nếu không tôi thật là thê thảm rồi. Khoảng thời gian này Mạn Văn thành bạn cùng giường của tôi, thật oan ức cậu ấy. Cô bé, nếu như cậu xem thấy bài viết này thì trước tiên tớ muốn nói với cậu một tiếng "cậu cực khổ rồi", cho nên món yakult yêu thích nhất của tớ cậu có thể tùy tiện đem ra uống ha, ( nhưng phải chừa một chút cho tớ )
Mới vừa về đến nhà thay đồ ngủ, nhìn thấy chiếc giường lớn màu vàng ấm áp tôi liền không nhịn được đi nằm lên, cảm giác toàn thân thật thả lỏng, vươn người nằm úp sấp hình chữ đại (大), vuốt ve vị trí Yen ngủ, cảm thụ lấy hơi thở của nàng, bên cạnh gối đầu của nàng vẫn luôn đặt bé gấu "Tử Tử", thời gian sáu năm này là nó bầu bạn với tôi, mỗi ngày tôi thật ngốc nói chào buổi sáng với nó, bởi vì đây là lễ vật nàng tặng cho tôi, để tôi coi nó thành nàng, còn tôi tặng cho nàng "Ca Ca" theo nàng đi tới Canada. Bất luận ngày thường có mệt bao nhiêu, nghĩ tới sau này có thể cùng nàng sống hết đời, trong lòng bao giờ cũng rất thỏa mãn và phong phú, nho nhỏ chia lìa thật sự không coi vào đâu, tôi nhất định phải có đầy đủ kiên trì chờ nàng, nàng đã đáp ứng tôi trước Noel sẽ trở về. Mấy ngày nay có các bạn làm bạn khiến cho tôi không hiu quạnh nữa, nhìn bằng hữu mới cũ ghi lại lời nhắn, khóe miệng luôn cong lên, cảm thấy rất cảm động, có các bạn tôi càng thêm có động lực viết văn. Kỷ niệm bốn năm đại học xin cho phép tôi viết kỹ càng nhé, đây là bốn năm quý giá nhất của hai đứa tôi. Sáu năm sau khi tốt nghiệp thì sẽ không còn viết kỹ như vậy, bởi vì thời gian xa cách rất dài, nhưng tôi sẽ viết cụ thể làm sao để come out và quá trình thuyết phục để ba mẹ hai bên đồng ý, ngoài ra cũng sẽ viết về số lần gặp nhau của hai đứa cũng như quãng thời gian sống một mình trong suốt sáu năm đó. . . ."
Hiện tại nằm rất thả lỏng, tôi chỉ muốn nghe nhạc một chút, cùng các bạn nói chuyện phiếm, sau đó thả ca khúc dễ nghe lên tiểu blog, chờ Mạn Văn lại đây. . . đi ngủ. . . .