"Tỷ tỷ, người nhà của tỷ đâu?"
Sau sân nhà, Tiểu Bảo tò mò chớp chớp mắt.
Ta nhìn nó đau khổ cười một tiếng, cuối cùng cũng là phúc lớn mạng lớn, thoát được cái chết.
Ít nhiều cũng nhờ vị đại anh hùng trong miệng Tiểu Bảo đã cứu ta một mạng, nhưng mà, độc tính còn sót lại lại khiến ta không mở miệng được.
Chợt nhớ tới bóng dáng áo trắng phấp phới kia từng nói, An An, ta thích nghe nàng hát nhất.
Nước mắ rơi lã chã.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc." Tiểu Bảo có chút luống cuống giúp ta lau nước mắt bên má.
Vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo, ý bảo ta không sao.
Khóc hay cười, đối với ta mà nói, thì có ý nghĩa gì chứ?
Đô thành, cách xa ngàn dặm.
Lạc Ảnh tuyên bố muốn thay phân phận của ta.
Nhất định là muốn che giấu phu qhân và phụ mẫu mà ta chưa từng gặp mặt kia.
Mười năm sớm tối ở chung, muốn bắt chước ta, chắc hẳn cũng không phải là việc khó.
Chỉ là bi thương.
Đột nhiên có một ngày tỉnh lại, phát hiện bạn tốt của ngươi lấy danh nghĩa tình yêu tước đoạt tất cả của ngươi.
Còn ngươi thì lại biến mất mà không một ai phát hiện ra.
Ngoại trừ bi thương, còn có thể còn lại cái gì.
"Tiểu Bảo, Lý đại hiệp đưa đồ ăn đến cho chúng ta rồi." Đám bạn nhỏ ở ngoài cửa vui vẻ kêu lên.
Đây là một nơi dân nghèo tụ tập lại, cuộc sống rất là khốn khổ.
"Đại anh hùng tới rồi ~!" Tiểu Bảo hưng phấn kéo tay của ta, chạy ra bên ngoài.
Lần đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Lý Uẩn Đình.
Trường sam được làm bằng vải thô phiêu dật trong gió.
Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt hẹp dài lóe ra ánh sáng hài hước.
Kiếm bên hông được giắt một cách tùy ý.
Ấn tượng đầu tiên của ta về hắn, giống như một lãng tử nơi chân trời.
Tự nhiên không chịu gò bó.
Giống như cuộc sống mà ta hướng tới từ lâu.
Đột nhiên hắn đi tới trước mặt ta.
Ta cúi thấp người, nhẹ nhàng thi lễ với hắn.
Cảm tạ ân cứu mạng.
Hắn chỉ nghiêng người khẽ gật đầu.
Như gió thoảng mây trôi.
Buổi tối, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Lúc nào cũng có cảm giác mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Là cái gì chứ? Cố hết sức muốn nhớ lại, nhưng đầu lại đau như muốn nứt ra.
Hận sao?
Hận bằng hữu tốt nhất đoạt lấy thân phận của ta.
Oán sao?
Oán trách phụ mẫu thân sinh của ta không phát hiện ra ta đã mất tích.
Yêu sao?
Yêu nam tử từng hứa hẹn cho ta một lời thề và khinh thường sự ly biệt đó.
Nếu không muốn đau đớn trong lòng lại có gợn sóng, vậy thì quên đi có được không?
Nếu như có kiếp sau, nguyện sinh ở một nơi không ràng buộc tự do của nữ tử, nếu như có kiếp sau, hy vọng tính cách cởi mở, không nói yêu nữa.
Bỗng nhiên ánh sáng bạc thoáng qua.
Một thanh kiếm lạnh buốt, đã đặt trên cổ họng của ta.
Dung nhan giống ta như đúc, gần trong gang tấc.
Đó là Lạc Ảnh, là tri kỷ ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Đó là Lạc Ảnh, là người tối nay muốn lấy tính mạng của ta.
Khóe môi nâng lên một nụ cười khổ, nếu tất cả mọi người trên thế giới đều đã quên sự tồn tại của ta.
Nếu như thế, chắn hẳn là không ai nhớ nổi ta đâu.
Đẩy mũi kiếm sang bên.
Chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Ảnh. Thắp sáng một cây nến, nhẹ nhàng mở giấy Tuyên Thành ra.
Ngòi bút chạm nhẹ, viết, "Lạc Ảnh, An An đã từng làm chuyện gì có lỗi với cô?"
"Không có, chỉ là ngươi không chết, ta sẽ vĩnh viễn không có cách nào làm cho hắn quên ngươi."
Giọng nói lạnh băng, giống như tình bạn vài năm chỉ là ảo giác của một mình ta.
Hắn?
Ngòi bút khẽ run rẩy, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu.
"Lạc Ảnh, tân lang là ai?"
"Ngươi thông minh như vậy, hẳn là đoán ra được."
Tâm chợt lạnh, bút lông rớt xuống đất.
Thực sự là hắn sao? Là nam nhân đã nói yêu thương ta cả đời dưới ánh trăng hôm đó . . . . .
Hắn quay lại, hắn đến thú ta rồi.
Hắn còn nhớ rõ lời thề của chúng ta.
Nhưng hắn lại không nhận ra ta. . . . . .
Cười khổ.
Là trò đùa ác ý của vận mệnh ư?
Nếu chỉ có một phương thức để quên đi bi kịch trước kia.
Như vậy, ta sẽ tham lam lựa chọn cách quên đi.
"Cho nên ngươi chết đi!" Lạc Ảnh cười lạnh, mũi kiếm đưa ngang, đã muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Thân thể theo bản năng lui về phía sau, ngã xuống giường ở đằng sau.
Ngọc bội Bạch Lan rớt ra khỏi người.
Ngọc bội dịu dàng, dưới đêm trăng phản chiếu ánh sáng thần bí.
Một khắc kia.
Ta và Lạc Ảnh giống như bị thứ gì đó đồng thời thức tỉnh.
Đây không phải là cuộc sống chân thật của chúng ta.
Đây chỉ là giấc mơ của nàng và ta.
Lại mở mắt, đã là lúc thắp đèn.
Mặt của Dương Hoán gần ngay trước mắt.
Sống sót sau tai nạn.
Lòng vẫn còn sợ hãi.
Nhìn Lạc Ảnh gần trong gang tấc, đúng là không biết nên nói cái gì.
Đây rốt cuộc là mơ, hay là cái khác?
Cái cảm giác đau đớn bị phản bội này, vẫn còn khắc sâu ở trong xương tủy.
Lạc Ảnh cũng bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt càng thêm phức tạp.
"Thái Hoàng thái hậu có chỉ, ba vị tiểu thư Tư Đồ Điềm Nhi, Mâu Lạc Ảnh, An An ngày mai tiến hành tỷ thí cuối cùng ở nơi này."
Thái Hoàng thái hậu đi trước đội ngũ, bóng bà xa dần.
Mọi người cũng dần dần tản đi.
Trong nháy mắt, Ngự hoa viên to như vậy, chỉ còn lại ta và Dương Hoán.
"Có chuyện muốn hỏi ta." Dương Hoán xoay người lại, nhìn ta từ ái mỉm cười.
"Ta. . . . . ." Do dự mở miệng, "An An muốn giấc mơ kia là thật hay giả."
"Kỳ thật bà già này cũng chỉ là người trung gian, những gì cô nương nhìn thấy trong mộng, đều là lòng của mình."
Bầu trời bỗng nhiên tí tách bắt đầu đổ mưa.
Gió, lạnh lùng.
Thì ra thật lâu thật lâu trước kia ta và Huyền Nhi đã từng là người yêu.
Thì ra thật lâu thật lâu trước kia ta và Lạc Ảnh từng là bằng hữu.
Mỉm cười.
Chuyện cũ trước kia, đã quyết định quên đi, cần gì phải mặc cho mình dây dưa ở trong đó chứ?
Mà Huyền Nhi, nhất định cũng đã quên rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngự hoa viên Hoài quốc.
Tư Đồ Điềm Nhi vẫn có dáng vẻ ngây thơ như cũ, còn Lạc Ảnh lại có chút tiều tụy, vừa nhìn đã biết tối qua nàng thức trắng đêm.
"Trận tranh tài ngày hôm qua, là ai gia muốn khảo nghiệm lòng dạ cùng dũng khí của các ngươi. Biểu hiện của các ngươi khiến ai gia rất hài lòng, ngày hôm nay ai gia muốn nhìn xem trong các ngươi rốt cuộc là ai xứng đáng nắm giữ Phượng ấn của Hoài quốc ta."
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Chính là nói tâm trạng lúc này của ta đây, đột nhiên rất muốn rút lui, không muốn bước vào vòng tranh đấu nữa.
Đã quyết tâm muốn quên người đó, vì sao còn phải nhớ lại nhiều thứ như vậy chứ?
"Ở trước mặt các ngươi có ba cây trâm, trong đó có một cây chính là chí bảo* của Hoài quốc chúng ta —— Hoài mộc trâm. Vị tiểu thư nào có thể nhận ra Hoài Mộc trâm, như vậy chính là người chiến thắng cuối cùng."
Tổng quản thái giám vừa dứt lời, một mỹ tì bên cạnh Thái Hoàng thái hậu tiến lên một bước, đứng ở trước mặt ba người chúng ta.
Trong khay là ba cây trâm gỗ có tạo hình khác nhau.
Tư Đồ Điềm Nhi và Lạc Ảnh đều nhíu mày.
Mà trong lòng ta lại hiểu rõ, trong ba cây trâm này căn bản không có Hoài mộc trâm, Hoài Mộc trâm chân chính, đang ở trên người ta.
Như vậy hành động lần này của Thái Hoàng thái hậu rốt cuộc là dụng ý gì đây?
Một đề tài tuyển chọn không có đáp án thật sự.
Ta chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.
Ước chừng qua nửa thời gian uống cạn chung trà.
Tư Đồ Điềm Nhi tiên phong cầm lên một cây trâm gỗ có chạm trổ tinh xảo nhất trong khay.
Nàng đã đưa ra lựa chọn của nàng.
Lạc Ảnh thoáng trầm ngâm, nhẹ nhàng mở miệng, "Ta cũng chọn cây của Điềm Nhi."
Yên lặng hồi lâu.
Thái Hoàng thái hậu xoay mặt nhìn về phía ra, uy nghiêm lên tiếng, "An An, sự lựa chọn của ngươi đâu?"
Bước chân nhẹ nhàng.
Tiến lên khẽ hành lễ, nói, "An An lớn mật suy đoán. . . . . . Trong ba cây trâm này căn bản không có Hoài Mộc trâm thực sự."
"Ồ?"
"An An thường nghe người ta nói, Hoài Mộc trâm chính là chí bảo* của Hoài quốc, thậm chí có thể dựa vào nó xuyên qua thời không. Như vậy chắc hẳn nó có chỗ đặc biệt làm cho người khác phải rung động, mà An An thấy trong ba cây trâm này, mặc dù chạm trổ tinh tế hoa mỹ, ý cảnh sâu xa. Đơn,l'.q.đ, Nhưng lại không có một cây nào có thể khiến cho An An cảm thấy tim đập thình thịch, giống như chí bảo cả. Hơn nữa Hoài Mộc trâm lại quý giá không gì sánh bằng, chắc hẳn người thường không thể tùy tiện chỉ ra, cho nên An An cả gan suy đoán, Hoài Mộc trâm thật, không hề có trong ba cây này."
(*Chí bảo ở đây cũng là bảo vật quý nhất)
Ánh mắt can đảm nhìn thẳng Thái Hoàng thái hậu, mặc dù biết bà đã không còn thị lực, nhưng lúc đôi mắt trống rỗng kia chuyển về phía ta, vẫn gây ra áp lực vô hình cho bản thân ta.
"An An, tiến lên đây, để ai gia sờ ngươi."
Bàn tay có chút run rẩy, từ từ lướt qua gương mặt của ta.
Lòng bàn tay hơi lạnh, lặp đi lặp lại miêu tả hình dáng của ta.
Ta chỉ có thể ngơ ngác nửa quỳ trên mặt đất, như vậy, coi như ta đã thắng sao?
Ta thắng cái gì đây? Là tính mạng của Huyền nhi, hay là vị trí bên cạnh Lý Uẩn Đình?
Thái Hoàng thái hậu hướng về phía tổng quản thái giám mà gật đầu.
“Thái Hoàng thái hậu có chỉ, người cuối cùng thắng là…”
“Đợi đã!”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại.
Người lên tiếng chính là Lý Uẩn Đình đang mặc long bào.
Ta vẫn không bao giờ quên được.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Lý Uẩn Đình vẫn chói mắt như cũ.
Đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người vẫn như nước chảy mây trôi.
Chỉ nhìn nhau không nói gì.
Nhưng quân đã là người xa lạ.
"Tôn nhi thỉnh an hoàng tổ mẫu."
Thái Hoàng thái hậu khẽ gật đầu.
Lý Uẩn Đình đứng thẳng người, chậm rãi nói, "Hoàng tổ mẫu đã giúp tôn nhi chọn phi tử, vậy quyết định sau cùng có nên để cho tôn nhi làm hay không?"
"Hoàng thượng không hài lòng với sự lựa chọn của ai gia? Vị An An cô nương này không hợp với tâm ý của hoàng thượng sao?" Ngữ khí của Thái Hoàng thái hậu không nhanh không chậm, không thể phân biệt ra là buồn hay vui.
Ta vẫn quỳ ở trên mặt đất, cứ như vậy ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lý Uẩn Đình.
Rất dụng tâm, rất dụng tâm khiến ta cười đến mức cực kỳ đúng mực.
Ta cũng đang đợi đáp án của chàng, cho dù đã quên. Như vậy lúc chọn lần nữa, chàng sẽ vẫn động lòng vì An An chứ?
"Tôn nhi rất hài lòng với ánh mắt của hoàng tổ mẫu, chỉ là lập hậu phong phi là chuyện quốc gia đại sự, trước tiên để cho ba vị tiểu thư ở trong cung đã, rồi mọi người bàn bạc kỹ hơn, có được không?"
Đáp án trì hoãn, rõ ràng là một lời từ chối khéo léo, trong lòng đã hơi lạnh.
Cuối cùng ta không thể khiến Lý Uẩn Đình động lòng sao?
Ở trong lòng của hắn, rốt cuộc là Lạc Ảnh đẹp như tiên trên trời hay là Điềm Nhi ngây thơ thuần khiết. . . . . .
Kết quả như thế, có thể tính là ta thắng không? Mâu Tần sẽ đưa Linh Chi ngàn năm cho ta chứ? Huyền Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?
Bản thân chưa từng nhận ra.
Sự lo lắng đối với thân thể của Huyền Nhi dần dần vượt qua tất cả, thậm chí là nỗi đau mà Lý Uẩn Đình mang đến cho ta.
Gió đêm thoải mái thổi qua, ta đứng ở trong đình.
Một quốc gia khác, nhưng hoàng cung lại giống nhau.
Bậc thềm ngọc kéo dài, cũng chỉ như mây khói lướt qua.
Ta đã ngây người trong hoàng cung này ba ngày rồi, thân thể Huyền nhi khiến lòng ta nóng như lửa đốt.
Nếu vẫn cứ tiếp tục như vậy, người thua nhất định là ta.
Bóng dáng màu vàng đó bước đi thong thả về phía ta.
Đúng vậy, ta đang đợi hắn.
Mấy ngày nay, thấy hắn mỗi ngày lâm triều, chuyên cần với xã tắc.
Mấy ngày nay, thấy hắn hàng đêm ngủ ở Ngự Thư Phòng, không tham luyến nữ sắc.
Có lẽ, Lý Uẩn Đình, thật sự là minh quân Hoài quốc hy vọng đã lâu.
Thấy hắn vẫn có dáng vẻ dương dương tự đắc.
Trong lòng đột nhiên không oán nữa rồi.
Nếu những thứ này là cuộc sống mà Lý Uẩn Đình muốn, ta làm gì có tư cách kéo hắn đi phiêu bạt khắp đất trời đây?
Nếu những thứ này có thể làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn vui vẻ, ta cần gì phải cưỡng cầu hắn nhớ tới đoạn tình cảm mà hắn chẳng hề muốn nhớ đây?
Nếu hắn có thể cứ mỉm cười như thế.
Nếu đã như vậy, vậy thì cứ quên đi.
Tại sao cứ phải phá hủy mình, tại sao cứ phải đau khổ dây dưa để khiến hắn nhớ tới, mỗi lần thấy ta, hắn đều khẽ nhíu chân mày, giống như đang siết chặt tim của ta.
Nếu đợi đến lúc chúng ta già đi, nếu cả đời này hắn còn có cơ hội nhớ lại, như vậy thì để cho hắn vĩnh viễn nhớ tới nụ cười vui vẻ của chúng ta, không oán, cũng không hận.
Mỉm cười quên lãng, tất nhiên còn hơn khóc lóc lúc biệt ly.
"Dân nữ thỉnh an hoàng thượng." Thấy hắn đi tới trước mặt, ta có chút cứng ngắc khẽ thi lễ với hắn.
"Miễn lễ, có lời muốn nói với trẫm?"
Lý Uẩn Đình không đưa tay đỡ ta, chỉ gật đầu hỏi.
"Dân nữ cả gan, xin hoàng thượng tạm cho mấy người kia rời đi một lúc."
Thoáng cái, trong đình đá, chỉ còn lại ta cùng Lý Uẩn Đình.
"Dân nữ đã gây nhiều phiền toái cho hoàng thượng." Ta cười khổ, giương mắt, lại chỉ nhìn thấy gò má mơ hồ của hắn.
"Hửm?"
"Theo dân nữ thấy, hoàng thượng cũng không muốn lập dân nữ làm hậu, chỉ là vì e ngại Thái Hoàng thái hậu, cho nên mới tận lực trì hoãn."
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Bình thản hỏi ngược lại, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị một trăm lần, một ngàn lần, nhưng vẫn bị giọng điệu này làm cho hơi hơi đau nhói.
"Dân nữ có thể chủ động xin Thái Hoàng thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tất cả tội lỗi cũng do dân nữ gánh chịu, chỉ xin hoàng thượng đồng ý một thỉnh cầu nhỏ bé của dân nữ."
Giương mắt nhìn hắn, lại vẫn không thể có được ánh mắt đáp lại của hắn, hắn vẫn cho ta cái biểu cảm kia.
Hít một hơi thật sâu, Lý Uẩn Đình ơi là Lý Uẩn Đình, chàng cũng biết? Nói ra lời nói này, đã đại biểu rằng An An sẽ rời khỏi sinh mệnh của chàng rồi, có lẽ sau khi ly biệt chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, có lẽ gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
"Linh Chi ngàn năm?" Giọng hơi hơi đè nén, yên lặng một lúc sâu sau đó truyền tới.
"Quả nhiên chuyện gì cũng không thể gạt được hoàng thượng." Là như vậy đi, Lý Uẩn Đình biết chuyện của Huyền nhi, tất cả khổ sở giãy giụa của ta, có lẽ ở trong mắt hắn đều là quý tích đã được an bài xong xuôi.
"Nàng, thương hắn ư? Nàng, yêu Mộ Dung Huyền ư?" Lý Uẩn Đình đột nhiên quay đầu nhìn ta, long bào sáng chói bay phần phật kêu vang trong gió. Kinh ngạc vì trong sự khổ sở chợt lóe lên trong mắt hắn, đây là Lý Uẩn Đình ta biết ư? Lúc này thiên hạ bễ nghễ kia là nam tử vạn vật đều không ở trong lòng hắn ư? An An có thể tham lam cho rằng, chút khổ sở kia, là vì An An rời khỏi không?
Cười khổ một tiếng, nhất định là ảo giác của ta thôi.
Người đã quên ta, làm sao có thể vì yêu mà đau chứ.
Đối diện với đôi mắt cơ trí kia, ta đổi lại nụ cười ngọt ngào, nói, "Cả đời này của An An, chỉ thích một nam tử, mặc dù hắn chưa bao giờ nói là hắn yêu An An, mặc dù hắn đã quên mất tất cả. Nhưng mỗi khi nhớ tới hắn, An An vẫn luôn cực kỳ cảm kích, An An muốn cảm ơn hắn đã dạy cho An An cách để dũng cảm đối mặt với cuộc sống này, muốn cảm ơn hắn đã dạy An An cách hưởng thụ cuộc sống, thậm chí muốn cảm ơn hắn khúc đàn gày vì An An hôm đó. Nếu như có cơ hội, An An muốn chính miệng nói với hắn, tình yêu này, là nỗi nhớ nhung đáng giá nhất trong cuộc đời An An, nếu nhớ nhung này khiến hắn khổ sở, như vậy thì xin quên đi thôi. Trong lòng An An chỉ có yêu, sẽ không có hận."
Cứ như vậy yên lặng, nhìn nhau, mặc cho gió thổi qua gò má của nhau.
Lý Uẩn Đình chợt cười nói, "Nếu người kia biết được lòng của cô nương, nhất định sẽ vì bản thân không yêu sai người mà cực kỳ vui mừng."
Là như vậy sao? Cũng biết lời chàng nói là lời an ủi, nhưng đó cũng là sự trêu đùa của số mệnh đó thôi. . . . . .
Hắn đã quên tất cả, làm sao sẽ cảm thấy vui mừng chứ?
"Vậy hoàng thượng sẽ đồng ý đề nghị của An An chứ?"
"Ta sẽ thay Mộ Dung Huyền cầu Linh Chi ngàn năm."
"Dân nữ tạ ơn hoàng thượng." Cúi đầu phúc thân, không muốn để hắn thấy khóe mắt ta đang rơi lệ, giữa chúng ta thật sự chẳng còn lại cái gì ư? Xong hiệp ước, từ đó không còn quan hệ. Xem ra ta thật sự không tiêu sái như hắn được, cho dù là mỉm cười chúc phúc như thế nào, tim vẫn rất đau đớn.
"Dân nữ còn có một chuyện muốn bẩm báo hoàng thượng."
"Cứ nói không sao."
"Dân nữ thấy nữ nhi của Thứ Sử Tịnh Châu - Tư Đồ Điềm Nhi, tâm tính thiện lương, hồn nhiên đáng yêu. Dân nữ. . . . . . Dân nữ hi vọng hoàng thượng hạnh phúc."
Đầu cúi xuống thật thấp, không biết ta đã phải cố gắng đến mức nào, mới có thể không làm cho giọng của mình nghẹn ngào.
Có người từng nói, nữ nhân ấy, cả đời phải làm tròn bổn phận của ba người mới được xem là mỹ mãn. Nữ nhi, thê tử và mẫu thân.
Ta đã vô duyên trở thành thê tử của hắn, như vậy hãy để cho ta sắm mai mẫu thân của hắn một lần, dùng trái tim thành kính, tự tay an bài hạnh phúc sau này cho hắn.
"Ngẩng đầu lên."
Quật cường không chịu ngẩng đầu, ngón tay của hắn bóp mặt ta khiến ta đau đớn. Nước mắt loang lổ, khuôn mặt của hắn cũng biến thành mơ hồ.
Nắm tay của hắn, đột nhiên bật khóc.
Có trời mới biết, ta không muốn làm nữ nhân xinh đẹp, ta chỉ là muốn làm nũng trong ngực hắn, ta muốn cả đời này của hắn chỉ cưng chiều một mình ta, giờ khắc này, ta chẳng cần làm cây bông gòn kiên cường gì nữa, chẳng lẽ lúc ta yếu đuổi, ta không thể làm một cây dây leo triền miên, cứ như vậy bám vào trên người hắn, xâm nhập vào tim của hắn, cứ như vậy quấn quýt si mê cả đời ư.
Vậy mà, ta lại chỉ có thể khóc thút thít, biết chàng nhìn vào sẽ rất kỳ quái, biết có thể chàng sẽ đẩy ta ra, nhưng vẫn xin chàng hãy để ta tùy hứng lần này thôi, có được không? Để ta khắc sâu bóng dáng của chàng vào trong tim, một chút, cũng không dám quên.
Đôi tay kia, run rẩy muốn xoa hai má của ta.
Đau đớn trong mắt chàng, chàng nhớ tới em rồi ư? Chàng nhớ An An rồi hả? Lý Uẩn Đình.
Không kiềm hãm được muốn ôm nam tử mà ta nhớ nhung đã lâu.
Thân hình cao lớn chợt ngã xuống đất lúc ta sắp chạm tới hắn. . . . .