Sầu Triền Miên

Chương 37: Bị bắt rời đi

Trong động khô mát rộng lớn, gió lạnh hiu hiu, Sở Tiêu Lăng lẳng lặng ngồi trên một tảng đá, thần sắc tĩnh lặng thong dong, đôi mắt đẹp nhìn phong cảnh phía ngoài của động, khi thì lại nhìn xung quanh phía trong động, một người phụ nữ bóng dáng màu xám đang ngồi luyện công. Biết người này đã năm ngày, nàng làm theo thỉnh cầu của bà, mỗi ngày lên núi hái thuốc đều mang cho bà chút đồ ăn cùng dược liệu, bình thường gặp mặt đều là trên đồng cỏ, nhưng hôm nay bà đưa mình đến sơn động này. Trải qua vài ngày an dưỡng nghỉ ngơi, bà lão đã có vẻ hồi phục, hành động linh hoạt thần thái sáng láng.

 

Bất quá, bà vẫn lạnh nhạt hờ hững, bà chưa từng biểu hiện quá cảm kích, hoặc nói tiếng cám ơn, mấy ngày nay ngoại trừ phải bắt buộc nói chuyện với nhau ra thì bà cứ im lặng như vậy.

 

Cho nên cho đến tận bây giờ, ngay cả bà là ai, tên gọi là gì, tại sao lại bị thương vân vân nàng hoàn toàn không hay biết gì cả.

 

Không thể phủ nhận, đối với bà lão thần bí này nàng rất tò mò cùng hoang mang, nhưng cũng không dám chủ động đến hỏi, bởi vì nàng rõ ràng, không có người nguyện ý cùng một người xa lạ hoặc là chỉ gặp qua vài lần mặt đã thẳng thắn thậm chí thâm giao.

 

Mọi người bình thủy tương phùng vẫn là do duyên phận, nhưng mà có thể để cho duyên phận này có tiếp tục được giữ vững rất khó!

 

Cho nên, nàng chỉ hy vọng thân thể bà sớm ngày bình phục, còn chuyện khác, thuận theo tự nhiên đi.

 

Thời gian lặng lẽ trôi, lại qua một khắc đồng hồ, Sở Tiêu Lăng phát hiện bà lão đã luyện công chữa thương xong, đôi mắt sắc bén nhìn chung quanh một vòng, đứng dậy chậm rãi đến gần nàng.

 

"Đại thẩm, thân thể của bà đã tốt lên nhiều chưa??" Sở Tiêu Lăng đối với bà lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

 

Bà lão hơi hơi gật đầu, trầm ngâm bỗng nhiên hỏi:

 

"Ngươi. . . . . . Lập gia đình chưa? Phu quân ngươi gia cảnh thế nào? làm nghề gì? Vì sao để ngươi đang mang thai lại phải lên núi làm lụng vất vả?"

 

Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên, suy nghĩ sau trả lời:

 

"Phu quân ta hắn. . . . . . Đã không còn ở nhân thế! Ta đang ở nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ kinh tế đang khó khăn!"

 

Bà lão nghe nói, thần sắc đăm chiêu, hai tròng mắt sâu thẳm lóe một tia khác thường rồi rất nhanh chóng ẩn đi, sau đó lại hỏi

 

"Vậy ngươi có nguyện ý theo ta học y thuật hay không?"

 

Học y thuật? Cùng bà? Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên.

 

"Ta thấy tư chất ngươi thông minh, không muốn lãng phí tài năng của ngươi! Còn nữa, ta không có thói quen nợ người khác ân tình, cứ xem như là trả lại công ngươi đã cứu của ta!" Bà lão không chút để ý giải thích, giọng điệu mơ hồ lộ ra một tia không được tự nhiên.

 

"Ách, kỳ thật không cần ta cũng không làm gì nhiều, việc nhỏ mà thôi! Đại thẩm bà không cần nói đến ơn nghĩa!"

 

"Ta ngày mai sẽ rời đi khỏi nơi này, ngươi nên cẩn thận suy nghĩ, nếu đồng ý ngày mai hãy tới tìm ta! Nếu không, chúng ta sau này khó gặp lại!"

 

Nói xong, bà lão xoay người lại ngồi xếp bằng hai chân trên giường.

 

Sở Tiêu Lăng yên lặng nhìn bà, một lúc sau thì từ biệt, đeo sọt đi xuống núi.

 

Về đến nhà, nàng thừa dịp bữa tối đem chuyện này nói cho mẫu thân cùng đệ đệ Sở Dịch Bân.

 

Sở Dịch Bân vừa nghe, có chút kinh hỉ nói:

 

"Nếu bà lão thần bí kia không có ác ý thì ..., tỷ tỷ cùng bà học y thuật cũng không phải là chuyện xấu!!"

 

“Mặc dù bà ta lai lịch không rõ, vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc ít lời, nhưng ta thấy được bà không phải là người xấu, huống hồ, ta cũng vậy không hề nghi ngờ hay nghĩ xấu về bà. Ta nghĩ, nếu thật sự có thể học được một chút y thuật, tương lai có thể mở y quán chuẩn bệnh! Nhưng ta lại nghĩ, lần đi này thời gian dài, ta lo lắng cho đệ và mẫu thân, bởi vậy còn chưa đáp ứng bà ta!" Sở Tiêu Lăng nói suy nghĩ và băn khoăn của bản thân.

 

"Tỷ tỷ, nếu tỷ lo lắng việc này, thì tỷ có thể yên tâm, không phải còn có đệ đệ ở đây sao? Đệ sẽ chăm sóc cho nương thật tốt!"

 

"Dịch bân nói không sai, khi con còn ở Vương Phủ, chúng ta cũng vẫn mạnh khỏe vô sự, cho nên không cần lo lắng cho bọn ta!" Sở mẫu dừng bát đũa, lần đầu lên tiếng, tầm mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Sở Tiêu Lăng, do dự một hồi, rồi lại nói tiếp:

 

"Bất quá, mẫu thân muốn hỏi con, ngoại trừ chúng ta ra con còn lưu luyến gì nữa không?"

 

Trong lòng Sở Tiêu Lăng đột nhiên run lên, cả người giật mình nàng hiểu được ý tứ trong cậu hỏi của mẫu thân là gì.

 

Mà Sở Dịch Bân, hiển nhiên cũng hiểu được, giọng điệu chuyển sang căm phẫn

 

"Nương, người đang ám chỉ khốn khiếp kia sao? Người muốn hỏi tỷ tỷ còn thương nhớ hắn hay không sao? Đệ nói nha, tỷ phải cứng rắn một chút, đồng ý với bà lão thần bí kia đi, thuận tiện quên tên khốn kia đi!"

 

"Dịch Bân!!" Sở mẫu nhẹ giọng quát lớn.

 

"Con có nói sai sao? Chết tiệt, sớm biết rằng hắn là đồ vô liêm sỉ, ngày đó cho dù dùng mười sáu đại kiệu rước, chúng ta cũng không gả tỷ đi! Vương gia thì sao? Ai cần chứ! Với điều kiện của tỷ, tìm nam nhân khác tốt hơn so với hắn gấp một vạn lần đều được!"

 

Nhớ tới Lưu Vân Lạc Kỳ từng ngược đãi Tiêu Lăng, Sở Dịch Bân càng thêm phẫn nộ cùng căm tức.

 

Cuối cùng, vẫn là Sở Tiêu Lăng lên tiếng khuyên nhủ hắn

 

"Buổi chiều ngày mai người nọ mới khởi hành, cho nên. . . . . . Ta còn muốn suy nghĩ kỹ chút đã!, ăn cơm trước đi, đồ ăn đều nguội rồi!"

 

Sở mẫu gật đầu, lại cầm bát đũa lên ăn tiếp.

 

Sở Dịch Bân cũng dừng lại bắt đầu ăn cơm, cả người vẫn tức giận bất bình, thỉnh thoảng rủa thầm, xem biểu tình liền biết là đang mắng Lưu Vân Lạc Kỳ.

 

Sau khi ăn xong, Sở Tiêu Lăng tắm rửa qua một chút rồi trở lại phòng.

 

Suy nghĩ nhớ tới vấn đề đã thảo luận trong bữa tối. Kỳ thật, cùng bà lão kia học y thuật là điều không tệ, tuy nói hiện tại có thể lên núi hái thuốc đổi lấy ngân lượng, nhưng mùa thảo dược sinh sôi tốt cũng sắp qua đi, đến lúc đó nghề mưu sinh cũng sẽ không còn.

 

Nếu mình có thể học được nghề cố định, tương lai cũng không cần vì sinh kế lo lắng, nói không chừng, còn có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu thân!

 

Nếu như vậy, sao mình còn do dự cái gì? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì luyến tiếc người nhà? Hay hoặc là, giống mẹ và đệ đệ đã nói, mình đối với hắn vẫn không thể buông tay?

 

Mở ngăn tủ, nàng lại cầm lấy tờ giấy từ thư đã xem qua không biết bao nhiêu lần .

 

Hồi tưởng lại nửa năm trước được gã vào Vương phủ, thân là phu quân hắn không hề ban cho cho mình lễ vật gì, một chút hoan hỉ cũng không có, trừ khi lúc hắn xuất chinh có gửi về một phong thơ và giấy từ thư này.

 

Lá thư đó bới vì lúc quá mức thương tâm, đến nỗi khi rời đi khỏi Vương Phủ không có mang theo, chỉ còn tờ giấy từ thư có thể nói là vật duy nhất hắn để cho mình, chứng minh mình và hắn từng có quan hệ, thật đúng là châm chọc a! Đột nhiên, cái bụng nhẹ nhàng động đậy.

 

Đúng rồi, còn có Nữu Nữu, Nữu Nữu là sợi dây nối giữa mình và hắn! Nhưng, mình sẽ không thừa nhận! Bởi vì, cha Nữu Nữu là nam nhân mình từng yêu, đã ở trên chiến trường vì quốc vong thân rồi!

 

Thở dài thật sâu một tiếng, nàng thu hồi từ thư cất kỹ, sau đó thổi tắt ngọn nến, trở lại giường. Đáng tiếc, trằn trọc mãi vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, trong đầu hỗn hỗn, trăm ngàn tư sầu rối rắm.

 

Đêm một khuya, nàng còn đang cố ép buộc bản thân chợp mắt, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi cháy khét xộc vào mũi.

 

Mùi gì vậy? Nửa đêm còn có ai đốt củi đốt nấu cơm? Bây giờ không phải là giao thừa nên chắc không phải là mùi pháo.

 

Trong lòng chợt nổi lên nghi hoặc, nàng theo bản năng bật dạy nhìn về phía cửa sổ, sợ hãi khi phát hiện ra ngoài trời vốn tối đen nhưng giờ lại có một mảng sáng chưng.

 

Trong lòng giật mình, nàng chạy nhanh xuống giường mở cửa sổ ra, còn không kịp thấy rõ ràng tình huống bên ngoài, chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng rát, đập vào mi mắt là một trận cháy bừng bừng!

 

Dung nhan xinh đẹp thanh tú lập thời trắng bệt, nàng nhanh chóng lui về phía sau hai bước, ngơ ngác nhìn cho đến khi trận cháy càng to, bốc lên bao trùm cửa sổ mới hoàn hồn.

 

Vì thế, nàng chạy nhanh lao ra khỏi phòng, gõ cửa đánh thức mẫu thân cùng đệ đệ.

 

Mọi người rất nhanh tập trung ở đại sảnh, nhìn ngọn lửa ngoài phòng, bọn họ giống như kiến bò trên chảo nóng gấp đến độ xoay quanh.

 

"Tại sao có thể như vậy? Ta nhớ trước khi ngủ rõ ràng đã kiểm tra phòng bếp, làm sao có thể cháy được?" Sở mẫu giữ chặt tay Sở Dịch Bân, lại quay sang cầm tay Sở Tiêu Lăng, lo lắng vạn phần.

 

Sở Dịch Bân mặt nghiêm túc, nhìn đại hỏa nghĩ ngợi gì đó rồi chạy đi.

 

Sở Tiêu Lăng cả người vẫn phát run, không biết làm sao một tay gắt gao đặt ở trên bụng.

 

"Chúng ta bây giờ trước đừng đứng đây nghĩ nguyên nhân lửa cháy, quan trọng nhất là an toàn thoát khỏi đây!"

 

Đột nhiên, Sở Dịch Bân nói xong, phân phó mọi người đi lấy vật quý giá mang ra ngoài .

 

Vốn trong tình huống này, việc trước tiên là phải chạy thoát thân, nhưng vì bọn họ rất nghèo khổ nên vẫn phải là mạo hiểm tính mạng mang theo một ít đồ nào đó, nếu không, bọn họ có thể sẽ bị chết đói sau thoát chết!

 

Mọi người trở lại đại sảnh thì đại hỏa đã muốn bùng tới nóc nhà, ngọn lửa điên cuồng mà liếm tới mái hiên, chỉ nghe mái nhà kịch liệt nổ mạnh, mái ngói như hạt mưa đá rớt xuống, một ít đồ đạc trong phòng cũng bắt đầu bị đốt cháy, mọi người khó thở vì khói, nước mắt chảy ròng, cơ hồ không mở mắt ra được.

 

"Dịch Bân con mang tỷ tỷ ra ngoài trước đi!" Sở mẫu quyết đoán phân phó.

 

Sở Tiêu Lăng lập tức cự tuyệt

 

"Không, đệ đưa nương ra ngoài trước đi, sau đó lại vào cứu ta!"

 

"Tiêu Lăng, con cũng cùng ta tranh chấp nữa, con bây giờ không giống như ngày xưa, không thể tại đây ở lâu, con có muốn giữ lấy Nữu Nữu không!"

 

Sở mẫu dứt lời, lại phân phó nhi tử nhanh hành động.

 

Sở Dịch Bân quay lại nhìn các nàng, trong lòng biết thời gian không còn nhiều lắm, vì thế ôm Sở Tiêu Lăng đang được quấn trong chăn bông, nhanh chóng xông ra ngoài.

 

Chăn bông bị cháy, thủng lỗ chỗ, Sở Dịch Bân không để ý nhiều như vậy, để Sở Tiêu Lăng đứng vững, vội vàng đem chăn bông bỏ vào bể cá ngâm nước, lập tức khoác lên người, xông vào trong phòng.

 

Nhìn bóng dáng của hắn rất nhanh tan biến giữa ngọn lửa, trong lòng Sở Tiêu Lăng nóng như lửa đốt, đôi mắt sáng vẫn nhìn chằm chằm phía cửa, một lúc lâu sau nhìn thấy đệ đệ và mẫu thân an toàn đi ra.

 

Mẫu tử ba người bọn họ đứng xa xa, nhìn đại hỏa tiếp tục vô tình thiêu đốt, bất giác đều ảm đạm rơi lệ.

 

Bọn họ biết, sau khi vụ cháy được dập tắt ngôi nhà duy nhất của bọn họ cũng không còn tồn tại .

 

Đặc biệt Sở mẫu, nghĩ đến phòng của trượng phu còn lưu lại như vậy đã bị hủy, bà quả thực khóc không thành tiếng, thực đau khổ!

 

Một số hàng xóm nghe thấy cũng đều chạy tới giúp dập lửa, nhưng đám cháy rất to nên hắt nước vô dụng, ngọn lửa lan rộng toả ra hơi nóng bỏng rát, không ai dám tới gần?

 

Đại hỏa cứ như vậy thiêu đốt tất cả cho đến khi trời tảng sáng, gió dừng thổi, căn nhà vốn hoàn hảo trong một đêm bị đốt thành phế phẩm, chỉ còn bức tường đổ nát, không khí tràn ngập khói đặc thật lâu không thể tiêu tán.

 

Thanh mâu Sở Tiêu Lăng đọng lại nước mắt, thần sắc ảm đạm, bỗng nhiên phát hiện thấy vật gì đó cách đấy không xa, nàng đi lại gần cầm lên cẩn thận xem xét, dần dần nàng đã hiểu ra mọi chuyện!!

 

Đầu tiên nàng còn tưởng rằng trận đại hoạ này là ngoài ý muốn, nhưng thật không ngờ được...........! Vì sao, vì sao Nhan Hâm vẫn không chịu buông tha cho mình, lại còn đuổi tận giết tuyệt?

 

Vậy hắn thì sao, hay cũng tham dự vào trong đó? Chẳng lẽ hắn hận mình như vậy, hận đến nỗi muốn lấy mạng của mình?

 

Nếu không phải mình bị mất ngủ, chỉ sợ người nhà lúc này đã bị táng thân trong biển lửa!

 

Lưu Vân Lạc Kỳ, ngươi thật nham hiểm, cho dù ngươi có chán ghét thống hận ta, cũng không thể không thương đến Nữu Nữu a! Hổ dữ còn không ăn thịt con, ngươi lại năm lần bảy lượt muốn bóp chết cốt nhục của ngươi!!

 

Vì sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi luôn cho nó là dã chủng? Hay ngươi căn bản không có nghi ngờ mà chỉ đơn giản là vì nó không phải do Nhan Hâm sinh?

 

Nước mắt trong suốt rốt cuộc kìm chế không nổi, theo khóe mắt tràn ra, chậm rãi rơi xuống hai má.

 

Trận đại hỏa này, không chỉ có thiêu hủy nhà nàng, mà còn thiêu luôn cả lòng của nàng!!

 

"Tiêu Lăng tỷ, Tiêu Lăng tỷ, tỷ có khỏe không? Tỷ không sao là tốt rồi!"

 

Bỗng dưng, một tiếng nói vang bên tai Sở Tiêu Lăng, kéo nàng từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.

 

Nàng thấy Cầm nhi sắc mặt tái nhợt, lệ rơi đầy mặt, hoảng sợ kích động mà khóc.

 

Tay nàng chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Cầm nhi, nước mắt của nàng vẫn chảy không ngừng!

 

Cầm nhi cũng kiễng gót chân, thay nàng lau đi nước mắt, hỏi:

 

"Tra được kẻ nào châm lửa chưa? Là ngoài ý muốn, hay có người ý định phóng hỏa?"

 

Ngón tay Sở Tiêu Lăng dừng lại một chút, nhưng nàng không kể cho nàng ta biết nguyên nhân thực sự, nàng nghĩ, tự mình biết là được rồi, kể làm gì để cho nhiều người cùng thương tâm khổ sở, chỉ sợ còn có thể đưa tới càng nhiều tai họa!

 

Thấy nàng trầm mặc thất thần, lo lắng khói khét chưa tan hết có thể làm thương tổn nàng và thai nhi, Cầm nhi dìu nàng trở lại sân nhà, nơi đó Sở mẫu vẫn kêu trời trách đất, những người hàng xóm còn đang trấn an và động viên bà.

 

Sắc trời dần dần chuyển sáng, hàng xóm bắt đầu tản đi ai về nhà lấy, một nhà ba người Sở Tiêu Lăng được Cầm nhi đưa đến Huyền gia, vừa vặn lúc này, Triệu Đan Vũ cũng nghe tin đuổi tới.

 

Cầm nhi và mẫu thân cùng mọi người bưng tới một chút đồ ăn, Sở Tiêu Lăng hoàn toàn không muốn ăn, nhưng lo lắng đến cục cưng trong bụng, lại được mọi người luân phiên khuyên giải an ủi, cũng miễn cưỡng ăn vài miếng.

 

Sở Dịch Bân cũng ngồi xuống, dung nhan tuấn tú che kín tâm tư bi thương.

 

Sở mẫu tiếp tục ảm đạm rơi lệ, mẫu thân Cầm nhi vừa thay Sở mẫu phủi đi bụi bặm trên người bà, vừa nói:

 

“Sau Tiêu Lăng hãy ngủ cùng Cầm nhi, Sở đại thẩm tạm thời cùng phòng ta, về phần Dịch Bân. . . . . ."

 

Bà đột nhiên lộ vẻ khó xử, vì Huyền gia không còn phòng dư .

 

"Dịch Bân theo ta về ở đi!" Triệu đan Vũ chen vào nói

 

"Hoặc là, Tiêu Lăng cùng bá mẫu cũng dời qua cũng được!"

 

Đối với sự giúp đỡ của hắn, Sở Tiêu Lăng khắc sâu trong lòng, nhưng nàng không thể nhận lời, dù sao nàng và hắn cũng chẳng thân quen, sao có thể cứ như vậy đến ở nhà của hắn.

 

Còn có Huyền gia, mình cũng không thể lưu lại! Nhan Hâm và Lưu Vân Lạc Kỳ rõ ràng chính là muốn đuổi tận giết tuyệt mình, mình ở lại thì..., đến lúc đó chỉ sợ lại sẽ đưa tới tai hoạ cho Huyền gia.

 

Hít vào một hơi thật sâu, nàng nhìn mọi người, chậm rãi giảng ra tính toán.

 

Cầm nhi vừa nghe, lập tức kéo tay nàng, kinh ngạc nói:

 

"Cái gì, Tỷ muốn rời khỏi kinh thành sao? Muội cũng đi theo! Dù sao đại thẩm kia cũng đã gặp muội, bà hẳn là cũng sẽ nhận muội thôi!"

 

Sở Tiêu Lăng quay lại, cầm tay Cầm nhi lắc đầu:

 

"Cầm nhi, lần này chỉ sợ muội không thể đi cùng! Ta đi bao lâu còn không biết, cha mẹ ngươi tuổi già, ngươi không thể rời bọn họ! Huống hồ, mẹ ta còn cần ngươi chăm sóc, Dịch Bân cũng muốn được ngươi giúp đỡ!"

 

"Nhưng mà. . . . . . Muội rất lo cho tỷ, muội lo lắng một mình tỷ đi thì sẽ ra sao!"

 

Nàng cũng không muốn bỏ lại nàng ta! Làm sao có thể rời xa mẫu thân và đệ đệ, còn cả những con người thiện lương ở trước mắt này nữa!

 

Nhưng nếu không vì bất đắc dĩ, mình cũng không muốn phải xa xứ! Sở Tiêu Lăng biết rõ, lần đi này lộ trình trong những ngày tiếp theo nàng sẽ rất cô độc tịch mịch, nếu có Cầm nhi làm bạn ở bên thì không còn gì tốt hơn, nhưng nàng không thể ích kỷ, nơi này còn có nhiều người cần đến Cầm nhi!

 

Rốt cục, nàng tạm thời kìm nén khổ sở trong lòng, đi đến trước mặt Sở mẫu nàng quỳ xuống

 

"Nương, xin thứ cho Tiêu Lăng bất hiếu, không thể tiếp tục ở bên cạnh người, người hãy bảo trọng, Tiêu Lăng hứa với người học xong nghề sẽ lập tức trở về!"

 

Ánh mắt mơ hồ chăm chú nhìn kĩ những con người thân quen trước mắt, Sở mẫu tay run run nhìn Sở Tiêu Lăng lộ ra vẻ bi thương, một bên lau đi nước mắt, một bên thở dài:

 

"Cứ đi đi, ta không sao đâu, ta không có chuyện gì!"

 

Bà tưa hồ như đã hiểu ra mọi chuyện, vụ hoả hoạn đó không phải là vô tình mà đều có nguyên do cả.

 

Sau đó Sở Tiêu Lăng lại quỳ lạy cha mẹ Cầm Nhi, cảm tạ bọn họ đã chiếu cố mẫu thân và đệ đệ, cuối cùng cùng mọi người nói lời tạm biệt, đem theo ít đồ dùng, không để mọi người đưa tiễn, lòng đầy đau thương mà ra đi.

 

Đến đỉnh núi thì bà lão kia cũng đang đứng đó.

 

Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng một thân xiêm y màu đen, tóc tai rối bời, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt còn vương nước mắt, bà lão bất giác cảm thấy buồn bực nhưng không nói gì, xuống núi mướn một chiếc xe ngựa, đưa Sở Tiêu Lăng đi theo một hướng khác.

 

Hai người đi xe ngựa ba ngày ba đêm, đi bộ hơn nửa ngày, trèo đèo lội suối, cuối cùng buổi sáng ngày thứ tư thì một sơn trang u tĩnh .

 

Bên trong sơn trang rừng cây tươi tốt, không gian thanh tĩnh, nước chảy róc rách, linh khí hoà thuận vui vẻ.

 

Phóng tầm mắt nhìn quanh thì toàn là cây cỏ thảo dược chưa từng thấy bao giờ!

 

Đi dọc theo đường mòn vào bên trong trang ước một khắc đồng hồ, đập vào mắt Sở Tiêu Lăng là một tòa nhà không lớn không nhỏ, không mới không cũ, bắt gặp một nam tử mặc áo trắng trẻ tuổi từ trong nhà đi ra, đầu tiên là hướng bà lão kinh hỉ kêu lên

 

"Nương, người đã trở lại?"

 

Bà lão đạm mạc gật đầu lập tức đi vào nhà.

 

Sau đó, nam tử áo trắng chuyển tầm mắt qua Sở Tiêu Lăng, đầu tiên là lộ ra nghi hoặc rồi lập tức mỉm cười tiếp đón:

 

“Xin chào!"

 

Sở Tiêu Lăng ngẩn người, liền cũng về thản nhiên cười

 

"Ngươi. . . . . . chào!"

 

"Đúng rồi, ta tên gọi là Cánh Bắc cô tên là gì?" Chàng tiếp tục hỏi, tiếng nói vẫn là nhu hòa.

 

"Tôi. . . . . . Tôi gọi là Sở Tiêu Lăng!"

 

"Sở Tiêu Lăng! Rất không tệ, tên đẹp nha. Cô nể tình ..., về sau hãy gọi ta một tiếng sư huynh, nếu không, trực tiếp gọi ta là Cánh Bắc cũng được!"

 

Sư huynh? dung nhan xinh đẹp thanh tú của Sở Tiêu Lăng hoang mang khó hiểu.

 

"Nàng là đồ đệ do mẹ ta thu nhận, cũng chính là sư muội của ta rồi!" Nam tử giống như nhìn ra trong lòng của nàng đang nghĩ gì, liền giải thích.

 

Đồ đệ? Nhưng mà. . . . . . Bà lão kia chưa từng nói qua sẽ thu nhận nàng làm đồ đệ, chỉ bảo mình học hỏi bà thôi!

 

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng có thể tiến vào nơi này, chứng minh mẹ ta đã muốn thu nhận nàng làm đồ đệ, cho nên nàng chạy không thoát đâu!" Cánh Bắc soái ca này giống như có thuật đọc tâm vậy!

 

Sở Tiêu Lăng bừng tỉnh ngộ ra, trong lòng vẫn còn có điểm nghi hoặc, nhưng cũng không hề rối rắm, bắt đầu đánh giá nam tử trước mắt, dáng người khôi ngô hiên ngang, khuôn mặt anh tú, hai mắt sáng ngời, cả người tản ra khí chất tao nhã, đặc biệt nụ cười kia, ôn nhu súc tích có nhật nguyệt linh khí mỹ ngọc, thanh nhã mà dịu dàng, đi thẳng vào lòng người.

 

"Muội chắc hẳn là đã đói bụng? Cùng ta đi vào nhà!" Nam tử lại gọi làm Sở Tiêu Lăng thanh tỉnh lại.

 

Sở Tiêu Lăng gật đầu mặt cười gượng, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, cẩn thận bước lên bậc thang, cùng chàng đi vào. . . . . .

 

Dạ Lan sâu yên lặng, ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng chiếu xuống thành Bắc, đồng thời chiếu rọi lên một bóng dáng cao lớn.

 

Đôi mắt Lưu Vân Lạc Kỳ bình tĩnh nhìn cảnh vật trước mắt, tuấn nhan hiển thị rõ nỗi khiếp sợ cùng không tin vào mắt mình, nếu không phải chung quanh cảnh vật chứng minh, hắn còn tưởng rằng mình tìm đến lầm nơi!

 

Bảy ngày trước, hắn được hoàng huynh ủy thác đi đến thành bên làm việc, thẳng đến đêm nay mới trở về thành.

 

Nỗi nhớ nhung dâng trào trong hắn, phân phó hộ vệ đi trước hồi phủ, hắn đi thẳng đến nơi này, còn tưởng rằng nghênh đón của mình sẽ là dung nhan mỹ lệ, ai ngờ...... chỉ còn là một đống phế tích!

 

Nhìn cảnh vật trước mắt, nơi này vừa mới trải qua trận đại hỏa . Tại sao lại cháy? Nàng đâu?

 

Vừa nghĩ tới nàng có thể táng thân trong biển lửa, cả người hắn nhất thời cảm thấy rét run nói không nên lời!!

 

Không, sẽ không, không có khả năng, tính mạng của nàng là của mình, không có mình cho phép, nàng không thể có việc gì ngoài ý muốn!!

 

Trong lòng hắn yên lặng suy nghĩ, cả người bắt đầu gần như đang lo lắng bất lực.

 

Ngay bây giờ hắn thật muốn đi đến chung quanh tra hỏi, tìm hiểu xem rốt cuộc sao lại như thế này, tìm xem nàng có khoẻ mạnh, nay đang ở nơi nào.

 

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể đứng chết lặng, bởi vì, hắn không muốn náo động kinh thành, không muốn tin tức đồn ra toàn bộ kinh thành, để rồi kinh động đến hoàng huynh .

 

Ngẩn ra một lúc lâu sau, hắn mới dùng khinh công quay về Vương Phủ, vừa mới tiến đến nhà lớn, liền bắt gặp một xiêm y màu đỏ rực Nhan Hâm xuất hiện trên khuôn mặt lộ vẻ quyến rũ ngọt ngào cười đùa, dáng vẻ thướt tha mềm mại nghênh đón mình

 

"Vương gia, ngài cuối cùng đã trở về!"

 

Theo bản năng, Lưu Vân Lạc Kỳ lắc mình tránh nàng, đồng thời nói:

 

"Sở gia bị hỏa thiêu?"

 

Đối mặt với sự né tránh của Lưu Vân Lạc Kỳ, Nhan Hâm vốn đang buồn bực xấu hổ, lại nghe hắn đề cập đến chuyện kia, bất giác giật mình, một lúc lâu sau mới cố nén buồn bực hỏi:

 

“Hả? Sở gia? Người nào ở Sở gia?"

 

"Ngươi thật sự không biết sao?" Lưu Vân Lạc Kỳ không giải thích, mà là tiếp tục chất vấn.

 

Nhan Hâm trầm mặc, đáp:

 

"Xin thứ cho Hâm nhi ngu dốt, Hâm nhi thật sự không biết Vương gia muốn nói điều gì! Đúng rồi, Vương gia phong trần mệt mỏi lại gấp gáp trở về, nhất định mệt chết đi chi bằng để cho Hâm nhi vì chuẩn bị nước ấm hầu hạ ngài tắm rửa?"

 

Nhìn đôi nàng mắt tản mát ra quang mang u tối khiêu khích, ma xui quỷ khiến Lưu Vân Lạc Lỳ lại bất vi sở động lắc đầu cự tuyệt

 

"Không cần, muộn rồi ngươi trước trở về đi. Bổn vương còn có chuyện muốn làm."

 

"Vương gia!!"

 

“Người đâu, đưa Nhan thứ phi quay về Nhã Hâm Các!" Lưu Vân Lạc Kỳ thản nhiên ra mệnh lệnh, lập tức phất tay áo một cái đi về thư phòng .

 

Đêm nay, hắn muốn lần theo báo cáo truy tìm tung tích của nàng, chỉ vì ngày mai hắn muốn tập trung tinh lực đi tìm nha đầu kia!

 

Nhìn bóng dáng vĩ ngạn to lớn dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, Nhan Hâm nổi giận điên người tới mức dậm chân, đến tận khi được hạ nhân thúc giục nhắc nhở mới không cam lòng rời khỏi Ký Phong Các.

back top