Edit: Ariko
Đi được không bao lâu thì gió to đột nhiên nổi lên, sấm vang rền rền làm cho hai người đều bừng tỉnh. Đống lửa bị gió thổi lập lòe, gần như lúc nào cũng có thể tắt. Con ngựa cũng hí lên, chỉ trong chốc lát, mái ngói từng đợt ” tí tách”, từng giọt mưa xuyên qua mái nhà rơi xuống giữa cái miếu. Hàn Thiên Tuyết bất đắc dĩ đứng dậy đem tấm thảm trên đất xê dịch vào phía trong, tránh lại phải dính mưa.
Lúc này ngoài cửa miếu chạy vào hai người. Người cao hơn thì khoảng mười ba, mười bốn tuổi, người còn lại có vẻ thấp bé hơn. Cả hai người đều là quần áo cũ nát, đầu tóc rối tung, vừa chạy vào vừa vỗ vỗ y phục ẩm ướt trên người, lắc lắc đầu, khắp người chỗ nào cũng toàn nước mưa. Hai người nhìn thấy bên trong còn có hai nữ tử trẻ tuổi, liền thân thiện chào hỏi: ” Hai vị tỷ tỷ không ngại chúng ta ở trong đây nghỉ chân một lát chứ?”
Hàn Thiên Tuyết thấy hai người dơ dấy bẩn thỉu, vừa rồi còn làm nước mưa bắn tới chỗ nàng, sắc mặt không biểu cảm. Dù gì chỗ này cũng không phải là địa bàn của nàng ta, không cần quan tâm đến hai đứa choai choai, quay đầu hừ nhẹ: ” Tùy tiện.”
Hai tiểu tử kia ngồi xuống, cùng đánh giá nữ tử trước mặt một phen, khẳng định là nữ nhân sinh ra trong gia đình phú quý, qua ánh lửa mờ mờ còn thấy rõ làn da trắng không tì vết. Trong cái miếu đổ nát như vậy, còn trải cả thảm, thật là muốn gây sự chú ý hay sao? Còn có người nằm trên đất từ đầu vẫn không thấy nhúc nhích, chắc là thân thể không tốt. Vào lúc giữa đêm khuya như thế này, thực là có chút quỷ dị.
Hai người cân nhắc nửa ngày, khẩn thiết nói: ” Tỷ tỷ có cái gì dư có thể ăn được không? Hai huynh đệ bọn ta thực sự rất đói, tỷ tỷ không ngại thì cho bọn ta một ít đi.”
Hàn Thiên Tuyết trừng mắt liếc bọn họ một cái, tiến lên trước tìm hành lí, lấy ra gói lương khô mang theo từ Thất Dương cung, dù sao chạng vạng mua cái khác cũng được, nghĩ rồi liền ném qua phía hai huynh đệ: ” Đều cho các ngươi.”
Mở gói đồ ra, thấy bên trong có không ít ngân lượng, hai người vội cuối đầu nhìn nhau. Bọn họ từ nhỏ vốn là cô nhi, đều dựa vào ăn xin để kiếm sống qua ngày, lâu lâu cũng sẽ đi trộm cắp ăn tạm. Sống dưới đáy xã hội đã nhiều năm, nhận thức hẳn là cũng không kém lắm.
Hai tiểu tử tiếp nhận lương khô, vội cảm tạ: ” Tỷ tỷ bộ dáng đẹp tựa thiên tiên, tấm lòng cũng không khác tiên nữ là bao.”
Nghe hai người kia nói xong, Thi Hiểu Nhiên thấy sắc mặt của Hàn Thiên Tuyết tốt hơn không ít.
“Vị tỷ tỷ kia làm sao vậy? Bị nhiễm bệnh à?” Đứa nhỏ cao hơn miệng cắn lương khô vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, bệnh của nàng rất nặng.”
“Tỷ tỷ muốn mang nàng đi chữa bệnh à? Tỷ tỷ một mình mang nàng đi đó đây, chắc hẳn võ công phải cao cường lắm?”
Hàn Thiên Tuyết thoải mái cười nhẹ một chút.
Ăn xong một khối lương khô, đứa nhỏ cao hơn bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo của Hàn Thiên Tuyết: ” Thần tiên tỷ tỷ này thật có lòng tốt a. Chúng ta đều là cô nhi, ở nhà còn có muội muội đang bệnh nặng không có tiền chữa. Tỷ tỷ giúp nàng với, bố thí cho chúng ta ít bạc đi.” Nói xong còn nháy mắt cho đứa nhỏ hơn.
Đứa kia cũng vội chạy lại ôm lấy thắt lưng của nàng, gương mặt cọ loạn trên người nàng, gào khóc: ” Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đáng thương lắm. Mỗi ngày đều là ăn không đủ no. Tỷ tỷ ngươi bố thí cho chúng ta đi…”
Thấy bốn cánh tay chà chà lên áo nàng, Hàn Thiên Tuyết làm sao chịu nỗi, đẩy như thế nào cũng không ra, vội la lên: ” Các ngươi buông ra mau. Không được đụng vào ta!”
Nghe nói thế, hai đứa nhỏ càng dính chặt vào hơn, nước mắt nước mũi gì cũng tuôn ra hết, ra sức chà lên áo nàng.
Hàn Thiên Tuyết hoàn toàn mất bình tĩnh, ” Hai ngươi nếu không buông tay ra, đừng trách ta động thủ.”
Đứa thấp hơn ôm chặt tay trái của nàng ta, đứa cao hơn thì giữ chặt bên phải, tay ôm tay níu, kêu khóc hỗn loạn: ” Tỷ tỷ, người giúp chúng ta đi a..” Cánh tay phải vương tới, giật lấy hành lý, vội liếc người kế bên, cả hai hợp sức đẩy ngã nàng, rồi vội vã chạy ra ngoài. Chạy như tên bắn ra ngoài cửa miếu, sau đó biến mất dưới trời mưa tầm tã.
Chờ Hàn Thiên Tuyết phản ứng lại thì túi đồ đã bị cướp đi. Chạy vội tới cửa miếu, bỗng một tiếng sấm rạch giữa trời đêm, bên ngoài mưa như trút nước. Cuối cùng cũng không truy đuổi được, tức giận đạp xuống đất một cái.
Con ngựa cũng bị tiếng sấm làm cho kinh hãi, hí lên một tiếng, giãy giụa đứt dây cương rồi cũng chạy biến vào màn đêm.
Ngay cả con ngựa ngu ngốc cũng không nghe lời, Hàn Thiên tuyết lúc này hận không thể một chưởng đánh chết hai tên nhóc kia. Nghĩ chính mình trí tuệ hơn người, tính tình hào phóng, thuở nhỏ tập võ, sống trong Thất Dương cung cũng không quá tệ, đột nhiên hôm nay bị hai thằng nhóc con cướp giật. Rất buồn bực nha!!
Nhìn nàng ta quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, Thi Hiểu Nhiên nhịn cười đến mức sắp nghẹn. Tục ngữ nói tài năng không nên lộ ra, Hàn tam tiểu thư này quả thực là nhà có của nha! May là lúc nãy chỉ là hai đứa nhóc con, nếu gặp phải ác nhân, xui xẻo nhất chính là giật tiền cướp sắc, giết người đoạt tài. ( Bỗng nhiên nhớ tới câu Tiền dâm hậu sát, tiền sát hậu dâm)
Nhân sinh a, muốn có trí tuệ thì tới trường là được, còn phải nhờ người khác chỉ điểm, quan trọng nhất là phải tự mình tìm tòi mà cố gắng. Hàn Thiên Tuyết IQ ( từ gốc á) rất cao, thuở nhỏ được rất nhiều người khen ngợi, lại gan dạ sáng suốt, biết phân tích tình hình trật tự rõ ràng, xử lý các chuyện trong Phi Thiên bảo cũng rất thành thạo. Tuổi nàng còn trẻ, ở nhà lại là Đại tiểu thư, chưa từng trải qua chuyện trong giang hô, chắc chưa biết mặt trái của xã hội này, vì rõ ràng là sự đời của nàng ta còn khiếm khuyết nhiều lắm.
Bộ dáng chật vật của mình bị người khác nhìn thấy, Hàn Thiên Tuyết oán hận mắng thầm Thi Hiểu Nhiên.
Hiện giờ mình đang trong tình cảnh bị ức hiếp, đương nhiên Thi Hiểu Nhiên phải cuối đầu làm thấp. ” Ngươi đừng mất công so đo với bọn chúng làm gì. Đều là con nít, xem như là bố thí đi.”
Hàn Thiên Tuyết cũng chẳng thèm để ý, xem xét những vật dụng còn lại. May mắn thay ngân phiếu vẫn còn trên người, chỉ có một ít dược phẩm dịch dung là bị mất. Mưa to gió lớn, ánh lửa lập lòe mờ mịt cuối cùng cũng tắt ngỏm, bỏ lại một mảng tối om, chỉ còn có thể ngồi nghe tiếng mưa rơi gió thổi. Hàn Thiên Tuyết nằm xuống, nửa đêm nửa hôm tá túc ở miếu quả là không ổn, vẫn là nên liên lạc gấp với sư phụ.
Tia nắng sớm ban mai hé ra, trận mưa đêm qua cũng đã dứt, trên mái hiên còn lưu lại vài giọt nước đọng, thỉnh thoảng lại rơi xuống một hai giọt. Hàn Thiên Tuyết đánh thức Thi Hiểu Nhiên, đưa nàng một viên thuốc rồi điểm á huyệt ( huyệt câm). Nàng ta búi tóc kiểu phụ nữ đã kết hôn, giấu Thi Hiểu Nhiên dưới đống cỏ rồi đi lên trấn trên. Như vậy có thể minh mục trương đảm ( lộ liễu, đoán bừa chắc gần giống quang minh chính đại:v) mà chạy trốn. Hàn Thiên Tuyết định bụng hóa trang thành đôi vợ chồng trẻ tuổi, phu quân bệnh nặng trong người, phải chạy đến phương Bắc.
Mua xong đồ dùng cần thiết, Hàn Thiên Tuyết đi lên đầu trấn, mướn một chiếc xe ngựa. Xa phụ là một lão già tóc hoa râm, thoạt nhìn trung hậu chất phác. Nàng đi xe ngựa về, cách ngôi miếu đổ nát không xa thì dừng lại, bảo xa phu ở đó chờ.
Chính mình quay về xem Thi Hiểu Nhiên, đổi cho nàng bộ trang phục nam tử, buột tóc lại, lấy đồ trang điểm chỉnh lại một chút rồi dùng vải bố che khuất hơn nửa mặt của nàng.
Hàn Thiên Tuyết lưng đeo hành lí, kéo Thi Hiểu Nhiên lại chỗ xe ngựa, y hệt một đôi phu phụ đang bệnh nặng. Xa phu lương thiện vội đem màn kéo lên, đưa tay ra hỗ trợ một phen: ” Để ta dìu hắn lên xe.”
Hàn Thiên Tuyết vội cự tuyệt: ” Đa tạ lão bá. Có điều phu quân nhà ta không thích người khác chạm vào người. Việc gì cũng do ta làm cả, vậy thì cái việc nhỏ nhặt này có đáng chi đâu.”
Xe ngựa đi hướng Bắc, đích đến là Cung Châu, ước chừng đi khoảng năm ngày đường. Cung Châu mặc dù vẫn thuộc phạm vi của Thất Dương cung, nhưng có thể liên hệ với Huyền Kiếm môn phía trên. Chỉ cần có người tiếp ứng, về sau lộ trình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng ta khóa chặt Thi Hiểu Nhiên trong xe, ban đêm cũng ngủ trong xe ngựa, ăn chút lương khô qua ngày.
Lại đi thêm một ngày. Buổi chiều đến được Phong Bình trấn, xa phu nói là nên tìm một cái khách điếm, tiện thể chăm sóc cho con ngựa.
Xe ngựa dừng lại trước khách điếm lớn nhất của trấn trên, Hàn Thiên Tuyết xuống xe mướn phòng, lúc trở về vẻ mặt hiền lành dìu Thi Hiểu Nhiên vào trong. Chưởng quầy ngước mắt nhìn vị nam tử yên lặng này. Nửa gương mặt lộ ra không chút máu, lại còn nhợt nhạt đến khủng bố, thân thể gầy yếu, đến đứng cũng không vững, toàn bộ đều phải nhờ nữ tử bên cạnh giúp đỡ. Các khách điếm đều kiêng kị bệnh nhân, có người chết ở khách điếm nhất định sẽ rất xui, còn phá hỏng thanh danh, bèn vội vàng cản lại: ” Hắn bị bệnh gì?”
“Tướng công ta mắc bệnh này đã ba năm, trăng tròn tháng trước thì bỗng chuyển biến xấu, hiện giờ không thể cử động, miệng cũng không nói được, cực kì vất vả.” Hàn Thiên Tuyết một bộ dạng đáng thương.
Thi Hiểu Nhiên vô lựa tựa vào người nàng, chỉ có hai con mắt nhìn qua trái phải.
“Ngươi tốt nhất là dẫn hắn vào y quán đi. Hắn bây giờ thành cái dạng này, nếu xảy ra chuyện gì thì ta biết làm thế nào?”
“Ta đã trả tiền cho ngươi, như thế nào lại không thể vào ở?” Hàn Thiên Tuyết hẳn là lần đầu bị người khác đuổi ra cửa.
“Ta trả lại bạc cho ngươi. Ngươi thương xót chúng ta đi, đi tìm khách điếm khác đi a.”
“Ngươi đã kí nhận bạc của ta, tại sao bây giờ lại đuổi khách ra ngoài?”
“Lúc đó ngươi đâu có nói là sẽ đem theo người bệnh!”
Hàn Thiên Tuyết cũng không nghĩ tới sẽ gặp cái loại phiền toái này. ” Tướng công ta chỉ là tay chân không tiện, căn bệnh hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng, chưởng quầy có thể yên tâm.” Nói xong lại lấy ra ba đồng bạc, ” Ta trả tiền gấp đôi, có được hay không?”
Chưởng quầy không có đưa tay ra nhận tiền, chỉ liếc mắt nhìn nam nhân gầy yếu, có chút do dự.
Lão xa phu sau khi cột ngựa cho tốt rồi liền bước vào, thấy hai bên giằng co, hiểu được nỗi lo lắng của chưởng quầy, nói: ” Tướng công của nàng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu. Vị nương tử này chiếu cố hắn thực tốt lắm, ta cũng là do nàng mướn tới để đánh xe a. Ngươi xem vị này chịu nhiều vất vả rồi, thông cảm người ta chút đi.”
Dù sao cũng chỉ trọ một đêm, chưởng quầy thả lỏng tâm tư, thu lại bạc, bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu.
Cái màn tranh luận này không ngờ lại rơi vào mắt của hai nam tử đứng trên lầu. Vị ô y ( áo đen) nam tử, hình như là hạ nhân, nhỏ giọng nói với vị cẩm y nam tử bên cạnh: ” Bệnh thành cái dạng này mà ánh mắt lại chuyển động liên hồi.”
Bạch y nam tử cũng thấy quái dị, nữ nhân đứng tranh luận kia hẳn cũng có chút công phu.
Lên lầu, đứng giữa hành lang đông người, Hàn Thiên Tuyết bắt gặp ánh mắt của vị công tử áo trắng. Gương mặt tuấn lãng, khí chất lỗi lạc, bèn nhìn thêm một chút. Thi Hiểu Nhiên thân thể không được tốt nhưng đầu vẫn có thể cử động được. Nam nhân này lúc trước nàng đã gặp qua, không phải là bạch y nam tử trong tranh hay sao?
Hắn có biết Tống Tử Ngộ nha!
Cái này có phải cơ hội trời cho hay không? Thi Hiểu Nhiên không ngừng nháy mắt với hắn. có điều thoạt nhìn qua giống như mắt bị rút gân.
Khi bước ngang qua, thấy nửa sườn mặt của nàng, khóe môi có chút giật giật.
Thương Thần Phi nhìn hai người đi vào phòng, nói với Lạc Khôn bên cạnh: ” Tướng công kia là nữ nhân.”
“Đây là địa bàn của Thất Dương cung, ăn mặc như vậy, có phải là người của môn phái khác hay không?”
“Việc này chúng ta đi tìm hiểu một chút đi. Nàng ta không ngừng nháy mắt với ta, bất quá hình như ta không biết nàng.” Thương Thần Phi đối với hành động liếc mắt đưa tình lúc nãy có chút nghi hoặc, cũng có chút hứng thú.
“Nữ nhân kia hẳn là bị ép bức đi theo rồi. Công tử phải cẩn thận, không thể cứ thế mà vạch ra chân tướng ngay được.” Lạc Khôn nhắc nhở.
“Ta làm gì cũng đều có chừng mực a.”
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên viết văn, một mực kiên trì, nhưng rất là không dễ dàng. Viết một chương tốn rất là nhiều tinh lực đó! Ta phải ra sức chống chọi a!!
~ Hết chương 17 ~
_________________
Đi được không bao lâu thì gió to đột nhiên nổi lên, sấm vang rền rền làm cho hai người đều bừng tỉnh. Đống lửa bị gió thổi lập lòe, gần như lúc nào cũng có thể tắt. Con ngựa cũng hí lên, chỉ trong chốc lát, mái ngói từng đợt ” tí tách”, từng giọt mưa xuyên qua mái nhà rơi xuống giữa cái miếu. Hàn Thiên Tuyết bất đắc dĩ đứng dậy đem tấm thảm trên đất xê dịch vào phía trong, tránh lại phải dính mưa.
Lúc này ngoài cửa miếu chạy vào hai người. Người cao hơn thì khoảng mười ba, mười bốn tuổi, người còn lại có vẻ thấp bé hơn. Cả hai người đều là quần áo cũ nát, đầu tóc rối tung, vừa chạy vào vừa vỗ vỗ y phục ẩm ướt trên người, lắc lắc đầu, khắp người chỗ nào cũng toàn nước mưa. Hai người nhìn thấy bên trong còn có hai nữ tử trẻ tuổi, liền thân thiện chào hỏi: ” Hai vị tỷ tỷ không ngại chúng ta ở trong đây nghỉ chân một lát chứ?”
Hàn Thiên Tuyết thấy hai người dơ dấy bẩn thỉu, vừa rồi còn làm nước mưa bắn tới chỗ nàng, sắc mặt không biểu cảm. Dù gì chỗ này cũng không phải là địa bàn của nàng ta, không cần quan tâm đến hai đứa choai choai, quay đầu hừ nhẹ: ” Tùy tiện.”
Hai tiểu tử kia ngồi xuống, cùng đánh giá nữ tử trước mặt một phen, khẳng định là nữ nhân sinh ra trong gia đình phú quý, qua ánh lửa mờ mờ còn thấy rõ làn da trắng không tì vết. Trong cái miếu đổ nát như vậy, còn trải cả thảm, thật là muốn gây sự chú ý hay sao? Còn có người nằm trên đất từ đầu vẫn không thấy nhúc nhích, chắc là thân thể không tốt. Vào lúc giữa đêm khuya như thế này, thực là có chút quỷ dị.
Hai người cân nhắc nửa ngày, khẩn thiết nói: ” Tỷ tỷ có cái gì dư có thể ăn được không? Hai huynh đệ bọn ta thực sự rất đói, tỷ tỷ không ngại thì cho bọn ta một ít đi.”
Hàn Thiên Tuyết trừng mắt liếc bọn họ một cái, tiến lên trước tìm hành lí, lấy ra gói lương khô mang theo từ Thất Dương cung, dù sao chạng vạng mua cái khác cũng được, nghĩ rồi liền ném qua phía hai huynh đệ: ” Đều cho các ngươi.”
Mở gói đồ ra, thấy bên trong có không ít ngân lượng, hai người vội cuối đầu nhìn nhau. Bọn họ từ nhỏ vốn là cô nhi, đều dựa vào ăn xin để kiếm sống qua ngày, lâu lâu cũng sẽ đi trộm cắp ăn tạm. Sống dưới đáy xã hội đã nhiều năm, nhận thức hẳn là cũng không kém lắm.
Hai tiểu tử tiếp nhận lương khô, vội cảm tạ: ” Tỷ tỷ bộ dáng đẹp tựa thiên tiên, tấm lòng cũng không khác tiên nữ là bao.”
Nghe hai người kia nói xong, Thi Hiểu Nhiên thấy sắc mặt của Hàn Thiên Tuyết tốt hơn không ít.
“Vị tỷ tỷ kia làm sao vậy? Bị nhiễm bệnh à?” Đứa nhỏ cao hơn miệng cắn lương khô vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, bệnh của nàng rất nặng.”
“Tỷ tỷ muốn mang nàng đi chữa bệnh à? Tỷ tỷ một mình mang nàng đi đó đây, chắc hẳn võ công phải cao cường lắm?”
Hàn Thiên Tuyết thoải mái cười nhẹ một chút.
Ăn xong một khối lương khô, đứa nhỏ cao hơn bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo của Hàn Thiên Tuyết: ” Thần tiên tỷ tỷ này thật có lòng tốt a. Chúng ta đều là cô nhi, ở nhà còn có muội muội đang bệnh nặng không có tiền chữa. Tỷ tỷ giúp nàng với, bố thí cho chúng ta ít bạc đi.” Nói xong còn nháy mắt cho đứa nhỏ hơn.
Đứa kia cũng vội chạy lại ôm lấy thắt lưng của nàng, gương mặt cọ loạn trên người nàng, gào khóc: ” Tỷ tỷ, chúng ta thực sự đáng thương lắm. Mỗi ngày đều là ăn không đủ no. Tỷ tỷ ngươi bố thí cho chúng ta đi…”
Thấy bốn cánh tay chà chà lên áo nàng, Hàn Thiên Tuyết làm sao chịu nỗi, đẩy như thế nào cũng không ra, vội la lên: ” Các ngươi buông ra mau. Không được đụng vào ta!”
Nghe nói thế, hai đứa nhỏ càng dính chặt vào hơn, nước mắt nước mũi gì cũng tuôn ra hết, ra sức chà lên áo nàng.
Hàn Thiên Tuyết hoàn toàn mất bình tĩnh, ” Hai ngươi nếu không buông tay ra, đừng trách ta động thủ.”
Đứa thấp hơn ôm chặt tay trái của nàng ta, đứa cao hơn thì giữ chặt bên phải, tay ôm tay níu, kêu khóc hỗn loạn: ” Tỷ tỷ, người giúp chúng ta đi a..” Cánh tay phải vương tới, giật lấy hành lý, vội liếc người kế bên, cả hai hợp sức đẩy ngã nàng, rồi vội vã chạy ra ngoài. Chạy như tên bắn ra ngoài cửa miếu, sau đó biến mất dưới trời mưa tầm tã.
Chờ Hàn Thiên Tuyết phản ứng lại thì túi đồ đã bị cướp đi. Chạy vội tới cửa miếu, bỗng một tiếng sấm rạch giữa trời đêm, bên ngoài mưa như trút nước. Cuối cùng cũng không truy đuổi được, tức giận đạp xuống đất một cái.
Con ngựa cũng bị tiếng sấm làm cho kinh hãi, hí lên một tiếng, giãy giụa đứt dây cương rồi cũng chạy biến vào màn đêm.
Ngay cả con ngựa ngu ngốc cũng không nghe lời, Hàn Thiên tuyết lúc này hận không thể một chưởng đánh chết hai tên nhóc kia. Nghĩ chính mình trí tuệ hơn người, tính tình hào phóng, thuở nhỏ tập võ, sống trong Thất Dương cung cũng không quá tệ, đột nhiên hôm nay bị hai thằng nhóc con cướp giật. Rất buồn bực nha!!
Nhìn nàng ta quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, Thi Hiểu Nhiên nhịn cười đến mức sắp nghẹn. Tục ngữ nói tài năng không nên lộ ra, Hàn tam tiểu thư này quả thực là nhà có của nha! May là lúc nãy chỉ là hai đứa nhóc con, nếu gặp phải ác nhân, xui xẻo nhất chính là giật tiền cướp sắc, giết người đoạt tài. ( Bỗng nhiên nhớ tới câu Tiền dâm hậu sát, tiền sát hậu dâm)
Nhân sinh a, muốn có trí tuệ thì tới trường là được, còn phải nhờ người khác chỉ điểm, quan trọng nhất là phải tự mình tìm tòi mà cố gắng. Hàn Thiên Tuyết IQ ( từ gốc á) rất cao, thuở nhỏ được rất nhiều người khen ngợi, lại gan dạ sáng suốt, biết phân tích tình hình trật tự rõ ràng, xử lý các chuyện trong Phi Thiên bảo cũng rất thành thạo. Tuổi nàng còn trẻ, ở nhà lại là Đại tiểu thư, chưa từng trải qua chuyện trong giang hô, chắc chưa biết mặt trái của xã hội này, vì rõ ràng là sự đời của nàng ta còn khiếm khuyết nhiều lắm.
Bộ dáng chật vật của mình bị người khác nhìn thấy, Hàn Thiên Tuyết oán hận mắng thầm Thi Hiểu Nhiên.
Hiện giờ mình đang trong tình cảnh bị ức hiếp, đương nhiên Thi Hiểu Nhiên phải cuối đầu làm thấp. ” Ngươi đừng mất công so đo với bọn chúng làm gì. Đều là con nít, xem như là bố thí đi.”
Hàn Thiên Tuyết cũng chẳng thèm để ý, xem xét những vật dụng còn lại. May mắn thay ngân phiếu vẫn còn trên người, chỉ có một ít dược phẩm dịch dung là bị mất. Mưa to gió lớn, ánh lửa lập lòe mờ mịt cuối cùng cũng tắt ngỏm, bỏ lại một mảng tối om, chỉ còn có thể ngồi nghe tiếng mưa rơi gió thổi. Hàn Thiên Tuyết nằm xuống, nửa đêm nửa hôm tá túc ở miếu quả là không ổn, vẫn là nên liên lạc gấp với sư phụ.
Tia nắng sớm ban mai hé ra, trận mưa đêm qua cũng đã dứt, trên mái hiên còn lưu lại vài giọt nước đọng, thỉnh thoảng lại rơi xuống một hai giọt. Hàn Thiên Tuyết đánh thức Thi Hiểu Nhiên, đưa nàng một viên thuốc rồi điểm á huyệt ( huyệt câm). Nàng ta búi tóc kiểu phụ nữ đã kết hôn, giấu Thi Hiểu Nhiên dưới đống cỏ rồi đi lên trấn trên. Như vậy có thể minh mục trương đảm ( lộ liễu, đoán bừa chắc gần giống quang minh chính đại:v) mà chạy trốn. Hàn Thiên Tuyết định bụng hóa trang thành đôi vợ chồng trẻ tuổi, phu quân bệnh nặng trong người, phải chạy đến phương Bắc.
Mua xong đồ dùng cần thiết, Hàn Thiên Tuyết đi lên đầu trấn, mướn một chiếc xe ngựa. Xa phụ là một lão già tóc hoa râm, thoạt nhìn trung hậu chất phác. Nàng đi xe ngựa về, cách ngôi miếu đổ nát không xa thì dừng lại, bảo xa phu ở đó chờ.
Chính mình quay về xem Thi Hiểu Nhiên, đổi cho nàng bộ trang phục nam tử, buột tóc lại, lấy đồ trang điểm chỉnh lại một chút rồi dùng vải bố che khuất hơn nửa mặt của nàng.
Hàn Thiên Tuyết lưng đeo hành lí, kéo Thi Hiểu Nhiên lại chỗ xe ngựa, y hệt một đôi phu phụ đang bệnh nặng. Xa phu lương thiện vội đem màn kéo lên, đưa tay ra hỗ trợ một phen: ” Để ta dìu hắn lên xe.”
Hàn Thiên Tuyết vội cự tuyệt: ” Đa tạ lão bá. Có điều phu quân nhà ta không thích người khác chạm vào người. Việc gì cũng do ta làm cả, vậy thì cái việc nhỏ nhặt này có đáng chi đâu.”
Xe ngựa đi hướng Bắc, đích đến là Cung Châu, ước chừng đi khoảng năm ngày đường. Cung Châu mặc dù vẫn thuộc phạm vi của Thất Dương cung, nhưng có thể liên hệ với Huyền Kiếm môn phía trên. Chỉ cần có người tiếp ứng, về sau lộ trình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nàng ta khóa chặt Thi Hiểu Nhiên trong xe, ban đêm cũng ngủ trong xe ngựa, ăn chút lương khô qua ngày.
Lại đi thêm một ngày. Buổi chiều đến được Phong Bình trấn, xa phu nói là nên tìm một cái khách điếm, tiện thể chăm sóc cho con ngựa.
Xe ngựa dừng lại trước khách điếm lớn nhất của trấn trên, Hàn Thiên Tuyết xuống xe mướn phòng, lúc trở về vẻ mặt hiền lành dìu Thi Hiểu Nhiên vào trong. Chưởng quầy ngước mắt nhìn vị nam tử yên lặng này. Nửa gương mặt lộ ra không chút máu, lại còn nhợt nhạt đến khủng bố, thân thể gầy yếu, đến đứng cũng không vững, toàn bộ đều phải nhờ nữ tử bên cạnh giúp đỡ. Các khách điếm đều kiêng kị bệnh nhân, có người chết ở khách điếm nhất định sẽ rất xui, còn phá hỏng thanh danh, bèn vội vàng cản lại: ” Hắn bị bệnh gì?”
“Tướng công ta mắc bệnh này đã ba năm, trăng tròn tháng trước thì bỗng chuyển biến xấu, hiện giờ không thể cử động, miệng cũng không nói được, cực kì vất vả.” Hàn Thiên Tuyết một bộ dạng đáng thương.
Thi Hiểu Nhiên vô lựa tựa vào người nàng, chỉ có hai con mắt nhìn qua trái phải.
“Ngươi tốt nhất là dẫn hắn vào y quán đi. Hắn bây giờ thành cái dạng này, nếu xảy ra chuyện gì thì ta biết làm thế nào?”
“Ta đã trả tiền cho ngươi, như thế nào lại không thể vào ở?” Hàn Thiên Tuyết hẳn là lần đầu bị người khác đuổi ra cửa.
“Ta trả lại bạc cho ngươi. Ngươi thương xót chúng ta đi, đi tìm khách điếm khác đi a.”
“Ngươi đã kí nhận bạc của ta, tại sao bây giờ lại đuổi khách ra ngoài?”
“Lúc đó ngươi đâu có nói là sẽ đem theo người bệnh!”
Hàn Thiên Tuyết cũng không nghĩ tới sẽ gặp cái loại phiền toái này. ” Tướng công ta chỉ là tay chân không tiện, căn bệnh hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng, chưởng quầy có thể yên tâm.” Nói xong lại lấy ra ba đồng bạc, ” Ta trả tiền gấp đôi, có được hay không?”
Chưởng quầy không có đưa tay ra nhận tiền, chỉ liếc mắt nhìn nam nhân gầy yếu, có chút do dự.
Lão xa phu sau khi cột ngựa cho tốt rồi liền bước vào, thấy hai bên giằng co, hiểu được nỗi lo lắng của chưởng quầy, nói: ” Tướng công của nàng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu. Vị nương tử này chiếu cố hắn thực tốt lắm, ta cũng là do nàng mướn tới để đánh xe a. Ngươi xem vị này chịu nhiều vất vả rồi, thông cảm người ta chút đi.”
Dù sao cũng chỉ trọ một đêm, chưởng quầy thả lỏng tâm tư, thu lại bạc, bảo tiểu nhị dẫn bọn họ lên lầu.
Cái màn tranh luận này không ngờ lại rơi vào mắt của hai nam tử đứng trên lầu. Vị ô y ( áo đen) nam tử, hình như là hạ nhân, nhỏ giọng nói với vị cẩm y nam tử bên cạnh: ” Bệnh thành cái dạng này mà ánh mắt lại chuyển động liên hồi.”
Bạch y nam tử cũng thấy quái dị, nữ nhân đứng tranh luận kia hẳn cũng có chút công phu.
Lên lầu, đứng giữa hành lang đông người, Hàn Thiên Tuyết bắt gặp ánh mắt của vị công tử áo trắng. Gương mặt tuấn lãng, khí chất lỗi lạc, bèn nhìn thêm một chút. Thi Hiểu Nhiên thân thể không được tốt nhưng đầu vẫn có thể cử động được. Nam nhân này lúc trước nàng đã gặp qua, không phải là bạch y nam tử trong tranh hay sao?
Hắn có biết Tống Tử Ngộ nha!
Cái này có phải cơ hội trời cho hay không? Thi Hiểu Nhiên không ngừng nháy mắt với hắn. có điều thoạt nhìn qua giống như mắt bị rút gân.
Khi bước ngang qua, thấy nửa sườn mặt của nàng, khóe môi có chút giật giật.
Thương Thần Phi nhìn hai người đi vào phòng, nói với Lạc Khôn bên cạnh: ” Tướng công kia là nữ nhân.”
“Đây là địa bàn của Thất Dương cung, ăn mặc như vậy, có phải là người của môn phái khác hay không?”
“Việc này chúng ta đi tìm hiểu một chút đi. Nàng ta không ngừng nháy mắt với ta, bất quá hình như ta không biết nàng.” Thương Thần Phi đối với hành động liếc mắt đưa tình lúc nãy có chút nghi hoặc, cũng có chút hứng thú.
“Nữ nhân kia hẳn là bị ép bức đi theo rồi. Công tử phải cẩn thận, không thể cứ thế mà vạch ra chân tướng ngay được.” Lạc Khôn nhắc nhở.
“Ta làm gì cũng đều có chừng mực a.”
- – – – – – – – – -
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lần đầu tiên viết văn, một mực kiên trì, nhưng rất là không dễ dàng. Viết một chương tốn rất là nhiều tinh lực đó! Ta phải ra sức chống chọi a!!
~ Hết chương 17 ~
_________________