Sầu Triền Miên

Chương 46: Lập thành hiệp nghị

Ly biệt mấy tháng mới được gặp lại, đối với tình cảm mẹ con rất mà nói ngoài trừ nước mắt kích động ra còn có sự hưng phấn, vui mừng! Giải quyết một ít lo lắng, Sở Tiêu Lăng tâm tình rộng mở thư thái, toàn thân bắt đầu đắm chìm trong vui sướng, giống như đang ở trong sơn trang như vậy, nàng ôm Nữu Nữu trên giường quay cuồng, tràn đầy sinh lực.

 

Cái giường này, so với giường gỗ chật hẹp trước kia, vừa rộng thênh thang vừa mềm mại, hai mẹ con vui đùa thoả thích, tất cả mọi việc xung quanh đều bị đặt lại phía sau!

 

Ước chừng qua hai khắc, thẳng đến khi mồ hôi đầm đìa, hai mẹ con mới ngừng lại. Sở Tiêu Lăng mới để ý, trước giường có một bóng người quen thuộc không biết đã đứng đó bao lâu, dung nhan tuấn mỹ tà mị hiển thị rõ sự nghi vấn sâu thẳm tựa như biển cả, đáy mắt lộ ra sự khó hiểu.

 

Trong lòng run rẩy, nàng không khỏi thầm mắng mình đắc ý vênh váo chỉ lo vui vẻ cực độ, không một chút lòng phòng bị, cho dù rất cao hứng cũng không nên như thế, đặc biệt là ở đây hắn luôn tùy tiện xuất hiện!

 

Nữu Nữu cũng nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ, đã nhanh chóng đứng dậy, gọi to

 

"Phụ thân!"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ hai mắt ngay lập tức ánh lên vẻ cưng chìu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bé nhéo vài cái xuống, còn dùng tay áo cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho bé, nhẹ giọng nói:

 

"Phụ thân còn tưởng rằng con đã chạy đi đâu, nguyên lai là đến nơi này!"

 

Nữu Nữu le lưỡi, vội vàng giải thích

 

"Nữu Nữu nghe nói phụ thân dẫn theo một a di trở về, vì thế sang đây xem xem, ai biết gặp được nương. . . . . . Ách, nhìn thấy a di! Phụ thân, a di rất thương Nữu Nữu đó, vừa rồi còn cùng Nữu Nữu chơi đùa!"

 

Tiểu nha đầu vừa dứt lời, lại âm thầm lè lưỡi, cảm thấy may mắn vì mình thông minh nhanh nhẹn, không đến nỗi phá hư " quy tắc Trò chơi " .

 

Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, nhớ lại mới cảnh tượng trước mắt vừa rồi, nghi hoặc lại nổi lên. Sở Tiêu Lăng và Nữu Nữu vui vẻ như vậy, tuyệt không giống như mới lần đầu gặp mặt, ngược lại như là đã quen biết từ lâu, thậm chí có thể nói. . . . . . Như là tình cảm sâu đậm mẹ con vậy!

 

Sở Tiêu Lăng cúi đầu xuống, trong lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi, trong lòng thấp thỏm bất an, nàng nghĩ Lưu Vân Lạc Kỳ có thể nhìn ra điều khác thường hay không, có thể hoài nghi hay không.

 

Hai người tiếp tục đăm chiêu, trong phòng không khí dần dần trở nên ngưng đọng cổ quái, chỉ có kẻ không rành thế sự Nữu Nữu vẫn vui vẻ, hoa chân múa tay vui sướng.

 

Một hồi sau, bé một lần nữa trở lại bên người Sở Tiêu Lăng, theo thói quen nép sát vào ngực Sở Tiêu Lăng .

 

Sở Tiêu Lăng thất kinh, không cần nghĩ ngợi đẩy bé ra, lôi kéo sự chú ý của bé

 

"Nữu Nữu đói bụng rồi phải không? Muốn đi ăn cơm trước không?"

 

Thật đúng là trùng hợp, Sở Tiêu Lăng vừa dứt lời, bụng của Nữu Nữu lập tức truyền đến một tiếng vang, khiến cho Nữu Nữu mặt cười đỏ bừng, hắc hắc cười không ngừng.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ tự nhiên cũng nghe thấy tiếng réo trong bụng của bé, tạm thời thu hồi trong lòng nghi ngờ, đối với Nữu Nữu giơ hai tay ra

 

"Hôm nay chúng ta đi tới chỗ bà nội ăn cơm!"

 

"Wow, Nữu Nữu lại có thể ăn đồ do bà nội tự tay nấu như khoai tây cọng sao!!" Nữu Nữu bắt lấy tay chàng, hưng phấn hoan hô.

 

Sở Tiêu Lăng thế này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Lưu Vân Lạc Kỳ gọi nàng cũng cùng đi.

 

"Nàng ‘ chết đi sống lại ’, không phải nên cho mẫu hậu biết sao? Lúc trước biết được nàng đã‘ táng thân trong biển lửa ’, bà rất bi thương đau xót!" tiếng nói Lưu Vân Lạc Kỳ lạnh nhạt ẩn lộ ra một chút đùa cợt, hiển nhiên còn đùa việc Sở Tiêu Lăng từng dùng cái chết ra để che dấu thân phận.

 

Sở Tiêu Lăng nghe xong, trong óc rất nhanh hiện lên hình ảnh mẫu phi thân thiết tươi cười trước mặt, nàng cảm thấy hổ thẹn áy náy.

 

Chợt nàng không muốn đi, bởi vì không biết đối mặt với Lan Thái Hậu như thế nào. Người mẫu phi hiền lành thiện lương từng rất yêu thương che chở cho nàng.

 

"Trẫm nhớ rõ nàng từng nói qua, ai đối với nàng tốt, nàng đều ghi nhớ kỹ, hơn nữa cũng sẽ đối với người đó có ân tình. Mẫu hậu từng đối với nàng như thế nào, trong lòng nàng hẳn biết rõ! Hoặc là, nàng đã thay đổi, không còn là có ân báo ân rồi chứ?" Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục nói, nếu không vì để cho mẫu hậu vui mừng, chàng không muốn kiên nhẫn đối với nha đầu không biết tốt xấu này.

 

"Nương, cùng Nữu Nữu tới chỗ bà nội ăn cơm đi, sẽ rất vui vẻ!" Ghé vào vai Lưu Vân Lạc Kỳ. Nữu Nữu nhỏ giọng thúc giục Sở Tiêu Lăng

 

Tiếng "Nương", đương nhiên là dùng khẩu hình miệng thay thế. Rốt cục, Sở Tiêu Lăng không hề do dự, bước xuống giường đi đến trước gương đồng, thoáng sửa sang lại xiêm y và tóc một chút, ước chừng một khắc đồng hồ sau, cùng Lưu Vân Lạc Kỳ đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên Long giá, thẳng đến tẩm cung của Lan Thái Hậu .

 

Nhìn thấy Sở Tiêu Lăng, Lan Thái Hậu ngoại trừ khiếp sợ, nội tâm vui mừng cùng kích động khó có thể hình dung.

 

Mà Sở Tiêu Lăng, nhìn người trước mắt đã lâu không gặp, vẫn cho mình cảm giác hòa ái dễ gần, cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, còn có rất nhiều áy náy.

 

"Táng thân trong biển lửa" mặc dù không phải là do mình nghĩ ra, nhưng để cho vị lão nhân này thương tâm khổ sở lại chính vì mình nên mới như vậy.

 

Không biết như thế nào biểu đạt sự áy náy và thẹn thùng của mình, Sở Tiêu Lăng quỳ xuống trước mặt Lan Thái Hậu.

 

Lan Thái Hậu thấy thế, vội vàng nâng nàng dậy, cẩn thận đánh giá một phen, nước mắt lưng tròng, tiếng nói khẽ run:

 

"Tiêu lăng, thật là con, con không có chết! Mấy năm qua, con có khỏe không?"

 

Sở Tiêu Lăng đôi mắt đã ngưng đọng lại nước mắt, liên tiếp gật đầu

 

"Đa tạ Lan Thái Hậu quan tâm, Tiêu Lăng sống rất tốt! Lan Thái Hậu thì sao? Thân thể ra sao, không có chuyện gì chứ?"

 

Nghe nàng không hề gọi mình là mẫu phi, Lan Thái Hậu chợt thấy phiền muộn và mất mát, nhưng bà hiểu rõ nguyên nhân, vì thế đè nén thương cảm, đáp:

 

“Tốt lắm! Trừ bỏ một ít bệnh cũ ngẫu nhiên tái phát, còn lại cũng không có vấn đề gì lớn!"

 

Nói xong, Bà đã dìu Sở Tiêu Lăng đến bên cạnh ghế dựa lớn ngồi xuống. Sở Tiêu Lăng nghe thấy xong không hề vui mừng, vô luận là trước kia hay hiện tại, bọn họ thiệt tình hi vọng, vị lão nhân hiền lành này có thể Phúc Thọ an khang, sống lâu trăm tuổi.

 

Nữu Nữu cũng tới trước mặt Lan Thái Hậu, ghé vào đầu gối của Lan Thái Hậu, từ chiếc quần lụa mỏng thiêu hình hoa quế và con mèo mâm mê.

 

Nhìn tiểu oa nhi trước mắt, Lan Thái Hậu tựa hồ nhớ tới điều gì, không khỏi lại hỏi:

 

"Tiêu lăng, của con. . . . . . Đứa nhỏ đâu?"

 

Tiêu Lăng ngẩn ra, một lát sau mới đáp:

 

“Bé đang ở nông thôn, tại nhà bà nội!"

 

Bà nội! Mặc dù sớm biết được sự thật kia, nhưng vừa nghĩ tới bé con của Sở Tiêu Lăng gọi người khác là bà nội, Lan Thái Hậu khó tránh khỏi cảm thấy buồn bã cùng tiếc hận.

 

Vẫn bị vây trong trạng thái im lặng Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên hừ lạnh, đến bao giờ mới thôi nói dối, hắn vẫn không thể tin cũng không chịu đối mặt, nàng từng phản bội chính mình, con của nàng là do cùng nam nhân khác sinh ra!

 

Trong điện đột nhiên yên lặng, chỉ có trẻ người non dạ Nữu Nữu còn đang chơi, miệng còn ngâm nga hát một ca khúc.

 

Một hồi sau, ma ma tiến đến bẩm báo bữa trưa đã chuẩn bị xong, ba người mới hoàn hồn, di giá đến thiện sảnh.

 

Lan Thái Hậu trước đó không biết Sở Tiêu Lăng sẽ tới dùng cơm, nên bữa trưa hôm nay toàn là món mà Lưu Vân Lạc Kỳ và Nữu Nữu thích .

 

Biết Nữu Nữu rất được Lan Thái Hậu yêu thương, Sở Tiêu Lăng vô cùng vui mừng cảm kích. Trong bữa ăn, Lan Thái Hậu ngồi ở vị trí trung tâm, hai bên theo thứ tự là Lưu Vân Lạc Kỳ và Nữu Nữu, vì Nữu Nữu yêu cầu nên Sở Tiêu Lăng ngồi gần Nữu Nữu .

 

Chỉnh đốn xong, Lưu Vân Lạc Kỳ không lên tiếng, vẫn duy trì sắc mặt thâm trầm lãnh khốc; Lan Thái Hậu rất tự nhiên cùng Sở Tiêu Lăng tâm sự việc nhà.

 

Đoán chừng là bởi vì theo thói quen hoặc tiềm thức, Nữu Nữu thỉnh thoảng lại muốn Sở Tiêu Lăng đút rau hay gỡ xương cá cho bé.

 

Nhìn hai người dung hợp ấm áp, Lan Thái Hậu thêm buồn bực, càng nhìn càng thấy được hai người như là mẹ con.

 

Bất quá, ý nghĩ cổ quái này bà chỉ dám phỏng đoán trong lòng, cũng không nói ra.

 

Sau khi ăn cơm xong, Sở Tiêu Lăng đưa Nữu Nữu đi tới thiên sảnh, Lan Thái Hậu cùng Lưu Vân Lạc Kỳ bước đi sau, bà như có điều gì suy nghĩ chăm chú nhìn chàng một hồi, lập tức ý vị thâm trường nói

 

"Kỳ nhi, để nàng đi!"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ ngạc nhiên, nhất thời không hiểu rõ dụng ý của bà.

 

"Con vừa rồi không nghe thấy sao? Nếu nàng đã có cuộc sống mới, con cần gì phải gây thêm rắc rối cho nó! Nàng lần này tiến cung, hẳn là không do nàng mong muốn?"

 

Nghe đến đó, Lưu Vân Lạc Kỳ cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, vẫn không hề lên tiếng, thần thái cũng đã nổi lên biến hóa.

 

"Mẫu hậu còn nhìn ra, nàng đối với con đã không còn có tình cảm." Lan Thái Hậu nói tiếp.

 

Nàng đối với mình không hề có tình cảm!! Không ngờ được ngay cả mẫu thân cũng nhìn ra! Lưu Vân Lạc Kỳ lại đau đớn, thân hình mạnh mẽ giống như bị bão tố Phong ba mãnh liệt kéo đến, nhấn chìm.

 

Hắn đang bi ai cùng thống thiết, là mẫu thân nên Lan Thái Hậu làm sao không thể nhận ra, đáng tiếc tất cả đã quá trễ, nếu vài năm hắn sớm có thể nhìn thấy rõ lòng mình, sự tình có lẽ sẽ không diễn biến thành như vậy.

 

Sâu kín thở dài, Lan Thái Hậu tiếp tục khuyên giải an ủi:

 

"Đứa ngốc, mẫu hậu hiểu được trong lòng con rất không cam, rất khó chịu, thậm chí rất tức giận căm phẫn, nhưng, đây là ý trời con hãy chấp nhận đi!"

 

"Cái gì là ý trời! Cái gì mà chấp nhận! Trẫm mới sẽ không tuân theo. Năm đó, người nói nàng theo ta là duyên số trời định, bảo ta nên thuận theo ý trời, lần này lại là người nói nàng theo ta không thích hợp, rốt cuộc lời nào mới là thật? Mới là lời ta nên tin tưởng?"

 

Hắn rít gào, phát điên, khiến cho Lan Thái Hậu lại là một trận đau lòng, hổ thẹn, tiếng nói lộ ra một chút nghẹn ngào

 

"Thực xin lỗi, là do ta sai, nếu không do mẫu hậu năm đó cưới nàng vào phủ, các con sẽ không thống khổ như vậy, mẫu hậu thực xin lỗi con, thật sự thực xin lỗi!"

 

Nhìn mẫu thân ứa lệ, cực kỳ bi ai không gượng dậy nổi, sự tức giận của Lưu Vân Lạc Kỳ biến mất, vội vàng dìu bà lên, đau lòng nói

 

"Quên đi, chuyện quá khứ cũng đừng nhắc lại nữa!"

 

“Tiêu Lăng thì sao? Kế tiếp con định làm như thế nào? Tiếp tục bắt buộc nàng sao?"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ không nói gì, nhưng trong lòng đã có đáp án, hắn mặc kệ ý trời thế nào, mặc kệ lần đó là thật hay là giả, dù sao đời này, nha đầu kia là của mình, đừng có mơ mình sẽ buông tay!

 

Sinh con biết tính con, Lan Thái Hậu mặc dù không biết được câu trả lời của Lưu Vân Lạc Kỳ, nhưng cũng biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì, vốn muốn khuyên giải an ủi, nhưng cuối cùng, cái gì cũng không nói, chỉ thở dài một tiếng, đi vào thiên điện.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ ngơ ngác đứng lại, vẫn đang chán ngán thất vọng lặng yên một hồi, khi hết tức giận cũng rời khỏi thiện sảnh.

 

Ước chừng giờ Mùi, ba người bái biệt Lan Thái Hậu, cùng nhau trở lại Dực Khôn Cung.

 

Vừa về đã thấy Nhan Hâm đang ở trong điện. Sở Tiêu Lăng vờ như không thấy Nhan Hâm phát những tia rét lạnh hướng tới mình, theo bản năng dắt Nữu Nữu đi vào phòng ngủ của mình.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ vừa đi gần lại Nhan Hâm, vừa hỏi

 

"Hâm nhi đến đây có chuyện gì không?"

 

Nhan Hâm không lập tức trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, ai oán ưu sầu, nét mặt u ám, khuôn mặt ảm đạm không chút ánh sáng, mây đen giăng đầy.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ hơi cảm thấy hoang mang, hỏi lại một lần nữa

 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Rốt cục, Nhan Hâm lúc này mới đáp lại

 

"Nghe nói hoàng thượng sắc phong nàng ta là Thục phi, còn đích thân đưa nàng hồi cung, Hâm nhi cả gan, xin hỏi hoàng thượng đây là ý gì?"

 

Tuấn nhan Lưu Vân Lạc Kỳ cứng đờ, không trả lời.

 

"Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên nàng năm đó phản bội, đã quên nàng từng mang đến cho hoàng thượng sự đau xót sao?" Nhan Hâm gọn gàng dứt khoát, lật ra chuyện cũ năm xưa.

 

Nghe đến việc này đang làm hắn cảm thấy vô hạn nan giải uể oải, Lưu Vân Lạc Kỳ không chỉ cảm thấy hờn giận phiền muộn, còn có thất bại và suy sụp tinh thần.

 

"Hâm nhi vẫn cho rằng, hoàng thượng là người cầm được thì cũng buông được, con người rắn rỏi kiên nghị, nhưng lại từ từ phát hiện ra, hoàng thượng vẫn không hề quả quyết, chấp nhất mềm lòng.

 

Ba năm, hoàng thượng đối với nàng tưởng niệm cùng sám hối, Hâm nhi thấy rõ ở trong mắt, đau ở trong lòng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc đi vạch trần hay hỏi tới.

 

Hiện tại, Hâm nhi thật sự không nhịn được, Hâm nhi không rõ, một nữ tử như vậy, có gì đáng giá mà hoàng thượng nhớ mãi không quên, thậm chí bất chấp thân phân, không để ý lễ nghi đưa nàng ta hồi cung!" Nhan Hâm nghi hoặc ai thán, kì thực là đang chất vấn chàng.

 

"Đương nhiên, hoàng thượng toàn quyền quyết định chuyện này, Hâm nhi trong lòng cho dù có nhiều khổ sở, nhiều khó chịu, cũng không có tư cách ngăn cản hay phản kháng thương lượng, chỉ biết nghe theo! Hôm nay mới sáng sớm, Hâm nhi tiến đến Dực Khôn Cung nhìn thấy nàng ta, vốn muốn hòa hợp quan hệ, ai ngờ nàng ta giả làm quỷ dọa Hâm nhi, làm hại Hâm nhi phải trốn vào đồng hoang nhị pháo, toàn bộ buổi sáng đều suy nghĩ không yên, kinh hồn không chừng!"

 

Nói xong, tiếng nói Nhan Hâm ôn nhu bắt đầu khóc lóc, còn mang theo run rẩy, rất là điềm đạm đáng yêu.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ nghe xong, vừa thấy tức giận hoang đường, lại thấy bất đắc dĩ cười khổ, không ngờ nha đầu kia làm ra việc này như vậy, còn giả thần giả quỷ dọa người!

 

Đột nhiên, Nhan Hâm chậm rãi tới gần Lưu Vân Lạc Kỳ, ở trước mặt chàng ngồi xổm xuống, lệ nhan sầu bi, mặt mày đọng lại nước mắt, tiếp tục thê lương bi ai khóc kể

 

"Hoàng thượng, Hâm nhi không có gì yêu cầu, chỉ hy vọng hoàng thượng xót cho Hâm nhi qua nhiều năm tận tâm tận lực vì hoàng thượng như vậy, giao Nữu Nữu cho Hâm nhi, để cho Hâm nhi nuôi nấng, có được không? Hoàng thượng!"

 

"Hâm nhi ——"

 

"Hoàng thượng đại khái không biết, Hâm nhi mới vừa rồi đau lòng thế nào! Hâm nhi tìm đủ mọi cách để yêu thương Nữu Nữu, Lăng Thục phi nàng ta vừa mới trở lại bên người hoàng thượng thôi, nhưng ngay cả Nữu Nữu nàng ta cũng chiếm lấy, đây có phải là muốn cùng Hâm nhi tranh chấp không?" Nhan Hâm nói lời tội nghiệp, nhưng trong nội tâm kì thực vô cùng phẫn nộ.

 

Mới vừa rồi, hai tay nhỏ bé Nữu Nữu dắt tay Lưu Vân Lạc Kỳ và tiện nhân Sở Tiêu Lăng kia, ba người vô cùng cao hứng đi vào, một nhà ba người hạnh phúc, làm nàng quả thực lửa giận muốn bốc lên sao Kim, cơ hồ khống chế không nổi, hận không thể chia rẽ bọn họ.

 

Lời nói này của Nhan Hâm, không chỉ có làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ đối với nàng đồng tình, hơn nữa là đối với Sở Tiêu Lăng lại một lần nữa hoang mang.

 

Chính như Nhan Hâm vừa nói, Nhan Hâm tìm đủ mọi cách để lấy lòng Nữu Nữu, lại không thể chiếm được tâm tư của Nữu Nữu . Sở Tiêu Lăng mới biết Nữu Nữu một thời gian ngắn, đã có thể đem Nữu Nữu"Thu phục" thỏa thỏa thiếp thiếp, giống như nàng chính là mẫu thân của Nữu Nữu!

 

Đây rốt cuộc là sao? Rốt cuộc vì duyên cớ gì? Nội tâm đột nhiên lo lắng, đầu óc cũng là Hỗn Độn không rõ, Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy huyệt Thái Dương bắt đầu truyền đến cơn đau, mày kiếm nhăn lại, hạ lệnh trục khách

 

"Hâm nhi đi về trước đi!"

 

"Nhưng là hoàng thượng. . . . . ."

 

"Trẫm còn có chuyện muốn làm! Có chuyện gì, sau này hãy nói đi!"

 

Nhan Hâm cảm thấy hờn giận, nhưng nhìn chàng đang không kiên nhẫn, liền cũng không dám nhiều lời kiên trì, ưu phiền, vì thế giả bộ hỏi han một chút rồi không cam lòng từ biệt rời đi.

 

Kế tiếp, Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục trầm tư hoang mang một lát, đi đến đại điện, lập tức vào phòng ngủ của Sở Tiêu Lăng, nhìn thấy hình ảnh trên giường, nỗi băn khoăn đáy lòng chưa tinh tường càng thêm rối rắm phức tạp .

 

Trong lúc đó trên đệm giường màu tím nhạt, Nữu Nữu đã say sưa ngủ, Sở Tiêu Lăng đang nghiêng người nằm ở bên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của Nữu Nữu .

 

Không cần nhìn kỹ, chàng có thể đoán ra, giờ phút này đôi mắt trong suốt kiều mỵ của nàng nhất định nhu tình tràn đầy, dung nhan tràn ngập tình thương của người mẹ hiền. Biểu hiện buổi sáng chơi đùa vui vẻ, bữa trưa thân thiết vô cùng, hiện tại. . . . . . ấm áp tình thương.

 

Hết thảy đều dễ làm cho người ta nghi hoặc khó hiểu. Rốt cuộc là nha đầu kia có sức quyến rũ vô cùng thu hút từ người lớn tới trẻ nhỏ, hay là. . . . . . bên trong còn có ẩn tình khác?

 

Cảm thấy được trong phòng xuất hiện điều khác thường, Sở Tiêu Lăng giật mình tỉnh lại, quay đầu thoáng nhìn bóng dáng cao lớn trước giường,gương mặt thoáng chốc đại biến, vội vàng xoay người ngồi dậy.

 

Hắn. . . . . . Hắn vào khi nào, vì sao mỗi lần giống như ma quỷ vô thanh vô tức xuất hiện? Sở Tiêu Lăng nhìn chàng, thấy đôi mắt chàng lạnh nhạt ý vị nhìn mình chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu mình, nội tâm bất giác càng thêm bối rối, phá lệ giải thích

 

"Nữu Nữu nói nơi này rất thơm, nên muốn ngủ trưa, ta thấy bé hơi mệt mỏi, không đành lòng đánh thức, liền cũng đáp ứng!"

 

Đáng tiếc, nàng càng giải thích, Lưu Vân Lạc Kỳ càng là sinh nghi, vì nha đầu kia cũng không tự nhiên mở miệng với mình, nay thế nhưng chủ động cùng mình nói chuyện, đây không phải. . . . . . Có điểm giấu đầu lòi đuôi sao?

 

Bất quá, hoang mang thì hoang mang, chàng vẫn không nghĩ ra trong đó có nguyên do gì.

 

Trong phòng yên tĩnh, cơ hồ nghe được tiếng tim đập, yên lặng đến làm cho lòng người kinh sợ!

 

Sở Tiêu Lăng hai tay buông thõm, không dám thở mạnh. Nàng thề, về sau sẽ vô cùng cảnh giác, bởi vì cục diện khẩn trương như hiện tại thật sự làm nàng cơ hồ hít thở không thông, quả thực đau tim mà!

 

đôi mắt đen Lưu Vân Lạc Kỳ quỷ dị lóe sáng, bí hiểm, cuối cùng lên tiếng

 

"nếu như trẫm nói thả ngươi đi, ngươi sẽ như thế nào?"

 

Lời của hắn, chẳng những làm cho Sở Tiêu Lăng kinh ngạc, hơn nữa còn kinh hoảng. Hắn là có ý tứ gì? Hắn không phải trăm phương nghìn kế muốn vây mình bên người đấy sao? Tối hôm qua, hắn còn lãnh tuyệt nói vĩnh viễn sẽ không tha cho mình rời đi, nhưng bây giờ. . . . . . Vì sao không lý do nói như vậy?

 

Hay là, hắn có mục đích khác?

 

"Như thế nào, không muốn đi? trẫm có thể cho rằng ngươi đối với trẫm quyến luyến cùng thể buông tay hay không?" Lưu Vân Lạc Kỳ tự mình chế giễu một câu

 

. Sở Tiêu Lăng đỏ bừng mặt, theo bản năng hỏi

 

"Vì. . . . . . Vì sao?"

 

Vì sao? Vì sao? Lưu Vân Lạc Kỳ âm thầm nỉ non, chàng cũng không rõ ràng, mình vì sao nói ra những lời như vậy, hơn nữa chàng đã hối hận!

 

"Không bằng. . . . . . Ngươi thả sư huynh ta ra đi!" Sở Tiêu Lăng lại nói.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ vừa nghe, thần sắc hoảng hốt chợt run lên, khôi phục thô bạo tức giận

 

"Ngươi mở miệng ra là muốn trẫm thả hắn? Ngươi yêu hắn đến như vậy sao?"

 

Yêu? Mình yêu Cánh Bắc? Không thể phủ nhận, mình đối với Cánh Bắc là có tình cảm, nhưng còn không đến mức gọi là yêu!

 

Bất quá, nàng không trả lời hắn!

 

"Nếu. . . . . . Trẫm thả hắn, có phải ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại hay không?"

 

Ha ha, chàng thật đúng là "Không cốt khí" nam nhân. Chỉ thấy thon dài thân hình đã ở mép giường ngồi xuống, chàng kéo tay nàng

 

"Nha đầu, ở lại đi, ở lại bên người trẫm, không đi nữa, có được không? Tính trẫm. . . . . . Cầu ngươi!"

 

Sở Tiêu Lăng giật mình, theo phản xạ rút tay về .

 

Nhưng mà, chàng lại nắm chặt lấy

 

"Một năm, chỉ cần một năm là được rồi! Một năm sau, nếu ngươi vẫn ôm oán hận đối với trẫm, trẫm sẽ . . . . . . thả ngươi đi!"

 

Dung nhan tuấn mỹ, cũng không còn thấy sự đắc ý phấn chấn và phóng đãng kiêu căng, lúc này chỉ có cầu xin khẩn thiết, một thân long bào ánh vàng rực rỡ đẹp đẽ quý giá, chân thật như vậy hiện tại lại uể oải suy sụp.

 

Nhìn chàng, Sở Tiêu Lăng cảm thấy khó hiểu, không nên đau lòng, nhưng rất nhanh nàng cực lực bỏ ra.

 

"Còn có, thấy nàng rất thích Nữu Nữu, Nữu Nữu cũng thích nàng. Chỉ cần nàng thích, trẫm hứa để Nữu Nữu cho ngươi nuôi nấng chăm sóc!" Lưu Vân Lạc Kỳ nói, vì để cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại, chàng có thể nói đem hết tất cả vốn liếng(chỉ để giành lại trái tim của Lăng tỷ đã mất,có nét đáng thương nên cộng điểm lại p(>3

 

Chàng tâm hoảng ý loạn, lo âu bất lực, Sở Tiêu Lăng không phải là không do dự! Tối hôm qua, nàng hẵng còn một khắc đồng hồ cũng không nguyện ở lại, nhưng trải qua hôm nay, nàng biết được nữ nhi đang ở trong hoàng cung, nàng liền không hề còn bài xích!

 

Nàng rất rõ ràng, căn cứ vào việc Lưu Vân Lạc Kỳ đối với Nữu Nữu sủng ái cùng thương yêu, mình nhất thời nửa khắc cũng không muốn mang Nữu Nữu đi.

 

Còn có Lan Thái Hậu, người vĩnh viễn yêu thương quan tâm mình, bà cũng thật lòng thích Nữu Nữu, mình thật có thể nhẫn tâm bác thoát nhìn bà ngậm kẹo vui đùa cùng cháu gái mình sao?

 

Mặt khác, chính yếu là sư huynh, mình không thể để cho chàng bị vô tội liên lụy trong nhà lao, chịu đủ tai ương!

 

Thấy nàng tựa hồ có điểm động lòng, Lưu Vân Lạc Kỳ tận dụng thời cơ, lại khẩn cầu

 

"Nha đầu "

 

"Hảo, ta đáp ứng ngươi! Ngươi thả sư huynh, ta ở lại một năm, nhưng kỳ hạn đến, ngươi phải thả ta! Còn nữa, ta không cần danh hiệu Thục phi!!" Rốt cục, Sở Tiêu Lăng vẫn là thỏa hiệp rồi!

 

Nghe nàng nói quyết định rõ ràng như vậy, Lưu Vân Lạc Kỳ rất là hờn giận cùng ảo não, bất quá, chàng không hề giống như trước phát tác trận Lôi Đình, chỉ mỉm cười đồng ý với nàng.

 

Theo vẻ mặt của nàng, chàng nhìn ra được nàng vẫn thiện lương ôn nhu, hơn nữa nàng từng đối với chính mình hữu tình, nên chàng nắm chắc sẽ có lại trái tim của nàng, mặc dù chỉ một năm ngắn ngủi! Đến lúc đó, mình và nàng, còn có Nữu Nữu, thật sự hạnh phúc "Một nhà ba người" .

 

Vừa nghĩ tới hình ảnh tương lai tốt đẹp, Lưu Vân Lạc Kỳ vui vẻ kích động, ngây ngốc nở nụ cười.

 

Mà Sở Tiêu Lăng, đã yên lặng nghĩ ngợi một năm làm như thế nào để hắn không còn tình cảm với mình, làm cho hắn nói muốn trả lại Nữu Nữu về Liên Thành đây! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng đột nhiên nhớ lại một chuyện trọng yếu, vì thế nói

 

"Còn có một yêu cầu, trong một năm, chưa được ta cho phép, ngươi không được phép đòi hỏi, lại càng không. . . . . . Cường hành yếu thế ép buộc ta cùng ngươi làm chuyện đó!"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ hoàn hồn, tâm tình biểu hiện ảo não, hắc hắc, bằng năng lực của mình, còn sợ nàng cự tuyệt sao!

 

Từng chỗ mẫn cảm trên người nàng, chàng đều nhớ rõ rành mạch. Vừa nghĩ tới sẽ rất nhanh lại có thể nhấm nháp thân hình xinh đẹp của nàng, lại nhìn nàng quyến rũ thở gấp dưới thân mình, chàng quả thực cả người dục hỏa, hận không thể nhanh chóng giải quyết, làm cho chàng đại triển hùng phong, lập tức muốn nàng một hồi!

 

Sở Tiêu Lăng không hề biết mình đang bị người ta thiết kế âm mưu, dung nhan xinh đẹp thanh tú vẫn bình tĩnh, bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh mình mang theo Nữu Nữu, cùng mẫu thân, đệ đệ, còn có Cánh Bắc và sư phụ, cùng nhau trải qua cuộc sống tự do tự tại, vô câu vô thúc vui vẻtừng ngày. . . .

back top