Nhìn thấy ở đây đâu cũng là ánh trăng sáng trong, cười nói, "Sanh ca chính nùng xử, tiện tự phất y trường vãng, tiện đạt nhân tát thủ huyền nhai; canh lậu dĩ thảm thì, do tự dạ hành bất hưu, tiếu tục sĩ trầm thân khổ hải*."
*Đây là một lời dạy trong cuốn sách Thái căn đàm (có nghĩa là bàn về rễ rau)
(Tự dịch nhé, mình tìm không thấy nghĩa ^^: Tiếng kèn vang khắp nơi, tự phất áo dài mà đi, ao ước người phóng khoáng, lạc quan buông tay khỏi vách núi, thời gian chập chạp trôi qua thê thảm, đi đêm không ngừng nghỉ, cười tục sĩ trầm thân trong bể khổ)
Dung thành bình tĩnh như vậy, là ta không xứng được ở đó.
"Cô nương tuổi còn trẻ mà đã có ánh mắt như thế, thật sự khiến lão phu bội phục!" Sau lưng truyền đến tiếng khen ngợi của Trần đại nhân.
Ta ngẩng đầu ngắm con đường trước cửa, bông tuyết trắng xóa.
"An An tạ Trần đại nhân thịnh tình khoản đãi, tửu lượng An An không được tốt, xin cáo lui trước." Không quay đầu lại, cứ như vậy đi ra khỏi cửa, đạp lên tuyết đọng dày đặc, lòng bàn chân phát ra tiếng “sột sột”.
Bông tuyết thánh khiết như thế, tội gì phải để người ta chà đạp lên chứ?
"An An, chờ ta một chút!"
Mới vừa đi ra khỏi cửa chính phủ Huyện lệnh, Trần Trác đã đuổi theo ở phía sau.
"Đã trễ thế này, một cô nương như cô đi về sẽ không an toàn!" Giọng điệu trách cứ, sau đó phủ áo choàng da chồn ấm áp xa xỉ lên vai ta.
"Trần Trác, huynh không cần phải tiễn ta đâu, cũng không cần thiết phải coi ta là bằng hữu, có lẽ ngày mai An An sẽ đi."
Tuyết bỗng nhiên bay khắp trời, đọng lại ở trên người chúng ta.
Thật là yên lặng.
"Tại sao phải đi? Dung thành không thể níu cô ở lại ư?"
Bông tuyết lướt qua gương mặt trẻ tuổi của Trần Trác, đó là một thiếu niên không nên có ưu thương.
"Trần Trác, nếu có một ngày sự tồn tại của huynh chỉ mang tới khổ sở cho người khác, như vậy huynh sẽ làm sao?"
Có lẽ là ta say mất rồi, cho nên cứ như thế mà nói.
"Ta chỉ biết ta chính là ta, ta chẳng chịu thao túng của ai, cũng chẳng phải sống vì ai cả."
"Trần Trác, có phải ta là một kẻ rất vô dụng không?"
Sóng vai mà đi, ta chợt dừng bước.
Đứng tại chỗ, thấy hắn thật lâu không trả lời.
Ta tự giễu cười một tiếng, lại tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng truyền đến câu trả lời lớn tiếng của Trần Trác.
"Ta chưa bao giờ gặp nữ nhân có thể đả động đến lòng người khác như cô!"
Đột nhiên dừng bước chân.
Xoay người đối mặt với hắn, "Trần Trác, huynh sai lầm rồi, ta là một kẻ vô dụng nhất trên đời này."
Bông tuyết chui vào trong cổ của ta, lạnh lẽo xông lên.
"An An, có phải cô có chuyện xưa rất khổ sở hay không?" Trần Trác nhỏ giọng, đi tới trước mặt của ta."Ta có thể chia sẻ với cô không? Cho dù chỉ là nói ra, trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn chút."
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, trong lòng lại không thể nói rõ có cảm xúc gì nữa.
"Không có, phía trước chính là y quán rồi, huynh trở về đi."
"Ta không thể bảo vệ cô sao?"
"Người ở chung với ta đều sẽ bị tổn thương."
Gió đêm thổi tan cuộc nói chuyện giữa chúng ta.
Lúc ấy ta không hề biết rằng lời nói đó của mình đã ảnh hưởng thế nào tới Trần Trác.
Chỉ biết là từ sau đêm đó, ta chưa bao giờ gặp hắn nữa.
Dọc đường đi, ta nghe nói, đại tướng quân Tề Trạm Hằng của Thanh Long quốc luôn dốc sức chủ chiến.
Không biết có cảm xúc gì trong lòng nữa, mặc dù từ nhỏ Hằng ca ca lạnh lùng cao ngạo, nhưng tâm địa đều rất hiền lành. Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong nhà mấy năm trước khiến huynh ấy thay đổi tính tình? Hay là thật sự như giang hồ đồn đãi, huyết án Tề gia bảo là do Thanh cung gây nên? Cho nên gia thù của Hằng ca ca biến thành quốc hận?
Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng không tán đồng chuyện đó, dù sao, dân chúng thiên hạ vô tội cơ mà? Khiến vạn dặm nhuộm máu tươi, linh hồn Tề Bá phụ cùng Tề Bá mẫu ở trên trời sẽ được an ủi ư?
Ta cũng không biết tại sao mình phải về Thanh Long quốc nữa, ta có thể ngăn cản Mộ Phi Hàm hận ư? Ngoài mặt cuộc chiến tranh này bởi vì ta mà nổ ra, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Phi Hàm chưa từng có dã tâm xưng bá thiên hạ ư?
Nói ta lạnh lùng cũng được, nói ta ích kỷ cũng được, cho tới bây giờ ta chưa từng tin cái chuyện giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, ta chỉ tin ở trong đó chính trị cùng lực lượng là là tất yếu.
Mà ta, lại là cái cớ tất yếu của Mộ Phi Hàm ư? Nếu như thế, như vậy lần này ta đi Thanh Long quốc còn có ý nghĩa gì chứ?
Hay là ta nên nhìn trời cầu nguyện Mộ Phi Hàm thật sự là bởi vì quá quan tâm ta cho nên muốn tấn công Thánh Ngưng quốc, như vậy ta mới có thể tự thuyết phục mình rằng chuyến đi này sẽ có chút hi vọng.
Ngồi vào xe ngựa đi qua một cái chợ ồn ào, đi tới ngoại ô hiếm người tới.
Trong đầu vẫn còn lại tình cảnh lúc chia tay sư phụ.
"Con quyết định phải về?" Sư phụ vừa giã thuốc vừa giống như không chút để ý hỏi ta.
"Mấy tháng qua được sư phụ chăm sóc, An An không có gì báo đáp, An An chúc người phúc thọ an khang." Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái, nhưng không biết tại sao giọng lại mang theo nghẹn ngào.
Sư phụ không ngăn cản ta hành lễ, chỉ dùng giọng điệu của một người đã trải qua vô số tang thương mà chậm rãi nói, "Thiên hạ sắp đại loạn, một mình nữ hài tử như con, làm sao cứ tự làm khổ mình, trong Dung thành này, quên đi phiền nhiễu của thế tục, cơm canh rau dưa, hành y tế thế, còn hơn một mình con phiêu bạc chân trời."
Mặc dù chỉ mấy tháng ngắn ngủn chung đụng, nhưng ta biết sư phụ thật lòng quan tâm ta.
Chỉ là, cuối cùng ta lại không thể không để ý, cuối cùng ta không thể để Huyền nhi cùng Mộ Phi Hàm bởi vì ta mà chiến tranh, cuối cùng, ta vẫn phải bỏ qua sự tự do nực cười của mình.
"Sư phụ, An An ngu dốt, muốn quên nhưng vẫn không thể quên được, muốn không quan tâm nhưng nó lại cố tình bám sâu ở trong tim, mỗi lần nửa đêm thức giấc, thường mơ thấy chính mình ở trong một căn nhà trống không còn ai khác, bằng hữu trước kia, đã tìm khắp nơi mà không thấy, sư phụ, đến tột cùng là An An quá sợ hãi mất đi hay là An An không được thể nhìn thấu thế sự đây?"
Mà câu trả lời của sư phụ giống như tiếng suối trong chảy dài trong đáy lòng của ta, người nói, "Con à, tính cách của con quá mức nhu nhược thiện lương, con cũng biết rằng nhân nhượng với người kia cũng không phải là sự cứu tế tốt nhất, vì sao không can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng con, vì sao không chịu lựa chọn con đường của mình rồi dũng cảm đi về phía trước? Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình, đây không phải là thứ mà con có thể can thiệp hay có thể thông cảm được."
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, ta vuốt mi mắt cẩn thận suy nghĩ lời của sư phụ nói, chẳng lẽ ta luôn tự hành động đều là sai ư? Dung túng với họ, cũng không phải là biểu hiện của lòng dạ rộng rãi, ngược lại càng dễ dàng khiến cho mình rơi vào khốn cảnh?
Như vậy suy nghĩ trong lòng ta là cái gì đây? Sống tiêu dao khắp thiên hạ cùng Lý Uẩn Đình, trải qua cuộc sống đơn thuần mà hạnh phúc là cái gì?
Như vậy Huyền nhi thì sao, ta nên làm gì để báo đáp thâm tình của hắn, lại nên làm thế nào để chặt đứt sự dây dưa giữa chúng ta đây? Ta nên độc ác không thèm để ý tới ư? Trơ mắt nhìn nam nhân này vì ta mà không tiếc đối địch với cả Thanh Long quốc ư, thậm chí còn phải chấp nhận nỗi oán hận của người dân Thanh Long quốc ư?
Sư phụ, tha thứ An An không thể làm theo lời của người, sư phụ, An An vẫn làm người thất vọng, không thể lựa chọn con đường riêng của mình, chỉ có thể lắc lư trong loạn thế này, đã khổ cực thế nào, thì cuối cùng cả đời cũng không tới được hạnh phúc mà con muốn tới, nhưng An An chỉ cầu không thẹn với lòng.
Kèm với một tiếng hí dài của con ngựa.
Xe ngựa chợt chấn động rất mạnh.
Thức tỉnh ta đang trầm tư.
Mới vừa vén rèm kiệu lên, đã bị một thanh kiếm dài chắn ngang cổ họng.
Hơi run rẩy một chút, mắt thấy phu xe đã không tiếng động chết rồi.
Bốn người áo đen, tất cả đều che mặt, trên mặt tràn đầy sát khí.
Bất chợt nghĩ tới tình cảnh ta cùng Mộ Phi Hàm đi ra ngoài cũng từng gặp phải, chỉ là không biết lần này là vì sao, có thể thấy được bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, không giống như thổ phỉ sơn tặc bình thường.
Giờ khắc này, thật sự có chút hận tại sao mình không học võ công của cha thật tốt, nếu không cũng không sợ bị người khác quản chế như thế.
"An An cô nương, đi theo chúng ta một chuyến đi!"
Vừa dứt lời, còn chưa đợi ta há miệng, người áo đen đã dùng chút sức ở trước cổ ta, trước mắt bỗng tối mịt, hôn mê bất tỉnh.
Trước kia chỉ xem ở trên TV, đại khái là đây lần đầu tiên ta đi thăm hiện trường lao ngục, bốn bề song sắt, u ám và ẩm ướt.
Mà ta đang ngồi ở trên một đống rơm, chung quanh gian phòng truyền tới tiếng kêu la thảm thiết không dứt.
Không khỏi tự giễu, nghĩ tới cứ mỗi lần ta té xỉu đều thấy mỹ nam tuyệt thế - Huyền nhi, vì sao lần này lại kém như thế chứ?
Nhớ trước kia Hàm thường nói đặc điểm lớn nhất của ta đó là dưới bất kỳ tình huống nào cũng có thể không quên tìm chút niềm vui cho mình.
Aizzz, chậm rãi đứng lên, trang bị của ta cũng thật rất biết phối hợp đó chứ, tỉnh dậy đã có thêm cái xích chân, bước đi đúng là không giống mà.
Cái xích thô ráp lạnh như băng áp sát mắt cá chân khiến ta đau đớn từng trận, cười khổ một cái, xem ra cuộc sống trước kia đúng là quá an nhàn sung sướng rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng của mấy người, ta ung dung ngồi trên đống rơm một lần nữa, xem ra BOSS sắp ra khỏi màn rồi.
Một thân áo trắng, lành lạnh như tuyết, cao ngạo tựa như tiên.
Người có tư thế mê hoặc người như thế trừ bỏ Huyền nhi vậy thì chỉ còn lại Lạc Ảnh mà thôi.
Chỉ là, từng thấy Huyền nhi không nhiễm phàm trần, cho nên giờ khắc này lại cảm thấy Lạc Ảnh đang làm bộ làm tịch, cố giả trang thanh cao, ngược lại làm ô uế màu trắng kia.
"Muốn tìm được ngươi, thật đúng là không dễ dàng."
Cách song sắt, Lạc Ảnh lấy tư thái của kẻ chiến thắng mà xuất hiện.
Nàng hôm nay, đã là hoàng hậu Hoài quốc? Nếu đã là như thế, vậy vì sao nàng còn phải cố gắng bức bách ta làm gì?
Đột nhiên rất khinh thường nói chuyện với nàng, vô luận kiếp trước hay kiếp này, rốt cuộc trong cái tâm linh không đáy kia muốn cái gì đây?
Thấy ta nhàn nhã ngồi ở trên đống rơm, chằm thèm ngó ngàng gì tới nàng, gương mặt Lạc Ảnh có chút vặn vẹo.
"Ngươi từ lúc sinh ra chính là muốn tranh với ta đúng hay không? Mộ Dung Huyền ngươi cũng tranh, Lý Uẩn Đình ngươi cũng tranh, ta kém ngươi điểm nào, ngươi cũng làm gì có điểm nào thắng ta, đáng giá để bọn họ bất chấp tất cả vì ngươi?"
Nói thật, ta thật sự cảm thấy Lạc Ảnh trước mắt không biết nói lý, tranh? Ta căn bản chẳng có khái niệm này, ta đã quyết quên ràng buộc kiếp trước trước, kiếp này càng cẩn thận trên con đường của mình, nàng yêu ai, ai không yêu nàng, là ta có thể đả động tới hay sao?
"Lạc Ảnh, rốt cuộc người cô yêu là Lý Uẩn Đình hay là Huyền nhi?"
Ta thật sự không hiểu, tình cảm sâu nặng với Huyền nhi như thế, vậy mà nàng vẫn muốn làm hoàng hậu của Hoài quốc, tâm tư của Lạc Ảnh, đến tột cùng là muốn cái gì?
"Ha ha. . . . . . Lý Uẩn Đình cùng Mộ Dung Huyền đều chỉ có thể yêu một mình ta, An An, ngươi vốn không nên có mặt trên cõi đời này!"
Giọng điệu kia bao hàm hận ý phát ra từ trong miệng Lạc Ảnh.
Nhưng giờ khắc này ta lại nghĩ, nàng ta thật sự đã điên rồi.
Lý Uẩn Đình cùng Huyền nhi chỉ thích một mình nàng? Cho dù nàng có đẹp nghìn lần vạn lần, kiêu ngạo như Lý Uẩn Đình cùng Mộ Dung Huyền đều không có khả năng yêu nàng.
"Cho nên, cô muốn giết ta?" Trên người lạnh lẽo từng cơn, ở chung với một người điên, tình huống nào cũng có thể xảy ra.
"Không, hiện tại ta không nỡ giết ngươi, ngươi còn có giá trị lợi dụng."
“Cô có biết, nếu như ta không đi Thanh Long quốc, Huyền nhi sẽ nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào." Cẩn thận suy đoán, trong lòng Lạc Ảnh, nhất định quan tâm Huyền nhi.
"Nhưng nếu như ngươi đi Thanh Long quốc, thiên hạ sẽ đại loạn như thế nào đây?" Một giọng nam quen thuộc bất ngờ xông vào.
Ta kinh ngạc bật dậy khỏi đống rơm, người tới là Mâu Tần!
A. . . . . . Thì ra là bọn họ thật sự có mưu đồ.
"Ca ~" Ngọt ngấy làm nũng, Lạc Ảnh hạ nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên má Mâu Tần.
Ta kinh ngạc trợn to mắt, chẳng lẽ Lạc Ảnh cùng Mâu Tần không đơn giản chỉ là huynh muội?
Nhìn thấy ta giật mình, Mâu Tần tà mị cười, môi bạc càng thêm lạnh bạc, nói, "An An, có lẽ ta thật sự nên cám ơn cô, nếu không có cô trợ giúp, đại kế của ta không biết còn phải chờ bao lâu đâu."
"Sau đó ngươi muốn thiên hạ, Lạc Ảnh muốn nam nhân?" Ta có chút vô lực nhìn hắn, thật không hiểu nổi hai người như thế có phải do cùng một cha mẹ sinh ra hay không.
"Không trách nhiều nam nhân như thế đều một lòng hướng về cô, cô thật sự rất thông minh." Đôi con ngươi vắng lặng của Mâu Tần chợt lóe lên chút hứng thú. (Ảnh này cũng k ngoại lệ, đá đít)
Mà ta lại lo lắng không thôi, nếu Mâu Tần lòng lang dạ thú như thế, như vậy chẳng phài tình cảnh bây giờ của Lý Uẩn Đình vô cùng nguy hiểm hay sao?
Thấy ta tâm thần thấp thỏm, Lạc Ảnh có chút buồn cười nói, "Thế nào, An An, còn có lời muốn nói?"
"Có!"
Ta đi tới song sắt, ngẩng đầu lên, dùng sức hít sâu.
Mỉm cười nói, "Hai người các ngươi quả là một đôi gian phu dâm phụ."