Sầu Triền Miên

Chương 55: Đêm lạnh như nước

Yên tĩnh trang nghiêm trong ngự thư phòng lại sáng như ban ngày, Lưu Vân Lạc Kỳ nhắm nghiền đôi mắt, lười biếng dựa vào ngồi trên ghế . Sau lưng hắn chính là Sở Tiêu Lăng, đang nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Trong chốc lát sau, Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên hỏi ra

 

"Lăng lăng, nàng. . . . . . có oán trẫm không?"

 

Sở Tiêu Lăng biết rõ hắn ám chỉ điều gì, chỉ là im lặng. Nói thực ra, Nhan Hâm năm lần bảy lượt mưu hại mình, chính mình đương nhiên hi vọng nàng bị trừng phạt xứng đáng, đặc biệt lần này việc dùng vu thuật .

 

Từ hôm chứng kiến con búp bê vải khủng bố sau, chính mình một mực vẫn còn cảm giác sợ hãi, chỉ cần yên tĩnh xuống, liền không tự chủ được nhớ tới con búp bê vải thảm hại kia, vì vậy không giải thích được cảm thấy những ngân châm kia thật sự đang đâm vào trên thân thể của mình, đón lấy tất cả đau nhức đến chính mình cũng khó có thể hình dung ra, cả người sợ hãi khủng hoảng toàn thân phát run, mồ hôi lạnh chảy ròng.

 

Bởi vậy đáng sợ hơn, chính mình đang ngủ trưa, đột nhiên gặp một cơn ác mộng, mơ tới Nhan Hâm dùng dao găm đâm loạn vào mặt mình, vô cùng thê thảm, cho đến khi tỉnh lại chạy đến trước gương phát hiện khuôn mặt hoàn hảo vô khuyết, mới không còn cảm thấy sợ hãi như vậy, nhưng tâm tình thật lâu không cách nào bình phục quyết tâm.

 

Thật lâu cũng không nghe nàng đáp lại, Lưu Vân Lạc Kỳ không khỏi mở mắt ra,,vươn cánh tay ra kéo tay của nàng, đặt nàng ngồi trên đùi của mình, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh nìn nàng, lại một lần nữa xin lỗi nói ra:

 

"Thực xin lỗi, trẫm biết rõ Nhan Hâm phạm sai lầm, lại không sửa trị nàng ta, trẫm có phải là rất đáng ghét, rất vô dụng?"

 

Nhìn hắn đang buồn rầu, thẹn thùng sa sút tinh thần Sở Tiêu Lăng trong lòng cũng nhói đau và đồng tình, nhịn không được lên tiếng an ủi:

 

"Hoàng thượng đừng nói rằng mình vô dụng đáng ghét, sao không đem những việc này xem như do bản thân quá trọng tình trọng nghĩa cùng vì đại cục suy nghĩ? Tiêu Lăng tin tưởng, nếu hiểu được, hoàng thượng tuyệt không hi vọng giống như bây giờ lâm vào lưỡng nan khốn cảnh."

 

"Chính là mẫu hậu nói đúng, trẫm đã mang đến cho nàng quá nhiều ủy khuất!"

 

"Cùng hoàng thượng thống khổ không chịu nổi so sánh với nhau, Tiêu Lăng bị ủy khuất tính là cái gì! Huống hồ Tiêu Lăng là nữ tử, trong lòng có khổ thì trong lời nói còn có thể phát tiết đi ra, mà hoàng thượng, nam nhân đại trượng phu, mặc dù muốn khóc cũng chỉ có thể rơi nước mắt hướng trong bụng nuốt xuống."

 

Sở Tiêu Lăng dứt lời, nội tâm lại rung động, không khỏi đưa tay, xoa lên đôi lông mày rậm đang nhăn lại của hắn.

 

Nàng rất hiểu rõ đại nghĩa cùng ôn nhu săn sóc, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ cảm động, còn là áy náy cùng tự ti, không khỏi đem nàng ôm chặt vào trong ngực, chăm chú ôm, mà lại còn bức thiết hứa hẹn:

 

"Lăng lăng, cám ơn nàng, còn có, cảm tạ ông trời đã đem nàng ban cho trẫm, tốt đẹp như vậy đưa nàng đến bên người trẫm! Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho nàng phải bị trả giá, thỉnh một lần nữa cho trẫm một chút thời gian, trẫm sẽ cho nàng một công đạo."

 

"Còn có, chờ hết thảy công việc xử lý thỏa đáng, trẫm sẽ phong nàng làm hậu, đến lúc đó nương nàng cũng nở mặt với thiên hạ, toàn bộ cả hậu cung, rốt cuộc không người nào còn có thể khi dễ nàng nữa!"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ không hề trì hoãn, vội vàng nói thêm câu này.

 

Một phen hứa hẹn, lập tức mang cho Sở Tiêu Lăng rung động thật lớn, còn có không cách nào hình dung cảm động cảm khái. Nàng tin tưởng hắn thật sự với chính mình yêu sâu đậm, cũng hiểu được hắn đối với chính mình che chở, làm mất đi không muốn qua, hắn sẽ phong chính mình là hoàng hậu, bởi vì nàng không dám hy vọng xa vời, lại có lẽ, trong nội tâm hoàn toàn không có khát vọng chờ đợi qua.

 

"Trẫm biết rõ, nàng có lẽ không quan tâm tới những điều này, nhưng đây là trẫm đối với nàng biểu đạt tình yêu, trẫm nguyên bản tính toán đợi hết thảy chuẩn bị cho tốt sẽ nói cho nàng biết, chính là, trẫm thật sự đã đợi không kịp. Lăng Lăng, lần này đừng có lại cự tuyệt trẫm, nghe trẫm lần thứ nhất, tiếp nhận an bài của trẫm đối với nàng, được không? Trẫm muốn nói cho nàng biết, bất kể là trước kia, hay là hiện tại hoặc tương lai, nàng đều là chính thê của trẫm, địa vị vĩnh viễn không người nào có thể thay thế, mà ngay cả Nhan Hâm, cũng không ngoại lệ!" (Câu này đúng trong cả 4 kiếp ah =.=)

 

Lưu Vân Lạc Kỳ lần nữa khẩn thiết chân thành.

 

Không sai, nếu là trước kia, mình quả thật không gì lạ, biết rõ xã hội này nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, biết rõ hắn là hoàng đế, tam cung lục viện đương nhiên, nhưng mình cũng không cách nào chịu được, chính mình muốn không phải chỉ là chính thê, cũng không phải địa vị cao nhất, mà là duy nhất nữ nhân của hắn. Đây cũng là nguyên nhân chính mình một mực kiên trì không cho hắn sắc phong .

 

Bất quá, hôm nay, ý nghĩ của mình tựa hồ trong thời gian ngắn đổi thay rồi, vì hắn, chính mình nguyện ý cùng những nữ nhân khác chia sẻ tình yêu, chỉ cần hắn cho mình yêu thương hết mực so với những nữ nhân khác nhiều một ít, nhiều một chút cũng đã đủ.

 

Đuôi lông mày giãn ra, tuyệt mỹ dung nhan dần dần thỏa mãn cười, Sở Tiêu Lăng xanh miết ngón tay ngọc nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trước ngực của hắn, dùng hành động đáp ứng lời hắn!

 

Lưu Vân Lạc Kỳ lập tức cảm thấy khó có thể nói nên lời tung tăng như chim sẻ cùng cuồng hỉ, đem nàng ôm chặt hơn, cái cằm đặt tai mái tóc nàng, kích động qua lại vuốt ve, một hồi, nâng khuôn mặt của nàng lên, nhanh chóng hôn lên đôi môi kiều diễm mê người của nàng .

 

Sở Tiêu Lăng đầu tiên là ngẩn người, cũng chủ động mở hàm răng ra đón ý hùa theo đáp ứng hắn.

 

Trong phòng nhiệt độ càng ngày càng cao,vật trở ngại trên người cả hai dần dần bị rút đi, một dương một âm, hai câu thân hình dính sát hợp lại cùng một chỗ, cơ hồ thân mật không thể phân chia, bắt đầu đáp ứng nhu cầu lẫn nhau, lẫn nhau thỏa mãn an ủi.

 

Chọc người yêu kiều thở gấp trong phòng, Sở Tiêu Lăng khép hờ đôi mắt, cánh tay đặt lên trên cổ của hắn, tận tình hưởng thụ lấy lực động của hắn đang không ngừng nhồi vào bên trong chính mình, nàng thoải mái giống như chuẩn bị phát ra tiếng thét cuối cùng thì chợt thấy có thứ gì đột nhiên mềm nhũn ra.

 

Đột ngột hư không, làm cho nàng bất mãn mở to mắt, chuẩn bị hỏi hắn có chuyện gì xảy ra thì đã thấy giọt máu đỏ tươi từ mũi hắn chảy ra, xẹt qua khóe miệng, cái cằm, cuối cùng nhỏ tại trên đùi trắng nõn của chính mình, một điểm tiếp một điểm, dần dần hình thành một tiểu máu .

 

Hỗn Độn - ý thức chuyển thanh minh, mê ly đôi mắt cũng đột nhiên khôi phục thanh tịnh, Sở Tiêu Lăng lập tức kinh hãi:

 

"Hoàng thượng ngài làm sao vậy, hoàng thượng. . . . . ."

 

Lưu Vân Lạc Kỳ ôn nhu nhìn nàng, đưa cho nàng một nụ cười yên tâm, làm gì được, tiếng nói chuyện biểu lộ rõ nỗi thống khổ của hắn

 

"Trẫm. . . . . . Trẫm không có việc gì!"

 

Dứt lời, hắn tiếp tục đong đưa thắt lưng, đáng tiếc căn bản là lực bất tòng tâm, còn không kịp cử động, cả người trở nên vô lực, xụi lơ tại trên người Sở Tiêu Lăng, máu mũi còn đang chậm rãi chảy ra, dĩ nhiên ngất đi.

 

Sở Tiêu Lăng triệt để cảm thấy khủng hoảng e ngại, nhẹ nhàng đẩy hắn ra ngồi trên mặt ghế, chính mình theo người hắn bước xuống, chuẩn bị ngồi dậy, phỏng chừng bởi vì vừa rồi ngồi trên người của hắn, hai chân giơ lên quá lâu trong khi quan hệ, gót chân vừa chạm đất, hai đầu gối chợt mềm nhũn, chèo chống hoàn toàn biến mất, tựu như vậy bổ nhào xuống mặt đất.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nàng không để ý đầu gối cùng chân truyền đến đau nhức, cũng không còn tâm tư mặc quần áo, tranh thủ thời gian bò lên, tựu như vậy phủ phục đến bên cạnh Lưu Vân Lạc Kỳ, kéo tay, chăm chú cẩn thận bắt mạch cho hắn.

 

Mạch nhanh hơn, hỗn loạn . Đón lấy, nàng lại mở mắt của hắn ra, phát hiện bên trong cũng khác hẳn so với bình thường .

 

Rất rõ ràng, hắn đang có vấn đề! Cụ thể là vấn đề gì, chính mình không biết! Những bệnh trạng này, mình theo sư phụ học y ba năm cũng chưa từng học qua!

 

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, hắn bỗng dưng không lý do té xỉu, còn máu mũi chảy đầm đìa? A, đúng, máu mũi! Sở Tiêu Lăng đang nghĩ ngợi như thế nào cầm máu lại cho hắn thì thấy máu mũi tự động đình chỉ, nhưng hắn vẫn y nguyên hai đôi mắt đóng chặt, lâm vào trạng thái hôn mê.

 

Xem ra, chỉ có cho thái y đến khám bệnh, chính là, khi thái y hỏi nguyên do, mình sẽ trả lời thế nào? Tình hình thực tế nói ra sao? Chính mình như thế nào mở lời được!

 

Nghĩ xong, Sở Tiêu Lăng lông mày chau lên, không khỏi kinh hoảng lay tay Lưu Vân Lạc Kỳ

 

"Hoàng thượng, ngài nhanh tỉnh lại, ngài trước tỉnh lại, có mấy lời muốn ngài chính miệng nói với thái y, cầu ngài, hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ."

 

Đáng tiếc, vô luận nàng như thế nào cầu khẩn khóc hô, hắn cũng không có động tĩnh, không khí trầm lặng. Điều này làm cho Sở Tiêu Lăng đáy lòng khủng hoảng, nghĩ đến hắn có thể hay không do việc đó mà đó u ám bất tỉnh, nàng liền rốt cuộc chẳng quan tâm cảm thấy thẹn cùng xấu hổ, nhanh chóng đứng lên, hướng phía cửa thẳng đến, chuẩn bị đi gọi người truyền thái y.

 

Vừa đi ra hai bước, liền nghe sau lưng truyền tới một giọng nói thấp đến không thể nghe thấy

 

"Lăng lăng!"

 

Cước bộ lập tức đình chỉ, nàng cực kỳ nhanh chạy trở lại bên cạnh người hắn, kinh hỉ khóc

 

"Hoàng thượng, ngài cuối cùng đã tỉnh."

 

Nàng khóc lóc thảm thiết,làm đau lòng hắn, vì vậy, hắn cố dùng lực chèo chống, khó khăn giơ tay lên, bên cạnh lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống của nàng, thương tiếc đau lòng nói

 

“Đồ ngốc, đừng khóc, đừng khóc, trẫm chỉ thích nhìn nàng vui vẻ khoái hoạt, tựa như vừa rồi trẫm yêu thương!"

 

Dứt lời, tự nhận là kỳ lạ nhất mị mê người cười, ayy. Nam nhân này, đến cảnh này, còn có tâm tình tán tỉnh cùng nói giỡn.

 

Sở Tiêu Lăng rơi nước mắt không ngừng, tiếp tục nghẹn ngào nói

 

"Ngài vừa rồi không lý do té xỉu, còn máu mũi chảy đầm đìa, làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết! Ngài hiện tại như thế nào, còn có hay không mệt mỏi? Ta thật vô dụng, lại khám bệnh không ra hắn đang bị bệnh gì. Đúng rồi, ngài tại đây chờ một lát, ta sai người đi truyền thái y."

 

"Trẫm không có việc gì, đừng lo lắng, chớ khẩn trương, cũng không cần truyền thái y, nhìn xem, trẫm đã tỉnh lại, nói rõ đã không có việc gì rồi!"

 

Kỳ thật, tình huống của mình trực tiếp thanh trừ, hắn y nguyên cảm thấy toàn thân không khỏe, giống như đang bị hỏa thiêu, đau đớn vô cùng, quả thực khó có thể chịu được, bất quá, hắn sẽ không để cho nàng biết sự thật, càng thêm không muốn để cho nàng phải tiếp tục khổ sở thương tâm cùng lo lắng, bởi vì nói như vậy, sẽ làm cho chính mình đau lòng, so với thân thể đau nhức còn nghiêm trọng!

 

Sở Tiêu Lăng học qua y thuật, tinh tường thân thể của hắn, biết rõ hắn đang gượng chống đỡ, chưa vội phát giác ra khuyên bảo, nhưng vẫn là không được hắn cho phép. Người nam nhân này, có khi đối với chính mình dựa vào trăm thuận, thật có chút về sau, thí dụ như hiện tại, quả thực một mực gian ngoan mất linh, rất quật cường!

 

Bất đắc dĩ, Sở Tiêu Lăng đành phải tạm thời bỏ qua, nhớ lại sư phó đã từng truyền thụ qua huyệt vị giảm trừ đau nhức, vì vậy nói hắn cúi xuống, tìm được huyệt vị nào đó của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.

 

Không bao lâu, Lưu Vân Lạc Kỳ trên người đau nhức quả nhiên dần dần rút đi, thân thể chậm rãi hồi phục, cả người cũng bắt đầu linh động. Cuối cùng, được Sở Tiêu Lăng dìu, rời đi khỏi ngự thư phòng, trở lại tẩm cung.

 

Sở Tiêu Lăng giúp hắn cởi áo nới dây lưng, dìu hắn nằm xuống, phỏng chừng đêm nay nguyên khí đại thương, quá mức mỏi mệt, nên hắn rất nhanh đã ngủ.

 

Mà Sở Tiêu Lăng, rõ ràng cũng rất mơ hồ, không cách nào ngủ, lẳng lặng nằm ở bên người của hắn, tựu như vậy đăm chiêu nhìn tới hắn, cho tới hừng đông. . . . . .

 

Những ngày tiếp theo, Lưu Vân Lạc Kỳ mặc dù không tái phát bệnh, bất quá thân thể rõ ràng so với trước kia yếu đi rất nhiều. Sở Tiêu Lăng nhiều lần thúc hắn để cho thái y khám bệnh, hắn không nghe, còn như bình thường, mỗi đêm hướng nàng cầu hoan.

 

Có lần trong bóng tối, Sở Tiêu Lăng tất nhiên không chịu, nhưng mỗi đêm đều đến tẩm cung cùng hắn ngủ, ôm hắn, hôn nhẹ, thậm chí sờ soạng vuốt ve, đến thời điểm trọng yếu nhất, lại dùng lý trí ngăn cản.

 

Một việc khác,vụ án nàng bị ngộ hại tại Hoài Nam cũng có tiến triển, không biết là do ai âm thầm nhúng tay, thậm chí bắt hung thủ chui đầu vào lưới, bẩm báo hết thảy chân tướng.

 

Đối với hung thủ, Sở Tiêu Lăng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ đều nhận ra, chính thức tại Hoài Nam, trà trộn vào thị vệ đoàn người có 1 nam tử tuổi còn trẻ.

 

Lưu Vân Lạc Kỳ thẩm vấn, hung thủ cái gì cũng khai, nói là được Liễu Bích Hà sai khiến, Liễu Bích Hà chẳng những khống chế hắn, còn có một gia lão ở dưới giấu danh tính uy hiếp hắn, làm cho hắn không thể không nghe theo Liễu Bích Hà an bài, đối với Sở Tiêu Lăng hạ độc thủ.

 

Hung thủ đã bị nhốt vào Thiên Lao, lúc này, chính thức thẩm vấn Liễu Bích Hà. Dực Khôn Cung chánh điện, hào khí ngưng trọng dị thường yên lặng, trong điện trên ghế dựa lớn đang ngồi là Lưu Vân Lạc Kỳ, hai bên theo thứ tự là Sở Tiêu Lăng cùng Lan thái hậu.

 

Đảm nhiệm thần sắc khác nhau, tầm mắt đều phóng tại trước mắt Liễu Bích Hà . Trong lúc đó Liễu Bích Hà hai đầu gối chạm đất, cái eo thẳng tắp, cúi đầu, mặc dù chết đến nơi, nàng y nguyên bảo trì ngông nghênh.

 

"Liễu quý nhân ngươi thật đúng là to gan lớn mật, Tiêu Lăng với ngươi không oán không hận, ngươi vì sao hung ác hạ độc thủ, còn không mau khai ra?"

 

Lan thái hậu đầy mặt vẻ giận dữ, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, bà tuyệt đối không thể tưởng tượng được, mà lại không cách nào tiếp nhận, hậu cung lại có tới nhiều kẻ tâm địa ác độc như vậy!

 

Mà Sở Tiêu Lăng, đột nhiên đứng dậy, chậm rãi đến gần Liễu Bích Hà, bao quát đánh giá nàng một hồi, ấp úng hỏi

 

"Bích Hà, ngươi có thể nói cho ta nguyên do? Ngươi tại sao phải hại ta? Tại sao phải giá họa cho Hiền phi?"

 

Bình tĩnh tiếng nói hơi có vẻ thất vọng, trắng nõn tiếu nhan cũng ẩn ẩn hiện đau nhức, trong ấn tượng Sở Tiêu Lăng, Liễu Bích Hà ôn nhu động lòng người 1 tiểu cô nương, vẫn cho là nàng cùng chính mình đồng dạng, bình tĩnh thiện lương, không tranh quyền thế, ai ngờ. . . . . . Lại so với hậu cung bất kỳ nữ nhân nào cũng đều ác độc giảo hoạt mà lại tâm ngoan thủ lạt.

 

Liễu Bích Hà không nói một tiếng, hai mắt như cũ nhìn thẳng mặt đất.

 

Lan thái hậu thấy thế, càng thêm tức giận, giữ cửa khẩu thị vệ kêu tiến đến, phân phó bọn họ đem khuôn mặt Liễu Bích Hà nâng lên.

 

Thanh lệ cao ngạo dung nhan lập tức ánh vào mi mắt mọi người, Liễu Bích Hà vinh nhục không sợ hãi, duy nhất có thể nhìn ra nàng giờ phút này tâm tình sáng ngời đôi mắt, lộ ra không cam lòng, không cam lòng, phẫn nộ, oán hận,! Đặc biệt khi nàng nhìn đến Sở Tiêu Lăng, đôi mắt bắn ra từng đạo lợi hại ánh sao, như là từng thanh đao nhọn, sắc nón hướng tới Sở Tiêu Lăng.

 

Điều này làm cho Sở Tiêu Lăng cảm thấy run sợ, nàng nghĩ mãi mà không rõ, chính mình chưa từng đắc tội thậm chí mạo phạm qua Liễu Bích Hà,làm gì đưa tới như vậy thống hận cùng oán hận, vì vậy, nàng nhịn không được hỏi lại

 

"Bích Hà ——"

 

Liễu Bích Hà trong mắt lợi quang không giảm, tiếp tục nộ trừng một lát, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi rống ra:

 

"Không sai, là ta làm, ta chẳng những muốn mạng của ngươi, cũng muốn Nhan Hâm cùng một chỗ chôn cùng, bởi vì các ngươi đều đáng bị trừng phạt đúng tội, đều phải xuống Địa ngục."

 

Sở Tiêu Lăng vừa nghe, trong lòng càng hoang mang.

 

"Năm đó, nếu không phải ngươi cùng Nhan Hâm kết thù kết oán, tựu cũng không phát sinh việc ngoài ý muốn, mà ta, cũng sẽ không bởi vậy bị liên quan đến, đến nỗi không thể vào làm bạn với ca ca. Ta thương tâm, ta khổ sở, ta không cam lòng, nhưng ta còn tiếp tục nhẫn nại xuống, hi vọng ký thác vào việc tuyển tú . Ai biết, lão thiên gia cũng không giúp ta, chúng ta không đến bước tiếp theo, lão Thiên gia lại nhẫn tâm đoạt đi mệnh của ca ca! Là các ngươi, hai người nữ nhân chết tiệt các ngươi, làm hại ta vĩnh viễn mang theo tiếc nuối, cùng ca ca thiên nhân hai tướng cách xa! Ta đã bị đau khổ, các ngươi há có thể Tiêu Dao bên ngoài! Vốn, ta nghĩ ngươi đã chết rồi, thầm nghĩ đối phó qua Nhan Hâm, ngươi lại không lý do chạy về cung, còn phá vỡ kế hoạch ban đầu của ta, ngày xưa chỉ có thể một lần nữa bố trí, cho nên, muốn trách, chỉ có thể trách ngươi! Là ngươi chính mình trở về muốn chết!"

 

Liễu Bích Hà gầm nhẹ chuyển thành rít gào, thần sắc khác thường kích động, cả khuôn mặt đỏ lên, nếu không có thị vệ đè lại, nàng chỉ sợ đã phóng tới Sở Tiêu Lăng.

 

Thì ra là thế! Nguyên lai nàng yêu mến Lưu Vân Lạc Trinh! Biết được nguyên do, Sở Tiêu Lăng nguyên bản nhàn nhạt tức giận biến mất.

 

Lan thái hậu cũng bị Liễu Bích Hà làm chấn động trợn mắt há hốc mồm, mà Lưu Vân Lạc Kỳ, cũng là vô cùng kinh ngạc.

 

Bỗng dưng, Sở Tiêu Lăng đến trước mặt Liễu Bích Hà ngồi xổm xuống, cùng nàng nói xin lỗi:

 

"Thực xin lỗi, ta vô tâm, năm đó việc ngoài ý muốn, ta không nghĩ, cũng không phải ta có thể khống chế, vô ý cho ngươi mộng nghiền nát, cho ngươi thống khổ vậy trong lễ mừng năm mới, thật sự xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Đối với việc Lưu Vân Lạc Trinh chết đi, ta cũng cảm thấy rất đường đột, tuy nhiên ta đối với người cảm tình cũng không phải yêu."

 

"Ngươi cút ngay, ai muốn ngươi mèo khóc chuột giả từ bi! Ngươi cút ngay, ngươi cút ngay cho ta. . . . . ." Liễu Bích Hà càng thêm kích động, cơ hồ gần như điên cuồng, bọn thị vệ tranh thủ ra tay, lần nữa vững ngăn nàng lại.

 

Nhân chứng vật chứng đều đủ, vụ án đã rõ ràng nhưng, Lưu Vân Lạc Kỳ mệnh thị vệ khống chế Liễu Bích Hà nhốt vào đại lao, chờ đợi xử trí.

 

Đuổi tới cửa Sở Tiêu Lăng, y nguyên bình tĩnh nhìn Liễu Bích Hà dần biến mất, một hồi sau, cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng goị của Lưu Vân Lạc Kỳ, nàng mới quay đầu lại, đầy mặt đau thương, tâm tình miên man.

 

Lan thái hậu thở ra một hơi, cảm khái vô hạn nói:

 

"Sự tình cuối cùng tra ra manh mối, sau cơn mưa trời lại sáng rồi! Ayy, không thể tưởng tượng được chân tướng đúng là do kẻ khác!"

 

Sở Tiêu Lăng đột nhiên quỳ xuống, "Hoàng thượng, Lan thái hậu, Tiêu Lăng có một thỉnh cầu, Liễu Bích Hà nàng. . . . . . Không bằng thả nàng ta! Việc này coi như không có phát sinh ra!"

 

"Thả nàng? Cho rằng không có phát sinh qua? Tiêu Lăng, con. . . . . ." Lan thái hậu khó có thể tin trừng to mắt.

 

Sở Tiêu Lăng gật đầu, lập tức lần nữa khẩn cầu Lưu Vân Lạc Kỳ: "Hoàng thượng, van cầu ngài!"

 

Lưu Vân Lạc Kỳ hiểu được trong lòng suy nghĩ, một lát sau, đồng ý với nàng.

 

Cuối cùng, Liễu Bích Hà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngay hôm đó đã bị nhập lãnh cung, mà Nhan Hâm, mặc dù Hoài Nam hạ độc cùng nàng không quan hệ, nhưng nàng trong cung sử dụng vu thuật, vẫn phải trừng phạt.

 

Bất quá"May mắn" cho nàng, lại tránh được một kiếp, nàng trong điện cung nữ thay nàng nhận tội, nói hết thảy đều là chính mình bày ra, do dự kính trọng Nhan Hâm, không quen thấy Nhan Hâm bị vắng vẻ, bởi vậy vụng trộm sử dụng vu thuật hại Sở Tiêu Lăng!

 

Vốn, cung nữ nhận tội, tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nhưng là không thể nề hà, cuối cùng, chỉ có thể xử tử cung nữ.

 

Lan thái hậu không cam lòng, vốn muốn mượn việc này cho Nhan Hâm trừng phạt, phạt nàng cấm túc một tháng.

 

Lần này phong ba, cuối cùng đã hết. . . . . .

 

Minh Nguyệt sáng trong, chiếu la giường vi.

 

Ưu sầu không thể ngủ, ôm quần áo nâng bồi hồi.

 

Nến thượng ngọn đèn dầu lóe lên, ôn nhu cùng màu vàng nhạt hào quang vào cả gian phòng, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng gọi, chỉ vì hết thảy an tường cùng yên tĩnh.

 

Sở Tiêu Lăng một đầu tóc đen rối tung ở sau lưng, trên vai phủ thêm một kiện Nguyệt Nha sắc trường bào, toàn thân không có bất kỳ đồ trang sức làm đẹp, lại càng hiển thanh dật thoát tục.

 

Nàng dựa sát vào khung cửa sổ, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài mông lung ánh trăng, suy nghĩ bất tri bất giác về tới ban ngày, lại một lần nữa vì việc Liễu Bích Hà si tình cảm thấy khổ sở cùng đồng tình.

 

Nhân sinh tiếc nuối nhất, chớ quá tại, đơn giản buông tha cho không nên buông tha cho, cố chấp kiên trì không nên kiên trì, ba năm trước đây, Liễu Bích Hà mới 13 tuổi, đã có mối tình đầu, hôm nay cũng mới 16 tuổi, chính trực đa dạng, một mực làm cho người ta thiên chân vô tà, đơn thuần rực rỡ bộ dạng, nhưng mà, trong nội tâm nàng đau nhức cùng khổ lại có ai có thể cảm giác được.

 

Không biết Lưu Vân Lạc Trinh lúc đó, có hay không biết được Liễu Bích Hà thầm mến mình nếu như ngài trên trời có linh, chứng kiến Liễu Bích Hà vì hắn mà biến thành như vậy, nhất định rất đau lòng rất bi thương a?

 

Nhớ tới Lưu Vân Lạc Trinh, Sở Tiêu Lăng trong mắt thương cảm lập tức càng đậm, người kia hòa ái dễ gần, như ngọc ôn nhuận 1 nam tử, lưu cho mình ấn tượng vĩnh viễn là hiền hoà ôn nhu. Hắn ta, ưu tú như vậy, thiện lương như vậy, khó trách Liễu Bích Hà sẽ như thế cuồng dại đi theo.

 

Kỳ thật, cảm tính xử lý biện pháp, xử tử Liễu Bích Hà, làm cho nàng cùng Lưu Vân Lạc Trinh tại thế giới kia gặp lại, làm đôi thần tiên quyến lữ! Nhưng mà, chính mình thủy chung không đành lòng, Lưu Vân Lạc Trinh chết đi thuộc về bất đắc dĩ, Liễu Bích Hà còn trẻ như vậy, còn có rất nhiều đoạn đường có thể đi, thật sự không nên hương tiêu ngọc vẫn.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Tiêu Lăng lại một tiếng u thán, quá mức xâm nhập vào thế giới trầm tư của nàng, sau lưng có người tới gần cũng không biết được, cho đến khi bị kéo vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc mới thanh tỉnh, chứng kiến ánh nến có vẻ càng thêm khắc sâu tuấn mỹ trước mặt, không khỏi kinh ngạc hô một câu

 

"Hoàng thượng, ngài. . . . . . Ngài làm sao tới rồi?"

 

"Ngươi khá tốt ý tứ hỏi trẫm, trẫm mới chịu hỏi nàng, đêm nay vì sao chậm chạp không đi đến Dực Khôn Cung?" Lưu Vân Lạc Kỳ giả bộ tức giận, đôi tay đặt tại bên hông nàng nhẹ nhàng ngắt .

 

Sở Tiêu Lăng lúc này mới nhớ lại, đêm nay tâm tình không tốt, khó coi, một mực vi Liễu Bích Hà buồn khổ âu sầu, cứ thế đã quên việc đi tìm hắn.

 

Thầm đánh giá nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ trầm ngâm thấp giọng: "Làm sao vậy? Còn đang suy nghĩ việc kia?"

 

Sở Tiêu Lăng ngừng lại, lập tức thừa nhận, "Đêm nay, thiếp nghĩ đến rất nhiều việc, nghĩ đến Liễu Bích Hà, còn có Lưu Vân Lạc. . . . . ."

 

Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng đè môi của càng xuống, không cho nàng nới ra chữ cuối cùng "Trinh", đồng thời bá đạo tuyên cáo: "Không được nghĩ tới hắn, trong lòng nàng chỉ có thể nghĩ về một người nam nhân là trẫm thôi."

 

Nhìn hắn hệt như một tiểu hài tử hờn dỗi xấu xí, Sở Tiêu Lăng buồn cười, nặng nề cả đêm tâm tình chấn động, không khỏi nói: "Tốt lắm, ta vô luận thân cùng tâm, vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình hắn, chỉ có một mình hắn ngừng trú, cái này hài lòng chưa!"

 

Lần đầu nghe nàng thổ lộ, tuy nhiên không phải rất tuyệt, thực sự đủ để cho Lưu Vân Lạc Kỳ cảm động cùng cuồng hỉ, cái gì cũng không nói, ôm ngang nàng, thẳng đến trước giường.

 

"Hoàng thượng, hắn muốn làm gì?" Đột nhiên không có cảm giác, khiến cho Sở Tiêu Lăng thét kinh hãi, vô ý thức ôm sát hắn

 

"Trẫm muốn? Nàng cứ nói đi? Trẫm nhịn lâu như vậy, thật sự không cách nào nhịn thêm được nữa rồi!" Lưu Vân Lạc Kỳ nói xong, đã đem nàng đặt ở trên giường, cao lớn vĩ ngạn thân hình cấp bách áp gần lại.

 

Nghe mùi vị quen thuộc, nhìn người kia dần dần kéo dài tuấn nhan, còn có đối với tĩnh mịch tựa như biển tình trong mắt tràn ngập nồng đậm ham muốn, Sở Tiêu Lăng tâm tư kích động,tim đập bịch bịch, kìm lòng không được hai mắt nhắm nghiền.

 

Mắt thấy hắn muốn hôn lên môi của nàng, Sở Tiêu Lăng đột nhiên mở mắt ra, chỉ vì nàng nhớ tới lần trước khủng bố cục diện, Phi Hồng khuôn mặt, mang theo kinh hoảng cùng sợ hãi, nàng đưa tay chống đỡ, cự tuyệt nói

 

"Hoàng thượng, không được, ngài lần trước nửa đường bị xỉu, đoán chừng là Túng Dục. . . . . . Ách, vất vả quá độ, cho nên lần này. . . . . . Hay là thôi!"

 

"Trẫm không có việc gì, lần kia chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, tuyệt đối không quan hệ." Lưu Vân Lạc Kỳ đã vận sức chờ phát động, đâu còn quản được nhiều như vậy, nói xong, ghen ghét hạ thấp môi, nhanh chóng ngăn chặn nàng lải nhải cái miệng nhỏ nhắn.

 

Giờ phút này,hắn thật đúng là giống với câu"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"

 

Sở Tiêu Lăng vốn muốn tiếp tục giãy dụa, làm gì được, hắn dường như quyết định, căn bản không để cho nàng phản kháng, làm cho nàng chỉ có buông tha, ngoan ngoãn theo hắn rơi vào bể dục.

 

Đáng tiếc, chuyện nàng sợ hãi đã xảy ra, cũng lần trước vậy, làm được nửa đường, hắn lại lần nữa ngất đi, hơn nữa máu mũi chảy đầm đìa, trượt qua khóe miệng, kèm thêm máu tràn ra.

 

Lại là một hồi kinh hoàng sợ hãi cùng luống cuống tay chân, nàng tiểu tâm dực dực để hắn nằm ngang, không ngừng lay động kêu gọi, sau đó lẳng lặng chờ đợi hắn tỉnh lại, song lần này tựa hồ so sánh với lần trước còn nghiêm trọng hơn, ước chừng qua hai khắc, hắn vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh!

 

Việc này không nên chậm trễ, nàng mặc lại quần áo, chính mình chạy ra cửa phòng, phân phó cung nô đi truyền thái y .

 

Đêm nay thái y đúng lúc có viện phán đại nhân, đầu tiên là kinh ngạc, vội vàng bắt mạch cho Lưu Vân Lạc Kỳ, xong, sắc mặt vô cùng trầm trọng tuyên bố

 

"Hoàng thượng trúng một loại độc!"

 

Sở Tiêu Lăng mặt mày đại biến "Cái gì độc?"

 

"Mất Hồn tán! Loại độc này rất kỳ quái, bình thường nữ tử dùng, nữ tử bản thể không có việc gì, bất quá, một khi nàng cùng nam tử giao hoan, sẽ đem độc tố lặng lẽ truyền cho nam tử, làm nam tử sinh ra tính đói khát, Túng Dục quá độ, đến độ nhất định, sẽ xuất hiện té xỉu, toàn thân không còn chút sức lực nào, mà lại kèm thêm thất khiếu chảy máu, nếu không kịp thời trị liệu thì..., cuối cùng không tránh khỏi cái chết!" Viện phán đại nhân chăm chú phân tích giải thích, nét mặt già nua nổi lên nhiều điểm đỏ ửng cùng xấu hổ.

 

Mà Sở Tiêu Lăng, thoáng chốc bị nặng nề chấn trụ!

 

Một hồi, viện phán đại nhân ho nhẹ một tiếng, ấp úng nói "Vi thần cả gan, xin hỏi Lăng thái y, mới vừa rồi có phải hay không cùng hoàng thượng. . . . . . Hoan. . . . . . Hoan. . . . . . Ách. . . . . ."

 

Sở Tiêu Lăng tinh tường hắn muốn hỏi cái gì, vì vậy rất nhanh nhẹ gật đầu, giảm đi sự quẫn sợ của hắn.

 

“Hoàng thượng có phải hay không nửa đường ngất xỉu?"

 

Sở Tiêu Lăng lại gật đầu .

 

"Ngoại trừ Lăng thái y, hoàng thượng trong khoảng thời gian này có hay không lâm hạnh các nương nương khác? Hoặc là, Lăng thái y không ngại để cho vi thần bắt mạch?" Viện phán đại nhân lại nói.

 

Sủng hạnh nương nương khác? Sở Tiêu Lăng giật mình, gần đây, hắn mỗi đêm đều cùng chính mình ở chung một chỗ, cho dù mấy ngày nay không làm gì, cũng ngủ ở bên cạnh mình. Chẳng lẽ. . . . . . Độc tố là do mình truyền cho hắn sao? Nghĩ đến điều này, Sở Tiêu Lăng không hề do dự, vươn tay ra cho thái y bắt mạch.

 

Thái y đại nhân nhẹ nhàng cầm cổ tay trắng của nàng, cẩn thận chẩn đoán bệnh, không lâu, tầm mắt trở lại trên mặt nàng, kinh ngạc cùng không tin từ mắt hắn ánh lên, tiếc nuối bẩm báo ra:

 

"Hoàng thượng bị bệnh, xác thực do Lăng thái y mà ra!"

back top